Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 507: Không phải bệnh, cũng không phải trúng độc.
Khốc Lạp Đóa Đóa
24/01/2016
Phần thưởng này
thuộc về anh, sau khi anh nhận lấy phần thưởng, liền chế tạo một cuộc
bạo động, trong bạo động đó, anh nhân cơ hội chạy trốn. . . . . .
Sau đó, anh mới nhớ tới cô bé này, chỉ là chờ lúc anh nhớ tới đã quá chậm, căn bản không tìm được người!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn Bạch Dạ, “Cậu chính là. . . . . . Đứa bé đó?”
“Không sai!” Bạch Dạ lưu loát thừa nhận.
Mặc Thiếu Thiên nhìn anh, có chút không thể tin được, không ngờ anh chính là người mười mấy năm trước!
Anh nhớ lúc ấy đứa bé đó thoạt nhìn rất nhu nhược, cho nên dĩ nhiên là liên tưởng anh cùng cô gái, không thể nghĩ đến là nam!
Hơn nữa còn trở thành quái tài nổi tiếng trên đời!
Mặc Thiếu Thiên có điểm sửng sốt, “Không ngờ vài chục năm không thấy, cậu cùng ban đầu, không giống nhau!”
“Cậu cùng năm đó, ngược lại không khác nhau gì cả!” Bạch Dạ nói.
Mặc Thiếu Thiên có thể nghe ra lời nói của Bạch Dạ, ngay sau đó bổ sung thêm một câu, “Ừ, anh tuấn tiêu sái giống năm đó. . . . . .”
Bạch Dạ, “. . . . . .”
“Vài chục năm không thấy, cậu so với năm đó lại càng không khiêm tốn!” Bạch Dạ nói.
“Không có gì khiêm tốn được, cuộc sống chính là như thế!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Huống chi, anh không nghĩ biểu hiện trước mặt người khác kém một bậc!
Bạch Dạ nhìn anh, khóe miệng tràn ra một nụ cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn anh, “Bạch Dạ, chẳng lẽ cậu vì vậy, cho nên mới không cứu Hi Hi?” Mặc Thiếu Thiên nhìn anh hỏi.
Bạch Dạ vừa cười lạnh một cái, nhưng lại không nói gì.
Mặc Thiếu Thiên mới muốn hỏi đến cùng, lúc này, Hoa Hồng vừa cười vừa đi ra, “Không ngờ hai người các anh vẫn còn có duyên kiếp trước kiếp này a!”
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Bạch Dạ, “. . . . . .”
“Đã sớm thấy các người không được bình thường, không ngờ các người thật có cái gì không đúng!” Hoa Hồng giễu cợt nói, năng lực quan sát của cô, cũng không tệ lắm.
Chỉ là ánh mắt của Bạch Dạ, cô đã cảm thấy có cái gì không đúng.
Không ngờ, giữa bọn họ thật sự có mờ ám!
Bạch Dạ nhìn Hoa Hồng, lạnh giọng mở miệng, “Chuyện này không liên quan tới cô!”
“Ta cũng vậy không lạ gì liên quan ta tình, nhưng chuyện anh đồng ý với tôi, phải làm được, nếu không tin tưởng tôi, tuyệt đối sẽ gây náo loạn!” Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ một chữ một chữ uy hiếp nói.
Bạch Dạ, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên ở bên kia nhìn.
Nhìn ra, Bạch Dạ không phải là người dễ trêu chọc, mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng có thể nhìn ra, anh ta tuyệt đối có một chút thế lực, nhưng có thể cho phép Hoa Hồng lớn lối với anh ta như vậy, giữa bọn họ tuyệt đối không giống nhau!
Đang lúc ấy thì, chợt nghe được âm thanh của Lý Thuận, “Lão đại lại phát tác!” Âm thanh của Lý Thuận vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Lòng Mặc Thiếu Thiên nhất thời bị bóp chặt, hầu như không có suy tính, vọt thẳng tới phòng của Hi Hi.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, trong lòng cũng không nói ra được đau lòng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Bạch Dạ, “Lập tức vào, nếu như anh không muốn vào, ngày mai tôi sẽ đem những tấm hình kia cho ký giả!”
Bạch Dạ, “. . . . . .”
“Còn không mau vào!” Không tiếp tục cho Bạch Dạ thời gian suy tính, Hoa Hồng trực tiếp lôi kéo anh vào phòng của Hi Hi.
Bên trong gian phòng.
Hi Hi vốn ngồi trên xe lăn, chợt phát tác, Tạp Ni mới ôm bé lên giường.
Nhưng lần này, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn chút, tay của Hi Hi, bắt đầu cào mặt mình. . . . . .
Vừa co quắp, vừa cào mình, nhưng miệng lại không sùi bọt mép!
Tóm lại, một đứa bé nhỏ như vậy đang co quắp, hơn nữa, tay không ngừng cào mình, bộ dáng kia làm cho người ta nhìn, không khỏi đau lòng. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nắm tay Hi Hi, không để cho bé quào trầy mình, lúc này, Hoa Hồng mang theo Bạch Dạ vọt vào.
“Hi Hi. . . . . .” Hoa Hồng nhìn bộ dạng của Hi Hi, hình như tình huống lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, lúc này, Hoa Hồng bắt lấy Bạch Dạ, “Còn không mau nhìn!”
Bạch Dạ vốn không hài lòng sự thô lỗ của Hoa Hồng, nhưng ánh mắt chợt lóe, lúc nhìn Hi Hi, đột nhiên cau mày, một giây kế tiếp, anh lập tức tiến lên tra xét.
Thấy Bạch Dạ chịu di chuyển, bọn họ cũng yên tâm một chút.
Bạch Dạ nhìn Hi Hi, sau khi kiểm tra một chút, mở miệng, “Lập tức đưa cậu ta đến phòng y tế!”
Mặc Thiếu Thiên không để ý nhiều, gật đầu, ôm lấy Hi Hi chạy tới phòng y tế của Bạch Dạ.
Nhưng lúc tới cửa, Bạch Dạ cũng không cho bọn họ vào, đây là thói quen của Bạch Dạ, chỗ này của anh, ai cũng không thể đi vào .
“Bạch Dạ, bây giờ khẩn trương như vậy, anh còn quản bọn tôi phá quy định?” Hoa Hồng tức giận kêu thẳng.
“Không phải quy định, là thói quen, nếu như không muốn tôi chẩn bệnh sai, coi chừng ngay tại cửa ra vào!” Bạch Dạ nói.
“Nhưng Hi Hi thì sao? Đi vào thế nào?” Hoa Hồng nhanh chóng hỏi.
Lúc này, ánh mắt Bạch Dạ nhìn Lâm Tử Lam, “Để cho cô ấy ôm vào đi!”
Nghe được lời Bạch Dạ nói, Mặc Thiếu Thiên cau mày lại.
Lâm Tử Lam lập tức gật đầu, tiến lên một bước, “Được!”
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, hiện tại việc cấp bách, Hi Hi quan trọng!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Lâm Tử Lam vươn tay, đứa bé đưa cho cô.
Nhìn bọn họ không có dáng vẻ phản kháng nữa, lúc này Bạch Dạ mới đi vào.
Hoa Hồng cũng đi theo hắn, cửa, tự động bị khép lại.
Ngay cả Hoa Hồng cũng bị chặn ngoài cửa!
Vì vậy, mấy người bọn họ, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Tạp Ni không nhịn được mở miệng, “Thật đúng là tật xấu nhiều!”
Hoa Hồng không mở miệng, lúc này, Tạp Ni mở miệng, “Hoa Hồng, cô đi vào bên trong chưa?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Hắn không để cho người không phận sự đi vào, cũng bao gồm tôi!”
Thì ra, Hoa Hồng cũng có lúc không có biện pháp nắm bắt được Bạch Dạ, trong lòng Tạp Ni nghĩ, nếu là như vậy, xem ra, Bach Dạ thật có lập trường của mình.
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên nhìn trong cửa, chau mày, không lo lắng Hi Hi, cũng lo lắng Lâm Tử Lam. . . . . .
Dừng lại một chút, Hoa Hồng lo lắng mở miệng, “Nhưng mà tôi thường lén vào chơi, không thích hợp chơi, cũng bị tôi chơi!”
Tạp Ni, “. . . . . .”
Nhìn Hoa Hồng, trong lòng Tạp Ni than thở, ừ, đích xác là phong cách của Hoa Hồng. . . . . .
Bạch Dạ, thật sự chính là ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng a!
Lý Thuận nghe, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, sau đó mở miệng hỏi, “Vậy anh ta biết không?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Tôi cũng không biết hắn có biết hay không, dù sao mỗi ngày tôi không có việc gì thì đi vào chơi. . . . . .”
Lý Thuận, “. . . . . .”
Được rồi, Lý Thuận không nói gì!
Mặc dù nói không biết Bạch Dạ có biết hay không, nhưng là tin tưởng, Bạch Dạ tuyệt đối biết.
Chỉ là không nói lời nào mà thôi.
Nhìn như vậy, Bạch Dạ đối với Hoa Hồng, vẫn thật không tệ!
Mặc dù không nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra.
Mặc Thiếu Thiên ở một bên, không nói gì, nhưng nhìn ra, anh rất lo lắng!
^^^^^^^^
Mà bên trong.
Lâm Tử Lam đặt Hi Hi lên giường trị liệu, vẫn giữ tay Hi Hi, nếu không bé vẫn cào mình.
Lúc ngước mắt, Bạch Dạ đã mặc áo khoác trắng xong, mang được cái bao tay, lúc đi tới, Bạch Dạ từ trong tay Lâm Tử Lam nhận lấy Hi Hi, trực tiếp sử dụng khóa hai bên giường khóa tứ chi còn có thân thể của Hi Hi lại.
Cứ như vậy, không cần Lâm Tử Lam giữ tay, Hi Hi cũng sẽ không tổn hại mình.
“Khó chịu. . . . . .” Lúc Lâm Tử Lam vừa mới buông Hi Hi ra, Hi Hi nói như vậy, Lâm Tử Lam đau lòng hốc mắt trong nháy mắt đỏ, che miệng, lui về phía sau đứng sang một bên, cho Bạch Dạ không gian.
Mặt của Bạch Dạ tràn đầy tiên khí, mặt không chút thay đổi, mà tay của anh, còn lại là làm kiểm tra trên người của Hi Hi.
Lâm Tử Lam đứng một bên, Bạch Dạ cũng không mở miệng để cô ra ngoài, cô cũng chưa đi ra ngoài, chỉ đứng một bên nhìn.
Bạch Dạ đang làm gì, cô nhìn cũng không hiểu, chỉ là nhìn nhất cử nhất động của Bạch Dạ, cô mới phát giác được, những thiết bị kia thật rất đầy đủ.
Ước chừng, Lâm Tử Lam đứng ở đây một canh giờ, Hi Hi hơn nửa canh giờ, mới dừng co quắp lại, nhưng Lâm Tử Lam ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ sợ quấy rầy tới Bạch Dạ.
Sau một tiếng, Bạch Dạ mới dừng kiểm tra Hi Hi.
Thấy ngưng kiểm tra, lúc này Lâm Tử Lam mới lên tiếng, “Bé như thế nào rồi?”
Bạch Dạ không nói gì, dụng cụ bên kia xuất hiện một trang giấy, anh trực tiếp cầm lên nhìn một chút, lúc thấy thứ phía trên thì chân mày anh hơi nhíu lại.
“Tình huống không tốt sao?” Lâm Tử Lam hỏi, nhìn Bạch Dạ cau mày, lòng của Lâm Tử Lam như bị bóp chặt, phải biết, một câu nói của Bạch Dạ, có thể quyết định sống chết mấy người bọn họ.
“Đi ra ngoài rồi nói!”
“Hi Hi. . . . . .”
“Cậu ta cần phải nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này!” Bạch Dạ nói.
Nghe thế, lúc này Lâm Tử Lam mới nhẹ gật đầu, đi theo.
Bên ngoài, mấy người kia một tấc cũng không rời canh giữ ở cửa, vẫn đang chờ tin tức, vậy mà, lúc cửa mở ra, mấy người lập tức đi tới. “Sao rồi?”
Bạch Dạ không nói gì, tiếp tục đi về phía trước , lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó đi theo Bạch Dạ.
Hoa Hồng nhìn, không nhịn được muốn vung nắm đấm, Bạch Dạ, anh khiến tôi cuồng, cuồng, anh sẽ biết tay đấy! ! !
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn bước chân đi theo.
Bên trong phòng khách.
Bạch Dạ nhìn bọn họ, “Đây không phải là bệnh!” Đây là câu nói đầu tiên của Bạch Dạ.
“Ừ, không phải bệnh, là trúng độc!” Lúc này, Hoa Hồng đi tới nói.
“Trúng độc?” Nghe thế, Bạch Dạ cau mày lại, “Cô xác định sao?”
“Tôi đương nhiên xác định, cậu ta vì cứu tôi mới ăn thuốc độc đấy!” Hoa Hồng nói.
“Nhưng tôi đã kiểm tra máu của cậu ta, thân thể, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, không có hiện tượng trúng độc!” Bạch Dạ nói.
Nói đến cái này, mọi người càng thêm sững sờ, hai mặt nhìn nhau.
Hi Hi ăn đồ Diệp An cho, bọn họ cũng đều biết, nhưng bây giờ, không phải trúng độc, vậy là cái gì?
“Không thể nào, cậu ta vì cứu tôi mới ăn thuốc độc kia, bây giờ nói cậu ta không có trúng độc, nếu như không có trúng độc, vậy tại sao lại như vậy?” Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ không tin hỏi.
“Cô hoài nghi tay nghề của tôi, hay hoài nghi nhân phẩm của tôi? Cô đã không tin tôi, đại khái có thể lập tức mang theo cậu ta đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn trở!” Bạch Dạ nhìn Hoa Hồng gằn từng chữ.
“Tôi chỉ muốn biết đến tột cùng, ăn thuốc độc, không phải trúng độc, vậy là cái gì?” Hoa Hồng không để ý lời Bạch Dạ nói, bởi vì anh nói gì, cũng không kích thích tới cô, hiện tại cô lo lắng duy nhất đúng là bệnh của Hi Hi!
Sau đó, anh mới nhớ tới cô bé này, chỉ là chờ lúc anh nhớ tới đã quá chậm, căn bản không tìm được người!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn Bạch Dạ, “Cậu chính là. . . . . . Đứa bé đó?”
“Không sai!” Bạch Dạ lưu loát thừa nhận.
Mặc Thiếu Thiên nhìn anh, có chút không thể tin được, không ngờ anh chính là người mười mấy năm trước!
Anh nhớ lúc ấy đứa bé đó thoạt nhìn rất nhu nhược, cho nên dĩ nhiên là liên tưởng anh cùng cô gái, không thể nghĩ đến là nam!
Hơn nữa còn trở thành quái tài nổi tiếng trên đời!
Mặc Thiếu Thiên có điểm sửng sốt, “Không ngờ vài chục năm không thấy, cậu cùng ban đầu, không giống nhau!”
“Cậu cùng năm đó, ngược lại không khác nhau gì cả!” Bạch Dạ nói.
Mặc Thiếu Thiên có thể nghe ra lời nói của Bạch Dạ, ngay sau đó bổ sung thêm một câu, “Ừ, anh tuấn tiêu sái giống năm đó. . . . . .”
Bạch Dạ, “. . . . . .”
“Vài chục năm không thấy, cậu so với năm đó lại càng không khiêm tốn!” Bạch Dạ nói.
“Không có gì khiêm tốn được, cuộc sống chính là như thế!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Huống chi, anh không nghĩ biểu hiện trước mặt người khác kém một bậc!
Bạch Dạ nhìn anh, khóe miệng tràn ra một nụ cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn anh, “Bạch Dạ, chẳng lẽ cậu vì vậy, cho nên mới không cứu Hi Hi?” Mặc Thiếu Thiên nhìn anh hỏi.
Bạch Dạ vừa cười lạnh một cái, nhưng lại không nói gì.
Mặc Thiếu Thiên mới muốn hỏi đến cùng, lúc này, Hoa Hồng vừa cười vừa đi ra, “Không ngờ hai người các anh vẫn còn có duyên kiếp trước kiếp này a!”
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Bạch Dạ, “. . . . . .”
“Đã sớm thấy các người không được bình thường, không ngờ các người thật có cái gì không đúng!” Hoa Hồng giễu cợt nói, năng lực quan sát của cô, cũng không tệ lắm.
Chỉ là ánh mắt của Bạch Dạ, cô đã cảm thấy có cái gì không đúng.
Không ngờ, giữa bọn họ thật sự có mờ ám!
Bạch Dạ nhìn Hoa Hồng, lạnh giọng mở miệng, “Chuyện này không liên quan tới cô!”
“Ta cũng vậy không lạ gì liên quan ta tình, nhưng chuyện anh đồng ý với tôi, phải làm được, nếu không tin tưởng tôi, tuyệt đối sẽ gây náo loạn!” Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ một chữ một chữ uy hiếp nói.
Bạch Dạ, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên ở bên kia nhìn.
Nhìn ra, Bạch Dạ không phải là người dễ trêu chọc, mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng có thể nhìn ra, anh ta tuyệt đối có một chút thế lực, nhưng có thể cho phép Hoa Hồng lớn lối với anh ta như vậy, giữa bọn họ tuyệt đối không giống nhau!
Đang lúc ấy thì, chợt nghe được âm thanh của Lý Thuận, “Lão đại lại phát tác!” Âm thanh của Lý Thuận vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Lòng Mặc Thiếu Thiên nhất thời bị bóp chặt, hầu như không có suy tính, vọt thẳng tới phòng của Hi Hi.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, trong lòng cũng không nói ra được đau lòng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Bạch Dạ, “Lập tức vào, nếu như anh không muốn vào, ngày mai tôi sẽ đem những tấm hình kia cho ký giả!”
Bạch Dạ, “. . . . . .”
“Còn không mau vào!” Không tiếp tục cho Bạch Dạ thời gian suy tính, Hoa Hồng trực tiếp lôi kéo anh vào phòng của Hi Hi.
Bên trong gian phòng.
Hi Hi vốn ngồi trên xe lăn, chợt phát tác, Tạp Ni mới ôm bé lên giường.
Nhưng lần này, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn chút, tay của Hi Hi, bắt đầu cào mặt mình. . . . . .
Vừa co quắp, vừa cào mình, nhưng miệng lại không sùi bọt mép!
Tóm lại, một đứa bé nhỏ như vậy đang co quắp, hơn nữa, tay không ngừng cào mình, bộ dáng kia làm cho người ta nhìn, không khỏi đau lòng. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nắm tay Hi Hi, không để cho bé quào trầy mình, lúc này, Hoa Hồng mang theo Bạch Dạ vọt vào.
“Hi Hi. . . . . .” Hoa Hồng nhìn bộ dạng của Hi Hi, hình như tình huống lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, lúc này, Hoa Hồng bắt lấy Bạch Dạ, “Còn không mau nhìn!”
Bạch Dạ vốn không hài lòng sự thô lỗ của Hoa Hồng, nhưng ánh mắt chợt lóe, lúc nhìn Hi Hi, đột nhiên cau mày, một giây kế tiếp, anh lập tức tiến lên tra xét.
Thấy Bạch Dạ chịu di chuyển, bọn họ cũng yên tâm một chút.
Bạch Dạ nhìn Hi Hi, sau khi kiểm tra một chút, mở miệng, “Lập tức đưa cậu ta đến phòng y tế!”
Mặc Thiếu Thiên không để ý nhiều, gật đầu, ôm lấy Hi Hi chạy tới phòng y tế của Bạch Dạ.
Nhưng lúc tới cửa, Bạch Dạ cũng không cho bọn họ vào, đây là thói quen của Bạch Dạ, chỗ này của anh, ai cũng không thể đi vào .
“Bạch Dạ, bây giờ khẩn trương như vậy, anh còn quản bọn tôi phá quy định?” Hoa Hồng tức giận kêu thẳng.
