Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 470: Tin tưởng Mặc Thiếu Thiên

Khốc Lạp Đóa Đóa

05/01/2016

Editor: Nhan Như Song

Hi Hi cau mày, “Con không phải chỉ cái này, con lo lắng, cha có thể làm những chuyện gì với Cung Ái Lâm hay không.......”

Nghe thế, Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó nhìn Hi Hi lắc đầu, “Hẳn là sẽ không đâu!”

“Con chính là không biết phải hay không, cho nên mới phải lo lắng, dựa theo tác phong của cha, không báo thù không phải tính cách của cha!” Hi Hi nói.

Nói đến cái này, Lâm Tử Lam mới bắt đầu có chút lo lắng, cô cau mày, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Để mẹ gọi điện thoại cho cha!”

“Dạ!” Hi Hi gật đầu liên tục.

Vì vậy, Lâm Tử Lam vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng thật lâu, điện thoại cũng không có người nhận.

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Lâm Tử Lam, hai người nhìn nhau, trong con ngươi tràn đầy lo lắng.

“Mẹ gọi lại!” Lâm Tử Lam nói, vì vậy cầm điện thoại di động lên tiếp tục gọi, trong mắt, đều là lo lắng.

Hi Hi cũng ngồi ở đó, nhìn điện thoại từng lần một không có người nhận, trong lòng cũng lo lắng không được.

Sớm biết, bé cũng không nói ra rồi, cũng sẽ không có chuyện này xảy ra!

Mặc dù bọn họ lo lắng không thôi, nhưng điện thoại bên kia, vẫn không có kết nối.

*********

Mà điện thoại bên kia.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn biệt thự Mặc gia trước mặt, đôi tròng mắt kia giống như là máu, chỉ cần nghĩ đến lời nói của bọn họ, Mặc Thiếu Thiên đều khó có thể tự kìm chế!

Cho tới hôm nay, anh mới biết, qua nhiều năm như vậy, những chuyện anh đã trải qua, đều là do Cung Ái Lâm ban tặng!

Nghĩ tới đây, anh thật hận bây giờ không được giết chết bà ta!

Kích động, tức giận, tự trách, hối hận, các loại tâm tình đan vào trong lòng, gân xanh huyệt thái dương trên tay của anh cũng lộ ra ngoài!

Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ trong xe lấy súng ra, lúc vừa muốn xuống xe, điện thoại vang lên, khi thấy tên tuổi điện tới thì tròng mắt của anh tối lại.

Vốn là nghĩ trực tiếp vứt bỏ đi, nhưng sau khi đẩy cửa ra, luôn là không cách nào bỏ rơi tiếng điện thoại sau lưng.

Rốt cuộc, sau khi giãy giụa một phen, Mặc Thiếu Thiên lần nữa ngồi ở trong xe, nhìn điện thoại di động, cuối cùng bấm nút nghe.

“Alo.... ....”

“Anh đang ở đâu?” Trong điện thoại, âm thanh Lâm Tử Lam lo lắng truyền tới.

Mặc Thiếu Thiên cưỡng chế đè nén lại hận ý trong nội tâm, “Anh ở bên ngoài làm một ít chuyện, em cùng bảo bối nghỉ ngơi trước đi!” Mặc Thiếu Thiên nói cần phải cúp điện thoại.

Anh cũng biết, vào giờ phút này, Hi Hi nhất định nói mọi chuyện cho Lâm Tử Lam, nếu không cô sẽ không gọi điện thoại hỏi anh ở nơi nào.

“Đợi đã nào…!” Lúc này, Lâm Tử Lam khẩn trương mở miệng, hình như chỉ sợ điện thoại không dễ dàng gọi được bị tắt.

Quả thật, Mặc Thiếu Thiên không có tắt điện thoại di động, mà là nghe âm thanh trong điện thoại.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng mở miệng, “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là muốn nói với anh một câu thôi!”

Mặc Thiếu Thiên vẫn không mở miệng.

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh còn có em, có bảo bối, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ đứng về phía anh!” Lâm Tử Lam nhẹ nhàng nói.

Nghe thế, đáy lòng Mặc Thiếu Thiên chấn động, mặc dù trên mặt không có gì, nhưng là từ ánh mắt của anh có thể thấy được biến hóa của anh.

“Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, anh trở về sớm chút, em cúp trước!” Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp cúp điện thoại.



Mà Mặc Thiếu Thiên lại cầm điện thoại di động, qua thật lâu, anh mới phục hồi tinh thần lại, để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên, phiền muộn nhắm lại hai mắt!

Lời nói của Lâm Tử Lam, rất nhẹ, không nặng, nhưng lại từng lần một vọng về ở bên tai của anh, đầu óc của anh, vô luận như thế nào, cũng không xua đi được!

Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên mở mắt, một giây kế tiếp, trực tiếp khởi động xe, quay đầu xe lại, trở về.

**********

Mà trong nhà, sau khi Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam cúp điện thoại, lập tức hỏi tới, “Mẹ, như thế nào? Như thế nào?”

Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, lắc đầu một cái.

Hi Hi lập tức cau mày lại, “Cha không nói gì sao?”

Nhìn bộ dạng của Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, “Được rồi, chúng ta nên tin tưởng cha con!” Lâm Tử Lam nói, “Ngay cả mẹ và cha con rất kích động, nhưng mà mẹ lại tin tưởng, cha con sẽ không để cho chúng ta thất vọng!” Lâm Tử Lam nói.

Tâm trạng của Mặc Thiếu Thiên, cô có thể hiểu, nhưng là hiện tại, bọn họ chỉ có chờ.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên không phải là người không khống chế được.

Lâm Tử Lam nguyện ý tin tưởng anh. . . . . .

Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, bé biết tính cách của Mặc Thiếu Thiên, nếu cha không muốn để cho bọn họ tìm được, bọn họ căn bản không tìm được, cho nên, bé cũng nguyện ý tin tưởng Mặc Thiếu Thiên một lần!

Hi Hi gật đầu lia lịa.

Lâm Tử Lam nhìn bé, “Tốt lắm, khuya lắm rồi, con sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải đến trường đấy!” Lâm Tử Lam nói.

“Vậy còn mẹ?” Hi Hi lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

“Mẹ ngồi ở chỗ này chờ một lát!”

“Con chờ với mẹ!” Hi Hi nói.

“Không cần, mẹ chờ một lát, nếu như cha con không trở lại, mẹ liền đi nghỉ ngơi!” Lâm Tử Lam nói.

Nhìn dáng vẻ mẹ kiên định, Hi Hi cũng chỉ có thể gật đầu một cái, “Được, nếu như cha gọi điện thoại, mẹ nhớ nói cho con biết!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, vì vậy Hi Hi đứng dậy, lưu luyến không rời đi về phòng.

Sở dĩ bé đáp ứng, cũng là bởi vì biết Lâm Tử Lam muốn an tĩnh một chút.

Thấy Hi Hi trở về phòng, Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sô pha, tươi cười trên mặt từ từ phai đi, thay thế, cũng là một nét lo lắng.

Ngay cả lời nói cũng dễ nghe, nhưng là những lời đó, cô là nói cho Hi Hi nghe, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, loại tổn thương này, là chuyện cả đời anh, Lâm Tử Lam không xác định Mặc Thiếu Thiên sẽ như thế nào

. . . . . .

Vì vậy, ngồi ở trên ghế sô pha, vừa chờ, vừa nghĩ tới. . . . . .

Lúc rạng sáng.

Lúc trời sắp sáng, Mặc Thiếu Thiên mới từ bên ngoài trở lại, y phục có chút không chỉnh tề, cà vạt cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mặc dù như vậy, vẫn như cũ không làm giảm hình tượng anh tuấn của anh, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên như vậy, càng làm cho người ta có một loại cảm giác chán chường lười biếng.

Đang lúc anh vừa muốn đi vào phòng nghỉ, tròng mắt chợt quét về phía một người nằm trên sô pha phòng khách, lúc thấy đó là Lâm Tử Lam, tròng mắt của anh nhíu lại thật sâu.

Trong tay Lâm Tử Lam còn cầm điện thoại di động, cô tựa vào trên ghế sô pha, ngủ rất say.

Nhìn ra, cô là ngày hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại xong, vẫn ở chỗ này chờ. . . . . .

Cô chờ anh cả đêm!

Nghĩ đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên không nói ra được xúc động, cũng có loại đau lòng không nói ra được.



Một giây kế tiếp, anh đi tới chỗ Lâm Tử Lam, nhìn cô nằm trên ghế sô pha, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô một chút, Lâm Tử Lam không có bất kỳ phản ứng nào, ngủ rất say, ngày hôm qua chờ rất khuya, cô trực tiếp nằm ở nơi đó ngủ thiếp đi.

Nhìn mặt của Lâm Tử Lam, ngày hôm qua lời Lâm Tử Lam nói, vẫn quanh quẩn ở trong đầu của anh như trước, tay của anh nhẹ nhàng vuốt tóc của Lâm Tử Lam, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

Một lát sau, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên thu tay lại, nhìn Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng bế cô từ trên ghế sô pha lên, đi vào trong phòng.

Thả Lâm Tử Lam vào trên giường, vừa muốn vì cô đắp chăn, Lâm Tử Lam lại giật giật, mở mắt.

Mặc Thiếu Thiên an vị ở bên giường vẫn không nhúc nhích, thấy Lâm Tử Lam mở mắt liền mở miệng, “Em đã tỉnh?”

“Anh trở lại?” Lâm Tử Lam hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Về sau mệt nhọc thì về phòng ngủ, phòng khách quá lạnh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.

Lâm Tử Lam không nói gì, mà là nhìn thẳng anh, gật đầu một cái, “Ừm!”

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn thẳng Lâm Tử Lam, ánh mắt, càng phát ra tĩnh mịch, một giây kế tiếp, Lâm Tử Lam còn chưa có phản ứng được, Mặc Thiếu Thiên chợt vươn tay ôm lấy.

Môi, cũng theo đó bao trùm lên.

Lâm Tử Lam căn bản không có ngờ tới, cũng không còn phản ứng, cứ như vậy bị Mặc Thiếu Thiên ôm, hôn. . . . . .

Nụ hôn của anh, rất cuồng dã, cũng rất gấp rút, hình như có chút không thể chờ đợi, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng có thể cảm thấy tâm tình anh phức tạp.

Lâm Tử Lam cũng không đẩy anh ra, mà là phối hợp với anh, đáp lại anh, hai người ôm nhau, kích tình hôn.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đè Lâm Tử Lam xuống giường, không nói hai lời, trực tiếp cởi quần áo của cô xuống, cũng cởi quần áo của mình đi, không có quá nhiều đoạn mở đầu, tách hai chân Lâm Tử Lam ra, đột nhiên tiến thẳng vào cô.

. . . . .

“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam vẫn không nhịn được phát ra âm thanh, mặc dù không có đau đớn như trước, nhưng là phía dưới hơi khô sáp, Lâm Tử Lam vẫn còn có chút không thích ứng.

Mặc Thiếu Thiên không hề vì vậy mà dừng lại, hoặc là thả chậm động tác, mà là tiến vào phía sau cô, thích ứng hai cái, động tác bắt đầu tăng nhanh, mau hơn nữa. .

. . . .

Mặc Thiếu Thiên không có nhìn thẳng Lâm Tử Lam, chỉ là hôn cô, không ngừng hôn cô, động tác phía dưới, làm cũng không chút nào ổn định lại, mà nhanh hơn, thậm chí, biến đổi một động tác, càng hoạt động nhanh hơn, xem ra, rất điên cuồng.

Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên ở phương diện này, cho tới nay đều là rất điên cuồng, nhưng là hôm nay, điên cuồng khác thường.

Biết tâm tình của anh không tốt lắm, Lâm Tử Lam cũng không có nói cái gì, mặc dù anh rất điên cuồng, cũng có chút thô lỗ, nhưng là Lâm Tử Lam vẫn có thể cảm thấy anh đang trong lúc vô tình đối với mình cẩn thận, hơn nữa, nụ hôn của anh đã nói rõ tất cả.

Rốt cuộc, hơn nửa giờ, trong phòng rốt cuộc yên tĩnh lại.

Trừ có mùi thơm nhàn nhạt, còn có dấu vết hoan ái đi qua.

Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút.

Mà Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam ở phía sau, thật chặt vòng quanh hông của cô, một lát sau, anh mở miệng, “Mới vừa rồi có làm đau em không?”

Nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Lâm Tử Lam mới mở mắt, nhưng cũng không đáp lại anh.

Lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng hôn ở trên người Lâm Tử Lam, “Thật xin lỗi, mới vừa rồi làm em đau!”

Nghe thế, Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Em không sao!”

“Em không hỏi anh ngày hôm qua làm cái gì sao?” Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Tử Lam lắc đầu, “Em tin tưởng anh!”

Nghe thế, thân thể Mặc Thiếu Thiên đột nhiên giật mình dừng một chút, sau đó càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.

“Cám ơn em. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên mở miệng, âm thanh có chút trầm thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook