Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 174: Mặc Tổng bá đạo hôn sâu!!!

Khốc Lạp Đóa Đóa

15/07/2015

Edit: Thanh Dâng

Lâm Tử Lam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cảm thấy Mặc Thiếu Thiên đang kề vào bên tai của cô nói chuyện, theo bản năng cô nghiêng đầu sang chỗ khác.

Ngay khi thấy Mặc Thiếu Thiên trên người để trần một cách trắng trợn, làm cho cô ngây ngẩn cả người.

Vóc người của Mặc Thiếu Thiên rất chuẩn, mặc dù bình thường xem ra có hơi gầy, nhưng không ngờ khi cởi bỏ y phục, cũng có cơ bụng rất bền chắc a. Da thịt màu lúa mì cộng thêm vóc người cân xứng, làm cho tầm mắt của người ta ‘đánh’ thẳng vào, đặc biệt có ‘mỹ cảm’.

Không ngờ, Mặc Thiếu Thiên chẳng những có gương mặt yêu nghiệt, mà còn có vóc người chuẩn đến như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy, lúc này Mặc Thiếu Thiên như ánh mặt trời tỏa sáng, nhất định là đang nằm mơ!

Lâm Tử Lam thế nào cũng không nhớ đến, cô đang thuần túy mà ‘thưởng thức’, mà sự ‘thưởng thức’ này sẽ trở thành một vết đen trong lịch sử của đời cô.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, nhìn đủ chưa? Nhìn lại xem, nước miếng của em sắp sửa rơi xuống rồi kìa!” . . . . . .

Âm thanh mang vẻ hài hước của Mặc Thiếu Thiên vang ở bên tai, Lâm Tử Lam mới lấy lại tinh thần, nghe Mặc Thiếu Thiên nói không khỏi có phần lúng túng, cô thế nhưng nhìn Mặc Thiếu Thiên đến nỗi thất thần.

Thất sách, thất sách a!

Nhìn gò má của Lâm Tử Lam có nét đỏ ửng, tâm tình Mặc Thiếu Thiên thật tốt, không ngờ cô tựa như cái gì cũng không để ý, nhưng bởi vì cái này mà đỏ mặt.

“Còn không mau thoa thuốc?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nói xong liền đưa tuýp thuốc cho Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam còn có thể cự tuyệt sao?

Có thể sao?

Bất đắc dĩ mà nhận lấy.

Ai bảo cô thiếu ‘đại gia’ này một ân tình!

Nếu như không làm, cô khẳng định mình sẽ vinh dự mà mang cái danh vong ân phụ nghĩa, không có lương tâm!

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cầm tuýp thuốc, chuẩn bị thoa.

Chết thì chết!

Nhưng muốn chết tử tế cũng không xong , vết bỏng của Mặc Thiếu Thiên nằm ngay trước ngực.

Thấy vậy, Lâm Tử Lam lại do dự.

Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam ngại cái gì, nhưng hắn càng muốn trêu chọc cô.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, trực tiếp xoay người, đối mặt với Lâm Tử Lam, với bộ dạng tùy em ‘chà đạp’!

Lâm Tử Lam im lặng, nhưng ánh mắt vô tình quét tới trước ngực Mặc Thiếu Thiên một cái, chỗ bị bỏng, quả nhiên, hồng hồng.

Hồi nãy nước rất nóng, nhất định rất đau đi!

Lâm Tử Lam là một người cực kỳ sợ đau, cho nên thấy vậy, cô chợt thấy có lỗi.

“Lâm tiểu thư, em định khi nào thì mới bắt đầu? Chẳng lẽ cứ muốn cho anh như vậy, không mặc quần áo tử tế hả?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.

Lâm Tử Lam ngước mắt, quét mắt nhìn hắn một cái, nghĩ tới, chết thì chết!

Chuyện của mình làm, mình phải chịu trách nhiệm, nếu không thoa thuốc cho người ta, có vẻ như mình quá mức làm kiêu!

Nghĩ vậy, Lâm Tử Lam trực tiếp cầm tuýp thuốc, mở ra, sau đó mở đinh ốc ở nắp, giống như là kiểu lấy kem đánh răng, Lâm Tử Lam nặn ra một chút thuốc, sau đó vươn tay, hướng tới trước ngực Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, khóe miệng mang theo tia cười yếu ớt như có như không, nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Tử Lam, hắn cảm thấy hết sức thú vị.

Vậy mà, lúc Lâm Tử Lam vừa mới chạm tay vào trước ngực, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy trong người dường như xuất hiện một luồng điện, từ bụng dưới trực tiếp xông thẳng xuống hạ thân.

Lâm Tử Lam cũng có chút lúng túng, không ngờ vết bỏng lan nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng thoa cho xong.

Mặc Thiếu Thiên không ngờ, cô chỉ có mỗi việc đụng chạm vào người, thế nhưng hắn lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, tròng mắt của hắn nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt, Lâm Tử Lam cúi người, rất nghiêm túc ở trước mặt của Mặc Thiếu Thiên mà thoa thuốc, vừa thoa, vừa vẽ vòng tròn. . . . . .

Mặc Thiếu Thiên không biết hiện tại rốt cuộc cô có ý gì, là chỉnh mình sao!

“Thuốc này rất có tác dụng , anh có thấy lành lạnh hay không?” Lâm Tử Lam hỏi.



“Không có!” . . . . . .

Lâm Tử Lam lườm hắn một cái.

“Phía dưới một chút!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

Lâm Tử Lam bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng xuống phía dưới một chút.

“Bên trái!”

Lâm Tử Lam dời tay về bên trái.

“Bên phải!”

Lâm Tử Lam dời tay về bên phải.

“Phía dưới!” . . . . . .

Lâm Tử Lam rất muốn nói, anh rốt cuộc là bị bỏng ở mấy chỗ?

Vừa định chất vấn, Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, ánh mắt kia, khiến Lâm Tử Lam nhất thời hoảng hốt một chút, cúi đầu, tiếp tục thoa thuốc.

Lâm Tử Lam thoa thuốc, cũng không biết sao người Mặc Thiếu Thiên lại đột ngột nóng như vậy, Lâm Tử Lam cảm giác tay mình cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác, giữa bọn họ càng ngày càng ‘mờ ám’.

Cô không dám ngước mắt lên, nhưng cũng cảm thấy được tầm mắt của Mặc Thiếu Thiên cứ chăm chú nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất là nóng rực.

Lâm Tử Lam thoa thuốc, càng ngày càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, tay của cô đã nóng, nhưng người Mặc Thiếu Thiên càng nóng hơn.

Lâm Tử Lam theo bản năng ngẩng đầu lên, “Mặc Thiếu Thiên, anh chẳng lẽ bị sốt!”

Mới vừa nói xong, vậy mà ánh mắt của cô liếc một cái, đã thấy ‘đệ đệ’ của Mặc Thiếu Thiên giữa hai chân lại bất giác có phản ứng, buồn cười tới nỗi hoang đường.

Lâm Tử Lam dĩ nhiên biết cái ‘ý vị’ này là như thế nào.

A a a, Lâm Tử Lam điên tiết, Mặc Thiếu Thiên, em gái anh, trong đầu anh nghĩ những thứ gì a!

Chỉ là thoa thuốc, vậy mà anh cũng có phản ứng sao?

Là làm sao? ? ?

Lâm Tử Lam sợ nên tranh thủ rút tay lại, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng đang nhìn cô, mà đôi tròng mắt kia, lại tràn đầy ý tình. . . . . .

Lâm Tử Lam vừa định mượn cớ lách người, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Mặc Thiếu Thiên lại đột nhiên đứng dậy, hướng về phía cô đi tới.

Lâm Tử Lam tựa vào bên cạnh bàn, Mặc Thiếu Thiên tới ngày càng gần, Lâm Tử Lam không còn đường để lui, trực tiếp bị đặt tại cạnh bàn, Mặc Thiếu Thiên tiến lại gần hơn nữa, không nói hai lời, cúi người, hướng về phía môi của Lâm Tử Lam, đặt môi mình lên môi của cô.

Lâm Tử Lam cả kinh.

Không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại làm vậy.

Trong khoảng thời gi¬an ngắn, cô quên mất cả phản kháng.

Mặc Thiếu Thiên hôn, từ trước đến giờ đều trực tiếp, đều bá đạo và không cho người ta có cơ hội phản kháng, mà lần này, có bá đạo nhưng cũng mang theo một tia nhu tình.

Lâm Tử Lam trong khoảng thời gi¬an ngắn sửng sốt.

Miệng của Mặc Thiếu Thiên còn vương mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, không ngán mà cảm thấy đây là một mùi vị đặc biệt của phái nam.

Lâm Tử Lam muốn lui về phía sau, Mặc Thiếu Thiên lại ép chặt hơn, thân thể dán thật chặt với nhau, cô mở mắt, Mặc Thiếu Thiên lại ôm cô, hôn rất thâm tình.

Lúc này, làm cho Lâm Tử Lam nảy sinh ảo giác.

“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng lại bị Mặc Thiếu Thiên chận lại lần nữa, hắn bá đạo khóa miệng cô, càng thêm thâm thiết mà hôn cô.

Tay của Mặc Thiếu Thiên bắt đầu ở trên người của cô dời đi, bàn tay nóng bỏng, Lâm Tử Lam cảm giác da của mình cũng bắt đầu nóng lên, nóng lên, ngay cả ý thức, cũng trở nên mơ hồ.

Lâm Tử Lam rất muốn mắng, thoa thuốc mà cũng có thể hôn môi, Mặc Thiếu Thiên, anh không còn chuyện gì khác để làm sao?

Nhưng mà, Lâm Tử Lam căn bản còn không kịp mở miệng ra để mắng, ý thức đã từ từ rời đi.



Mặc Thiếu Thiên cảm thấy thân thể cô trở nên mềm nhũn, khóe miệng từ từ nâng lên, tay, càng tùy ý ở trên người của cô dời đi, hai người dần dần bị lạc lối trong nụ hôn này. . . . . .

Cho đến khi…………..

Tay của Mặc Thiếu Thiên, chạm đến nơi mềm mại kia, Lâm Tử Lam hoảng hốt, đột nhiên mở mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên.

“Cốc cốc cốc!” Đang lúc ấy thì, cửa cũng bị gõ.

“Mặc Tổng!” Mạc Lương ở ngoài cửa kêu một tiếng, lúc này mới cắt đứt nụ hôn của hai người.

Lâm Tử Lam lúc này hoảng hốt vội đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại, cho thấy hắn cực kỳ không vui.

Hắn chân chính muốn mắng, Mạc Lương đáng chết, đến lúc nào lại không đến, lại cố tình đến vào lúc này!

Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, chỉ sợ người ở ngoài cửa chợt đi vào, trong khoảng thời gi¬an ngắn, cô trở nên luống cuống.

Đáng chết! Đều do Mặc Thiếu Thiên!

“Em yên tâm, chưa có lệnh của anh, anh ta sẽ không vào!” Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên thấy bộ dáng khẩn trương của Lâm Tử Lam, không khỏi cảm thấy có chút ‘chơi’ thật khá.

Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, trừng mắt, liếc hắn một cái.

“Thuốc để ở đây, tôi đi trước!”

Nói xong, Lâm Tử Lam vội vàng đi ra cửa.

Không biết vì sao có thể như vậy, thoa thuốc không thôi cũng có thể biến thành như vậy, Lâm Tử Lam, đầu óc của mày có vấn đề rồi, đồ thần kinh!

Mở cửa, liền thấy Mạc Lương đứng ngay ở trước cửa.

Mạc Lương cũng có chút ngoài ý muốn không biết Lâm Tử Lam ở bên trong, thoáng nhìn môi của Lâm Tử Lam một chút, vội lên tiếng chào hỏi, “Lâm tiểu thư!”

Lâm Tử Lam hướng Mạc Lương gật đầu cười cười, sau đó cô mau chóng rời đi, mới vừa đi mấy bước, Lâm Tử Lam cảm thấy, mặt của mình nóng phừng lên rồi.

Quả nhiên, đã làm chuyện mà chột dạ a a! !

Nhưng mà, không biết vì cái gì, trong lòng của Lâm Tử Lam, không cầm được mà nảy lên một cái, mặt cũng không khỏi mà đỏ ửng lên. . . . . . . . . . . . . .

Nhìn Lâm Tử Lam rời đi, Mạc Lương lúc này mới đi vào, vậy mà vừa đi vào, lại thấy Mặc Thiếu Thiên thong thả, ung dung mà mặc áo sơ mi. Chẳng lẽ. . . . . ..

Mạc Lương dừng bước, đầu óc bắt đầu không nhịn được mà nghĩ đến mấy cảnh YY . . . . . .

Không trách được lâu như vậy mới mở cửa.

Mặc Thiếu Thiên mặc áo tử tế, nhìn Mạc Lương đứng ở đó, nét mặt đầy vẻ YY của Mạc Lương, liền biết anh ta đang nghĩ cái gì, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, mới ngước mắt nhìn về phía Mạc Lương, “Đang loạn tưởng cái gì?”

Lúc này, Mạc Lương đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, “Mặc Tổng, anh biết tôi đang nghĩ cái gì mà?”

Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Lương, “Hiện tại cũng bắt đầu dám cùng tôi chơi trò nhìn ánh mắt mà đoán rồi !”

Mạc Lương vội vàng cười một tiếng, “Nào có, Mặc Tổng, tôi có phải tới không đúng lúc?”

Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Mạc Lương, sau đó mới chậm rãi khạc ra mấy chữ, “Hiện tại mới nhận thức được việc này, có phải là quá muộn hay không?” . . . . . .

Mạc Lương thề, giọng nói của Mặc Tổng lúc này, nhất định là mang theo một tia âm u.

Hơn nữa, còn là cái vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng.

Xem ra, mình tới thật không đúng lúc a!

Hiện tại Mạc Lương đang suy tính, có nên hay không ở phòng làm việc của Mặc Tổng lắp một cái cam¬era gì đó, tránh cho những chuyện tương tự xảy ra lần nữa, chỉ là, cái này nếu bị Mặc Thiếu Thiên biết, nhất định không tha cho hắn!

“Tìm tôi có chuyện?” Mặc Thiếu Thiên đổi chủ đề, hỏi.

Lúc này, Mạc Lương cũng khôi phục lại tinh thần, lập tức đi lên đưa tài liệu, “Đây là bản hợp đồng bên Hongkong, cần anh xem qua rồi ký tên!”

Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu, sau đó lật xem một lượt, trực tiếp đặt bút ở phía dưới, vung lên chữ kí của mình.

~~~~ Hết chương 174 ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook