Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 83: Không bị khống chế tình cảm
Khốc Lạp Đóa Đóa
15/06/2015
Ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc Mặc Thiếu Thiên, bị người gõ. Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía cửa,
“Vào đi!”
Vì vậy, một giây kế tiếp, Trọng Nhược Tình đẩy cửa đi vào.
“Thiếu Thiên, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!”
Trọng Nhược Tình nói, ngay khi thấy Vân Dục lúc này, cười với hắn. Trước kia cô đã gặp qua Vân Dục, nhưng là chỉ là từng thấy thoáng qua, không có tiếp xúc quá nhiều. Nàng biết Mặc Thiếu Thiên có rất nhiều bằng hữu, thân phận phức tạp, cho nên cô cho tới bây giờ đều chẳng hỏi qua Mặc Thiếu Thiên chuyện riêng. Vân Dục chứng thấy Trọng Nhược Tình lúc này, chỉ là gật đầu một cái, coi như là chào hỏi, cũng không có nói thêm cái gì.
“Thiếu Thiên, cùng nhau ăn cơm trưa đi!”
Trọng Nhược Tình ôn nhu mà nói, động tác chân thành hào phóng. Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Vân Dục,
“Cùng đi chứ!”
Vân Dục cũng không có từ chối, gật đầu một cái. Vì vậy, ba người đi ra cửa. Đúng lúc, lúc này Tử Lam cùng Cảnh Thần từ trên lầu đi xuống. Vân Dục cơ hồ vừa ra khỏi cửa liền thấy Lâm Tử Lam, mặc dù so với trước có chút sự khác biệt, nhưng là Vân Dục vừa nhìn liền nhận ra Lâm Tử Lam. Vân Dục quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu thiên,
“Nhân viên xinh đẹp hơn, còn có ý vị!”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Tử Lam. Mặc Thiếu Thiên cũng ngước mắt, nhìn qua phía bên kia, hôm nay Tử Lam mặc một cái quần cụt, áo lót một cái áo chif¬fon màu trắng, áo khoác mặc một cái dưa hấu đỏ áo khoác nhỏ, dưới chân cũng đạp giày cao gót cùng màu dưa hấu hồng, xem ra, tức thanh thuần cũng không phải là tịnh lệ, cả người đều mang một cỗ tự cảm giác tin, cho người cảm giác rất thoải mái. Tử Lam cùng Cảnh Thần từ trên lầu đi xuống, hai người vừa nói cười, vừa đi qua, đi không nghĩ đến cùng Thiếu Thiên chạm mặt.
“Mặc tổng!” Tử Lam nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.
“Ân!”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhàn nhạt đáp một tiếng. Hai người thái độ ôn hoà . Tử Lam không muốn nói nhiều, đi theo Cảnh Thần muốn rời đi. Lúc này Vân Dục nhìn Tử Lam, đi tới chủ động chào hỏi.
“Lâm tiểu thư, chào cô!”
Tử Lam nhìn Vân Dục, quả nhiên là một người thanh tú phi thường, ôn hòa thân sĩ nam nhân, mọi cử động tiết lộ ra khí chất cao nhã. Thật là người phân theo nhóm vật họp theo loài, Mặc Thiếu Thiên quen biết người không kém mình đi. Mặc dù lớn lên là rất tuấn tú, nhưng là Tử Lam xác định, mình không biết hắn.
“Chào ngài!”
Tử Lam cũng nhàn nhạt mở miệng. Hai người cũng không biết nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên nhìn, sắc mặt cực lạnh, đôi con ngươi ẩn chứa lửa giận. Tại sao nữ nhân này đối mặt ai cũng có thể cười vui vẻ như vậy, duy chỉ có trên mặt lại vĩnh viễn đều là một bộ mang theo dáng vẻ ngụy trang? Vân Dục nhìn Tử Lam,
“Lâm tiểu thư theo chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi!” Vân Dục cười nói. Tử Lam cũng cười,
“Thôi, tôi đi những người khác không thoải mái, hôm nào đi, hôm nào tôi mời ngài ăn cơm!”
Tử Lam sảng khoái mà nói. Nhìn cô như thế trực sảng, Vân Dục nở nụ cười, hắn đương nhiên biết cô nói người chính là Trọng Nhược Tình, chỉ là cô trực sảng, đến làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cô gái như vậy rất đặc biệt, hắn thật thưởng thức cô.
“Vậy cũng tốt, tôi chính là nhớ kỹ!”
Tử Lam chau chau mày, ý tứ, không thành vấn đề! Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi lên. Tử Lam lại cười nói,
“Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm, không quấy rầy các anh!”
Nói xong, kéo Cảnh Thần rời đi. Cảnh Thần đi theo Tử Lam,
“Tử Lam, người nam kia rất đẹp trai a, theo Mặc tổng chúng ta, cũng không sai được đi đâu!”
“Kém!”
“Nơi nào?”
“Nhân phẩm!” . . . . . .
Ha ha, không biết vì sao a, Cảnh Thần liền thích Tử Lam như vậy, đặc biệt đáng yêu. Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng cô, hận không đem được đồ cô mặc xé rách ra. Trọng Nhược Tình cũng nhìn Tử Lam, ánh mắt kia, hận không được đem Tử Lam lăng trì, nữ nhân này thế nào nơi nào cũng ăn mở, Vân Dục đối với cô cũng không có nói nói chuyện như vậy! Tại sao cô Lâm Tử Lam mà có thể cùng bằng hữu của Thiếu Thiên nói chuyện rất là hợp ý như vậy? Ghen tỵ, vĩnh viễn đều là một ẩn điểm, chỉ cần có điều gì đi nữa, cũng có thể đốt sạch!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ăn cơm xong, trở lại công ty, Tử Lam đang làm việc, Trọng Nhược Tình liền từ phòng làm việc đi ra.“Pằng” một tiếng, một xấp tài liệu dày để trước mặt Tử Lam.
“Lâm tiểu thư, làm phiền cô hiện tại cầm đi đưa cái này ký hợp đồng!”
Trọng Nhược Tình trên cao nhìn xuống nói. Tử Lam cầm lấy tài liệu, mở ra nhìn một chút,
“Trưởng phòng, cái này không phải là của tôi phụ trách!”
Trọng Nhược Tình chợt nhíu mày,
“Tôi hiểu biết rõ không phải cô nên phụ trách, nhưng là hiện tại tôi cho cô đi,như thế nào? Có vấn đề gì không? Lâm tiểu thư cô không đảm nhiệm được phần công tác này sao?”
Trọng Nhược Tình chính là để cho Tử Lam làm, giọng điệu kiêu căng cực kỳ. Cô hiện tại thật rất muốn đem Lâm Tử Lam đuổi ra ngoài, đuổi ra RT. Tử Lam nhíu mày, nhìn tài liệu,
“Không thành vấn đề!”
Trọng Nhược Tình lườm nàng một cái, cũng không nói gì, xoay người đi nha. Cảnh Thần lúc này đi tới, cầm tài liệu nhìn một chút, sau đó tức giận giữ,
“cô ấy là có ý gì? cô là thiết kế sư, thế nào đem cô trở thành phụ tá sai bảo?” Tử Lam cười cười,
“Ai bảo người ta là Trưởng Phòng !”
“Mẹ nó!”
Cảnh Thần không nhịn được thô tục mắn chửi. Tử Lam cười cười, cũng không còn muốn nói cái gì, thu thập một tý tài liệu rồi rời công ty đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ra khỏi công ty, Tử Lam hướng trạm xe buýt đi tới, nhưng vẫn chưa đi đến nơi, cứ có cảm giác sau lưng có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô quay đầu lại, rồi lại không thấy được người, rồi tiếp tục đi tiếp, lại cảm thấy có người đi theo. Tử Lam nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là mình nghĩ nhầm? Đúng lúc, Tử Lam đi tới một ngã tư đường, vậy mà lúc này, điện thoại Tử Lam vang lên.
