Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 523: Mối tình sâu đậm của Tiêu Dật
Khốc Lạp Đóa Đóa
28/01/2016
Lúc này, Hoa Hồng không nhịn được mở miệng, "Mẹ kiếp, phong cách rất tây, chuyện gì đã xảy ra! ?"
Lời này, rõ ràng là hỏi Tạp Ni.
Cũng chỉ có Tạp Ni đi tới hỏi tình huống .
Tạp Ni lắc đầu, "Tôi cũng không biết!"
"Có phải là do tắc nghẽn động mạch hoặc là có bệnh gì!" Lý Thuận bàn luận.
"Nói nhảm, anh thấy người chết vì tắc nghẽn động mạch hoặc là có bệnh mà thảm như vậy sao! ?" Câu nói đầu tiên bị Hoa Hồng phủ định.
Lý Thuận gật đầu, "Điều này cũng đúng, chẳng qua tình huống như thế, làm sao cùng lão Đại. . . . . ." Nói được một nửa, Lý Thuận dường như ý thức cái gì, lập tức dừng lại.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Hi Hi, mọi người trừng mắt liếc anh một cái.
"Ý của tôi là. . . . . ."
"Là rất giống!" Lúc này, Bạch Dạ im lặng từ đầu đến cuối đã mở miệng.
Chuyên gia nói chuyện, còn ai dám phủ nhận.
Cũng là lời Bạch Dạ nói..., làm cho mọi người chú ý, họ nhìn Bạch Dạ, "Có ý gì! ?"
Bạch Dạ ngồi ở đó, hết sức tao nhã ăn tảng thịt bò, giống như chuyện vừa mới xảy ra, anh không nhìn thấy gì hết.
Núi thái sơn sụp đổ ở trước mà mặt không đổi sắc.
Người có thể bình tĩnh như vậy, cũng chỉ có một mình Bạch Dạ.
Lúc này, Bạch Dạ để dao nĩa xuống, tao nhã lau miệng, "Mọi người không thấy, anh ta mới vừa rồi, có một điểm chung với Hi Hi sao?"
"Ý anh nói, tự mình hại mình! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ hỏi.
Bạch Dạ gật đầu, "Nếu như tôi đoán không sai, anh cũng là trúng cổ mà chết!"
". . . . . ."
Lời Bạch Dạ nói..., nói lòng người khó đoán, so với sát thủ giết người như họ còn đáng sợ hơn, không thể nhìn thấy .
Sớm biết, không đi làm sát thủ, trực tiếp đi học cách là hạ cổ được rồi.
Dễ dàng, mau lẹ, còn không dễ bị người phát hiện.
"Muốn biết anh ta chết như thế nào, phải xem vừa rồi đã tiếp xúc người nào!" Bạch Dạ thản nhiên nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, không nói hai lời trực tiếp vọt tới.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, mọi người ngẩn người.
"Anh ta đi đâu vậy?" Hoa Hồng có chút kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ bị dọa cho sợ!
Mà Hi Hi nhìn bộ dạng Mặc Thiếu Thiên, chân mày chau lại, trong lòng khẳng định chắc chắn, nhất định là cha đi tìm tiểu cô nương vừa rồi!
Mới vừa rồi chỉ có cô cùng người đàn ông kia tiếp xúc, hơn nữa chỉ tức giận nhìn anh ta một cái, lúc ấy trong lòng Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới đã vậy còn hạ cổ không ai hay biết.
Nhưng đến cùng có phải hay không, họ cũng không biết, mà Mặc Thiếu Thiên đuổi theo tìm đáp án. . . . . .
Mười mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên trở về.
Thấy anh, Lâm Tử Lam vội vàng hỏi, "Như thế nào? Tìm được rồi sao?"
Mới vừa rồi Mặc Thiếu Thiên đi, Hi Hi đem chuyện kể cho mọi người, nếu quả thật đúng là như vậy..., như vậy Hi Hi cũng sẽ được cứu.
Nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam tràn đầy chờ đợi, Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có!"
"Tìm hết xung quanh, không tìm được!"
Mọi người trầm mặc, vốn cảm thấy có chút hy vọng có thể tìm được, nhưng không nghĩ tới có thể như vậy. . . . . .
Lúc này, Hi Hi nhìn họ, "Làm sao có thể nhanh như vậy đã tìm được, chẳng qua chúng ta may mắn như vậy, tới ngày đầu tiên là có thể gặp phải, đã rất tốt!"
"Mấu chốt, người kia có phải người chúng ta muốn tìm hay không, không giống nhau, thoạt nhìn, thì không khác lắm, có thể không phải!" Hi Hi an ủi mọi người.
Ngay cả chuyện của mình, nhưng bé có thể cảm giác được tâm trạng cha và mẹ như thế nào.
Lưu Ly gật đầu, "Bảo bối nói không sai, tuổi nhỏ như vậy, không thể là người hạ cổ Hi Hi, không tìm được cũng không liên quan!" Lưu Ly cũng an ủi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, cũng có lý .
Cho nên, bữa cơm này xong như vậy, sau khi ăn xong, họ trở về.
Mới vừa đi tới hành lang, điện thoại Lâm Tử Lam vang lên, nhìn thấy số của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam gần như không hề do dự trả lời.
"Alô!" Giọng nói Lâm Tử Lam, tràn đầy khẩn trương cùng mong đợi.
"Tử Lam!" Tiêu Dật thản nhiên kêu một tiếng.
"Là tôi, ghép hình xong rồi sao?" Lâm Tử Lam khẩn trương hỏi.
Tiêu Dật ở bên kia ngẩn người, vốn là muốn hỏi thăm cô một câu, nhưng không nghĩ tới cô nói thẳng vào đề tài.
"Ừ, đã làm xong!" Tiêu Dật mở miệng.
"Tốt, anh gửi cho tôi!" Lâm Tử Lam kích động nói.
"Tốt!" Cho nên, đơn giản là nói chuyện xong, Lâm Tử Lam đang định cúp điện thoại!
"Tử Lam ——" Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng.
"Sao vậy?" Lâm Tử Lam giật mình dừng lại.
Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, Tiêu Dật thoáng cái không biết nên nói cái gì cho phải, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Cần anh đến không?"
Lâm Tử Lam hơi sững sờ, ngước mắt, theo bản năng nhìn hướng Mặc Thiếu Thiên, "Không cần, chúng tôi đã đến, sẽ tìm được người kia!" Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật, ". . . . . . Tốt, anh biết rồi, lập tức gửi hình cho em!" Nói xong, Tiêu Dật trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dật ngồi ở đó, khóe miệng không khỏi nở nụ cười giễu cợt. . . . . .
Mà bên đây, Lâm Tử Lam cũng không nói thêm cái gì, mở miệng, "Đã ghép hình xong, lập tức gửi tới đây!"
Nói đến cái này, mọi người lập tức trở về.
Vừa đi vào cửa, điện thoại Lâm Tử Lam phát ra âm thanh tích tích.
Lâm Tử Lam mở hình ảnh ra, thấy một người phụ nữ, chẳng qua là người phụ nữ rất bình thường, hơn nữa, tuổi khoảng bốn mươi lăm.
Lâm Tử Lam nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, "Truyền tới máy vi tính lớn hơn!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, cho nên Mặc Thiếu Thiên cầm lấy điện thoại di động đi tới máy vi tính phía bên kia.
Hoa Hồng cùng Lưu Ly theo sát ở phía sau, họ cũng muốn biết, rốt cuộc là người nào.
Lý Thuận cùng Tạp Ni cũng đi theo như lẽ thường phải làm, chỉ có Bạch Dạ, thoạt nhìn không quá nhiệt tình.
Dù sao, loại chuyện tìm người này, cũng không tới phiên anh .
Anh cũng không giúp được một tay.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới trước máy vi tính, trực tiếp đem hình truyền đến máy vi tính.
