Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 489: Người đứng sau lưng Vi An.
Khốc Lạp Đóa Đóa
20/01/2016
Nhưng cô càng cường điệu như vậy, Hi Hi lại càng cảm thấy có vấn đề.
Hiện tại cẩn thận nghĩ đến, lúc ấy Hoa Hồng giả trang làm mẹ, Vi An không có khả năng sẽ thương tổn đến mẹ!
Trong thời gian ngắn ngủi, không thể nào biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu quả thật xảy ra, hiện tại cô cũng không cần giữ mình lại!
Nghĩ tới đây, Hi Hi càng cảm thấy có thể, hơn nữa nhiều người bên cạnh mẹ như vậy, cô muốn thực hiện cũng là vấn đề!
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Hi Hi nhìn Vi An, Vi An cũng nhìn Hi Hi, trong ánh mắt bén nhọn đã sớm bán đứng cô.
Nhìn Vi An, cuối cùng Hi Hi cười lạnh một cái, “Mẹ tôi không có việc gì!” Bé nói hết sức chắc chắn.
Vi An nhìn Hi Hi, cười lạnh, “Mặc kệ mày nghĩ thế nào, bây giờ tao nói cho mày biết, bây giờ mẹ mày thoi thóp một hơi, không mạnh khỏe hơn so với mày đâu!”
“Cô còn có thể bịa thật hơn một chút!” Hi Hi nói.
Sau khi biết Lâm Tử Lam không có việc gì, coi như cả người đau muốn chết, nhưng trong nội tâm lại không khỏi vui vẻ.
Chỉ cần mẹ không có việc gì là được!
Nghĩ như vậy, trong lòng Hi Hi buông lỏng hơn nhiều.
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An hung hăng tức giận trừng mắt liếc bé một cái, “Tao nhất định sẽ giết mày!”
“Cô cảm thấy, giết chết tôi rồi, cô còn có thể trốn đi được sao?” Hi Hi nhìn cô hỏi, mặc dù rất suy yếu, nhưng khí thế, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy, đứa bé này, tuyệt không phải người bình thường.
Nhìn Vi An không lên tiếng, Hi Hi tiếp tục mở miệng cười, “Hiện tại, những người bên ngoài đều đang tìm cô khắp nơi!”
“Tin tưởng tôi, cô trốn không thoát đâu! !” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ.
“Mày câm miệng cho tao!”
Nhìn Vi An nổi giận, Hi Hi cười cười, “Hiện tại, bên ngoài có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cũng đang tìm tôi, cô thật muốn đi ra ngoài, chỉ có hai con đường!”
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An ôm một tia nghi hoặc nhìn bé.
“Hoặc là chết, hoặc là phẫu thuật thẩm mỹ đến nỗi người khác không nhận ra cô, chỉ là coi như phẫu thuật thẩm mỹ, tạm thời cô cũng không tốt được, hơn nữa, tôi đoán chừng bệnh viện nào, cũng không dám tiếp nhận cô, bởi vì, chỉ cần cô vừa xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị người phát hiện!” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ.
Ngụ ý, chính là cô làm thế nào, đều không được!
Cô trốn không thoát!
Nghe được câu cuối cùng của Hi Hi, Vi An thiếu chút nữa tức giận hộc máu, chỉ là, lúc nghĩ lại, Vi An cười lạnh, “Mày yên tâm, coi như tao trốn không thoát, cũng sẽ kéo mày với mẹ mày chôn theo tao!”
Trong lời nói của Vi An, đều là hận ý đối với bé cùng Lâm Tử Lam.
Nhưng Hi Hi không ngờ, người phụ nữ này tại sao có hận ý lớn như vậy đối với bọn họ.
Trong ấn tượng của bé, căn bản không có người như thế. . . . . .
Lúc này, Hi Hi chau mày lại, nhìn cô ta, “Cô rốt cuộc là ai?”
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An cười một tiếng, “Thế nào? Không nhận ra tao sao?”
Nhìn nét mặt Vi An, Hi Hi thực sự không nghĩ ra đã gặp ở đâu, chẳng qua là cảm thấy, có một chút xíu quen thuộc, nhưng quen thuộc đó, bé không nói ra được!
“Chỉ đổi gương mặt, thế nào? Không nhận ra tao?” Vi An tiếp tục hỏi, nhìn bé, cô cảm thấy cuộc sống không công bằng, tại sao Lâm Tử Lam có thể hạnh phúc, tại sao cô lại phải nhận những chuyện như vậy?
Coi như ban đầu vì Mặc Thiếu Thiên mà chết, nhưng trong lòng của anh, cô vẫn không có nửa phần địa vị!
Tại sao! ?
Tại sao! ?
Cô không cam lòng!
Ban đầu phát súng kia, căn bản không lấy mạng cô, sau khi cô tỉnh lại, đã trôi nổi đến một hòn đảo nhỏ, một tháng sinh sống trên đó, cô mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ thành cái bộ dáng này!
Sau khi xong, cô liền muốn trở lại bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, nhưng không ngờ Lâm Tử Lam vẫn còn sống, lúc này cô mới phải lập kế hoạch lại lần nữa, trước tiến vào công ty Mặc Thiếu Thiên.
Ban đầu lúc ở nước Pháp, cô đưa rượu đỏ cho anh, cùng anh vô tình gặp được, thế nhưng anh nhìn cũng không nhìn cô một cái!
Càng nghĩ càng không cam lòng, cô muốn diệt trừ Lâm Tử Lam, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cũng không nghĩ đến hôn lễ ngày hôm qua, lại là một cái bẫy cố ý thiết kế tốt, chính là vì để cho cô nhảy vào!
Đúng, ngay cả cảm thấy có vấn đề, cô vẫn dứt khoát nhảy vào.
Cô không cách nào trơ mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam kết hôn, không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc.
Mặc Thiếu Thiên phải là của cô!
Vì thay thế cô ta, cô cố ý chỉnh thành dáng vẻ gần giống với Lâm Tử Lam, cũng bắt chước phong cách mặc quần áo của cô, nhưng không ngờ, quay đầu lại, vẫn là công dã tràng. . . . . .
Nhìn Vi An, Hi Hi cau mày lại.
“Cô là?”
“Nhanh như vậy đã quên chuyện ở Italya rồi sao?”
Một câu nói, Hi Hi trong nháy mắt nhớ lại là ai.
“Diệp An Nhiên?” Hi Hi không thể tin nhìn cô hỏi, không phải cô đã chết rồi sao? Thế nào còn ở chỗ này?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hi Hi, Vi An nở nụ cười, “Thế nào? Rất kinh ngạc khi tao chưa chết sao?”
“Mẹ mày có thể chết đi sống lại, tại sao tao lại không thể?” Vi An một chữ một chữ hỏi. “Ban đầu tất cả đều là do cô ban tặng!”
Sau khi Hi Hi xác định là Diệp An Nhiên, càng thêm hận cô, nhìn cô lạnh lùng nói.
Hận không thể tính nợ mới nợ cũ cùng một lần!
Nếu không phải tại cô, bọn họ cũng sẽ không cùng mẹ tách ra ba tháng, mẹ cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, hơn nữa ban đầu ba tháng kia, bọn họ trải qua đều là cuộc sống sống không bằng chết.
Hiện tại, cô ta lại tới phá hư!
Hi Hi thật hận không thể lăng trì xử tử cô!
Nhìn Hi Hi cắn răng nghiến lợi, Vi An vặn vẹo cười cười, “Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mẹ mày động người không nên động!”
Mặc Thiếu Thiên là của cô!
Nếu như không phải là Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vẫn là của cô!
Đều là cô ta quyến rũ Mặc Thiếu Thiên!
Tất cả đều là bởi vì sự xuất hiện của cô ta mới thay đổi!
“Còn mày nữa, nếu không phải tại mày, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!” Vi An nhìn bé quát to.
“Người phụ nữ giống như cô vậy, cho dù không có sự xuất hiện của mẹ tôi, cha tôi cũng sẽ không muốn cô!” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ.
“Mày nói cái gì? ! !”
“Tôi nói là sự thật, chuyện đời này cô đã làm, đời sau, nhất định đều bi ai!” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ, lời nói độc có thể kích thích đến cô ta, bé liền nói!
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An giận dữ, vươn tay, “Ba” một cái tát, hung hăng đánh vào mặt Hi Hi.
Bên mặt của Hi Hi, một cái tát này, có thể nói là đánh bé thiếu chút nữa ngất đi, thật may là bé chống giữ được, chỉ là mùi máu tươi trong miệng, khiến Hi Hi cau lông mày lại.
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Vi An, “Coi như cô đánh chết tôi, đây cũng là sự thật!”
Nhìn Hi Hi mạnh miệng, Vi An cười lạnh, “Thật sao? Vậy đời này chết, cũng có mày với mẹ mày chôn theo tao, chỉ cần tao còn sống, tao vẫn sống chung quanh bọn mày, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho bọn mày! ! !” Nhìn bộ dạng Vi An, quả thật như người điên.
Hi Hi càng thêm quyết định, nếu như bé chưa chết, nhất định phải giết cô ta!
Tuyệt đối sẽ không giữ lại cơ hội để cô ta tổn thương mẹ!
Nhìn bộ dạng Hi Hi hận không thể giết chết mình, Vi An vặn vẹo cười, “Trước khi bắt đầu, trước hết chúng ta chơi một trò chơi!”
Nói đến đây, ánh mắt Hi Hi nhìn chằm chằm cô.
“Mày nói nếu như tao đưa cái này cho mẹ mày nhìn, cô ta sẽ có dáng vẻ gì? Tao nghĩ, nhất định rất thú vị!” Vi An cười nói, quơ quơ điện thoại trong tay, mới vừa rồi thu hình, tất cả đều ở bên trong.
Nghe lời Vi An nói, Hi Hi kích động di chuyển, vết thương trên người, đã không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ rồi.
“Cô dám!”
“Rất nhanh mày sẽ biết tao có dám hay không!” Vi An cười nói.
Không đem uy hiếp của Hi Hi để ở trong mắt chút nào.
“Diệp An Nhiên! ! !” Hi Hi hung hăng gọi tên của cô ra.
Nghe cái tên này, Vi An còn cố ý làm một động tác rất kinh ngạc, “Đã thật lâu rồi không có ai kêu tên này của tao!”
“Nếu như cô dám cho mẹ tôi nhìn, tôi thề, cô nhất định sẽ chết rất thảm, nhất định sẽ! ! !” Hi Hi nhìn cô kích động hô to.
Mặc dù hiện tại trên người mình đã đau muốn chết, nhưng bé cũng không muốn khiến Lâm Tử Lam thấy những thứ kia.
Bởi vì bé hiểu biết rõ, nếu như mẹ thấy những điều kia, nhất định khó có thể chịu đựng.
Bé có thể cảm nhận được loại cảm giác đó.
Giống như bé tận mắt thấy mẹ ở trên biển nổ tung, cảm giác giống như biến mất!
Hi Hi càng không cần, Vi An lại càng muốn làm như vậy, vì vậy, Vi An trực tiếp cầm lên một vật nhét vào miệng Hi Hi, cầm cái mũ của mình lên, xoay người đi ra ngoài.
“Ưmh, ưmh. . . . . .” Hi Hi giùng giằng, kêu, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Nhìn Vi An đi ra ngoài, Hi Hi hận không thể rớt từ phía trên xuống, đuổi theo, nhưng trên thực tế, bé động đậy một chút cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đi. . . . . .
Một khắc kia, dường như Hi Hi cũng có thể nghĩ ra dáng vẻ Lâm Tử Lam khi thấy những hình ảnh kia. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^
Quả nhiên, Lâm Tử Lam mới vừa về đến nhà, liền nhận được một đoạn video.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng, Lâm Tử Lam vẫn mở đoạn video ra.
Trong cùng một lúc, Mặc Thiếu Thiên cũng sai người lần theo nguồn gốc tin tức này, lúc điện thoại của anh còn chưa bấm xong, liền nghe được một tiếng bộp, âm thanh bể tan tành, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy ánh mắt của Lâm Tử Lam, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hốc mắt cũng đỏ lên.
Kết quả, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn về phía đoạn video, ngay khi thấy một ít bên trong thì Mặc Thiếu Thiên thật sự nhịn không được, bộp một tiếng, điện thoại di động bị anh ném ra thật xa.
Anh trực tiếp đi tới ôm lấy Lâm Tử Lam.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Anh ôm Lâm Tử Lam an ủi.
Đừng nói sau khi Lâm Tử Lam thấy có bao nhiêu đau lòng, anh thấy, cũng không thể nào tiếp nhận được, huống chi là Lâm Tử Lam!
Lâm Tử Lam ngồi trên sô pha, thấy một màn bên trong kia, giống như có đồ vật gì đó đang đào lòng của cô, một roi lại một roi đánh vào trên người khiến cô thật khó chịu.
Lúc này, không đợi nhìn xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đóng di động lại!
Lúc này, Lâm Tử Lam đứng dậy muốn đi.
“Em đi đâu vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam không nói gì, đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên thấy thế, lập tức đi lên kéo cô, “Em đi đâu vậy?”
“Em muốn đi tìm Hi Hi!” Nói xong, Lâm Tử Lam bỏ tay Mặc Thiếu Thiên xuống định ra ngoài.
Vừa nghe lời này, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Lâm Tử Lam bị kích thích, kéo cô, “Em biết bây giờ con đang ở đâu sao? Em đi đâu tìm con đây?”
“Em không biết con ở đâu, cũng không biết nên đi nơi nào tìm, nhưng em không có cách nào ở chỗ này ngồi chờ chết, Hi Hi sẽ gặp nguy hiểm, con gặp nguy hiểm. . . . . .” Lâm Tử Lam hô to, hiện tại, cô căn bản không cách nào lắng xuống, không cách nào an tĩnh lại.
“Tử Lam, em tỉnh táo một chút, tỉnh táo lại!” Mặc Thiếu Thiên để hai tay trên vai của cô, thử để cho cô tỉnh táo lại, lý trí một chút.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, vẫn chưa hồi phục lại, khóc, “Anh làm sao để em tỉnh táo? Làm sao tỉnh táo lại? Đã mất đi một đứa bé, em không thể nào mất đi bảo bối nữa, nếu như con gặp chuyện không may, em sẽ điên. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm cô vào trong ngực, lòng như bị một bàn tay vô hình bắt được, đè nén khiến anh không cách nào hô hấp, anh ôm cô thật chặt, “Cho anh thời gian có được hay không, anh nhất định sẽ tìm được con!”
“Anh với em đều đau lòng, nhưng bây giờ, nếu như ngay cả hai chúng ta đều không tỉnh táo lại, làm sao có thể tìm được Hi Hi? !” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lời này, không phải không có lý, Lâm Tử Lam cũng hiểu.
Nhưng sau khi thấy đoạn video đó, làm sao cô có thể tỉnh táo lại được.
Nhìn Lâm Tử Lam an tĩnh lại, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ tìm được bảo bối!” Mặc Thiếu Thiên dùng lời nói an ủi tâm tình Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, từ trong ngực Mặc Thiếu Thiên đi ra, lau sạch nước mắt, cô cũng biết bây giờ không phải là lúc buồn bực, nhưng mới vừa rồi thật chưa hồi phục, bây giờ tưởng tượng, Mặc Thiếu Thiên nói không sai, bây giờ bọn họ đều không tỉnh táo, không lý trí, làm sao có thể tìm được Hi Hi.
“Em biết rồi, anh yên tâm, em không sao, anh không cần lo lắng cho em! !” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
“Hiện tại, anh đi tra xem!” Lâm Tử Lam nói.
Cô biết, Mặc Thiếu Thiên nhất định có ý nghĩ của mình, mới vừa rồi trò chuyện với Vân Dục, nói đến một nửa liền cúp máy, khẳng định anh cũng thực vội chuyện của Hi Hi.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, đi tới, trực tiếp cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Vân Dục lần nữa.
“A lô. . . . . .”
“Tại sao mới vừa rồi nói một nửa liền cúp! ?” Vân Dục ở bên kia hỏi.
“Trước đừng nói nhảm, lập tức tra địa chỉ mới vừa rồi tôi gửi cho cậu, xem từ nơi nào gởi tới! !”
“Tôi tra xét, ở tỉnh 13!” Vân Dục nói.
“Được, tôi biết rồi. . . . . .”
“Tôi đã sai người đi rồi!” Mặc Thiếu Thiên còn chưa cúp điện thoại, Vân Dục liền mở miệng nói.
“Thiếu Thiên, cậu cũng nên biết, thật ra Diệp An đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không dễ dàng bị các người tìm được như vậy, nếu cô ta dám gửi đồ cho hai người, cũng đã chuẩn bị xong tất cả!” Vân Dục ở trong điện thoại nhắc nhở nói.
Mặc Thiếu Thiên nghe xong, gật đầu một cái, “Tôi hiểu rõ!”
“Ừ, cậu hiểu là tốt rồi!” Vân Dục nói, nói đến một nửa, Vân Dục còn có chút lời phải nói, ngay cả anh còn chưa nói ra, thì Mặc Thiếu Thiên cũng có thể cảm giác được.
“Có phải có lời muốn nói hay không?”
Quả nhiên, người hiểu Vân Dục không phải là Mặc Thiếu Thiên thì không ai có thể hơn.
Vân Dục suy nghĩ một chút, “Tôi có ý nghĩ, nhưng mà tôi lại không xác định, cho nên, tôi không biết có nên nói cho cậu hay không!”
“Có lời gì, cậu cứ việc nói thẳng!”
“Cậu nói xem, có người đứng sau lưng giúp đỡ cô ta hay không?”
Hiện tại cẩn thận nghĩ đến, lúc ấy Hoa Hồng giả trang làm mẹ, Vi An không có khả năng sẽ thương tổn đến mẹ!
Trong thời gian ngắn ngủi, không thể nào biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu quả thật xảy ra, hiện tại cô cũng không cần giữ mình lại!
Nghĩ tới đây, Hi Hi càng cảm thấy có thể, hơn nữa nhiều người bên cạnh mẹ như vậy, cô muốn thực hiện cũng là vấn đề!
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Hi Hi nhìn Vi An, Vi An cũng nhìn Hi Hi, trong ánh mắt bén nhọn đã sớm bán đứng cô.
Nhìn Vi An, cuối cùng Hi Hi cười lạnh một cái, “Mẹ tôi không có việc gì!” Bé nói hết sức chắc chắn.
Vi An nhìn Hi Hi, cười lạnh, “Mặc kệ mày nghĩ thế nào, bây giờ tao nói cho mày biết, bây giờ mẹ mày thoi thóp một hơi, không mạnh khỏe hơn so với mày đâu!”
“Cô còn có thể bịa thật hơn một chút!” Hi Hi nói.
Sau khi biết Lâm Tử Lam không có việc gì, coi như cả người đau muốn chết, nhưng trong nội tâm lại không khỏi vui vẻ.
Chỉ cần mẹ không có việc gì là được!
Nghĩ như vậy, trong lòng Hi Hi buông lỏng hơn nhiều.
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An hung hăng tức giận trừng mắt liếc bé một cái, “Tao nhất định sẽ giết mày!”
“Cô cảm thấy, giết chết tôi rồi, cô còn có thể trốn đi được sao?” Hi Hi nhìn cô hỏi, mặc dù rất suy yếu, nhưng khí thế, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy, đứa bé này, tuyệt không phải người bình thường.
Nhìn Vi An không lên tiếng, Hi Hi tiếp tục mở miệng cười, “Hiện tại, những người bên ngoài đều đang tìm cô khắp nơi!”
“Tin tưởng tôi, cô trốn không thoát đâu! !” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ.
“Mày câm miệng cho tao!”
Nhìn Vi An nổi giận, Hi Hi cười cười, “Hiện tại, bên ngoài có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cũng đang tìm tôi, cô thật muốn đi ra ngoài, chỉ có hai con đường!”
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An ôm một tia nghi hoặc nhìn bé.
“Hoặc là chết, hoặc là phẫu thuật thẩm mỹ đến nỗi người khác không nhận ra cô, chỉ là coi như phẫu thuật thẩm mỹ, tạm thời cô cũng không tốt được, hơn nữa, tôi đoán chừng bệnh viện nào, cũng không dám tiếp nhận cô, bởi vì, chỉ cần cô vừa xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị người phát hiện!” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ.
Ngụ ý, chính là cô làm thế nào, đều không được!
Cô trốn không thoát!
Nghe được câu cuối cùng của Hi Hi, Vi An thiếu chút nữa tức giận hộc máu, chỉ là, lúc nghĩ lại, Vi An cười lạnh, “Mày yên tâm, coi như tao trốn không thoát, cũng sẽ kéo mày với mẹ mày chôn theo tao!”
Trong lời nói của Vi An, đều là hận ý đối với bé cùng Lâm Tử Lam.
Nhưng Hi Hi không ngờ, người phụ nữ này tại sao có hận ý lớn như vậy đối với bọn họ.
Trong ấn tượng của bé, căn bản không có người như thế. . . . . .
Lúc này, Hi Hi chau mày lại, nhìn cô ta, “Cô rốt cuộc là ai?”
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An cười một tiếng, “Thế nào? Không nhận ra tao sao?”
Nhìn nét mặt Vi An, Hi Hi thực sự không nghĩ ra đã gặp ở đâu, chẳng qua là cảm thấy, có một chút xíu quen thuộc, nhưng quen thuộc đó, bé không nói ra được!
“Chỉ đổi gương mặt, thế nào? Không nhận ra tao?” Vi An tiếp tục hỏi, nhìn bé, cô cảm thấy cuộc sống không công bằng, tại sao Lâm Tử Lam có thể hạnh phúc, tại sao cô lại phải nhận những chuyện như vậy?
Coi như ban đầu vì Mặc Thiếu Thiên mà chết, nhưng trong lòng của anh, cô vẫn không có nửa phần địa vị!
Tại sao! ?
Tại sao! ?
Cô không cam lòng!
Ban đầu phát súng kia, căn bản không lấy mạng cô, sau khi cô tỉnh lại, đã trôi nổi đến một hòn đảo nhỏ, một tháng sinh sống trên đó, cô mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ thành cái bộ dáng này!
Sau khi xong, cô liền muốn trở lại bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, nhưng không ngờ Lâm Tử Lam vẫn còn sống, lúc này cô mới phải lập kế hoạch lại lần nữa, trước tiến vào công ty Mặc Thiếu Thiên.
Ban đầu lúc ở nước Pháp, cô đưa rượu đỏ cho anh, cùng anh vô tình gặp được, thế nhưng anh nhìn cũng không nhìn cô một cái!
Càng nghĩ càng không cam lòng, cô muốn diệt trừ Lâm Tử Lam, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cũng không nghĩ đến hôn lễ ngày hôm qua, lại là một cái bẫy cố ý thiết kế tốt, chính là vì để cho cô nhảy vào!
Đúng, ngay cả cảm thấy có vấn đề, cô vẫn dứt khoát nhảy vào.
Cô không cách nào trơ mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam kết hôn, không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc.
Mặc Thiếu Thiên phải là của cô!
Vì thay thế cô ta, cô cố ý chỉnh thành dáng vẻ gần giống với Lâm Tử Lam, cũng bắt chước phong cách mặc quần áo của cô, nhưng không ngờ, quay đầu lại, vẫn là công dã tràng. . . . . .
Nhìn Vi An, Hi Hi cau mày lại.
“Cô là?”
“Nhanh như vậy đã quên chuyện ở Italya rồi sao?”
Một câu nói, Hi Hi trong nháy mắt nhớ lại là ai.
“Diệp An Nhiên?” Hi Hi không thể tin nhìn cô hỏi, không phải cô đã chết rồi sao? Thế nào còn ở chỗ này?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hi Hi, Vi An nở nụ cười, “Thế nào? Rất kinh ngạc khi tao chưa chết sao?”
“Mẹ mày có thể chết đi sống lại, tại sao tao lại không thể?” Vi An một chữ một chữ hỏi. “Ban đầu tất cả đều là do cô ban tặng!”
Sau khi Hi Hi xác định là Diệp An Nhiên, càng thêm hận cô, nhìn cô lạnh lùng nói.
Hận không thể tính nợ mới nợ cũ cùng một lần!
Nếu không phải tại cô, bọn họ cũng sẽ không cùng mẹ tách ra ba tháng, mẹ cũng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, hơn nữa ban đầu ba tháng kia, bọn họ trải qua đều là cuộc sống sống không bằng chết.
Hiện tại, cô ta lại tới phá hư!
Hi Hi thật hận không thể lăng trì xử tử cô!
Nhìn Hi Hi cắn răng nghiến lợi, Vi An vặn vẹo cười cười, “Muốn trách, cũng chỉ có thể trách mẹ mày động người không nên động!”
Mặc Thiếu Thiên là của cô!
Nếu như không phải là Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vẫn là của cô!
Đều là cô ta quyến rũ Mặc Thiếu Thiên!
Tất cả đều là bởi vì sự xuất hiện của cô ta mới thay đổi!
“Còn mày nữa, nếu không phải tại mày, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!” Vi An nhìn bé quát to.
“Người phụ nữ giống như cô vậy, cho dù không có sự xuất hiện của mẹ tôi, cha tôi cũng sẽ không muốn cô!” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ.
“Mày nói cái gì? ! !”
“Tôi nói là sự thật, chuyện đời này cô đã làm, đời sau, nhất định đều bi ai!” Hi Hi nhìn cô gằn từng chữ, lời nói độc có thể kích thích đến cô ta, bé liền nói!
Nghe lời Hi Hi nói, Vi An giận dữ, vươn tay, “Ba” một cái tát, hung hăng đánh vào mặt Hi Hi.
Bên mặt của Hi Hi, một cái tát này, có thể nói là đánh bé thiếu chút nữa ngất đi, thật may là bé chống giữ được, chỉ là mùi máu tươi trong miệng, khiến Hi Hi cau lông mày lại.
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Vi An, “Coi như cô đánh chết tôi, đây cũng là sự thật!”
Nhìn Hi Hi mạnh miệng, Vi An cười lạnh, “Thật sao? Vậy đời này chết, cũng có mày với mẹ mày chôn theo tao, chỉ cần tao còn sống, tao vẫn sống chung quanh bọn mày, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho bọn mày! ! !” Nhìn bộ dạng Vi An, quả thật như người điên.
Hi Hi càng thêm quyết định, nếu như bé chưa chết, nhất định phải giết cô ta!
Tuyệt đối sẽ không giữ lại cơ hội để cô ta tổn thương mẹ!
Nhìn bộ dạng Hi Hi hận không thể giết chết mình, Vi An vặn vẹo cười, “Trước khi bắt đầu, trước hết chúng ta chơi một trò chơi!”
Nói đến đây, ánh mắt Hi Hi nhìn chằm chằm cô.
“Mày nói nếu như tao đưa cái này cho mẹ mày nhìn, cô ta sẽ có dáng vẻ gì? Tao nghĩ, nhất định rất thú vị!” Vi An cười nói, quơ quơ điện thoại trong tay, mới vừa rồi thu hình, tất cả đều ở bên trong.
Nghe lời Vi An nói, Hi Hi kích động di chuyển, vết thương trên người, đã không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ rồi.
“Cô dám!”
“Rất nhanh mày sẽ biết tao có dám hay không!” Vi An cười nói.
Không đem uy hiếp của Hi Hi để ở trong mắt chút nào.
“Diệp An Nhiên! ! !” Hi Hi hung hăng gọi tên của cô ra.
Nghe cái tên này, Vi An còn cố ý làm một động tác rất kinh ngạc, “Đã thật lâu rồi không có ai kêu tên này của tao!”
“Nếu như cô dám cho mẹ tôi nhìn, tôi thề, cô nhất định sẽ chết rất thảm, nhất định sẽ! ! !” Hi Hi nhìn cô kích động hô to.
Mặc dù hiện tại trên người mình đã đau muốn chết, nhưng bé cũng không muốn khiến Lâm Tử Lam thấy những thứ kia.
Bởi vì bé hiểu biết rõ, nếu như mẹ thấy những điều kia, nhất định khó có thể chịu đựng.
Bé có thể cảm nhận được loại cảm giác đó.
Giống như bé tận mắt thấy mẹ ở trên biển nổ tung, cảm giác giống như biến mất!
Hi Hi càng không cần, Vi An lại càng muốn làm như vậy, vì vậy, Vi An trực tiếp cầm lên một vật nhét vào miệng Hi Hi, cầm cái mũ của mình lên, xoay người đi ra ngoài.
“Ưmh, ưmh. . . . . .” Hi Hi giùng giằng, kêu, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
Nhìn Vi An đi ra ngoài, Hi Hi hận không thể rớt từ phía trên xuống, đuổi theo, nhưng trên thực tế, bé động đậy một chút cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta đi. . . . . .
Một khắc kia, dường như Hi Hi cũng có thể nghĩ ra dáng vẻ Lâm Tử Lam khi thấy những hình ảnh kia. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^
Quả nhiên, Lâm Tử Lam mới vừa về đến nhà, liền nhận được một đoạn video.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng, Lâm Tử Lam vẫn mở đoạn video ra.
Trong cùng một lúc, Mặc Thiếu Thiên cũng sai người lần theo nguồn gốc tin tức này, lúc điện thoại của anh còn chưa bấm xong, liền nghe được một tiếng bộp, âm thanh bể tan tành, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy ánh mắt của Lâm Tử Lam, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hốc mắt cũng đỏ lên.
Kết quả, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn về phía đoạn video, ngay khi thấy một ít bên trong thì Mặc Thiếu Thiên thật sự nhịn không được, bộp một tiếng, điện thoại di động bị anh ném ra thật xa.
Anh trực tiếp đi tới ôm lấy Lâm Tử Lam.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Anh ôm Lâm Tử Lam an ủi.
Đừng nói sau khi Lâm Tử Lam thấy có bao nhiêu đau lòng, anh thấy, cũng không thể nào tiếp nhận được, huống chi là Lâm Tử Lam!
Lâm Tử Lam ngồi trên sô pha, thấy một màn bên trong kia, giống như có đồ vật gì đó đang đào lòng của cô, một roi lại một roi đánh vào trên người khiến cô thật khó chịu.
Lúc này, không đợi nhìn xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đóng di động lại!
Lúc này, Lâm Tử Lam đứng dậy muốn đi.
“Em đi đâu vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam không nói gì, đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên thấy thế, lập tức đi lên kéo cô, “Em đi đâu vậy?”
“Em muốn đi tìm Hi Hi!” Nói xong, Lâm Tử Lam bỏ tay Mặc Thiếu Thiên xuống định ra ngoài.
Vừa nghe lời này, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Lâm Tử Lam bị kích thích, kéo cô, “Em biết bây giờ con đang ở đâu sao? Em đi đâu tìm con đây?”
“Em không biết con ở đâu, cũng không biết nên đi nơi nào tìm, nhưng em không có cách nào ở chỗ này ngồi chờ chết, Hi Hi sẽ gặp nguy hiểm, con gặp nguy hiểm. . . . . .” Lâm Tử Lam hô to, hiện tại, cô căn bản không cách nào lắng xuống, không cách nào an tĩnh lại.
“Tử Lam, em tỉnh táo một chút, tỉnh táo lại!” Mặc Thiếu Thiên để hai tay trên vai của cô, thử để cho cô tỉnh táo lại, lý trí một chút.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, vẫn chưa hồi phục lại, khóc, “Anh làm sao để em tỉnh táo? Làm sao tỉnh táo lại? Đã mất đi một đứa bé, em không thể nào mất đi bảo bối nữa, nếu như con gặp chuyện không may, em sẽ điên. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm cô vào trong ngực, lòng như bị một bàn tay vô hình bắt được, đè nén khiến anh không cách nào hô hấp, anh ôm cô thật chặt, “Cho anh thời gian có được hay không, anh nhất định sẽ tìm được con!”
“Anh với em đều đau lòng, nhưng bây giờ, nếu như ngay cả hai chúng ta đều không tỉnh táo lại, làm sao có thể tìm được Hi Hi? !” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lời này, không phải không có lý, Lâm Tử Lam cũng hiểu.
Nhưng sau khi thấy đoạn video đó, làm sao cô có thể tỉnh táo lại được.
Nhìn Lâm Tử Lam an tĩnh lại, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ tìm được bảo bối!” Mặc Thiếu Thiên dùng lời nói an ủi tâm tình Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, từ trong ngực Mặc Thiếu Thiên đi ra, lau sạch nước mắt, cô cũng biết bây giờ không phải là lúc buồn bực, nhưng mới vừa rồi thật chưa hồi phục, bây giờ tưởng tượng, Mặc Thiếu Thiên nói không sai, bây giờ bọn họ đều không tỉnh táo, không lý trí, làm sao có thể tìm được Hi Hi.
“Em biết rồi, anh yên tâm, em không sao, anh không cần lo lắng cho em! !” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
“Hiện tại, anh đi tra xem!” Lâm Tử Lam nói.
Cô biết, Mặc Thiếu Thiên nhất định có ý nghĩ của mình, mới vừa rồi trò chuyện với Vân Dục, nói đến một nửa liền cúp máy, khẳng định anh cũng thực vội chuyện của Hi Hi.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, đi tới, trực tiếp cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Vân Dục lần nữa.
“A lô. . . . . .”
“Tại sao mới vừa rồi nói một nửa liền cúp! ?” Vân Dục ở bên kia hỏi.
“Trước đừng nói nhảm, lập tức tra địa chỉ mới vừa rồi tôi gửi cho cậu, xem từ nơi nào gởi tới! !”
“Tôi tra xét, ở tỉnh 13!” Vân Dục nói.
“Được, tôi biết rồi. . . . . .”
“Tôi đã sai người đi rồi!” Mặc Thiếu Thiên còn chưa cúp điện thoại, Vân Dục liền mở miệng nói.
“Thiếu Thiên, cậu cũng nên biết, thật ra Diệp An đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không dễ dàng bị các người tìm được như vậy, nếu cô ta dám gửi đồ cho hai người, cũng đã chuẩn bị xong tất cả!” Vân Dục ở trong điện thoại nhắc nhở nói.
Mặc Thiếu Thiên nghe xong, gật đầu một cái, “Tôi hiểu rõ!”
“Ừ, cậu hiểu là tốt rồi!” Vân Dục nói, nói đến một nửa, Vân Dục còn có chút lời phải nói, ngay cả anh còn chưa nói ra, thì Mặc Thiếu Thiên cũng có thể cảm giác được.
“Có phải có lời muốn nói hay không?”
Quả nhiên, người hiểu Vân Dục không phải là Mặc Thiếu Thiên thì không ai có thể hơn.
Vân Dục suy nghĩ một chút, “Tôi có ý nghĩ, nhưng mà tôi lại không xác định, cho nên, tôi không biết có nên nói cho cậu hay không!”
“Có lời gì, cậu cứ việc nói thẳng!”
“Cậu nói xem, có người đứng sau lưng giúp đỡ cô ta hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.