“Không phải quy định, là thói quen, nếu như không muốn tôi chẩn bệnh sai, coi chừng ngay tại cửa ra vào!” Bạch Dạ nói.
“Nhưng Hi Hi thì sao? Đi vào thế nào?” Hoa Hồng nhanh chóng hỏi.
Lúc này, ánh mắt Bạch Dạ nhìn Lâm Tử Lam, “Để cho cô ấy ôm vào đi!”
Nghe được lời Bạch Dạ nói, Mặc Thiếu Thiên cau mày lại.
Lâm Tử Lam lập tức gật đầu, tiến lên một bước, “Được!”
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, hiện tại việc cấp bách, Hi Hi quan trọng!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Lâm Tử Lam vươn tay, đứa bé đưa cho cô.
Nhìn bọn họ không có dáng vẻ phản kháng nữa, lúc này Bạch Dạ mới đi vào.
Hoa Hồng cũng đi theo hắn, cửa, tự động bị khép lại.
Ngay cả Hoa Hồng cũng bị chặn ngoài cửa!
Vì vậy, mấy người bọn họ, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Tạp Ni không nhịn được mở miệng, “Thật đúng là tật xấu nhiều!”
Hoa Hồng không mở miệng, lúc này, Tạp Ni mở miệng, “Hoa Hồng, cô đi vào bên trong chưa?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Hắn không để cho người không phận sự đi vào, cũng bao gồm tôi!”
Thì ra, Hoa Hồng cũng có lúc không có biện pháp nắm bắt được Bạch Dạ, trong lòng Tạp Ni nghĩ, nếu là như vậy, xem ra, Bach Dạ thật có lập trường của mình.
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên nhìn trong cửa, chau mày, không lo lắng Hi Hi, cũng lo lắng Lâm Tử Lam. . . . . .
Dừng lại một chút, Hoa Hồng lo lắng mở miệng, “Nhưng mà tôi thường lén vào chơi, không thích hợp chơi, cũng bị tôi chơi!”
Tạp Ni, “. . . . . .”
Nhìn Hoa Hồng, trong lòng Tạp Ni than thở, ừ, đích xác là phong cách của Hoa Hồng. . . . . .
Bạch Dạ, thật sự chính là ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng a!
Lý Thuận nghe, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, sau đó mở miệng hỏi, “Vậy anh ta biết không?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Tôi cũng không biết hắn có biết hay không, dù sao mỗi ngày tôi không có việc gì thì đi vào chơi. . . . . .”
Lý Thuận, “. . . . . .”
Được rồi, Lý Thuận không nói gì!
Mặc dù nói không biết Bạch Dạ có biết hay không, nhưng là tin tưởng, Bạch Dạ tuyệt đối biết.
Chỉ là không nói lời nào mà thôi.
Nhìn như vậy, Bạch Dạ đối với Hoa Hồng, vẫn thật không tệ!
Mặc dù không nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra.
Mặc Thiếu Thiên ở một bên, không nói gì, nhưng nhìn ra, anh rất lo lắng!
^^^^^^^^
Mà bên trong.
Lâm Tử Lam đặt Hi Hi lên giường trị liệu, vẫn giữ tay Hi Hi, nếu không bé vẫn cào mình.
Lúc ngước mắt, Bạch Dạ đã mặc áo khoác trắng xong, mang được cái bao tay, lúc đi tới, Bạch Dạ từ trong tay Lâm Tử Lam nhận lấy Hi Hi, trực tiếp sử dụng khóa hai bên giường khóa tứ chi còn có thân thể của Hi Hi lại.
Cứ như vậy, không cần Lâm Tử Lam giữ tay, Hi Hi cũng sẽ không tổn hại mình.
“Khó chịu. . . . . .” Lúc Lâm Tử Lam vừa mới buông Hi Hi ra, Hi Hi nói như vậy, Lâm Tử Lam đau lòng hốc mắt trong nháy mắt đỏ, che miệng, lui về phía sau đứng sang một bên, cho Bạch Dạ không gian.
Mặt của Bạch Dạ tràn đầy tiên khí, mặt không chút thay đổi, mà tay của anh, còn lại là làm kiểm tra trên người của Hi Hi.
Lâm Tử Lam đứng một bên, Bạch Dạ cũng không mở miệng để cô ra ngoài, cô cũng chưa đi ra ngoài, chỉ đứng một bên nhìn.
Bạch Dạ đang làm gì, cô nhìn cũng không hiểu, chỉ là nhìn nhất cử nhất động của Bạch Dạ, cô mới phát giác được, những thiết bị kia thật rất đầy đủ.
Ước chừng, Lâm Tử Lam đứng ở đây một canh giờ, Hi Hi hơn nửa canh giờ, mới dừng co quắp lại, nhưng Lâm Tử Lam ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ sợ quấy rầy tới Bạch Dạ.
Sau một tiếng, Bạch Dạ mới dừng kiểm tra Hi Hi.
Thấy ngưng kiểm tra, lúc này Lâm Tử Lam mới lên tiếng, “Bé như thế nào rồi?”
Bạch Dạ không nói gì, dụng cụ bên kia xuất hiện một trang giấy, anh trực tiếp cầm lên nhìn một chút, lúc thấy thứ phía trên thì chân mày anh hơi nhíu lại.
“Tình huống không tốt sao?” Lâm Tử Lam hỏi, nhìn Bạch Dạ cau mày, lòng của Lâm Tử Lam như bị bóp chặt, phải biết, một câu nói của Bạch Dạ, có thể quyết định sống chết mấy người bọn họ.
“Đi ra ngoài rồi nói!”
“Hi Hi. . . . . .”
“Cậu ta cần phải nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này!” Bạch Dạ nói.
Nghe thế, lúc này Lâm Tử Lam mới nhẹ gật đầu, đi theo.
Bên ngoài, mấy người kia một tấc cũng không rời canh giữ ở cửa, vẫn đang chờ tin tức, vậy mà, lúc cửa mở ra, mấy người lập tức đi tới. “Sao rồi?”
Bạch Dạ không nói gì, tiếp tục đi về phía trước , lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó đi theo Bạch Dạ.
Hoa Hồng nhìn, không nhịn được muốn vung nắm đấm, Bạch Dạ, anh khiến tôi cuồng, cuồng, anh sẽ biết tay đấy! ! !
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn bước chân đi theo.
Bên trong phòng khách.
Bạch Dạ nhìn bọn họ, “Đây không phải là bệnh!” Đây là câu nói đầu tiên của Bạch Dạ.
“Ừ, không phải bệnh, là trúng độc!” Lúc này, Hoa Hồng đi tới nói.
“Trúng độc?” Nghe thế, Bạch Dạ cau mày lại, “Cô xác định sao?”
“Tôi đương nhiên xác định, cậu ta vì cứu tôi mới ăn thuốc độc đấy!” Hoa Hồng nói.
“Nhưng tôi đã kiểm tra máu của cậu ta, thân thể, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, không có hiện tượng trúng độc!” Bạch Dạ nói.
Nói đến cái này, mọi người càng thêm sững sờ, hai mặt nhìn nhau.
Hi Hi ăn đồ Diệp An cho, bọn họ cũng đều biết, nhưng bây giờ, không phải trúng độc, vậy là cái gì?
“Không thể nào, cậu ta vì cứu tôi mới ăn thuốc độc kia, bây giờ nói cậu ta không có trúng độc, nếu như không có trúng độc, vậy tại sao lại như vậy?” Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ không tin hỏi.
“Cô hoài nghi tay nghề của tôi, hay hoài nghi nhân phẩm của tôi? Cô đã không tin tôi, đại khái có thể lập tức mang theo cậu ta đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn trở!” Bạch Dạ nhìn Hoa Hồng gằn từng chữ.
“Tôi chỉ muốn biết đến tột cùng, ăn thuốc độc, không phải trúng độc, vậy là cái gì?” Hoa Hồng không để ý lời Bạch Dạ nói, bởi vì anh nói gì, cũng không kích thích tới cô, hiện tại cô lo lắng duy nhất đúng là bệnh của Hi Hi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.