Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 434: Cha, vậy cha là gì?
Khốc Lạp Đóa Đóa
07/12/2015
Khi đi tới phía sau xe, Ưng Nghiêm cả người toàn máu, vô cùng thê thảm, hấp hối...
Hi Hi nhìn anh ta, không có nửa phần thương tiếc, ngược lại, tràn đầy hận ý.
Lúc này, Lý Thuận đi tới, nắm lấy bả vai Ưng Nghiêm nhấc lên, “Thế nào? Muốn nói sao?”
Lúc này, vết thương Ưng Nghiêm chằng chịt, sau khi nghe được lời Lý Thuận nói, từ từ ngẩng đầu nhìn, “Tôi nói, tôi nói. . . . . .”
“Nói mau!” Lý Thuận không nhịn được gào lên.
“Là một phụ nữ. . . . . .”
Phụ nữ?
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, nhìn Ưng Nghiêm, “Người phụ nữ kia là ai! ?”
“Chúng tôi cũng không biết. . . . . . Cô ta liên lạc điện thoại cho chúng tôi, sau khi hoàn thành, cô ta sẽ chuyển một số tiền lớn qua thẻ cho chúng tôi !” Ưng Nghiêm nói.
“Thật sao? Anh thật sự không biết! ?” Lý Thuận hỏi.
Ưng Nghiêm vội vàng gật đầu, “Thật, thật, tôi thật sự không biết. . . . .”
Bị tra tấn đến giờ này, anh ta còn dám nói láo sao?
Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, Hi Hi gật đầu một cái, đến mức này, còn có thể nói láo, trừ phi người đó thật muốn chết!
Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm nói, “Tôi bây giờ cho anh một con đường sống, anh là muốn chết, hay muốn sống! ?”
“Sống, muốn sống. . . . . .” Ưng Nghiêm dĩ nhiên lựa chọn sống!
Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, “Tôi có thể thả anh, nhưng anh nhất định phải giúp tôi hẹn gặp phụ nữ kia, hoặc là, anh chỉ cần nghĩ biện pháp cùng cô ta liên lạc điện thoại là được, anh có làm được không?” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.
Ưng Nghiêm sững sờ, “Cho tới bây giờ đều là cô ta liên lạc chúng tôi, tôi không biết làm như thế nào để liên lạc cô ta. . . . . .”
“Xem ra, anh muốn chọn con đường thứ hai. . . . . .” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.
Nghe thế, Ưng Nghiêm sững sờ, ngay sau đó lắc đầu, “Không không không, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp, nhất định!” Nhìn dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của anh ta, Hi Hi nhếch miệng lên cười.
“Vậy mới được!”
Vì vậy, Hi Hi cười một tiếng, nhìn Lý Thuận, “Tốt lắm, thả anh ta đi!”
Lý Thuận nhìn Hi Hi, “Lão đại, cậu xác định! ?”
Hi Hi gật đầu, “ Để anh ta đi, tôi muốn biết người đứng sau lưng bức màn là ai!” Hi Hi nói
Bây giờ nhìn lại, chuyện càng ngày càng không bình thường!
Bé nhất định phải biết người kia là ai!
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Hi Hi, Lý Thuận cũng không có nói gì nữa, trực tiếp thả Ưng Nghiêm đi.
Khóe miệng Hi Hi mang theo nụ cười, “Được rồi, tôi sẽ chờ tin tức tốt của anh!”
Nói xong, nhìn Lý Thuận một cái, “Chúng ta đi thôi!”
Lý Thuận gật đầu, hai người lên xe, khởi động chân ga, vài giây sau liền biến mất.
Ưng Nghiêm nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, đôi môi giật giật, nhưng tiếng gì cũng không phát ra được.
.....boconganh1503.... ...... ...... ...... .....
Sau khi trở về, trước tiên Hi Hi gọi một cuộc điện thoại cho Mặc lão, báo cáo đã bình an.
Sau khi biết Hi Hi không có việc gì, tâm Mặc lão cũng được buông xuống.
“Đúng rồi, cha và mẹ cháu thế nào rồi! ?” Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.
“Cha cháu cần nhập viện, mẹ cháu cũng cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi, cho nên, hôm nay phải ở trong bệnh viện!” Mặc lão nói.
Hi Hi gật đầu một cái.
“Vậy cũng tốt, khổ cực Mặc lão rồi!” Hi Hi đáng yêu nói.
Mặc lão nghe thế, nhíu mày, “Cháu bây giờ đang ở đâu! ?”
“Cháu đang ở nhà!”
“Cháu ở một mình không sợ sao! ?” Mặc lão hỏi.
“Sợ cái gì! ?” Hi Hi hỏi ngược lại.
Mặc lão, “. . . . . .” .
Biết Hi Hi thông minh khác hẳn với người thường, nhưng mà lúc nào cũng bị Hi Hi chặn không nói được lời nào.
“Một mình cháu ở nhà, ai chăm sóc cháu?” Mặc lão hỏi.
“Dạ, không có!”
“Một mình cháu ở nhà, cháu còn nhỏ như vậy, không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!” Mặc lão nói.
Hi Hi , “. . . . . .”
Có thể xảy ra chuyện gì!
“Lập tức đến ngay!” Mặc lão nói.
“Cháu phải qua đó sao! ?”
“Không được sao! ?” Mặc lão hỏi ngược lại.
“Đó cũng không phải!”
“Vậy hãy tới đây!”
“Điều quang trọng là cháu đến bằng cách nào! ?” Hi Hi hỏi, “Cháu rất ngây thơ và dễ thương, ngộ nhỡ đi trên đường bị cướp thì làm thế nào! ?” Hi Hi nói.
“Đó chỉ có thể nói cháu xui xẻo!” Mặc lão không chút khách khí nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
“Được rồi, cháu ở nhà chờ, ông cho người đi đón cháu!” Mặc lão nói.
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Được rồi, hiếm khi ông mời thịnh tình như vậy nên cháu sẽ đi!”
Mặc lão, “. . . . . .”
“Cháu đứng đây đợi ông!”
“Biết!”
Vì vậy, Mặc lão cúp điện thoại.
Hi Hi cầm điện thoại cười cười, không ngờ Mặc lão có lúc thật đáng yêu!
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, vì vậy, lần nữa cầm điện thoại di động lên, đọc các con số ở trên, vì vậy ngay khi tìm được mã số, Hi Hi nhếch miệng lên cười, ngay lập tức gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại đã có người nghe!
“Này!”
“Chú Vân Dục, là cháu!” Hi Hi cực kỳ khả ái kêu một tiếng, giọng nói dịu dàng, sau khi nghe xong Vân Dục lập tức nhìn thẳng lên.
“Bảo bối!”
“Dạ, là cháu!” Hi Hi nói.
“Sao cháu lại điện thoại cho chú! ?” Vân Dục hỏi.
Hi Hi cười hắc hắc, “Thật ra thì, cháu có chút chuyện, muốn nói cho chú!”
“Chuyện gì, nói!” Vân Dục lưu loát mở miệng, khó được Hi Hi mở miệng.
“Cha cháu gặp chuyện không may, chú biết không! ?” Hi Hi hỏi.
“Cha cháu ? Cậu ta lại xảy ra chuyện gì! ?” Vân Dục hỏi.
Hi Hi, “. . . . . .”
Xem ra Vân Dục thực không biết.
Vì vậy, Hi Hi kể lại mọi chuyện cho Vân Dục nghe.
Sau khi nghe được, Vân Dục cau mày, “Người nào dám cả gan không sợ chết, dám động thủ trên địa bàn cha cháu !” Vân dục nói.
“Bây giờ cháu đang điều tra ai đứng sau chuyện này, nhưng trong lúc cháu điều tra, không cẩn thận chọc đến người Liên Doanh, có thể người bên kia, có chút bất mãn, sẽ gây khó dễ cha và mẹ, cho nên, cháu muốn chú cho người bảo vệ cha và mẹ!” Hi Hi nói.
Nghe thế,Vân Dục nhíu mày,“Cháu chọc giận người Liên Doanh sao! ?”
Hi Hi gật đầu một cái, “Coi như vậy đi!”
“Thật đúng là con trai Mặt Thiếu Thiên!” Vân Dục nói.
Mặc dù Liên Doanh ít người biết đến, nhưng ở cái thành phố lớn, cũng có chút danh tiếng . Mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng những người trong cuộc đều biết, đây chẳng qua là cố ý đè thấp thế lực, nếu không sớm muộn sẽ bị cảnh sát mời uống cà phê.
“Chú đang khích lệ cháu sao?” Hi Hi hỏi.
“Dĩ nhiên, tuyệt đối là khích lệ!” Vân Dục nói.
“Vậy chuyện này. . . . . . ?” Hi Hi hỏi.
“Đương nhiên là không có vấn đề rồi, cháu đã mở miệng, chú còn có thể nói cái gì!” Vân Dục nói.
“Cho dù cháu không mở miệng, chú cũng sẽ đến !” Hi Hi nói. Dù sao cũng là chuyện của cha, Vân Dục không thể không giúp, anh chỉ muốn Hi Hi nói ra trước .
“Không, chú là vì nể mặt cháu mới giúp đấy!” Vân Dục nói, muốn cho Hi Hi thiếu anh một món nợ ân tình, như vậy lần sau có chuyện gì tìm Hi Hi giúp một tay, bé cũng sẽ không từ chối được!
Hi Hi phát hiện,“Chú Vân Dục, chú lúc nào thì biến thành trộm rồi ! ?”
“Cũng vậy!” Vân Dục nói.
Nếu không phải Mặc Thiếu Thiên muốn giá cáo, thế nào anh cũng muốn giấu!
“Được rồi!” Hi Hi than thở.
“Được, vậy chú cho người đi sắp xếp!”
“Tốt, vậy cháu cúp trước!”
“Ừ!”
Sau khi tắt điện thoại, lòng Hi Hi mới thả xuống.
Sau chuyện Lâm Tử Lam, Hi Hi đã học được phòng ngừa chu đáo, hi vọng sẽ không ra xảy ra chuyện gì!
Chẳng qua có Vân Dục ở đây, Hi Hi cũng yên lòng rất nhiều, nghĩ tới đây, Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, lần nữa lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc lão .
“Cháu lập tức xuống lầu. . . . . .”
Lúc Hi Hi vừa xuống dưới lầu, xe cũng đã chờ sẵn.
Hi Hi nghĩ Mặc lão cho tài xế đến đón, nhưng không ngờ Mặc lão cũng đến.
Hi Hi sau khi lên xe mới phát hiện.
“Mặc lão sao ông cũng tới?” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi.
“Thế nào? Ông không thể tới sao. . . . . .” Mặc lão nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
Hi Hi bất đắc dĩ, cùng Mặc lão nói chuyện, phải có một chút sự chịu đựng mới được!
“Cháu chưa nói ông không thể tới, như thế nào? Cháu đến nhà ông ở, có thể hay không dẫn đến chiến tranh! ?” Hi Hi hỏi, ám chỉ chuyện Mặc lão cùng Cung Ái Lâm.
“Chiến tranh cũng không phải chuyện của cháu!” Mặc lão nói.
Nghe xong lời này, Hi Hi nhíu mày, “ok, cháu biết rồi, nói hay lắm, cái gì cháu cũng không quản!”
Nghe thế, Mặc lão trừng mắt nhìn bé, “Tiểu tử thúi!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Mặc lão nâng lên nhất mạt cười.
^^^^^^^^^^^^^^
Hôm sau.
Sáng sớm Hi Hi đến bệnh viện.
Chuyện trốn học trở thành chuyện thường như cơm bữa!
Lúc Hi Hi đến bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đã khá hơn nhiều!
“Cha, mẹ!” Hi Hi đi vào hô một tiếng, tiếng cười của bé hình như có ma lực, lây cả căn phòng, “Con mang bữa sáng đến cho hai người!”
Nghe được lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên cảm giác bé mang ánh sáng đến!
“Con thật hiểu cha , thức ăn trong bệnh viện, không phải người nào cũng ăn được!” Mặc Thiếu Thiên không ngừng châm chọc.
Lâm Tử Lam cũng đồng ý!
Hai vị này ăn cơm Hi Hi làm quen rồi, làm sao ăn được cơm bệnh viện, cho nên Hi Hi mới ăn bữa sáng đến!
Hai người vừa ăn, vừa khen ngợi tài nấu nướng của Hi Hi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, ngày hôm qua con đi đâu!
“À?”
“Con không phải đi ra ngoài nhìn Mặc Thiếu Quần sao? Cũng không thấy con quay lại!” Lâm Tử Lam nói.
“A, lúc đó con đi ra ngoài có chút việc!” Hi Hi nói, cũng không có nói gì chuyện.
Lâm Tử Lam cũng không có hỏi tới, “Tối hôm qua con ngủ ở đâu! ?”
“Mặc gia!” Hi Hi nói thật.
Mặc Thiếu Thiên đang ăn nghe lời này động tác ngẩn ra, ngay sau đó vừa ăn vừa mở miệng, “Cha đã vài chục năm không có ở lại đó, con vậy mà ở được!”
“Là Mặc lão tự mình đi đón con, con cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của ông có phải hay không!” Hi Hi cười nói.
“Chồn chúc tết gà, không có lòng thành !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời này, mặt Hi Hi cau lại, “Cha, con thật không hiểu lời này của cha, cha nói Mặc lão là Chồn, con là Gà, vậy cha là cái gì! ?”
Hi Hi nhìn anh ta, không có nửa phần thương tiếc, ngược lại, tràn đầy hận ý.
Lúc này, Lý Thuận đi tới, nắm lấy bả vai Ưng Nghiêm nhấc lên, “Thế nào? Muốn nói sao?”
Lúc này, vết thương Ưng Nghiêm chằng chịt, sau khi nghe được lời Lý Thuận nói, từ từ ngẩng đầu nhìn, “Tôi nói, tôi nói. . . . . .”
“Nói mau!” Lý Thuận không nhịn được gào lên.
“Là một phụ nữ. . . . . .”
Phụ nữ?
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, nhìn Ưng Nghiêm, “Người phụ nữ kia là ai! ?”
“Chúng tôi cũng không biết. . . . . . Cô ta liên lạc điện thoại cho chúng tôi, sau khi hoàn thành, cô ta sẽ chuyển một số tiền lớn qua thẻ cho chúng tôi !” Ưng Nghiêm nói.
“Thật sao? Anh thật sự không biết! ?” Lý Thuận hỏi.
Ưng Nghiêm vội vàng gật đầu, “Thật, thật, tôi thật sự không biết. . . . .”
Bị tra tấn đến giờ này, anh ta còn dám nói láo sao?
Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, Hi Hi gật đầu một cái, đến mức này, còn có thể nói láo, trừ phi người đó thật muốn chết!
Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm nói, “Tôi bây giờ cho anh một con đường sống, anh là muốn chết, hay muốn sống! ?”
“Sống, muốn sống. . . . . .” Ưng Nghiêm dĩ nhiên lựa chọn sống!
Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, “Tôi có thể thả anh, nhưng anh nhất định phải giúp tôi hẹn gặp phụ nữ kia, hoặc là, anh chỉ cần nghĩ biện pháp cùng cô ta liên lạc điện thoại là được, anh có làm được không?” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.
Ưng Nghiêm sững sờ, “Cho tới bây giờ đều là cô ta liên lạc chúng tôi, tôi không biết làm như thế nào để liên lạc cô ta. . . . . .”
“Xem ra, anh muốn chọn con đường thứ hai. . . . . .” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.
Nghe thế, Ưng Nghiêm sững sờ, ngay sau đó lắc đầu, “Không không không, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp, nhất định!” Nhìn dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của anh ta, Hi Hi nhếch miệng lên cười.
“Vậy mới được!”
Vì vậy, Hi Hi cười một tiếng, nhìn Lý Thuận, “Tốt lắm, thả anh ta đi!”
Lý Thuận nhìn Hi Hi, “Lão đại, cậu xác định! ?”
Hi Hi gật đầu, “ Để anh ta đi, tôi muốn biết người đứng sau lưng bức màn là ai!” Hi Hi nói
Bây giờ nhìn lại, chuyện càng ngày càng không bình thường!
Bé nhất định phải biết người kia là ai!
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Hi Hi, Lý Thuận cũng không có nói gì nữa, trực tiếp thả Ưng Nghiêm đi.
Khóe miệng Hi Hi mang theo nụ cười, “Được rồi, tôi sẽ chờ tin tức tốt của anh!”
Nói xong, nhìn Lý Thuận một cái, “Chúng ta đi thôi!”
Lý Thuận gật đầu, hai người lên xe, khởi động chân ga, vài giây sau liền biến mất.
Ưng Nghiêm nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, đôi môi giật giật, nhưng tiếng gì cũng không phát ra được.
.....boconganh1503.... ...... ...... ...... .....
Sau khi trở về, trước tiên Hi Hi gọi một cuộc điện thoại cho Mặc lão, báo cáo đã bình an.
Sau khi biết Hi Hi không có việc gì, tâm Mặc lão cũng được buông xuống.
“Đúng rồi, cha và mẹ cháu thế nào rồi! ?” Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.
“Cha cháu cần nhập viện, mẹ cháu cũng cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi, cho nên, hôm nay phải ở trong bệnh viện!” Mặc lão nói.
Hi Hi gật đầu một cái.
“Vậy cũng tốt, khổ cực Mặc lão rồi!” Hi Hi đáng yêu nói.
Mặc lão nghe thế, nhíu mày, “Cháu bây giờ đang ở đâu! ?”
“Cháu đang ở nhà!”
“Cháu ở một mình không sợ sao! ?” Mặc lão hỏi.
“Sợ cái gì! ?” Hi Hi hỏi ngược lại.
Mặc lão, “. . . . . .” .
Biết Hi Hi thông minh khác hẳn với người thường, nhưng mà lúc nào cũng bị Hi Hi chặn không nói được lời nào.
“Một mình cháu ở nhà, ai chăm sóc cháu?” Mặc lão hỏi.
“Dạ, không có!”
“Một mình cháu ở nhà, cháu còn nhỏ như vậy, không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!” Mặc lão nói.
Hi Hi , “. . . . . .”
Có thể xảy ra chuyện gì!
“Lập tức đến ngay!” Mặc lão nói.
“Cháu phải qua đó sao! ?”
“Không được sao! ?” Mặc lão hỏi ngược lại.
“Đó cũng không phải!”
“Vậy hãy tới đây!”
“Điều quang trọng là cháu đến bằng cách nào! ?” Hi Hi hỏi, “Cháu rất ngây thơ và dễ thương, ngộ nhỡ đi trên đường bị cướp thì làm thế nào! ?” Hi Hi nói.
“Đó chỉ có thể nói cháu xui xẻo!” Mặc lão không chút khách khí nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
“Được rồi, cháu ở nhà chờ, ông cho người đi đón cháu!” Mặc lão nói.
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Được rồi, hiếm khi ông mời thịnh tình như vậy nên cháu sẽ đi!”
Mặc lão, “. . . . . .”
“Cháu đứng đây đợi ông!”
“Biết!”
Vì vậy, Mặc lão cúp điện thoại.
Hi Hi cầm điện thoại cười cười, không ngờ Mặc lão có lúc thật đáng yêu!
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, vì vậy, lần nữa cầm điện thoại di động lên, đọc các con số ở trên, vì vậy ngay khi tìm được mã số, Hi Hi nhếch miệng lên cười, ngay lập tức gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại đã có người nghe!
“Này!”
“Chú Vân Dục, là cháu!” Hi Hi cực kỳ khả ái kêu một tiếng, giọng nói dịu dàng, sau khi nghe xong Vân Dục lập tức nhìn thẳng lên.
“Bảo bối!”
“Dạ, là cháu!” Hi Hi nói.
“Sao cháu lại điện thoại cho chú! ?” Vân Dục hỏi.
Hi Hi cười hắc hắc, “Thật ra thì, cháu có chút chuyện, muốn nói cho chú!”
“Chuyện gì, nói!” Vân Dục lưu loát mở miệng, khó được Hi Hi mở miệng.
“Cha cháu gặp chuyện không may, chú biết không! ?” Hi Hi hỏi.
“Cha cháu ? Cậu ta lại xảy ra chuyện gì! ?” Vân Dục hỏi.
Hi Hi, “. . . . . .”
Xem ra Vân Dục thực không biết.
Vì vậy, Hi Hi kể lại mọi chuyện cho Vân Dục nghe.
Sau khi nghe được, Vân Dục cau mày, “Người nào dám cả gan không sợ chết, dám động thủ trên địa bàn cha cháu !” Vân dục nói.
“Bây giờ cháu đang điều tra ai đứng sau chuyện này, nhưng trong lúc cháu điều tra, không cẩn thận chọc đến người Liên Doanh, có thể người bên kia, có chút bất mãn, sẽ gây khó dễ cha và mẹ, cho nên, cháu muốn chú cho người bảo vệ cha và mẹ!” Hi Hi nói.
Nghe thế,Vân Dục nhíu mày,“Cháu chọc giận người Liên Doanh sao! ?”
Hi Hi gật đầu một cái, “Coi như vậy đi!”
“Thật đúng là con trai Mặt Thiếu Thiên!” Vân Dục nói.
Mặc dù Liên Doanh ít người biết đến, nhưng ở cái thành phố lớn, cũng có chút danh tiếng . Mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng những người trong cuộc đều biết, đây chẳng qua là cố ý đè thấp thế lực, nếu không sớm muộn sẽ bị cảnh sát mời uống cà phê.
“Chú đang khích lệ cháu sao?” Hi Hi hỏi.
“Dĩ nhiên, tuyệt đối là khích lệ!” Vân Dục nói.
“Vậy chuyện này. . . . . . ?” Hi Hi hỏi.
“Đương nhiên là không có vấn đề rồi, cháu đã mở miệng, chú còn có thể nói cái gì!” Vân Dục nói.
“Cho dù cháu không mở miệng, chú cũng sẽ đến !” Hi Hi nói. Dù sao cũng là chuyện của cha, Vân Dục không thể không giúp, anh chỉ muốn Hi Hi nói ra trước .
“Không, chú là vì nể mặt cháu mới giúp đấy!” Vân Dục nói, muốn cho Hi Hi thiếu anh một món nợ ân tình, như vậy lần sau có chuyện gì tìm Hi Hi giúp một tay, bé cũng sẽ không từ chối được!
Hi Hi phát hiện,“Chú Vân Dục, chú lúc nào thì biến thành trộm rồi ! ?”
“Cũng vậy!” Vân Dục nói.
Nếu không phải Mặc Thiếu Thiên muốn giá cáo, thế nào anh cũng muốn giấu!
“Được rồi!” Hi Hi than thở.
“Được, vậy chú cho người đi sắp xếp!”
“Tốt, vậy cháu cúp trước!”
“Ừ!”
Sau khi tắt điện thoại, lòng Hi Hi mới thả xuống.
Sau chuyện Lâm Tử Lam, Hi Hi đã học được phòng ngừa chu đáo, hi vọng sẽ không ra xảy ra chuyện gì!
Chẳng qua có Vân Dục ở đây, Hi Hi cũng yên lòng rất nhiều, nghĩ tới đây, Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, lần nữa lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc lão .
“Cháu lập tức xuống lầu. . . . . .”
Lúc Hi Hi vừa xuống dưới lầu, xe cũng đã chờ sẵn.
Hi Hi nghĩ Mặc lão cho tài xế đến đón, nhưng không ngờ Mặc lão cũng đến.
Hi Hi sau khi lên xe mới phát hiện.
“Mặc lão sao ông cũng tới?” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi.
“Thế nào? Ông không thể tới sao. . . . . .” Mặc lão nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
Hi Hi bất đắc dĩ, cùng Mặc lão nói chuyện, phải có một chút sự chịu đựng mới được!
“Cháu chưa nói ông không thể tới, như thế nào? Cháu đến nhà ông ở, có thể hay không dẫn đến chiến tranh! ?” Hi Hi hỏi, ám chỉ chuyện Mặc lão cùng Cung Ái Lâm.
“Chiến tranh cũng không phải chuyện của cháu!” Mặc lão nói.
Nghe xong lời này, Hi Hi nhíu mày, “ok, cháu biết rồi, nói hay lắm, cái gì cháu cũng không quản!”
Nghe thế, Mặc lão trừng mắt nhìn bé, “Tiểu tử thúi!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Mặc lão nâng lên nhất mạt cười.
^^^^^^^^^^^^^^
Hôm sau.
Sáng sớm Hi Hi đến bệnh viện.
Chuyện trốn học trở thành chuyện thường như cơm bữa!
Lúc Hi Hi đến bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đã khá hơn nhiều!
“Cha, mẹ!” Hi Hi đi vào hô một tiếng, tiếng cười của bé hình như có ma lực, lây cả căn phòng, “Con mang bữa sáng đến cho hai người!”
Nghe được lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên cảm giác bé mang ánh sáng đến!
“Con thật hiểu cha , thức ăn trong bệnh viện, không phải người nào cũng ăn được!” Mặc Thiếu Thiên không ngừng châm chọc.
Lâm Tử Lam cũng đồng ý!
Hai vị này ăn cơm Hi Hi làm quen rồi, làm sao ăn được cơm bệnh viện, cho nên Hi Hi mới ăn bữa sáng đến!
Hai người vừa ăn, vừa khen ngợi tài nấu nướng của Hi Hi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, ngày hôm qua con đi đâu!
“À?”
“Con không phải đi ra ngoài nhìn Mặc Thiếu Quần sao? Cũng không thấy con quay lại!” Lâm Tử Lam nói.
“A, lúc đó con đi ra ngoài có chút việc!” Hi Hi nói, cũng không có nói gì chuyện.
Lâm Tử Lam cũng không có hỏi tới, “Tối hôm qua con ngủ ở đâu! ?”
“Mặc gia!” Hi Hi nói thật.
Mặc Thiếu Thiên đang ăn nghe lời này động tác ngẩn ra, ngay sau đó vừa ăn vừa mở miệng, “Cha đã vài chục năm không có ở lại đó, con vậy mà ở được!”
“Là Mặc lão tự mình đi đón con, con cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của ông có phải hay không!” Hi Hi cười nói.
“Chồn chúc tết gà, không có lòng thành !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời này, mặt Hi Hi cau lại, “Cha, con thật không hiểu lời này của cha, cha nói Mặc lão là Chồn, con là Gà, vậy cha là cái gì! ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.