Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 221: Một Đánh Cuộc Hoa Lệ Ra Đời

Khốc Lạp Đóa Đóa

27/07/2015

Edit : Oanh Love

Lúc này, Tử Lam nhìn hắn, "Mặc tiên sinh, anh có phải là một người chồng tốt hay không em không biết, nhưng em tin rằng anh sẽ là một người cha tốt, người cha tốt đấy !”Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cô nhấn mạnh điều này.

Bởi vì đã từng trải qua, cho nên Tử Lam tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên càng sẽ không như thế.

Mặc Thiếu Thiên vốn tưởng rằng Tử Lam sẽ khích lệ anh mấy câu, nhưng sau khi nghe những lời nói vừa rồi của cô, khuôn mặt của Mặc Thiếu Thiên đều đen lại.

"Em vì cái gì mà không chịu tin tưởng anh? "Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh hỏi.

Tử Lam mỉm cười, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc tiên sinh, không phải tôi không tin anh, nếu như đổi lại anh là một người phụ nữ, đối mặt với lịch sử phong lưu của anh trước kia, anh có tin không ? "Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhất thời lúng túng.

Không ngờ Tử Lam sẽ nói như thế.

Anh càng không nghĩ tới, những chuyện phong lưu trước kia của mình sẽ ảnh hưởng tới con đường theo đuổi vợ càng gặp khó khăn!

Sớm biết thế, có đánh chết anh sẽ cũng sẽ nhất định không làm như vậy.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, "Anh không phải phụ nữ. . . "

"Còn nữa, Lâm tiểu thư, nếu đổi lại anh là em, nhất định sẽ lựa chọn anh, bởi vì nam nhân tốt giống như anh không nhiều lắm! "Mặc Thiếu Thiên vô cùng bình tĩnh nói. . . .

Tử Lam phóng về phía Mặc Thiếu Thiên một ánh mắt khinh bỉ.

Anh đang tự khen về mình sao ?

Da mặt quả thật rất dầy a a!

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười nhẹ, "Mặc tiên sinh, anh biết hiện nay tại A thị truyền lưu một câu gì không?! "

Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Tử Lam, cảm thấy hứng thú hỏi, "Nói cái gì? "

"Mặc Thiếu Thiên có thể thay đổi, heo mẹ cũng có thể leo cây! "

. . ………..

Khuôn mặt của Mặc Thiếu Thiên càng đen hơn, nhìn Tử Lam, "Ai nói? "

"Khoảng 99% người dân sống tại A thị đều nói như thế! "Tử Lam khẽ cười trả lời một câu.

Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sốt, sau đó anh nói, "Nông cạn! "

"Nếu quả thật anh đã thay đổi, heo mẹ cũng không thể leo cây được! "

. . . ..

Tử Lam mỉm cười.

"Cho nên, Mặc tiên sinh, anh có thể được coi là một nam nhân tốt sao? "Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên mỉm cười và hỏi, những lời này, hoàn toàn có ý đùa giỡn với Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, nhếch miệng lên, "Lâm tiểu thư, những người dân không biết cách nhìn ra một nam nhân tốt như anh, những người đó mới đúng thật là mặt người dạ thú, trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, em nên cảm thấy may mắn, vì anh không phải là loại người như thế! "Mặc Thiếu Thiên nói, không phủ nhận lịch sử phong lưu của mình

. . . .

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, hoa tâm, cũng có được xem như là việc có lý rồi hả ?

Tuy nhiên, cho dù đó chính là những lời nói ngụy biện của Mặc Thiếu Thiên nhưng nghỉ kỉ vẫn có mấy phần đạo lý.

"Cho nên, người đàn ông tốt thật sự, không có nghĩa là anh ta không chơi, mà là khi anh ta gặp đúng đối tượng, khiến anh ta không bao giờ muốn chơi nữa! "Mặc Thiếu Thiên nói xong, lúc anh nói những câu đó ánh mắt nhìn về phía Tử Lam.

Chẳng biết tại sao, khi Tử Lam nhìn vào ánh mắt đó của Mặc Thiếu Thiên, trái tim cô kịch liệt run lên.

