Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 535: Hi Hi cảm động.
Khốc Lạp Đóa Đóa
05/02/2016
Đang lúc ấy thì, cửa
chợt bị đẩy ra, Hoa Hồng cùng Lâm Tử Lam đi vào, chứng kiến hình ảnh
trước mặt thì Hoa Hồng cau mày, “Hi Hi, cậu làm gì đấy?”
Lúc này, Tâm Tâm vẫn nhìn Hi Hi như cũ, “Thật xin lỗi, em thật sự không cố ý lừa gạt chị!”
“Câm miệng!” Hoa Hồng nói, sau đó đi nhanh tới, nhìn Hi Hi, “Cậu làm gì đấy! ?”
Nhìn bộ dạng Hoa Hồng, Hi Hi nắm chặt hai quả đấm, lồng ngực dường như có đồ vật gì đó bị tích tụ, bực bội không dứt, cuối cùng, Hi Hi không nhịn được, phù một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi. . . . . .
“Hi Hi!” Hoa Hồng kêu lên.
Lâm Tử Lam ở phía sau nhìn, cũng không nhịn được trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hình ảnh trước mắt.
“Hi Hi. . . . . .” Lâm Tử Lam cũng xông tới.
Mà Hi Hi vẫn ngồi trên giường, nhìn bọn họ, cuối cùng, lại bất tỉnh.
Hoa Hồng giận dữ, nhìn Tâm Tâm, “Cút ngay!”
Tâm Tâm sợ đến mức trốn sang một bên, vào giờ phút này, nhìn hình ảnh trước mặt loạn thành một đoàn, Tâm Tâm đang núp không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hi Hi.
Lưu Ly thấy thế, xoay người chạy ra đi gọi Bạch Dạ. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Bạch Dạ nhìn Hi Hi trước mặt, nhíu nhíu mày.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, lo lắng hỏi, “Sao rồi? Bé sao rồi?”
“Nộ hỏa công tâm, thật ra không có gì đáng ngại, chỉ là. . . . . .” Nói đến một nửa, Bạch Dạ nhíu nhíu mày.
“Anh nói đi, đừng có ấp a ấp úng như vậy có được hay không!” Hoa Hồng cực kỳ tức giận nói, tại sao những bác sĩ này khi có người bị bệnh, nói chuyện lại thích nói một nửa chứ.
Bạch Dạ cũng không vì lời Hoa Hồng nói mà tức giận, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Vẫn là câu nói kia, tâm bệnh, nhưng nhìn trước mắt, so với lần trước nghiêm trọng hơn.”
Nói đến cái này, bọn họ đều sửng sốt.
Chỉ muốn giúp Hi Hi khỏe, nhưng không ngờ lại như vậy!
Hoa Hồng nghe thế, tức giận không nhỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tâm Tâm, “Đều do cô, ai cho cô nói với cậu ta những lời đó chứ?”
Tâm Tâm đang núp ở một bên, mặc dù thường thấy rất nhiều trường hợp, không sợ hãi chút nào, nhưng nhìn Hoa Hồng, cô lại có chút sợ.
Người phụ nữ này, không hề giống bề ngoài thoạt nhìn dễ trêu như vậy, Tâm Tâm sợ đến mở miệng, “Lúc em vào phòng, cậu ta liền hỏi em là ai, còn nói nghe được cuộc nói chuyện ngày hôm qua của chúng ta. . . . . . Thật, không phải em nói!” Tâm Tâm sợ đến chỉ lắc đầu, bộ dáng kia thoạt nhìn, điềm đạm đáng yêu.
Nghe thế, Hoa Hồng ngây ngẩn cả người.
Không thể nghĩ đến sẽ là như này!
Thế nhưng cô cũng có trách nhiệm!
Hoa Hồng đứng ở đó, tức giận cũng không biết nên làm sao!
Lúc này, Hoa Hồng tức giận, xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn bộ dạng của Hoa Hồng, bọn họ đều không nói gì, biết Hoa Hồng nghĩ thế nào. . . . . .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, “Vậy làm sao bây giờ! ?”
Bạch Dạ nhìn, “Hiện tại chỉ có thể cho chính cậu ta thời gian, chỉ là, cậu ta không thể bị kích thích nữa, những thứ này đều không phải lo lắng của tôi, lo lắng của tôi là cậu ta lại trở về cái trạng thái không ăn không uống kia!”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam bận tâm hơn.
Nếu là như vậy, chuyện kia càng khó giải quyết.
Trong hồ bơi, Hoa Hồng ngồi bên trong, hai chân ngâm bên trong, bên cạnh còn có ly đựng rượu đỏ, Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, tóc dài lười biếng xõa ra sau lưng, uống hết một ly lại uống thêm một ly, tư thái mê người, nhìn Hoa Hồng uống rượu, có lẽ chỉ có người biết thưởng thức rượu đỏ mới hiểu.
Lưu Ly đi tới, nhìn Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó uống hết một ly lại uống thêm một ly, suy nghĩ một chút, cô cũng ngồi xuống, cầm một cái ly lên, rót một ly rượu đỏ.
Cảm thấy có người tới, Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc thấy người tới là Lưu Ly, Hoa Hồng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, không nói gì, mà tiếp tục uống rượu đỏ trong tay.
“Một người uống có nghĩa gì, tôi uống cùng cô!” Lúc này, Lưu Ly giơ ly lên, nhìn Hoa Hồng nói.
Nhìn cái ly trong tay Lưu Ly, Hoa Hồng vươn tay chạm ly cô một cái, phát ra tiếng giòn vang.
Tiếp theo, hai người cũng giơ ly lên từ từ uống.
“Không có gì muốn hỏi tôi sao?” Sau khi uống một hớp, Lưu Ly mở miệng hỏi.
Hoa Hồng sững sờ, mở miệng, “Không có!”
“Không muốn biết Hi Hi như thế nào?” Lưu Ly tiếp tục hỏi.
Lúc này, Hoa Hồng mới trầm mặc một chút, không có mở miệng, mà tay mảnh khảnh nhè nhẹ lắc lắc cái ly trong tay, ánh mắt nhìn chất lỏng màu đỏ trong rượu, thật ra thì cô muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Lúc này, Lưu Ly nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, “Bạch Dạ nói, hiện tại chỉ có thể từ từ điều trị, chờ cậu ta tự mình nghĩ thông mới được!”
“Ừm!” Hoa Hồng đáp một tiếng.
Sau khi biết cái này, cũng không còn phiền muộn như vừa rồi.
“Tôi hiểu biết rõ cô lo lắng cho Hi Hi, Hi Hi xảy ra chuyện, không có quan hệ với cô, bé quá thông minh, không dễ lừa, chúng ta cũng bỏ quên điểm này!” Lúc bọn họ làm chuyện kia, đánh giá quá thấp thông minh của Hi Hi.
“Tôi hiểu biết rõ cô bởi vì chuyện này mà tự trách, thế nhưng không có quan hệ với cô, sẽ không ai trách cô, Hi Hi không, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam càng sẽ không!” Lưu Ly nhìn Hoa Hồng nói.
“Thậm chí so sánh, tôi đây cũng có chút xấu hổ!” Lưu Ly nói.
Lâu như vậy, Hoa Hồng vẫn luôn bên cạnh Hi Hi, bảo vệ bé, bởi vì bé, bị thương cũng không ít, nếu như nói độ quan tâm đối với Hi Hi, Hoa Hồng tuyệt đối chỉ kém bọn họ một bậc.
Hoa Hồng không nói gì, biện pháp này, ban đầu cô chỉ nghĩ tới chỗ tốt, nhưng lại không nghĩ tới hậu quả, không ngờ Hi Hi sẽ hộc máu nghiêm trọng như thế, một khắc kia, Hoa Hồng thật bị dọa sợ.
“Chuyện này, là ngoài ý muốn, không ai sẽ nghĩ tới có thể như vậy, hiện tại Hi Hi cần chúng ta ủng hộ, cô không thể nghĩ bậy!” Lưu Ly nhìn Hoa Hồng nói.
Nghe được lời Lưu Ly nói, Hoa Hồng gật đầu một cái, “Tôi biết rồi!”
“Hoa Hồng luôn luôn không có tim không có phổi, thế nhưng cũng có lúc ưu buồn!” Lưu Ly không nhịn được giễu cợt nói.
Nghe thế, Hoa Hồng cũng không nhịn được cười cười.
Lúc này, Lưu Ly đưa cái ly ra, “Cheers!”
Hoa Hồng cười một tiếng, vươn tay, chạm ly một cái.
Một đêm này, một người quốc tế, một đặc công sát thủ đệ nhất giới hắc đạo, hai người ở dưới trăng, vừa uống rượu vừa hàn huyên hơn nửa đêm. . . . . .
^^
Hi Hi u mê như vậy, chính là một ngày một đêm.
Bọn họ đều gấp không dứt, sóng trước chưa dừng sóng sau lại ập lên người bọn họ, thật không còn gì phù hợp hơn, mới vừa có chút chuyển biến tốt, lại lập tức xảy ra chuyện!
Bạch Dạ cũng gấp, Hi Hi đồng ý cho anh đồ, theo phát triển hiện tại của Hi Hi, lúc nào thì mới có thể cho anh chứ!
Mỗi người nhìn Hi Hi, đều gấp gáp không dứt.
Mà Tâm Tâm, trong lúc này, cũng bị đưa đi.
Cô ở lại, sau khi Hi Hi tỉnh lại, nhất định càng thêm tức giận.
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, Hi Hi mới tỉnh lại.
Thấy người trước mặt, Hi Hi không biết nên nói gì, cũng không biết phải đối mặt thế nào.
“Hi Hi, con đã tỉnh! ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi khẩn trương hỏi.
“Ừm!” Hi Hi gật đầu một cái.
Thấy Hi Hi vẫn đáp lại Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam mừng rỡ không thôi, nhìn Hi Hi, hốc mắt Lâm Tử Lam rưng rưng, “Bảo bối, thật xin lỗi, chúng ta không nên dối gạt con!”
Nói đến cái này, Hi Hi trầm mặc.
Bởi vì, Thanh Thanh chết đi, nghiễm nhiên trở thành một sự thật.
Không cách nào cải biến, không cách nào sửa đổi!
Hi Hi không thể có ý nghĩ khác, chỉ có thể thừa nhận sự thật này! ! !
Lúc này, Hoa Hồng cũng ở đây vừa nhìn, “Chuyện này, là tôi ra chủ ý, cho nên, muốn trách thì trách tôi là được!”
Nghe bọn họ nói chuyện, Hi Hi không biết nên nói gì, chỉ mím môi, trầm mặc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cắt đứt lời bọn họ nói, “Như thế nào? Có đói bụng không?”
Hi Hi lắc đầu một cái.
Không đói bụng.
Nhưng tại sao lại không đói bụng.
Đã một ngày một đêm rồi.
Rất rõ ràng, tâm tình của Hi Hi không phải rất tốt.
Nhìn bộ dạng của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng, “Hi Hi, con không phải như đứa bé thường, con nên biết, chúng ta lo lắng cho con như vậy con cũng có thể hiểu, hiểu chuyện một chút, Thanh Thanh chết đi, là sự thật, mặc kệ con làm sao, như thế nào, cô ấy đều sẽ không sống lại, chẳng lẽ con phải dùng một người đã chết, trừng phạt chúng ta sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Nếu như lúc ấy biết, con có thể sống tiếp, thì Thanh Thanh chết đi, chúng ta cũng sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ đã là sự thật, con phải học cách tiếp nhận!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi gằn từng chữ.
