Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 584: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 21
Khốc Lạp Đóa Đóa
24/12/2016
"Cô dọa chết chúng tôi, còn tưởng rằng cô muốn để làm gì!" Nhược Nhã ở phía sau đi theo nói.
Lam Cảnh Thần đứng đó: "Tôi không biết ai muốn chỉnh tôi như vậy, nhưng mấy thứ này không làm hại được tôi, bất quá là một chút ảnh chụp búp bê mà thôi, tôi không sợ!" Lam Cảnh Thần gằn từng chữ nói.
Cô không biết chung quanh có ai nhìn cô không.
Nhưng cô có một loại trực giác, nhất cử nhất động của cô, đều bị người nhìn ở trong mắt.
Mà lời cô vừa nói, cũng là nói cho người ta nhìn.
Nhược Nhã và Tiểu Quân đứng phía trước cô, đi đến: "Ừ, mặc kệ như thế nào, chúng tôi đều ủng hộ!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, đứng ở đó, nhìn vài thứ kia, sau đó quay đầu lên lầu.
Kỳ lạ, từ ngày nào đó về sau, hai ngày không có cái gì đưa tới.
Nhược Nhã và Tiểu Quân mỗi ngày đều hỏi Lam Cảnh Thần, nhưng đúng là không có cái gì đưa tới, quầy lễ tân cũng không bị cướp đi.
Lúc này, Tiểu Quân mở miệng: "Có phải thấy cô không sợ hãi, cho nên hết hy vọng rồi không?"
"Cái này gọi là, địch mạnh ta yếu, ta manh địch kém!" Nhược Nhã nói.
Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, vẫn cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được: "Tôi cũng không biết, nhưng hai ngày này thật là không có cái gì lại đưa tới!"
"Có đôi khi là như thế này, cô càng sợ hãi, nó lại càng tới, khi cô không sợ hãi, cái gì vẫn không sợ, cũng sẽ đi vòng quanh!"
"Mặc kệ như thế nào, bây giờ không có chuyện gì là tốt rồi!" Nói xong, Tiểu Quân vỗ vỗ bả vai Lam Cảnh Thần.
Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, cười cười, gật đầu: "Ừ!"
Sau mỗi người tản ra, bắt đầu làm việc.
Hai ngày không mang đồ tới, mặc dù Lam Cảnh Thần cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng thở dài một hơi, làm việc cho tốt.
Hôm nay, sắp đến giờ tan tầm, di động Lam Cảnh Thần vang lên.
Thấy số điện thoại Trần Mặc gọi đến, cô cười, nhận nghe.
"Alo!"
"Đanh làm gì?"
"Em có phải nên nói, đang nhớ anh không?" Lam Cảnh Thần cười nói.
"Em nói lời này, anh sẽ rất thỏa mãn!" Trần Mặc cũng ở bên kia điện thoại nói.
Lam Cảnh Thần cười: "Làm sao? Gọi điện thoại!"
"Buổi chiều phải họp, chỉ sợ không thể đón em rồi !" Trần Mặc nói.
"ok, không sao, họp quan trọng hơn, tự em gọi xem trở về là được!"
"Nhưng với anh mà nói, em quan trọng hơn, anh bảo tài xế đến đón em!" Trần Mặc nói.
Nghe thếi, Lam Cảnh Thần mở miệng: "Không cần, em cũng không phải không tự mình đi được, cần gì phiền toái như vậy!"
"Lòng anh thương em!"
"Em cũng không muốn bị người khác ở sau lưng nghị luận nói xấu, bạn trai đến đón, đây là lãng mạn, bạn trai phái tài xế đến đón, là làm ra vẻ!" Lam Cảnh Thần nói.
"Nhưng..."
"Em bỗng nhiên nhớ ra, buổi chiều hẹn với bọn Nhược Nhã đi ăn cơm, cho nên, không có biện pháp trở về sớm!" Lam Cảnh Thần nói.
Nghe vậy, Trần Mặc nghĩ muốn mở miệng: "Tốt lắm, anh có lẽ họp đến khuya, em nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Đã biết." Lam Cảnh Thần lên tiếng.
"Tốt lắm, anh đi họp đây!"
"Được, bye bye!"
Sau khi cúp điện thoại, Lam Cảnh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không giống nhau, khóe miệng đã dương lên một nụ cười.
Trong khoảng thời gian này ở với Trần Mặc, có thể nói, anh rất cẩn thận, cô không biết về sau Trần Mặc sẽ như vậy không, nhưng ít nhất bây giờ, cô rất thỏa mãn.
Buổi chiều lúc tan việc, Lam Cảnh Thần cùng Nhược Nhã Tiểu quân bọn họ ra ngoài ăn cơm, sau đó đi chơi một lúc, đến tám chín giờ mới trở về.
Mới vừa xuống xe, cô cảm giác được phía sau có một tầm mắt gắt gao nhìn cô.
Lam Cảnh Thần ngẩn người, quay đầu nhìn lại, không có ai ở phía sau.
Cô cảm giác như mình sắp bị thần kinh, luôn cảm thấy đằng sau có ánh mắt gắt gao dán ở trên người cô, nhưng khi cô quay đầu lại, lại không thấy ai.
Lam Cảnh Thần nhíu mi, khẩn trương lên lầu cầm lấy cái chìa khóa, lúc vừa muốn mở cửa, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Lam Cảnh Thần!"
Nghe tiếng, Lam Cảnh Thần hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, lúc này, Lăng Nhược ở sau lưng cô.
Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, tóc dường như không có tạo hình cứ rối tung như vậy, đột nhiên nhìn qua, ánh đèn hành lang ở đây không sáng tỏ, thực hết hôn.
"Lăng Nhược?" Lúc nhìn thấy cô ta, Lam Cảnh Thần vẫn còn chút sợ hãi.
"Thế nào? Sợ hãi?" Nghe giọng nói, khóe miệng Lăng Nhược bỗng nhiên gợi lên một nụ cười rét lạnh.
"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Lam Cảnh Thần nhìn Lăng Nhược nói, cô ta từ khi nào thì xuất hiện, cô cũng không biết, thật không có chút tiếng động.
"Lam Cảnh Thần, cô chột dạ sao? Sợ nhìn thấy tôi sao?" Lăng Nhược nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần cau mày lại: "Tại sao tôi phải chột dạ?"
"Đoạt chồng chưa cưới của người khác, không chột dạ sao?" Lăng Nhược nhìn cô gằn từng chữ hỏi.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần cau mày lại, cô thật sự không muốn nói cái gì với Lăng Nhược, bọn họ là thật lòng yêu nhau: "Cô muốn thế nào?" Lam Cảnh Thần trực tiếp mở miệng hỏi cô ta.
"Tôi không muốn thế nào, chỉ muốn tặng cho cô một phần quà!"
Nói xong, ánh mắt Lam Cảnh Thần nhìn đồ trong tay cô ta.
Lam Cảnh Thần nhíu mày, có một dự cảm không tốt ở đáy lòng cô tự nhiên sinh ra.
Lúc này, Lăng Nhược từ từ đi đến, đưa đồ trong lòng cho cô.
Lam Cảnh Thần rất không muốn nhận, nhưng Lăng Nhược lại cương quyết nhét đồ cho cô.
"Không mở ra nhìn xem sao?" Lăng Nhược đứng ở đối diện cô, nhìn cô từ từ mở miệng.
Lam Cảnh Thần nhìn cô ta, cuối cùng vẫn phải từ từ mở cái hộp trước mặt ra.
Lam Cảnh Thần đứng đó: "Tôi không biết ai muốn chỉnh tôi như vậy, nhưng mấy thứ này không làm hại được tôi, bất quá là một chút ảnh chụp búp bê mà thôi, tôi không sợ!" Lam Cảnh Thần gằn từng chữ nói.
Cô không biết chung quanh có ai nhìn cô không.
Nhưng cô có một loại trực giác, nhất cử nhất động của cô, đều bị người nhìn ở trong mắt.
Mà lời cô vừa nói, cũng là nói cho người ta nhìn.
Nhược Nhã và Tiểu Quân đứng phía trước cô, đi đến: "Ừ, mặc kệ như thế nào, chúng tôi đều ủng hộ!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, đứng ở đó, nhìn vài thứ kia, sau đó quay đầu lên lầu.
Kỳ lạ, từ ngày nào đó về sau, hai ngày không có cái gì đưa tới.
Nhược Nhã và Tiểu Quân mỗi ngày đều hỏi Lam Cảnh Thần, nhưng đúng là không có cái gì đưa tới, quầy lễ tân cũng không bị cướp đi.
Lúc này, Tiểu Quân mở miệng: "Có phải thấy cô không sợ hãi, cho nên hết hy vọng rồi không?"
"Cái này gọi là, địch mạnh ta yếu, ta manh địch kém!" Nhược Nhã nói.
Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, vẫn cảm giác có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được: "Tôi cũng không biết, nhưng hai ngày này thật là không có cái gì lại đưa tới!"
"Có đôi khi là như thế này, cô càng sợ hãi, nó lại càng tới, khi cô không sợ hãi, cái gì vẫn không sợ, cũng sẽ đi vòng quanh!"
"Mặc kệ như thế nào, bây giờ không có chuyện gì là tốt rồi!" Nói xong, Tiểu Quân vỗ vỗ bả vai Lam Cảnh Thần.
Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, cười cười, gật đầu: "Ừ!"
Sau mỗi người tản ra, bắt đầu làm việc.
Hai ngày không mang đồ tới, mặc dù Lam Cảnh Thần cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng thở dài một hơi, làm việc cho tốt.
Hôm nay, sắp đến giờ tan tầm, di động Lam Cảnh Thần vang lên.
Thấy số điện thoại Trần Mặc gọi đến, cô cười, nhận nghe.
"Alo!"
"Đanh làm gì?"
"Em có phải nên nói, đang nhớ anh không?" Lam Cảnh Thần cười nói.
"Em nói lời này, anh sẽ rất thỏa mãn!" Trần Mặc cũng ở bên kia điện thoại nói.
Lam Cảnh Thần cười: "Làm sao? Gọi điện thoại!"
"Buổi chiều phải họp, chỉ sợ không thể đón em rồi !" Trần Mặc nói.
"ok, không sao, họp quan trọng hơn, tự em gọi xem trở về là được!"
"Nhưng với anh mà nói, em quan trọng hơn, anh bảo tài xế đến đón em!" Trần Mặc nói.
Nghe thếi, Lam Cảnh Thần mở miệng: "Không cần, em cũng không phải không tự mình đi được, cần gì phiền toái như vậy!"
"Lòng anh thương em!"
"Em cũng không muốn bị người khác ở sau lưng nghị luận nói xấu, bạn trai đến đón, đây là lãng mạn, bạn trai phái tài xế đến đón, là làm ra vẻ!" Lam Cảnh Thần nói.
"Nhưng..."
"Em bỗng nhiên nhớ ra, buổi chiều hẹn với bọn Nhược Nhã đi ăn cơm, cho nên, không có biện pháp trở về sớm!" Lam Cảnh Thần nói.
Nghe vậy, Trần Mặc nghĩ muốn mở miệng: "Tốt lắm, anh có lẽ họp đến khuya, em nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Đã biết." Lam Cảnh Thần lên tiếng.
"Tốt lắm, anh đi họp đây!"
"Được, bye bye!"
Sau khi cúp điện thoại, Lam Cảnh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không giống nhau, khóe miệng đã dương lên một nụ cười.
Trong khoảng thời gian này ở với Trần Mặc, có thể nói, anh rất cẩn thận, cô không biết về sau Trần Mặc sẽ như vậy không, nhưng ít nhất bây giờ, cô rất thỏa mãn.
Buổi chiều lúc tan việc, Lam Cảnh Thần cùng Nhược Nhã Tiểu quân bọn họ ra ngoài ăn cơm, sau đó đi chơi một lúc, đến tám chín giờ mới trở về.
Mới vừa xuống xe, cô cảm giác được phía sau có một tầm mắt gắt gao nhìn cô.
Lam Cảnh Thần ngẩn người, quay đầu nhìn lại, không có ai ở phía sau.
Cô cảm giác như mình sắp bị thần kinh, luôn cảm thấy đằng sau có ánh mắt gắt gao dán ở trên người cô, nhưng khi cô quay đầu lại, lại không thấy ai.
Lam Cảnh Thần nhíu mi, khẩn trương lên lầu cầm lấy cái chìa khóa, lúc vừa muốn mở cửa, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Lam Cảnh Thần!"
Nghe tiếng, Lam Cảnh Thần hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, lúc này, Lăng Nhược ở sau lưng cô.
Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, tóc dường như không có tạo hình cứ rối tung như vậy, đột nhiên nhìn qua, ánh đèn hành lang ở đây không sáng tỏ, thực hết hôn.
"Lăng Nhược?" Lúc nhìn thấy cô ta, Lam Cảnh Thần vẫn còn chút sợ hãi.
"Thế nào? Sợ hãi?" Nghe giọng nói, khóe miệng Lăng Nhược bỗng nhiên gợi lên một nụ cười rét lạnh.
"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Lam Cảnh Thần nhìn Lăng Nhược nói, cô ta từ khi nào thì xuất hiện, cô cũng không biết, thật không có chút tiếng động.
"Lam Cảnh Thần, cô chột dạ sao? Sợ nhìn thấy tôi sao?" Lăng Nhược nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần cau mày lại: "Tại sao tôi phải chột dạ?"
"Đoạt chồng chưa cưới của người khác, không chột dạ sao?" Lăng Nhược nhìn cô gằn từng chữ hỏi.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần cau mày lại, cô thật sự không muốn nói cái gì với Lăng Nhược, bọn họ là thật lòng yêu nhau: "Cô muốn thế nào?" Lam Cảnh Thần trực tiếp mở miệng hỏi cô ta.
"Tôi không muốn thế nào, chỉ muốn tặng cho cô một phần quà!"
Nói xong, ánh mắt Lam Cảnh Thần nhìn đồ trong tay cô ta.
Lam Cảnh Thần nhíu mày, có một dự cảm không tốt ở đáy lòng cô tự nhiên sinh ra.
Lúc này, Lăng Nhược từ từ đi đến, đưa đồ trong lòng cho cô.
Lam Cảnh Thần rất không muốn nhận, nhưng Lăng Nhược lại cương quyết nhét đồ cho cô.
"Không mở ra nhìn xem sao?" Lăng Nhược đứng ở đối diện cô, nhìn cô từ từ mở miệng.
Lam Cảnh Thần nhìn cô ta, cuối cùng vẫn phải từ từ mở cái hộp trước mặt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.