Tử Lam nhìn cũng không nhìn liền nhận.
“Này, ai vậy?”
“Là tôi!”
“Mặc tổng?”
Nghe được âm thanh Mặc Thiếu Thiên, cảm giác Tử Lam mang theo vài phần khác biệt,
“Mặc tổng có chuyện gì sao?”
“cô đang ở đâu?”
“Tôi ở bên ngoài. . . . . . A. . . . . . Ầm!”
Tử Lam lời nói vẫn chưa nói hết, điện thoại phịch một tiếng văng ra. Mà ở điện thoại bên kia của Mặc Thiếu Thiên, nghe được âm thanh của cô, nhất thời, cả trái tim cũng bị nhói lên.
“Này, Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên hướng về phía điện thoại kêu mấy tiếng, đối phương cũng là trống không thanh. Mặc Thiếu Thiên chấn kinh, đã xảy ra chuyện gì! Mặc Thiếu Thiên đứng mạnh lên, hô một tiếng,
“Mạc Lương, vào đây!” Nghe được âm thanh Mạc Lương chạy vội vào,
“Mặc tổng, đã xảy ra chuyện gì!”
“Lập tức dùng định vị tra vị trí Lâm Tử Lam!”Mặc Thiếu Thiên giọng nghiêm túc.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên dùng bộ dáng nghiêm túc, Mạc Lương cũng biết chuyện nghiêm trọng, không nói gì, trực tiếp sử dụng định vị trinh thám tra vị trí Tử Lam. Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên chờ, mỗi một giây đều giống như đứng ở trên chảo nóng, nóng nảy cực kỳ.
“Tìm được rồi!”
Mạc Lương lên tiếng, Mặc Thiếu Thiên quay lại, nhìn một chút địa chỉ định vị, không nói hai lời, cầm lên chìa khóa xe đi ra ngoài. Trong lòng chỉ có một tín niệm, Lâm Tử Lam, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện, không thể! ! ! ! Chỉ cần vừa nghĩ tới Lâm Tử Lam có thể có chuyện gì xảy ra, Mặc Thiếu Thiên cảm giác tim muốn nhảy ra. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng giống như bây giờ! Lâm Tử Lam, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Dựa vào địa chỉ tìm được, Mặc Thiếu Thiên lái xe tốc độ lớn nhất, trực tiếp chạy tới. Ngã tư đường. Rất nhiều người. Còn có rất nhiều xe cảnh sát, xe cấp cứu. Nơi này, rất dễ nhận thấy trải qua một cuộc chiến tranh! Hình ảnh, một mảnh hỗn độn. Ở chổ đang hướng là cửa. Mặc Thiếu Thiên dừng xe, chìa khóa cũng không có rút ra, vọt thẳng đi ra ngoài. Tâm, đã nhảy đến cổ họng, giống như có thứ gì giữ lại cổ họng của hắn, để cho hắn khó có thể hô hấp, mắt nhìn trong đám người tìm tòi mộ bóng dáng. Chính là chỗ này không sai. Lâm Tử Lam ở chỗ này nghe điện thoại, định vị cũng là tra được nơi này. Nhưng tại sao lại nhìn không thấy cô? Nghĩ đến đây mới vừa rồi xảy ra chuyện, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam có thể đã xảy ra chuyện, tim của hắn giống như hung hăng co rúm một chút.
“Lâm Tử Lam!”
Hắn hô một tiếng, cũng không để ý hình tượng, hiện tại hắn chỉ muốn tìm được cô! Nhưng là, âm thanh kêu lên, nhưng không có một người trả lời. Mặc Thiếu Thiên vội vàng vào trong đám người tìm kiếm. Ngay vào lúc này, một cảnh viên đi tới, ngăn cản hắn,
“Tiên sinh, như vậy rất nguy hiểm, anh không thể đi vào!”
Mặc Thiếu Thiên cả để ý đều không, muốn trực tiếp đi vào.
“Tiên sinh, bên trong đang lục soát chứng cứ, anh không thể đi vào. . . . . .” Cảnh viên ngăn hắn.
“Cút ngay!”
Mặc Thiếu Thiên chợt nổi cơn thịnh nộ hô một tiếng, trên người phát ra hơi thở rét lạnh , làm cho người ta không nhịn được cứng lại. Cảnh viên sững sờ, nhìn Mặc Thiếu Thiên ăn mặc, giá trị xa xỉ, trên người lại có thêm ngạo khí, giống như là bẩm sinh khí chất cao quý, vừa nhìn thì không phải là người bình thường. Cảnh viên biết mình không đắc tội nổi, nhưng cũng không dám sơ sót chức vụ. Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, cả người cũng tản ra một dòng ý lạnh, hiện tại dám có người chọc tới hắn, đó chính là tìm chết! Hắn hiện tại nhanh chóng hận không được nếu muốn giết người!
“Cút ngay!”
Mặc Thiếu Thiên hô một tiếng, đi vào bên trong.
“Mặc Thiếu Thiên. . . . . .”
Lúc này,có một âm thanh êm ái bên người kêu hắn. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu, liền thấy được Lâm Tử Lam. Một thân áo dưa hấu đỏ, rõ ràng như vậy! Chứng kiến tới cô còn sống, còn hảo hảo đứng trước mặt của hắn thì Mặc Thiếu Thiên cảm cảm giác trái tim rốt cuộc trở lại bình thường. Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, có chút khiếp sợ, không ngờ hắn sẽ ở chỗ này, mới vừa rồi nghe được có người gọi tên tuổi nàng, nàng còn tưởng rằng là nghe lầm, không ngờ hẳn là Mặc Thiếu Thiên!
“Vào đi!”
Vì vậy, một giây kế tiếp, Trọng Nhược Tình đẩy cửa đi vào.
“Thiếu Thiên, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!”
Trọng Nhược Tình nói, ngay khi thấy Vân Dục lúc này, cười với hắn. Trước kia cô đã gặp qua Vân Dục, nhưng là chỉ là từng thấy thoáng qua, không có tiếp xúc quá nhiều. Nàng biết Mặc Thiếu Thiên có rất nhiều bằng hữu, thân phận phức tạp, cho nên cô cho tới bây giờ đều chẳng hỏi qua Mặc Thiếu Thiên chuyện riêng. Vân Dục chứng thấy Trọng Nhược Tình lúc này, chỉ là gật đầu một cái, coi như là chào hỏi, cũng không có nói thêm cái gì.
“Thiếu Thiên, cùng nhau ăn cơm trưa đi!”
Trọng Nhược Tình ôn nhu mà nói, động tác chân thành hào phóng. Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Vân Dục,
“Cùng đi chứ!”
Vân Dục cũng không có từ chối, gật đầu một cái. Vì vậy, ba người đi ra cửa. Đúng lúc, lúc này Tử Lam cùng Cảnh Thần từ trên lầu đi xuống. Vân Dục cơ hồ vừa ra khỏi cửa liền thấy Lâm Tử Lam, mặc dù so với trước có chút sự khác biệt, nhưng là Vân Dục vừa nhìn liền nhận ra Lâm Tử Lam. Vân Dục quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu thiên,
“Nhân viên xinh đẹp hơn, còn có ý vị!”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Tử Lam. Mặc Thiếu Thiên cũng ngước mắt, nhìn qua phía bên kia, hôm nay Tử Lam mặc một cái quần cụt, áo lót một cái áo chif¬fon màu trắng, áo khoác mặc một cái dưa hấu đỏ áo khoác nhỏ, dưới chân cũng đạp giày cao gót cùng màu dưa hấu hồng, xem ra, tức thanh thuần cũng không phải là tịnh lệ, cả người đều mang một cỗ tự cảm giác tin, cho người cảm giác rất thoải mái. Tử Lam cùng Cảnh Thần từ trên lầu đi xuống, hai người vừa nói cười, vừa đi qua, đi không nghĩ đến cùng Thiếu Thiên chạm mặt.
“Mặc tổng!” Tử Lam nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.
“Ân!”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhàn nhạt đáp một tiếng. Hai người thái độ ôn hoà . Tử Lam không muốn nói nhiều, đi theo Cảnh Thần muốn rời đi. Lúc này Vân Dục nhìn Tử Lam, đi tới chủ động chào hỏi.
“Lâm tiểu thư, chào cô!”
Tử Lam nhìn Vân Dục, quả nhiên là một người thanh tú phi thường, ôn hòa thân sĩ nam nhân, mọi cử động tiết lộ ra khí chất cao nhã. Thật là người phân theo nhóm vật họp theo loài, Mặc Thiếu Thiên quen biết người không kém mình đi. Mặc dù lớn lên là rất tuấn tú, nhưng là Tử Lam xác định, mình không biết hắn.
“Chào ngài!”
Tử Lam cũng nhàn nhạt mở miệng. Hai người cũng không biết nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên nhìn, sắc mặt cực lạnh, đôi con ngươi ẩn chứa lửa giận. Tại sao nữ nhân này đối mặt ai cũng có thể cười vui vẻ như vậy, duy chỉ có trên mặt lại vĩnh viễn đều là một bộ mang theo dáng vẻ ngụy trang? Vân Dục nhìn Tử Lam,
“Lâm tiểu thư theo chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi!” Vân Dục cười nói. Tử Lam cũng cười,
“Thôi, tôi đi những người khác không thoải mái, hôm nào đi, hôm nào tôi mời ngài ăn cơm!”
Tử Lam sảng khoái mà nói. Nhìn cô như thế trực sảng, Vân Dục nở nụ cười, hắn đương nhiên biết cô nói người chính là Trọng Nhược Tình, chỉ là cô trực sảng, đến làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cô gái như vậy rất đặc biệt, hắn thật thưởng thức cô.
“Vậy cũng tốt, tôi chính là nhớ kỹ!”
Tử Lam chau chau mày, ý tứ, không thành vấn đề! Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi lên. Tử Lam lại cười nói,
“Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm, không quấy rầy các anh!”
Nói xong, kéo Cảnh Thần rời đi. Cảnh Thần đi theo Tử Lam,
“Tử Lam, người nam kia rất đẹp trai a, theo Mặc tổng chúng ta, cũng không sai được đi đâu!”
“Kém!”
“Nơi nào?”
“Nhân phẩm!” . . . . . .
Ha ha, không biết vì sao a, Cảnh Thần liền thích Tử Lam như vậy, đặc biệt đáng yêu. Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng cô, hận không đem được đồ cô mặc xé rách ra. Trọng Nhược Tình cũng nhìn Tử Lam, ánh mắt kia, hận không được đem Tử Lam lăng trì, nữ nhân này thế nào nơi nào cũng ăn mở, Vân Dục đối với cô cũng không có nói nói chuyện như vậy! Tại sao cô Lâm Tử Lam mà có thể cùng bằng hữu của Thiếu Thiên nói chuyện rất là hợp ý như vậy? Ghen tỵ, vĩnh viễn đều là một ẩn điểm, chỉ cần có điều gì đi nữa, cũng có thể đốt sạch!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ăn cơm xong, trở lại công ty, Tử Lam đang làm việc, Trọng Nhược Tình liền từ phòng làm việc đi ra.“Pằng” một tiếng, một xấp tài liệu dày để trước mặt Tử Lam.
“Lâm tiểu thư, làm phiền cô hiện tại cầm đi đưa cái này ký hợp đồng!”
Trọng Nhược Tình trên cao nhìn xuống nói. Tử Lam cầm lấy tài liệu, mở ra nhìn một chút,
“Trưởng phòng, cái này không phải là của tôi phụ trách!”
Trọng Nhược Tình chợt nhíu mày,
“Tôi hiểu biết rõ không phải cô nên phụ trách, nhưng là hiện tại tôi cho cô đi,như thế nào? Có vấn đề gì không? Lâm tiểu thư cô không đảm nhiệm được phần công tác này sao?”
Trọng Nhược Tình chính là để cho Tử Lam làm, giọng điệu kiêu căng cực kỳ. Cô hiện tại thật rất muốn đem Lâm Tử Lam đuổi ra ngoài, đuổi ra RT. Tử Lam nhíu mày, nhìn tài liệu,
“Không thành vấn đề!”
Trọng Nhược Tình lườm nàng một cái, cũng không nói gì, xoay người đi nha. Cảnh Thần lúc này đi tới, cầm tài liệu nhìn một chút, sau đó tức giận giữ,
“cô ấy là có ý gì? cô là thiết kế sư, thế nào đem cô trở thành phụ tá sai bảo?” Tử Lam cười cười,
“Ai bảo người ta là Trưởng Phòng !”
“Mẹ nó!”
Cảnh Thần không nhịn được thô tục mắn chửi. Tử Lam cười cười, cũng không còn muốn nói cái gì, thu thập một tý tài liệu rồi rời công ty đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ra khỏi công ty, Tử Lam hướng trạm xe buýt đi tới, nhưng vẫn chưa đi đến nơi, cứ có cảm giác sau lưng có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô quay đầu lại, rồi lại không thấy được người, rồi tiếp tục đi tiếp, lại cảm thấy có người đi theo. Tử Lam nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là mình nghĩ nhầm? Đúng lúc, Tử Lam đi tới một ngã tư đường, vậy mà lúc này, điện thoại Tử Lam vang lên.
Tử Lam nhìn cũng không nhìn liền nhận.
“Này, ai vậy?”
“Là tôi!”
“Mặc tổng?”
Nghe được âm thanh Mặc Thiếu Thiên, cảm giác Tử Lam mang theo vài phần khác biệt,
“Mặc tổng có chuyện gì sao?”
“cô đang ở đâu?”
“Tôi ở bên ngoài. . . . . . A. . . . . . Ầm!”
Tử Lam lời nói vẫn chưa nói hết, điện thoại phịch một tiếng văng ra. Mà ở điện thoại bên kia của Mặc Thiếu Thiên, nghe được âm thanh của cô, nhất thời, cả trái tim cũng bị nhói lên.
“Này, Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên hướng về phía điện thoại kêu mấy tiếng, đối phương cũng là trống không thanh. Mặc Thiếu Thiên chấn kinh, đã xảy ra chuyện gì! Mặc Thiếu Thiên đứng mạnh lên, hô một tiếng,
“Mạc Lương, vào đây!” Nghe được âm thanh Mạc Lương chạy vội vào,
“Mặc tổng, đã xảy ra chuyện gì!”
“Lập tức dùng định vị tra vị trí Lâm Tử Lam!”Mặc Thiếu Thiên giọng nghiêm túc.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên dùng bộ dáng nghiêm túc, Mạc Lương cũng biết chuyện nghiêm trọng, không nói gì, trực tiếp sử dụng định vị trinh thám tra vị trí Tử Lam. Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên chờ, mỗi một giây đều giống như đứng ở trên chảo nóng, nóng nảy cực kỳ.
“Tìm được rồi!”