Tử Lam cũng không phải là một cô nương khi lần đầu biết yêu, cô rất nhạy bén, nhưng mặc dù như vậy, cô cũng không cách nào điều khiển trái tim của mình.

Một Mặc Thiếu Thiên như vậy, rât chân thật.

Mặc dù những lời anh nói đều là ngụy biện, nhưng anh đã không tự bào chữa cho mình, ngược lại nói có mấy phần đạo lý, một nam nhân như vậy, rất chân thật.

Thật ra, Tử Lam không phải là không tin Mặc Thiếu Thiên, chỉ là Tử Lam cảm thấy, cô không thích cùng Mặc Thiếu Thiên tiến triển quá nhanh, chậm một chút, càng làm cho cô thưởng thức.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô nhướn mày, “Mặc tiên sinh, ý anh là sao, cứ nói rõ? "

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên xoay người, đem Tử Lam đặt ở trên giường, cũng không có quá nhiều động tác, ngược lại nhìn Tử Lam, đôi mắt hơi nheo lại, phóng điện về phía cô, "Lâm tiểu thư, không bằng, chúng ta đánh cuộc như thế nào? "

Tử Lam nằm trên giường, nghe Mặc Thiếu Thiên nói, cô cảm thấy cũng rất hứng thú, nhướn mày và nhìn anh, lông mi mãnh mai khẽ khép lại, nhìn vào khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của cô lúc này, đặc biệt khiến người ta rung động, "Đánh cuộc gì? "

"Nếu như anh không còn náo xì căng đan, không còn phong lưu, em sẽ đồng ý anh một chuyện như thế nào? "Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Đơn giản như vậy? "Tử Lam hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, chắc chắn.



"Nếu như náo loạn nữa thì thế nào? "Tử Lam hỏi.

"Tùy em xử trí! "Mặc Thiếu Thiên nói, những lời này đặc biệt giốn như lời hứa hẹn của anh đối với Tử Lam, vẻ mặt giống như “nếu như anh còn như thế nữa, cứ mặc cho em làm thịt”.

Tử Lam mỉm cười, "Đồng ý! "

Cứ như vậy, một đánh cuộc hoa lệ ra đời.

Tử Lam không bao giờ nghỉ rằng Mặc Thiếu Thiên sẽ vì cô mà hứa bất cứ điều gì, cô cũng không muốn nghĩ đến, thầm nghỉ lúc này, Mặc Thiếu Thiên cho cô có cảm giác rất hạnh phúc và vui vẻ.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, anh cũng rất hài lòng với vấn đề này.

Cúi người, hướng về phía môi Tử Lam hôn lên, Tử Lam nằm im trên giường, cũng không từ chối anh, ngược lại cô rất hưởng thụ nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên vốn chỉ muốn trêu chọc Tử Lam một chút, nhưng không ngờ, khi vừa chạm vào cô, ngay lặp tức anh bắt đầu trở nên không kìm chế được .

Ngày hôm qua lúc ôm cô ngủ, Mặc Thiếu Thiên suy nghỉ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ đi cái ý niệm này, nói thế nào, cũng đang trong bệnh viện, mặc dù nhịn rất khổ sở, anh cũng bắt buộc mình phải ngủ.

Nhưng bây giờ, mặc dù chỉ mới đụng chạm nhẹ vào Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên có cảm giác hạ thân mình đang dựng đứng lên.

Ý tưởng muốn cô, càng thêm mãnh liệt.

Hôn, càng hôn càng sâu, hận không được đem Tử Lam ngay lặp tức ăn vào trong bụng.

Tử Lam nằm trên giường, cô vốn nghỉ, chỉ đơn giản tiếp nhận một nụ hôn, nhưng không ngờ Mặc Thiếu Thiên hôn càng lúc càng dây dưa triền miên, ngay khi cô cảm thấy có thứ gì cứng ngắc đang chỉa vào người của mình, Tử Lam mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hiện tại ở bên ngoài có khả năng đã náo đến lật trời, bọn họ vẫn còn ở chỗ giống như những chuyện này cùng với bản thân bọn họ không có một chút quan hệ nào.

Thật sự, ngoại trừ Mặc Thiếu Thiên, chuyện này, người khác không làm ra được.

Chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lúc này, Tử Lam mở mắt ra, nhìn anh, "Mặc Thiếu Thiên, tay của anh không còn đau sao? "

"Không đau! "Mặc Thiếu Thiên hiện tại nơi nào còn có tâm tình suy nghỉ việc đau hay không đau, mặc kệ tay có đau hay không a, anh chỉ một lòng muốn ăn nữ nhân đang nằm dưới thân này.

"Nhưng bây giờ là ban ngày! "Tử Lam nhắc nhở.

"Thế thì đã sao? "Mặc Thiếu Thiên hỏi, đưa ra vẻ mặt dục vọng không được thỏa mãn.

"Bảo bối lúc nào cũng có thể sẽ đi vào! "Tử Lam nhắc nhở lần nữa.

. . .

Những lời này, đã hoàn toàn ngừng lại hứng thú của Mặc Thiếu Thiên.

Nhớ tới vô số lần, bị bảo bối phá hư chuyện tốt, Mặc Thiếu Thiên quả quyết từ bỏ .

Nhưng nghĩ lại Mặc Thiếu Thiên càng cảm thấy không cam lòng, anh nhìn Tử Lam, khẽ nói "Vậy ý của em chính là, buổi tối có thể đúng không? "

. . .

Tử Lam lúng túng.

Nói chuyện cùng Mặc Thiếu Thiên, nhất định phải chú ý lựa lời mà nói, nếu không, rất dễ bị bẻ cong câu chuyện chuyển theo ý khác!

"Mặc tiên sinh, trong đầu anh có thể không cần lúc này cũng nghỉ đến những chuyện này hay không a! "Tử Lam khóc không ra nước mắt.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Lâm tiểu thư, nếu như anh thật sự không nghĩ tới nó, đến lúc đó người khóc có lẻ là chính em á, đây là suy nghỉ của một nam nhân bình thường đối với nữ nhân mình yêu thích, nếu như anh không chút nghĩ ngợi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc em không đủ sức hấp dẫn. . . "

. . .

Được rồi.

Toàn những lời ngụy biện, Tử Lam nói không lại Mặc Thiếu Thiên.

Cô chịu thua được chưa !

Ngay vào lúc này, giọng nói của Hi Hi từ bên ngoài vang lên. "Mẹ, có điện thoại! "

Tử Lam nghe được xong, lến tiếng trả lời, "Đến ngay! "

Vì vậy, Tử Lam muốn đứng dậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn còn đè trên người của Tử Lam, không có ý định muốn leo xuống.

Nhìn vào đôi mắt của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên bất đắc bắt buộc phải đứng lên.

Tử Lam đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ của Mặc Thiếu Thiên, sau đó cô ôm lấy đầu của Mặc Thiếu Thiên, cô nói, "Mặc tiên sinh, ngoan ha. . .! "Nói xong, hạ xuống ngay trán của Mặc Thiếu Thiên một nụ hôn, xoay người đi ra ngoài

. . . .

Ngoan sao ?

Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng hả hê của Tử Lam, mặt anh càng đen thui



... . . .

Tử Lam đi tới phòng khách, Hi Hi đứng chờ bên ngoài, thấy Tử Lam ra ngoài, Hi Hi liền hỏi, "Mẹ, con không có quấy rầy ngươi cùng cha. . . Chứ? "

. . .

Tử Lam làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của Hi Hi, nghe xong, Tử Lam căm tức trừng mắt nhìn bé một cái, "Tiểu tử thúi! "

Hi Hi lặp tức trưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội, "Mẹ, con thật sự không muốn quấy rầy ngươi cùng cha, nhưng điện thoại của ngươi, vang lên rất nhiều lần! "Hi Hi nói.

Bé lại không dám tự tiện làm xáo trộn điện thoại của mẹ nha, ngộ nhỡ có chuyện gì thì biết phải làm thế nào, cho nên bé chỉ có thể gọi Tử Lam đi ra.

Tử Lam thật sự hết ý kiến.

Cô đối với đứa con trai này không có biện pháp nào a!

"Câm miệng! "

. . .

Nhìn điện thoại di động vừa suy nghỉ, Tử Lam vội vàng hướng bàn trà bên kia đi tới, mới vừa rồi để điện thoại di động nơi đó cô đã quên cầm.

Tử Lam đi qua vài bước, nhìn vào điện thoại chính là số điện thoại của Cảnh Thần gọi đến, suy nghĩ một chút, liền bấm nút nghe.

"Alo !Tớ nghe. . . "

"Tử Lam, cậu đang ở đâu? "

"Đang ở nhà! "

"Như thế nào? Không sao chứ? "Cảnh Thần lo lắng hỏi.

Tử Lam mỉm cười, "Tớ có thể có chuyện gì? "

"Chuyện của cậu cùng Mặc tổng, hiện tại mọi người đều biết hết rồi, hiện tại cả công ty cũng xôn xao loan truyền đấy! "Cảnh Thần nói.

Tử Lam cũng đã đoán trước được, tin tức như thế, dù cô có ý định muốn giấu diếm cũng không dối gạt được.

Hiện tại trong Công ty, Tử Lam không cần nghỉ, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tớ đã lường trước chuyện này rồi! "Tử Lam ngồi trên ghế sô pha, ngồi xếp bằng nói.

"Tại sao lại bị ký giả chụp được hình? "Cảnh Thần buồn bực hỏi.

Thật ra, đây cũng là chuyện mà Tử Lam không cách nào nghĩ ra được, tại sao lại có rất nhiều ký giả vừa đúng lúc chờ sẵn tại cửa ra vào, vừa lúc nhìn đến bọn họ, hơn nữa, từ trong lời của bọn họ, Tử Lam có thể nghe được, bọn họ điều có chuẩn bị từ trước.

"Tớ cũng vậy không rõ lắm, tớ mới vừa từ trong bệnh viện bước ra ngoài thì có một nhóm ký giả truyền thông canh giữ tại cửa, nghĩ muốn lừa gạt cũng không dối gạt được! "Tử Lam nói.

"Chẳng lẽ có người cố ý làm như thế sao! "Cảnh Thần nói.

Tử Lam mỉm cười, "Có phải là cố ý hay không không quan trọng, nếu quả thật là người có tâm tư muốn làm như vậy, tớ còn muốn cám ơn nữa chứ! "Tử Lam cười và nói.

"Tại sao? "

"Bởi vì tớ không cần cực khổ lừa gạt như vậy nữa ! "

. . .

Cảnh Thần hết ý kiến.

Có thể nghĩ như vậy, sợ là cũng chỉ có mỗi một mình Lâm Tử Lam mà thôi.

Cảnh Thần mỉm cười, "Thật phục cậu! "

Tử Lam cũng khẽ cười không nói gì.

"Hiện tại cả công ty chúng ta đều bị ký giả vây quanh, hiện tại việc tan việc cũng chính là một vấn đề nga! "Cảnh Thần nói, không khoa trương chút nào.

Tử Lam chợt nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, buổi chiều tớ không thể tới công ty được, cậu giúp tớ nói mấy lời cùng Trần Mặc nha! "Tử Lam nói.

Cảnh Thần sau khi nghe xong, trả lời một câu, "Tớ biết, coi như cậu không nhắc, Trần Mặc cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, anh ta đối với cậu, hoàn toàn đều là công tư bất phân! "Cảnh Thần nói.

Tử Lam ngạc nhiên một lúc, sau đó mỉm cười, "Tại sao cậu lại nói nghiêm trọng như vậy! "

"Sự thật đúng là như vậy mà! "Cảnh Thần nói.

"Anh ta đối với cậu mới đúng là như vậy a! "Tử Lam nói.

"Nào có! "Cảnh Thần phản bác, sau đó suy nghĩ một chút, "Nếu có cũng là nhờ hồng phúc của cậu đấy! "

. . .

Tử Lam khẽ cười, sau đó cùng Cảnh Thần hai người trò chuyện một hồi, sau đó Tử Lam mới cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook