Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 177: Mẹ tức giận!!!
Khốc Lạp Đóa Đóa
15/07/2015
Edit: Thanh Dâng
Lâm Tử Lam có chút nửa tin nửa ngờ, dĩ nhiên, cô không hoài nghi câu chuyện của Hi Hi nói, mà là vết thương của Tiêu Dật, thật không nặng sao?
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Tử Lam, Hi Hi cảm thấy vô cùng có lỗi a.
“Mẹ, dáng vẻ này của mẹ nói cho con biết, con không nên nói cho mẹ biết chuyện này!” Hi Hi hết sức đáng tiếc nói.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn mắt nhìn Hi Hi một cái, Hi Hi vội vàng cười hắc hắc, tỏ vẻ vô tội.
“Con đảm bảo chú Tiêu Dật thật không có chuyện gì chứ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi lập tức gật đầu, vỗ ngực bảo đảm, “Dĩ nhiên, con bảo đảm!”
Dù nói thế nào đi nữa, chú Tiêu Dật cũng giúp mình và mẹ sáu năm trời, cho dù chú Tiêu Dật thật sự có chuyện, Hi Hi cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Nghe được Hi Hi bảo đảm, Lâm Tử Lam yên tâm rất nhiều, biết Tiêu Dật không bị ảnh hưởng tới tính mạng, cô cũng bớt lo lắng phần nào.
Tiêu Dật thường bị thương, nhưng lúc nào cũng gạt cô, Lâm Tử Lam biết, Tiêu Dật không muốn cho cô lo lắng!.
Đã như vậy, cô cũng không cần lo lắng nhiều nữa, chỉ là, quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên với Tiêu Dật. . . . . .
Cô cứ cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp?
Không ngờ giữa bọn họ lại có ân oán sâu như vậy.
Lâm Tử Lam vừa đi, vừa mua đồ, cũng không yên lòng.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam mua đồ, ngẩn ra, “Mẹ, mẹ xác định là mẹ phải mua cái này sao?”
Lâm Tử Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn đồ trong tay, lúng túng để xuống, vội vàng đi nơi khác.
Đỗ Lôi Tư.[*]
[*] một loại ‘áo mưa’ nổi tiếng.
Hi Hi nhìn hộp đồ đó, cười thầm một chút, “Mẹ, mẹ có thể mua cho cha dùng!”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, trợn mắt, giận dữ nhìn Hi Hi một cái, chỉ là lúc lỡ tay mới cầm nhầm mà thôi.
Hi Hi nở nụ cười, sau đó làm bộ mặt phớt tỉnh, mở miệng, “Mẹ, thật ra thì mẹ không phải lo lắng, chuyện giữa cha với chú Tiêu Dật, là chuyện của hai người đó, chúng ta thực chất không có liên quan tới chuyện này, con cũng vậy, sẽ không nhúng tay vào, con chỉ cần bảo đảm mẹ không bị thương là được rồi!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nghe Hi Hi nói, bày tỏ sự tán đồng, gật đầu một cái.
Đúng, chuyện giữa bọn họ, mặc bọn họ giải quyết, Lâm Tử Lam căn bản không thể nào mà xen vào, cho nên, không cần thiết quá lo lắng về chuyện này.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cười, “Lần này mẹ nghe lời con!”
Hi Hi cười một tiếng.
Vì vậy, hai người tiếp tục mua đồ, tâm tình mặc dù có phần nặng nề, nhưng Lâm Tử Lam cảm thấy Hi Hi nói không sai, không nên để ý, giới hắc đạo tranh giành, ai cũng không thể nhúng tay vào, đây cũng là sự đấu tranh giữa bọn họ, tất nhiên sẽ có một kết quả, Lâm Tử Lam không muốn bị lôi vào giữa hai người họ.
Cô chỉ muốn cùng bảo bối hảo hảo mà sống.
Lâm Tử Lam mua ít đồ ăn vặt, Hi Hi đi mua thức ăn, nhưng không biết nên mua cái gì, lúc này, Hi Hi đột nhiên thấy nguyên liệu dùng để nấu lẩu, nảy sinh một chủ ý, “Mẹ, không bằng chúng ta ăn lẩu đi!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hưng phấn mà nói.
Lâm Tử Lam nhìn nguyên liệu nấy lẩu trong tay Hi Hi, “Hai người ăn lẩu, rất không ý tứ a!”
“Có thể gọi cha tới ăn cùng!” Hi Hi nói, người một nhà cùng nhau ăn lẩu, phải là một chuyện rất có ý tứ đi!
Lúc này, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, trong đầu Lâm Tử Lam liền nhớ tới hình ảnh Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên đi chung với nhau.
“Lãng phí thời gi¬an, không bằng ăn cái gì đó mát mẻ!” Lâm Tử Lam nói, trực tiếp bỏ nguyên liệu nấu lẩu trong tay Hi Hi xuống.
Hi hi 囧.
“Vậy thì ăn cái gì?”
“Món sủi cảo đi!” . . . . . .
Hi Hi cảm thấy mẹ hôm nay có điểm gì đó không đúng, không, chính xác mà nói, lúc nhắc tới cha, mới không đúng.
Chẳng lẽ giữa cha và mẹ đã xảy ra chuyện gì sao?
Hình như, cha đã mấy ngày rồi cũng không tới ăn bữa sáng, chẳng lẽ, thật đã xảy ra chuyện gì?
Độ nhạy bén của Hi Hi có thể xem là rất mạnh.
“Mẹ, cha có phải chọc mẹ tức giận hay không?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nhỏ giọng hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không có!”
“Thật chứ?”
Nhắc tới cái này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Bảo bối, con phải biết, mẹ với cha con không có bất kỳ quan hệ nào, trừ việc mẹ cùng anh ta có con là con của hai người, ngoài ra không có quan hệ gì khác, anh ta làm chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ, cho nên, không nên chuyện gì của anh ta thì cứ lôi mẹ vào!” Lâm Tử Lam nhìn hi nói gằn từng chữ.
Nghe lời của mẹ nói, Hi Hi lại càng cảm thấy, cha nhất định đã làm chuyện gì đó chọc mẹ tức giận rồi!
Vì vậy, Hi Hi cũng không gặn hỏi nữa, cùng Lâm Tử Lam ở siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mới trở về, hai người chỉ ăn một chút rồi đi ngủ.
Trở về phòng, Hi Hi suy nghĩ một chút, có nên gọi điện thoại hỏi cha một chút hay không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nói là làm, Hi Hi lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc Thiếu Thiên, mà lúc này, vừa đúng lúc điện thoại của Hi Hi lại đổ chuông, thấy số gọi tới, khóe miệng của Hi Hi Hi hơi vểnh lên, quả nhiên, tâm ý tương thông a.
Nghĩ tới đây, Hi Hi trực tiếp bấm nút nghe.
“A lô. . . . . .” Nhận điện thoại, Hi Hi miễn cưỡng đáp một tiếng.
“Bảo bối!”
“Cha thân ái của con, cha còn nhớ tới bảo bối à?”
Hi Hi nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, nhạo báng nói.
“Dĩ nhiên, nếu không làm sao cha gọi điện cho con!”
“Con cứ nghĩ là cha quên mất con rồi chứ!” Hi Hi nói.
“Làm sao thế được, con là bảo bối của cha, là sự kiêu ngạo của cha, thế thì tại sao cha lại có thể quên mất con đây?” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Nghe thế, Hi Hi mới nhíu mày, mặc dù không có nói gì, nhưng mà nơi khóe miệng lại dấy lên nụ cười nhàn nhạt mang theo sự thỏa mãn.
“Lại nói cha, cha gần đây rất bận sao?” Hi Hi hỏi.
“Có chút việc cần giải quyết!”
“Ồ!” Hi Hi đáp một tiếng.
“Thế nào?”
“Không có gì!” Hi Hi nhàn nhạt nói một tiếng.
“Ăn cơm chưa?” Mặc Thiếu Thiên tùy ý hỏi.
“Dạ, ăn rồi!”
“Mẹ con đâu! ?”
“Đã đi ngủ rồi, không biết vì sao a, hôm nay tâm tình của mẹ không được tốt lắm!” Hi Hi nói.
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên dừng lại một chút.
“Chỉ là, hôm nay có một chú đẹp trai đưa mẹ về!”
Những lời này, Hi Hi nói ra là để thử dò xét a!
Mặc Thiếu Thiên nghe được, ngẩn người, sau đó mở miệng hỏi, “Người nào?”
“Không biết, chỉ là rất đẹp trai!”
“Đẹp trai bằng cha con không?”
“Cái này khó nói à!”
Mặc Thiếu Thiên ngẩn người một chút, “Được rồi, thời gi¬an không còn sớm, con đi ngủ sớm một chút, hôm nào cha hết bận liền đi tìm con!”
“Dạ, được, cha ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Cúp điện thoại, khóe môi Hi Hi hơi nhếch lên, nở nụ cười hết sức thỏa mãn.
Cứ để cho JQ[*] tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! ! !
[*] tình cảm mờ ám = gian tình
. . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau.
Ngủ là một việc để cho con người ta buông bỏ mọi chuyện, Lâm Tử Lam ngủ đủ giấc rồi, nen tâm tình đương nhiên rất tốt.
Bên trong công ty.
Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Ngay vào lúc này, một nhân viên đi vào.
“Wey wey wey, tôi vừa lấy được một tin!” Một nữ đồng nghiệp thích bát quái [*] nói.
[*] nhiều chuyện.
Công ty từ sau vụ việc của Trọng Nhược Tình, rất ít chuyện để mà bát quái, mọi người cũng đều quên lãng đi, nghe được đồng nghiệp nói như vậy, cũng không còn chuyện gì đáng hay, nhưng cũng rất hưng phấn.
“Tin tức gì?” Có một đồng nghiệp miễn cưỡng hỏi.
“Lúc tôi mới bước vào cửa công ty, liền thấy Mặc Tổng cùng với một cô gái nào đó đi vào, hai người cười cười nói nói, rất là thân mật!” Nữ đồng nghiệp rất hưng phấn mà nói.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, mọi người lập tức hưng phấn.
Nghe tin tức về Mặc Thiếu Thiên, mọi người vĩnh viễn đều vui mừng không mệt mỏi.
“Có thật không? Là bạn gái mới của Mặc Tổng sao?” Một nữ đồng nghiệp khác hỏi.
“Cái này cũng không rõ, nghe đâu là muốn tới công ty chúng ta làm việc!”
“Tới công ty chúng ta? Sẽ không phải là tới phòng thiết kế chúng ta đấy chứ?” Có một đồng nghiệp khác hỏi.
“Cái này tôi không biết, chẳng qua tôi nhìn cô ta, dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa cùng với Mặc Tổng, rất là xứng đôi!” Nữ đồng nghiệp nói.
“Có thật không?”
“Rất cinh đẹp?”
“Chẳng lẽ lại là ‘một bình hoa’ [*] nữa? Cầu nguyện đừng đến phòng thiết kế chúng ta!” . . . . . .
[*] ý bảo chỉ để trưng.
Cuộc thảo luận cuối cùng cũng đi qua, quả nhiên, tin tức về Mặc Thiếu Thiên, mọi người vĩnh viễn sẽ không ngán mà thảo luận.
Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ nhìn bọn họ, nghe được những ngôn luận kia, lông mày cô cau lại, tựa như có lẽ đã khẳng định chuyện gì đó.
Ngay vào lúc này, Cảnh Thần ngồi ở ghế, lập tức trượt đến bàn làm việc của Lâm Tử Lam. “Tử Lam, cậu nói, sẽ không phải là cô gái ngày hôm qua chứ?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam cầm tài liệu trong tay, nghe Cảnh Thần nói, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Không biết!”
“Cô ta cũng muốn tới nơi này đi làm? Không phải chứ? Xem ra sau này, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu liền gặp rồi!” Cảnh Thần thở dài một hơi mà nói.
“Thay vì suy đoán là ai , không bằng làm xong công việc trong tay, để cho ra sản phẩm, mau làm việc đi!” Lâm Tử Lam nói.
Nhìn Lâm Tử Lam, Cảnh Thần bất đắc dĩ mà lắc đầu, làm việc điên cuồng a!
Người phụ nữ này, vĩnh viễn đều có dáng vẻ không để ý đến.
“Tớ là sợ cô ta tới đoạt chén cơm của cậu!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam chau chau mày, “Tớ đây cũng không phải sợ, chuyện gì cũng phải có năng lực, có bản lãnh, nếu vậy, cứ việc tới!”
Cảnh Thần nghe Lâm Tử Lam nói, lập tức cười, người phụ nữ này chính là như vậy, lúc tự tin tuyệt đối bất luận không thua kẻ nào, ung dung, không tranh quyền thế.
“Về năng lực, tớ khẳng định cô ta không mạnh bằng cậu!” Cảnh Thần nói, nhìn Diệp An Nhiên, cùng lắm là ‘một bình hoa’!
“Vậy ý cậu là . . . . . ?”
Lâm Tử Lam có chút nửa tin nửa ngờ, dĩ nhiên, cô không hoài nghi câu chuyện của Hi Hi nói, mà là vết thương của Tiêu Dật, thật không nặng sao?
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Tử Lam, Hi Hi cảm thấy vô cùng có lỗi a.
“Mẹ, dáng vẻ này của mẹ nói cho con biết, con không nên nói cho mẹ biết chuyện này!” Hi Hi hết sức đáng tiếc nói.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn mắt nhìn Hi Hi một cái, Hi Hi vội vàng cười hắc hắc, tỏ vẻ vô tội.
“Con đảm bảo chú Tiêu Dật thật không có chuyện gì chứ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi lập tức gật đầu, vỗ ngực bảo đảm, “Dĩ nhiên, con bảo đảm!”
Dù nói thế nào đi nữa, chú Tiêu Dật cũng giúp mình và mẹ sáu năm trời, cho dù chú Tiêu Dật thật sự có chuyện, Hi Hi cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Nghe được Hi Hi bảo đảm, Lâm Tử Lam yên tâm rất nhiều, biết Tiêu Dật không bị ảnh hưởng tới tính mạng, cô cũng bớt lo lắng phần nào.
Tiêu Dật thường bị thương, nhưng lúc nào cũng gạt cô, Lâm Tử Lam biết, Tiêu Dật không muốn cho cô lo lắng!.
Đã như vậy, cô cũng không cần lo lắng nhiều nữa, chỉ là, quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên với Tiêu Dật. . . . . .
Cô cứ cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp?
Không ngờ giữa bọn họ lại có ân oán sâu như vậy.
Lâm Tử Lam vừa đi, vừa mua đồ, cũng không yên lòng.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam mua đồ, ngẩn ra, “Mẹ, mẹ xác định là mẹ phải mua cái này sao?”
Lâm Tử Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn đồ trong tay, lúng túng để xuống, vội vàng đi nơi khác.
Đỗ Lôi Tư.[*]
[*] một loại ‘áo mưa’ nổi tiếng.
Hi Hi nhìn hộp đồ đó, cười thầm một chút, “Mẹ, mẹ có thể mua cho cha dùng!”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, trợn mắt, giận dữ nhìn Hi Hi một cái, chỉ là lúc lỡ tay mới cầm nhầm mà thôi.
Hi Hi nở nụ cười, sau đó làm bộ mặt phớt tỉnh, mở miệng, “Mẹ, thật ra thì mẹ không phải lo lắng, chuyện giữa cha với chú Tiêu Dật, là chuyện của hai người đó, chúng ta thực chất không có liên quan tới chuyện này, con cũng vậy, sẽ không nhúng tay vào, con chỉ cần bảo đảm mẹ không bị thương là được rồi!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nghe Hi Hi nói, bày tỏ sự tán đồng, gật đầu một cái.
Đúng, chuyện giữa bọn họ, mặc bọn họ giải quyết, Lâm Tử Lam căn bản không thể nào mà xen vào, cho nên, không cần thiết quá lo lắng về chuyện này.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cười, “Lần này mẹ nghe lời con!”
Hi Hi cười một tiếng.
Vì vậy, hai người tiếp tục mua đồ, tâm tình mặc dù có phần nặng nề, nhưng Lâm Tử Lam cảm thấy Hi Hi nói không sai, không nên để ý, giới hắc đạo tranh giành, ai cũng không thể nhúng tay vào, đây cũng là sự đấu tranh giữa bọn họ, tất nhiên sẽ có một kết quả, Lâm Tử Lam không muốn bị lôi vào giữa hai người họ.
Cô chỉ muốn cùng bảo bối hảo hảo mà sống.
Lâm Tử Lam mua ít đồ ăn vặt, Hi Hi đi mua thức ăn, nhưng không biết nên mua cái gì, lúc này, Hi Hi đột nhiên thấy nguyên liệu dùng để nấu lẩu, nảy sinh một chủ ý, “Mẹ, không bằng chúng ta ăn lẩu đi!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hưng phấn mà nói.
Lâm Tử Lam nhìn nguyên liệu nấy lẩu trong tay Hi Hi, “Hai người ăn lẩu, rất không ý tứ a!”
“Có thể gọi cha tới ăn cùng!” Hi Hi nói, người một nhà cùng nhau ăn lẩu, phải là một chuyện rất có ý tứ đi!
Lúc này, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, trong đầu Lâm Tử Lam liền nhớ tới hình ảnh Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên đi chung với nhau.
“Lãng phí thời gi¬an, không bằng ăn cái gì đó mát mẻ!” Lâm Tử Lam nói, trực tiếp bỏ nguyên liệu nấu lẩu trong tay Hi Hi xuống.
Hi hi 囧.
“Vậy thì ăn cái gì?”
“Món sủi cảo đi!” . . . . . .
Hi Hi cảm thấy mẹ hôm nay có điểm gì đó không đúng, không, chính xác mà nói, lúc nhắc tới cha, mới không đúng.
Chẳng lẽ giữa cha và mẹ đã xảy ra chuyện gì sao?
Hình như, cha đã mấy ngày rồi cũng không tới ăn bữa sáng, chẳng lẽ, thật đã xảy ra chuyện gì?
Độ nhạy bén của Hi Hi có thể xem là rất mạnh.
“Mẹ, cha có phải chọc mẹ tức giận hay không?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nhỏ giọng hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không có!”
“Thật chứ?”
Nhắc tới cái này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Bảo bối, con phải biết, mẹ với cha con không có bất kỳ quan hệ nào, trừ việc mẹ cùng anh ta có con là con của hai người, ngoài ra không có quan hệ gì khác, anh ta làm chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ, cho nên, không nên chuyện gì của anh ta thì cứ lôi mẹ vào!” Lâm Tử Lam nhìn hi nói gằn từng chữ.
Nghe lời của mẹ nói, Hi Hi lại càng cảm thấy, cha nhất định đã làm chuyện gì đó chọc mẹ tức giận rồi!
Vì vậy, Hi Hi cũng không gặn hỏi nữa, cùng Lâm Tử Lam ở siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mới trở về, hai người chỉ ăn một chút rồi đi ngủ.
Trở về phòng, Hi Hi suy nghĩ một chút, có nên gọi điện thoại hỏi cha một chút hay không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nói là làm, Hi Hi lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc Thiếu Thiên, mà lúc này, vừa đúng lúc điện thoại của Hi Hi lại đổ chuông, thấy số gọi tới, khóe miệng của Hi Hi Hi hơi vểnh lên, quả nhiên, tâm ý tương thông a.
Nghĩ tới đây, Hi Hi trực tiếp bấm nút nghe.
“A lô. . . . . .” Nhận điện thoại, Hi Hi miễn cưỡng đáp một tiếng.
“Bảo bối!”
“Cha thân ái của con, cha còn nhớ tới bảo bối à?”
Hi Hi nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, nhạo báng nói.
“Dĩ nhiên, nếu không làm sao cha gọi điện cho con!”
“Con cứ nghĩ là cha quên mất con rồi chứ!” Hi Hi nói.
“Làm sao thế được, con là bảo bối của cha, là sự kiêu ngạo của cha, thế thì tại sao cha lại có thể quên mất con đây?” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Nghe thế, Hi Hi mới nhíu mày, mặc dù không có nói gì, nhưng mà nơi khóe miệng lại dấy lên nụ cười nhàn nhạt mang theo sự thỏa mãn.
“Lại nói cha, cha gần đây rất bận sao?” Hi Hi hỏi.
“Có chút việc cần giải quyết!”
“Ồ!” Hi Hi đáp một tiếng.
“Thế nào?”
“Không có gì!” Hi Hi nhàn nhạt nói một tiếng.
“Ăn cơm chưa?” Mặc Thiếu Thiên tùy ý hỏi.
“Dạ, ăn rồi!”
“Mẹ con đâu! ?”
“Đã đi ngủ rồi, không biết vì sao a, hôm nay tâm tình của mẹ không được tốt lắm!” Hi Hi nói.
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên dừng lại một chút.
“Chỉ là, hôm nay có một chú đẹp trai đưa mẹ về!”
Những lời này, Hi Hi nói ra là để thử dò xét a!
Mặc Thiếu Thiên nghe được, ngẩn người, sau đó mở miệng hỏi, “Người nào?”
“Không biết, chỉ là rất đẹp trai!”
“Đẹp trai bằng cha con không?”
“Cái này khó nói à!”
Mặc Thiếu Thiên ngẩn người một chút, “Được rồi, thời gi¬an không còn sớm, con đi ngủ sớm một chút, hôm nào cha hết bận liền đi tìm con!”
“Dạ, được, cha ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Cúp điện thoại, khóe môi Hi Hi hơi nhếch lên, nở nụ cười hết sức thỏa mãn.
Cứ để cho JQ[*] tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! ! !
[*] tình cảm mờ ám = gian tình
. . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau.
Ngủ là một việc để cho con người ta buông bỏ mọi chuyện, Lâm Tử Lam ngủ đủ giấc rồi, nen tâm tình đương nhiên rất tốt.
Bên trong công ty.
Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Ngay vào lúc này, một nhân viên đi vào.
“Wey wey wey, tôi vừa lấy được một tin!” Một nữ đồng nghiệp thích bát quái [*] nói.
[*] nhiều chuyện.
Công ty từ sau vụ việc của Trọng Nhược Tình, rất ít chuyện để mà bát quái, mọi người cũng đều quên lãng đi, nghe được đồng nghiệp nói như vậy, cũng không còn chuyện gì đáng hay, nhưng cũng rất hưng phấn.
“Tin tức gì?” Có một đồng nghiệp miễn cưỡng hỏi.
“Lúc tôi mới bước vào cửa công ty, liền thấy Mặc Tổng cùng với một cô gái nào đó đi vào, hai người cười cười nói nói, rất là thân mật!” Nữ đồng nghiệp rất hưng phấn mà nói.
Quả nhiên, cô vừa nói xong, mọi người lập tức hưng phấn.
Nghe tin tức về Mặc Thiếu Thiên, mọi người vĩnh viễn đều vui mừng không mệt mỏi.
“Có thật không? Là bạn gái mới của Mặc Tổng sao?” Một nữ đồng nghiệp khác hỏi.
“Cái này cũng không rõ, nghe đâu là muốn tới công ty chúng ta làm việc!”
“Tới công ty chúng ta? Sẽ không phải là tới phòng thiết kế chúng ta đấy chứ?” Có một đồng nghiệp khác hỏi.
“Cái này tôi không biết, chẳng qua tôi nhìn cô ta, dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa cùng với Mặc Tổng, rất là xứng đôi!” Nữ đồng nghiệp nói.
“Có thật không?”
“Rất cinh đẹp?”
“Chẳng lẽ lại là ‘một bình hoa’ [*] nữa? Cầu nguyện đừng đến phòng thiết kế chúng ta!” . . . . . .
[*] ý bảo chỉ để trưng.
Cuộc thảo luận cuối cùng cũng đi qua, quả nhiên, tin tức về Mặc Thiếu Thiên, mọi người vĩnh viễn sẽ không ngán mà thảo luận.
Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ nhìn bọn họ, nghe được những ngôn luận kia, lông mày cô cau lại, tựa như có lẽ đã khẳng định chuyện gì đó.
Ngay vào lúc này, Cảnh Thần ngồi ở ghế, lập tức trượt đến bàn làm việc của Lâm Tử Lam. “Tử Lam, cậu nói, sẽ không phải là cô gái ngày hôm qua chứ?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam cầm tài liệu trong tay, nghe Cảnh Thần nói, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Không biết!”
“Cô ta cũng muốn tới nơi này đi làm? Không phải chứ? Xem ra sau này, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu liền gặp rồi!” Cảnh Thần thở dài một hơi mà nói.
“Thay vì suy đoán là ai , không bằng làm xong công việc trong tay, để cho ra sản phẩm, mau làm việc đi!” Lâm Tử Lam nói.
Nhìn Lâm Tử Lam, Cảnh Thần bất đắc dĩ mà lắc đầu, làm việc điên cuồng a!
Người phụ nữ này, vĩnh viễn đều có dáng vẻ không để ý đến.
“Tớ là sợ cô ta tới đoạt chén cơm của cậu!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam chau chau mày, “Tớ đây cũng không phải sợ, chuyện gì cũng phải có năng lực, có bản lãnh, nếu vậy, cứ việc tới!”
Cảnh Thần nghe Lâm Tử Lam nói, lập tức cười, người phụ nữ này chính là như vậy, lúc tự tin tuyệt đối bất luận không thua kẻ nào, ung dung, không tranh quyền thế.
“Về năng lực, tớ khẳng định cô ta không mạnh bằng cậu!” Cảnh Thần nói, nhìn Diệp An Nhiên, cùng lắm là ‘một bình hoa’!
“Vậy ý cậu là . . . . . ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.