Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 303: Tình cảnh của Lâm Tử Lam
Khốc Lạp Đóa Đóa
08/09/2015
Nhìn Hi Hi đứng ở bên đó, Hoa Hồng nhìn bé, “Nếu đã vào đây, tốt nhất nên đề phòng, có khi,
tên Tư Tuyệt kia biết suy nghĩ của cậu, cố ý làm như thế !” Hoa hồng sâu kín nói.
Lúc này, cô tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, nhưng không ngờ bên hông, súng nhưng không thấy !
“Khốn kiếp!” Hoa Hồng không nhịn được mắng ra tiếng.
Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Hoa Hồng, “Làm sao?”
“Súng của tôi không thấy đâu!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi nhíu mày “Chúng ta bị bắt vào đây, nhất định bọn họ lục soát người, súng, nghĩ cũng đừng nghĩ !” Hi Hi nói.
“Khẩu súng đó tôi thật vất vả mới lấy được từ Tạp Ni!” Hoa Hồng nói, “Đó là khẩu duy nhất, tôi mất biết bao nhiêu sức lực mới lấy được, không thể tin bọn khốn kiếp kia dám lấy!”
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi ngẩn người.
“Chết tiệt, để cho tôi nhìn thấy, tôi nhất định phế bọn họ!” Hoa Hồng thở phì phò nói.
Nghe được lời Hoa Hồng nói, chắc hẳn Hoa Hồng rất quý trọng khẩu súng đó, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, nhìn cô, “Nếu như chúng ta thoát ra ngoài, tôi cò thể khiến Tạp Ni vì tỷ chế tạo riêng một khẩu thì sao?”
Nghe thấy thế, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Thật không?”
“Tôi có khi nào lừa gạt tỷ sao?” Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng cười “Được, cậu nói, tôi tin cậu!”
Hi Hi cười rất tự nhiên.
Nhưng vấn đề trước tiên, phải ra khỏi nơi này mới nói tiếp.
Vì vậy, ngày thứ nhất ở nơi này, Hi Hi cùng Hoa Hồng ở bên trong ngây ngô, không có một người tới thăm.
…………………………………………….
Buổi tối.
Hi Hi cùng Hoa Hồng vẫn chưa về, phái người đi tìm, vẫn không có tin tức.
Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng, Hi Hi có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi?
Hoa Hồng luôn đi theo, cho dù có chuyện gì, cũng không trở thể đến bây giờ còn chưa trở lại, thậm chí, ngay cả tin tức cũng không có. . . . . .
Trừ khi. . . . . .
Đang suy nghĩ, lúc này, có người đến báo tin tức.
Hôm nay ở trung tâm chợ La Mã, cò tin tức bọn họ bị trói đưa đi. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên siết chặt tay!
Đối phương, chính là Tư Tuyệt!
Xem ra, Tư Tuyệt thật sự muốn chọc giận Mặc Thiếu Thiên! ! !
Mặc Thiếu Thiên nắm chặt đôi tay, tròng mắt cũng phát ra sát ý!
Ninh Xá, Hách Tôn, Rayne khi nhận được tin tức này, cũng sững sốt.
Đây coi là trùng hợp sao?
Hi Hi vừa muốn xâm nhập vào Mafia, bây giờ liền bị bắt?
Lúc này, Hách Tôn đi ra, Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài, màn đêm đen nhánh, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên cảm giác không nói nên lời.
Lúc này, Hách Tôn bước đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “LEO!”
Mặc Thiếu Thiên không quay đầu lại, nghe giọng nói cũng biết là Hách Tôn.
“Thế nào? Đang lo lắng cho Hi Hi?” Hách Tôn hỏi.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, nhưng không hề nói gì.
“Bảo bối thông minh như vậy, sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng nghĩ quá nhiều!” Hách Tôn nói.
Mặc Thiếu ngày gật đầu “Tôi biết!”
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, làm cách nào khiến Tư Tuyệt thảm hại hơn một chút!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Chuyện tình mấy năm trước, còn có chuyện bây giờ, nợ mới nợ cũ, anh muốn tính luôn một lần!
“Ngày mai, tôi sẽ cho người đi tra rõ chuyện của Hi Hi,nếu như không có chuyện gì, bé nhất định sẽ lộ tin tức cho chúng ta , chúng ta cứ dựa theo kế hoạch lúc trước, tiến hành!” Hách Tôn nói.
Hiện tại, cũng chỉ có thể làm như vậy!
Huynh đệ Cửa Ngục không ít, nhưng tất cả đều không ở bên này.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên, còn có Hách Tôn, Ninh Xá, Rayne, cũng đều ở bên này, mặc dù có không ít huynh đệ ở chỗ này, nhưng làm việc, cũng không phải dễ dàng.
Nếu như không phải có thực lực, sợ là hiện tại Mafia đã sớm tìm tới chỗ bọn họ.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể làm theo kế hoạch.
Mặc Thiếu Thiên nhìn phía xa, anh hiểu rất rõ Hi Hi, anh mặc dù ngoài miệng nói với bé thật xin lỗi, nhưng cũng có sự sắp xếp riêng của mình.
Khó đảm bảo lần ”Bắt cóc” này không phải là bé cố ý!
Một đêm này, nhất định không thể chợp mắt.
…………………………….
Ngày hôm sau.
Trong phòng nghỉ lớn, một người phụ nữ nằm trên giường, trên người còn mặc lễ phục màu trắng, tóc rối tung xõa trên giường, khuôn mặt trong sáng và đẹp đẽ, làm cho người ta nhìn muốn buốn cười.
Sau một lúc lâu, mí mắt cô khẽ chuyển động, có dấu hiệu tỉnh lại.
Quả nhiên, mấy giây sau, cô từ từ mở mắt.
Đập vào ánh mắt là một trần nhà rộng lớn, kiến trúc rất đặc biệt.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhất thời không biết đang ở nơi nào.
Hai mắt Lâm Tử Lam nhắm lại, đầu có chút đau, cô nhớ, cô đang cùng Mặc Thiếu Thiên làm lễ đính hôn?
Tại sao lại ở chỗ này?
Đây là nơi nào?
Suy nghĩ một chút, trong đầu Lâm Tử Lam chợt thoáng hiện lên thời điểm lúc ở nhà vệ sinh, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp An Nhiên xuất hiện trong gương, áo đen, môi đỏ mọng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam đột nhiên mở mắt.
Diệp An Nhiên! ! !
Là cô ta!
Lâm Tử Lam nhớ, Diệp An Nhiên đánh ngất cô!
Cô nhớ sau khi uống ly rượu đỏ trong người thấy không thoải mái, liền đi tới nhà vệ sinh, sau đó nhìn thấy Diệp An Nhiên!
Là cô ta làm cô bất tỉnh!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam chợt tỉnh táo hẳn.
Lúc này, cô nhìn bốn phía.
Đây là nơi nào?
Hơn nữa xung quanh, cũng không thấy người!
Gian phòng lớn như vậy, thiết kế cổ điển, càng làm cho căn phòng tăng thêm một phần trang nghiêm cùng áp lực.
Lâm Tử Lam không thích thiết kế như vậy, khiến người ta cảm giác nặng nề, không thở nổi.
Lúc này, Lâm Tử Lam vừa muốn từ trên giường đứng dậy, cửa chợt bị đẩy ra.
Một người đàn ông đi vào, hơn nữa, chân của hắn, hình như có chút thoải mái, bước đi có chút khập khiễng, nhưng người đàn ông này dáng dấp giống con lai, hết sức khôi ngô.
“Lâm tiểu thư, Xin chào, không đúng, nên gọi chính xác là Mặc phu nhân. . . . . .”Người đàn ông lạ vừa nói, vừa đi vào.
Mặc dù dáng dấp rất quyến rũ, nhưng lời nói nghe đặc biệt vô lại!
Hơn nữa đặc biệt giọng nói làm người ta không thích, giọng điệu này, khiến người ta vô cùng không thoải mái.
“Anh là ai?” Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi, lời nói tràn đầy cảnh giác.
Và làm thế nào cô lại ở chỗ này?
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, anh ta cười đi vào…, trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Tử Lam, nhìn anh ta, ánh mắt kia, tràn đầy sắc thái khác nhau.
“Có thể, cô không biết tôi…tôi nên tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là ——Tư Tuyệt!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Tư Tuyệt!
Tên thật kỳ quái!
Tại sao có thể có người có tên gọi như vậy?
Mặc dù kỳ quái, nhưng đây không phải là trọng tâm của sự chú ý của Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn anh ta, không biết người trước mặt, là bạn hay là thù, mặc dù anh ta đang cười, lại cười châm biếm, Lâm Tử Lam không muốn dài dòng, nhìn anh ta trực tiếp hỏi, “Tôi tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là nơi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh ta hỏi.
“Có quá nhiều lý do để cô ở đây!” Tư Tuyệt sâu kín nói, cũng không có trả lời ngay câu hỏi của Lâm Tử Lam!
“Về phần nơi này là nơi nào, tôi cho cô biết, đây là —— La Mã!” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ.
La Mã?
Lâm Tử Lam một chút kinh ngạc, không ngờ, cô cảm giác chỉ ngủ một giấc, đã từ A Thị đến La Mã rồi!
Điều này đối với Lâm Tử Lam, thật có chút khó tin.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhíu nhíu mày, nhìn Tư Tuyệt, “Là Diệp An Nhiên kêu anh bắt cóc tôi sao?” Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt hỏi.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tư Tuyệt đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười lớn ha ha ha.
Vậy mà một giây kế tiếp, sắc mặt của hắn nhanh chóng biến đổi. “Không!”
“Là tôi kêu cô ta giết Mặc Thiếu Thiên, nhưng cô ta không nỡ, lại mang cô tới đây, nói hành hạ cô, mới khiến Mặc Thiếu Thiên đau khổ nhất!” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ.
Nghe Tư Tuyệt nói vậy, Lâm Tử Lam trề miệng một cái.
Thì ra, mục đích của Diệp An Nhiên là giết chết Mặc Thiếu Thiên?
Nghĩ tới điều này, Lâm Tử Lam gật đầu có chút tê dại.
Thật may là Diệp An Nhiên đối với Mặc Thiếu Thiên có tình cảm, nếu không, Mặc Thiếu Thiên có thể đã bị tập kích.
Đôi khi, tình yêu, không chỉ là một loại tổn thương, có lúc cũng có thể trở thành một loại bảo vệ.
“Anh tại sao muốn giết Mặc Thiếu Thiên?” Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên!
Ba chữ này, đối với Tư Tuyệt mà nói, là sỉ nhục cả đời, cả đời ghi nhớ!
Nhắc tới tên Mặc Thiếu Thiên, Tư Tuyệt xem ra có chút khác thường, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, hơn nữa ánh mắt kia, thay đổi trở nên đỏ hơn .
“Tại sao?”
“Không có vì cái gì!”
“Hắn chính là đáng chết!” Tư Tuyệt hung hăng nói.
Nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, toàn bộ thù hận trong lòng Tư Tuyệt bùng lên.
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng của Tư Tuyệt, giống như có thâm thù đại hận.
Coi như Tư Tuyệt không nói, lâm Tử Lam cũng có thể cảm thấy!
Anh ta kích động cùng căm ghét, không cần che giấu lộ cả ra ngoài!
Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn Tư Tuyệt, cũng không có mở miệng.
Mặc dù nói không biết bọn họ có thâm thù đại hận gì, nhưng đối mặt Tư Tuyệt đối với Mặc Thiếu Thiên tràn ngập hận ý, trong lòng Lâm tử Lam cũng có cảm giác nói không ra lời.
Lúc này, Tư Tuyệt chợt nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười nhạt, nụ cười tàn nhẫn.
“Cô nói xem có phải tôi nói rất đúng không?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam từng chữ hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, toàn bộ cảm xúc của anh ta cũng phóng đại lên rất nhiều, cùng với dáng vẻ vừa rồi, giống như là hai người khác nhau.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, mím môi, không có nói gì.
Bởi vì, cô không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Tư Tuyệt nhìn cô “Cô cũng thật đáng thương, nếu như không biết Mặc Thiếu Thiên, có lẽ chuyện này với cô không có quan hệ, nhưng bây giờ , đem cô trở thành vật hy sinh cho Mặc Thiếu Thiên!”
“Biết anh ta, cuộc sống của cô bắt đầu biến thành bi kịch!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, những câu nói cũng tràn đầy thù hận!
Lúc này, cô tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, nhưng không ngờ bên hông, súng nhưng không thấy !
“Khốn kiếp!” Hoa Hồng không nhịn được mắng ra tiếng.
Hi Hi nghiêng đầu sang nhìn Hoa Hồng, “Làm sao?”
“Súng của tôi không thấy đâu!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi nhíu mày “Chúng ta bị bắt vào đây, nhất định bọn họ lục soát người, súng, nghĩ cũng đừng nghĩ !” Hi Hi nói.
“Khẩu súng đó tôi thật vất vả mới lấy được từ Tạp Ni!” Hoa Hồng nói, “Đó là khẩu duy nhất, tôi mất biết bao nhiêu sức lực mới lấy được, không thể tin bọn khốn kiếp kia dám lấy!”
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi ngẩn người.
“Chết tiệt, để cho tôi nhìn thấy, tôi nhất định phế bọn họ!” Hoa Hồng thở phì phò nói.
Nghe được lời Hoa Hồng nói, chắc hẳn Hoa Hồng rất quý trọng khẩu súng đó, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, nhìn cô, “Nếu như chúng ta thoát ra ngoài, tôi cò thể khiến Tạp Ni vì tỷ chế tạo riêng một khẩu thì sao?”
Nghe thấy thế, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Thật không?”
“Tôi có khi nào lừa gạt tỷ sao?” Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng cười “Được, cậu nói, tôi tin cậu!”
Hi Hi cười rất tự nhiên.
Nhưng vấn đề trước tiên, phải ra khỏi nơi này mới nói tiếp.
Vì vậy, ngày thứ nhất ở nơi này, Hi Hi cùng Hoa Hồng ở bên trong ngây ngô, không có một người tới thăm.
…………………………………………….
Buổi tối.
Hi Hi cùng Hoa Hồng vẫn chưa về, phái người đi tìm, vẫn không có tin tức.
Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng, Hi Hi có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi?
Hoa Hồng luôn đi theo, cho dù có chuyện gì, cũng không trở thể đến bây giờ còn chưa trở lại, thậm chí, ngay cả tin tức cũng không có. . . . . .
Trừ khi. . . . . .
Đang suy nghĩ, lúc này, có người đến báo tin tức.
Hôm nay ở trung tâm chợ La Mã, cò tin tức bọn họ bị trói đưa đi. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên siết chặt tay!
Đối phương, chính là Tư Tuyệt!
Xem ra, Tư Tuyệt thật sự muốn chọc giận Mặc Thiếu Thiên! ! !
Mặc Thiếu Thiên nắm chặt đôi tay, tròng mắt cũng phát ra sát ý!
Ninh Xá, Hách Tôn, Rayne khi nhận được tin tức này, cũng sững sốt.
Đây coi là trùng hợp sao?
Hi Hi vừa muốn xâm nhập vào Mafia, bây giờ liền bị bắt?
Lúc này, Hách Tôn đi ra, Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài, màn đêm đen nhánh, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên cảm giác không nói nên lời.
Lúc này, Hách Tôn bước đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “LEO!”
Mặc Thiếu Thiên không quay đầu lại, nghe giọng nói cũng biết là Hách Tôn.
“Thế nào? Đang lo lắng cho Hi Hi?” Hách Tôn hỏi.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, nhưng không hề nói gì.
“Bảo bối thông minh như vậy, sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng nghĩ quá nhiều!” Hách Tôn nói.
Mặc Thiếu ngày gật đầu “Tôi biết!”
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, làm cách nào khiến Tư Tuyệt thảm hại hơn một chút!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Chuyện tình mấy năm trước, còn có chuyện bây giờ, nợ mới nợ cũ, anh muốn tính luôn một lần!
“Ngày mai, tôi sẽ cho người đi tra rõ chuyện của Hi Hi,nếu như không có chuyện gì, bé nhất định sẽ lộ tin tức cho chúng ta , chúng ta cứ dựa theo kế hoạch lúc trước, tiến hành!” Hách Tôn nói.
Hiện tại, cũng chỉ có thể làm như vậy!
Huynh đệ Cửa Ngục không ít, nhưng tất cả đều không ở bên này.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên, còn có Hách Tôn, Ninh Xá, Rayne, cũng đều ở bên này, mặc dù có không ít huynh đệ ở chỗ này, nhưng làm việc, cũng không phải dễ dàng.
Nếu như không phải có thực lực, sợ là hiện tại Mafia đã sớm tìm tới chỗ bọn họ.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể làm theo kế hoạch.
Mặc Thiếu Thiên nhìn phía xa, anh hiểu rất rõ Hi Hi, anh mặc dù ngoài miệng nói với bé thật xin lỗi, nhưng cũng có sự sắp xếp riêng của mình.
Khó đảm bảo lần ”Bắt cóc” này không phải là bé cố ý!
Một đêm này, nhất định không thể chợp mắt.
…………………………….
Ngày hôm sau.
Trong phòng nghỉ lớn, một người phụ nữ nằm trên giường, trên người còn mặc lễ phục màu trắng, tóc rối tung xõa trên giường, khuôn mặt trong sáng và đẹp đẽ, làm cho người ta nhìn muốn buốn cười.
Sau một lúc lâu, mí mắt cô khẽ chuyển động, có dấu hiệu tỉnh lại.
Quả nhiên, mấy giây sau, cô từ từ mở mắt.
Đập vào ánh mắt là một trần nhà rộng lớn, kiến trúc rất đặc biệt.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhất thời không biết đang ở nơi nào.
Hai mắt Lâm Tử Lam nhắm lại, đầu có chút đau, cô nhớ, cô đang cùng Mặc Thiếu Thiên làm lễ đính hôn?
Tại sao lại ở chỗ này?
Đây là nơi nào?
Suy nghĩ một chút, trong đầu Lâm Tử Lam chợt thoáng hiện lên thời điểm lúc ở nhà vệ sinh, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp An Nhiên xuất hiện trong gương, áo đen, môi đỏ mọng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam đột nhiên mở mắt.
Diệp An Nhiên! ! !
Là cô ta!
Lâm Tử Lam nhớ, Diệp An Nhiên đánh ngất cô!
Cô nhớ sau khi uống ly rượu đỏ trong người thấy không thoải mái, liền đi tới nhà vệ sinh, sau đó nhìn thấy Diệp An Nhiên!
Là cô ta làm cô bất tỉnh!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam chợt tỉnh táo hẳn.
Lúc này, cô nhìn bốn phía.
Đây là nơi nào?
Hơn nữa xung quanh, cũng không thấy người!
Gian phòng lớn như vậy, thiết kế cổ điển, càng làm cho căn phòng tăng thêm một phần trang nghiêm cùng áp lực.
Lâm Tử Lam không thích thiết kế như vậy, khiến người ta cảm giác nặng nề, không thở nổi.
Lúc này, Lâm Tử Lam vừa muốn từ trên giường đứng dậy, cửa chợt bị đẩy ra.
Một người đàn ông đi vào, hơn nữa, chân của hắn, hình như có chút thoải mái, bước đi có chút khập khiễng, nhưng người đàn ông này dáng dấp giống con lai, hết sức khôi ngô.
“Lâm tiểu thư, Xin chào, không đúng, nên gọi chính xác là Mặc phu nhân. . . . . .”Người đàn ông lạ vừa nói, vừa đi vào.
Mặc dù dáng dấp rất quyến rũ, nhưng lời nói nghe đặc biệt vô lại!
Hơn nữa đặc biệt giọng nói làm người ta không thích, giọng điệu này, khiến người ta vô cùng không thoải mái.
“Anh là ai?” Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi, lời nói tràn đầy cảnh giác.
Và làm thế nào cô lại ở chỗ này?
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, anh ta cười đi vào…, trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Tử Lam, nhìn anh ta, ánh mắt kia, tràn đầy sắc thái khác nhau.
“Có thể, cô không biết tôi…tôi nên tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là ——Tư Tuyệt!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Tư Tuyệt!
Tên thật kỳ quái!
Tại sao có thể có người có tên gọi như vậy?
Mặc dù kỳ quái, nhưng đây không phải là trọng tâm của sự chú ý của Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn anh ta, không biết người trước mặt, là bạn hay là thù, mặc dù anh ta đang cười, lại cười châm biếm, Lâm Tử Lam không muốn dài dòng, nhìn anh ta trực tiếp hỏi, “Tôi tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là nơi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh ta hỏi.
“Có quá nhiều lý do để cô ở đây!” Tư Tuyệt sâu kín nói, cũng không có trả lời ngay câu hỏi của Lâm Tử Lam!
“Về phần nơi này là nơi nào, tôi cho cô biết, đây là —— La Mã!” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ.
La Mã?
Lâm Tử Lam một chút kinh ngạc, không ngờ, cô cảm giác chỉ ngủ một giấc, đã từ A Thị đến La Mã rồi!
Điều này đối với Lâm Tử Lam, thật có chút khó tin.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhíu nhíu mày, nhìn Tư Tuyệt, “Là Diệp An Nhiên kêu anh bắt cóc tôi sao?” Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt hỏi.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tư Tuyệt đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười lớn ha ha ha.
Vậy mà một giây kế tiếp, sắc mặt của hắn nhanh chóng biến đổi. “Không!”
“Là tôi kêu cô ta giết Mặc Thiếu Thiên, nhưng cô ta không nỡ, lại mang cô tới đây, nói hành hạ cô, mới khiến Mặc Thiếu Thiên đau khổ nhất!” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ.
Nghe Tư Tuyệt nói vậy, Lâm Tử Lam trề miệng một cái.
Thì ra, mục đích của Diệp An Nhiên là giết chết Mặc Thiếu Thiên?
Nghĩ tới điều này, Lâm Tử Lam gật đầu có chút tê dại.
Thật may là Diệp An Nhiên đối với Mặc Thiếu Thiên có tình cảm, nếu không, Mặc Thiếu Thiên có thể đã bị tập kích.
Đôi khi, tình yêu, không chỉ là một loại tổn thương, có lúc cũng có thể trở thành một loại bảo vệ.
“Anh tại sao muốn giết Mặc Thiếu Thiên?” Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên!
Ba chữ này, đối với Tư Tuyệt mà nói, là sỉ nhục cả đời, cả đời ghi nhớ!
Nhắc tới tên Mặc Thiếu Thiên, Tư Tuyệt xem ra có chút khác thường, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, hơn nữa ánh mắt kia, thay đổi trở nên đỏ hơn .
“Tại sao?”
“Không có vì cái gì!”
“Hắn chính là đáng chết!” Tư Tuyệt hung hăng nói.
Nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, toàn bộ thù hận trong lòng Tư Tuyệt bùng lên.
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng của Tư Tuyệt, giống như có thâm thù đại hận.
Coi như Tư Tuyệt không nói, lâm Tử Lam cũng có thể cảm thấy!
Anh ta kích động cùng căm ghét, không cần che giấu lộ cả ra ngoài!
Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn Tư Tuyệt, cũng không có mở miệng.
Mặc dù nói không biết bọn họ có thâm thù đại hận gì, nhưng đối mặt Tư Tuyệt đối với Mặc Thiếu Thiên tràn ngập hận ý, trong lòng Lâm tử Lam cũng có cảm giác nói không ra lời.
Lúc này, Tư Tuyệt chợt nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười nhạt, nụ cười tàn nhẫn.
“Cô nói xem có phải tôi nói rất đúng không?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam từng chữ hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, toàn bộ cảm xúc của anh ta cũng phóng đại lên rất nhiều, cùng với dáng vẻ vừa rồi, giống như là hai người khác nhau.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, mím môi, không có nói gì.
Bởi vì, cô không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Tư Tuyệt nhìn cô “Cô cũng thật đáng thương, nếu như không biết Mặc Thiếu Thiên, có lẽ chuyện này với cô không có quan hệ, nhưng bây giờ , đem cô trở thành vật hy sinh cho Mặc Thiếu Thiên!”
“Biết anh ta, cuộc sống của cô bắt đầu biến thành bi kịch!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, những câu nói cũng tràn đầy thù hận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.