Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 198: Tình cảm ấm dần lên
Khốc Lạp Đóa Đóa
20/07/2015
“Cô ấy hiện tại không có người thân, ngoại trừ anh ra, cha của cô ấy là bởi vì anh mà gặp chuyện không may, hiện tại đã qua đời, anh có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam không có nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
“Cho đến khi cô ấy kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên lại bổ sung một câu.
Lâm Tử Lam cau mày, lúc nghe được câu này, cô nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhíu mày hỏi, “Anh từ bỏ sao?”
“Tại sao không từ bỏ được? Anh với cô ấy đã là quá khứ rồi, hiện tại, anh chỉ xem cô ấy là em gái, người thân!” Mặc Thiếu Thiênnói.
Em gái. . . . . .
Lâm Tử Lam mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, đem người từng là bạn gái của mình xem là em gái, đây là cách nói vô liêm sỉ nhất trên cái thế giới này!” Lâm Tử Lam sâu kín nói.
“Vô liêm sỉ liền vô liêm sỉ, nhưng mà anh chỉ có thể nói như vậy, cha cô ấy gặp chuyện không may, có một nữa nguyên nhân là do anh, anh không có cách nào khác, anh hiện tại không thương cô ấy, cho nên, chỉ có thể xem cô ấy là em gái, chăm sóc cô ấy để bù đắp mà thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh không phải là người sắt, đối mặt với mối tình đầu của mình, anh không phải là không có cảm giác, nhưng đó không phải là yêu, anhh hiện tại đang có duy nhất một cảm giác, đó chính là áy náy và bù đắp.
Có lẽ, một khắc kia khi nhìn thấy Diệp An Nhiên, trong lòng của anh không có tức giận, không có động lòng, nhưng, anh cũng không muốn làm cô kích động.
Có lẽ hiện tại không phải là không thương, mà là do quá khứ đã yêu không sâu đậm.
Khi đó tuổi trẻ khinh cuồng, có lẽ chẳng qua là cảm thấy dung mạo Diệp An Nhiên rất đẹp mắt, hơn nữa, cô sáng rỡ, cùng với thế giới của anh là hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên, anh mới làm như vậy.
“Tôi nghe người ta nói, mối tình đầu là khó quên nhất đấy!” Lâm Tử Lam mỉm cười, nói.
“Đó là đối với người khác, còn đối với anh mà nói, chưa bao giờ có tác dụng!” Mặc Thiếu Thiên đáp. . . . . . .
Những lời này, thật đúng là kinh điển.
Lâm Tử Lam rất có cảm xúc.
Chuyện bình thường mà đến với Mặc Thiếu Thiên, thì cũng trở nên không bình thường!
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên thì nghĩ như vậy, chứ Diệp An Nhiên thì chưa chắc.
Có thể thấy được, Diệp An Nhiên đối với Mặc Thiếu Thiên không chỉ đơn giản là người thân như vậy.
Nhưng là lời này, Lâm Tử Lam không có nói ra, nhìn gò má Mặc Thiếu Thiên, cô lựa chọn cười một tiếng cho qua, những chuyện này, hãy để cho Mặc Thiếu Thiên đi giải quyết thôi.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái, không nói gì nữa, chỉ là tâm tình của cô, giống như khó nói lên lời.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng mặt sang bên, liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, anh nói chuyện này cho Lâm Tử Lam nghe, chỉ hi vọng là cô có thể hiểu.
Về phần hiểu cái gì, anh cũng không biết.
Chỉ là nói tới đó, anh liền nói cho Lâm Tử Lam, loại cảm giác này, rất thuận theo tự nhiên.
. . . . . . . . . . .
Xe ở trên đường chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới khu nhà bọn họ.
Lâm Tử Lam còn khoác áo Mặc Thiếu Thiên, xuống xe, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút mở miệng, “Mặc Tổng, muốn lên ăn cơm không?”
“Lâm tiểu thư, cái này coi như là mời anh sao?” Mặc Thiếu Thiên hài hước hỏi.
Lâm Tử Lam nhíu mày, sau đó gật đầu một cái, “Tôi cảm thấy được, bảo bối nhất định làm cho cơm cho anh rồi!” Lâm Tử Lam nói.
“Lâm tiểu thư, em biết em đáng yêu nhất ở điểm gì không?”
Lâm Tử Lam cau mày.
“Ăn ở hai lòng!” Mặc Thiếu Thiên chắc chắn mà nói.
”Muốn mời anh ăn cơm thì cứ trực tiếp mà nói đi, cần gì phải nhắc tới bảo bối!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam 囧.
Anh ta nghĩ như vậy sao?
“Mặc Tổng, vậy anh có muốn lên hay không?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Dĩ nhiên, khó có được cơ hội để Lâm tiểu thư thân thiện mà mời như vậy, anh tại sao có thể cự tuyệt!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó sải bước đi đến phía trước. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ý của anh là nói trước đây tôi không đủ thân thiện sao?”
Mặc Thiếu Thiên chau chau mày, rất rõ ràng là, ý anh nói là như vậy sao?
Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, sau đó hai người cùng nhau đi lên lầu.
Khi hai người lên nhà, cũng không có như ý nguyện là sẽ được Hi Hi làm cho bữa tối, vả lại Hi Hi cũng không ở nhà.
Hai người đi vào, Lâm Tử Lam cau mày, “Bảo bối đâu? Thế nào mà không ở nhà?”
Mặc Thiếu Thiên chợt nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười vô lại còn mang theo tà mị.
Lâm Tử Lam nhìn nụ cười này, chau mày lại.
“Lâm tiểu thư, em không phải là cố ý chứ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam cau mày, “Cố ý cái gì?”
“Biết bảo bối không có ở nhà, cho nên cố ý hẹn anh lên nhà. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói, nhìn Lâm Tử Lam, khóe môi nhếch lên cười, đôi tròng mắt kia lóe sáng.
(Thanh Dâng: Chậc chậc…. này là ATSM à *.*)
Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, đang nghe lời của anh nói, mặt từ trắng liền chuyển sang ửng đỏ.
Xác thực là cô mời không đúng lúc!
囧.
Khó khăn lắm mới muốn mời Mặc Thiếu Thiên một lần, thế nhưng lại bị anh hiểu lầm như vậy!
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là loại người biết tận dụng mọi thứ, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nhạo báng cô.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết nên nói gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười, nhìn dáng vẻ im lặng của Lâm Tử Lam, tâm tình của anh thật tốt.
“Lâm tiểu thư, thật ra thì, nếu em muốn hẹn anh, có thể nói rõ ra!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó từ từ tới gần cô. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên đến gần, không biết nên nói cái gì đây.
Ngay vào lúc này, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở ra, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cùng nhau nhìn về phía cửa.
Lúc này, chỉ thấy Hi Hi từ cửa đi vào, “SHIT!!” Hi Hi mắng một câu, đi vào.
Hi Hi vừa đi vào, liền thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đứng chung một chỗ.
“Cha, sao cha lại tới đây?” Hi Hi lúc thấy Mặc Thiếu Thiên, lập tức tâm trạng liền không tệ .
“Tới thăm con!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, tâm tình Hi Hi tự nhiên tốt hơn.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ mặc áo của cha làm gì?”
Lâm Tử Lam lúc này mới hốt hoảng, “Không có gì, mẹ đi thay đồ!”
Nói xong, Lâm Tử Lam xoay người đi vào trong phòng.
Hi Hi chuyển ánh mắt về hướng Mặc Thiếu Thiên, mở to hai mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mẹ làm sao vậy?”
Mặc Thiếu Thiên đặc biệt bình tĩnh nói, “Y phục bị hư!”
Hi Hi kinh ngạc một chút, sau đó mở miệng liền tuôn ra một câu nói, “Mẹ nó, cha, cha quá thô lỗ rồi !” Hi Hi nói. . . . . . . . . .
(Thanh Dâng: Chắc chớt ^.^)
Mặc Thiếu Thiên im lặng.
Đối mặt với con trai cực phẩm lại trưởng thành sớm như vậy, anh nên nói cái gì đây.
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên đi tới bên so ¬fa ngồi xuống, sau đó nhìn Hi Hi, lộ ra nụ cười ái muội, đặc biệt bình tĩnh cho Hi Hi một câu trả lời, “Lần sau, cha sẽ nhớ dịu dàng một chút!” . . . . . .
(Thanh Dâng: Chớt bầm %^*#$&)
Đối với cuộc nói chuyện của cha con cực phẩm nhà này, không phải người bình thường có thể có được!
Thấy cha cùng mẹ nhanh chóng tiến triển như vậy, Hi Hi dĩ nhiên là vui vẻ không thôi rồi.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên nhìn trên người Hi Hi hỏi, “Con làm gì rồi hả? Làm sao mà chật vật như vậy?”
Hi Hi bĩu môi, “Cho quốc gia tiến hành miễn phí giáo dục!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lời nói kia, hình như Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đã từng nói qua, đặc biệt giống nhau như đúc.
Mtt nhíu mày, sau đó hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hi Hi bất đắc dĩ thở dài, “Aizz, người quá ưu tú, cũng là một chuyện vô cùng buồn rầu a!” . . . . . .
Những lời này nếu để cho người khác nghe được, đang sống sờ sờ cũng mà tức chết đi.
“Xem ra, con là đang trách cha đã cấp cho con một bộ óc thông mình sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Hi Hi cười hắc hắc, “Con không có ý này, nhưng mà là một người quá ưu tú, đích xác là cũng có chuyện!” . . . . . .
“Bớt sàm ngôn đi, nói vào việc chính!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó nhìn Hi Hi từ trên xuống dưới, cau mày, “Con đánh nhau?”
Hi Hi rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không gật đầu một cái, “Dạ!”
Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó đưa một ngón tay ra quơ quơ, “Không không không, không phải là một người, mà là hội đồng!”
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Ai đánh hay sao?”
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên lập tức trầm xuống, con anh, anh còn chưa động đến một ngón tay, thế nhưng ai lại dám động đến?
Hi Hi thấy vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, vừa muốn mở miệng nói cái gì nữa, thì lúc này, Lâm Tử Lam thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, vừa ra khỏi cửa liền nghe Hi Hi nói.
“Hội đồng?” Lâm Tử Lam sau khi nghe được, đi lên hỏi. . . . . . .
Hi Hi quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, sau đó ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Mẹ!”
“Chuyện gì đã xảy ra? Mà đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Hi Hi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Mới vừa rồi cô cũng đã thấy một thân Hi Hi đầy nhếch nhác, còn chưa kịp hỏi, thì liền bị Hi Hi hỏi áo đang mặc, không ngờ mới vừa thay xong quần áo đi ra ngoài, liền nghe Hi Hi nói đến chuyện này.
Lâm Tử Lam rất lo lắng.
Hi Hi là bảo bối của cô, từ nhỏ cô đã nâng niu Hi Hi trong lòng bàn tay mà lớn lên, chợt nghe chuyện như vậy, Lâm Tử Lam làm sao sẽ không lo lắng đây!
Nhìn vẻ lo lắng của mẹ, Hi Hi 囧.
Hi Hi trước giờ đều là ra dáng của đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thân sĩ ưu nhã, nhưng bây giờ bị mẹ xem xét như vậy, nhất thời cảm thấy có chút hủy mất hình tượng.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao rồi !” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, trấn an cô nói, sau đó cười thật to, Hi Hi không muốn làm cho mẹ lo lắng a!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tử Lam hỏi lại lần nữa.
Hi Hi suy nghĩ một chút, “Mẹ, con có thể nói cho mẹ biết, nhưng mà mẹ nhất định phải bình tĩnh!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nói, “Mẹ sẽ cố gắng!” . . . . . .
Mấy đứa bé đánh nhau là chuyện có lẽ sẽ xảy ra, nhưng mà tại sao có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau?
Hi Hi nghe Lâm Tử Lam nói, không biết nên nói gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, anh cũng rất muốn biết.
Nếu như chỉ là mấy đứa bé đánh nhau, anh cũng chỉ có thể tìm hiểu một chút, không thể nói cái gì, nhưng nếu quả thật có người cố ý ra tay với Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bỏ qua!
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, “Kể từ lúc con nhập học, ở trường có rất nhiều bạn học nữ đưa cho con chocolate, cái này con cũng không muốn lấy đâu, nhưng con không ngăn cản được a
Nghe lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam không có nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
“Cho đến khi cô ấy kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên lại bổ sung một câu.
Lâm Tử Lam cau mày, lúc nghe được câu này, cô nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhíu mày hỏi, “Anh từ bỏ sao?”
“Tại sao không từ bỏ được? Anh với cô ấy đã là quá khứ rồi, hiện tại, anh chỉ xem cô ấy là em gái, người thân!” Mặc Thiếu Thiênnói.
Em gái. . . . . .
Lâm Tử Lam mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, đem người từng là bạn gái của mình xem là em gái, đây là cách nói vô liêm sỉ nhất trên cái thế giới này!” Lâm Tử Lam sâu kín nói.
“Vô liêm sỉ liền vô liêm sỉ, nhưng mà anh chỉ có thể nói như vậy, cha cô ấy gặp chuyện không may, có một nữa nguyên nhân là do anh, anh không có cách nào khác, anh hiện tại không thương cô ấy, cho nên, chỉ có thể xem cô ấy là em gái, chăm sóc cô ấy để bù đắp mà thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh không phải là người sắt, đối mặt với mối tình đầu của mình, anh không phải là không có cảm giác, nhưng đó không phải là yêu, anhh hiện tại đang có duy nhất một cảm giác, đó chính là áy náy và bù đắp.
Có lẽ, một khắc kia khi nhìn thấy Diệp An Nhiên, trong lòng của anh không có tức giận, không có động lòng, nhưng, anh cũng không muốn làm cô kích động.
Có lẽ hiện tại không phải là không thương, mà là do quá khứ đã yêu không sâu đậm.
Khi đó tuổi trẻ khinh cuồng, có lẽ chẳng qua là cảm thấy dung mạo Diệp An Nhiên rất đẹp mắt, hơn nữa, cô sáng rỡ, cùng với thế giới của anh là hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên, anh mới làm như vậy.
“Tôi nghe người ta nói, mối tình đầu là khó quên nhất đấy!” Lâm Tử Lam mỉm cười, nói.
“Đó là đối với người khác, còn đối với anh mà nói, chưa bao giờ có tác dụng!” Mặc Thiếu Thiên đáp. . . . . . .
Những lời này, thật đúng là kinh điển.
Lâm Tử Lam rất có cảm xúc.
Chuyện bình thường mà đến với Mặc Thiếu Thiên, thì cũng trở nên không bình thường!
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên thì nghĩ như vậy, chứ Diệp An Nhiên thì chưa chắc.
Có thể thấy được, Diệp An Nhiên đối với Mặc Thiếu Thiên không chỉ đơn giản là người thân như vậy.
Nhưng là lời này, Lâm Tử Lam không có nói ra, nhìn gò má Mặc Thiếu Thiên, cô lựa chọn cười một tiếng cho qua, những chuyện này, hãy để cho Mặc Thiếu Thiên đi giải quyết thôi.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái, không nói gì nữa, chỉ là tâm tình của cô, giống như khó nói lên lời.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng mặt sang bên, liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, anh nói chuyện này cho Lâm Tử Lam nghe, chỉ hi vọng là cô có thể hiểu.
Về phần hiểu cái gì, anh cũng không biết.
Chỉ là nói tới đó, anh liền nói cho Lâm Tử Lam, loại cảm giác này, rất thuận theo tự nhiên.
. . . . . . . . . . .
Xe ở trên đường chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới khu nhà bọn họ.
Lâm Tử Lam còn khoác áo Mặc Thiếu Thiên, xuống xe, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút mở miệng, “Mặc Tổng, muốn lên ăn cơm không?”
“Lâm tiểu thư, cái này coi như là mời anh sao?” Mặc Thiếu Thiên hài hước hỏi.
Lâm Tử Lam nhíu mày, sau đó gật đầu một cái, “Tôi cảm thấy được, bảo bối nhất định làm cho cơm cho anh rồi!” Lâm Tử Lam nói.
“Lâm tiểu thư, em biết em đáng yêu nhất ở điểm gì không?”
Lâm Tử Lam cau mày.
“Ăn ở hai lòng!” Mặc Thiếu Thiên chắc chắn mà nói.
”Muốn mời anh ăn cơm thì cứ trực tiếp mà nói đi, cần gì phải nhắc tới bảo bối!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam 囧.
Anh ta nghĩ như vậy sao?
“Mặc Tổng, vậy anh có muốn lên hay không?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Dĩ nhiên, khó có được cơ hội để Lâm tiểu thư thân thiện mà mời như vậy, anh tại sao có thể cự tuyệt!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó sải bước đi đến phía trước. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ý của anh là nói trước đây tôi không đủ thân thiện sao?”
Mặc Thiếu Thiên chau chau mày, rất rõ ràng là, ý anh nói là như vậy sao?
Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, sau đó hai người cùng nhau đi lên lầu.
Khi hai người lên nhà, cũng không có như ý nguyện là sẽ được Hi Hi làm cho bữa tối, vả lại Hi Hi cũng không ở nhà.
Hai người đi vào, Lâm Tử Lam cau mày, “Bảo bối đâu? Thế nào mà không ở nhà?”
Mặc Thiếu Thiên chợt nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười vô lại còn mang theo tà mị.
Lâm Tử Lam nhìn nụ cười này, chau mày lại.
“Lâm tiểu thư, em không phải là cố ý chứ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam cau mày, “Cố ý cái gì?”
“Biết bảo bối không có ở nhà, cho nên cố ý hẹn anh lên nhà. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói, nhìn Lâm Tử Lam, khóe môi nhếch lên cười, đôi tròng mắt kia lóe sáng.
(Thanh Dâng: Chậc chậc…. này là ATSM à *.*)
Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, đang nghe lời của anh nói, mặt từ trắng liền chuyển sang ửng đỏ.
Xác thực là cô mời không đúng lúc!
囧.
Khó khăn lắm mới muốn mời Mặc Thiếu Thiên một lần, thế nhưng lại bị anh hiểu lầm như vậy!
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là loại người biết tận dụng mọi thứ, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nhạo báng cô.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết nên nói gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười, nhìn dáng vẻ im lặng của Lâm Tử Lam, tâm tình của anh thật tốt.
“Lâm tiểu thư, thật ra thì, nếu em muốn hẹn anh, có thể nói rõ ra!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó từ từ tới gần cô. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên đến gần, không biết nên nói cái gì đây.
Ngay vào lúc này, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở ra, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cùng nhau nhìn về phía cửa.
Lúc này, chỉ thấy Hi Hi từ cửa đi vào, “SHIT!!” Hi Hi mắng một câu, đi vào.
Hi Hi vừa đi vào, liền thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đứng chung một chỗ.
“Cha, sao cha lại tới đây?” Hi Hi lúc thấy Mặc Thiếu Thiên, lập tức tâm trạng liền không tệ .
“Tới thăm con!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, tâm tình Hi Hi tự nhiên tốt hơn.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ mặc áo của cha làm gì?”
Lâm Tử Lam lúc này mới hốt hoảng, “Không có gì, mẹ đi thay đồ!”
Nói xong, Lâm Tử Lam xoay người đi vào trong phòng.
Hi Hi chuyển ánh mắt về hướng Mặc Thiếu Thiên, mở to hai mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mẹ làm sao vậy?”
Mặc Thiếu Thiên đặc biệt bình tĩnh nói, “Y phục bị hư!”
Hi Hi kinh ngạc một chút, sau đó mở miệng liền tuôn ra một câu nói, “Mẹ nó, cha, cha quá thô lỗ rồi !” Hi Hi nói. . . . . . . . . .
(Thanh Dâng: Chắc chớt ^.^)
Mặc Thiếu Thiên im lặng.
Đối mặt với con trai cực phẩm lại trưởng thành sớm như vậy, anh nên nói cái gì đây.
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên đi tới bên so ¬fa ngồi xuống, sau đó nhìn Hi Hi, lộ ra nụ cười ái muội, đặc biệt bình tĩnh cho Hi Hi một câu trả lời, “Lần sau, cha sẽ nhớ dịu dàng một chút!” . . . . . .
(Thanh Dâng: Chớt bầm %^*#$&)
Đối với cuộc nói chuyện của cha con cực phẩm nhà này, không phải người bình thường có thể có được!
Thấy cha cùng mẹ nhanh chóng tiến triển như vậy, Hi Hi dĩ nhiên là vui vẻ không thôi rồi.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên nhìn trên người Hi Hi hỏi, “Con làm gì rồi hả? Làm sao mà chật vật như vậy?”
Hi Hi bĩu môi, “Cho quốc gia tiến hành miễn phí giáo dục!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lời nói kia, hình như Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đã từng nói qua, đặc biệt giống nhau như đúc.
Mtt nhíu mày, sau đó hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hi Hi bất đắc dĩ thở dài, “Aizz, người quá ưu tú, cũng là một chuyện vô cùng buồn rầu a!” . . . . . .
Những lời này nếu để cho người khác nghe được, đang sống sờ sờ cũng mà tức chết đi.
“Xem ra, con là đang trách cha đã cấp cho con một bộ óc thông mình sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Hi Hi cười hắc hắc, “Con không có ý này, nhưng mà là một người quá ưu tú, đích xác là cũng có chuyện!” . . . . . .
“Bớt sàm ngôn đi, nói vào việc chính!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó nhìn Hi Hi từ trên xuống dưới, cau mày, “Con đánh nhau?”
Hi Hi rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không gật đầu một cái, “Dạ!”
Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó đưa một ngón tay ra quơ quơ, “Không không không, không phải là một người, mà là hội đồng!”
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Ai đánh hay sao?”
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên lập tức trầm xuống, con anh, anh còn chưa động đến một ngón tay, thế nhưng ai lại dám động đến?
Hi Hi thấy vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, vừa muốn mở miệng nói cái gì nữa, thì lúc này, Lâm Tử Lam thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, vừa ra khỏi cửa liền nghe Hi Hi nói.
“Hội đồng?” Lâm Tử Lam sau khi nghe được, đi lên hỏi. . . . . . .
Hi Hi quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, sau đó ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Mẹ!”
“Chuyện gì đã xảy ra? Mà đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Hi Hi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Mới vừa rồi cô cũng đã thấy một thân Hi Hi đầy nhếch nhác, còn chưa kịp hỏi, thì liền bị Hi Hi hỏi áo đang mặc, không ngờ mới vừa thay xong quần áo đi ra ngoài, liền nghe Hi Hi nói đến chuyện này.
Lâm Tử Lam rất lo lắng.
Hi Hi là bảo bối của cô, từ nhỏ cô đã nâng niu Hi Hi trong lòng bàn tay mà lớn lên, chợt nghe chuyện như vậy, Lâm Tử Lam làm sao sẽ không lo lắng đây!
Nhìn vẻ lo lắng của mẹ, Hi Hi 囧.
Hi Hi trước giờ đều là ra dáng của đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thân sĩ ưu nhã, nhưng bây giờ bị mẹ xem xét như vậy, nhất thời cảm thấy có chút hủy mất hình tượng.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao rồi !” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, trấn an cô nói, sau đó cười thật to, Hi Hi không muốn làm cho mẹ lo lắng a!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tử Lam hỏi lại lần nữa.
Hi Hi suy nghĩ một chút, “Mẹ, con có thể nói cho mẹ biết, nhưng mà mẹ nhất định phải bình tĩnh!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nói, “Mẹ sẽ cố gắng!” . . . . . .
Mấy đứa bé đánh nhau là chuyện có lẽ sẽ xảy ra, nhưng mà tại sao có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau?
Hi Hi nghe Lâm Tử Lam nói, không biết nên nói gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, anh cũng rất muốn biết.
Nếu như chỉ là mấy đứa bé đánh nhau, anh cũng chỉ có thể tìm hiểu một chút, không thể nói cái gì, nhưng nếu quả thật có người cố ý ra tay với Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bỏ qua!
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, “Kể từ lúc con nhập học, ở trường có rất nhiều bạn học nữ đưa cho con chocolate, cái này con cũng không muốn lấy đâu, nhưng con không ngăn cản được a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.