Mạc Lương lên tiếng, Mặc Thiếu Thiên quay lại, nhìn một chút địa chỉ định vị, không nói hai lời, cầm lên chìa khóa xe đi ra ngoài. Trong lòng chỉ có một tín niệm, Lâm Tử Lam, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện, không thể! ! ! ! Chỉ cần vừa nghĩ tới Lâm Tử Lam có thể có chuyện gì xảy ra, Mặc Thiếu Thiên cảm giác tim muốn nhảy ra. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng giống như bây giờ! Lâm Tử Lam, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Dựa vào địa chỉ tìm được, Mặc Thiếu Thiên lái xe tốc độ lớn nhất, trực tiếp chạy tới. Ngã tư đường. Rất nhiều người. Còn có rất nhiều xe cảnh sát, xe cấp cứu. Nơi này, rất dễ nhận thấy trải qua một cuộc chiến tranh! Hình ảnh, một mảnh hỗn độn. Ở chổ đang hướng là cửa. Mặc Thiếu Thiên dừng xe, chìa khóa cũng không có rút ra, vọt thẳng đi ra ngoài. Tâm, đã nhảy đến cổ họng, giống như có thứ gì giữ lại cổ họng của hắn, để cho hắn khó có thể hô hấp, mắt nhìn trong đám người tìm tòi mộ bóng dáng. Chính là chỗ này không sai. Lâm Tử Lam ở chỗ này nghe điện thoại, định vị cũng là tra được nơi này. Nhưng tại sao lại nhìn không thấy cô? Nghĩ đến đây mới vừa rồi xảy ra chuyện, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam có thể đã xảy ra chuyện, tim của hắn giống như hung hăng co rúm một chút.
“Lâm Tử Lam!”
Hắn hô một tiếng, cũng không để ý hình tượng, hiện tại hắn chỉ muốn tìm được cô! Nhưng là, âm thanh kêu lên, nhưng không có một người trả lời. Mặc Thiếu Thiên vội vàng vào trong đám người tìm kiếm. Ngay vào lúc này, một cảnh viên đi tới, ngăn cản hắn,
“Tiên sinh, như vậy rất nguy hiểm, anh không thể đi vào!”
Mặc Thiếu Thiên cả để ý đều không, muốn trực tiếp đi vào.
“Tiên sinh, bên trong đang lục soát chứng cứ, anh không thể đi vào. . . . . .” Cảnh viên ngăn hắn.
“Cút ngay!”
Mặc Thiếu Thiên chợt nổi cơn thịnh nộ hô một tiếng, trên người phát ra hơi thở rét lạnh , làm cho người ta không nhịn được cứng lại. Cảnh viên sững sờ, nhìn Mặc Thiếu Thiên ăn mặc, giá trị xa xỉ, trên người lại có thêm ngạo khí, giống như là bẩm sinh khí chất cao quý, vừa nhìn thì không phải là người bình thường. Cảnh viên biết mình không đắc tội nổi, nhưng cũng không dám sơ sót chức vụ. Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, cả người cũng tản ra một dòng ý lạnh, hiện tại dám có người chọc tới hắn, đó chính là tìm chết! Hắn hiện tại nhanh chóng hận không được nếu muốn giết người!
“Cút ngay!”
Mặc Thiếu Thiên hô một tiếng, đi vào bên trong.
“Mặc Thiếu Thiên. . . . . .”
Lúc này,có một âm thanh êm ái bên người kêu hắn. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu, liền thấy được Lâm Tử Lam. Một thân áo dưa hấu đỏ, rõ ràng như vậy! Chứng kiến tới cô còn sống, còn hảo hảo đứng trước mặt của hắn thì Mặc Thiếu Thiên cảm cảm giác trái tim rốt cuộc trở lại bình thường. Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, có chút khiếp sợ, không ngờ hắn sẽ ở chỗ này, mới vừa rồi nghe được có người gọi tên tuổi nàng, nàng còn tưởng rằng là nghe lầm, không ngờ hẳn là Mặc Thiếu Thiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.