Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 254: Thú tính đại phát
Khốc Lạp Đóa Đóa
12/08/2015
Khoảng 10 phút sau, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy chưa đủ tận hứng, anh liền ôm lấy Lâm Tử Lam xuống giường, đặt cô ở trên tường, nhấc một chân của cô lên, Mặc Thiếu Thiên tiến sâu vào bên trong Lâm Tử Lam. . . . . .
Lâm Tử Lam ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, vốn là muốn kháng nghị động tác của anh, nhưng giờ phút này, căn bản không thể nào cự tuyệt anh, khi lên giường, phải nghe theo Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam nhất thời nhớ đến bảy năm trước, anh cũng ác ma như hôm nay vậy, chỉ là, so với bảy năm trước, anh càng thêm điên cuồng hơn.
Khoảng một tiếng sau, Mặc Thiếu Thiên động thân, bắn chất dịch lỏng vào trong người Lâm Tử Lam. . . . . .
Lần này, Mặc Thiếu Thiên làm nhưng vô cùng tinh tế, cực kỳ hài lòng.
Hơn một tiếng!
Toàn bộ hơn một tiếng, Lâm Tử Lam đã mệt không có bất kỳ hơi sức nào nữa, cô nằm ở trên giường, Lâm Tử Lam ngay cả động cũng không muốn động.
Mặc Thiếu Thiên nằm ở bên người Lâm Tử Lam, còn có một loại vẫn chưa thỏa mãn, ôm Lâm Tử Lam, nhưng vật kia, cũng chưa có ý định rút ra.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, cả người mệt lả không muốn động.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên hôn một cái trên người Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn, “Như thế nào? Hả?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, giọng nói trầm thấp, từ tính, mê người.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, liếc mắt nhìn anh một cái, nói, “Mệt mỏi!”
Nghe đáp án như thế, Mặc Thiếu Thiên rất bất mãn a.
Nhìn cô, “Mệt mỏi? Lâm tiểu thư, toàn bộ quá trình đều là do anh chủ động, em mệt cái gì?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhưng người bị anh chơi đùa là cô a!
Cô chỉ có thể bị động chịu đựng, làm sao có thể không mệt.
Thế nhưng đề tài này, Lâm Tử Lam thế nào cùng anh sẽ cải cọ cho xem.
Nhưng Lâm Tử Lam không muốn cải cọ với Mặc Thiếu Thiên, hiện tại, cô cần nghỉ ngơi.
“Được, là anh mệt mỏi nhất, em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn nghỉ ngơi một chút!” Lâm Tử Lam nói, nói xong, cô xoay người, nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, “Nghỉ ngơi?”
“Lâm tiểu thư, em chẳng lẽ cho rằng lần thứ nhất mà đã thỏa mãn anh rồi chứ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam bỗng nhiên có cảm giác có đồ vật gì đó ở phía dưới đang chậm rãi bành trướng, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên lại cười với cô.
“Có ý gì?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười một tiếng, “Lần thứ nhất liền muốn thỏa mãn anh, em cũng không tránh khỏi là quá coi thường anh đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô tà mị mà nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Vậy mấy lần?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Tạm thời không rõ lắm. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên vừa nói xong liền có động tác kịch liệt. . . . . .
Lâm Tử Lam nghĩ, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng uất ức lâu như vậy rồi, nên cô cũng đồng ý, khi đồng ý rồi mới biết hối hận!
Mặc Thiếu Thiên vốn không ‘xuất bài’ theo lẽ thường, một lát yêu cầu Lâm Tử Lam có động tác này, một lát động tác kia, không chịu buông tha Lâm Tử Lam, thế nhưng anh lại rất hăng hái.
Mặc kệ Lâm Tử Lam kháng nghị thế nào đều không hữu dụng.
Chỉ có thể theo anh.
Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng gần 30, mà tinh lực còn tốt như vậy?
Cùng bảy năm trước không khác nhau gì cả, tinh lực đều dồi dào như vậy!
Rốt cuộc lại một tiếng sau, Mặc Thiếu Thiên mới ngừng, anh cúi người nằm trên người Lâm Tử Lam, nghỉ ngơi.
Lần này, Lâm Tử Lam thật một chút hơi sức cũng không có rồi.
Chưa từng nghĩ tới, Mặc Thiếu Thiên lại có thể điên cuồng như thế.
Mặc Thiếu Thiên ghé vào trước mặt cô, “Như thế nào? Muốn tắm sao?”
Một câu nói, nói trúng ý nghĩ của cô, Lâm Tử Lam gật đầu, cô cũng đang có ý đó.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cười, “Anh ôm em đi!”
Lâm Tử Lam gật đầu, dù sao hiện tại cô không hề có một chút hơi sức nào, nên tùy ý để Mặc Thiếu Thiên ôm rồi.
Nơi này là khách sạn dành cho nghỉ phép, không chỉ là phòng tắm đơn giản, mà bên trong còn có một bồn tắm rất lớn, có thể chứa năm người.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đặt Lâm Tử Lam vào bồn, sau đó anh cũng bước vào.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Tự em có thể tắm!” Lâm Tử Lam nói, ý tứ muốn Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.
Hiện tại cô chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm mà thôi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, anh mới sẽ không cứ như vậy mà rời đi, “Anh giúp em tắm!”
Lâm Tử Lam nhìn anh, có mấy phần không tin.
“Anh?” Lâm Tử Lam nhìn anh, có chút kinh ngạc.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Em thật may mắn, từ trước tới giờ anh chưa phải phục vụ ai, em là người đầu tiên đấy!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam thế nào cũng muốn hưởng thụ một phen.
Vì vậy, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên, nói, “Vậy phải cám ơn Mặc tiểu tử rồi !”
Mặc tiểu tử?
Nghe thế, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên trầm xuống.
Chỉ là, vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên phải nhẫn nhịn rồi.
Đã vậy, thì cứ nhìn thử anh như thế nào dạy dỗ cô!
Lâm Tử Lam nằm ở trong bồn tắm, đầu dựa vào thành bồn, đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ‘phục vụ’ của Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ở phía sau, nhìn lưng Lâm Tử Lam, làn da trắng nõn, trơn bóng như ngọc, đường cong đẹp đẽ, làm cho người ta nhìn thì có một loại cảm giác rung động.
Tay Mặc Thiếu Thiên nhè nhẹ ở phía sau lưng Lâm Tử Lam đi tới đi lui, da thịt của cô bóng loáng mịn màng như sữa, Mặc Thiếu Thiên nhìn, ánh mắt tĩnh mịch. . . . . .
Lâm Tử Lam cảm thụ sự phục vụ của Mặc Thiếu Thiên, vừa mới bắt đầu Mặc Thiếu Thiên còn quy củ, nhưng càng về sau, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mặc Thiếu Thiên ở phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam, hai tay anh đưa tới phía trước, vuốt ve nơi mềm mại của Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng vuốt ve, rất có lực, lại mang theo một tia trêu chọc.
Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại buông tay.
Lâm Tử Lam nghĩ, coi như biết điều, cô cũng không nói gì, nhắm mắt lại, nghĩ tới có Mặc Thiếu Thiên ở bên người, cũng buông lỏng hơn nhiều.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, thấy cô nhắm mắt lại, vì vậy, tay của anh từ từ đưa xuống phía dưới, lúc Lâm Tử Lam còn chưa kịp phản ứng, tay Mặc Thiếu Thiên chợt duỗi vào bên trong khu tư mật Lâm Tử Lam. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Thình lình lại vậy, khiến Lâm Tử Lam bất ngờ.
Cô nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, cái này là đang tắm sao?”
“Dĩ nhiên!” Mặc Thiếu Thiên mặt không đỏ, lưu loát thừa nhận.
“Nếu tắm, nơi nào cũng phải tắm chứ sao!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . .”
Ý thức được Mặc Thiếu Thiên vô lại, Lâm Tử Lam vừa muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhích lại gần, từ phía sau ôm chặt Lâm Tử Lam, cắn vành tai của cô, “Lão phật gia thân ái của anh, tiếp nữa sẽ làm em thoải mái hơn. . . . . .”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên hôn sau lưng Lâm Tử Lam.
Di chuyển lên một chút anh khẽ cắn vành tai cô, lè lưỡi liếm vành tai, cổ, từ từ, một đường chạy dọc xuống phía dưới.
Lâm Tử Lam vốn là muốn cự tuyệt, nhưng khi anh đến gần, một hồi tê dại xẹt qua, tất cả những gì Lâm Tử Lam, đều không nói ra được gì.
Lần này, Mặc Thiếu Thiên không có lên gấp gáp như lần trước, ngược lại cứ từ từ, từ từ trêu đùa với Lâm Tử Lam, trêu đùa với thần kinh mẫn cảm của cô. . . . . .
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên chợt nắm tay Lâm Tử Lam, đi xuống phía dưới của anh, nắm lấy vật đang bành trướng.
Lâm Tử Lam cả kinh, muốn rụt tay lại, nhưng Mặc Thiếu Thiên cầm chặt tay cô, không để cho cô vùng ra, Lâm Tử Lam nhìn anh.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, “Giúp anh. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam thật rất không nghĩ mình sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ, cho phép cô cự tuyệt sao?
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tiên sinh, anh như thế này là sao, không sợ tinh tẫn nhân vong [*] à!”
[*] Tinh tẫn nhân vong: quá lao lực mà chết.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em yên tâm, coi như có tinh tẫn nhân vong đi nữa, thì anh cũng muốn chết vì cơ thể em. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Quả nhiên là biến thái mà!
Không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên ở phương diện này, là cao thủ trong nhóm cao thủ.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên hôn trước ngực Lâm Tử Lam, há miệng, nhẹ nhàng cắn nụ hoa một cái.
Lâm Tử Lam bị đau, ‘á’ một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, trừng mắt liếc anh một cái, “Mặc Thiếu Thiên, rất đau! !”
Mặc Thiếu Thiên tiến tới, con ngươi tĩnh mịch nhìn cô, “Nếu không, thì em cắn trả đi?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, khóe miệng mang theo nét cười tà mị.
Cũng chỉ có vô lại mới có thể nói ra những lời này.
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng xác thực mình không phải quân tử gì gì cả, há miệng, hướng về phía Mặc Thiếu Thiên cắn một cái.
Cô không phải rất dùng sức, nhưng cũng khiến Mặc Thiếu Thiên đau chút xíu.
Sau khi cắn anh xong, Lâm Tử Lam đứng dậy, nhìn Mặc Thiếu Thiên, dáng vẻ khiêu khích.
Đau như vậy, đối với Mặc Thiếu Thiên không đáng kể chút nào, nhưng ánh mắt của cô, làm anh lần nữa muốn cô. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, trực tiếp tiến tới, kéo Lâm Tử Lam xuống, hướng về phía Lâm Tử Lam môi liền môi.
Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là cái loại không ‘xuất bài’ theo lẽ thường.
Bạn sẽ hoàn toàn không biết anh ta một giây kế tiếp muốn làm gì!
Mặc Thiếu Thiên hôn Lâm Tử Lam, hôn mỗi một tấc da tấc thịt của cô, ôm chặt lấy Lâm Tử Lam, tách chân cô ra , Mặc Thiếu Thiên đi vào.
“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam cả người run rẩy, chợt ôm chặt lấy Mặc Thiếu Thiên, cổ ngửa ra sau, tóc trong nước dán vào đường cong hoàn mỹ.
Mỗi lần Mặc Thiếu Thiên tiến vào, giống như là có đồ vật gì đó ở bụng của cô muốn nổ tung. . . . . .
Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên không phải là người!
Đây đã là lần thứ ba!
Làm trong phòng tắm, là một việc rất có tình điệu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có thể nói ở trong nước cũng có mọi tư thế, lấy cớ cùng tắm với Lâm Tử Lam, ở trong phòng tắm lại bắt đầu kế hoạch tính phúc của anh.
Lâm Tử Lam ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, vốn là muốn kháng nghị động tác của anh, nhưng giờ phút này, căn bản không thể nào cự tuyệt anh, khi lên giường, phải nghe theo Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam nhất thời nhớ đến bảy năm trước, anh cũng ác ma như hôm nay vậy, chỉ là, so với bảy năm trước, anh càng thêm điên cuồng hơn.
Khoảng một tiếng sau, Mặc Thiếu Thiên động thân, bắn chất dịch lỏng vào trong người Lâm Tử Lam. . . . . .
Lần này, Mặc Thiếu Thiên làm nhưng vô cùng tinh tế, cực kỳ hài lòng.
Hơn một tiếng!
Toàn bộ hơn một tiếng, Lâm Tử Lam đã mệt không có bất kỳ hơi sức nào nữa, cô nằm ở trên giường, Lâm Tử Lam ngay cả động cũng không muốn động.
Mặc Thiếu Thiên nằm ở bên người Lâm Tử Lam, còn có một loại vẫn chưa thỏa mãn, ôm Lâm Tử Lam, nhưng vật kia, cũng chưa có ý định rút ra.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, cả người mệt lả không muốn động.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên hôn một cái trên người Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn, “Như thế nào? Hả?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, giọng nói trầm thấp, từ tính, mê người.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, liếc mắt nhìn anh một cái, nói, “Mệt mỏi!”
Nghe đáp án như thế, Mặc Thiếu Thiên rất bất mãn a.
Nhìn cô, “Mệt mỏi? Lâm tiểu thư, toàn bộ quá trình đều là do anh chủ động, em mệt cái gì?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhưng người bị anh chơi đùa là cô a!
Cô chỉ có thể bị động chịu đựng, làm sao có thể không mệt.
Thế nhưng đề tài này, Lâm Tử Lam thế nào cùng anh sẽ cải cọ cho xem.
Nhưng Lâm Tử Lam không muốn cải cọ với Mặc Thiếu Thiên, hiện tại, cô cần nghỉ ngơi.
“Được, là anh mệt mỏi nhất, em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn nghỉ ngơi một chút!” Lâm Tử Lam nói, nói xong, cô xoay người, nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, “Nghỉ ngơi?”
“Lâm tiểu thư, em chẳng lẽ cho rằng lần thứ nhất mà đã thỏa mãn anh rồi chứ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam bỗng nhiên có cảm giác có đồ vật gì đó ở phía dưới đang chậm rãi bành trướng, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên lại cười với cô.
“Có ý gì?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười một tiếng, “Lần thứ nhất liền muốn thỏa mãn anh, em cũng không tránh khỏi là quá coi thường anh đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô tà mị mà nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Vậy mấy lần?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Tạm thời không rõ lắm. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên vừa nói xong liền có động tác kịch liệt. . . . . .
Lâm Tử Lam nghĩ, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng uất ức lâu như vậy rồi, nên cô cũng đồng ý, khi đồng ý rồi mới biết hối hận!
Mặc Thiếu Thiên vốn không ‘xuất bài’ theo lẽ thường, một lát yêu cầu Lâm Tử Lam có động tác này, một lát động tác kia, không chịu buông tha Lâm Tử Lam, thế nhưng anh lại rất hăng hái.
Mặc kệ Lâm Tử Lam kháng nghị thế nào đều không hữu dụng.
Chỉ có thể theo anh.
Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng gần 30, mà tinh lực còn tốt như vậy?
Cùng bảy năm trước không khác nhau gì cả, tinh lực đều dồi dào như vậy!
Rốt cuộc lại một tiếng sau, Mặc Thiếu Thiên mới ngừng, anh cúi người nằm trên người Lâm Tử Lam, nghỉ ngơi.
Lần này, Lâm Tử Lam thật một chút hơi sức cũng không có rồi.
Chưa từng nghĩ tới, Mặc Thiếu Thiên lại có thể điên cuồng như thế.
Mặc Thiếu Thiên ghé vào trước mặt cô, “Như thế nào? Muốn tắm sao?”
Một câu nói, nói trúng ý nghĩ của cô, Lâm Tử Lam gật đầu, cô cũng đang có ý đó.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cười, “Anh ôm em đi!”
Lâm Tử Lam gật đầu, dù sao hiện tại cô không hề có một chút hơi sức nào, nên tùy ý để Mặc Thiếu Thiên ôm rồi.
Nơi này là khách sạn dành cho nghỉ phép, không chỉ là phòng tắm đơn giản, mà bên trong còn có một bồn tắm rất lớn, có thể chứa năm người.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đặt Lâm Tử Lam vào bồn, sau đó anh cũng bước vào.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Tự em có thể tắm!” Lâm Tử Lam nói, ý tứ muốn Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.
Hiện tại cô chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm mà thôi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, anh mới sẽ không cứ như vậy mà rời đi, “Anh giúp em tắm!”
Lâm Tử Lam nhìn anh, có mấy phần không tin.
“Anh?” Lâm Tử Lam nhìn anh, có chút kinh ngạc.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Em thật may mắn, từ trước tới giờ anh chưa phải phục vụ ai, em là người đầu tiên đấy!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam thế nào cũng muốn hưởng thụ một phen.
Vì vậy, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên, nói, “Vậy phải cám ơn Mặc tiểu tử rồi !”
Mặc tiểu tử?
Nghe thế, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên trầm xuống.
Chỉ là, vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên phải nhẫn nhịn rồi.
Đã vậy, thì cứ nhìn thử anh như thế nào dạy dỗ cô!
Lâm Tử Lam nằm ở trong bồn tắm, đầu dựa vào thành bồn, đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ‘phục vụ’ của Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ở phía sau, nhìn lưng Lâm Tử Lam, làn da trắng nõn, trơn bóng như ngọc, đường cong đẹp đẽ, làm cho người ta nhìn thì có một loại cảm giác rung động.
Tay Mặc Thiếu Thiên nhè nhẹ ở phía sau lưng Lâm Tử Lam đi tới đi lui, da thịt của cô bóng loáng mịn màng như sữa, Mặc Thiếu Thiên nhìn, ánh mắt tĩnh mịch. . . . . .
Lâm Tử Lam cảm thụ sự phục vụ của Mặc Thiếu Thiên, vừa mới bắt đầu Mặc Thiếu Thiên còn quy củ, nhưng càng về sau, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mặc Thiếu Thiên ở phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam, hai tay anh đưa tới phía trước, vuốt ve nơi mềm mại của Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng vuốt ve, rất có lực, lại mang theo một tia trêu chọc.
Lâm Tử Lam khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại buông tay.
Lâm Tử Lam nghĩ, coi như biết điều, cô cũng không nói gì, nhắm mắt lại, nghĩ tới có Mặc Thiếu Thiên ở bên người, cũng buông lỏng hơn nhiều.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, thấy cô nhắm mắt lại, vì vậy, tay của anh từ từ đưa xuống phía dưới, lúc Lâm Tử Lam còn chưa kịp phản ứng, tay Mặc Thiếu Thiên chợt duỗi vào bên trong khu tư mật Lâm Tử Lam. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Thình lình lại vậy, khiến Lâm Tử Lam bất ngờ.
Cô nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, cái này là đang tắm sao?”
“Dĩ nhiên!” Mặc Thiếu Thiên mặt không đỏ, lưu loát thừa nhận.
“Nếu tắm, nơi nào cũng phải tắm chứ sao!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . .”
Ý thức được Mặc Thiếu Thiên vô lại, Lâm Tử Lam vừa muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhích lại gần, từ phía sau ôm chặt Lâm Tử Lam, cắn vành tai của cô, “Lão phật gia thân ái của anh, tiếp nữa sẽ làm em thoải mái hơn. . . . . .”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên hôn sau lưng Lâm Tử Lam.
Di chuyển lên một chút anh khẽ cắn vành tai cô, lè lưỡi liếm vành tai, cổ, từ từ, một đường chạy dọc xuống phía dưới.
Lâm Tử Lam vốn là muốn cự tuyệt, nhưng khi anh đến gần, một hồi tê dại xẹt qua, tất cả những gì Lâm Tử Lam, đều không nói ra được gì.
Lần này, Mặc Thiếu Thiên không có lên gấp gáp như lần trước, ngược lại cứ từ từ, từ từ trêu đùa với Lâm Tử Lam, trêu đùa với thần kinh mẫn cảm của cô. . . . . .
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên chợt nắm tay Lâm Tử Lam, đi xuống phía dưới của anh, nắm lấy vật đang bành trướng.
Lâm Tử Lam cả kinh, muốn rụt tay lại, nhưng Mặc Thiếu Thiên cầm chặt tay cô, không để cho cô vùng ra, Lâm Tử Lam nhìn anh.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, “Giúp anh. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam thật rất không nghĩ mình sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ, cho phép cô cự tuyệt sao?
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tiên sinh, anh như thế này là sao, không sợ tinh tẫn nhân vong [*] à!”
[*] Tinh tẫn nhân vong: quá lao lực mà chết.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em yên tâm, coi như có tinh tẫn nhân vong đi nữa, thì anh cũng muốn chết vì cơ thể em. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Quả nhiên là biến thái mà!
Không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên ở phương diện này, là cao thủ trong nhóm cao thủ.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên hôn trước ngực Lâm Tử Lam, há miệng, nhẹ nhàng cắn nụ hoa một cái.
Lâm Tử Lam bị đau, ‘á’ một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, trừng mắt liếc anh một cái, “Mặc Thiếu Thiên, rất đau! !”
Mặc Thiếu Thiên tiến tới, con ngươi tĩnh mịch nhìn cô, “Nếu không, thì em cắn trả đi?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, khóe miệng mang theo nét cười tà mị.
Cũng chỉ có vô lại mới có thể nói ra những lời này.
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng xác thực mình không phải quân tử gì gì cả, há miệng, hướng về phía Mặc Thiếu Thiên cắn một cái.
Cô không phải rất dùng sức, nhưng cũng khiến Mặc Thiếu Thiên đau chút xíu.
Sau khi cắn anh xong, Lâm Tử Lam đứng dậy, nhìn Mặc Thiếu Thiên, dáng vẻ khiêu khích.
Đau như vậy, đối với Mặc Thiếu Thiên không đáng kể chút nào, nhưng ánh mắt của cô, làm anh lần nữa muốn cô. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, trực tiếp tiến tới, kéo Lâm Tử Lam xuống, hướng về phía Lâm Tử Lam môi liền môi.
Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là cái loại không ‘xuất bài’ theo lẽ thường.
Bạn sẽ hoàn toàn không biết anh ta một giây kế tiếp muốn làm gì!
Mặc Thiếu Thiên hôn Lâm Tử Lam, hôn mỗi một tấc da tấc thịt của cô, ôm chặt lấy Lâm Tử Lam, tách chân cô ra , Mặc Thiếu Thiên đi vào.
“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam cả người run rẩy, chợt ôm chặt lấy Mặc Thiếu Thiên, cổ ngửa ra sau, tóc trong nước dán vào đường cong hoàn mỹ.
Mỗi lần Mặc Thiếu Thiên tiến vào, giống như là có đồ vật gì đó ở bụng của cô muốn nổ tung. . . . . .
Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên không phải là người!
Đây đã là lần thứ ba!
Làm trong phòng tắm, là một việc rất có tình điệu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, có thể nói ở trong nước cũng có mọi tư thế, lấy cớ cùng tắm với Lâm Tử Lam, ở trong phòng tắm lại bắt đầu kế hoạch tính phúc của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.