Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 226: Hôm qua ngủ như thế nào thì hôm nay ngủ như thế đó

Khốc Lạp Đóa Đóa

27/07/2015

Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn Hi Hi cũng đi theo con đường của anh, bởi vì anh biết rõ trong đó chỉ chứa toàn máu tanh cùng tàn nhẫn, anh chỉ muốn con trai mình lớn lên nhận được yêu thương và khỏe mạnh, nhưng sự thật luôn không như ý nguyện, Hi Hi giống như là trời sinh làm vương giả Hắc đạo, là một người lớn lên và rèn luyện trong thế giới Hắc ám.

Cho nên nếu như Hi Hi lựa chọn như thế nào, hì Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn đó của Hi Hi.

Bởi vì Hi Hi đích xác là một nhân tài hiếm có, cũng là một phần tử trong giới Hắc đạo.

Nếu như không có thể quyết định số mạng của Hi Hi ngay từ đầu, thì Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của Hi Hi sau này.

Nhìn Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, mở miệng, “Bảo bối, con đường này, cũng không tốt đẹp gì, nhưng, nếu như con đã quyết định, thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Một khi đi trên con đường này thì, thì không thể quay đầu lại.

Không có ai có thể từ con đường này mà an toàn rút lui.

Lúc này Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi hiểu được, đây là cha đang dạy cho mình, nói cho mình biết.

Chỉ là Hi Hi rất khẳng định, con đường này, Hi Hi đã đi, bởi vì không có ai so với mình thích hợp hơn với con đường này!

Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó gật đầu lia lịa, “Cha, cha yên tâm, con biết rồi!” Hi Hi nói.

Lúc này Hi Hi cảm thấy mình sải bước rất tự tin trên con đường này, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa bằng tài trí thông minh của Hi Hi, nhất định sẽ tốt.

Chỉ là Hi Hi không có hiểu, Mặc Thiếu Thiên nói chuẩn bị tâm lý thật tốt là cái gì, nhưng mà một ngày nào đó, Hi Hi sẽ hiểu, đi con đường như vậy, phải bỏ ra cái gì, cho đến lúc đó, Hi Hi mới hiểu rõ, Mặc Thiếu Thiên nói với Hi Hi những lời này là có ý gì!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, có mấy lời, anh cũng không tiện nói nhiều, những chuyện này, đều cần tự thân Hi Hi trải qua thì mới có thể hiểu, thân là cha, chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ, bởi vì anh không thể đánh vào lòng hiếu thắng của Hi Hi lúc này.

Có lẽ, Hi Hi vào trong giới này thì sẽ làm tốt hơn cả anh nữa!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi cười một tiếng, lúc này Mặc Thiếu Thiên cũng không truy cứu chuyện có thể xâm nhập vào hệ thống của Đồng Minh hay không, bởi vì anh cũng chỉ là nói một chút mà thôi, có thể xâm nhập thì tốt, còn không thể, thì cũng không sao.

Đã nhiều năm như vậy, anh cũng không sợ phải đợi thêm nữa.

“Được rồi, khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên, “Cha, con có thể hỏi cha một chuyện không!”

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Chuyện gì? Nói!”

“Hiện tại chú Tiêu Dật như thế nào rồi?” Hi Hi hỏi, đã có một đoạn thời gi¬an không có tin tức chú Tiêu Dật.

Hi Hi cũng không cố ý đi hỏi thăm, bởi vì Hi Hi không muốn làm cho cha không vui, cũng không muốn để mẹ biết, đây là cha làm a!

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Con ở đây là lo lắng cha đối với hắn ta sẽ làm những chuyện gì sao?”

Hi Hi gật đầu một cái, sau đó lại mau nói, “Con chỉ là lo lắng mẹ sẽ biết chuyện này, nếu như mẹ biết, con sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cha và mẹ!” Hi Hi nói.

Hi Hi nói thế, không phải là không có lý.

Bây giờ mặc dù anh cùng Lâm Tử Lam ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại, anh vẫn chưa có thể đem Lâm Tử Lam ‘buột’ vào bên cạnh mình cả đời.

Tiêu Dật, thủy chung đều là trở ngại giữa bọn họ.

Dù là Lâm Tử Lam không thương Tiêu Dật, nhưng giữa bọn họ thủy chung có một loại tình cảm tế nhị, Tiêu Dật chăm sóc bọn họ mấy năm, không thể nào nói suông!

Mặc Thiếu Thiên nhớ tới cái này, ngẩng đầu, nhìn Hi Hi, “Con yên tâm, tạm thời cha sẽ không động đến hắn!”

Chỉ là để cho hắn có một chút phiền toái nhỏ, chưa hoàn toàn nắm chắc thời cơ, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ không động thủ!



Nghe được cha nói như vậy, Hi Hi coi như như yên tâm.

“Vậy thì tốt, vậy con chúc cha may mắn, kỳ khai đắc thắng nha!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhất định.

“Được rồi, ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Vâng, cha, ngủ ngon!” Hi Hi cười nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Ngủ ngon!”

Nói một câu, Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, tối hôm nay nếu như không có chuyện gì để nói, thì đi ngủ sớm một chút, không cần chạy loạn nữa, biết không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi ‘cảnh cáo’nói.

Vốn là nghe thế, Hi Hi đầu tiên là ngẩn người, nhưng ngay sau đó nhìn nét mặt của cha, Hi Hi bừng tỉnh hiểu ra.

Hi Hi lập tức lộ ra nụ cười tà mị, “Cha, cha yên tâm, con lập tức đi ngủ ngay, hơn nữa tuyệt đối sẽ không chạy loạn khắp nơi!” Hi Hi bảo đảm mà nói, mới vừa nói xong, lại bổ sung một câu, “Hơn nữa, con ngủ rất say, cái gì cũng không nghe được!”

Cho nên nói, cha, cha có thể tùy tiện.

Nghe được lời nói của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, khóe miệng mang theo nụ cười, “Ngoan, bảo bối, đi ngủ sớm một chút!”

Hi Hi cười, Mặc Thiếu Thiên ra khỏi phòng Hi Hi.

Hi hi đứng ở trong phòng, khóe miệng cười toe toét, xem ra, mình chẳng mấy chốc nữa sẽ có một em trai hoặc là một em gái! . . . . . . . . .

Mà Mặc Thiếu Thiên bên này.

Lâm Tử Lam rửa mặt xong, cô đổi đồ ngủ vải sợi cotton, mới vừa sấy tóc xong, lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt đi vào.

Bởi vì bình thường trong nhà chỉ có hai người đó là Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam có lúc buổi sáng phải cần Hi Hi gọi cô rời giường, cho nên Lâm Tử Lam không có thói quen khóa cửa, nhưng cô quên mất, hôm nay trong nhà có nhiều hơn một người đàn ông, hơn nữa, cứ như vậy mà dễ dàng đi vào.

Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẻ mặt hơi lúng túng hạ, hỏi một câu, “Bảo bối ngủ rồi sao?”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cô mới vừa tắm xong, mặc đồ ngủ vải sợi cotton, lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn, xem ra, vô cùng mịn màng.

Mặc Thiếu Thiên mắt nhìn trên người Lâm Tử Lam ‘lượn’ mấy lần, cười đi tới, “Chuẩn bị đi ngủ!”

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại gần cô.

Lâm Tử Lam nhìn anh, nhất thời cảm thấy không khí có chút lúng túng, “Cái đó, anh, thế nào lại không cùng ngủ với bảo bối?”

Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam có ý gì, ngược lại anh nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười, “Bảo bối nói không muốn cùng ngủ với anh!”

Nhìn ánh mắt nóng rực của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìnanh, “Anh không ngủ cùng bảo bối, chẳng lẽ muốn trở về nhà ngủ?”

“Ai nói anh muốn về nhà ngủ ?”

“Thế nhưng ở đây chỉ có hai phòng, anh không đi, chẳng lẽ muốn ngủ trên so¬fa?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.

Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam xấu hổ, nhìn cô nói, “Ngày hôm qua ở bệnh viện ngủ như thế nào? Hôm nay ngủ thế đó!” . . . . . .

“Nhưng. . . . . .”

“Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em để bệnh nhân một mình ở nhà?” . . . . . .



Được rồi!

Lâm Tử Lam không còn lời nào để nói.

Nhìn Lâm Tử Lam không còn lời nào để nói, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên.

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Cái đó, anh trước đi tắm đi!”

Chẳng biết tại sao, một câu nói rất đơn giản, nhưng lúc này nghe vào, lại ái muội khác thường.

Nghe được Lâm Tử Lam nói câu này, mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười yêu nghiệt yếu ớt, hết sức mê người.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Lâm Tử Lam mới chợt hiểu mình mới nói gì, nhất thời, đỏ mặt.

“Vậy thì tốt, em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .

Lâm Tử Lam im lặng.

Mặc Thiếu Thiên, trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a a a!

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Chỉ là, nơi này không có đồ để anh thay, Mặc tiên sinh, anh phải mặc đồ ngủ của em sao?”

Mặt Mặc Thiếu Thiên tối sầm, Lâm Tử Lam là cố ý .

Nhìn khóe miệng Lâm Tử Lam mang theo nụ cười gian tà, tâm tình Mặc Thiếu Thiên cũng không tệ, khóe miệng anh nâng lên, “Đồ ngủ của em thì không cần!”

“Không cần thay đồ, để trần cũng có thể ngủ ngon rồi !” . . . . . .

Lâm Tử Lam mặt liền biến sắc, Mặc Thiếu Thiên lại mang theo nụ cười, hả hê đi tới phòng tắm đi.

Lâm Tử Lam đứng ở phía sau, ở trong lòng mắng Mặc Thiếu Thiên đủ loại!

Chỉ là, khóe miệng Lâm Tử Lam cũng từ từ nâng lên nụ cười yếu ớt, biết rõ Mặc Thiếu Thiên không có đồ thay, nên Lâm Tử Lam chỉ có thể tìm đồ ngủ cho anh. . . . . . . . . . .

Bên trong phòng tắm.

“Lâm Tử Lam, em vào đây!”

Lâm Tử Lam mới vừa cầm đồ ngủ, thì nghe Mặc Thiếu Thiên gọi tên cô.

Anh kêu như vậy, Lâm Tử Lam đứng ở cửa phòng tắm, cũng không dám đi vào, “Làm gì?” Lâm Tử Lam hỏi.

“Giúp anh cởi quần áo!” . . . . . .

Lâm Tử Lam đứng ở cửa, thật rất muốn phát điên.

“Tự mình cởi!” Lâm Tử Lam nói.

“Tay của anh không có sức, cởi thế nào?” Âm thanh của Mặc Thiếu Thiên từ trong phòng tắm truyền tới.

Lâm Tử Lam lúc này mới ngây cả người, việc này cô quên mất.

Thì ra, anh là vì cái này a!

Suy nghĩ một chút, bác sĩ có dặn vết thương thì không thể dính nước, hơn nữa, nếu dùng sức, thì vết thương sẽ bị hở, nói thế nào đi nữa, Mặc Thiếu Thiên cũng là vì cứu mình mới bị thương, nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào!

Bên trong phòng tắm, Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên trong, vóc người đáng để thường thức, áo đã cởi bỏ, lộ ra da thịt màu lúa mì, xem ra không mập, rất cường tráng, hơn nữa cơ bụng, càng làm cho anh tăng thêm sự hấp dẫn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook