Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 230: Mặc Thiếu Thiên Bảo Hộ Diệp An Nhiên

Khốc Lạp Đóa Đóa

29/07/2015

“Là thế này phải không?” Diệp An Nhiên nhìn thẳng và mắt Mặc Thiếu Thiên , cô thẳng thắn hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, không muốn tiếp tục giải thích nhiều lời.

Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng cô rất tức giận và không cam lòng, nhưng cô nhẫn nhịn xuống, hai bàn tay đang nắm chặt cũng chầm chậm thả ra, sau đó cô quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Được, em biết rồi!” Diệp An Nhiên trả lời một câu.

Tuy có chút không cam lòng, cô cũng không tiện biểu hiện ra trước mặt của Mặc Thiếu Thiên.

“Nếu như không có chuyện gì, em đi ra ngoài trước!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, giọng nói của cô có chút cứng ngắc không được tự nhiên cho lắm.

Mặc Thiếu Thiên cũng quay sang nhìn Diệp An Nhiên, nhưng anh vẫn không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu xem như đồng ý với yêu cầu này của cô, Diệp An Nhiên xoay người bỏ đi.

Cửa vừa đóng, Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng Diệp An Nhiên, đôi mắt tĩnh mịch của anh như bổng lóe lên tia sáng.

Chuyện kia, mặc dù anh không nói, nhưng trong lòng của anh nắm chắc rồi.

Mặc dù không biết tại sao Diệp An Nhiên muốn làm như vậy, Diệp An Nhiên có chút tùy hứng, cô không phải là người xấu xa giống như vậy, hơn nữa, nghỉ tới chuyện củ trong lòng của anh đối với Diệp An Nhiên co chút áy náy, cho nên chuyện này mơi không nói rõ với cô.

Về phần Lâm Tử Lam. . . . . .

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ xem tí nữa phải giao phó như thế nào với cô !

Nếu như anh giả vờ như không biết, thật sự anh không làm được, bởi vì Lâm Tử Lam xem ra không quan tâm, nhưng có một số việc, cô so với bất kỳ ai càng chấp nhất kiên trì.

Diệp An Nhiên vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt cô thật khó coi.

Cô nghìn vạn lần không ngờ rằng Mặc Thiếu Thiên có thể nói với cô những lời này.

Chỉ cần nghĩ đến người nói chính là Mặc Thiếu Thiên, lòng Diệp An Nhiên không ngừng đau nhói.

Lâm Tử Lam!

Đều là bởi vì cô ta !

Nếu như không phải là cô ta, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nếu như không phải là cô ta, thì quan hệ giữa cô và Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không bị phá hủy !

Tất cả đều bởi vì cô ta !

Càng nghỉ trong lòng Diệp An Nhiên càng hận.

Ngay vào lúc này, Mặc Lương từ hướng đối diện với Diệp An Nhiên đi tới. “Diệp tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Lúc này Diệp An Nhiên mới ngẩng đầu nhìn Mặc Lương, “Không có gì!” Diệp An Nhiên trả lời một câu, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Lương nhìn theo bóng lưng của Diệp An Nhiên, anh cau mày, anh nhìn thấy vẻ mặt mới vừa rồi của Diệp An Nhiên, có chút hung dữ, không giống với vẻ mặt thường ngày khi anh gặp cô, giống như là hai người khác biệt.

Ánh mắt kia, giống như muốn. . . . . . Giết người!

Nhìn lại thêm lần nữa, Mặc Lương có cảm giác chắc là bản thân anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Diệp An Nhiên là một nữ nhân dịu dàng mềm yếu, thì làm sao có thể có nét mặt như thế, nghĩ tới đây, Mạc Lương xoay người tiếp tục đi làm việc.

Mặc dù chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam, mọi người đều biết, ngoại những trừ những lời công bố bên ngoài của Mặc Thiếu, cũng không có tiết lộ thêm gì về mối quan hệ sâu bên trong của bọn họ.

Chuyện này khơi dậy lòng hiếu kỳ của rất nhiều người.

Tất cả mọi người rất muốn tìm hiểu căn kẽ ngọn nguồn , nhưng người trong cuộc lại không ra mặt nói gì, mọi người bất đắc dĩ cũng không có biện pháp, hơn nữa Mặc Thiếu Thiên ở trong bóng tối gây ra áp lực, tin tức nhanh chóng bị kìm xuống.

Nhưng mọi người vẫn thổn thức không dứt, bát quái say sưa ngon lành, hơn nữa còn nói ra thành đủ các loại phiên bản về chuyện xưa của bọn họ.

Tất cả mọi người không xác định vẫn không thể xác định được !

Trong công ty, mặc dù mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể âm thầm đoán mò, quan hệ giữa Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên rất mập mờ, không tầm thường chút nào, hiện tại đứa bé cũng đã có với nhau, quan hệ lại càng không đơn giản, nhưng biết thì biết, hâm mộ thì hâm mộ, ghen tỵ thì ghen tỵ, mọi người ai cũng không dám nói thêm điều gì !

Cũng bởi vì biết rõ mối quan hệ không tầm thường giữa Tử Lam và Mặc tổng, ai cả gan trêu chọc Lâm Tử Lam không phải là muốn bị công ty sa thải sao?



Cho nên tất cả mọi người ăn ý đều giữ kín miệng mình.

Gần đến buổi trưa, Mặc Thiếu Thiên gọi cho Tử Lam một cuộc điện thoại hẹn buổi trưa cùng nhau ăn cơm.

Tử Lam cũng đã nghe nói, sau khi Diệp An Nhiên từ trong phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên bước ra, tâm tình bổng trở nên rất xấu, đã trực tiếp xin nghỉ việc về nhà.

Nghe được tin tức như thế, Tử Lam chỉ nhíu mày, không nói gì.

Buổi trưa, Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn mấy thứ linh tinh, Tử Lam đưa mắt sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô nghịch ngợm đùa một câu, “Tại sao hôm nay lại có lòng tốt mời em ra ngoài ăn cơm, có phải anh đang có chuyện gì muốn nói với em hay không?”

Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn Tử Lam, “Chẳng lẽ trước giờ anh chưa từng mời em dùng cơm trưa với anh sao ?”

Chẳng lẽ mời em ăn cơm thì nhất định có chuyện mới mời sao?

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Em chỉ muốn đùa một tí, anh sao lại có thể phát hỏa như vậy chứ !”

Mặc Thiếu Thiên liếc Tử Lam một cái, đảo mắt suy nghĩ, sau đó anh nhìn Tử Lam, chân chó nói một cậu “Nhưng thật ra anh cũng có chút việc muốn nói với em !”

Tử Lam, “. . . . . .”

“Nói đi, chuyện gì?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cô hỏi.

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định anh lựa chọn nói thẳng cùng Lâm Tử Lam. “Về chuyện mẫu thiết kế của em bị trộm, đã tra được!” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi nói.

Tử Lam đang ăn mấy thứ linh tinh, nghe thế, động tác ngẩn ra một lúc, nhưng ngay sau đó cô vẫn tiếp tục ăn, đầu cũng không ngẩng lên, cô hỏi tiếp “ Là do ai làm! ?”

“Diệp An Nhiên!” Mặc Thiếu Thiên nói trắng ra anh không thích giấu diếm Tử Lam chuyện gì.

Tử Lam ăn mấy thứ linh tinh, đôi mắt hơi cụp xuống, thật ra trước đó cô đã từng nghĩ qua, thế nhưng khi Mặc Thiếu Thiên chính miệng nói cho cô biết, trong lòng đã khẳng định suy đoán của mình rất trùng khớp. Trong công ty, trừ Diệp An Nhiên ra, không có ai lại có địch ý lớn đối với cô như thế, muốn dồn cô vào chổ chết.

“Em đã biết trước là ai đã gây bất lợi cho em sao ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh hỏi.

Tử Lam mỉm cười, thản nhiên trả lời, “Ở trong công ty này, người có thể hận em như vậy , sợ rằng cũng chỉ có cô ta !” Tử Lam mỉm cười và nói, thật ra đối với Diệp An Nhiên, cô cũng không muốn cùng cô ta cải cọ với nhau, nhưng bất đắc dĩ, mỗi lần Diệp An Nhiên đều ở trước mặt cô không ngừng khoe khoang.

Lần một lần hai lần còn thì không sao cả, lặp lại nhiều lần như thế, ai cũng sẽ cảm thấy phiền chán .

Không ngờ Diệp An Nhiên lại làm ra những việc như thế.

Xem ra cô ta thật sự rất hận cô.

Sau khi nghe Lâm Tử Lam nói xong, Mặc Thiếu Thiên nheo mắt lại nhìn Tử Lam, “Tại sao cô ấy lại hận em như vậy ?”

Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, trừng mắt liếc nhìn anh.

Anh đang cố y sao !

Biết rõ còn hỏi!

Nếu như không phải bởi vì Mặc Thiếu Thiên, tại sao cô lại bị người ta ghi thù chuốc oán chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cố ý mỉm cười tự đắc và nói, “Bởi vì em quá ưu tú, che khuất hào quang của cô ta chứ sao! !” Tử Lam nói rất tự tin, cô mới không để cho Mặc Thiếu Thiên hài lòng đâu, chỉ là những lời này, cũng thật mấy phận chân thật trong đó.

Đúng thế, Diệp An Nhiên đỏ mắt ghen tỵ với cô !

Chỉ cô đến đâu, hào quang của cô ta cũng sẽ bị che kín !

. . . . . . .

Ánh mắt khinh bỉ của Mặc Thiếu Thiên phóng về phía Tử Lam.

Tự luyến!

Tử Lam nhướn mày, cô nói chính là sự thật nga .

Mặc Thiếu Thiên trở về chủ đề chính, anh nhìn Tử Lam, “Thật ra, Diệp An Nhiên tuy rằng tùy hứng một chút, nhưng tâm tư cũng không xấu đâu!”



Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Anh đang nói tốt vì cô ta sao? Để cho em không truy cứu nữa sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi thẳng anh.

Thật ra, nếu như chuyện này thật sự được ghi hình lại, Tử Lam cũng có thể đem nó đi kiện Diệp An Nhiên, gài tang vật tội danh cũng không nhỏ .

Mặc Thiếu Thiên lo lắng Tử Lam sẽ làm như vậy.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, cô cũng đã trực tiếp nói thẳng với anh, cho nên anh cũng không ngại trực tiếp trả lời, “Anh chỉ muốn cho cô ta một cơ hội để sửa đổi, không muốn đối xử quá nặng tay !”

“Nếu như em kiên trì muốn truy cứu thì sao?” Tử Lam nhìn anh, cô hỏi.

“Vậy thì truy cứu!”

“Anh không tức giận sao?”

“Đạo lý giống nhau, nếu như anh kiên trì ngăn cản lại, em cũng sẽ tức giận, vậy anh vì sao phải kiên trì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam thản nhiên nói.

Sau khi nghe Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, trong lòng Tử Lam cảm thấy thật thỏa mãn. Cô mỉm cười nhìn anh, “Vậy anh không đau lòng vì mối tình đầu của mình sao ?”

“Hôm nay có thể để cho lòng anh bị tổn thương , cũng chỉ có em và bảo bối!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nhấn mạnh lời của mình.

Là nữ nhân cho nên trong lòng ai cũng có một chút hư vinh, không thể không thừa nhận, khi Mặc Thiếu Thiên, đáy lòng Tử Lam cảm thấy thật vui vẻ và hạnh phúc.

“Cho đến hôm nay, đối với Diệp An Nhiên, anh chỉ cảm thấy nợ cô ấy, cho nên anh chỉ muốn tận lực đền bù cho cô ta, nếu như chuyện này khiến trong lòng em cảm thấy không vui, anh lựa chọn gi¬ao cho em xử lý!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, giọng nói kiên định.

Vừa nghe được những lời này của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam tin tưởng anh không cần biết lý do .

Tử Lam mỉm cười dịu dàng nhìn anh.

“Mặc Thiếu Thiên, cám ơn anh!”

“Cám ơn anh hôm nay đã thẳng thắn với em!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, giọng nói cô ngọt ngào.

Cô tin tưởng mình không nhìn lầm người!

Cũng bởi vì lần này anh đã thẳng thắn với cô, Tử Lam càng thêm tin Mặc Thiếu Thiên không dối gạt mình.

Nếu như Mặc Thiếu Thiên không nói rõ, Lâm Tử Lam cũng không dám chắc chuyện này đều là do Diệp An Nhiên làm ra, nhưng ít nhất, Mặc Thiếu Thiên không có nói dối với cô.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Như vậy tuyệt hảo? Cám ơn cái gì?”

“Thật ra chuyện này, em cũng không định truy cứu, chỉ là anh thẳng thắn đối với em như vậy, khiến em thật vui vẻ!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói.

Nếu Mặc Thiếu Thiên bao che cho Diệp An Nhiên, nếu làm như thế, cô cũng không thể chỉ trích nặng, trong chuyện này, Tử Lam vừa bắt đầu liền nghĩ đến là Diệp An Nhiên làm, cô cũng không định truy cứu.

Nghe Tử Lam nói thế, Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, vẻ mặt anh trông thật hớn hở, rất hài lòng với câu trả lời của cô.

Bởi vì Lâm Tử Lam đã nói, cô rất hài lòng.

N như chỉ đơn giản như vậy thì tốt quá.

Trong đầu Tử Lam thoáng qua những lời Hi Hi đã từng nói với mình, còn có những chứng cứ rành rành trước đó, lúc cô và Mặc Thiếu Thiên gặp chuyện không may, Diệp An Nhiên cũng vừa lúc xuất hiện tại công ty Vân Đức.

Khi bọn họ nằm viện, cô ta cũng chính là người đầu tiên chạy tới, cô ta còn mở miệng nói dối, nếu như không phải là Hi Hi, sợ rằng cô cũng không cách nào nhìn thấu Diệp An Nhiên đang nói láo.

Mặc dù chuyện này không thể khẳng định là do Diệp An Nhiên làm, nhưng vẫn thủy chung đối với cô mà nói chính là một vấn đề!

Tử Lam có thể không truy cứu về chuyện mẫu thiết kế, nhưng nếu như Diệp An Nhiên có lòng quyết tâm muốn hại chết cô, cô cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam đang thất thần, anh khẽ hỏi “Em đang nghĩ gì đó?”

Tử Lam hồi hồn, quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Em đang nghĩ, nếu như có một ngày em bị Diệp An Nhiên hại chết, anh sẽ làm thế nào!” Giọng nói của cô có vẻ như đang đùa giỡn nhưng thật ra cô cũng muốn biết câu trả lời của anh.

Gương mặt của Mặc Thiếu Thiên biến sắc.

Lâm Tử Lam cũng không phải loại người thích nói đùa, nghe xong, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên bổng chốc xấu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook