Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 261: Người không có ngày mai
Khốc Lạp Đóa Đóa
19/08/2015
Edit: Thanh Dâng
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi ra ngoài bệnh viện.
Hai người lái xe về công ty.
Dọc theo đường đi, Mặc Thiếu Thiên không nói gì.
Lâm Tử Lam cũng không có mở miệng hỏi Mặc Thiếu Thiên, cũng không hiểu được hiện tại Mặc Thiếu Thiên có tâm tình gì, nên cũng không lên tiếng.
Quả nhiên, đi được một lúc, Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, đột nhiên tấp xe vào lề.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có dáng vẻ phớt tỉnh.
Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, vẻ mặt vô tội, làm bộ như không hiểu, chờ Mặc Thiếu Thiên nói trước.
“Em đã sớm biết phải không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam chớp mắt một cái, nhìn anh, “Biết cái gì?”
“Biết bảo bối ra tay với Mặc Thiếu Quần là bởi vì gì, có đúng hay không? ?”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Hôm qua mới biết!”
“Tại sao không nói cho anh?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Anh rất để đến việc này sao?”
“Mặc kệ bảo bối có phải hay không vì anh mà ra tay với Mặc Thiếu Quần, anh đều không có trách cứ con, này như chứng minh anh tin tưởng bảo bối, cho nên nói hay không nói, em cảm thấy không quan trọng!”
Cái này vậy là đủ rồi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, nhếch miệng lên chê cười, “Anh không phải là tin tưởng bảo bối, mà là anh đang cưng chiều con, coi như bảo bối là cố ý ra tay với Mặc Thiếu Quần, cũng là đáng đời nó!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Cho nên lúc mới bắt đầu, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết vì saohi làm vậy.
Bây giờ nghe cái này, thật ra đã làm anh cảm động.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam không biết nên nói cái gì.
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể nói đạo lý sao!
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười lạnh, “Không ngờ Mặc Thiếu Quần lại biết chuyện này!”
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn anh.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, lúc này ở trước mặt của cô, anh đã cảm thấy mình không có gì không thể nói rồi.
“Chính là chuyện hiệp ước đó, không ngờ Mặc Thiếu Quần cũng biết!”
“Ban đầu anh cùng Cung Ái Lâm ký cái hiệp ước kia, không có ai biết, ngay cả cha anh cũng không biết!”
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nhắc tới cái này, Lâm Tử Lam giờ mới hiểu được, vì sao Mặc Thiếu Thiên lại hận Mặc gia như vậy, hận Mặc Thiếu Quần như vậy, hận Cung Ái Lâm như vậy.
“Em vốn không hiểu, Mặc tiên sinh giống như minh tinh vậy, tại sao phải ký phần hiệp ước này!”
Nói thế nào, đây đều không phải là phong cách của Mặc Thiếu Thiên.
Nhắc tới cái này, hay tay Mặc Thiếu Thiên chắp ở sau ót, con ngươi thâm u, “Khi đó, anh mới từ nước Mĩ trở về, vừa đúng MK lâm vào nguy cơ phá sản, vì vậy, người của Mặc gia để cho anh vào công ty, anh hiểu rõ là họ cần anh, vì vậy anh cùng bọn họ ra điều kiện, chỉ cần để cho mẹ anh vào chôn cất ở phần mộ của Mặc gia, anh liền đồng ý với bọn họ!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên nhắc về chuyện của mẹ anh, không khỏi lắng xuống, nghe anh nói.
“Đó là tâm nguyện duy nhất của mẹ anh, cả đời bà yêu cha anh, không cầu danh phận, chỉ muốn chôn cất ở Mặc gia, cho nên, anh liền đề cập với bọn họ về điều kiện này, nhưng anh không ngờ Cung Ái Lâm lại không đồng ý, thậm chí còn lấy ly hôn ra để uy hiếp!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, nếu bà ta đã không đồng ý, thì anh cũng vậy, sẽ không đồng ý, cứ giằng co như vậy, kết quả tình hình MK càng ngày càng tệ, Cung Ái Lâm không ngồi yên được nữa, mới đồng ý điều kiện của anh, chỉ là bà ta cũng nói ra điều kiện của mình!”
“Chính là cái điều kiện này, trong vòng mười năm không có con!”
“Tại sao?”
Mặc Thiếu Thiên cười, “Đương nhiên là sợ anh có con, đòi phân chia tài sản của bọn họ chớ sao!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam cau mày, thật ra thì đáp án như vậy, cô đã đoán được, nhưng tuyệt đối có chút không thể tưởng tượng nổi, có người sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Thật đúng là cực phẩm!
Chỉ là, người đồng ý, cũng là cực phẩm.
“Cho nên, anh đồng ý?”
“Được chôn cất ở Mặc gia, là tâm nguyện duy nhất của mẹ anh mà, hơn nữa lúc ấy, anh cùng Vân Dục liều mạng ở Cửa Ngục, mỗi ngày đều ở trước mũi đao, căn bản không biết ngày mai là gì, thậm chí đối với người như bọn anh mà nói, có ngày mai hay không cũng không biết, cho nên, đừng nói là con, ngay cả yêu một người là cái gì cũng không biết!”Mặc Thiếu Thiên nói, cho nên, anh liền ký.
Đối với một người không có ngày mai, ký cái này thì đối với anh mà nói, không có gì là không tốt.
Cho nên, anh liền ký.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, nhìn vẻ mặt của anh, câu nói người không biết có ngày mai hay không, làm cho đáy lòng Lâm Tử Lam xúc động.
Có lẽ, cô có thể tưởng tượng đến cuộc sống Mặc Thiếu Thiên lúc ấy, nhưng lại không cách nào để hiểu được tâm tình của Mặc Thiếu Thiên lúc ấy sẽ ra sao được.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Hiện tại và về sau, ngày mai của anh đều có em, còn có bảo bối!” Lâm Tử Lam nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam rất ít khi nói mấy kiểu như thế ày, nhưng bây giờ, cô chính là muốn cho Mặc Thiếu Thiên biết.
Anh không phải chỉ có một mình!
Loại cảm giác đó, quá tuyệt vọng!
Cảm thấy tâm tình Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, nhếch miệng lên cười tà mị, “Nhưng anh không ngờ, chỉ với tình một đêm với em lại có con trai! Còn là một thiên tài! Phá vỡ tất cả của hiện tại!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói, vẻ mặt thậm chí còn có một chút thỏa mãn.
“Hai ngươi chính là một sự ngoài ý muốn trong đời anh, nhưng, cũng là một sự ngoài ý muốn tốt đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì cái ngoài ý muốn này, để cho anh hiểu được anh nên quý trọng hiện tại.
Là bảo bối cho anh biết, trên thế giới này, anh không chỉ có một mình.
Là Lâm Tử Lam để cho anh biết, cái gì gọi là yêu!
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười.
“Anh biết là tốt rồi!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nhìn ánh mắt hả hê của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hài hước cười cười.
Nhìn vẻ mặt của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Thật khó nghĩ đến anh khi đó, mà hiện tại lại biến thành bộ dạng này!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Anh trước kia có bộ dạng gì? Hiện tại là bộ dạng gì?”
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nói, “Anh của trước kia, có chút gì đó gọi là tự sát mãn tính!”
Nghe Lâm Tử Lam nói, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên trầm xuống.
Tự sát mãn tính!
Anh sẽ tự sát?
Anh chỉ là có kẻ thù quá nhiều, hơn nữa, thân ở hắc đạo, không có người có thể dự đoán tương lai của mình, cho nên mỗi người đã đi vào giới hắc đạo đều là đang đi vào con đường không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cho nên nếu như nói tự sát mãn tính, thật ra thì cũng không sai.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn Lâm Tử Lam, “Vậy bây giờ?”
“Hiện tại sao!” Nghĩ đến cái này, Lâm Tử Lam liền bắt đầu nói, “Phúc hắc, cường thế, bá đạo. . . . . .”
Lời Lâm Tử Lam vẫn còn chưa nói xong, Mặc Thiếu Thiên chợt xông tới, hướng về phía môi Lâm Tử Lam liền hôn lên.
Hôn bá đạo, hôn nóng bỏng, hôn quên tình quên mình. . . . . .
Lâm Tử Lam sững sờ, hoàn toàn không ngờ Mặc Thiếu Thiên chợt nhào tới gần cô, chỉ là, thấy anh dây dưa miên man hôn thì Lâm Tử Lam cũng đưa tay ra ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, hai người dây dưa nhiệt tình hôn.
Mãi cho đến mấy phút sau, hai người mới lưu luyến rời ra.
Mặt của Lâm Tử Lamcũng có chút ửng đỏ, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Mặc Thiếu Thiên hôn quá mức bá đạo, nóng bỏng, Lâm Tử Lam coi như phối hợp, cũng bị anh hôn thiếu chút nữa hít thở không thông.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, phổi của em thật kém!” Mặc Thiếu Thiên nhạo báng mà nói.
Nghe lời nhạo báng của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam căm tức nhìn anh một cái, sau đó nhếch miệng lên cười, “Làm sao có thể so với Mặc tiên sinh đây, luyện trong vạn người mới thành!”
Nghe được lời này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên 囧.
Bê đá tự đập vào chân của mình rồi!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười, “Hàng năm bên ngoài bôn ba, đương nhiên là có chút kỹ thuật!”
Kỹ thuật. . . . . .
Cũng chỉ có Mặc Thiếu Thiên mới sẽ đem loại này làm thành một loại kỹ thuật!
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì.
“Lâm tiểu thư, không nên hiểu lầm ý của anh, ý của anh là, năm này sang năm khác anh đều làm việc nên thể lực rất tốt!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên đã cảm thấy không nói ra được cô có bao nhiêu mỹ lệ cùng đáng yêu.
“Lâm Tử Lam . . . . . .”
“Hả?”
“Anh nghĩ anh muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Anh có thể hay không không cần mỗi ngày đều suy nghĩ những thứ này a a a a!
“Anh nghĩ anh muốn em!” Mặc Thiếu Thiên lặp lại một lần nữa.
Chỉ cần nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên liền hận không thể đem Lâm Tử Lam đặt ở dưới thân mình , hung hăng muốn cô.
Cái ý nghĩ này, làm hại anh tối ngày hôm qua không có ngủ ngon giấc!
Hiện tại mỹ nhân trước mắt, anh làm sao sẽ không động tâm đây?
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam hung hăng căm tức nhìn anh một cái.
“Về công ty!”
“Đừng!”
“Anh hiện tại liền muốn em!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, nói xong anh liền nhào tới. . . . . .
“Mặc Thiếu Thiên! ! ! !” Lâm Tử Lam rống giận.
Cô mới không cần ở trong xe !
Bị người thấy thì thật lúng túng, mất mặt!
Nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không buông tha cô, hướng về phía môi cô hôn lên.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi ra ngoài bệnh viện.
Hai người lái xe về công ty.
Dọc theo đường đi, Mặc Thiếu Thiên không nói gì.
Lâm Tử Lam cũng không có mở miệng hỏi Mặc Thiếu Thiên, cũng không hiểu được hiện tại Mặc Thiếu Thiên có tâm tình gì, nên cũng không lên tiếng.
Quả nhiên, đi được một lúc, Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, đột nhiên tấp xe vào lề.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có dáng vẻ phớt tỉnh.
Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, vẻ mặt vô tội, làm bộ như không hiểu, chờ Mặc Thiếu Thiên nói trước.
“Em đã sớm biết phải không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam chớp mắt một cái, nhìn anh, “Biết cái gì?”
“Biết bảo bối ra tay với Mặc Thiếu Quần là bởi vì gì, có đúng hay không? ?”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Hôm qua mới biết!”
“Tại sao không nói cho anh?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Anh rất để đến việc này sao?”
“Mặc kệ bảo bối có phải hay không vì anh mà ra tay với Mặc Thiếu Quần, anh đều không có trách cứ con, này như chứng minh anh tin tưởng bảo bối, cho nên nói hay không nói, em cảm thấy không quan trọng!”
Cái này vậy là đủ rồi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, nhếch miệng lên chê cười, “Anh không phải là tin tưởng bảo bối, mà là anh đang cưng chiều con, coi như bảo bối là cố ý ra tay với Mặc Thiếu Quần, cũng là đáng đời nó!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Cho nên lúc mới bắt đầu, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết vì saohi làm vậy.
Bây giờ nghe cái này, thật ra đã làm anh cảm động.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam không biết nên nói cái gì.
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể nói đạo lý sao!
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười lạnh, “Không ngờ Mặc Thiếu Quần lại biết chuyện này!”
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn anh.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, lúc này ở trước mặt của cô, anh đã cảm thấy mình không có gì không thể nói rồi.
“Chính là chuyện hiệp ước đó, không ngờ Mặc Thiếu Quần cũng biết!”
“Ban đầu anh cùng Cung Ái Lâm ký cái hiệp ước kia, không có ai biết, ngay cả cha anh cũng không biết!”
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nhắc tới cái này, Lâm Tử Lam giờ mới hiểu được, vì sao Mặc Thiếu Thiên lại hận Mặc gia như vậy, hận Mặc Thiếu Quần như vậy, hận Cung Ái Lâm như vậy.
“Em vốn không hiểu, Mặc tiên sinh giống như minh tinh vậy, tại sao phải ký phần hiệp ước này!”
Nói thế nào, đây đều không phải là phong cách của Mặc Thiếu Thiên.
Nhắc tới cái này, hay tay Mặc Thiếu Thiên chắp ở sau ót, con ngươi thâm u, “Khi đó, anh mới từ nước Mĩ trở về, vừa đúng MK lâm vào nguy cơ phá sản, vì vậy, người của Mặc gia để cho anh vào công ty, anh hiểu rõ là họ cần anh, vì vậy anh cùng bọn họ ra điều kiện, chỉ cần để cho mẹ anh vào chôn cất ở phần mộ của Mặc gia, anh liền đồng ý với bọn họ!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên nhắc về chuyện của mẹ anh, không khỏi lắng xuống, nghe anh nói.
“Đó là tâm nguyện duy nhất của mẹ anh, cả đời bà yêu cha anh, không cầu danh phận, chỉ muốn chôn cất ở Mặc gia, cho nên, anh liền đề cập với bọn họ về điều kiện này, nhưng anh không ngờ Cung Ái Lâm lại không đồng ý, thậm chí còn lấy ly hôn ra để uy hiếp!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, nếu bà ta đã không đồng ý, thì anh cũng vậy, sẽ không đồng ý, cứ giằng co như vậy, kết quả tình hình MK càng ngày càng tệ, Cung Ái Lâm không ngồi yên được nữa, mới đồng ý điều kiện của anh, chỉ là bà ta cũng nói ra điều kiện của mình!”
“Chính là cái điều kiện này, trong vòng mười năm không có con!”
“Tại sao?”
Mặc Thiếu Thiên cười, “Đương nhiên là sợ anh có con, đòi phân chia tài sản của bọn họ chớ sao!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam cau mày, thật ra thì đáp án như vậy, cô đã đoán được, nhưng tuyệt đối có chút không thể tưởng tượng nổi, có người sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Thật đúng là cực phẩm!
Chỉ là, người đồng ý, cũng là cực phẩm.
“Cho nên, anh đồng ý?”
“Được chôn cất ở Mặc gia, là tâm nguyện duy nhất của mẹ anh mà, hơn nữa lúc ấy, anh cùng Vân Dục liều mạng ở Cửa Ngục, mỗi ngày đều ở trước mũi đao, căn bản không biết ngày mai là gì, thậm chí đối với người như bọn anh mà nói, có ngày mai hay không cũng không biết, cho nên, đừng nói là con, ngay cả yêu một người là cái gì cũng không biết!”Mặc Thiếu Thiên nói, cho nên, anh liền ký.
Đối với một người không có ngày mai, ký cái này thì đối với anh mà nói, không có gì là không tốt.
Cho nên, anh liền ký.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, nhìn vẻ mặt của anh, câu nói người không biết có ngày mai hay không, làm cho đáy lòng Lâm Tử Lam xúc động.
Có lẽ, cô có thể tưởng tượng đến cuộc sống Mặc Thiếu Thiên lúc ấy, nhưng lại không cách nào để hiểu được tâm tình của Mặc Thiếu Thiên lúc ấy sẽ ra sao được.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Hiện tại và về sau, ngày mai của anh đều có em, còn có bảo bối!” Lâm Tử Lam nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam rất ít khi nói mấy kiểu như thế ày, nhưng bây giờ, cô chính là muốn cho Mặc Thiếu Thiên biết.
Anh không phải chỉ có một mình!
Loại cảm giác đó, quá tuyệt vọng!
Cảm thấy tâm tình Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, nhếch miệng lên cười tà mị, “Nhưng anh không ngờ, chỉ với tình một đêm với em lại có con trai! Còn là một thiên tài! Phá vỡ tất cả của hiện tại!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói, vẻ mặt thậm chí còn có một chút thỏa mãn.
“Hai ngươi chính là một sự ngoài ý muốn trong đời anh, nhưng, cũng là một sự ngoài ý muốn tốt đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì cái ngoài ý muốn này, để cho anh hiểu được anh nên quý trọng hiện tại.
Là bảo bối cho anh biết, trên thế giới này, anh không chỉ có một mình.
Là Lâm Tử Lam để cho anh biết, cái gì gọi là yêu!
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười.
“Anh biết là tốt rồi!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nhìn ánh mắt hả hê của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hài hước cười cười.
Nhìn vẻ mặt của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Thật khó nghĩ đến anh khi đó, mà hiện tại lại biến thành bộ dạng này!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Anh trước kia có bộ dạng gì? Hiện tại là bộ dạng gì?”
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nói, “Anh của trước kia, có chút gì đó gọi là tự sát mãn tính!”
Nghe Lâm Tử Lam nói, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên trầm xuống.
Tự sát mãn tính!
Anh sẽ tự sát?
Anh chỉ là có kẻ thù quá nhiều, hơn nữa, thân ở hắc đạo, không có người có thể dự đoán tương lai của mình, cho nên mỗi người đã đi vào giới hắc đạo đều là đang đi vào con đường không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cho nên nếu như nói tự sát mãn tính, thật ra thì cũng không sai.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn Lâm Tử Lam, “Vậy bây giờ?”
“Hiện tại sao!” Nghĩ đến cái này, Lâm Tử Lam liền bắt đầu nói, “Phúc hắc, cường thế, bá đạo. . . . . .”
Lời Lâm Tử Lam vẫn còn chưa nói xong, Mặc Thiếu Thiên chợt xông tới, hướng về phía môi Lâm Tử Lam liền hôn lên.
Hôn bá đạo, hôn nóng bỏng, hôn quên tình quên mình. . . . . .
Lâm Tử Lam sững sờ, hoàn toàn không ngờ Mặc Thiếu Thiên chợt nhào tới gần cô, chỉ là, thấy anh dây dưa miên man hôn thì Lâm Tử Lam cũng đưa tay ra ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, hai người dây dưa nhiệt tình hôn.
Mãi cho đến mấy phút sau, hai người mới lưu luyến rời ra.
Mặt của Lâm Tử Lamcũng có chút ửng đỏ, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Mặc Thiếu Thiên hôn quá mức bá đạo, nóng bỏng, Lâm Tử Lam coi như phối hợp, cũng bị anh hôn thiếu chút nữa hít thở không thông.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, phổi của em thật kém!” Mặc Thiếu Thiên nhạo báng mà nói.
Nghe lời nhạo báng của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam căm tức nhìn anh một cái, sau đó nhếch miệng lên cười, “Làm sao có thể so với Mặc tiên sinh đây, luyện trong vạn người mới thành!”
Nghe được lời này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên 囧.
Bê đá tự đập vào chân của mình rồi!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười, “Hàng năm bên ngoài bôn ba, đương nhiên là có chút kỹ thuật!”
Kỹ thuật. . . . . .
Cũng chỉ có Mặc Thiếu Thiên mới sẽ đem loại này làm thành một loại kỹ thuật!
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì.
“Lâm tiểu thư, không nên hiểu lầm ý của anh, ý của anh là, năm này sang năm khác anh đều làm việc nên thể lực rất tốt!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên đã cảm thấy không nói ra được cô có bao nhiêu mỹ lệ cùng đáng yêu.
“Lâm Tử Lam . . . . . .”
“Hả?”
“Anh nghĩ anh muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Anh có thể hay không không cần mỗi ngày đều suy nghĩ những thứ này a a a a!
“Anh nghĩ anh muốn em!” Mặc Thiếu Thiên lặp lại một lần nữa.
Chỉ cần nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên liền hận không thể đem Lâm Tử Lam đặt ở dưới thân mình , hung hăng muốn cô.
Cái ý nghĩ này, làm hại anh tối ngày hôm qua không có ngủ ngon giấc!
Hiện tại mỹ nhân trước mắt, anh làm sao sẽ không động tâm đây?
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam hung hăng căm tức nhìn anh một cái.
“Về công ty!”
“Đừng!”
“Anh hiện tại liền muốn em!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, nói xong anh liền nhào tới. . . . . .
“Mặc Thiếu Thiên! ! ! !” Lâm Tử Lam rống giận.
Cô mới không cần ở trong xe !
Bị người thấy thì thật lúng túng, mất mặt!
Nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không buông tha cô, hướng về phía môi cô hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.