Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 209: Mặc Tổng cũng tuyệt hảo.
Khốc Lạp Đóa Đóa
23/07/2015
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mở miệng, “Thiếu Thiên, cám ơn anh đã cùng đi viếng cha với em!” Diệp An Nhiên nói.
Mặc Thiếu Thiên khởi động xe, nghe lời nói của Diệp An Nhiên, anh quay đầu lại nhìn cô, “Không có gì, nên làm!” Lời nói tùy nhiên như vậy, nhưng hiện tại tâm tình Mặc Thiếu Thiên có chút không tốt, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía điện thoại di động, nơi nào đó lại chậm chạp không có động tĩnh.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên cười cười, cũng không có bỏ qua nào của Mặc Thiếu Thiên.
Suy nghĩ một chút, Diệp An Nhiên chợt cau mày, dùng một tay ôm bụng.
Động tác này tuy nhỏ, nhưng mà đối với người nhạy bén như Mặc Thiếu Thiên, cũng đủ để phát hiện.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, “Em làm sao vậy?”
Diệp An Nhiên cau mày, tay ôm bụng, dáng vẻ hình như rất không thoải mái, Mặc Thiếu Thiên thấy tình huống như thế, vội vàng dừng xe ở ven đường, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Diệp An Nhiên, “Em làm sao vậy?”
“Bụng của em thật đau!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đã vì đau đớn mà nhíu mày.
“Anh đưa em đi bệnh viện!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó định đánh tay lái.
“Không cần đâu!” Diệp An Nhiên lên tiếng ngăn cản.
Mặc Thiếu Thiên cau mày nhìn cô, Diệp An Nhiên quẫn bách mới chậm rãi mở miệng, “Thật ra thì, bởi vì bận rộn, nên buổi sáng em cũng chưa có ăn gì, cho nên hơi đau bao tử, ăn một chút gì là ổn thôi!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên giờ mới hiểu, nghĩ tới, buổi trưa hôm nay bọn họ cũng chưa ăn gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Chúng ta đi ăn cơm!”
Vì vậy, anh quay đầu xe.
Diệp An Nhiên cười, “Được!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên tìm một khách sạn gần đấy để ăn cơm.
Ăn xong rồi đưa Diệp An Nhiên về nhà đã là mười một giờ đêm.
Mặc Thiếu Thiên về đến nhà, lúc đến khu chung cư, anh vốn là muốn đi xem mẹ con bọn họ, nhưng vừa tới lầu dưới, anh nhìn lên tầng lầu đã tắt đèn, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới bỏ đi ý niệm này.
Anh bây giờ lại có chút không quen, một ngày không liên lạc với mẹ con họ, anh cảm thấy rất không quen!
Hơn nữa, một ngày nay, bọn họ cũng không có chủ động gọi cho anh một cú điện thoại, điều này làm cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lên nhà của mình.
Sau khi vào nhà, Mặc Thiếu Thiên đi tắm rửa một chút, điện thoại di động để lại ở trên bàn, sau khi đi ra, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại lên nhìn, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, người phụ nữ này rõ là. . . . . .
Để cho anh bất đắc dĩ lại không có cách nào!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên càng thêm khó chịu, vì vậy, cầm điện thoại di động lên rồi đi tới ban công, lướt tới số điện thoại kia, Mặc Thiếu Thiên bấm nút gọi.
Suy nghĩ tới n loại chất vấn nhưng ở trong điện thoại lại truyền đến âm thanh máy móc, “Thật xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy. . . . . .”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên im lặng triệt để rồi !
Mặc Thiếu Thiên rất bất mãn, thật rất muốn xông đi xuống, gõ vang cửa nhà của bọn họ!
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, lý trí đã chiến thắng hành động, Mặc Thiếu Thiên đứng ở trên ban công, nhìn về phía xa, khóe miệng nâng lên nụ cười khổ.
Mặc Thiếu Thiên, mày thế nhưng cũng có một ngày như hôm nay!
. . . . . . . . . .
Ngày hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên xuống nhà muốn đưa Lâm Tử Lam cùng đi làm, nhưng Lâm Tử Lam đã đi trước rồi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, liền lái xe đi tới công ty.
Sau khi tới công ty, buổi sáng liền mở một cuộc họp sớm, đủ các loại sự tình, mãi cho đến mười giờ sáng, thì cuộc họp mới kết thúc.
Bên trong phòng làm việc, Lâm Tử Lam đem một tập tài liệu đưa cho Mặc Thiếu Thiên, vẫn mặt vẻ mặt nghề nghiệp như cũ, “Mặc Tổng, đây là toàn bộ nội dung của cuộc họp!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhận lấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn, ngược lại anh nhìn Lâm Tử Lam, “Buổi sáng tại sao không đợi anh?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam cười nói, “Mặc Tổng là người rất bận rộn, tôi tự mình đi xe taxi thì hơn!”
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Lâm Tử Lam đang tức giận.
“Buổi trưa cùng ăn cơm đi, anh có chuyện muốn nói với em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Thật xin lỗi, Mặc Tổng, tôi đã có hẹn trước rồi!” Lâm Tử Lam vẫn nghề nghiệp như cũ nói, nhìn nét mặt Mặc Thiếu Thiên, hình như trừ quan hệ cấp trên và cấp dưới, thì ngoài ra, không nên có quan hệ gì khác.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, bá đạo nói, “Hủy bỏ!”
“Hủy không được. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nếu như không phải là hiểu rõ người phụ nữ này, anh nhất định sẽ tin lời cô nói…, nhưng bây giờ, xem cách cô cười, Mặc Thiếu Thiên mới biết Lâm Tử Lam tức giận.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam.
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên mở miệng trước, “Về ngày hôm qua. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên mới mở miệng, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên lại vang lên, Mặc Thiếu Thiên thấy thật phiền phức.
Mà lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, “Tôi đi ra ngoài trước!”
Nói xong, Lâm Tử Lam xoay người đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, cau mày, ngay sau đó, anh cầm điện thoại di động trên bàn lên, nhận điện thoại, “A lô. . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . .
Lúc xế chiều, mọi người đang bận, lúc này, Lâm Tử Lam cùng Trần Mặc bị gọi vào phòng làm việc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, “Việc hợp tác với Vân Đức xảy ra chút vấn đề, có người tố cáo, bản thiết kế lần này, là sao chép của người khác!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Sao chép?” Trần Mặc cau mày, sau đó lập tức phủ định, “Không thể nào, bản thiết kế này là tôi cùng Lâm tiểu thư cùng nhau thiết kế, căn bản là không thể!”
Lúc bọn họ thiết kế, không có xem qua bất cứ bản thiết kế nào khác, làm sao có thể sao chép!
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Hiện tại chuyện này, tạm thời bị hoãn lại, còn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tôi phải đi xử lý, trong hai người, ai đi với tôi?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Tôi đi cho!” Trần Mặc mở miệng, bọn họ cũng đều biết, chuyện sao chép như vậy, nếu như có liên quan, thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc tồn tại trong giới đá quý, bọn họ cũng đều biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
“Hay là để tôi đi đi!” Lâm Tử Lam cũng mở miệng, “Tôi là thư ký Tổng Giám Đốc, lại là người phụ trách này lần, hãy để tôi đi cho!”
“Nhưng. . . . . .”
“Trần Mặc, tôi tin tưởng bản thiết kế của chúng ta, sẽ không có vấn đề, hãy để tôi đi!” Lâm Tử Lam nói.
Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, cuối cùng gật đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, sau khi quyết định, hai người cùng xuất phát.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Công ty Vân Đức.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam tới, hai người vẫn đợi bên trong phòng họp.
Lâm Tử Lam nhìn những bản thiết kế kia, cau mày.
“Những thiết kế đó không phải do tôi cùng Trần Mặc thiết kế ra!” Lâm Tử Lam nhìn những bản thiết kế kia, sắc mặt đắm chìm.
Vừa mới dứt lời, Mặc Thiếu Thiên cũng xác định không phải bản thiết kế của công ty, Tổng Giám Đốc Vân Đức cũng nhìn Lâm Tử Lam. “Lâm tiểu thư, cô đừng nói đùa, những thứ này đều là tôi trực tiếp tới MK để lấy đấy!” Tổng Giám Đốc Vân Đức nói.
Lâm Tử Lam nhìn những mẫu thiết kế kia, cực kỳ khẳng định, cô đem bản thiết kế để lên bàn, sau đó từ bên trong lấy ra mấy tờ, “Những thứ này không phải của tôi!” Lâm Tử Lam hết sức khẳng định.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lâm Tử Lam lấy những mẫu thiết kế ra cho Mặc Thiếu Thiên xem, “Đây không phải là sao chép, đây hoàn toàn chính là rập khuôn, hơn nữa, đây cũng không phải là phong cách thiết kế của tôi!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mặc Thiếu Thiên sau khi nhận lấy, lấy ra mấy tờ cùng với mẫu thiết kế của Lâm Tử Lam đối chiếu một chút, phong cách rất bất đồng, sau khi thấy, Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại.
Rất rõ ràng, bản thiết kế đã có người đánh tráo rồi.
Hơn nữa chỉ đánh tráo mấy mẫu Lâm Tử Lam thiết kế, lấy đi mấy tờ và đổi lại mấy tờ.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tổng Giám Đốc Vân Đức, “X Tổng, chuyện này chắc là hiểu lầm, tôi sẽ sớm điều tra việc này!” Mặc Thiếu Thiên nói.
X Tổng cũng không phải là một không người không nói lý lẽ, hơn nữa lần này có thể cùng MK hợp tác, Vân Đức cũng ôm lấy kỳ vọng rất lớn.
“X Tổng, tôi không biết tại sao lại xảy ra việc này, nhưng thiết kế hệ liệt lần này, tôi còn có lưu bản thảo, nếu như ông không tin lời tôi nói, tôi có thể lập tức đưa tới cho ông xem qua!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, mọi người còn có ai không tin?
X Tổng thật thưòng thức cách đối nhân xử thế của Lâm Tử Lam, ông cười, “Tôi đương nhiên tin tưởng Lâm tiểu thư!”
“Nếu là hiểu lầm, thì gỡ bỏ được là tốt rồi, vậy được rồi, cô mau sớm đưa tới, tôi rất muốn thưởng thức những mẫu thiết kế của Lâm tiểu thư!” X Tổng nói tiếp.
Lâm Tử Lam gật đầu cười, “Cám ơn X Tổng, tôi sẽ sớm gửi tới cho ông!” Lâm Tử Lam nói.
Vì vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Chỉ là, trong lòng mỗi người biết rõ, chuyện này, có người trung gi¬an giở trò.
Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên cũng biết.
Chỉ là Lâm Tử Lam không biết, đấy là do ai làm, là ai muốn hại cô như vậy. . . . . .
Đi ra khỏi phòng họp, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi vào thang máy.
“Chuyện này, anh sẽ điều tra!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Bản thiết kế, lúc Lâm Tử Lam giao cho Mặc Thiếu Thiên, vẫn để ở phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên , sau đó đi giao cho tập đoàn Vân Đức, nếu như ở công ty có người động tay động chân, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ tra ra được.
Lâm Tử Lam cũng không muốn làm lớn chuyện, “Tôi chỉ muốn chứng minh là tôi trong sạch, thế là được rồi!”
Không phải là cô không muốn truy cứu, Lâm Tử Lam chẳng muốn đi giày vò những chuyện này, nhưng là nếu như môt khi bị Lâm Tử Lam biết được, cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, không có nói gì.
Ngay vào lúc này, đèn ở bên trong tự nhiên tắt mất, thang máy cũng ngừng lại.
Lâm Tử Lam cùng Cân Mặc Thiếu Thiên sững sờ, Mặc Thiếu Thiên là người đầu tiên phản ứng kịp.
“Thang máy hư rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu, sau đó đi tới trước mặt, bấm nút trên thang máy, muốn báo cho người ta biết thang máy đã bị hư, nhưng không ngờ, nhấn tới mấy cái, cũng không có phản ứng.
“Thật mẹ nó kém cõi!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu, so với MK, kém xa!
Có thể thấy được, bây giờ công ty, an toàn vĩnh viễn đều là số một!
Lâm Tử Lam đứng ở bên trong thang máy, cũng cảm thấy, có chút kém cõi, những việc như thế này chỉ xuất hiện trong những phim thần tượng được chiếu trên TV thôi.
Lâm Tử Lam cảm thấy, phim cũng rất có liên quan tới cuộc sống a!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, không gian trong thang máy vốn không lớn, hiện tại lại tối sầm, mà chiều cao của Mặc Thiếu Thiên, đem che cả người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam đột nhiên cảm thấy, không gian trong thang càng ngày càng nhỏ.
“Hiện tại chỉ có thể đợi nhân viên phát hiện!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam dựa vào phía sau, gật đầu một cái, ánh mắt di chuyển, không nhìn thẳng vào con ngươi Mặc Thiếu Thiên.
Vốn là phải mắc kẹt trong thang máy, là một chuyện rất phiền não và làm cho người ta phát điên đi, mà bây giờ, Mặc Thiếu Thiên tựa hồ có cảm giác cũng không tệ lắm.
Hơn nữa nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất không tệ.
Mắc kẹt trong thang máy lúc này, có thể làm rất nhiều chuyện. . . . . .
Lâm Tử Lam cảm thấy Mặc Thiếu Thiên trầm mặc, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thẳng vào con ngươi Mặc Thiếu Thiên, “Anh cười cái gì?” Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên bước tới chỗ Lâm Tử Lam, “Lâm Tử Lam, em không cảm thấy trong khoảng thời gi¬an này, chúng ta chung đụng, ông trời đã để cho chúng ta nhất định phải làm chuyện gì đó sao?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn anh, “Chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên tà mị cười một tiếng, bóng dáng cao lớn, bao phủ người Lâm Tử Lam.
“Lâm Tử Lam, anh không biết em gọi điện thoại cho anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, đưa mắt nhìn trên người của cô.
Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, nghe được anh nhắc tới đề tài này, Lâm Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì.
“Bảo bối đã nói cho anh biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, “Anh chỉ là cùng Diệp An Nhiên đi tới nghĩa trang, lúc đi anh quên mang điện thoại di động theo, khi về, thì anh đi thay đồ, là cô ấy bắt máy, anh không biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam sửng sốt, không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại giải thích với cô.
Nhìn Lâm Tử Lam không trả lời, Mặc Thiếu Thiên mi tâm hơi nhíu, “Anh với cô ấy không có làm gì, không có tắm, cũng không có lên giường!!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam không nghĩ tới việc Mặc Thiếu Thiên sẽ giải thích, hơn nữa giải thích triệt để thế này, rõ ràng như thế, trong khoảng thời gi¬an ngắn, không biết nên nói gì.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc Tổng, điều này không liên quan đến tôi, thật ra thì, anh không cần thiết phải giải thích!”
Nghe lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Cái gì gọi là không cần thiết phải giải thích?”
“Mặc Tổng, là do anh không xử lý tốt vấn đề tình cảm, tôi cũng không muốn đem mình dính líu vào chuyện đó!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, biết Lâm Tử Lam vẫn còn hiểu lầm, “Lâm Tử Lam, ý tứ anh đối với em, em nên biết rõ!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam nhìn anh, vừa muốn mở miệng nói gì đó, thang máy đột nhiên chao đảo một cái, rơi xuống một đoạn, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam không có chuẩn bị, cả người chao đảo theo, Lâm Tử Lam mang giày cao gót, thiếu chút nữa là ngã xuống, mà lúc này đây, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, đem cả người cô lại gần hơn trước ngực của mình, dùng thân thể chống đỡ lấy cô.
“Em làm sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên lo lắng nhìn cô hỏi.
Mặc dù ánh đèn trong thang máy không phải rất sáng, nhưng Lâm Tử Lam vẫn có thể nhìn đến gương mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên, còn có cặp con ngươi lo lắng kia.
“Không có việc gì!” Lâm Tử Lam lắc đầu.
Mà lúc này, thang máy bắt đầu ‘ầm’ một tiếng, cả người Lâm Tử Lam chao đảo, hoàn hảo để Mặc Thiếu Thiên ôm cô, cô mới không ngã, thang máy bắt đầu rơi xuống, rất nhanh.
Bọn họ cũng rất rõ, thang máy có vấn đề, hơn nữa, nhân viên làm việc cũng không biết.
Nếu như thang máy cứ rơi xuống như vậy, hoặc là xảy ra vấn đề gì, thì sinh mạng của bọn họ sẽ bị nguy hiểm!
Mặc Thiếu Thiên khởi động xe, nghe lời nói của Diệp An Nhiên, anh quay đầu lại nhìn cô, “Không có gì, nên làm!” Lời nói tùy nhiên như vậy, nhưng hiện tại tâm tình Mặc Thiếu Thiên có chút không tốt, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía điện thoại di động, nơi nào đó lại chậm chạp không có động tĩnh.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên cười cười, cũng không có bỏ qua nào của Mặc Thiếu Thiên.
Suy nghĩ một chút, Diệp An Nhiên chợt cau mày, dùng một tay ôm bụng.
Động tác này tuy nhỏ, nhưng mà đối với người nhạy bén như Mặc Thiếu Thiên, cũng đủ để phát hiện.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, “Em làm sao vậy?”
Diệp An Nhiên cau mày, tay ôm bụng, dáng vẻ hình như rất không thoải mái, Mặc Thiếu Thiên thấy tình huống như thế, vội vàng dừng xe ở ven đường, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Diệp An Nhiên, “Em làm sao vậy?”
“Bụng của em thật đau!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đã vì đau đớn mà nhíu mày.
“Anh đưa em đi bệnh viện!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó định đánh tay lái.
“Không cần đâu!” Diệp An Nhiên lên tiếng ngăn cản.
Mặc Thiếu Thiên cau mày nhìn cô, Diệp An Nhiên quẫn bách mới chậm rãi mở miệng, “Thật ra thì, bởi vì bận rộn, nên buổi sáng em cũng chưa có ăn gì, cho nên hơi đau bao tử, ăn một chút gì là ổn thôi!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên giờ mới hiểu, nghĩ tới, buổi trưa hôm nay bọn họ cũng chưa ăn gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Chúng ta đi ăn cơm!”
Vì vậy, anh quay đầu xe.
Diệp An Nhiên cười, “Được!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên tìm một khách sạn gần đấy để ăn cơm.
Ăn xong rồi đưa Diệp An Nhiên về nhà đã là mười một giờ đêm.
Mặc Thiếu Thiên về đến nhà, lúc đến khu chung cư, anh vốn là muốn đi xem mẹ con bọn họ, nhưng vừa tới lầu dưới, anh nhìn lên tầng lầu đã tắt đèn, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới bỏ đi ý niệm này.
Anh bây giờ lại có chút không quen, một ngày không liên lạc với mẹ con họ, anh cảm thấy rất không quen!
Hơn nữa, một ngày nay, bọn họ cũng không có chủ động gọi cho anh một cú điện thoại, điều này làm cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lên nhà của mình.
Sau khi vào nhà, Mặc Thiếu Thiên đi tắm rửa một chút, điện thoại di động để lại ở trên bàn, sau khi đi ra, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại lên nhìn, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, người phụ nữ này rõ là. . . . . .
Để cho anh bất đắc dĩ lại không có cách nào!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên càng thêm khó chịu, vì vậy, cầm điện thoại di động lên rồi đi tới ban công, lướt tới số điện thoại kia, Mặc Thiếu Thiên bấm nút gọi.
Suy nghĩ tới n loại chất vấn nhưng ở trong điện thoại lại truyền đến âm thanh máy móc, “Thật xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy. . . . . .”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên im lặng triệt để rồi !
Mặc Thiếu Thiên rất bất mãn, thật rất muốn xông đi xuống, gõ vang cửa nhà của bọn họ!
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, lý trí đã chiến thắng hành động, Mặc Thiếu Thiên đứng ở trên ban công, nhìn về phía xa, khóe miệng nâng lên nụ cười khổ.
Mặc Thiếu Thiên, mày thế nhưng cũng có một ngày như hôm nay!
. . . . . . . . . .
Ngày hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên xuống nhà muốn đưa Lâm Tử Lam cùng đi làm, nhưng Lâm Tử Lam đã đi trước rồi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, liền lái xe đi tới công ty.
Sau khi tới công ty, buổi sáng liền mở một cuộc họp sớm, đủ các loại sự tình, mãi cho đến mười giờ sáng, thì cuộc họp mới kết thúc.
Bên trong phòng làm việc, Lâm Tử Lam đem một tập tài liệu đưa cho Mặc Thiếu Thiên, vẫn mặt vẻ mặt nghề nghiệp như cũ, “Mặc Tổng, đây là toàn bộ nội dung của cuộc họp!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhận lấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn, ngược lại anh nhìn Lâm Tử Lam, “Buổi sáng tại sao không đợi anh?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam cười nói, “Mặc Tổng là người rất bận rộn, tôi tự mình đi xe taxi thì hơn!”
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Lâm Tử Lam đang tức giận.
“Buổi trưa cùng ăn cơm đi, anh có chuyện muốn nói với em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Thật xin lỗi, Mặc Tổng, tôi đã có hẹn trước rồi!” Lâm Tử Lam vẫn nghề nghiệp như cũ nói, nhìn nét mặt Mặc Thiếu Thiên, hình như trừ quan hệ cấp trên và cấp dưới, thì ngoài ra, không nên có quan hệ gì khác.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, bá đạo nói, “Hủy bỏ!”
“Hủy không được. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nếu như không phải là hiểu rõ người phụ nữ này, anh nhất định sẽ tin lời cô nói…, nhưng bây giờ, xem cách cô cười, Mặc Thiếu Thiên mới biết Lâm Tử Lam tức giận.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam.
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên mở miệng trước, “Về ngày hôm qua. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên mới mở miệng, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên lại vang lên, Mặc Thiếu Thiên thấy thật phiền phức.
Mà lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, “Tôi đi ra ngoài trước!”
Nói xong, Lâm Tử Lam xoay người đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, cau mày, ngay sau đó, anh cầm điện thoại di động trên bàn lên, nhận điện thoại, “A lô. . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . .
Lúc xế chiều, mọi người đang bận, lúc này, Lâm Tử Lam cùng Trần Mặc bị gọi vào phòng làm việc.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, “Việc hợp tác với Vân Đức xảy ra chút vấn đề, có người tố cáo, bản thiết kế lần này, là sao chép của người khác!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Sao chép?” Trần Mặc cau mày, sau đó lập tức phủ định, “Không thể nào, bản thiết kế này là tôi cùng Lâm tiểu thư cùng nhau thiết kế, căn bản là không thể!”
Lúc bọn họ thiết kế, không có xem qua bất cứ bản thiết kế nào khác, làm sao có thể sao chép!
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Hiện tại chuyện này, tạm thời bị hoãn lại, còn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tôi phải đi xử lý, trong hai người, ai đi với tôi?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Tôi đi cho!” Trần Mặc mở miệng, bọn họ cũng đều biết, chuyện sao chép như vậy, nếu như có liên quan, thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc tồn tại trong giới đá quý, bọn họ cũng đều biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
“Hay là để tôi đi đi!” Lâm Tử Lam cũng mở miệng, “Tôi là thư ký Tổng Giám Đốc, lại là người phụ trách này lần, hãy để tôi đi cho!”
“Nhưng. . . . . .”
“Trần Mặc, tôi tin tưởng bản thiết kế của chúng ta, sẽ không có vấn đề, hãy để tôi đi!” Lâm Tử Lam nói.
Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, cuối cùng gật đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, sau khi quyết định, hai người cùng xuất phát.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Công ty Vân Đức.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam tới, hai người vẫn đợi bên trong phòng họp.
Lâm Tử Lam nhìn những bản thiết kế kia, cau mày.
“Những thiết kế đó không phải do tôi cùng Trần Mặc thiết kế ra!” Lâm Tử Lam nhìn những bản thiết kế kia, sắc mặt đắm chìm.
Vừa mới dứt lời, Mặc Thiếu Thiên cũng xác định không phải bản thiết kế của công ty, Tổng Giám Đốc Vân Đức cũng nhìn Lâm Tử Lam. “Lâm tiểu thư, cô đừng nói đùa, những thứ này đều là tôi trực tiếp tới MK để lấy đấy!” Tổng Giám Đốc Vân Đức nói.
Lâm Tử Lam nhìn những mẫu thiết kế kia, cực kỳ khẳng định, cô đem bản thiết kế để lên bàn, sau đó từ bên trong lấy ra mấy tờ, “Những thứ này không phải của tôi!” Lâm Tử Lam hết sức khẳng định.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lâm Tử Lam lấy những mẫu thiết kế ra cho Mặc Thiếu Thiên xem, “Đây không phải là sao chép, đây hoàn toàn chính là rập khuôn, hơn nữa, đây cũng không phải là phong cách thiết kế của tôi!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mặc Thiếu Thiên sau khi nhận lấy, lấy ra mấy tờ cùng với mẫu thiết kế của Lâm Tử Lam đối chiếu một chút, phong cách rất bất đồng, sau khi thấy, Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại.
Rất rõ ràng, bản thiết kế đã có người đánh tráo rồi.
Hơn nữa chỉ đánh tráo mấy mẫu Lâm Tử Lam thiết kế, lấy đi mấy tờ và đổi lại mấy tờ.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tổng Giám Đốc Vân Đức, “X Tổng, chuyện này chắc là hiểu lầm, tôi sẽ sớm điều tra việc này!” Mặc Thiếu Thiên nói.
X Tổng cũng không phải là một không người không nói lý lẽ, hơn nữa lần này có thể cùng MK hợp tác, Vân Đức cũng ôm lấy kỳ vọng rất lớn.
“X Tổng, tôi không biết tại sao lại xảy ra việc này, nhưng thiết kế hệ liệt lần này, tôi còn có lưu bản thảo, nếu như ông không tin lời tôi nói, tôi có thể lập tức đưa tới cho ông xem qua!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, mọi người còn có ai không tin?
X Tổng thật thưòng thức cách đối nhân xử thế của Lâm Tử Lam, ông cười, “Tôi đương nhiên tin tưởng Lâm tiểu thư!”
“Nếu là hiểu lầm, thì gỡ bỏ được là tốt rồi, vậy được rồi, cô mau sớm đưa tới, tôi rất muốn thưởng thức những mẫu thiết kế của Lâm tiểu thư!” X Tổng nói tiếp.
Lâm Tử Lam gật đầu cười, “Cám ơn X Tổng, tôi sẽ sớm gửi tới cho ông!” Lâm Tử Lam nói.
Vì vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Chỉ là, trong lòng mỗi người biết rõ, chuyện này, có người trung gi¬an giở trò.
Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên cũng biết.
Chỉ là Lâm Tử Lam không biết, đấy là do ai làm, là ai muốn hại cô như vậy. . . . . .
Đi ra khỏi phòng họp, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi vào thang máy.
“Chuyện này, anh sẽ điều tra!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Bản thiết kế, lúc Lâm Tử Lam giao cho Mặc Thiếu Thiên, vẫn để ở phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên , sau đó đi giao cho tập đoàn Vân Đức, nếu như ở công ty có người động tay động chân, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ tra ra được.
Lâm Tử Lam cũng không muốn làm lớn chuyện, “Tôi chỉ muốn chứng minh là tôi trong sạch, thế là được rồi!”
Không phải là cô không muốn truy cứu, Lâm Tử Lam chẳng muốn đi giày vò những chuyện này, nhưng là nếu như môt khi bị Lâm Tử Lam biết được, cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, không có nói gì.
Ngay vào lúc này, đèn ở bên trong tự nhiên tắt mất, thang máy cũng ngừng lại.
Lâm Tử Lam cùng Cân Mặc Thiếu Thiên sững sờ, Mặc Thiếu Thiên là người đầu tiên phản ứng kịp.
“Thang máy hư rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu, sau đó đi tới trước mặt, bấm nút trên thang máy, muốn báo cho người ta biết thang máy đã bị hư, nhưng không ngờ, nhấn tới mấy cái, cũng không có phản ứng.
“Thật mẹ nó kém cõi!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu, so với MK, kém xa!
Có thể thấy được, bây giờ công ty, an toàn vĩnh viễn đều là số một!
Lâm Tử Lam đứng ở bên trong thang máy, cũng cảm thấy, có chút kém cõi, những việc như thế này chỉ xuất hiện trong những phim thần tượng được chiếu trên TV thôi.
Lâm Tử Lam cảm thấy, phim cũng rất có liên quan tới cuộc sống a!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, không gian trong thang máy vốn không lớn, hiện tại lại tối sầm, mà chiều cao của Mặc Thiếu Thiên, đem che cả người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam đột nhiên cảm thấy, không gian trong thang càng ngày càng nhỏ.
“Hiện tại chỉ có thể đợi nhân viên phát hiện!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam dựa vào phía sau, gật đầu một cái, ánh mắt di chuyển, không nhìn thẳng vào con ngươi Mặc Thiếu Thiên.
Vốn là phải mắc kẹt trong thang máy, là một chuyện rất phiền não và làm cho người ta phát điên đi, mà bây giờ, Mặc Thiếu Thiên tựa hồ có cảm giác cũng không tệ lắm.
Hơn nữa nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất không tệ.
Mắc kẹt trong thang máy lúc này, có thể làm rất nhiều chuyện. . . . . .
Lâm Tử Lam cảm thấy Mặc Thiếu Thiên trầm mặc, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thẳng vào con ngươi Mặc Thiếu Thiên, “Anh cười cái gì?” Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên bước tới chỗ Lâm Tử Lam, “Lâm Tử Lam, em không cảm thấy trong khoảng thời gi¬an này, chúng ta chung đụng, ông trời đã để cho chúng ta nhất định phải làm chuyện gì đó sao?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn anh, “Chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên tà mị cười một tiếng, bóng dáng cao lớn, bao phủ người Lâm Tử Lam.
“Lâm Tử Lam, anh không biết em gọi điện thoại cho anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, đưa mắt nhìn trên người của cô.
Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, nghe được anh nhắc tới đề tài này, Lâm Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì.
“Bảo bối đã nói cho anh biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, “Anh chỉ là cùng Diệp An Nhiên đi tới nghĩa trang, lúc đi anh quên mang điện thoại di động theo, khi về, thì anh đi thay đồ, là cô ấy bắt máy, anh không biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam sửng sốt, không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại giải thích với cô.
Nhìn Lâm Tử Lam không trả lời, Mặc Thiếu Thiên mi tâm hơi nhíu, “Anh với cô ấy không có làm gì, không có tắm, cũng không có lên giường!!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam không nghĩ tới việc Mặc Thiếu Thiên sẽ giải thích, hơn nữa giải thích triệt để thế này, rõ ràng như thế, trong khoảng thời gi¬an ngắn, không biết nên nói gì.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc Tổng, điều này không liên quan đến tôi, thật ra thì, anh không cần thiết phải giải thích!”
Nghe lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Cái gì gọi là không cần thiết phải giải thích?”
“Mặc Tổng, là do anh không xử lý tốt vấn đề tình cảm, tôi cũng không muốn đem mình dính líu vào chuyện đó!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, biết Lâm Tử Lam vẫn còn hiểu lầm, “Lâm Tử Lam, ý tứ anh đối với em, em nên biết rõ!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam nhìn anh, vừa muốn mở miệng nói gì đó, thang máy đột nhiên chao đảo một cái, rơi xuống một đoạn, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam không có chuẩn bị, cả người chao đảo theo, Lâm Tử Lam mang giày cao gót, thiếu chút nữa là ngã xuống, mà lúc này đây, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, đem cả người cô lại gần hơn trước ngực của mình, dùng thân thể chống đỡ lấy cô.
“Em làm sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên lo lắng nhìn cô hỏi.
Mặc dù ánh đèn trong thang máy không phải rất sáng, nhưng Lâm Tử Lam vẫn có thể nhìn đến gương mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên, còn có cặp con ngươi lo lắng kia.
“Không có việc gì!” Lâm Tử Lam lắc đầu.
Mà lúc này, thang máy bắt đầu ‘ầm’ một tiếng, cả người Lâm Tử Lam chao đảo, hoàn hảo để Mặc Thiếu Thiên ôm cô, cô mới không ngã, thang máy bắt đầu rơi xuống, rất nhanh.
Bọn họ cũng rất rõ, thang máy có vấn đề, hơn nữa, nhân viên làm việc cũng không biết.
Nếu như thang máy cứ rơi xuống như vậy, hoặc là xảy ra vấn đề gì, thì sinh mạng của bọn họ sẽ bị nguy hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.