Hi Hi nằm ở nơi đó, hốc mắt chứa nước mắt, bé đều biết, cũng đều hiểu, nhưng thừa nhận sự thật này, đối với bé mà nói, thật rất khó.
“Con muốn nghỉ ngơi!” Chỉ trả lời một câu nói như vậy, Hi Hi liền xoay người, nhắm hai mắt lại.
Nhìn bộ dáng này của Hi Hi, bọn họ còn có thể nói gì?
Cái gì cũng không nói!
Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, Hi Hi lại phục hồi trạng thái đó.
Không ăn không uống, không phản ứng chút nào.
Cái bộ dáng này, thật làm cho người ta nôn nóng lại không có biện pháp, nên nói, không nên nói, bọn họ đều nói, nhưng vào giờ phút này, lòng của Hi Hi giống như đóng lại, làm thế nào cũng không mở ra.
Chỉ là cũng may, bé vẫn đồng ý ra ngoài đi dạo.
Ngồi trên xe lăn, đẩy tới nơi đó, thì ở nơi đó.
Chỉ là không muốn nói chuyện.
Trong tay, vẫn nắm cái dây chuyền đó như cũ.
Hoa Hồng mỗi ngày nhìn, đau lòng không dứt, đều là chủ ý của mình, mới có thể khiến Hi Hi biến thành cái bộ dáng này.
Ngày hôm nay, Lý Thuận đẩy Hi Hi đi tới bên dưới công viên.
Vừa mới đẩy tới nơi đó, Lý Thuận trả lại vật kia, lúc này, Hi Hi nhìn về phía trước, chợt có một đạo tầm mắt quen thuộc đi tới trước mặt bé.
Hình như, cái bóng lưng kia, như khắc sâu trong đầu óc bé, Hi Hi dường như không có chút do dự nào, liền đứng lên chạy tới bên kia.
Bởi vì có chút quá nhanh, lúc này, đối diện có một người đàn ông tráng kiện đi tới, lập tức đụng nhau, mà dây chuyền trong tay Hi Hi, ngay sau đó cũng rơi trên mặt đất.
Hi Hi quay đầu lại, mà người đàn ông tráng kiện đó cũng quay đầu.
Ánh mắt của Hi Hi, nhìn về phía người đàn ông kia, sau đó vội vàng tìm dây chuyền.
Hình như, tầm mắt của Hi Hi, chọc giận đến anh ta, anh ta vô cùng bất mãn, dùng tiếng Anh mắng Hi Hi mấy câu, nhưng Hi Hi căn bản không để ý đến anh ta, tiếp tục tìm dây chuyền.
Nhưng hình như Hi Hi làm vậy, càng thêm khiến anh ta tức giận, cúi đầu, liếc mắt thấy dây chuyền, người đàn ông tráng kiện đó ngồi chồm hổm xuống, nhặt dây chuyền lên, nhếch miệng lên cười lạnh một cái.
“Trả lại cho tôi!” Hi Hi nhìn anh ta mở miệng.
Người đàn ông tráng kiện cười lạnh, dường như không có chút do dự nào, ném xuống một bên hồ bơi.
Hi Hi nhìn, không khỏi trợn to hai mắt, “Đừng!”
Vừa muốn xông lên, lúc này, Hoa Hồng vừa vặn đi tới nơi này, thấy màn này, còn không kịp chỉ trích người đàn ông kia, nhìn thấy Hi Hi muốn nhảy xuống, Hoa Hồng cũng không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp kéo Hi Hi lại, mà mình, tung người nhảy xuống.
Hi Hi đứng ở bên cạnh hồ bơi, căn bản không nghĩ tới Hoa Hồng sẽ chợt lao ra, vào giờ phút này, Hoa Hồng ở trong hồ bơi to như vậy, mặc y phục, bơi qua bơi lại, tìm kiếm dây chuyền cho bé. . . . . .
Mà Hi Hi đứng ở bên bờ, một khắc kia, trong lòng không nói ra được tư vị gì.
Con mắt chăm chú nhìn Hoa Hồng ở bên trong nước.
Người đàn ông tráng kiện thấy thế, bóng dáng mỹ lệ của Hoa Hồng ở bên trong nước bơi qua bơi lại, con ngươi không khỏi híp lại, căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Hoa Hồng vừa ở bên trong bơi, vừa tìm, ước chừng tốn mấy phút đồng hồ.
“Tìm được!” Hoa Hồng nhìn dây chuyền trong tay, nhếch miệng lên cười một cái.
Mà Hi Hi đứng ở bên bờ, nhìn nụ cười trên mặt Hoa Hồng, lỗ mũi Hi Hi chợt có chút cay.
Lúc này, Hoa Hồng ở trong hồ bơi, không nói hai lời, trực tiếp đứng lên từ trong nước, nhìn người đàn ông trước mặt, cô dùng tiếng anh vô cùng tiêu chuẩn mở miệng, “Nói xin lỗi!”
Nghe lời Hoa Hồng nói, người đàn ông kia cười một tiếng, hình như không chút nào để lời nói của Hoa Hồng ở trong mắt, ngược lại lên tiếng khiêu khích, “Tại sao tôi phải nói xin lỗi?” Nói xong, anh ta không quên thổi còi một hơi, “Nếu như cô chịu theo tôi một lát, tôi liền nói xin lỗi!”
Anh ta, chọc giận Hoa Hồng!
Dường như không có chút do dự nào, thậm chí anh ta cũng không thấy Hoa Hồng làm thế nào đến trước mặt anh ta, Hoa Hồng nắm được tay của anh ta một phen, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh xương vang lên.
“A ——” Người đàn ông tráng kiện phát ra tiếng kêu to.
Hoa Hồng không có bất kỳ cảm giác gì, hung hăng nắm cánh tay của anh ta, “Có nói xin lỗi hay không!”
“Tôi nói, tôi nói, sorry, sorry! !” Người đàn ông nói xin lỗi liên tục.
Nghe lời nói như thế, Hoa Hồng còn chưa hả giận, đột nhiên dùng sức, chỉ nghe được một tiếng răng rắc, cánh tay của anh ta thành công gãy xương!
“A ——! ! !” Âm thanh của người đàn ông, vang dội cả hồ bơi.
Nhìn dáng vẻ anh ta khổ sở, khóe miệng của Hoa Hồng lạnh lùng gợi lên một cười, “Đây chính là kết quả anh đắc tội cậu ta!”
Nói xong, nhếch miệng lên cười một cái, cái này, luôn luôn là sở trường đùa giỡn của Hoa Hồng.
Lúc này, gây ra chuyện không hay, Hoa Hồng cũng không biết nói với người ta, người ta lôi kéo người đàn ông kia đi.
Chuyện như vậy, Lý Thuận mới chạy về, thấy một màn như vậy, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn dây chuyền trong tay, lúc này mới nhớ tới cái gì, xoay người, trở về chỗ của Hi Hi, “Cậu!”
Nhìn Hoa Hồng cầm dây chuyền trong tay, Hi Hi vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
“Chuyện lúc trước, là tôi không đúng, tôi không nên dối gạt cậu. . . . . .” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.
Cô là người kiêu ngạo, vào giờ phút này, chẳng những vì Hi Hi tung người nhảy xuống hồ bơi, còn nói xin lỗi với bé.
Hi Hi nghe, lỗ mũi chua xót không dứt.
Hoa Hồng cầm dây chuyền, đưa tới trước mặt Hi Hi, “Sẽ không có lần sau nữa!”
Một giây kế tiếp, Hi Hi chợt nhào tới, lập tức ôm lấy Hoa Hồng.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Lúc này, Hi Hi ôm Hoa Hồng nói.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, có chút kinh ngạc, không thể tin được, Hi Hi thế nhưng ôm lấy cô, hơn nữa còn nói với cô thật xin lỗi!
Cả người Hoa Hồng giật mình dừng lại, cầm dây chuyền trong tay, không biết nên nói cái gì cho phải.
Chỉ là, không thể phủ định, trong lòng của Hoa Hồng, càng thêm vui vẻ. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^
Biết được tin tức này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nghe cũng có chút cảm động.
Chuyện Hoa Hồng vì Hi Hi làm, thật sự là quá nhiều.
Ngay cả bọn họ cũng có chút mặc cảm.
Chỉ là, sau khi Hoa Hồng thành công nhảy xuống hồ bơi, gió thổi trên bờ lâu như vậy, thành công bị cảm.
Bên trong gian phòng, Hoa Hồng chảy mũi một cái lại một cái.
Hoa Hồng mặc áo choàng tắm to lớn, vừa rút giấy ra, vừa châm chọc, “Con bà nó, chị đây tung hoành chiến trường lâu như vậy cũng không có sinh bệnh, thế nhưng hiện tại bị cảm!” Nói xong, Hoa Hồng lại ưu nhã hắt xì.
A a a a! Tư vị cảm mạo thật khó chịu a a a a!
Đang lúc Hoa Hồng châm chọc, thì cửa bị gõ.
Hoa Hồng ngồi xếp bằng trên giường, miễn cưỡng mở miệng, “Vào đi!”
Lúc này, cửa được mở ra.
Lúc thấy người tới, Hoa Hồng kinh ngạc, một giây kế tiếp, cả người có sức sống, “Hi Hi?”
Hi Hi bưng một chén canh trong tay, “Cái này là đưa cho chị!” Hi Hi trực tiếp đưa đến trước mặt của Hoa Hồng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Mặc dù không có biểu hiện nhiệt tình mấy, nhưng bộ dáng này đủ để Hoa Hồng vui mừng không dứt.
“Không có canh gừng, chỉ có canh nóng, chị uống thử xem!” Hi Hi nói.
Nhìn Hi Hi bưng canh trong tay, Hoa Hồng kinh ngạc hỏi, “Cậu không giận tôi?”
“Chị cũng vì tốt cho tôi, tại sao tôi lại tức giận! Ăn canh đi!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Hoa Hồng chỉ cảm thấy rốt cuộc lại có một loại hạnh phúc!
“Ừ!” Hoa Hồng gật đầu liên tục, nhận lấy chén canh trong tay Hi Hi, mất dáng vẻ ưu nhã lúc trước, uống một hơi cạn sạch.
Hi Hi nhìn, trong lòng giờ mới hiểu được gì đó.
“Cám ơn bảo bối!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói, rất muốn tiến tới ôm Hi Hi, nhưng hiện tại mình bị cảm, lại sợ lây cho Hi Hi, cứng rắn nhịn.
“Uống canh xong thì đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm!”
“Tôi biết rồi!”
“Ừ, vậy tôi trở về trước!” Hi Hi nói.
“Cậu…cậu trở về hả?” Hoa Hồng hỏi.
“Còn có chuyện gì sao?” Hi Hi nhìn Hoa Hồng hỏi ngược lại.
Nhìn nét mặt của Hi Hi, Hoa Hồng có thể nói cái gì sao, chỉ có thể lắc đầu một cái, “Không có chuyện gì!”
“Ừ, vậy ngày mai tôi trở lại thăm chị!” Hi Hi nói.
Một câu nói, như cho Hoa Hồng một viên thuốc an thần.
Hoa Hồng gật đầu liên tục, “Ừ, được, cậu cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon!”
“Ừ!” Hi Hi cũng nói một tiếng, sau đó đi ra khỏi gian phòng của Hoa Hồng.
Hi Hi vừa mới đi, phòng của Hoa Hồng hoàn toàn là vui mừng. . . . . .
Cái loại vui mừng từ trong ra ngoài không phải giả vờ!
Hoa Hồng chỉ còn kém từ trên giường nhảy dựng lên!
Lúc này, Hoa Hồng trực tiếp từ trên giường, ném toàn bộ thuốc Bạch Dạ cho cô vào thùng rác.
Bây giờ có thể hưởng thụ phục vụ của đứa nhỏ kia, cô còn không vội vàng hưởng thụ thật tốt sao!
Lúc này, Tâm Tâm vẫn nhìn Hi Hi như cũ, “Thật xin lỗi, em thật sự không cố ý lừa gạt chị!”
“Câm miệng!” Hoa Hồng nói, sau đó đi nhanh tới, nhìn Hi Hi, “Cậu làm gì đấy! ?”
Nhìn bộ dạng Hoa Hồng, Hi Hi nắm chặt hai quả đấm, lồng ngực dường như có đồ vật gì đó bị tích tụ, bực bội không dứt, cuối cùng, Hi Hi không nhịn được, phù một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi. . . . . .
“Hi Hi!” Hoa Hồng kêu lên.
Lâm Tử Lam ở phía sau nhìn, cũng không nhịn được trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hình ảnh trước mắt.
“Hi Hi. . . . . .” Lâm Tử Lam cũng xông tới.
Mà Hi Hi vẫn ngồi trên giường, nhìn bọn họ, cuối cùng, lại bất tỉnh.
Hoa Hồng giận dữ, nhìn Tâm Tâm, “Cút ngay!”
Tâm Tâm sợ đến mức trốn sang một bên, vào giờ phút này, nhìn hình ảnh trước mặt loạn thành một đoàn, Tâm Tâm đang núp không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hi Hi.
Lưu Ly thấy thế, xoay người chạy ra đi gọi Bạch Dạ. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Bạch Dạ nhìn Hi Hi trước mặt, nhíu nhíu mày.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, lo lắng hỏi, “Sao rồi? Bé sao rồi?”
“Nộ hỏa công tâm, thật ra không có gì đáng ngại, chỉ là. . . . . .” Nói đến một nửa, Bạch Dạ nhíu nhíu mày.
“Anh nói đi, đừng có ấp a ấp úng như vậy có được hay không!” Hoa Hồng cực kỳ tức giận nói, tại sao những bác sĩ này khi có người bị bệnh, nói chuyện lại thích nói một nửa chứ.
Bạch Dạ cũng không vì lời Hoa Hồng nói mà tức giận, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Vẫn là câu nói kia, tâm bệnh, nhưng nhìn trước mắt, so với lần trước nghiêm trọng hơn.”
Nói đến cái này, bọn họ đều sửng sốt.
Chỉ muốn giúp Hi Hi khỏe, nhưng không ngờ lại như vậy!
Hoa Hồng nghe thế, tức giận không nhỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tâm Tâm, “Đều do cô, ai cho cô nói với cậu ta những lời đó chứ?”
Tâm Tâm đang núp ở một bên, mặc dù thường thấy rất nhiều trường hợp, không sợ hãi chút nào, nhưng nhìn Hoa Hồng, cô lại có chút sợ.
Người phụ nữ này, không hề giống bề ngoài thoạt nhìn dễ trêu như vậy, Tâm Tâm sợ đến mở miệng, “Lúc em vào phòng, cậu ta liền hỏi em là ai, còn nói nghe được cuộc nói chuyện ngày hôm qua của chúng ta. . . . . . Thật, không phải em nói!” Tâm Tâm sợ đến chỉ lắc đầu, bộ dáng kia thoạt nhìn, điềm đạm đáng yêu.
Nghe thế, Hoa Hồng ngây ngẩn cả người.
Không thể nghĩ đến sẽ là như này!
Thế nhưng cô cũng có trách nhiệm!
Hoa Hồng đứng ở đó, tức giận cũng không biết nên làm sao!
Lúc này, Hoa Hồng tức giận, xoay người chạy ra ngoài.
Nhìn bộ dạng của Hoa Hồng, bọn họ đều không nói gì, biết Hoa Hồng nghĩ thế nào. . . . . .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ, “Vậy làm sao bây giờ! ?”
Bạch Dạ nhìn, “Hiện tại chỉ có thể cho chính cậu ta thời gian, chỉ là, cậu ta không thể bị kích thích nữa, những thứ này đều không phải lo lắng của tôi, lo lắng của tôi là cậu ta lại trở về cái trạng thái không ăn không uống kia!”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam bận tâm hơn.
Nếu là như vậy, chuyện kia càng khó giải quyết.
Trong hồ bơi, Hoa Hồng ngồi bên trong, hai chân ngâm bên trong, bên cạnh còn có ly đựng rượu đỏ, Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, tóc dài lười biếng xõa ra sau lưng, uống hết một ly lại uống thêm một ly, tư thái mê người, nhìn Hoa Hồng uống rượu, có lẽ chỉ có người biết thưởng thức rượu đỏ mới hiểu.
Lưu Ly đi tới, nhìn Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó uống hết một ly lại uống thêm một ly, suy nghĩ một chút, cô cũng ngồi xuống, cầm một cái ly lên, rót một ly rượu đỏ.
Cảm thấy có người tới, Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc thấy người tới là Lưu Ly, Hoa Hồng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, không nói gì, mà tiếp tục uống rượu đỏ trong tay.
“Một người uống có nghĩa gì, tôi uống cùng cô!” Lúc này, Lưu Ly giơ ly lên, nhìn Hoa Hồng nói.
Nhìn cái ly trong tay Lưu Ly, Hoa Hồng vươn tay chạm ly cô một cái, phát ra tiếng giòn vang.
Tiếp theo, hai người cũng giơ ly lên từ từ uống.
“Không có gì muốn hỏi tôi sao?” Sau khi uống một hớp, Lưu Ly mở miệng hỏi.
Hoa Hồng sững sờ, mở miệng, “Không có!”
“Không muốn biết Hi Hi như thế nào?” Lưu Ly tiếp tục hỏi.
Lúc này, Hoa Hồng mới trầm mặc một chút, không có mở miệng, mà tay mảnh khảnh nhè nhẹ lắc lắc cái ly trong tay, ánh mắt nhìn chất lỏng màu đỏ trong rượu, thật ra thì cô muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Lúc này, Lưu Ly nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, “Bạch Dạ nói, hiện tại chỉ có thể từ từ điều trị, chờ cậu ta tự mình nghĩ thông mới được!”
“Ừm!” Hoa Hồng đáp một tiếng.
Sau khi biết cái này, cũng không còn phiền muộn như vừa rồi.
“Tôi hiểu biết rõ cô lo lắng cho Hi Hi, Hi Hi xảy ra chuyện, không có quan hệ với cô, bé quá thông minh, không dễ lừa, chúng ta cũng bỏ quên điểm này!” Lúc bọn họ làm chuyện kia, đánh giá quá thấp thông minh của Hi Hi.
“Tôi hiểu biết rõ cô bởi vì chuyện này mà tự trách, thế nhưng không có quan hệ với cô, sẽ không ai trách cô, Hi Hi không, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam càng sẽ không!” Lưu Ly nhìn Hoa Hồng nói.
“Thậm chí so sánh, tôi đây cũng có chút xấu hổ!” Lưu Ly nói.
Lâu như vậy, Hoa Hồng vẫn luôn bên cạnh Hi Hi, bảo vệ bé, bởi vì bé, bị thương cũng không ít, nếu như nói độ quan tâm đối với Hi Hi, Hoa Hồng tuyệt đối chỉ kém bọn họ một bậc.
Hoa Hồng không nói gì, biện pháp này, ban đầu cô chỉ nghĩ tới chỗ tốt, nhưng lại không nghĩ tới hậu quả, không ngờ Hi Hi sẽ hộc máu nghiêm trọng như thế, một khắc kia, Hoa Hồng thật bị dọa sợ.
“Chuyện này, là ngoài ý muốn, không ai sẽ nghĩ tới có thể như vậy, hiện tại Hi Hi cần chúng ta ủng hộ, cô không thể nghĩ bậy!” Lưu Ly nhìn Hoa Hồng nói.
Nghe được lời Lưu Ly nói, Hoa Hồng gật đầu một cái, “Tôi biết rồi!”
“Hoa Hồng luôn luôn không có tim không có phổi, thế nhưng cũng có lúc ưu buồn!” Lưu Ly không nhịn được giễu cợt nói.
Nghe thế, Hoa Hồng cũng không nhịn được cười cười.
Lúc này, Lưu Ly đưa cái ly ra, “Cheers!”
Hoa Hồng cười một tiếng, vươn tay, chạm ly một cái.
Một đêm này, một người quốc tế, một đặc công sát thủ đệ nhất giới hắc đạo, hai người ở dưới trăng, vừa uống rượu vừa hàn huyên hơn nửa đêm. . . . . .
^^
Hi Hi u mê như vậy, chính là một ngày một đêm.
Bọn họ đều gấp không dứt, sóng trước chưa dừng sóng sau lại ập lên người bọn họ, thật không còn gì phù hợp hơn, mới vừa có chút chuyển biến tốt, lại lập tức xảy ra chuyện!
Bạch Dạ cũng gấp, Hi Hi đồng ý cho anh đồ, theo phát triển hiện tại của Hi Hi, lúc nào thì mới có thể cho anh chứ!
Mỗi người nhìn Hi Hi, đều gấp gáp không dứt.
Mà Tâm Tâm, trong lúc này, cũng bị đưa đi.
Cô ở lại, sau khi Hi Hi tỉnh lại, nhất định càng thêm tức giận.
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, Hi Hi mới tỉnh lại.
Thấy người trước mặt, Hi Hi không biết nên nói gì, cũng không biết phải đối mặt thế nào.
“Hi Hi, con đã tỉnh! ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi khẩn trương hỏi.
“Ừm!” Hi Hi gật đầu một cái.
Thấy Hi Hi vẫn đáp lại Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam mừng rỡ không thôi, nhìn Hi Hi, hốc mắt Lâm Tử Lam rưng rưng, “Bảo bối, thật xin lỗi, chúng ta không nên dối gạt con!”
Nói đến cái này, Hi Hi trầm mặc.
Bởi vì, Thanh Thanh chết đi, nghiễm nhiên trở thành một sự thật.
Không cách nào cải biến, không cách nào sửa đổi!
Hi Hi không thể có ý nghĩ khác, chỉ có thể thừa nhận sự thật này! ! !
Lúc này, Hoa Hồng cũng ở đây vừa nhìn, “Chuyện này, là tôi ra chủ ý, cho nên, muốn trách thì trách tôi là được!”
Nghe bọn họ nói chuyện, Hi Hi không biết nên nói gì, chỉ mím môi, trầm mặc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cắt đứt lời bọn họ nói, “Như thế nào? Có đói bụng không?”
Hi Hi lắc đầu một cái.
Không đói bụng.
Nhưng tại sao lại không đói bụng.
Đã một ngày một đêm rồi.
Rất rõ ràng, tâm tình của Hi Hi không phải rất tốt.
Nhìn bộ dạng của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng, “Hi Hi, con không phải như đứa bé thường, con nên biết, chúng ta lo lắng cho con như vậy con cũng có thể hiểu, hiểu chuyện một chút, Thanh Thanh chết đi, là sự thật, mặc kệ con làm sao, như thế nào, cô ấy đều sẽ không sống lại, chẳng lẽ con phải dùng một người đã chết, trừng phạt chúng ta sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Nếu như lúc ấy biết, con có thể sống tiếp, thì Thanh Thanh chết đi, chúng ta cũng sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ đã là sự thật, con phải học cách tiếp nhận!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi gằn từng chữ.
Hi Hi nằm ở nơi đó, hốc mắt chứa nước mắt, bé đều biết, cũng đều hiểu, nhưng thừa nhận sự thật này, đối với bé mà nói, thật rất khó.
“Con muốn nghỉ ngơi!” Chỉ trả lời một câu nói như vậy, Hi Hi liền xoay người, nhắm hai mắt lại.
Nhìn bộ dáng này của Hi Hi, bọn họ còn có thể nói gì?
Cái gì cũng không nói!
Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, Hi Hi lại phục hồi trạng thái đó.
Không ăn không uống, không phản ứng chút nào.
Cái bộ dáng này, thật làm cho người ta nôn nóng lại không có biện pháp, nên nói, không nên nói, bọn họ đều nói, nhưng vào giờ phút này, lòng của Hi Hi giống như đóng lại, làm thế nào cũng không mở ra.
Chỉ là cũng may, bé vẫn đồng ý ra ngoài đi dạo.
Ngồi trên xe lăn, đẩy tới nơi đó, thì ở nơi đó.
Chỉ là không muốn nói chuyện.
Trong tay, vẫn nắm cái dây chuyền đó như cũ.
Hoa Hồng mỗi ngày nhìn, đau lòng không dứt, đều là chủ ý của mình, mới có thể khiến Hi Hi biến thành cái bộ dáng này.
Ngày hôm nay, Lý Thuận đẩy Hi Hi đi tới bên dưới công viên.
Vừa mới đẩy tới nơi đó, Lý Thuận trả lại vật kia, lúc này, Hi Hi nhìn về phía trước, chợt có một đạo tầm mắt quen thuộc đi tới trước mặt bé.
Hình như, cái bóng lưng kia, như khắc sâu trong đầu óc bé, Hi Hi dường như không có chút do dự nào, liền đứng lên chạy tới bên kia.
Bởi vì có chút quá nhanh, lúc này, đối diện có một người đàn ông tráng kiện đi tới, lập tức đụng nhau, mà dây chuyền trong tay Hi Hi, ngay sau đó cũng rơi trên mặt đất.
Hi Hi quay đầu lại, mà người đàn ông tráng kiện đó cũng quay đầu.
Ánh mắt của Hi Hi, nhìn về phía người đàn ông kia, sau đó vội vàng tìm dây chuyền.
Hình như, tầm mắt của Hi Hi, chọc giận đến anh ta, anh ta vô cùng bất mãn, dùng tiếng Anh mắng Hi Hi mấy câu, nhưng Hi Hi căn bản không để ý đến anh ta, tiếp tục tìm dây chuyền.
Nhưng hình như Hi Hi làm vậy, càng thêm khiến anh ta tức giận, cúi đầu, liếc mắt thấy dây chuyền, người đàn ông tráng kiện đó ngồi chồm hổm xuống, nhặt dây chuyền lên, nhếch miệng lên cười lạnh một cái.
“Trả lại cho tôi!” Hi Hi nhìn anh ta mở miệng.
Người đàn ông tráng kiện cười lạnh, dường như không có chút do dự nào, ném xuống một bên hồ bơi.
Hi Hi nhìn, không khỏi trợn to hai mắt, “Đừng!”
Vừa muốn xông lên, lúc này, Hoa Hồng vừa vặn đi tới nơi này, thấy màn này, còn không kịp chỉ trích người đàn ông kia, nhìn thấy Hi Hi muốn nhảy xuống, Hoa Hồng cũng không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp kéo Hi Hi lại, mà mình, tung người nhảy xuống.
Hi Hi đứng ở bên cạnh hồ bơi, căn bản không nghĩ tới Hoa Hồng sẽ chợt lao ra, vào giờ phút này, Hoa Hồng ở trong hồ bơi to như vậy, mặc y phục, bơi qua bơi lại, tìm kiếm dây chuyền cho bé. . . . . .
Mà Hi Hi đứng ở bên bờ, một khắc kia, trong lòng không nói ra được tư vị gì.
Con mắt chăm chú nhìn Hoa Hồng ở bên trong nước.
Người đàn ông tráng kiện thấy thế, bóng dáng mỹ lệ của Hoa Hồng ở bên trong nước bơi qua bơi lại, con ngươi không khỏi híp lại, căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Hoa Hồng vừa ở bên trong bơi, vừa tìm, ước chừng tốn mấy phút đồng hồ.
“Tìm được!” Hoa Hồng nhìn dây chuyền trong tay, nhếch miệng lên cười một cái.
Mà Hi Hi đứng ở bên bờ, nhìn nụ cười trên mặt Hoa Hồng, lỗ mũi Hi Hi chợt có chút cay.
Lúc này, Hoa Hồng ở trong hồ bơi, không nói hai lời, trực tiếp đứng lên từ trong nước, nhìn người đàn ông trước mặt, cô dùng tiếng anh vô cùng tiêu chuẩn mở miệng, “Nói xin lỗi!”
Nghe lời Hoa Hồng nói, người đàn ông kia cười một tiếng, hình như không chút nào để lời nói của Hoa Hồng ở trong mắt, ngược lại lên tiếng khiêu khích, “Tại sao tôi phải nói xin lỗi?” Nói xong, anh ta không quên thổi còi một hơi, “Nếu như cô chịu theo tôi một lát, tôi liền nói xin lỗi!”
Anh ta, chọc giận Hoa Hồng!
Dường như không có chút do dự nào, thậm chí anh ta cũng không thấy Hoa Hồng làm thế nào đến trước mặt anh ta, Hoa Hồng nắm được tay của anh ta một phen, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh xương vang lên.
“A ——” Người đàn ông tráng kiện phát ra tiếng kêu to.
Hoa Hồng không có bất kỳ cảm giác gì, hung hăng nắm cánh tay của anh ta, “Có nói xin lỗi hay không!”
“Tôi nói, tôi nói, sorry, sorry! !” Người đàn ông nói xin lỗi liên tục.
Nghe lời nói như thế, Hoa Hồng còn chưa hả giận, đột nhiên dùng sức, chỉ nghe được một tiếng răng rắc, cánh tay của anh ta thành công gãy xương!
“A ——! ! !” Âm thanh của người đàn ông, vang dội cả hồ bơi.
Nhìn dáng vẻ anh ta khổ sở, khóe miệng của Hoa Hồng lạnh lùng gợi lên một cười, “Đây chính là kết quả anh đắc tội cậu ta!”
Nói xong, nhếch miệng lên cười một cái, cái này, luôn luôn là sở trường đùa giỡn của Hoa Hồng.
Lúc này, gây ra chuyện không hay, Hoa Hồng cũng không biết nói với người ta, người ta lôi kéo người đàn ông kia đi.
Chuyện như vậy, Lý Thuận mới chạy về, thấy một màn như vậy, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn dây chuyền trong tay, lúc này mới nhớ tới cái gì, xoay người, trở về chỗ của Hi Hi, “Cậu!”
Nhìn Hoa Hồng cầm dây chuyền trong tay, Hi Hi vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
“Chuyện lúc trước, là tôi không đúng, tôi không nên dối gạt cậu. . . . . .” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.
Cô là người kiêu ngạo, vào giờ phút này, chẳng những vì Hi Hi tung người nhảy xuống hồ bơi, còn nói xin lỗi với bé.
Hi Hi nghe, lỗ mũi chua xót không dứt.
Hoa Hồng cầm dây chuyền, đưa tới trước mặt Hi Hi, “Sẽ không có lần sau nữa!”
Một giây kế tiếp, Hi Hi chợt nhào tới, lập tức ôm lấy Hoa Hồng.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Lúc này, Hi Hi ôm Hoa Hồng nói.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, có chút kinh ngạc, không thể tin được, Hi Hi thế nhưng ôm lấy cô, hơn nữa còn nói với cô thật xin lỗi!
Cả người Hoa Hồng giật mình dừng lại, cầm dây chuyền trong tay, không biết nên nói cái gì cho phải.
Chỉ là, không thể phủ định, trong lòng của Hoa Hồng, càng thêm vui vẻ. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^
Biết được tin tức này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nghe cũng có chút cảm động.
Chuyện Hoa Hồng vì Hi Hi làm, thật sự là quá nhiều.
Ngay cả bọn họ cũng có chút mặc cảm.
Chỉ là, sau khi Hoa Hồng thành công nhảy xuống hồ bơi, gió thổi trên bờ lâu như vậy, thành công bị cảm.
Bên trong gian phòng, Hoa Hồng chảy mũi một cái lại một cái.
Hoa Hồng mặc áo choàng tắm to lớn, vừa rút giấy ra, vừa châm chọc, “Con bà nó, chị đây tung hoành chiến trường lâu như vậy cũng không có sinh bệnh, thế nhưng hiện tại bị cảm!” Nói xong, Hoa Hồng lại ưu nhã hắt xì.
A a a a! Tư vị cảm mạo thật khó chịu a a a a!
Đang lúc Hoa Hồng châm chọc, thì cửa bị gõ.
Hoa Hồng ngồi xếp bằng trên giường, miễn cưỡng mở miệng, “Vào đi!”
Lúc này, cửa được mở ra.
Lúc thấy người tới, Hoa Hồng kinh ngạc, một giây kế tiếp, cả người có sức sống, “Hi Hi?”
Hi Hi bưng một chén canh trong tay, “Cái này là đưa cho chị!” Hi Hi trực tiếp đưa đến trước mặt của Hoa Hồng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Mặc dù không có biểu hiện nhiệt tình mấy, nhưng bộ dáng này đủ để Hoa Hồng vui mừng không dứt.
“Không có canh gừng, chỉ có canh nóng, chị uống thử xem!” Hi Hi nói.
Nhìn Hi Hi bưng canh trong tay, Hoa Hồng kinh ngạc hỏi, “Cậu không giận tôi?”
“Chị cũng vì tốt cho tôi, tại sao tôi lại tức giận! Ăn canh đi!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Hoa Hồng chỉ cảm thấy rốt cuộc lại có một loại hạnh phúc!
“Ừ!” Hoa Hồng gật đầu liên tục, nhận lấy chén canh trong tay Hi Hi, mất dáng vẻ ưu nhã lúc trước, uống một hơi cạn sạch.
Hi Hi nhìn, trong lòng giờ mới hiểu được gì đó.
“Cám ơn bảo bối!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói, rất muốn tiến tới ôm Hi Hi, nhưng hiện tại mình bị cảm, lại sợ lây cho Hi Hi, cứng rắn nhịn.
“Uống canh xong thì đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm!”
“Tôi biết rồi!”
“Ừ, vậy tôi trở về trước!” Hi Hi nói.
“Cậu…cậu trở về hả?” Hoa Hồng hỏi.
“Còn có chuyện gì sao?” Hi Hi nhìn Hoa Hồng hỏi ngược lại.
Nhìn nét mặt của Hi Hi, Hoa Hồng có thể nói cái gì sao, chỉ có thể lắc đầu một cái, “Không có chuyện gì!”
“Ừ, vậy ngày mai tôi trở lại thăm chị!” Hi Hi nói.
Một câu nói, như cho Hoa Hồng một viên thuốc an thần.
Hoa Hồng gật đầu liên tục, “Ừ, được, cậu cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon!”
“Ừ!” Hi Hi cũng nói một tiếng, sau đó đi ra khỏi gian phòng của Hoa Hồng.
Hi Hi vừa mới đi, phòng của Hoa Hồng hoàn toàn là vui mừng. . . . . .
Cái loại vui mừng từ trong ra ngoài không phải giả vờ!
Hoa Hồng chỉ còn kém từ trên giường nhảy dựng lên!
Lúc này, Hoa Hồng trực tiếp từ trên giường, ném toàn bộ thuốc Bạch Dạ cho cô vào thùng rác.
Bây giờ có thể hưởng thụ phục vụ của đứa nhỏ kia, cô còn không vội vàng hưởng thụ thật tốt sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.