Nhấn mở hình, hình ảnh lớn hơn, người đàn bà kia xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của họ.
Hoa Hồng nhìn thấy đầu tiên mở miệng, "Quả nhiên là hạ cổ, dáng vẻ thoạt nhìn đã u ám!"
Lý Thuận nói tiếp, "Lời này, đừng nên nói trước mặt cô ta, nếu không bị hạ cổ lúc nào cũng không biết!"
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Hoa Hồng từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lý Thuận, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, "Anh cảm thấy, tôi sẽ sợ cô ta! ?" Dù gì cô cũng là một sát thủ, giết người ở xa ngàn dặm, lại sợ một người hạ cổ sao?
Lý Thuận thức thời, vội vàng lắc đầu, "Sẽ không, cô một đao giết chết cô ta, cô ta làm sao hạ cổ, đối với cô! ?"
Lời này nghe còn lọt tai một chút, Hoa Hồng gật đầu, "Đó là đương nhiên!"
Lý Thuận, ". . . . . ."
Phụ nữ, vĩnh viễn không biết cái gì gọi là lời thật thì khó nghe, trong lòng Lý Thuận buồn bã kêu gào!
Lúc này, Hi Hi cũng nhìn người trong hình, thì ra là cô ta, không phải là cô bé lúc nãy nhìn thấy!
Chẳng biết tại sao, hôm nay bộ dạng tiểu cô nương kia, luôn luôn quanh quẩn trong đầu của bé.
Nếu như nói Hi Hi động lòng, cũng không phải, cô không phải là loại bé thích, nhưng để lại ấn tượng trong lòng Hi Hi như vậy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Đây chính là người chúng ta muốn tìm!"
"Nhưng Bermuda lớn như vậy, làm sao tìm được! ?"Lâm Tử Lam mở miệng hỏi.
Ngay cả hiện tại đến nơi này, có hình, nhưng tìm kiếm một người trong biển người mênh mông, là rất khó .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tạp Ni, "Chuyện này, cần Tạp Ni hỗ trợ!"
"Lúc này, mới ý thức được tầm quan trọng của Hợp Tung!" Tạp Ni mở miệng.
"Tôi cũng biết, nếu như không phải bởi vì Hi Hi, đã sớm phế đi các anh!"
"Vậy bây giờ tốt nhất phế con của anh trước đi, bé chính là người đứng đầu!"
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Hi Hi, ". . . . . ."
"Thật ra thì, tôi còn có một ý nghĩ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ý nghĩ gì! ?"
"Ý nghĩ gì! ?"
Lưu Ly cùng Lâm Tử Lam gần như hỏi cùng một lúc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Hiện tại có thể cần hỗ trợ của Tiêu Dật!"
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhíu mày.
"Ban đầu Tiêu Dật làm sao tìm được cô ta, bây giờ chúng ta cũng làm vậy để tìm cô ta, dùng cách giống vậy!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Nói đến cái này, Tạp Ni gật đầu, "Cái này nếu so với tìm người trong phạm vi lớn có ích hơn nhiều, tự động đưa tới cửa, tìm một người lạ dễ dàng hơn!"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Tôi hiểu!"
"Mẹ!" Lúc này, Hi Hi mở miệng, nhìn Lâm Tử Lam, "Đã lâu con không nhìn thấy chú Tiêu Dật rồi, con có thể gọi điện thoại cho chú ấy không?" Hi Hi hỏi.
Rõ ràng, đây là Hi Hi đang giúp Lâm Tử Lam.
Biết mẹ cùng Tiêu Dật nói chuyện nhất định sẽ lúng túng, còn không bằng tự mình gọi cú điện thoại này.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu, "Tốt!"
Hi Hi cười một tiếng.
Sau khi quyết định như vậy, Hi Hi cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật ở bên kia, đang uống rượu, đã hơi say, Ảnh Tử ở bên cạnh nhìn, có chút không đành lòng, "Chủ nhân, đừng uống nữa!"
Tiêu Dật giống như không nghe thấy, tiếp tục uống, ánh đèn hắt vào mặt anh, vô cùng cô đơn.
Ảnh Tử ở một bên nhìn, cau mày, hận không thể thay anh chịu đựng những thứ kia.
"Chủ nhân, nếu như anh sợ Lâm tiểu thư hiểu lầm, như vậy, tôi sẽ giải thích cho cô ấy!" Ảnh Tử mở miệng.
Nói đến Lâm tiểu thư, Tiêu Dật mới có phản ứng, thân thể giật mình dừng lại, cũng không quay đầu, mà mở miệng, "Không cần, cậu đi ra ngoài đi!"
"Nhưng ——"
"Đi ra ngoài!" Tiêu Dật lần nữa nghiêm giọng mở miệng, mặc dù âm thanh không phải rất lớn, nhưng đầy đủ uy nghiêm.
Ảnh Tử đứng ở đó, muốn nói điều gì cũng không biết nên nói như thế nào, nhìn Tiêu Dật, trong mắt tất cả đều là nồng đậm lo lắng, cuối cùng cũng bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng.
Tiêu Dật tiếp tục uống, đôi mắt híp lại, trước mắt hiện lên khoảng thời gian tám năm trước họ cùng nhau ở chung một chỗ.
Vui vẻ, tức giận, vui mừng, tất cả đều rõ mồn một trước mắt. . . . . .
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại cảnh còn người mất rồi!
Khóe miệng Tiêu Dật, không khỏi nở nụ cười tự giễu, nhớ tới lúc nói chuyện điện thoại cùng Lâm Tử Lam, tim anh đau nhói . . . . . .
Bao nhiêu năm, không có cảm giác như vậy.
Tâm trí mạnh mẽ của anh ở nơi nào rồi?
Hiện tại tất cả đều đặt trên người một người phụ nữ. . . . . .
Lúc đang tự giễu cợt mình, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thản nhiên liếc một cái, song nhìn thấy là điện thoại của Lâm Tử Lam, anh không thể ngăn được tim mình nhói lên. . . . . .
Lời này, rõ ràng là hỏi Tạp Ni.
Cũng chỉ có Tạp Ni đi tới hỏi tình huống .
Tạp Ni lắc đầu, "Tôi cũng không biết!"
"Có phải là do tắc nghẽn động mạch hoặc là có bệnh gì!" Lý Thuận bàn luận.
"Nói nhảm, anh thấy người chết vì tắc nghẽn động mạch hoặc là có bệnh mà thảm như vậy sao! ?" Câu nói đầu tiên bị Hoa Hồng phủ định.
Lý Thuận gật đầu, "Điều này cũng đúng, chẳng qua tình huống như thế, làm sao cùng lão Đại. . . . . ." Nói được một nửa, Lý Thuận dường như ý thức cái gì, lập tức dừng lại.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Hi Hi, mọi người trừng mắt liếc anh một cái.
"Ý của tôi là. . . . . ."
"Là rất giống!" Lúc này, Bạch Dạ im lặng từ đầu đến cuối đã mở miệng.
Chuyên gia nói chuyện, còn ai dám phủ nhận.
Cũng là lời Bạch Dạ nói..., làm cho mọi người chú ý, họ nhìn Bạch Dạ, "Có ý gì! ?"
Bạch Dạ ngồi ở đó, hết sức tao nhã ăn tảng thịt bò, giống như chuyện vừa mới xảy ra, anh không nhìn thấy gì hết.
Núi thái sơn sụp đổ ở trước mà mặt không đổi sắc.
Người có thể bình tĩnh như vậy, cũng chỉ có một mình Bạch Dạ.
Lúc này, Bạch Dạ để dao nĩa xuống, tao nhã lau miệng, "Mọi người không thấy, anh ta mới vừa rồi, có một điểm chung với Hi Hi sao?"
"Ý anh nói, tự mình hại mình! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Bạch Dạ hỏi.
Bạch Dạ gật đầu, "Nếu như tôi đoán không sai, anh cũng là trúng cổ mà chết!"
". . . . . ."
Lời Bạch Dạ nói..., nói lòng người khó đoán, so với sát thủ giết người như họ còn đáng sợ hơn, không thể nhìn thấy .
Sớm biết, không đi làm sát thủ, trực tiếp đi học cách là hạ cổ được rồi.
Dễ dàng, mau lẹ, còn không dễ bị người phát hiện.
"Muốn biết anh ta chết như thế nào, phải xem vừa rồi đã tiếp xúc người nào!" Bạch Dạ thản nhiên nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, không nói hai lời trực tiếp vọt tới.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, mọi người ngẩn người.
"Anh ta đi đâu vậy?" Hoa Hồng có chút kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ bị dọa cho sợ!
Mà Hi Hi nhìn bộ dạng Mặc Thiếu Thiên, chân mày chau lại, trong lòng khẳng định chắc chắn, nhất định là cha đi tìm tiểu cô nương vừa rồi!
Mới vừa rồi chỉ có cô cùng người đàn ông kia tiếp xúc, hơn nữa chỉ tức giận nhìn anh ta một cái, lúc ấy trong lòng Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới đã vậy còn hạ cổ không ai hay biết.
Nhưng đến cùng có phải hay không, họ cũng không biết, mà Mặc Thiếu Thiên đuổi theo tìm đáp án. . . . . .
Mười mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên trở về.
Thấy anh, Lâm Tử Lam vội vàng hỏi, "Như thế nào? Tìm được rồi sao?"
Mới vừa rồi Mặc Thiếu Thiên đi, Hi Hi đem chuyện kể cho mọi người, nếu quả thật đúng là như vậy..., như vậy Hi Hi cũng sẽ được cứu.
Nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam tràn đầy chờ đợi, Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có!"
"Tìm hết xung quanh, không tìm được!"
Mọi người trầm mặc, vốn cảm thấy có chút hy vọng có thể tìm được, nhưng không nghĩ tới có thể như vậy. . . . . .
Lúc này, Hi Hi nhìn họ, "Làm sao có thể nhanh như vậy đã tìm được, chẳng qua chúng ta may mắn như vậy, tới ngày đầu tiên là có thể gặp phải, đã rất tốt!"
"Mấu chốt, người kia có phải người chúng ta muốn tìm hay không, không giống nhau, thoạt nhìn, thì không khác lắm, có thể không phải!" Hi Hi an ủi mọi người.
Ngay cả chuyện của mình, nhưng bé có thể cảm giác được tâm trạng cha và mẹ như thế nào.
Lưu Ly gật đầu, "Bảo bối nói không sai, tuổi nhỏ như vậy, không thể là người hạ cổ Hi Hi, không tìm được cũng không liên quan!" Lưu Ly cũng an ủi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, cũng có lý .
Cho nên, bữa cơm này xong như vậy, sau khi ăn xong, họ trở về.
Mới vừa đi tới hành lang, điện thoại Lâm Tử Lam vang lên, nhìn thấy số của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam gần như không hề do dự trả lời.
"Alô!" Giọng nói Lâm Tử Lam, tràn đầy khẩn trương cùng mong đợi.
"Tử Lam!" Tiêu Dật thản nhiên kêu một tiếng.
"Là tôi, ghép hình xong rồi sao?" Lâm Tử Lam khẩn trương hỏi.
Tiêu Dật ở bên kia ngẩn người, vốn là muốn hỏi thăm cô một câu, nhưng không nghĩ tới cô nói thẳng vào đề tài.
"Ừ, đã làm xong!" Tiêu Dật mở miệng.
"Tốt, anh gửi cho tôi!" Lâm Tử Lam kích động nói.
"Tốt!" Cho nên, đơn giản là nói chuyện xong, Lâm Tử Lam đang định cúp điện thoại!
"Tử Lam ——" Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng.
