Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 355: Lâm Tử Lam đối với Tiêu Dật.
Khốc Lạp Đóa Đóa
29/09/2015
Cũng là thông qua những thứ này, Lâm Tử Lam mới nhận ra , Tiêu Dật trước kia cùng cô rất quen thuộc.
Nếu không, cũng sẽ không hiểu rõ cô như vậy, sở thích của cô, khẩu vị, thậm chí cách sắp xếp đồ đạc, anh đều rất quen thuộc. Cho nên Lâm Tử Lam mới chắc chắn, cô cùng Tiêu Dật trước rất thân quen.
Vì vậy, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật trò chuyện thật lâu, cuối cùng, Lâm Tử Lam có chút buồn ngủ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật “Tối hôm nay anh còn đi đâu sao?”
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam có chút mệt mỏi, Tiêu Dật biết, cô luôn luôn ngủ rất đúng giờ, chỉ là nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật ngạc nhiên, “Em muốn anh ở lại sao?”
Những lời này, tràn đầy mập mờ.
Lâm Tử Lam nghe ra, nhưng làm bộ như không có việc gì, duỗi lưng một cái, “Tùy ý anh, dù sao ở đây cũng là địa bàn của anh, phòng nhiều như vậy, anh muốn đi, muốn để lại, tùy ý!”
“Câu trả lời này, quá bình thường!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, ánh mắt trong suốt thoáng qua một tia ánh sáng, nhìn anh ”Vậy anh nghĩ muốn câu trả lời gì! ?”
Lúc này, Tiêu Dật bước tới, hai tay nhẹ nhàng vòng chắc hông của cô, cúi thấp đầu, nhìn cô, “Trong lòng em có đáp án!”
Chẳng biết tại sao, cùng Tiêu Dật ôm, bắt tay, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy không kiêng dè, nhưng bây giờ, Tiêu Dật dùng tư thế này ôm cô, cảm giác trong lòng cô rất khó chịu.
Dường như, làm điều gì đó có lỗi.
Trong lòng, cũng rất bứt rứt.
Chỉ là Lâm Tử Lam cũng không có biểu hiện ra.
Nhìn Tiêu Dật, khóe miệng của cô ngoắc ngoắc, “Trong lòng em có đáp án chính là như thế, muốn đi, muốn ở lại, tùy anh!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Tiêu Dật nhìn chằm chằm môi của cô, “Anh tới nhiều lần như vậy, em cho tới bây giờ cũng không chịu mở miệng nói ở lại!”
Những lời này, coi là oán trách sao?
Lâm Tử Lam nhìn anh “Tiêu tiên sinh, anh không nên nói oan cho người khác như vậy, rõ ràng anh rất bận, tại sao lại nói tôi không mở miệng nói anh ở lại, huống chi, nơi này là địa bàn của anh, muốn ở lại, còn phải cần em mở miệng sao?”
“Nhưng nếu như em mở miệng nói, anh nhất định sẽ ở lại, hơn nữa, còn có thể rất vui vẻ!” Tiêu Dật nói, ánh mắt thâm thúy kia, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam.
Nhìn ánh mắt thâm tình của Tiêu Dật, vẻ mặt, Lâm Tử Lam cảm giác giống như mình bị lừa gạt, trong lòng rất không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, “Tiêu tiên sinh, anh đừng nói dáng vẻ không vui, quay đầu lại, đều thành tội lỗi của em !” Lâm Tử Lam nói.
“Vốn chính là tội của em!” Tiêu Dật nói, trực tiếpdựa vào người của Lâm Tử Lam.
“Cho nên, em phải ở lại bên cạnh anh cả đời, từ từ chuộc tội. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Tiêu Dật nửa thật nửa đùa, Lâm Tử Lam nhìn không ra, nhưng tình cảm sâu đậm của anh , Lâm Tử Lam có thể cảm thấy được.
Lúc này, Lâm Tử Lam mím môi, nhìn Tiêu Dật “Tiêu tiên sinh, em cảm giác, em đặc biệt chịu uất ức!”
“Nếu uất ức, liền ở lại bên cạnh anh, anh cưng chiều em cả đời. . . . . .” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cười gian nói, đôi mắt hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú, không nói ra được vẻ đẹp trai mê người.
Cái bộ dáng này, đổi lại là lúc trước, nhất định Lâm Tử Lam sẽ điên cuồng say mê.
Nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn , nhìn, nhiều nhất là cảm động, Tiêu Dật người đàn ông ưu tú như vậy, Lâm Tử Lam không biết vì sao, chính là cảm giác, thiếu hụt cái gì.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, “Anh sẽ làm hư em đấy!”
“Chính là anh thích, muốn đem em làm hư!” Tiêu Dật nói.
Ngay cả Tiêu Dật cũng không ngờ, anh thế nhưng tình cảm đối với Lâm Tử Lam lại sâu sắc như thế.
Lâm Tử Lam ngây cả người, không biết trả lời thế nào, đối mặt với tình cảm sâu đậm của Tiêu Dật, rong lòng Lâm Tử Lam không nói ra được tư vị.
“Đứa ngốc, em đừng quên, em là người phụ nữ của anh, anh yêu em, em không phải lo lắng việc gì, chỉ cần hưởng thụ tốt là được!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Thật xin lỗi, em quên mất. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, nói xin lỗi.
Tiêu Dật nhìn nàng, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Anh tin tưởng, nếu như em quên, anh cũng có lòng tin, để cho em lần nữa yêu anh!” Tiêu Dật nhìn cô hết sức tự tin nói.
Lâm Tử Lam nghĩ, có lẽ, cô thật sự cùng Tiêu Dật là một đôi đẹp.
Nếu không, Tiêu Dật không thể nào đối với cô hiểu rõ tới mức như thế, hơn nữa, đối với cô tốt như vậy.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu.
Sau đó, Tiêu Dật nhìn cô, “Tối hôm nay anh ở lại có được hay không! ?”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng không hiểu ý của Tiêu Dật, tiếp tục gật đầu.
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu, Tiêu Dật khóe miệng ngoắc ngoắc, nhìn Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng giữ chặt mặt của cô, hướng về phía môi của cô hôn xuống.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Không ngờ Tiêu Dật sẽ hôn cô.
Trong lòng, không nói ra được cảm giác.
Nhưng lúc này, Tiêu Dật cũng rất vui mừng, giống như nghiện, dính vào môi Lâm Tử Lam, liền giống như anh nghiện thuốc phiện.
Vì vậy, hôn trở nên bá đạo, triền miên, tay, càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.
Lòng của Lâm Tử Lam thoáng một cái, một giây sau, đột nhiên nghiêng đầu qua. . . . . .
Tiêu Dật sững sờ, nhìn cô, ánh mắt âm u.
Ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn nơi khác, suy nghĩ một chút mở miệng, “Thật xin lỗi. . . . . . Có thể, em cần thời gi¬an!” Lâm Tử Lam lúng túng nói.
Ánh mắt Tiêu Dật nhìn thẳng vào cô, ba tháng, bọn họ mới hôn tới mức này, hơn nữa, còn là mới vừa rồi!
Mới vừa hôn, bọn họ mất ba tháng, nhiều nhất mới tới mức này!
Nhưng nhưng nhìn bộ dạng khẩn trương của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật mấp máy , “Được rồi, anh chờ em!”
Lâm Tử Lam vội vàng gật đầu một cái, vừa muốn đi, lúc này, Tiêu Dật một giữ cô, “Anh hi vọng, sẽ không quá lâu!”
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật cầm lấy tay mình, ngẩn người, sau đó gật đầu.
Sau đó, Tiêu Dật hít thở một hơi thật sâu, nhìn bộ dạng cô khẩn trương như thế bộ dạng, cười cười, kéo cô tới, giữ lấy mặt của cô, ở trên trán của cô hôn xuống một nụ hôn.
Lâm Tử Lam nhìn anh, Tiêu Dật lại cười cười, “Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
“Vâng!” Lâm Tử Lam gật đầu, vừa muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn anh, “Anh phải đi sao?”
“Anh sẽ ở lại phòng bên cạnh!” Tiêu Dật cười nói, cho Lâm Tử Lam một nụ cười an tâm.
“Ồ!” Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó, thu dọn một ít đồ, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Dật đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Trong lòng của cô, còn không thể quên được Mặc Thiếu Thiên sao! ?
Anh cảm thấy!
Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu ký ức đã không còn Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải chiến được lòng của cô.
Mặc kệ bao lâu, anh nhất định sẽ chờ!
Cơ hội, cho tới bây giờ đều do chính mình tạo ra!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiêu Dật thoáng qua một tia đen tối, xoay người đi ra ngoài.
Bóng Dáng vẫn còn ở bên ngoài chờ.
[nhân vật mới mình chưa rõ tên tạm dịch theo nguyên tác nhé]
Thấy Tiêu Dật đi ra, lập tức chào hỏi, “Tiêu chủ!”
Tiêu Dật đi ra ngoài, Bóng Dáng đánh vào người của anh, càng làm tăng thêm sự đen tối của Tiêu Dật, người u ám như đêm tối.
“Như thế nào? Tra được chưa?” Tiêu Dật trực tiếp hỏi.
Bóng Dáng gật đầu “Tra được! ?”
“Ở nơi nào! ?”
“Khách sạn văn hóa Đông Phương!” Bóng Dáng nói.
Nghe được lời Bóng Dáng nói, Tiêu Dật khóe miệng ngoắc ngoắc.
Mặc Thiếu Thiên, xem ra, ngươi thật sự sẽ không chết tâm!
Lúc này, Tiêu Dật mở miệng, “Tìm cho tôi người theo dõi bọn họ, có tin tức lập tức cho tôi biết!”
“Vâng!” Bóng Dáng gật đầu.
“Tốt lắm, tối hôm nay tôi ở lại đây. Cậu cũng đi nghỉ ngơi đi!” Tiêu Dật nói.
Bóng Dáng đứng ở nơi đó, nghe được Tiêu Dật nói, gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, xoay người rời đi.
Lúc này, Tiêu Dật cần tỉnh táo.
Lâu đài cổ lớn như vậy, Tiêu Dật đứng ở cửa, nhìn bóng đêm ở đây.
Nơi này, rất đẹp, khắp nơi đều trồng các loại hoa, giống như là một thị trấn nhỏ, rất là mỹ lệ.
Mà người ở bên trong, đối với người quen biết, rất hòa thuận, nhưng mà đối với không quen biết, cũng rất căm thù.
Nếu như không phải bởi vì những vụ buôn bán kia, anh thật sự rất muốn ở lại chỗ này, cùng Lâm Tử Lam sống tốt.
Nhưng anh còn rất nhiều việc phải hoàn thành.
Nơi này, chỉ là một nơi sống tạm thời.
Tiêu Dật ngước mắt, nhìn bầu trời đêm, ánh mắt thâm trầm. . . . . .
Lúc này, chợt nghe âm thanh sau lưng, Tiêu Dật quay đầu lại.
Lúc này, trong tay Lâm Tử Lam bưng hai ly rượu đỏ đi vào.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, cho dù, rất phiền não, Tiêu Dật cũng nhìn Lâm Tử Lam cười một cái.
“Vì sao không nghỉ ngơi! ?”
“Uống một chén, sau đó phải đi nghỉ ngơi!” Lâm Tử Lam nói.
Thói quen trước khi ngủ, phải uống một ngụm nhỏ, dường như, đã trở thành thói quen.
Nói xong, Lâm Tử Lam nâng ly rượu đưa tới.
Tiêu Dật nâng khóe môi, sau đó nhận lấy.
Hai người đứng ở đó, uống chút rượu, nhìn ánh trăng sáng phía ngoài.
“Nơi này rất đẹp!” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật cũng nhìn nơi này, nghe Lâm Tử Lam nói những lời này, bưng ly rượu lên, uống một hớp, sau đó gật đầu, “Đúng vậy!”
Sau khi đáp một tiếng như vậy, anh nghiêng đầu sang nhìn cô, “Nhưng đẹp hơn nữa, em vẫn muốn rời đi!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Nơi này chỉ thích hợp an dưỡng khi tuổi già, nhưng mà đối với người trong lòng có tham vọng như em mà nói, luôn ở lại đây, thật là lãng phí cuộc đời!” Lâm Tử Lam nói.
Cô rất thích công việc, yêu thích như sinh mạng, cho dù nơi này xinh đẹp hơn nữa, mỹ lệ, nhưng cuối cùng cũng không phải điều cô muốn.
Thỉnh thoảng nghỉ phép, thả lỏng tâm trạng một chút cũng không tồi, nhưng tuyệt độ không thể ở lại đây lâu dài.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật chợt cười, anh cũng biết Lâm Tử Lam sẽ nói như vậy.
“Em yên tâm, chỉ qua mấy ngày này, anh lập tức dẫn em rời đi!” Tiêu Dật nhìn cô, hết sức khẳng định nói.
Lâm Tử Lam nhìn anh, gật đầu “Vâng!”
“Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện!” Tiêu Dật nhìn cô nói.
“Chuyện gì! ?”
“Trong khoảng thời gian này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em nghe được cái gì, nhìn thấy gì, cũng không được tin tưởng, chỉ được tin anh, có được không! ?” Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam không biết Tiêu Dật tại sao phải nói như vậy, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, Lâm Tử Lam ngẩn người, “Sẽ xảy ra chuyện gì! ?”
“Tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương, anh làm tất cả, cũng là vì chúng ta, cho nên, tin tưởng anh!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, giọng nói, hình như cũng có chút đang cầu xin cô.
Nếu như nói khác, Lâm Tử Lam đối với Tiêu Dật có thể có một chút khác cảm giác, nhưng nói sẽ không tổn thương cô, Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ tin tưởng.
Nếu không, cũng sẽ không hiểu rõ cô như vậy, sở thích của cô, khẩu vị, thậm chí cách sắp xếp đồ đạc, anh đều rất quen thuộc. Cho nên Lâm Tử Lam mới chắc chắn, cô cùng Tiêu Dật trước rất thân quen.
Vì vậy, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật trò chuyện thật lâu, cuối cùng, Lâm Tử Lam có chút buồn ngủ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật “Tối hôm nay anh còn đi đâu sao?”
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam có chút mệt mỏi, Tiêu Dật biết, cô luôn luôn ngủ rất đúng giờ, chỉ là nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật ngạc nhiên, “Em muốn anh ở lại sao?”
Những lời này, tràn đầy mập mờ.
Lâm Tử Lam nghe ra, nhưng làm bộ như không có việc gì, duỗi lưng một cái, “Tùy ý anh, dù sao ở đây cũng là địa bàn của anh, phòng nhiều như vậy, anh muốn đi, muốn để lại, tùy ý!”
“Câu trả lời này, quá bình thường!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, ánh mắt trong suốt thoáng qua một tia ánh sáng, nhìn anh ”Vậy anh nghĩ muốn câu trả lời gì! ?”
Lúc này, Tiêu Dật bước tới, hai tay nhẹ nhàng vòng chắc hông của cô, cúi thấp đầu, nhìn cô, “Trong lòng em có đáp án!”
Chẳng biết tại sao, cùng Tiêu Dật ôm, bắt tay, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy không kiêng dè, nhưng bây giờ, Tiêu Dật dùng tư thế này ôm cô, cảm giác trong lòng cô rất khó chịu.
Dường như, làm điều gì đó có lỗi.
Trong lòng, cũng rất bứt rứt.
Chỉ là Lâm Tử Lam cũng không có biểu hiện ra.
Nhìn Tiêu Dật, khóe miệng của cô ngoắc ngoắc, “Trong lòng em có đáp án chính là như thế, muốn đi, muốn ở lại, tùy anh!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Tiêu Dật nhìn chằm chằm môi của cô, “Anh tới nhiều lần như vậy, em cho tới bây giờ cũng không chịu mở miệng nói ở lại!”
Những lời này, coi là oán trách sao?
Lâm Tử Lam nhìn anh “Tiêu tiên sinh, anh không nên nói oan cho người khác như vậy, rõ ràng anh rất bận, tại sao lại nói tôi không mở miệng nói anh ở lại, huống chi, nơi này là địa bàn của anh, muốn ở lại, còn phải cần em mở miệng sao?”
“Nhưng nếu như em mở miệng nói, anh nhất định sẽ ở lại, hơn nữa, còn có thể rất vui vẻ!” Tiêu Dật nói, ánh mắt thâm thúy kia, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam.
Nhìn ánh mắt thâm tình của Tiêu Dật, vẻ mặt, Lâm Tử Lam cảm giác giống như mình bị lừa gạt, trong lòng rất không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, “Tiêu tiên sinh, anh đừng nói dáng vẻ không vui, quay đầu lại, đều thành tội lỗi của em !” Lâm Tử Lam nói.
“Vốn chính là tội của em!” Tiêu Dật nói, trực tiếpdựa vào người của Lâm Tử Lam.
“Cho nên, em phải ở lại bên cạnh anh cả đời, từ từ chuộc tội. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Tiêu Dật nửa thật nửa đùa, Lâm Tử Lam nhìn không ra, nhưng tình cảm sâu đậm của anh , Lâm Tử Lam có thể cảm thấy được.
Lúc này, Lâm Tử Lam mím môi, nhìn Tiêu Dật “Tiêu tiên sinh, em cảm giác, em đặc biệt chịu uất ức!”
“Nếu uất ức, liền ở lại bên cạnh anh, anh cưng chiều em cả đời. . . . . .” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cười gian nói, đôi mắt hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú, không nói ra được vẻ đẹp trai mê người.
Cái bộ dáng này, đổi lại là lúc trước, nhất định Lâm Tử Lam sẽ điên cuồng say mê.
Nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn , nhìn, nhiều nhất là cảm động, Tiêu Dật người đàn ông ưu tú như vậy, Lâm Tử Lam không biết vì sao, chính là cảm giác, thiếu hụt cái gì.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, “Anh sẽ làm hư em đấy!”
“Chính là anh thích, muốn đem em làm hư!” Tiêu Dật nói.
Ngay cả Tiêu Dật cũng không ngờ, anh thế nhưng tình cảm đối với Lâm Tử Lam lại sâu sắc như thế.
Lâm Tử Lam ngây cả người, không biết trả lời thế nào, đối mặt với tình cảm sâu đậm của Tiêu Dật, rong lòng Lâm Tử Lam không nói ra được tư vị.
“Đứa ngốc, em đừng quên, em là người phụ nữ của anh, anh yêu em, em không phải lo lắng việc gì, chỉ cần hưởng thụ tốt là được!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Thật xin lỗi, em quên mất. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, nói xin lỗi.
Tiêu Dật nhìn nàng, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Anh tin tưởng, nếu như em quên, anh cũng có lòng tin, để cho em lần nữa yêu anh!” Tiêu Dật nhìn cô hết sức tự tin nói.
Lâm Tử Lam nghĩ, có lẽ, cô thật sự cùng Tiêu Dật là một đôi đẹp.
Nếu không, Tiêu Dật không thể nào đối với cô hiểu rõ tới mức như thế, hơn nữa, đối với cô tốt như vậy.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu.
Sau đó, Tiêu Dật nhìn cô, “Tối hôm nay anh ở lại có được hay không! ?”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng không hiểu ý của Tiêu Dật, tiếp tục gật đầu.
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu, Tiêu Dật khóe miệng ngoắc ngoắc, nhìn Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng giữ chặt mặt của cô, hướng về phía môi của cô hôn xuống.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Không ngờ Tiêu Dật sẽ hôn cô.
Trong lòng, không nói ra được cảm giác.
Nhưng lúc này, Tiêu Dật cũng rất vui mừng, giống như nghiện, dính vào môi Lâm Tử Lam, liền giống như anh nghiện thuốc phiện.
Vì vậy, hôn trở nên bá đạo, triền miên, tay, càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.
Lòng của Lâm Tử Lam thoáng một cái, một giây sau, đột nhiên nghiêng đầu qua. . . . . .
Tiêu Dật sững sờ, nhìn cô, ánh mắt âm u.
Ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn nơi khác, suy nghĩ một chút mở miệng, “Thật xin lỗi. . . . . . Có thể, em cần thời gi¬an!” Lâm Tử Lam lúng túng nói.
Ánh mắt Tiêu Dật nhìn thẳng vào cô, ba tháng, bọn họ mới hôn tới mức này, hơn nữa, còn là mới vừa rồi!
Mới vừa hôn, bọn họ mất ba tháng, nhiều nhất mới tới mức này!
Nhưng nhưng nhìn bộ dạng khẩn trương của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật mấp máy , “Được rồi, anh chờ em!”
Lâm Tử Lam vội vàng gật đầu một cái, vừa muốn đi, lúc này, Tiêu Dật một giữ cô, “Anh hi vọng, sẽ không quá lâu!”
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật cầm lấy tay mình, ngẩn người, sau đó gật đầu.
Sau đó, Tiêu Dật hít thở một hơi thật sâu, nhìn bộ dạng cô khẩn trương như thế bộ dạng, cười cười, kéo cô tới, giữ lấy mặt của cô, ở trên trán của cô hôn xuống một nụ hôn.
Lâm Tử Lam nhìn anh, Tiêu Dật lại cười cười, “Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
“Vâng!” Lâm Tử Lam gật đầu, vừa muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn anh, “Anh phải đi sao?”
“Anh sẽ ở lại phòng bên cạnh!” Tiêu Dật cười nói, cho Lâm Tử Lam một nụ cười an tâm.
“Ồ!” Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó, thu dọn một ít đồ, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Dật đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Trong lòng của cô, còn không thể quên được Mặc Thiếu Thiên sao! ?
Anh cảm thấy!
Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu ký ức đã không còn Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải chiến được lòng của cô.
Mặc kệ bao lâu, anh nhất định sẽ chờ!
Cơ hội, cho tới bây giờ đều do chính mình tạo ra!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiêu Dật thoáng qua một tia đen tối, xoay người đi ra ngoài.
Bóng Dáng vẫn còn ở bên ngoài chờ.
[nhân vật mới mình chưa rõ tên tạm dịch theo nguyên tác nhé]
Thấy Tiêu Dật đi ra, lập tức chào hỏi, “Tiêu chủ!”
Tiêu Dật đi ra ngoài, Bóng Dáng đánh vào người của anh, càng làm tăng thêm sự đen tối của Tiêu Dật, người u ám như đêm tối.
“Như thế nào? Tra được chưa?” Tiêu Dật trực tiếp hỏi.
Bóng Dáng gật đầu “Tra được! ?”
“Ở nơi nào! ?”
“Khách sạn văn hóa Đông Phương!” Bóng Dáng nói.
Nghe được lời Bóng Dáng nói, Tiêu Dật khóe miệng ngoắc ngoắc.
Mặc Thiếu Thiên, xem ra, ngươi thật sự sẽ không chết tâm!
Lúc này, Tiêu Dật mở miệng, “Tìm cho tôi người theo dõi bọn họ, có tin tức lập tức cho tôi biết!”
“Vâng!” Bóng Dáng gật đầu.
“Tốt lắm, tối hôm nay tôi ở lại đây. Cậu cũng đi nghỉ ngơi đi!” Tiêu Dật nói.
Bóng Dáng đứng ở nơi đó, nghe được Tiêu Dật nói, gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, xoay người rời đi.
Lúc này, Tiêu Dật cần tỉnh táo.
Lâu đài cổ lớn như vậy, Tiêu Dật đứng ở cửa, nhìn bóng đêm ở đây.
Nơi này, rất đẹp, khắp nơi đều trồng các loại hoa, giống như là một thị trấn nhỏ, rất là mỹ lệ.
Mà người ở bên trong, đối với người quen biết, rất hòa thuận, nhưng mà đối với không quen biết, cũng rất căm thù.
Nếu như không phải bởi vì những vụ buôn bán kia, anh thật sự rất muốn ở lại chỗ này, cùng Lâm Tử Lam sống tốt.
Nhưng anh còn rất nhiều việc phải hoàn thành.
Nơi này, chỉ là một nơi sống tạm thời.
Tiêu Dật ngước mắt, nhìn bầu trời đêm, ánh mắt thâm trầm. . . . . .
Lúc này, chợt nghe âm thanh sau lưng, Tiêu Dật quay đầu lại.
Lúc này, trong tay Lâm Tử Lam bưng hai ly rượu đỏ đi vào.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, cho dù, rất phiền não, Tiêu Dật cũng nhìn Lâm Tử Lam cười một cái.
“Vì sao không nghỉ ngơi! ?”
“Uống một chén, sau đó phải đi nghỉ ngơi!” Lâm Tử Lam nói.
Thói quen trước khi ngủ, phải uống một ngụm nhỏ, dường như, đã trở thành thói quen.
Nói xong, Lâm Tử Lam nâng ly rượu đưa tới.
Tiêu Dật nâng khóe môi, sau đó nhận lấy.
Hai người đứng ở đó, uống chút rượu, nhìn ánh trăng sáng phía ngoài.
“Nơi này rất đẹp!” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật cũng nhìn nơi này, nghe Lâm Tử Lam nói những lời này, bưng ly rượu lên, uống một hớp, sau đó gật đầu, “Đúng vậy!”
Sau khi đáp một tiếng như vậy, anh nghiêng đầu sang nhìn cô, “Nhưng đẹp hơn nữa, em vẫn muốn rời đi!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Nơi này chỉ thích hợp an dưỡng khi tuổi già, nhưng mà đối với người trong lòng có tham vọng như em mà nói, luôn ở lại đây, thật là lãng phí cuộc đời!” Lâm Tử Lam nói.
Cô rất thích công việc, yêu thích như sinh mạng, cho dù nơi này xinh đẹp hơn nữa, mỹ lệ, nhưng cuối cùng cũng không phải điều cô muốn.
Thỉnh thoảng nghỉ phép, thả lỏng tâm trạng một chút cũng không tồi, nhưng tuyệt độ không thể ở lại đây lâu dài.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật chợt cười, anh cũng biết Lâm Tử Lam sẽ nói như vậy.
“Em yên tâm, chỉ qua mấy ngày này, anh lập tức dẫn em rời đi!” Tiêu Dật nhìn cô, hết sức khẳng định nói.
Lâm Tử Lam nhìn anh, gật đầu “Vâng!”
“Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện!” Tiêu Dật nhìn cô nói.
“Chuyện gì! ?”
“Trong khoảng thời gian này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em nghe được cái gì, nhìn thấy gì, cũng không được tin tưởng, chỉ được tin anh, có được không! ?” Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam không biết Tiêu Dật tại sao phải nói như vậy, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, Lâm Tử Lam ngẩn người, “Sẽ xảy ra chuyện gì! ?”
“Tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương, anh làm tất cả, cũng là vì chúng ta, cho nên, tin tưởng anh!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, giọng nói, hình như cũng có chút đang cầu xin cô.
Nếu như nói khác, Lâm Tử Lam đối với Tiêu Dật có thể có một chút khác cảm giác, nhưng nói sẽ không tổn thương cô, Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.