Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 206: Mặc Thiếu Thiên cảm động!!!
Khốc Lạp Đóa Đóa
23/07/2015
Mặc Ân Thiên sắc mặt trầm xuống, “Lâm tiểu thư, tôi hôm nay ở trong công ty gặp cô, chính là muốn cô hiểu, hiện tại MK là do tôi định đoạt, cô cho rằng cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ nên cái gì cũng tốt rồi sao? Tôi cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam đứng tại chỗ, nhìn Mặc Ân Thiên.
Chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô hiện tại trong lòng cảm thấy may mắn, may mà Mặc Thiếu Thiên không có cái bệnh này.
Nghe lời này của Mặc Ân Thiên, Lâm Tử Lam cười một tiếng, nhìn Mặc Ân Thiên, thái độ kiên quyết, “Chủ tịch, ông cho tôi là người coi trọng những thứ này sao? Tôi cho ông biết, cho dù Mặc Thiếu Thiên là một kẻ vô dụng, hai bàn tay trắng, nếu như mà tôi thích anh ấy, thì dù anh ấy cái gì cũng không còn, thì tôi sẽ nuôi anh ấy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, nói một cách hết sức khẳng định, khí phách.
Khi cô nói chuyện, thì luôn có cái khuôn cách này.
Tiền là cái gì, Lâm Tử Lam căn bản không quan tâm.
Bởi vì Lâm Tử Lam căn bản sẽ không lấy tiền để so với tình cảm.
Coi như Lâm Tử Lam không thích Mặc Thiếu Thiên, thì cô cũng sẽ không nhận số tiền kia!
Mới vừa nói xong ,Mặc Ân Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam lúc này chợt nhớ tới cái gì đó, khóe miệng chợt nở nụ cười, “Còn nữa, con trai của tôi không phải là đứa con hoang, Mặc Thiếu Thiên rất yêu thương nó, nó có cha thương, có mẹ yêu, nếu coi nó như là một đứa con riêng, thì ít nhất cũng có cha mẹ thương yêu, cũng là quang minh chính đại, về phần các người có thừa nhận hay không thừa nhận, vậy tôi nói rõ cho ông biết, coi như các người thừa nhận, thì Hi Hi cũng sẽ không thừa nhận nó là con cháu của Mặc Gia!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên cười mà nói.
Nếu như Hi Hi đều nghe những lời này của Mặc Ân Thiên, Lâm Tử Lam tin rằng, Hi Hi nhất định sẽ châm chọc vô hạn, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là người của Mặc Gia, thậm chí Lâm Tử Lam cũng có thể nghĩ ra được vẻ mặt ghét bỏ kia của Hi Hi.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam không khỏi bật cười, giọng nói kia, càng nhẹ nhàng, thì càng khí thế.
Sắc mặt của Mặc Ân Thiên hết sức khó coi, giống như bị lời nói Lâm Tử Lam làm cho đau đớn, hơn nữa câu nói kia: “…nếu coi nó như là một đứa con riêng, thì ít nhất cũng có cha mẹ thương yêu…”.
Những lời này của Lâm Tử Lam, quả thực như là đang tát trên mặt Mặc Ân Thiên một cái.
Mặc Thiếu Thiên là con riêng, nhưng Mặc Ân Thiên chỉ cho anh mấy ngày ấm áp ngắn ngủi, sau đó, trong mắt Mặc Ân Thiên không có coi trọng Mặc Thiếu Thiên.
Nghe xong lời nói của Lâm Tử Lam, Mặc Ân Thiên ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt âm lãnh, “Cô nói cái gì?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Tôi nói cái gì, chắc Chủ tịch đã nghe được rất rõ!”
“Còn nữa, nếu như Chủ tịch sau này còn muốn dùng cách này, thì xin phiền ra tay hào phóng một chút, tin tức này mà bán cho giới báo chí thì cũng nhiều hơn số tiền này đấy!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Bây giờ đối với Mặc Ân Thiên, cô hoàn toàn không khách khí.
Người như vậy, cô không cần thiết mà đi tôn trọng.
“Cô dám!” Mặc Ân Thiên nghe thế, lập tức nổi giận .
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chủ tịch, ông không muốn cho rằng là mình đã già, và cho rằng mình còn đang chủ trì công ty này, nhưng hiện tại, MK là do Mặc Thiếu Thiên làm chủ, nếu như không phải là anh ấy, MK cũng sẽ không có ngày hôm nay, chẳng qua tôi cảm thấy rất may mắn, về điểm này, Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn không giống ông!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mặt của Mặc Ân Thiên, đã tối đen rồi.
“Câm miệng, cô tin hay không tôi lập tức đuổi việc cô!” Mặc Ân Thiên tức giận, chống gậy đứng lên, huyệt thái dương cũng nổi đầy gân xanh.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Tôi đương nhiên tin rồi, về quyền lợi thì vẫn phải có!” Lâm Tử Lam nói.
Những lời này, mới thật sự là tức chết người mà không cần đền mạng.
‘Về quyền lợi thì vẫn phải có’, rõ ràng nói quyền lợi của Mặc Ân Thiên ở công ty, cũng chỉ còn dư lại một chút như vậy mà thôi.
Mặc Ân Thiên không ngờ người phụ nữ này miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, không tức không được.
“Lâm Tử Lam, cô bị đuổi việc, lập tức cút ra khỏi cái công ty này cho tôi!” Mặc Ân Thiên cực kỳ tức giận mà nói, gậy bị dùng sức trên mặt đất phát ra âm thanh cực kì chói tai.
Lâm Tử Lam đứng ở cách đó không xa, kết quả như thế, Lâm Tử Lam cũng đã nghĩ đến, vừa muốn nói, thì lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên đi vào.
“Ai cho phép? Lâm Tử Lam không thể đi!” Mặc Thiếu Thiên nói, nói xong, liền đi vào.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Ân Thiên đồng thời quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh trở về từ lúc nào?
Lâm Tử Lam là người kinh ngạc nhất, dưới tình huống này anh cứ như thế mà xuất hiện? Trở lại một cách trùng hợp sao?
Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mặc Ân Thiên.
Mặc Ân Thiên nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên xuất hiện tại cửa, vốn đã không vui, hiện tại lại càng không vui, nhìn Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại, “Anh nói cái gì?”
“Cô ấy là thư ký của tôi, cha, ngài không có quyền đuổi việc!!” Mặc Thiếu Thiên lập lại lần nữa.
Mặc Ân Thiên nhìn anh, tức không chịu được, “Anh nói cái gì? Anh muốn tạo phản phải không? Tôi cho anh biết, tôi bây giờ còn là cổ đông lớn nhất công ty này, là Chủ tịch Hội đồng quản trị, tôi muốn đuổi việc người nào thì liền đuổi việc người đó!” Mặc Ân Thiên tức giận mà nói, ông chẳng lẽ ngay cả chuyện cỏn con này cũng không làm chủ được? ”
“Vâng, tôi biết, ngài muốn đuổi ai cũng được, nhưng duy chỉ Lâm Tử Lam, là không được!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, thái độ, hết sức kiên quyết, căn bản không có ý nhường nhịn.
Lâm Tử Lam đứng ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, bởi vì những lời này của anh, trong lòng cảm cô có cảm giác nói không ra lời.
“Mặc Thiếu Thiên, anh mà còn bảo vệ cho cô ta nữa, tôi liền đuổi anh ra khỏi công ty!” Mặc Ân Thiên nói, bộ dáng kia, thật rất muốn đuổi thẳng cổ Mặc Thiếu Thiên.
“Được thôi!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng đồng ý, không có chút nào là gượng ép, ngược lại xem ra hết sức tự tin.
Thật ra thì, bọn họ đã sớm muốn đuổi Mặc Thiếu Thiên ra khỏi công ty, nếu như không phải là Mặc Thiếu Thiên có thực lực, sợ rằng hôm nay Tổng Giám Đốc của Công ty MK, tuyệt đối không phải là anh!
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mà Mặc Ân Thiên cũng không hiểu mà nhìn của anh, không hiểu Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc đã bị cái gì.
“Tôi có thể rời đi, nhưng dự án cùng với Mỹ sẽ bị hoãn vô thời hạn!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó khóe miệng nhếch lên, nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, nếu như cha không ngại, tôi cũng không ngại, tôi hoàn toàn nghe theo ý kiến của cha!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên với dáng vẻ không sao cả, nói, thái độ hết sức tùy ý, nhưng trong tùy ý lại mang theo một sự chắc chắn cùng tự tin.
Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, không ngờ, anh thế nhưng lại uy hiếp ông!
Nhưng đang nghe tới dự án cùng với Mỹ, khí thế của Mặc Ân Thiên, rất rõ không có mãnh liệt như trước.
Chỉ là nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, càng thêm quái dị một chút!
Cuối cùng, Mặc Ân Thiên hung hăng trợn mắt nhìn hai người, rồi rời đi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Mặc Ân Thiên, nhếch miệng lên cười khổ, anh đã nghĩ đến, kết quả sẽ là như thế!
“Dự án cùng với Mỹ là sao?” Mặc Ân Thiên vừa đi, Lâm Tử Lam liền nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Lam, con ngươi rất hơi u sầu, nhếch miệng lên cười khổ, “Dự án cùng với Mỹ là mơ ước của cha anh. . . . . . Nếu như dự án này thành công, thì MK sẽ đứng vững vàng trên thị trường quốc tế, trở thành ông trùm của đá quý, ban đầu ông ấy không thành công, hôm nay lại có cơ hội này, ông ấy làm sao có thể bỏ qua? !” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi nói, ở trong lòng của Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên vốn hiểu rõ!
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, không trách Mặc Ân Thiên thỏa hiệp, thì ra là như vậy.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Mặc Ân Thiên sống hơn nửa đời người, tâm huyết đều đặt vào công ty, nghĩ như vậy, lời Mặc Thiếu Thiên, cũng có thể giải thích rất có lý.
Nhưng có thể giải thích rất có lý, là có thể tiếp thụ sao .
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên vừa muốn nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt càng u ám, ánh mắt ấy hình như muốn hòa tan Lâm Tử Lam.
“Anh…anh sao vậy?” Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, tim không khỏi đập rộn lên.
Mặc Thiếu Thiên lại gần Lâm Tử Lam, hơi thở ấm áp ở bên tai Lâm Tử Lam, nói, “Những gì em vừa mới nói đều là thật sao?”
“Cái gì?” Lâm Tử Lam theo bản năng hỏi ngược lại.
“Chính là lúc em nói chuyện với cha anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Tôi nói với cha anh rất nhiều, ý anh chỉ câu nào?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, theo bản năng muốn lùi lại, bởi vì ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quá mức nóng bỏng rồi, nhưng vừa muốn lùi, lại bị Mặc Thiếu Thiên giữ lại, ôm thật chặt vào trong ngực rồi.
“Nếu như anh nghe không sai, thì em nói rắng, nếu anh hai bàn tay trắng, thì em sẽ nuôi anh, thật sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc dù những lời nói này, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, không phải là phong cách của anh, nhưng mà bởi vì những lời nói của Lâm Tử Lam, anh nghe thấy thật ấm áp.
Đời này, lần đầu tiên có người nói đỡ cho anh, lần đầu tiên có người thay anh ra mặt, lần đầu tiên có người nói muốn chăm sóc anh.
Mà những lần đầu tiên, đều là Lâm Tử Lam. . . . . .
Mặc dù biết là không thể nào, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn rất cảm động. . . . . .
Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên lặp lại, mặt liền ửng đỏ, anh, anh đều nghe được? ? ?
Anh đứng ở cửa bao nhiêu lâu rồi?
Đã nghe được cái gì?
Lâm Tử Lam thấy kinh dị, sau đó bắt đầu suy tư, cô còn nói cái gì không?
“Thật sao?” Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, cố chấp hỏi một lần nữa, không thể không thừa nhận, lúc ở ngoài cửa Mặc Thiếu Thiên nghe thấy những lời nói đó, anh rất muốn xông tới mà hung hăng ôm Lâm Tử Lam một cái.
Lâm Tử Lam bị anh gọi thần trí về, nhìn anh, sau đó gật đầu một cái, nếu như cô thích Mặc Thiếu Thiên, thì cô sẽ làm như vậy!
“Tôi nói như vậy là. . . . . .” Lâm Tử Lam mở miệng.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên chợt hướng về phía Lâm Tử Lam, môi kề môi hung hăng hôn lên, hôn cuồng dã, hôn nóng bỏng. . . . . .
Lâm Tử Lam không ngờ Mặc Thiếu Thiên chợt hôn cô, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, đợi tới lúc cô phản ứng kịp, đầu lưỡi của Mặc Thiếu Thiên đã dây dưa quấn chặt với đầu lưỡi của cô.
Lâm Tử Lam đứng tại chỗ, nhìn Mặc Ân Thiên.
Chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô hiện tại trong lòng cảm thấy may mắn, may mà Mặc Thiếu Thiên không có cái bệnh này.
Nghe lời này của Mặc Ân Thiên, Lâm Tử Lam cười một tiếng, nhìn Mặc Ân Thiên, thái độ kiên quyết, “Chủ tịch, ông cho tôi là người coi trọng những thứ này sao? Tôi cho ông biết, cho dù Mặc Thiếu Thiên là một kẻ vô dụng, hai bàn tay trắng, nếu như mà tôi thích anh ấy, thì dù anh ấy cái gì cũng không còn, thì tôi sẽ nuôi anh ấy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, nói một cách hết sức khẳng định, khí phách.
Khi cô nói chuyện, thì luôn có cái khuôn cách này.
Tiền là cái gì, Lâm Tử Lam căn bản không quan tâm.
Bởi vì Lâm Tử Lam căn bản sẽ không lấy tiền để so với tình cảm.
Coi như Lâm Tử Lam không thích Mặc Thiếu Thiên, thì cô cũng sẽ không nhận số tiền kia!
Mới vừa nói xong ,Mặc Ân Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam lúc này chợt nhớ tới cái gì đó, khóe miệng chợt nở nụ cười, “Còn nữa, con trai của tôi không phải là đứa con hoang, Mặc Thiếu Thiên rất yêu thương nó, nó có cha thương, có mẹ yêu, nếu coi nó như là một đứa con riêng, thì ít nhất cũng có cha mẹ thương yêu, cũng là quang minh chính đại, về phần các người có thừa nhận hay không thừa nhận, vậy tôi nói rõ cho ông biết, coi như các người thừa nhận, thì Hi Hi cũng sẽ không thừa nhận nó là con cháu của Mặc Gia!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên cười mà nói.
Nếu như Hi Hi đều nghe những lời này của Mặc Ân Thiên, Lâm Tử Lam tin rằng, Hi Hi nhất định sẽ châm chọc vô hạn, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là người của Mặc Gia, thậm chí Lâm Tử Lam cũng có thể nghĩ ra được vẻ mặt ghét bỏ kia của Hi Hi.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam không khỏi bật cười, giọng nói kia, càng nhẹ nhàng, thì càng khí thế.
Sắc mặt của Mặc Ân Thiên hết sức khó coi, giống như bị lời nói Lâm Tử Lam làm cho đau đớn, hơn nữa câu nói kia: “…nếu coi nó như là một đứa con riêng, thì ít nhất cũng có cha mẹ thương yêu…”.
Những lời này của Lâm Tử Lam, quả thực như là đang tát trên mặt Mặc Ân Thiên một cái.
Mặc Thiếu Thiên là con riêng, nhưng Mặc Ân Thiên chỉ cho anh mấy ngày ấm áp ngắn ngủi, sau đó, trong mắt Mặc Ân Thiên không có coi trọng Mặc Thiếu Thiên.
Nghe xong lời nói của Lâm Tử Lam, Mặc Ân Thiên ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt âm lãnh, “Cô nói cái gì?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Tôi nói cái gì, chắc Chủ tịch đã nghe được rất rõ!”
“Còn nữa, nếu như Chủ tịch sau này còn muốn dùng cách này, thì xin phiền ra tay hào phóng một chút, tin tức này mà bán cho giới báo chí thì cũng nhiều hơn số tiền này đấy!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Bây giờ đối với Mặc Ân Thiên, cô hoàn toàn không khách khí.
Người như vậy, cô không cần thiết mà đi tôn trọng.
“Cô dám!” Mặc Ân Thiên nghe thế, lập tức nổi giận .
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chủ tịch, ông không muốn cho rằng là mình đã già, và cho rằng mình còn đang chủ trì công ty này, nhưng hiện tại, MK là do Mặc Thiếu Thiên làm chủ, nếu như không phải là anh ấy, MK cũng sẽ không có ngày hôm nay, chẳng qua tôi cảm thấy rất may mắn, về điểm này, Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn không giống ông!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mặt của Mặc Ân Thiên, đã tối đen rồi.
“Câm miệng, cô tin hay không tôi lập tức đuổi việc cô!” Mặc Ân Thiên tức giận, chống gậy đứng lên, huyệt thái dương cũng nổi đầy gân xanh.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Tôi đương nhiên tin rồi, về quyền lợi thì vẫn phải có!” Lâm Tử Lam nói.
Những lời này, mới thật sự là tức chết người mà không cần đền mạng.
‘Về quyền lợi thì vẫn phải có’, rõ ràng nói quyền lợi của Mặc Ân Thiên ở công ty, cũng chỉ còn dư lại một chút như vậy mà thôi.
Mặc Ân Thiên không ngờ người phụ nữ này miệng lưỡi lại lợi hại như vậy, không tức không được.
“Lâm Tử Lam, cô bị đuổi việc, lập tức cút ra khỏi cái công ty này cho tôi!” Mặc Ân Thiên cực kỳ tức giận mà nói, gậy bị dùng sức trên mặt đất phát ra âm thanh cực kì chói tai.
Lâm Tử Lam đứng ở cách đó không xa, kết quả như thế, Lâm Tử Lam cũng đã nghĩ đến, vừa muốn nói, thì lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên đi vào.
“Ai cho phép? Lâm Tử Lam không thể đi!” Mặc Thiếu Thiên nói, nói xong, liền đi vào.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Ân Thiên đồng thời quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh trở về từ lúc nào?
Lâm Tử Lam là người kinh ngạc nhất, dưới tình huống này anh cứ như thế mà xuất hiện? Trở lại một cách trùng hợp sao?
Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mặc Ân Thiên.
Mặc Ân Thiên nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên xuất hiện tại cửa, vốn đã không vui, hiện tại lại càng không vui, nhìn Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại, “Anh nói cái gì?”
“Cô ấy là thư ký của tôi, cha, ngài không có quyền đuổi việc!!” Mặc Thiếu Thiên lập lại lần nữa.
Mặc Ân Thiên nhìn anh, tức không chịu được, “Anh nói cái gì? Anh muốn tạo phản phải không? Tôi cho anh biết, tôi bây giờ còn là cổ đông lớn nhất công ty này, là Chủ tịch Hội đồng quản trị, tôi muốn đuổi việc người nào thì liền đuổi việc người đó!” Mặc Ân Thiên tức giận mà nói, ông chẳng lẽ ngay cả chuyện cỏn con này cũng không làm chủ được? ”
“Vâng, tôi biết, ngài muốn đuổi ai cũng được, nhưng duy chỉ Lâm Tử Lam, là không được!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, thái độ, hết sức kiên quyết, căn bản không có ý nhường nhịn.
Lâm Tử Lam đứng ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, bởi vì những lời này của anh, trong lòng cảm cô có cảm giác nói không ra lời.
“Mặc Thiếu Thiên, anh mà còn bảo vệ cho cô ta nữa, tôi liền đuổi anh ra khỏi công ty!” Mặc Ân Thiên nói, bộ dáng kia, thật rất muốn đuổi thẳng cổ Mặc Thiếu Thiên.
“Được thôi!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng đồng ý, không có chút nào là gượng ép, ngược lại xem ra hết sức tự tin.
Thật ra thì, bọn họ đã sớm muốn đuổi Mặc Thiếu Thiên ra khỏi công ty, nếu như không phải là Mặc Thiếu Thiên có thực lực, sợ rằng hôm nay Tổng Giám Đốc của Công ty MK, tuyệt đối không phải là anh!
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mà Mặc Ân Thiên cũng không hiểu mà nhìn của anh, không hiểu Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc đã bị cái gì.
“Tôi có thể rời đi, nhưng dự án cùng với Mỹ sẽ bị hoãn vô thời hạn!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó khóe miệng nhếch lên, nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, nếu như cha không ngại, tôi cũng không ngại, tôi hoàn toàn nghe theo ý kiến của cha!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên với dáng vẻ không sao cả, nói, thái độ hết sức tùy ý, nhưng trong tùy ý lại mang theo một sự chắc chắn cùng tự tin.
Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, không ngờ, anh thế nhưng lại uy hiếp ông!
Nhưng đang nghe tới dự án cùng với Mỹ, khí thế của Mặc Ân Thiên, rất rõ không có mãnh liệt như trước.
Chỉ là nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, càng thêm quái dị một chút!
Cuối cùng, Mặc Ân Thiên hung hăng trợn mắt nhìn hai người, rồi rời đi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Mặc Ân Thiên, nhếch miệng lên cười khổ, anh đã nghĩ đến, kết quả sẽ là như thế!
“Dự án cùng với Mỹ là sao?” Mặc Ân Thiên vừa đi, Lâm Tử Lam liền nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Lam, con ngươi rất hơi u sầu, nhếch miệng lên cười khổ, “Dự án cùng với Mỹ là mơ ước của cha anh. . . . . . Nếu như dự án này thành công, thì MK sẽ đứng vững vàng trên thị trường quốc tế, trở thành ông trùm của đá quý, ban đầu ông ấy không thành công, hôm nay lại có cơ hội này, ông ấy làm sao có thể bỏ qua? !” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi nói, ở trong lòng của Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên vốn hiểu rõ!
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, không trách Mặc Ân Thiên thỏa hiệp, thì ra là như vậy.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Mặc Ân Thiên sống hơn nửa đời người, tâm huyết đều đặt vào công ty, nghĩ như vậy, lời Mặc Thiếu Thiên, cũng có thể giải thích rất có lý.
Nhưng có thể giải thích rất có lý, là có thể tiếp thụ sao .
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên vừa muốn nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt càng u ám, ánh mắt ấy hình như muốn hòa tan Lâm Tử Lam.
“Anh…anh sao vậy?” Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, tim không khỏi đập rộn lên.
Mặc Thiếu Thiên lại gần Lâm Tử Lam, hơi thở ấm áp ở bên tai Lâm Tử Lam, nói, “Những gì em vừa mới nói đều là thật sao?”
“Cái gì?” Lâm Tử Lam theo bản năng hỏi ngược lại.
“Chính là lúc em nói chuyện với cha anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Tôi nói với cha anh rất nhiều, ý anh chỉ câu nào?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, theo bản năng muốn lùi lại, bởi vì ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quá mức nóng bỏng rồi, nhưng vừa muốn lùi, lại bị Mặc Thiếu Thiên giữ lại, ôm thật chặt vào trong ngực rồi.
“Nếu như anh nghe không sai, thì em nói rắng, nếu anh hai bàn tay trắng, thì em sẽ nuôi anh, thật sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc dù những lời nói này, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, không phải là phong cách của anh, nhưng mà bởi vì những lời nói của Lâm Tử Lam, anh nghe thấy thật ấm áp.
Đời này, lần đầu tiên có người nói đỡ cho anh, lần đầu tiên có người thay anh ra mặt, lần đầu tiên có người nói muốn chăm sóc anh.
Mà những lần đầu tiên, đều là Lâm Tử Lam. . . . . .
Mặc dù biết là không thể nào, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn rất cảm động. . . . . .
Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên lặp lại, mặt liền ửng đỏ, anh, anh đều nghe được? ? ?
Anh đứng ở cửa bao nhiêu lâu rồi?
Đã nghe được cái gì?
Lâm Tử Lam thấy kinh dị, sau đó bắt đầu suy tư, cô còn nói cái gì không?
“Thật sao?” Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, cố chấp hỏi một lần nữa, không thể không thừa nhận, lúc ở ngoài cửa Mặc Thiếu Thiên nghe thấy những lời nói đó, anh rất muốn xông tới mà hung hăng ôm Lâm Tử Lam một cái.
Lâm Tử Lam bị anh gọi thần trí về, nhìn anh, sau đó gật đầu một cái, nếu như cô thích Mặc Thiếu Thiên, thì cô sẽ làm như vậy!
“Tôi nói như vậy là. . . . . .” Lâm Tử Lam mở miệng.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên chợt hướng về phía Lâm Tử Lam, môi kề môi hung hăng hôn lên, hôn cuồng dã, hôn nóng bỏng. . . . . .
Lâm Tử Lam không ngờ Mặc Thiếu Thiên chợt hôn cô, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, đợi tới lúc cô phản ứng kịp, đầu lưỡi của Mặc Thiếu Thiên đã dây dưa quấn chặt với đầu lưỡi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.