"Sao vậy?" Lâm Tử Lam giật mình dừng lại.
Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, Tiêu Dật thoáng cái không biết nên nói cái gì cho phải, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Cần anh đến không?"
Lâm Tử Lam hơi sững sờ, ngước mắt, theo bản năng nhìn hướng Mặc Thiếu Thiên, "Không cần, chúng tôi đã đến, sẽ tìm được người kia!" Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật, ". . . . . . Tốt, anh biết rồi, lập tức gửi hình cho em!" Nói xong, Tiêu Dật trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dật ngồi ở đó, khóe miệng không khỏi nở nụ cười giễu cợt. . . . . .
Mà bên đây, Lâm Tử Lam cũng không nói thêm cái gì, mở miệng, "Đã ghép hình xong, lập tức gửi tới đây!"
Nói đến cái này, mọi người lập tức trở về.
Vừa đi vào cửa, điện thoại Lâm Tử Lam phát ra âm thanh tích tích.
Lâm Tử Lam mở hình ảnh ra, thấy một người phụ nữ, chẳng qua là người phụ nữ rất bình thường, hơn nữa, tuổi khoảng bốn mươi lăm.
Lâm Tử Lam nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy khẩn trương, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, "Truyền tới máy vi tính lớn hơn!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, cho nên Mặc Thiếu Thiên cầm lấy điện thoại di động đi tới máy vi tính phía bên kia.
Hoa Hồng cùng Lưu Ly theo sát ở phía sau, họ cũng muốn biết, rốt cuộc là người nào.
Lý Thuận cùng Tạp Ni cũng đi theo như lẽ thường phải làm, chỉ có Bạch Dạ, thoạt nhìn không quá nhiệt tình.
Dù sao, loại chuyện tìm người này, cũng không tới phiên anh .
Anh cũng không giúp được một tay.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới trước máy vi tính, trực tiếp đem hình truyền đến máy vi tính.
Nhấn mở hình, hình ảnh lớn hơn, người đàn bà kia xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của họ.
Hoa Hồng nhìn thấy đầu tiên mở miệng, "Quả nhiên là hạ cổ, dáng vẻ thoạt nhìn đã u ám!"
Lý Thuận nói tiếp, "Lời này, đừng nên nói trước mặt cô ta, nếu không bị hạ cổ lúc nào cũng không biết!"
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Hoa Hồng từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lý Thuận, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, "Anh cảm thấy, tôi sẽ sợ cô ta! ?" Dù gì cô cũng là một sát thủ, giết người ở xa ngàn dặm, lại sợ một người hạ cổ sao?
Lý Thuận thức thời, vội vàng lắc đầu, "Sẽ không, cô một đao giết chết cô ta, cô ta làm sao hạ cổ, đối với cô! ?"
Lời này nghe còn lọt tai một chút, Hoa Hồng gật đầu, "Đó là đương nhiên!"
Lý Thuận, ". . . . . ."
Phụ nữ, vĩnh viễn không biết cái gì gọi là lời thật thì khó nghe, trong lòng Lý Thuận buồn bã kêu gào!
Lúc này, Hi Hi cũng nhìn người trong hình, thì ra là cô ta, không phải là cô bé lúc nãy nhìn thấy!
Chẳng biết tại sao, hôm nay bộ dạng tiểu cô nương kia, luôn luôn quanh quẩn trong đầu của bé.
Nếu như nói Hi Hi động lòng, cũng không phải, cô không phải là loại bé thích, nhưng để lại ấn tượng trong lòng Hi Hi như vậy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Đây chính là người chúng ta muốn tìm!"
"Nhưng Bermuda lớn như vậy, làm sao tìm được! ?"Lâm Tử Lam mở miệng hỏi.
Ngay cả hiện tại đến nơi này, có hình, nhưng tìm kiếm một người trong biển người mênh mông, là rất khó .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tạp Ni, "Chuyện này, cần Tạp Ni hỗ trợ!"
"Lúc này, mới ý thức được tầm quan trọng của Hợp Tung!" Tạp Ni mở miệng.
"Tôi cũng biết, nếu như không phải bởi vì Hi Hi, đã sớm phế đi các anh!"
"Vậy bây giờ tốt nhất phế con của anh trước đi, bé chính là người đứng đầu!"
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Hi Hi, ". . . . . ."
"Thật ra thì, tôi còn có một ý nghĩ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ý nghĩ gì! ?"
"Ý nghĩ gì! ?"
Lưu Ly cùng Lâm Tử Lam gần như hỏi cùng một lúc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Hiện tại có thể cần hỗ trợ của Tiêu Dật!"
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhíu mày.
"Ban đầu Tiêu Dật làm sao tìm được cô ta, bây giờ chúng ta cũng làm vậy để tìm cô ta, dùng cách giống vậy!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Nói đến cái này, Tạp Ni gật đầu, "Cái này nếu so với tìm người trong phạm vi lớn có ích hơn nhiều, tự động đưa tới cửa, tìm một người lạ dễ dàng hơn!"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Tôi hiểu!"
"Mẹ!" Lúc này, Hi Hi mở miệng, nhìn Lâm Tử Lam, "Đã lâu con không nhìn thấy chú Tiêu Dật rồi, con có thể gọi điện thoại cho chú ấy không?" Hi Hi hỏi.
Rõ ràng, đây là Hi Hi đang giúp Lâm Tử Lam.
Biết mẹ cùng Tiêu Dật nói chuyện nhất định sẽ lúng túng, còn không bằng tự mình gọi cú điện thoại này.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu, "Tốt!"
Hi Hi cười một tiếng.
Sau khi quyết định như vậy, Hi Hi cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật ở bên kia, đang uống rượu, đã hơi say, Ảnh Tử ở bên cạnh nhìn, có chút không đành lòng, "Chủ nhân, đừng uống nữa!"
Tiêu Dật giống như không nghe thấy, tiếp tục uống, ánh đèn hắt vào mặt anh, vô cùng cô đơn.
Ảnh Tử ở một bên nhìn, cau mày, hận không thể thay anh chịu đựng những thứ kia.
"Chủ nhân, nếu như anh sợ Lâm tiểu thư hiểu lầm, như vậy, tôi sẽ giải thích cho cô ấy!" Ảnh Tử mở miệng.
Nói đến Lâm tiểu thư, Tiêu Dật mới có phản ứng, thân thể giật mình dừng lại, cũng không quay đầu, mà mở miệng, "Không cần, cậu đi ra ngoài đi!"
"Nhưng ——"
"Đi ra ngoài!" Tiêu Dật lần nữa nghiêm giọng mở miệng, mặc dù âm thanh không phải rất lớn, nhưng đầy đủ uy nghiêm.
Ảnh Tử đứng ở đó, muốn nói điều gì cũng không biết nên nói như thế nào, nhìn Tiêu Dật, trong mắt tất cả đều là nồng đậm lo lắng, cuối cùng cũng bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng.
Tiêu Dật tiếp tục uống, đôi mắt híp lại, trước mắt hiện lên khoảng thời gian tám năm trước họ cùng nhau ở chung một chỗ.
Vui vẻ, tức giận, vui mừng, tất cả đều rõ mồn một trước mắt. . . . . .
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại cảnh còn người mất rồi!
Khóe miệng Tiêu Dật, không khỏi nở nụ cười tự giễu, nhớ tới lúc nói chuyện điện thoại cùng Lâm Tử Lam, tim anh đau nhói . . . . . .
Bao nhiêu năm, không có cảm giác như vậy.
Tâm trí mạnh mẽ của anh ở nơi nào rồi?
Hiện tại tất cả đều đặt trên người một người phụ nữ. . . . . .
Lúc đang tự giễu cợt mình, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thản nhiên liếc một cái, song nhìn thấy là điện thoại của Lâm Tử Lam, anh không thể ngăn được tim mình nhói lên. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.