Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 372: Em yêu anh không?
Khốc Lạp Đóa Đóa
16/10/2015
Vì vậy, một loại cục diện hình thành. . . . . .
Hai người mỗi người lôi kéo một cánh tay của Lâm Tử Lam, mà Lâm Tử Lam liền đứng ở giữa, nhìn hai người bọn họ.
Một màn đặc biệt cẩu huyết, trong phim truyền hình, tình tiết thối nát cũng diễn ra như vậy!
Cảm thấy có sức cản, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, lại thấy được Tiêu Dật.
Đầu lông mày Mặc Thiếu Thiên nhíu lên, nhìn Tiêu Dật, “Buông tay!”
“Nên buông tay chính là anh!” Tiêu Dật hết sức chắc chắn mà nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đừng quên, bây giờ cô ấy đã không nhớ rõ ngươi, cũng đừng miễn cưỡng cô ấy làm bất cứ chuyện gì!” Tiêu Dật nói.
Nghe Tiêu Dật nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nâng lên nụ cười lạnh, “Cô ấy không nhớ rõ, tôi sẽ giúp cô ấy nhớ!”
“Tiêu Dật, buông tay, đừng quên, coi như cô ấy mất trí nhớ, cũng là người phụ nữ của tôi, ngay cả khi cô ấy mất trí nhớ, cô ấy cũng sẽ không yêu anh!” Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
Nói cách khác, những lời này của Mặc Thiếu Thiên, xác thực thật độc.
Lúc này Tiêu Dật tổn thương mạnh mẽ.
Ba tháng, thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong lòng của Lâm Tử Lam dường như có cái gì đó giống nhau, luôn không thể nào tiếp nhận anh.
Mỗi lần quan trọng, Lâm Tử Lam đều sẽ tìm cớ đẩy ra.
Mặc dù Tiêu Dật rất muốn lập tức muốn cô, nhưng còn dè chừng nội tâm của Lâm Tử Lam, tôn nghiêm của cô, mới không có làm như vậy.
Luôn là cho cô thời gian tiếp nhận mình, nhưng không ngờ đã vậy Mặc Thiếu Thiên như thế này còn rất nhanh tìm đến!
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dật biến đổi, căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Anh nói cái gì! ?” Tiêu Dật lạnh giọng hỏi.
“Tôi nói không đúng sao? Tiêu Dật, không phải của anh, mặc kệ là ba tháng, ba năm, hay là ba mươi năm, cũng sẽ không là của anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nếu như anh quan sát không lầm, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, cũng không có thân mật như trong tưởng tượng.
Nếu quả thật giống như trong lời nói của như Tiêu Dật, sợ là bây giờ, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật rất thân mật mới đúng, nhưng không có.
Cho nên, Mặc Thiếu Thiên rất chắc chắn.
Nghe thấy thế, Tiêu Dật thật sự rất muốn giơ súng lên hướng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhưng vào giờ phút này, Tiêu Dật hết sức nhẫn nại, cười lạnh, “Vậy sao! ?”
“Ít nhất, tôi sẽ tôn trọng cô ấy, Mặc Thiếu Thiên, coi như cô ấy không phải của tôi, cũng sẽ không là của anh!” Tiêu Dật hết sức chắc chắn mà nói, giọng nói mang theo phần hung dữ.
Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không nhớ tới Mặc Thiếu Thiên!
Chỉ là, bọn họ chỉ cảm thấy Tiêu Dật nói một câu giận dữ, tàn nhẫn, đều không có nghĩ ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.
Lúc này, nhìn hai người phẫn nộ, Hoa Hồng ngồi ở bên cạnh, đây là tiết tấu muốn đánh nhau sao! ?
Hoa Hồng nhìn kích động lòng người, thật hận không thể chờ đợi muốn thêm dầu vào lửa trợ giúp bọn họ.
Sợ nhất thiên hạ không loạn là Hoa Hồng, trừ Hi Hi ra, tất cả mọi chuyện, đối với Hoa Hồng mà nói, đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là, cô cũng rất muốn thấy Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên đánh nhau, không biết bọn họ đánh nhau, ai sẽ thắng ! ?
Hoa Hồng rất muốn biết rõ.
Mà Hi Hi cũng ở bên kia nhìn, hơn nữa vẻ mặt Hoa Hồng phấn chấn, khiến Hi Hi đặc biệt im lặng.
Hoa Hồng chính là như vậy chỉ sợ thiên hạ không loạn! ! !
Chỉ là, Hi Hi cũng nhìn lên cảnh tượng trước mặt, bé dường như muốn nghĩ cách hóa giải lúng túng, cũng không biết mở miệng từ đâu!
Vì vậy, cũng chỉ có thể cùng Hoa Hồng ở một bên nhìn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, nhìn Tiêu Dật, nhất là khi nghe câu nói sau của Tiêu Dật, nhếch miệng gợi lên nụ cười nhạt “Vậy thì không nhọc anh hao tâm tổn trí” Mặc Thiếu Thiên có cách của mình.
Coi như không nghĩ ra, Lâm Tử Anh cũng chỉ có thể là của Mặc Thiếu Thiên.
Anh sẽ đóng gói mang về, cho đến khi Lâm Tử Lam nhớ mới thôi.
Điều này cũng chính là điểm bất đồng của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật.
Có câu nói hay, lưu manh luôn xuống tay nhanh hơn thân sĩ một chút!
Những lời này, dùng ở trên người Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên hết sức thích hợp.
Chẳng qua, tên lưu manh Mặc Thiếu Thiên này, là lưu manh đẳng cấp mà thôi, thân sĩ cùng lưu manh cùng tồn tại, không thể không nói, người như vậy, theo đuổi phụ nữ chính là dễ dàng, hơn nữa còn nhanh chóng một chút.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn dáng vẻ phách lối kia trong lòng tất có dự tính trước, Tiêu Dật thật sự rất không ưa, chỉ là, anh cũng chỉ có thể không ưa.
Mặc Thiếu Thiên vĩnh viễn đều là dáng vẻ này, anh ta chính là như vậy, anh chính là đặc sắc, kiêu ngạo như vậy, không thể hiểu, xứng đáng, hại người!
“Buông tay!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói.
“Nên buông tay là anh!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn hai người, nói thật, đổi thành người phụ nữ khác, có thể rất hưởng thụ trò chơi tranh đoạt của hai đàn ông ưu tú như vậy, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú.
Ngược lại cảm thấy, đặc biệt nhàm chán.
Hai người đàn ông to lớn, cầm tay giống như chơi trò trẻ con nhàm chán!
Lúc này, Lâm Tử Lam vẫy tay hai người ra “Các anh buông ra!”
Thuận tiện, nhìn bọn họ, “Khi nào hai người ầm ĩ xong thì gọi tôi!”
Nói xong, Lâm Tử Lam tự nhiên đi ra ngoài.
Bỏ lại Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật ở bên trong.
Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên cũng ngẩn người, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam đi ra, lại nhìn nhau một cái, cũng không ai nói gì!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam. . . . . .
Sao lại đi mất rồi?
Kịch hay giờ mới bắt đầu, làm sao lại kết thúc thế?
Trong lòng của Lâm Tử Lam rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, cứ như vậy không nhìn rời đi! ?
Nhìn Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật cũng dừng lại, Hi Hi đi nhanh tới, “Cha, hay là thay thuốc trước đi!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ánh mắt quét qua Tiêu Dật, gật đầu một cái.
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, Hi Hi cũng ngồi lên, mở đồ ra, sau đó thuần thục thay thuốc cho Mặc Thiếu Thiên.
Những chuyện này, không phải trời sinh đều biết .
Nhưng thời điểm ở Mỹ, Hi Hi thường xuyên đụng đầu, cũng làm theo cách này.
Mặc dù trước mắt, bé đối mặt là vết thương đạn bắn, nhưng Hi Hi đã bình tĩnh không thôi, rất quen thuộc thay thuốc cho Mặc Thiếu Thiên, còn bất chợt ở sau lưng dặn dò, “Cha, cha ít tức giận tốt hơn, nếu không vết thương lại nứt ra!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng người về phía Hi Hi, nghe được bé nói , Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng mở miệng, “Nhìn Tiêu Dật, con cảm thấy cha có thể không tức giận sao! ?”
Hi Hi ở phía sau im lặng.
Bé nên nói cái gì! ?
^^^^^^^^^^^^
Bên ngoài, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Tiêu Dật cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài lâu đài cổ, chính là một vườn hoa nhỏ, vô cùng xinh đẹp.
Lâm Tử Lam đứng ở cách đó không xa, Tiêu Dật đi tới, hình như biết, Lâm Tử Lam là cố ý dẫn Tiêu Dật tới nơi này .
“Tiểu Lam. . . . . .” Tiêu Dật ở phía sau gọi một tiếng.
Lâm Tử Lam đưa lưng về phía Tiêu Dật, nghe được tiếng của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật, ánh mắt hết sức bình tĩnh.
“Tiêu Dật, em cũng có chuyện muốn hỏi anh!” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật nhìn cô, ánh mắt hơi rung nhẹ một chút, nhìn cô, khóe miệng vẫn như cũ nâng lên nụ cười ấm áp, “Chuyện gì! ?”
“Em muốn biết, những gì Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nói, đều là thật sao! ?” Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi.
Bây giờ cô cũng không biết trong lòng mình là cái gì.
Vừa mong đợi, cũng sợ kết quả.
Nếu như những gì trước kia Tiêu Dật nói với cô đều là nói dối, cô không biết nên đối mặt với Tiêu Dật như thế nào nữa.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nhiều năm như vậy, anh cũng rất hiểu con người của Lâm Tử Lam, cô rất ghét bị lừa dối, nhất là người bên cạnh cô.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dật mở miệng, “Hi Hi thật sự là con của em!”
Mặc dù, đã sớm biết đáp án, nhưng nghe được Tiêu Dật nói ra, trong lòng của Lâm Tử Lam vẫn không nói ra được cảm giác.
“Vậy, Mặc Thiếu Thiên! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật.
“Hi Hi đúng là con của Mặc Thiếu Thiên chứ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi, nhìn vào gương mặt bọn họ, không cần phải nói, cũng biết là cha con, nhìn một cái cũng có thể thấy được .
Nhưng Lâm Tử Lam giống như đang mong đợi câu trả lời.
Cuối cùng, Tiêu Dật gật đầu, “Đúng, không sai!”
“Chuyện em cùng với anh ta, chính là bảy năm trước, thế nhưng bảy năm kia em ở Mỹ, là anh sống cùng với hai người!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói.
Hình như nghĩ vội vàng chứng minh, ở trong thế giới của Lâm Tử Lam, không chỉ có Mặc Thiếu thiên, cũng có sự hiện hữu của anh.
Hơn nữa, thời gi¬an của anh, tuyệt đối không thua so với Mặc Thiếu Thiên.
Cũng chính thời gian bảy năm chung đụng này, Tiêu Dật yêu đã cô.
Nhưng Lâm Tử Lam cũng rất dè dặt, vì đợi cô, anh mất bảy năm.
Nhưng không ngờ, sẽ gặp lại Mặc Thiếu Thiên.
Cũng không ngờ đến, bọn họ thế nhưng lại yêu nhau, sẽ ở cùng nhau. . . . . .
Đây đối với Tiêu Dật mà nói, là một đả kích.
Đã từng, anh cũng đã từng nghĩ tới tác thành cho họ, chỉ cần Lâm Tử Lam vui vẻ là được rồi, nhưng là, nhưng mà tận đáy lòng Tiêu Dật, Lâm Tử Lam giống như mọc rể nảy mầm ở đó, chỉ cần vừa nhẹ nhàng động, liền làm cho Tiêu Dật đau không có cách nào xử lý.
Cho nên, anh không có biện pháp buông tha!
“Vậy, chuyện đính hôn của em cùng Mặc Thiếu Thiên, cũng là có thật!?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Càng đến gần chân tướng sự việc, Lâm Tử Lam càng cảm thấy đè nén.
Lúc này, Tiêu Dật cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Tử Lam, ngược lại nhìn cô, “Anh cũng có một chuyện muốn hỏi em!”
Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó ngước mắt, cùng ánh mắt Tiêu Dật chạm nhau, trái tim, hung hăng nhảy lên, “Chuyện gì! ?”
“Em bây giờ, yêu Mặc Thiếu Thiên sao! ?” Tiêu Dật nhìn cô, từng chữ từng chữ hỏi.
Lâm Tử Lam sững sờ, không ngờ Tiêu Dật thế nhưng lại hỏi như thế.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Đối với một người không có trí nhớ như em, đầu của em hoàn toàn trống rỗng , anh hỏi em có yêu anh ta hay không, anh cứ nói xem! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi ngược lại.
“Vậy còn anh ! ?” Tiêu Dật hỏi.
“Ách! ?” Lâm Tử Lam sững sờ, nhìn Tiêu Dật.
“Em yêu anh không! ?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi.
“Ba tháng này chung sống, anh đối với em có ý gì, em rất rõ ràng, Lâm Tử Lam, nói cho anh biết, em yêu anh không?” Tiêu Dật hỏi.
Anh không tin, đối với anh Lâm Tử Lam một chút cảm giác cũng không có!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không ngờ Tiêu Dật sẽ như vậy hỏi.
Xác thực, ở nơi này ba tháng qua, Tiêu Dật cho cô rất nhiều suy nghĩ, cô cũng cho là, Tiêu Dật cũng ưu tú như vậy, hơn nữa, đối với cô tốt như vậy, có lẽ, cô thật sự sẽ cùng Tiêu Dật ở chung một chỗ. . . . . .
Thậm chí, bọn họ cũng đối xử với nhau mập mờ một thời gian, chỉ là, trong lòng của cô có một số việc, không buông ra được, cho nên luôn cự tuyệt Tiêu Dật. Cô cũng cảm thấy, một ngày nào đó, sẽ tiếp nhận Tiêu Dật. . . . . .
Nhưng bây giờ. . . . . .
Cô không ngờ, thế nhưng lại xuất hiện thay đổi! . .
Hai người mỗi người lôi kéo một cánh tay của Lâm Tử Lam, mà Lâm Tử Lam liền đứng ở giữa, nhìn hai người bọn họ.
Một màn đặc biệt cẩu huyết, trong phim truyền hình, tình tiết thối nát cũng diễn ra như vậy!
Cảm thấy có sức cản, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, lại thấy được Tiêu Dật.
Đầu lông mày Mặc Thiếu Thiên nhíu lên, nhìn Tiêu Dật, “Buông tay!”
“Nên buông tay chính là anh!” Tiêu Dật hết sức chắc chắn mà nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đừng quên, bây giờ cô ấy đã không nhớ rõ ngươi, cũng đừng miễn cưỡng cô ấy làm bất cứ chuyện gì!” Tiêu Dật nói.
Nghe Tiêu Dật nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nâng lên nụ cười lạnh, “Cô ấy không nhớ rõ, tôi sẽ giúp cô ấy nhớ!”
“Tiêu Dật, buông tay, đừng quên, coi như cô ấy mất trí nhớ, cũng là người phụ nữ của tôi, ngay cả khi cô ấy mất trí nhớ, cô ấy cũng sẽ không yêu anh!” Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
Nói cách khác, những lời này của Mặc Thiếu Thiên, xác thực thật độc.
Lúc này Tiêu Dật tổn thương mạnh mẽ.
Ba tháng, thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong lòng của Lâm Tử Lam dường như có cái gì đó giống nhau, luôn không thể nào tiếp nhận anh.
Mỗi lần quan trọng, Lâm Tử Lam đều sẽ tìm cớ đẩy ra.
Mặc dù Tiêu Dật rất muốn lập tức muốn cô, nhưng còn dè chừng nội tâm của Lâm Tử Lam, tôn nghiêm của cô, mới không có làm như vậy.
Luôn là cho cô thời gian tiếp nhận mình, nhưng không ngờ đã vậy Mặc Thiếu Thiên như thế này còn rất nhanh tìm đến!
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dật biến đổi, căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Anh nói cái gì! ?” Tiêu Dật lạnh giọng hỏi.
“Tôi nói không đúng sao? Tiêu Dật, không phải của anh, mặc kệ là ba tháng, ba năm, hay là ba mươi năm, cũng sẽ không là của anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nếu như anh quan sát không lầm, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, cũng không có thân mật như trong tưởng tượng.
Nếu quả thật giống như trong lời nói của như Tiêu Dật, sợ là bây giờ, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật rất thân mật mới đúng, nhưng không có.
Cho nên, Mặc Thiếu Thiên rất chắc chắn.
Nghe thấy thế, Tiêu Dật thật sự rất muốn giơ súng lên hướng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhưng vào giờ phút này, Tiêu Dật hết sức nhẫn nại, cười lạnh, “Vậy sao! ?”
“Ít nhất, tôi sẽ tôn trọng cô ấy, Mặc Thiếu Thiên, coi như cô ấy không phải của tôi, cũng sẽ không là của anh!” Tiêu Dật hết sức chắc chắn mà nói, giọng nói mang theo phần hung dữ.
Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không nhớ tới Mặc Thiếu Thiên!
Chỉ là, bọn họ chỉ cảm thấy Tiêu Dật nói một câu giận dữ, tàn nhẫn, đều không có nghĩ ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.
Lúc này, nhìn hai người phẫn nộ, Hoa Hồng ngồi ở bên cạnh, đây là tiết tấu muốn đánh nhau sao! ?
Hoa Hồng nhìn kích động lòng người, thật hận không thể chờ đợi muốn thêm dầu vào lửa trợ giúp bọn họ.
Sợ nhất thiên hạ không loạn là Hoa Hồng, trừ Hi Hi ra, tất cả mọi chuyện, đối với Hoa Hồng mà nói, đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là, cô cũng rất muốn thấy Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên đánh nhau, không biết bọn họ đánh nhau, ai sẽ thắng ! ?
Hoa Hồng rất muốn biết rõ.
Mà Hi Hi cũng ở bên kia nhìn, hơn nữa vẻ mặt Hoa Hồng phấn chấn, khiến Hi Hi đặc biệt im lặng.
Hoa Hồng chính là như vậy chỉ sợ thiên hạ không loạn! ! !
Chỉ là, Hi Hi cũng nhìn lên cảnh tượng trước mặt, bé dường như muốn nghĩ cách hóa giải lúng túng, cũng không biết mở miệng từ đâu!
Vì vậy, cũng chỉ có thể cùng Hoa Hồng ở một bên nhìn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, nhìn Tiêu Dật, nhất là khi nghe câu nói sau của Tiêu Dật, nhếch miệng gợi lên nụ cười nhạt “Vậy thì không nhọc anh hao tâm tổn trí” Mặc Thiếu Thiên có cách của mình.
Coi như không nghĩ ra, Lâm Tử Anh cũng chỉ có thể là của Mặc Thiếu Thiên.
Anh sẽ đóng gói mang về, cho đến khi Lâm Tử Lam nhớ mới thôi.
Điều này cũng chính là điểm bất đồng của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật.
Có câu nói hay, lưu manh luôn xuống tay nhanh hơn thân sĩ một chút!
Những lời này, dùng ở trên người Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên hết sức thích hợp.
Chẳng qua, tên lưu manh Mặc Thiếu Thiên này, là lưu manh đẳng cấp mà thôi, thân sĩ cùng lưu manh cùng tồn tại, không thể không nói, người như vậy, theo đuổi phụ nữ chính là dễ dàng, hơn nữa còn nhanh chóng một chút.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn dáng vẻ phách lối kia trong lòng tất có dự tính trước, Tiêu Dật thật sự rất không ưa, chỉ là, anh cũng chỉ có thể không ưa.
Mặc Thiếu Thiên vĩnh viễn đều là dáng vẻ này, anh ta chính là như vậy, anh chính là đặc sắc, kiêu ngạo như vậy, không thể hiểu, xứng đáng, hại người!
“Buông tay!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật nói.
“Nên buông tay là anh!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn hai người, nói thật, đổi thành người phụ nữ khác, có thể rất hưởng thụ trò chơi tranh đoạt của hai đàn ông ưu tú như vậy, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú.
Ngược lại cảm thấy, đặc biệt nhàm chán.
Hai người đàn ông to lớn, cầm tay giống như chơi trò trẻ con nhàm chán!
Lúc này, Lâm Tử Lam vẫy tay hai người ra “Các anh buông ra!”
Thuận tiện, nhìn bọn họ, “Khi nào hai người ầm ĩ xong thì gọi tôi!”
Nói xong, Lâm Tử Lam tự nhiên đi ra ngoài.
Bỏ lại Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật ở bên trong.
Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên cũng ngẩn người, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam đi ra, lại nhìn nhau một cái, cũng không ai nói gì!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam. . . . . .
Sao lại đi mất rồi?
Kịch hay giờ mới bắt đầu, làm sao lại kết thúc thế?
Trong lòng của Lâm Tử Lam rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, cứ như vậy không nhìn rời đi! ?
Nhìn Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật cũng dừng lại, Hi Hi đi nhanh tới, “Cha, hay là thay thuốc trước đi!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ánh mắt quét qua Tiêu Dật, gật đầu một cái.
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, Hi Hi cũng ngồi lên, mở đồ ra, sau đó thuần thục thay thuốc cho Mặc Thiếu Thiên.
Những chuyện này, không phải trời sinh đều biết .
Nhưng thời điểm ở Mỹ, Hi Hi thường xuyên đụng đầu, cũng làm theo cách này.
Mặc dù trước mắt, bé đối mặt là vết thương đạn bắn, nhưng Hi Hi đã bình tĩnh không thôi, rất quen thuộc thay thuốc cho Mặc Thiếu Thiên, còn bất chợt ở sau lưng dặn dò, “Cha, cha ít tức giận tốt hơn, nếu không vết thương lại nứt ra!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng người về phía Hi Hi, nghe được bé nói , Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng mở miệng, “Nhìn Tiêu Dật, con cảm thấy cha có thể không tức giận sao! ?”
Hi Hi ở phía sau im lặng.
Bé nên nói cái gì! ?
^^^^^^^^^^^^
Bên ngoài, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, Tiêu Dật cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài lâu đài cổ, chính là một vườn hoa nhỏ, vô cùng xinh đẹp.
Lâm Tử Lam đứng ở cách đó không xa, Tiêu Dật đi tới, hình như biết, Lâm Tử Lam là cố ý dẫn Tiêu Dật tới nơi này .
“Tiểu Lam. . . . . .” Tiêu Dật ở phía sau gọi một tiếng.
Lâm Tử Lam đưa lưng về phía Tiêu Dật, nghe được tiếng của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam hít sâu một hơi, nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật, ánh mắt hết sức bình tĩnh.
“Tiêu Dật, em cũng có chuyện muốn hỏi anh!” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật nhìn cô, ánh mắt hơi rung nhẹ một chút, nhìn cô, khóe miệng vẫn như cũ nâng lên nụ cười ấm áp, “Chuyện gì! ?”
“Em muốn biết, những gì Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nói, đều là thật sao! ?” Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi.
Bây giờ cô cũng không biết trong lòng mình là cái gì.
Vừa mong đợi, cũng sợ kết quả.
Nếu như những gì trước kia Tiêu Dật nói với cô đều là nói dối, cô không biết nên đối mặt với Tiêu Dật như thế nào nữa.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nhiều năm như vậy, anh cũng rất hiểu con người của Lâm Tử Lam, cô rất ghét bị lừa dối, nhất là người bên cạnh cô.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dật mở miệng, “Hi Hi thật sự là con của em!”
Mặc dù, đã sớm biết đáp án, nhưng nghe được Tiêu Dật nói ra, trong lòng của Lâm Tử Lam vẫn không nói ra được cảm giác.
“Vậy, Mặc Thiếu Thiên! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật.
“Hi Hi đúng là con của Mặc Thiếu Thiên chứ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi, nhìn vào gương mặt bọn họ, không cần phải nói, cũng biết là cha con, nhìn một cái cũng có thể thấy được .
Nhưng Lâm Tử Lam giống như đang mong đợi câu trả lời.
Cuối cùng, Tiêu Dật gật đầu, “Đúng, không sai!”
“Chuyện em cùng với anh ta, chính là bảy năm trước, thế nhưng bảy năm kia em ở Mỹ, là anh sống cùng với hai người!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói.
Hình như nghĩ vội vàng chứng minh, ở trong thế giới của Lâm Tử Lam, không chỉ có Mặc Thiếu thiên, cũng có sự hiện hữu của anh.
Hơn nữa, thời gi¬an của anh, tuyệt đối không thua so với Mặc Thiếu Thiên.
Cũng chính thời gian bảy năm chung đụng này, Tiêu Dật yêu đã cô.
Nhưng Lâm Tử Lam cũng rất dè dặt, vì đợi cô, anh mất bảy năm.
Nhưng không ngờ, sẽ gặp lại Mặc Thiếu Thiên.
Cũng không ngờ đến, bọn họ thế nhưng lại yêu nhau, sẽ ở cùng nhau. . . . . .
Đây đối với Tiêu Dật mà nói, là một đả kích.
Đã từng, anh cũng đã từng nghĩ tới tác thành cho họ, chỉ cần Lâm Tử Lam vui vẻ là được rồi, nhưng là, nhưng mà tận đáy lòng Tiêu Dật, Lâm Tử Lam giống như mọc rể nảy mầm ở đó, chỉ cần vừa nhẹ nhàng động, liền làm cho Tiêu Dật đau không có cách nào xử lý.
Cho nên, anh không có biện pháp buông tha!
“Vậy, chuyện đính hôn của em cùng Mặc Thiếu Thiên, cũng là có thật!?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Càng đến gần chân tướng sự việc, Lâm Tử Lam càng cảm thấy đè nén.
Lúc này, Tiêu Dật cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của Lâm Tử Lam, ngược lại nhìn cô, “Anh cũng có một chuyện muốn hỏi em!”
Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó ngước mắt, cùng ánh mắt Tiêu Dật chạm nhau, trái tim, hung hăng nhảy lên, “Chuyện gì! ?”
“Em bây giờ, yêu Mặc Thiếu Thiên sao! ?” Tiêu Dật nhìn cô, từng chữ từng chữ hỏi.
Lâm Tử Lam sững sờ, không ngờ Tiêu Dật thế nhưng lại hỏi như thế.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Đối với một người không có trí nhớ như em, đầu của em hoàn toàn trống rỗng , anh hỏi em có yêu anh ta hay không, anh cứ nói xem! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi ngược lại.
“Vậy còn anh ! ?” Tiêu Dật hỏi.
“Ách! ?” Lâm Tử Lam sững sờ, nhìn Tiêu Dật.
“Em yêu anh không! ?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi.
“Ba tháng này chung sống, anh đối với em có ý gì, em rất rõ ràng, Lâm Tử Lam, nói cho anh biết, em yêu anh không?” Tiêu Dật hỏi.
Anh không tin, đối với anh Lâm Tử Lam một chút cảm giác cũng không có!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không ngờ Tiêu Dật sẽ như vậy hỏi.
Xác thực, ở nơi này ba tháng qua, Tiêu Dật cho cô rất nhiều suy nghĩ, cô cũng cho là, Tiêu Dật cũng ưu tú như vậy, hơn nữa, đối với cô tốt như vậy, có lẽ, cô thật sự sẽ cùng Tiêu Dật ở chung một chỗ. . . . . .
Thậm chí, bọn họ cũng đối xử với nhau mập mờ một thời gian, chỉ là, trong lòng của cô có một số việc, không buông ra được, cho nên luôn cự tuyệt Tiêu Dật. Cô cũng cảm thấy, một ngày nào đó, sẽ tiếp nhận Tiêu Dật. . . . . .
Nhưng bây giờ. . . . . .
Cô không ngờ, thế nhưng lại xuất hiện thay đổi! . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.