Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 426: Mặc Thiếu Thiên cầu hôn lần nữa

Khốc Lạp Đóa Đóa

25/11/2015

Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thấy thật lo lắng.

Nhưng không nói gì, nhìn anh, “ Khỏe trước rồi hãy nói!”

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, Lâm Tử Lam kéo cho anh một cái gối mềm kê vào sau cho anh dựa cho thoải mái, sợ đụng đến vết thương của anh.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, gương mặt trái xoan, đôi lông mi thon dài lay động trước mặt, xem ra hết sức thoải mái, xinh đẹp, chỉ cần nhìn cô, Mặc Thiếu Thiên cũng cảm thấy thỏa mãn.

Cùng Lâm Tử Lam quan hệ cũng nhiều lần, nhưng mỗi lần thấy Lâm Tử Lam, anh đều có một cảm giác mãnh liệt.

Cuộc đời này có thể cùng Lâm Tử Lam quen biết yêu nhau, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy với anh xem như là tốt rồi.

Lúc này, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, thấy được ánh ánh mắt thâm tình của anh, Lâm Tử Lam sửng sốt.

“Anh nhìn em làm gì! ?”

“Lâm Tử Lam, chúng ta kết hôn đi!” Mặc Thiếu Thiên chợt mở miệng nói.

Lâm Tử Lam sững sốt, ánh mắt đảo mấy cái, ngước mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêm túc nhìn cô, “Anh không muốn đợi, ban đầu đính hôn, anh trực tiếp đổi thành kết hôn!” Cũng là bởi vì muốn cho Lâm Tử Lam tất cả, mới xảy ra chuyện như vậy.

Bây giờ nghĩ lại anh có chút hối hận.

Sớm biết, trực tiếp kết hôn.

Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam dừng lại, “Anh không sợ, lúc kết hôn em lại biến mất sao! ?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên nắm chặt tay Lâm Tử Lam, “Lần này, anh nhất định bảo vệ tốt em, tuyệt đối không cho kẻ nào có cơ hội!” Mặc Thiếu Thiên nói gằn từng chữ.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nâng lên cười, thật ra thì, hốc mắt đã ươn ướt.

“Đồng ý anh có được hay không! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, muốn cùng cô kết hôn, cả đời ở bên nhau, cái ý niệm này, rất mãnh liệt!

Lâm Tử Lam có chút dở khóc dở cười, nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, anh muốn cầu hôn, cũng phải nghĩ mình đang ở đâu!”

“Cầu hôn, anh đã cầu hôn rất nhiều lần rồi, anh hiện tại muốn kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam cố chấp nói.

Đối mặt ánh mắt thâm tình Mặt Thiếu Thiên, Lâm tử Lam còn có thể nói được gì.

Lúc đầu đồng ý đính hôn cùng Mặc Thiếu Thiên, cô ảo tưởng sẽ có một ngày kết hôn, nhưng không ngờ, bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chỉ là cũng thật may mắn.

Mặc Thiếu Thiên không hề từ bỏ cô!

Thật may cũng tìm được cô!

Cuối cùng, Lâm Tử Lam không ngăn được, rơi xuống một giọt nước mắt, gật đầu một cái.

Lâm Tử Lam cũng yêu Mặc Thiếu Thiên, nếu đã vậy cô còn gì phải nói nữa, cô gật đầu đồng ý!

Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên chợt cười.

“Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên hết sức kích động nói.

Không nghĩ tới trước đây cầu hôn nhiều lần, Lâm Tử Lam đều cự tuyệt.

Lần này, anh nói muốn Lâm Tử Lam cùng anh kết hôn, cô cũng sẽ cự tuyệt, không ngờ, cô đồng ý!

Nếu đã đồng ý, Mặc Thiếu Thiên nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp đi đăng ký kết hôn!

Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhịn không được bật cười, lau nước mắt trên mặt, “Anh vội cái gì, đừng quên, anh bây giờ còn đang nằm viện!”

“Có thể không vội sao? Kết hôn rồi, em chính là vợ anh, không còn có quyền lợi cự tuyệt anh mỗi khi chung giường!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe thế, Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.

Biết Mặc Thiếu Thiên đang nói đùa, nhưng lúc nào cũng nhớ về chuyện kia.

Lúc này, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chợt mở miệng, “Lâm Tử Lam, đời này có em ở bên anh, với anh là đủ rồi!”

Nghe thế, Lâm Tử Lam giật mình, chuyện tình đẹp nhất, không phải một người đàn ông đối với cô nói yêu cô, mà là anh nói, đời này có em ở bên, cũng đủ rồi.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chỉ mong anh cả đời cũng cảm thấy như vậy!”



“Nhưng chỉ đời này anh cảm thấy chưa đủ!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Kiếp sau sau nữa, anh đều hy vọng có thể gặp được Lâm Tử Lam, cùng cô lần nữa ở chung một chỗ.

Anh không biết trên thế giới này có kiếp sau hay không, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại nguyện ý tin tưởng.

Nếu như có, kiếp sau, anh phải tìm được cô!

Lâm Tử Lam đứng ở đó, nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong mắt tất cả đều là cảm động, cô không cần yêu phải thề non hẹn biển, cũng không cầu xin anh cả đời phải ở bên cạnh cô, cô chỉ muốn một người đàn ông vào giờ phút này đối với cô thật lòng.

Không ai có thể bảo đảm sau này sẽ thế nào, cho dù hiện tại oanh oanh liệt liệt, bọn họ cũng sẽ có ngày vui vẻ, có thể cũng sẽ có một ngày mệt mỏi, nhưng là Lâm Tử Lam tin tưởng, tình yêu bọn họ, vượt qua thử thách, càng thêm hoàn mỹ.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, anh đột nhiên kích động, em tiếp nhận không nổi. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”

Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên liếc cô một cái, “Hiện tại không tiếp nhận nổi thì dùng cả đời này tiếp nhận, về sau anh còn nói nhiều những lời như thế, không ngừng kích động !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.

Thật vất vả lần đầu thật tình, lại vì một câu của cô phá vỡ.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, “Giống như anh đang buồn bực!”

“Câm miệng !” Mặc Thiếu Thiên quát.

Lâm Tử Lam cười một tiếng.

Lâm Tử Lam là một người mạnh mẽ, cũng không nguyện ý ở trước mặt người khác yếu thế, rơi nước mắt, nhưng Mặc Thiếu Thiên nói như thế, Lâm tử Lam không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn Lâm Tử Lam, “Đưa anh điện thoại di động! ?”

Vì vậy, Lâm Tử Lam tìm xung quanh, cầm lên điện thoại di động, “Anh lấy điện thoại di động làm gì! ?”

Mặc Thiếu Thiên không trả lời, trực tiếp lấy điện thoại di động, bấm một dãy số.

Rất nhanh, đường giây được nối.

“Này, Mạc Lương, anh đang ở đâu! ?”

“Ở công ty!”

“Giúp tôi đặt một đôi nhẫn kim cương, độc nhất vô nhị trên thế giới!”

“Nhẫn cưới!”

“Tốt!”

Vì vậy, ngắn gọn, liền cúp.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh mua nhẫn kim cương làm gì! ?”

“Làm nhẫn cưới của chúng ta!” Hiện tại, Mặc Thiếu Thiên nhìn tay Lâm Tử Lam, nơi đó sớm đã trống không, không biết thất lạc nơi nào.

Như vậy, nếu không có, anh phải mua cho Lâm Tử Lam chiếc nhẫn kim cương lớn hơn.

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

“Anh quá nóng vội rồi!” Lâm Tử Lam nói.

“Không gấp chút nào, nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, cần một thời gian mới có thể có , chờ anh xuất viện, chúng ta lập tức kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

Tại sao, nói chuyện cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam có một loại cảm giác thời gian rất eo hẹp !

Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, em có một ý tưởng!”

“Ý tưởng gì!”

“Em muốn tự mình thiết kế nhẫn cưới chúng ta!” Lâm Tử Lam nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sững sờ.

Anh quên Lâm Tử Lam là nhà thiết kế trang sức.

Suy nghĩ một chút, nếu như để Lâm Tử Lam tự mình thiết kế, không chỉ độc nhất vô nhị, còn có ý nghĩa kỷ niệm .



Mặc Thiếu Thiên lập tức đồng ý, “Cũng tốt, cái ý tưởng này không tệ!”

Lâm Tử Lam cau mày nhìn anh, “Anh đồng ý! ?”

“Anh đương nhiên đồng ý, em là kỹ sư thiết kế, thực lực không cần phải nói, quan trọng nhất là, càng có ý nghĩa kỷ niệm!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe được anh nói như vậy, Lâm Tử Lam cười một tiếng, vẫn là Mặc Thiếu Thiên hiểu cô.

“Ừ, anh đã đồng ý, như vậy em tự mình thiết kế!” Lâm Tử Lam nói, lời thề son sắt.

“Nếu nói rồi, em nhất định phải làm!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam nhìn anh cười một tiếng, “Em biết rồi!”

Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, lúc này, thấy trên đầu cô quấn đeo băng, anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, “Có đau hay không! ?”

Lâm Tử Lam lắc đầu, “So với anh, không coi vào đâu!”

Hiện tại, ngược lại cô thấy may mắn vì một gậy này, để cho cô nhớ lại!

Thật ra thì, Lâm Tử Lam không biết, một gậy này, không phải là mấu chốt để cô nhớ lại!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhớ tới cái gì, “Sau lưng, có đau hay không! ?”

Nhớ thầy thuốc nói, đầu cô không có vấn đề gì, quan trọng là phía sau lưng của cô, nhất định rất đau!

Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Đã thoa thuốc, không có việc gì!”

Mặc Thiếu Thiên vẫn lo lắng, “Cho anh xem!”

“Không cần, em thật sự không có việc gì!”

“Chúng ta cũng là vợ chồng, còn xấu hổ cái gì!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam bị lời nói Mặc Thiếu Thiên trêu chọc dở khóc dở cười, “Em thật sự không có việc gì, sắp có người đi vào rồi!”

Nơi này chính là bệnh viện, không phải trong nhà bọn họ.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng không có tiếp tục yêu cầu.

Chỉ là, trong đầu hình như bắt đầu nghĩ cái gì. . . . . .

.......boconganh.... ....

Mà bên kia.

Hi Hi mang theo Mặc lão về nhà của bé.

Hi Hi đi trước, Mặc lão phía sau, lúc mở cửa, Hi Hi mở miệng, “Vào đi!”

Mặc Ân Thiên đi vào, nhìn hoàn cảnh chung quanh, phong cách cùng thiết bị trong nhà, trong đầu liên tưởng đến chính là Lâm Tử Lam.

Không cần phải nói, nơi này tuyệt đối thiết kế theo phong cách Lâm Tử Lam.

Cùng Lâm Tử Lam quả thật quá phù hợp.

Mặc lão chống gậy, vừa nhìn, vừa tiến vào.

Lúc này, Hi Hi còn cầm một túi gì đó, “Mặc lão, ông ngồi trước, cháu pha cà phê cho ông !” Hi Hi nói.

“Ừ!” Mặc lão đáp một tiếng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Rất nhanh Hi Hi đem đồ vật thả vào phòng bếp, sau đó làm một ly cà phê mang ra ngoài, trực tiếp để lên bàn, “Ông, uống đi!”

Lúc này, Mặc lão nhìn cà phê, uống một hớp.

Cũng không biết bởi vì Hi Hi làm, hay cà phê ngon, Mặc lão nếm , mùi vị không tệ.

Ông vừa uống…, vừa nhìn bốn phía, “Ở nơi này hoàn cảnh không tệ!”

Hi Hi nhíu mày, “Đương nhiên!”

“Mặc dù không phải là biệt thự, so với nhà họ Mặc thì không bằng, nhưng ở thành phố A chỉ duy nhất khu nhà này có cảnh biển, không kém đâu!” Hi Hi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook