Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 119: Mặc Thiếu Thiên rất thất bại!
Khốc Lạp Đóa Đóa
24/06/2015
Nàng không tức giận, không có nghĩa là nàng sẽ không tức giận, khi dễ nàng có thể, nhưng mà dám nói tới bảo bối, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.
Khi trước nàng nhẫn nhịn là bởi vì cảm thấy không có cần thiết chấp nhặt với cô ta, nhưng nói Hi Hi là đứa con hoang, Tử Lam liền tuyệt đối không bỏ qua.
Một cái tát kia, trong lòng Hi Hi cảm thấy rất thoải mái.
Mẹ, con thích dáng vẻ hung hãn lúc này của mẹ.
Trọng Nhược Tình bị đánh một cái tát, mắt có chút hoang mang, cô ta không ngờ Lâm Tử Lam thế nhưng lại động thủ với mình.
Nhìn Lâm Tử Lam sắc mặt tái nhợt, có chút khó tin “Cô lại dám đánh tôi?” Trọng Nhược Tình lạnh lùng hỏi.
Tử Lam nhìn cô ta, nhếch miệng cười khinh miệt “Tôi là cái gì không dám đánh cô? Cô cho rằng cô là ai? Là Tổng thống sao? Chẳng qua cô chỉ là thiên kim của một thị trưởng nghèo túng, ấy thế vẫn còn ở đây phách lối cái gì? Trọng Nhược Tình, tôi cho cô biết, ở trong công ty, cô là Trưởng phòng nhưng đặc biệt lại là con người không biết xấu hổ, còn chưa tới phiên cô tới nơi này kêu lên!” Tử Lam gằn từng chữ, dùng hết sức khí phách nói những lời ác độc.
Tử Lam bình thường không nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì nàng liền đâm chỗ đau của người khác.
Trọng Nhược Tình bây giờ trong nhà nghèo túng, kiêng kỵ nhất bị người khác nói đến cái này, nhưng Tử Lam lại cố tình hướng tới chỗ đau của cô mà đâm một nhát, dám khi dễ bảo bối của nàng, ai nàng cũng không buông tha!
Hơn nữa, Tử Lam nói tới nói lui, thật có thể giết chết một người với lời nói ác độc, một hồi thấy máu.
Hi Hi đứng ở một bên nhìn, trong lòng hết sức hài lòng, mẹ, mẹ thật là rất có hình tượng rồi!
Hi Hi rất thích mẹ như thế lúc này, thật là xinh đẹp!
“Cô—“ Trọng Nhược Tình nhìn Lâm Tử Lam, bị nàng nói vậy trong lòng một hồi khó chịu, tay nắm thành quyền thật chặt.
Nhìn nữ nhân trước mặt, không ngờ cô ta sẽ nói ra những lời này, ở trong công ty luôn luôn là một nữ nhân ôn hòa nhưng giờ phút này rốt cuộc đã lộ ra diện mạo thật của cô ta.
“Lâm Tử Lam, đây mới là diện mạo thật của cô, là một nữ nhân thích ngụy trang, dùng gương mặt dối trá đó để dành nam nhân của người khác, không biết xấu hổ!” Trọng Nhược Tình tức giận mắng, phong cách của một thiên kim tiểu thư đều mất hết.
Tử Lam nâng khóe miệng lên cười một tiếng “Tôi có hay không có ngụy trang, không liên hệ gì tới cô, Trọng Nhược Tình, giữ lại được mới là của mình, còn không giữ được, chỉ có thể nói cô không có bản lãnh, ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ được, cô tới trách ai? Tôi mà là cô, tôi liền đi tìm chỗ trốn mà không ai biết, cả đời không gặp lại, cũng sẽ không như vậy không biết mất thể diện còn tới nơi này kêu la!” Tử Lam nói gằn từng chữ, đối với Trọng Nhược Tình, không cần thiết phải khách khí nữa.
Tử Lam nói chuyện như một cái gai châm rỉ máu, Trọng Nhược Tình vừa đau vừa khó chịu.
Trọng Nhược Tình nắm chặt quả đấm, cuối cùng bị Lâm Tử Lam kích thích mất hết lí trí, “Cô nói cái gì, Lâm Tử Lam, cái con người này, tôi liều mạng với cô!” Nói xong liền xông tới.
Tử Lam thấy thế, vội vàng giữ Hi Hi vừa đi đến, dùng thân thể ngăn Hi Hi lại, Trọng Nhược Tình vọt lên, Tử Lam nghiêng người sang, nhưng không ngờ lập tức vết thương bị hở miệng, Tử Lam đau rên lên một tiếng, trán cũng rỉ đầy mồ hôi.
Hi Hi phát hiện có điều không đúng, ngẩng đầu nhìn Tử Lam, mặt đầy lo lắng, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Tử Lam sợ Hi Hi lo lắng, lắc đầu, mặt ẩn nhẫn, “Mẹ không sao!”
Hi Hi nổi giận, đôi tay nắm chặt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, cả người tản ra khí lạnh, “Trọng Nhược Tình, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Nhìn gương mặt giống như Mặc Thiếu Thiên, Trọng Nhược Tình một hồi tức giận, nàng vẫn ước mơ rằng một ngày nào đó sẽ sinh cho Mặc Thiếu Thiên một đứa con, nhưng cô không ngờ, người khác đã sinh cho hắn một đứa con, hơn nữa còn đang đứng trước mặt mình mà kêu gào, Trọng Nhược Tình hận, giống như vật sở hữu của mình bị người khác chiếm đoạt, Trọng Nhược Tình càng thêm tức giận.
“Đồ con hoang, mày dám mắng tao!” Trọng Nhược Tình giương tay phải hướng tới người Hi Hi định đánh.
Tử Lam thấy thế, vội vàng đưa tay ra bắt giữu lấy tay Trọng Nhược Tình, nói “Trọng Nhược Tình, cô đừng quá phận, dám thử động thủ một chút!”
Nói xong, Tử Lam dùng sức đẩy Trọng Nhược Tình một cái, dám động tới Hi Hi, Tử Lam tuyệt đối sẽ cùng cô ta liều mạng!
Trọng Nhược Tình thình lình lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận ngã xuống mặt đất.
Trọng Nhược Tình vừa muốn phát uy, vậy mà lúc này, cửa chợt bị đẩy ra, Ân Tuệ đi vào, thấy Trọng Nhược Tình ngã ngồi dướt đất, vội vàng chạy tới, nhìn cô khẩn trương hỏi, “Nhược Tình, con làm sao vậy?”
“Con...”
Trọng Nhược Tình vừa muốn mở miệng, lại thấy ở cửa xuất hiện một bóng dáng của người khác.
“Thiếu Thiên…” Trọng Nhược Tình yếu ớt kêu một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên không biết xuất hiện ở tại cửa lúc nào, thấy tình huống bên trong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tử Lam cùng Hi Hi cũng nhìn thấy đứng ở cửa là Mặc Thiếu Thiên, hai người cũng không nói gì, chỉ là một mặt âm trầm.
“Các người đang làm gì?” Mặc Thiếu Thiên đi vào, lạnh giọng hỏi.
Tử Lam đứng ở một bên, không nói gì, Hi Hi lại càng không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Trọng Nhược Tình.
“Làm sao cô biết chỗ này?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình hỏi.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, cực ít thấy hắn như vậy âm chí một mặt, vì vậy, lập tức mà đẫm lệ, “Thiếu Thiên. . . . . . Em chỉ là tới xem Lâm tiểu thư một chút, lại không nghĩ rằng cô ta thế nhưng lại đẩy em, em…bụng em thật là đau. . . . . .”
Nói xong, tay bưng kín bụng, cau mày, giống như bộ dạng thật rất đau.
Ân Tuệ thấy thế, nhìn Lâm Tử Lam hỏi, “Cái người nữ nhân này, cô làm cái gì với Nhược Tình, cô không biết con bé đang mang thai sao? Cô thế nhưng xuống tay với con bé, thật là một nữ nhân tâm độc địa.”
Tử Lam nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười, Trọng Nhược Tình, cô không có chiêu trò nào khác sao?
Vẫn dùng cái chiêu trò này, cô không thấy ngán à?
Ngay sau đó, khóe miệng của Tử Lam nâng lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng nói một câu, “Tự mình làm bậy thì không thể sống được!”
Vào giờ phút này, nàng đối với Trọng Nhược Tình thương hại mà nói đã biến mất hầu như không còn rồi, người thân của mình không bị tổn thương là điều kiện tiên quyết, dám đả thương bảo bối, Tử Lam có hóa thân thành ma quỷ thì cũng sẽ tìm cô ta mà đòi lại!
“Cô ——” Ân Tuệ bị câu nói của Lâm Tử Lam chận họng.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhàn nhạt nghe, không có bất kỳ phản ứng nào, có lúc, Lâm Tử Lam mở miệng, quả thật là lợi hại!
Nhưng hắn đã lãnh giáo qua!
Vậy mà lúc này, Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên lẩm bẩm mở miệng, “Thiếu Thiên, bụng của em đau. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên đến sau, chợt nhíu mày, đi tới nhìn Trọng Nhược Tình, sau đó mở miệng, “Thật sao? Tôi đưa cô gặp bác sĩ!”
Trọng Nhược Tình sững sờ, nhìn Mặc Thiếu thiên, vẻ mặt có mấy phần hoảng hốt, ngay sau đó cười gật đầu, “Được!”
Mặc Thiếu Thiên ôm cô ta rời đi.
Hi Hi cùng Tử Lam nhìn hướng bọn họ đi ra ngoài, cũng không nói gì.
*. . . . . . . . . . . . . . *
Trọng Nhược Tình bên trong phòng bệnh.
Mặc Thiếu Thiên ôm cô đi vào, Trọng Nhược Tình vòng tay ôm thật chặt cổ của hắn, Mặc Thiếu Thiên đang quan tâm cô ư!
Trọng Nhược Tình nghĩ như vậy!
Nhưng vừa đem Trọng Nhược Tình thả trên giường bệnh, Ân Tuệ đi theo vào, “Thiếu Thiên, tôi đã nói với cậu.. . .”
“Đi ra ngoài!”
Mọi người sửng sốt.
“Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!” Mặc Thiếu Thiên nói, cả người tản ra một loại lạnh lẽo, không cho người nào có thể chất vấn phản bác.
Ân Tuệ sắc mặt thay đổi cực kỳ khó coi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng không phản bác, cuối cùng nhìn Trọng Nhược Tình một chút , xoay người đi ra ngoài.
Cửa bị đóng, trong phòng chỉ còn lại Trọng Nhược Tình cùng Mặc Thiếu Thiên.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, mấp máy môi, do dự mấy giây mới mở miệng “Thiếu Thiên…..”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, khuôn mặt yêu nghiệt làm cho người ta không nhìn ra tâm tình, chỉ là đôi tròng mắt kia, nhìn thẳng, sắc bén, ánh mắt kia giống như muốn đem Trọng Nhược Tình nhìn thấu.
Trọng Nhược Tình bị ánh mắt hắn nhìn như thế, đáy lòng hoảng hốt, “Thiếu Thiên, chuyện mới vừa rồi, em chỉ là đi xem Lâm tiểu thư một chút . . . . .”
“Thật sao?” Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, nhưng mấy phần trong đó là cười khinh miệt.
Trọng Nhược Tình đáy lòng hoảng hốt, nhìn hắn hỏi, “Thiếu Thiên, anh không phải tin tưởng em sao?”
Mặc Thiếu Thiên cười, nụ cười kia càng làm cho người ta không cách nào mà tính toán, hắn nhìn cô ta, nói gằn từng chữ, “Tin tưởng? Trọng Nhược Tình, cô đã thay đổi, không còn là cô đơn thuần như trước kia nữa. . . . . .”
Nhìn biến hóa của hắn, Trọng Nhược Tình trong lòng càng ngày càng không nắm chắc, cứng ngắc hỏi, “Thiếu Thiên, anh có ý gì? Em không hiểu.”
“Cô đã làm tôi mất đi sự tin tưởng!” Mặc Thiếu Thiên nói, âm thanh tuy nhẹ, nhưng nghe lại là lạnh lẽo tận xương.
Trọng Nhược Tình nhìn hắn, giống như tim bị người khác đâm một nhát, cô lắc đầu giải thích, “Không phải vậy Thiếu Thiên, không phải như thế. . . . . . Là Lâm Tử Lam, là cô ta đẩy em, anh tại sao không tin em?” Trọng Nhược Tình cố gắng giải thích, giữa cô và Thiếu Thiên không thể có hiểu lầm nào nữa.
“Tôi tin!” Mặc Thiếu Thiên “vân đạm phong khinh”* mà nói, hắn lần này tin tưởng là Lâm Tử Lam đẩy cô ta, nhưng là có chuyện gì?
* nhàn nhạt, không màng đến những điều gì khác
“Cô ấy tại sao đẩy cô?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nếu như không phải là Trọng Nhược Tình làm chuyện gì đó, thì Lâm Tử Lam, nữ nhân lãnh tĩnh cơ trí thế kia, làm sao sẽ động thủ với cô ta đây.
Nữ nhân kia không xem nhẹ bất luận kẻ nào, làm sao sẽ dễ dàng động thủ với Trọng Nhược Tình, điều này làm cho hắn nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, nếu không phải Trọng Nhược Tình chạm đến ranh giới cuối cùng của Lâm Tử Lam, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không động thủ!
Điểm này, Mặc Thiếu Thiên tin chắc, hình như sự tin tưởng đối với Lâm Tử Lam, đã ăn sâu bén rễ.
“Em. . . . . .” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt lạnh lùng này, đã làm nàng một hồi sợ hãi.
“Em chỉ là ở bệnh viện đụng phải cô ta, em nhìn đứa bé kia, nó rất giống anh, em liền hỏi quá khứ cô ta một chút mà thôi, không ngờ cô ta lại đẩy em. . . . . .” Trọng Nhược Tình sâu kín nói, như là đang nhớ lại một cái chuyện rất đáng sợ, lời của nàng…, một nửa thật, một nửa giả, nét mặt kia xem ra, thực là sự thật.
Nhưng Trọng Nhược Tình quá khinh thường Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên là ai, làm việc trong giới hắc đạo lăn lộn bao nhiêu năm, duyệt nhân vô số, hơn nữa độ nhạy cảm hết sức bén Trọng Nhược Tình nói dối, hắn như thế nào lại không nhìn ra!?
Quả thật gặp sư phụ!
“Vậy tôi hiện tại liền nói rõ cho cô biết, đứa bé kia, chính là con của tôi, không phải là cái đồ con hoang gì cả!” Mặc Thiếu Thiên nói, nhắc tới Hi Hi vào lúc này, trên mặt thoáng qua một sự yêu thương, nhưng chỉ chợt lóe mà vụt tắt, nhìn Trọng Nhược Tình nét mặt hắn lại âm lãnh hết sức.
Hi Hi là bảo bối của hắn và Lâm Tử Lam, chứ không phải là đồ con hoang, nghe được điều đó, đừng nói là Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng phải dùng khí lực thật lớn mới có thể cưỡng chế ngăn chặn.
Trọng Nhược Tình sững sờ, mở to hai mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt thoạt nhìn rất tái nhợt, nhưng vẫn là như cũ không ảnh hưởng vẻ đẹp của cô ta.
Mặc dù đã biết chân tướng, nhưng nghe chính miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra, Trọng Nhược Tình cảm giác tim một hồi thật khó chịu, giống như là có người cầm chùy ở ngực nàng đục một dạng.
Hắn có nghe đến chỗ này?
Sắc mặt của Trọng Nhược Tình cực kỳ khó coi, mơ ước của cô cho tới nay đã bị người khác hủy diệt, ở bên trong lòng Trọng Nhược Tình, Mặc Thiếu Thiên là tất cả đối với cô, nhưng không ngờ, khi biết chân tướng vào lúc này, thế nhưng như vậy lại rất tàn nhẫn.
Mặc Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt cô ta “Trọng Nhược Tình, chuyện lần trước, tôi không muốn phơi bày việc làm của cô nhưng cô tại sao cũng không biết mà thu lại?”
Trọng Nhược Tình ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Cô cho rằng tôi tìm người hủy diệt phần video này sao, tôi liền không có cách nào sao? Qua nhiều năm như vậy, xem ra cô đối với tôi còn chưa hiểu rõ!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lời nói dối bị người phơi bày, không phải chuyện gì tốt, Trọng Nhược Tình sắc mặt tệ tới nỗi đã không cách nào hình dung ra rồi.
“Không phải vậy Thiếu Thiên, em là bởi vì quá yêu anh. . . . . .” Trọng Nhược Tình cố gắng giải thích, tuy nhiên mới phát hiện ngôn ngữ có hạn, nàng không biết nên giải thích như thế nào, hoặc nói đúng hơn là nàng không có cách nào giải thích.
“Yêu không phải là cái cớ, có thể dùng nó để lừa gạt!” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi nói, sau đó nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt lành lạnh, “Trọng Nhược Tình, tôi nhẫn nhịn cô đến đây thôi, lại có lần tiếp theo, tôi nhất định sẽ không nhịn cô nữa đâu!” Mặc Thiếu Thiên Cảnh kiện nói.
Lúc này, hắn coi như là lý giải được việc mà Lâm Tử Lam không muốn để cho người khác biết thân phận thật của Hi Hi, việc này đối với Hi Hi mà nói, đích xác là một sự tổn thương, thật may là Hi Hi tâm trí đủ lớn, đủ thông minh, nếu không, Mặc Thiếu Thiên không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, mỗi một câu nói của Mặc Thiếu Thiên đều giống như một cây đao đâm lên tim cô mấy cái.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta, “Tự giải quyết cho tốt, không cần lại đi tìm mẹ con bọn họ gây phiền phức!” Nói xong, nhìn Trọng Nhược Tình một cái, rồi rời đi.
“Thiếu Thiên!” Trọng Nhược Tình một phát bắt được tay của hắn, nhìn hắn, “Thiếu Thiên, em là bởi vì quá yêu anh, anh tại sao không tin em? Anh không cần em nữa sao? Chúng ta lập tức kết hôn đi!” Trọng Nhược Tình nhìn hắn, hèn mọn mà nói, Mặc Thiếu Thiên đã là trời là đất của cô, không có hắn, Trọng Nhược Tình cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Mặc Thiếu Thiên nhãn tử mờ đi mấy phần, nhìn cô, “Nhược Tình, cô nên biết, tôi cho tới bây giờ cũng không có yêu cô, giữa chúng ta chẳng qua là một cuộc kết thân, nếu như không có xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ tôi có thể cùng cô kết hôn, nhưng là hiện tại, thì không thể nào. . . . . . Tôi sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ qua giới truyền thông!” Mặc Thiếu Thiên nói, có lẽ người khác xem hắn là lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tại Mặc Thiếu Thiên đã biết sự tồn tại của mẹ con họ, căn bản không cách nào không mặc kệ mà bỏ rơi họ được, hắn đột nhiên cảm thấy, đối với mẹ con Tử Lam hắn phải có trách nhiệm.
Trách nhiệm mỗi người khác nhau, Mặc Thiếu Thiên xem trọng việc này, cho đó chính là trách nhiệm.
“Không. . . . . .” Trọng Nhược Tình khóc, nàng chờ mãi cho tới ngày đó, làm sao sẽ dễ dàng mà giải trừ hôn ước đây.
“Không cần, Thiếu Thiên, không cần giải trừ hôn ước, em nên làm như thế nào đây? Đứa bé của chúng ta nên làm thế nào đây?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn hỏi, cố gắng dùng đứa bé mà giữ lại hắn.
Nghe được hai chữ đứa bé này, Mặc Thiếu Thiên mi tâm thoáng nhíu lại.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, lướt qua bụng cô ta, dừng lại một chút, mở miệng, “Nhược Tình, phá thai đi!” Hắn trầm giọng nói.
Trọng Nhược Tình sững sờ, sắc mặt tái nhợt, không thể tin tin điều mà Mặc Thiếu Thiên nói.
“Đứa bé của tôi chỉ có một, không thể nào có đứa bé nào khác!” Cho dù có, cũng sẽ không do Trọng Nhược Tình sinh ra! Mặc Thiếu Thiên nói bằng âm thanh lạnh lùng, tàn nhẫn.
Trọng Nhược Tình nhìn hắn, “Mặc Thiếu Thiên, anh nói cái gì?”
Cuối cùng lá bài chủ chốt đã phải dùng tới, lại không nghĩ rằng Mặc Thiếu Thiên lại độc ác như thế!
“Đứa bé này, chỉ sẽ làm phụ luy tới cô, cho nên vẫn là nên bỏ nó đi, về sau tìm người trong sạch, cô sẽ hạnh phúc đấy!” Mặc Thiếu ngày nói.
Nghe lời của hắn, Trọng Nhược Tình muốn phát điên, “Mặc Thiếu Thiên, anh đồ khốn kiếp! !”
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được, Mặc Thiếu Thiên thật độc ác.
“Lời nói đã đến nước này, cô tùy ý làm sao thì làm. . . . . .” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên xoay người rời đi.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt tràn đầy ý hận, nghẹn ngào gào lên, “Mặc Thiếu Thiên, anh đồ khốn kiếp! !”
Ân Tuệ nghe được tiếng kêu, lập tức chạy vọt vào, nhìn Trọng Nhược Tình, “Nhược Tình, con làm sao vậy?”
*. . . . . . . . *
Mặc Thiếu Thiên bước ra ngoài cửa phòng bệnh, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng, trải qua cuộc nói chuyện lần này, hắn chợt hiểu ra một chuyện.
Hắn tuyệt đối sẽ không cưới Trọng Nhược Tình. Hắn chỉ muốn Hi Hi, mà mẹ của con hắn phải là Lâm Tử Lam.
Nhà của họ, sẽ chỉ là Tử Lam và Hi Hi mà thôi, không có bất luận là kẻ nào khác chen vào.
Nghĩ đến điểm này, Mặc Thiếu Thiên cả người trở nên thông suốt hơn nhiều, mấy ngày liên tiếp buồn bực, giờ đây trở thành hư không, Mặc Thiếu Thiên hăng hái tăng nhanh bước chân mà quay trở lại phòng bệnh Tử Lam,
Mặc Thiếu Thiên mới đi vào, liền nhìn thấy có bác sĩ ở đây.
“Lâm tiểu thư, cô phải chú ý một điểm, vết thương mà bị hở miệng sẽ lưu lại vết sẹo đấy!” Bác sĩ nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, mặt ôn hòa, “Cám ơn bác sĩ!”
Bác sĩ gật đầu một cái, y tá thu thập đồ rồi rời đi.
Mặc Thiếu Thiên thấy tình huống này , đi nhanh vào, đi tới trước mặt Tử Lam, nhìn cô, “Em làm sao rồi vậy hả ? Vết thương bị rách ra?”
Tử Lam xem như không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn.
Nếu như không phải là hắn chọc tới nữ nhân khác, thân là mẹ của con Mặc Thiếu Thiên, nàng tội gì chịu phần oan uổng này, nàng trừ là việc là mẹ của đứa bé, còn ra quan hệ thế nào cũng không có, chịu phần này, thật oan uổng cho nàng.
Nhìn Tử Lam không để ý tới hắn, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Hi Hi, Hi Hi cũng làm ngơ, chứng minh, mình cũng đang tức giận.
Nếu như không phải là cha chọc tới nữ nhân khác, mẹ nó làm sao sẽ bị thương đây?
Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên giường, nhìn Tử Lam, Tử Lam cũng không thèm nhìn hắn, nhìn Hi Hi hi, Hi Hi cũng không để ý tới hắn, hai mẹ con này cùng một dạng, loại cảm giác này, thật vô cùng. . . . . . Thất bại! Mặc Thiếu Thiên mím môi, cau mày, hết sức thất bại!
Khi trước nàng nhẫn nhịn là bởi vì cảm thấy không có cần thiết chấp nhặt với cô ta, nhưng nói Hi Hi là đứa con hoang, Tử Lam liền tuyệt đối không bỏ qua.
Một cái tát kia, trong lòng Hi Hi cảm thấy rất thoải mái.
Mẹ, con thích dáng vẻ hung hãn lúc này của mẹ.
Trọng Nhược Tình bị đánh một cái tát, mắt có chút hoang mang, cô ta không ngờ Lâm Tử Lam thế nhưng lại động thủ với mình.
Nhìn Lâm Tử Lam sắc mặt tái nhợt, có chút khó tin “Cô lại dám đánh tôi?” Trọng Nhược Tình lạnh lùng hỏi.
Tử Lam nhìn cô ta, nhếch miệng cười khinh miệt “Tôi là cái gì không dám đánh cô? Cô cho rằng cô là ai? Là Tổng thống sao? Chẳng qua cô chỉ là thiên kim của một thị trưởng nghèo túng, ấy thế vẫn còn ở đây phách lối cái gì? Trọng Nhược Tình, tôi cho cô biết, ở trong công ty, cô là Trưởng phòng nhưng đặc biệt lại là con người không biết xấu hổ, còn chưa tới phiên cô tới nơi này kêu lên!” Tử Lam gằn từng chữ, dùng hết sức khí phách nói những lời ác độc.
Tử Lam bình thường không nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì nàng liền đâm chỗ đau của người khác.
Trọng Nhược Tình bây giờ trong nhà nghèo túng, kiêng kỵ nhất bị người khác nói đến cái này, nhưng Tử Lam lại cố tình hướng tới chỗ đau của cô mà đâm một nhát, dám khi dễ bảo bối của nàng, ai nàng cũng không buông tha!
Hơn nữa, Tử Lam nói tới nói lui, thật có thể giết chết một người với lời nói ác độc, một hồi thấy máu.
Hi Hi đứng ở một bên nhìn, trong lòng hết sức hài lòng, mẹ, mẹ thật là rất có hình tượng rồi!
Hi Hi rất thích mẹ như thế lúc này, thật là xinh đẹp!
“Cô—“ Trọng Nhược Tình nhìn Lâm Tử Lam, bị nàng nói vậy trong lòng một hồi khó chịu, tay nắm thành quyền thật chặt.
Nhìn nữ nhân trước mặt, không ngờ cô ta sẽ nói ra những lời này, ở trong công ty luôn luôn là một nữ nhân ôn hòa nhưng giờ phút này rốt cuộc đã lộ ra diện mạo thật của cô ta.
“Lâm Tử Lam, đây mới là diện mạo thật của cô, là một nữ nhân thích ngụy trang, dùng gương mặt dối trá đó để dành nam nhân của người khác, không biết xấu hổ!” Trọng Nhược Tình tức giận mắng, phong cách của một thiên kim tiểu thư đều mất hết.
Tử Lam nâng khóe miệng lên cười một tiếng “Tôi có hay không có ngụy trang, không liên hệ gì tới cô, Trọng Nhược Tình, giữ lại được mới là của mình, còn không giữ được, chỉ có thể nói cô không có bản lãnh, ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ được, cô tới trách ai? Tôi mà là cô, tôi liền đi tìm chỗ trốn mà không ai biết, cả đời không gặp lại, cũng sẽ không như vậy không biết mất thể diện còn tới nơi này kêu la!” Tử Lam nói gằn từng chữ, đối với Trọng Nhược Tình, không cần thiết phải khách khí nữa.
Tử Lam nói chuyện như một cái gai châm rỉ máu, Trọng Nhược Tình vừa đau vừa khó chịu.
Trọng Nhược Tình nắm chặt quả đấm, cuối cùng bị Lâm Tử Lam kích thích mất hết lí trí, “Cô nói cái gì, Lâm Tử Lam, cái con người này, tôi liều mạng với cô!” Nói xong liền xông tới.
Tử Lam thấy thế, vội vàng giữ Hi Hi vừa đi đến, dùng thân thể ngăn Hi Hi lại, Trọng Nhược Tình vọt lên, Tử Lam nghiêng người sang, nhưng không ngờ lập tức vết thương bị hở miệng, Tử Lam đau rên lên một tiếng, trán cũng rỉ đầy mồ hôi.
Hi Hi phát hiện có điều không đúng, ngẩng đầu nhìn Tử Lam, mặt đầy lo lắng, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Tử Lam sợ Hi Hi lo lắng, lắc đầu, mặt ẩn nhẫn, “Mẹ không sao!”
Hi Hi nổi giận, đôi tay nắm chặt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, cả người tản ra khí lạnh, “Trọng Nhược Tình, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Nhìn gương mặt giống như Mặc Thiếu Thiên, Trọng Nhược Tình một hồi tức giận, nàng vẫn ước mơ rằng một ngày nào đó sẽ sinh cho Mặc Thiếu Thiên một đứa con, nhưng cô không ngờ, người khác đã sinh cho hắn một đứa con, hơn nữa còn đang đứng trước mặt mình mà kêu gào, Trọng Nhược Tình hận, giống như vật sở hữu của mình bị người khác chiếm đoạt, Trọng Nhược Tình càng thêm tức giận.
“Đồ con hoang, mày dám mắng tao!” Trọng Nhược Tình giương tay phải hướng tới người Hi Hi định đánh.
Tử Lam thấy thế, vội vàng đưa tay ra bắt giữu lấy tay Trọng Nhược Tình, nói “Trọng Nhược Tình, cô đừng quá phận, dám thử động thủ một chút!”
Nói xong, Tử Lam dùng sức đẩy Trọng Nhược Tình một cái, dám động tới Hi Hi, Tử Lam tuyệt đối sẽ cùng cô ta liều mạng!
Trọng Nhược Tình thình lình lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận ngã xuống mặt đất.
Trọng Nhược Tình vừa muốn phát uy, vậy mà lúc này, cửa chợt bị đẩy ra, Ân Tuệ đi vào, thấy Trọng Nhược Tình ngã ngồi dướt đất, vội vàng chạy tới, nhìn cô khẩn trương hỏi, “Nhược Tình, con làm sao vậy?”
“Con...”
Trọng Nhược Tình vừa muốn mở miệng, lại thấy ở cửa xuất hiện một bóng dáng của người khác.
“Thiếu Thiên…” Trọng Nhược Tình yếu ớt kêu một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên không biết xuất hiện ở tại cửa lúc nào, thấy tình huống bên trong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tử Lam cùng Hi Hi cũng nhìn thấy đứng ở cửa là Mặc Thiếu Thiên, hai người cũng không nói gì, chỉ là một mặt âm trầm.
“Các người đang làm gì?” Mặc Thiếu Thiên đi vào, lạnh giọng hỏi.
Tử Lam đứng ở một bên, không nói gì, Hi Hi lại càng không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Trọng Nhược Tình.
“Làm sao cô biết chỗ này?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình hỏi.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, cực ít thấy hắn như vậy âm chí một mặt, vì vậy, lập tức mà đẫm lệ, “Thiếu Thiên. . . . . . Em chỉ là tới xem Lâm tiểu thư một chút, lại không nghĩ rằng cô ta thế nhưng lại đẩy em, em…bụng em thật là đau. . . . . .”
Nói xong, tay bưng kín bụng, cau mày, giống như bộ dạng thật rất đau.
Ân Tuệ thấy thế, nhìn Lâm Tử Lam hỏi, “Cái người nữ nhân này, cô làm cái gì với Nhược Tình, cô không biết con bé đang mang thai sao? Cô thế nhưng xuống tay với con bé, thật là một nữ nhân tâm độc địa.”
Tử Lam nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười, Trọng Nhược Tình, cô không có chiêu trò nào khác sao?
Vẫn dùng cái chiêu trò này, cô không thấy ngán à?
Ngay sau đó, khóe miệng của Tử Lam nâng lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng nói một câu, “Tự mình làm bậy thì không thể sống được!”
Vào giờ phút này, nàng đối với Trọng Nhược Tình thương hại mà nói đã biến mất hầu như không còn rồi, người thân của mình không bị tổn thương là điều kiện tiên quyết, dám đả thương bảo bối, Tử Lam có hóa thân thành ma quỷ thì cũng sẽ tìm cô ta mà đòi lại!
“Cô ——” Ân Tuệ bị câu nói của Lâm Tử Lam chận họng.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhàn nhạt nghe, không có bất kỳ phản ứng nào, có lúc, Lâm Tử Lam mở miệng, quả thật là lợi hại!
Nhưng hắn đã lãnh giáo qua!
Vậy mà lúc này, Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên lẩm bẩm mở miệng, “Thiếu Thiên, bụng của em đau. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên đến sau, chợt nhíu mày, đi tới nhìn Trọng Nhược Tình, sau đó mở miệng, “Thật sao? Tôi đưa cô gặp bác sĩ!”
Trọng Nhược Tình sững sờ, nhìn Mặc Thiếu thiên, vẻ mặt có mấy phần hoảng hốt, ngay sau đó cười gật đầu, “Được!”
Mặc Thiếu Thiên ôm cô ta rời đi.
Hi Hi cùng Tử Lam nhìn hướng bọn họ đi ra ngoài, cũng không nói gì.
*. . . . . . . . . . . . . . *
Trọng Nhược Tình bên trong phòng bệnh.
Mặc Thiếu Thiên ôm cô đi vào, Trọng Nhược Tình vòng tay ôm thật chặt cổ của hắn, Mặc Thiếu Thiên đang quan tâm cô ư!
Trọng Nhược Tình nghĩ như vậy!
Nhưng vừa đem Trọng Nhược Tình thả trên giường bệnh, Ân Tuệ đi theo vào, “Thiếu Thiên, tôi đã nói với cậu.. . .”
“Đi ra ngoài!”
Mọi người sửng sốt.
“Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!” Mặc Thiếu Thiên nói, cả người tản ra một loại lạnh lẽo, không cho người nào có thể chất vấn phản bác.
Ân Tuệ sắc mặt thay đổi cực kỳ khó coi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng không phản bác, cuối cùng nhìn Trọng Nhược Tình một chút , xoay người đi ra ngoài.
Cửa bị đóng, trong phòng chỉ còn lại Trọng Nhược Tình cùng Mặc Thiếu Thiên.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, mấp máy môi, do dự mấy giây mới mở miệng “Thiếu Thiên…..”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, khuôn mặt yêu nghiệt làm cho người ta không nhìn ra tâm tình, chỉ là đôi tròng mắt kia, nhìn thẳng, sắc bén, ánh mắt kia giống như muốn đem Trọng Nhược Tình nhìn thấu.
Trọng Nhược Tình bị ánh mắt hắn nhìn như thế, đáy lòng hoảng hốt, “Thiếu Thiên, chuyện mới vừa rồi, em chỉ là đi xem Lâm tiểu thư một chút . . . . .”
“Thật sao?” Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, nhưng mấy phần trong đó là cười khinh miệt.
Trọng Nhược Tình đáy lòng hoảng hốt, nhìn hắn hỏi, “Thiếu Thiên, anh không phải tin tưởng em sao?”
Mặc Thiếu Thiên cười, nụ cười kia càng làm cho người ta không cách nào mà tính toán, hắn nhìn cô ta, nói gằn từng chữ, “Tin tưởng? Trọng Nhược Tình, cô đã thay đổi, không còn là cô đơn thuần như trước kia nữa. . . . . .”
Nhìn biến hóa của hắn, Trọng Nhược Tình trong lòng càng ngày càng không nắm chắc, cứng ngắc hỏi, “Thiếu Thiên, anh có ý gì? Em không hiểu.”
“Cô đã làm tôi mất đi sự tin tưởng!” Mặc Thiếu Thiên nói, âm thanh tuy nhẹ, nhưng nghe lại là lạnh lẽo tận xương.
Trọng Nhược Tình nhìn hắn, giống như tim bị người khác đâm một nhát, cô lắc đầu giải thích, “Không phải vậy Thiếu Thiên, không phải như thế. . . . . . Là Lâm Tử Lam, là cô ta đẩy em, anh tại sao không tin em?” Trọng Nhược Tình cố gắng giải thích, giữa cô và Thiếu Thiên không thể có hiểu lầm nào nữa.
“Tôi tin!” Mặc Thiếu Thiên “vân đạm phong khinh”* mà nói, hắn lần này tin tưởng là Lâm Tử Lam đẩy cô ta, nhưng là có chuyện gì?
* nhàn nhạt, không màng đến những điều gì khác
“Cô ấy tại sao đẩy cô?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nếu như không phải là Trọng Nhược Tình làm chuyện gì đó, thì Lâm Tử Lam, nữ nhân lãnh tĩnh cơ trí thế kia, làm sao sẽ động thủ với cô ta đây.
Nữ nhân kia không xem nhẹ bất luận kẻ nào, làm sao sẽ dễ dàng động thủ với Trọng Nhược Tình, điều này làm cho hắn nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, nếu không phải Trọng Nhược Tình chạm đến ranh giới cuối cùng của Lâm Tử Lam, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không động thủ!
Điểm này, Mặc Thiếu Thiên tin chắc, hình như sự tin tưởng đối với Lâm Tử Lam, đã ăn sâu bén rễ.
“Em. . . . . .” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt lạnh lùng này, đã làm nàng một hồi sợ hãi.
“Em chỉ là ở bệnh viện đụng phải cô ta, em nhìn đứa bé kia, nó rất giống anh, em liền hỏi quá khứ cô ta một chút mà thôi, không ngờ cô ta lại đẩy em. . . . . .” Trọng Nhược Tình sâu kín nói, như là đang nhớ lại một cái chuyện rất đáng sợ, lời của nàng…, một nửa thật, một nửa giả, nét mặt kia xem ra, thực là sự thật.
Nhưng Trọng Nhược Tình quá khinh thường Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên là ai, làm việc trong giới hắc đạo lăn lộn bao nhiêu năm, duyệt nhân vô số, hơn nữa độ nhạy cảm hết sức bén Trọng Nhược Tình nói dối, hắn như thế nào lại không nhìn ra!?
Quả thật gặp sư phụ!
“Vậy tôi hiện tại liền nói rõ cho cô biết, đứa bé kia, chính là con của tôi, không phải là cái đồ con hoang gì cả!” Mặc Thiếu Thiên nói, nhắc tới Hi Hi vào lúc này, trên mặt thoáng qua một sự yêu thương, nhưng chỉ chợt lóe mà vụt tắt, nhìn Trọng Nhược Tình nét mặt hắn lại âm lãnh hết sức.
Hi Hi là bảo bối của hắn và Lâm Tử Lam, chứ không phải là đồ con hoang, nghe được điều đó, đừng nói là Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng phải dùng khí lực thật lớn mới có thể cưỡng chế ngăn chặn.
Trọng Nhược Tình sững sờ, mở to hai mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt thoạt nhìn rất tái nhợt, nhưng vẫn là như cũ không ảnh hưởng vẻ đẹp của cô ta.
Mặc dù đã biết chân tướng, nhưng nghe chính miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra, Trọng Nhược Tình cảm giác tim một hồi thật khó chịu, giống như là có người cầm chùy ở ngực nàng đục một dạng.
Hắn có nghe đến chỗ này?
Sắc mặt của Trọng Nhược Tình cực kỳ khó coi, mơ ước của cô cho tới nay đã bị người khác hủy diệt, ở bên trong lòng Trọng Nhược Tình, Mặc Thiếu Thiên là tất cả đối với cô, nhưng không ngờ, khi biết chân tướng vào lúc này, thế nhưng như vậy lại rất tàn nhẫn.
Mặc Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt cô ta “Trọng Nhược Tình, chuyện lần trước, tôi không muốn phơi bày việc làm của cô nhưng cô tại sao cũng không biết mà thu lại?”
Trọng Nhược Tình ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Cô cho rằng tôi tìm người hủy diệt phần video này sao, tôi liền không có cách nào sao? Qua nhiều năm như vậy, xem ra cô đối với tôi còn chưa hiểu rõ!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lời nói dối bị người phơi bày, không phải chuyện gì tốt, Trọng Nhược Tình sắc mặt tệ tới nỗi đã không cách nào hình dung ra rồi.
“Không phải vậy Thiếu Thiên, em là bởi vì quá yêu anh. . . . . .” Trọng Nhược Tình cố gắng giải thích, tuy nhiên mới phát hiện ngôn ngữ có hạn, nàng không biết nên giải thích như thế nào, hoặc nói đúng hơn là nàng không có cách nào giải thích.
“Yêu không phải là cái cớ, có thể dùng nó để lừa gạt!” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi nói, sau đó nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt lành lạnh, “Trọng Nhược Tình, tôi nhẫn nhịn cô đến đây thôi, lại có lần tiếp theo, tôi nhất định sẽ không nhịn cô nữa đâu!” Mặc Thiếu Thiên Cảnh kiện nói.
Lúc này, hắn coi như là lý giải được việc mà Lâm Tử Lam không muốn để cho người khác biết thân phận thật của Hi Hi, việc này đối với Hi Hi mà nói, đích xác là một sự tổn thương, thật may là Hi Hi tâm trí đủ lớn, đủ thông minh, nếu không, Mặc Thiếu Thiên không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, mỗi một câu nói của Mặc Thiếu Thiên đều giống như một cây đao đâm lên tim cô mấy cái.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta, “Tự giải quyết cho tốt, không cần lại đi tìm mẹ con bọn họ gây phiền phức!” Nói xong, nhìn Trọng Nhược Tình một cái, rồi rời đi.
“Thiếu Thiên!” Trọng Nhược Tình một phát bắt được tay của hắn, nhìn hắn, “Thiếu Thiên, em là bởi vì quá yêu anh, anh tại sao không tin em? Anh không cần em nữa sao? Chúng ta lập tức kết hôn đi!” Trọng Nhược Tình nhìn hắn, hèn mọn mà nói, Mặc Thiếu Thiên đã là trời là đất của cô, không có hắn, Trọng Nhược Tình cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Mặc Thiếu Thiên nhãn tử mờ đi mấy phần, nhìn cô, “Nhược Tình, cô nên biết, tôi cho tới bây giờ cũng không có yêu cô, giữa chúng ta chẳng qua là một cuộc kết thân, nếu như không có xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ tôi có thể cùng cô kết hôn, nhưng là hiện tại, thì không thể nào. . . . . . Tôi sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ qua giới truyền thông!” Mặc Thiếu Thiên nói, có lẽ người khác xem hắn là lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tại Mặc Thiếu Thiên đã biết sự tồn tại của mẹ con họ, căn bản không cách nào không mặc kệ mà bỏ rơi họ được, hắn đột nhiên cảm thấy, đối với mẹ con Tử Lam hắn phải có trách nhiệm.
Trách nhiệm mỗi người khác nhau, Mặc Thiếu Thiên xem trọng việc này, cho đó chính là trách nhiệm.
“Không. . . . . .” Trọng Nhược Tình khóc, nàng chờ mãi cho tới ngày đó, làm sao sẽ dễ dàng mà giải trừ hôn ước đây.
“Không cần, Thiếu Thiên, không cần giải trừ hôn ước, em nên làm như thế nào đây? Đứa bé của chúng ta nên làm thế nào đây?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn hỏi, cố gắng dùng đứa bé mà giữ lại hắn.
Nghe được hai chữ đứa bé này, Mặc Thiếu Thiên mi tâm thoáng nhíu lại.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, lướt qua bụng cô ta, dừng lại một chút, mở miệng, “Nhược Tình, phá thai đi!” Hắn trầm giọng nói.
Trọng Nhược Tình sững sờ, sắc mặt tái nhợt, không thể tin tin điều mà Mặc Thiếu Thiên nói.
“Đứa bé của tôi chỉ có một, không thể nào có đứa bé nào khác!” Cho dù có, cũng sẽ không do Trọng Nhược Tình sinh ra! Mặc Thiếu Thiên nói bằng âm thanh lạnh lùng, tàn nhẫn.
Trọng Nhược Tình nhìn hắn, “Mặc Thiếu Thiên, anh nói cái gì?”
Cuối cùng lá bài chủ chốt đã phải dùng tới, lại không nghĩ rằng Mặc Thiếu Thiên lại độc ác như thế!
“Đứa bé này, chỉ sẽ làm phụ luy tới cô, cho nên vẫn là nên bỏ nó đi, về sau tìm người trong sạch, cô sẽ hạnh phúc đấy!” Mặc Thiếu ngày nói.
Nghe lời của hắn, Trọng Nhược Tình muốn phát điên, “Mặc Thiếu Thiên, anh đồ khốn kiếp! !”
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được, Mặc Thiếu Thiên thật độc ác.
“Lời nói đã đến nước này, cô tùy ý làm sao thì làm. . . . . .” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên xoay người rời đi.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt tràn đầy ý hận, nghẹn ngào gào lên, “Mặc Thiếu Thiên, anh đồ khốn kiếp! !”
Ân Tuệ nghe được tiếng kêu, lập tức chạy vọt vào, nhìn Trọng Nhược Tình, “Nhược Tình, con làm sao vậy?”
*. . . . . . . . *
Mặc Thiếu Thiên bước ra ngoài cửa phòng bệnh, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng, trải qua cuộc nói chuyện lần này, hắn chợt hiểu ra một chuyện.
Hắn tuyệt đối sẽ không cưới Trọng Nhược Tình. Hắn chỉ muốn Hi Hi, mà mẹ của con hắn phải là Lâm Tử Lam.
Nhà của họ, sẽ chỉ là Tử Lam và Hi Hi mà thôi, không có bất luận là kẻ nào khác chen vào.
Nghĩ đến điểm này, Mặc Thiếu Thiên cả người trở nên thông suốt hơn nhiều, mấy ngày liên tiếp buồn bực, giờ đây trở thành hư không, Mặc Thiếu Thiên hăng hái tăng nhanh bước chân mà quay trở lại phòng bệnh Tử Lam,
Mặc Thiếu Thiên mới đi vào, liền nhìn thấy có bác sĩ ở đây.
“Lâm tiểu thư, cô phải chú ý một điểm, vết thương mà bị hở miệng sẽ lưu lại vết sẹo đấy!” Bác sĩ nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, mặt ôn hòa, “Cám ơn bác sĩ!”
Bác sĩ gật đầu một cái, y tá thu thập đồ rồi rời đi.
Mặc Thiếu Thiên thấy tình huống này , đi nhanh vào, đi tới trước mặt Tử Lam, nhìn cô, “Em làm sao rồi vậy hả ? Vết thương bị rách ra?”
Tử Lam xem như không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn.
Nếu như không phải là hắn chọc tới nữ nhân khác, thân là mẹ của con Mặc Thiếu Thiên, nàng tội gì chịu phần oan uổng này, nàng trừ là việc là mẹ của đứa bé, còn ra quan hệ thế nào cũng không có, chịu phần này, thật oan uổng cho nàng.
Nhìn Tử Lam không để ý tới hắn, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Hi Hi, Hi Hi cũng làm ngơ, chứng minh, mình cũng đang tức giận.
Nếu như không phải là cha chọc tới nữ nhân khác, mẹ nó làm sao sẽ bị thương đây?
Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên giường, nhìn Tử Lam, Tử Lam cũng không thèm nhìn hắn, nhìn Hi Hi hi, Hi Hi cũng không để ý tới hắn, hai mẹ con này cùng một dạng, loại cảm giác này, thật vô cùng. . . . . . Thất bại! Mặc Thiếu Thiên mím môi, cau mày, hết sức thất bại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.