Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 374: Tô Cẩn Nhi vi phạm lời thề
Khốc Lạp Đóa Đóa
16/10/2015
Lâm Tử Lam nhìn anh,
trực tiếp đi đến vẻ mặt cười nhưng trong lòng không cười, “Tôi cám ơn,
bất quá, tôi không cần!” Lâm Tử Lam trực tiếp nói.(LTL-MTT xưng hô “
tôi” vì chị không nhớ anh)
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nữ nhân này so với trước khi mất trí nhớ càng khó tính hơn.
"Hiện tại cũng không phải thời điểm em có cần hay không, mà là nhất định phải!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh cũng không tin, sóng to gió lớn bọn họ cũng trải qua, còn sợ không khôi phục được trí nhớ.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, một bộ dáng không nói gì , cũng không lại để ý tới anh, đi thẳng đến phía trước, nhưng là Mặc Thiếu Thiên không có bỏ qua, vẫn quay chung quanh bên người Lâm Lâm Tử Lam.
Tiêu Dật đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng bọn họ, con ngươi gắt gao ngưng tụ.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, Mặc Thiếu Thiên vẫn quay chung quanh ở hai bên người Lâm Tử Lam.
Ở trong này, Tiêu Dật an bài cho Lâm Tử Lam một người, thời điểm mỗi ngày đến nấu cơm, nhưng là Lâm Tử Lam ghét phiền toái, để Tiêu Dật mua rất nhiều đồ, tự mình làm ăn.
Tuy rằng không có tài nấu nướng, nhưng cũng là miễn cưỡng đối phó được .
Vốn hôm nay Lâm Tử Lam còn muốn tự mình xuống bếp, nhưng là có Hi Hi ở đây, làm sao có thể để Lâm Tử Lam xuống bếp.
Nhưng mà Hi Hi xuống bếp, lại làm cho Lâm Tử Lam kinh ngạc một phen.
"Thiên tài!" Lâm Tử Lam cho ra phán đoán.
Nhìn từng bước từng bước đồ ăn làm thành, Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy thiên tài.
Hi Hi chính là cười hì hì, nhìn thấy Lâm Tử Lam, trong lòng đã rất vui vẻ, sau đó trực tiếp đem công lao cho Lâm Tử Lam, "Thiên tài cũng là mẹ bồi dưỡng mà thành !"
Những lời này, trong lòng Lâm Tử Lam ngọt ngào .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm một trái dưa chuột, trực tiếp cắn một cái, "Còn có phần ta!”
Nghe thế, Hi Hi cùng Lâm Lâm Tử Lam đều lặng đi một chút, tuy nhiên Lâm Tử Lam thập phần bình tĩnh mở miệng, "Thì ra là còn có thể sinh con!”
Một câu, Hi Hi thổi phù một tiếng, nhịn không được bật cười.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên thay đổi, tức giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Tử Lam một cái, Lâm Tử Lam cau mày, cười cười, rời đi..
Mặc Thiếu Thiên đứng ở tại chỗ, nhìn Lâm Tử Lam cười, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên.
Rốt cuộc, ba tháng, lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Hi Hi tự mình xuống bếp làm gì đó, nhưng là, lại không có mấy người ăn.
Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, Hách Tôn cũng không ở đây, Tô Cẩn Nhi cũng không biết chạy đi đâu.
Một cái cái bàn, Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên, còn có Lâm Tử Lam.
"Đồ ăn không nhiều, chỉ có thể ăn tạm!” Hi Hi nói.
Hoa Hồng cười, "So với thời điểm một mình, đã phong phú hơn!” Lâm Tử Lam thật tình nói, nếu như là cô, thường xuyên ăn cơm trộn, hoặc rau, đều là thức ăn nhanh, khó được thịnh soạn như vậy.
Tuy rằng không thích, nhưng là Lâm Tử Lam không muốn làm, cũng lười làm.
Tiêu Dậttìm người đến giúp cô, cũng không muốn có người biết cô, cho nên, tìm một người trong ngôi làng thần bí, nhưng đôi khi người ta cũng có việc bận, Lâm Tử Lam cũng chỉ có thể tự mình làm ăn.
Mà nay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà Hi Hi làm cũng rất nhiều, rất phong phú, Lâm Tử Lam thật cao hứng.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng là hai người không khách khí nhất, nhìn Hi Hi làm sắc hương vị câu toàn như vậy, hai người trực tiếp ngồi vào bàn.
Mấy ngày nay, bọn họ cũng chưa ăn uống đầy đủ, bụng đều đói.
Hiện tại nhìn Hi Hi làm, hai người đương nhiên muốn có một bữa cơm no đủ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, đứng dậy, hướng bên kia đi tới.
"Tiêu Dật. . . . . ." Lâm Tử Lam lên tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày không vui nhíu lên, nhưng cũng không có đi lên giữ chặt Lâm Tử Lam, anh cũng hiểu được , cái gì cũng có chừng mực.
Lâm Tử Lam cũng có chuyện của mình, cần xử lí.
Những thứ này, anh cũng có thể tiếp nhận.
Lúc này, Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng kêu phía sau , quay đầu, ánh mắt thâm u nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cười, "Ăn một chút gì đi!"
Tiêu Dật lắc đầu, "Các người ăn đi, anh không đói bụng!" Tiêu Dật nói.
Để cho hắn cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi cùng một bàn, là một chuyện rất khó khăn.
Lúc này, Hi Hi đứng ở một bên, ngay cả tức giận đối với Tiêu Dật, nhưng cũng không quên được Tiêu Dật chiếu cố bọn họ, nhìn bộ dáng mẹ bất an, Hi Hi cũng đi tới.
"Tiêu Dật thúc thúc, ăn một chút gì đi!" Hi Hi cũng mở miệng nói.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Hi Hi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp,” "Không cần, ta không đói bụng, các người ăn đi!"
"Nhưng là người không ăn, mẹ cũng sẽ không an tâm !" Hi Hi nói.
Đây là trọng điểm.
Tiêu Dật sửng sốt, con ngươi lập tức nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.
Tiêu Dật thế này mới sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
Nhìn Tiêu Dật đáp ứng, con ngươi Lâm Tử Lam gợi lên một chút cười.
Hi Hi cũng cười .
Vì thế, trên bàn Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó.
Hoa Hồng lên tiếng đầu tiên, "Nhanh chút đi, tôi sắp chết đói!”
"Đến đây, đến đây, chỉ là, Hách Tôn thúc thúc đâu? Còn có Tô Cẩn Nhi đâu! ?" Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng lắc đầu, "Không biết!"
"Chỉ là sau khi Tô Cẩn Nhi bị thương,vẫn không thấy!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, Hi Hi cũng nhíu mày, “Nếu bọn họ không tới, chút nữa sẽ đem thức ăn vào!” Hi Hi nói.
Nghe bọn họ nói, Mặc Thiếu Thiên thế này mới giật mình nhớ tới, "Độc của tôi giải như thế nào!?”
Đến bây giờ, anh mới bắt đầu coi trọng vấn đề này.
Mọi người đều sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, bởi vì chuyện rất phức tạp.
Lúc này nhìn bọn họ không có người mở miệng, Hoa Hồng lại mở miệng, "Lấy độc trị độc. . . . . ."
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Mọi người cười, Mặc Thiếu Thiên cũng không hỏi, Tiêu Dật ở đây, nói cài gì, cũng không tiện nhiều lời.
Lúc này, Tiêu Dật ngồi xuống.
Hai người như thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày, bọn họ ngồi ở trên cũng một bàn cơm, thật sự là rất kì quái.
Hi Hi lại cái gì cũng không có nói, "Ăn cái gì đi!"
Lâm Tử Lam gật gật đầu, mọi người bắt đầu ăn.
Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên chính là ngồi đối diện, hai người ai cũng không chịu liếc mắt nhìn ai một cái.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên ăn cái gì rất bắt bẻ, nhưng là hiện tại, tuyệt không soi mói, ngược lại ăn rất ngon, ngược lại Tiêu Dật, chỉ cầm hiếc đũa, cũng không có ăn cơm.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng không có nói cái gì nữa.
Dù sao, để cho Tiêu Dật ngồi ở chỗ này, cũng đã không dễ dàng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên giống như rất cao hứng, vừa ăn vừa gắp thức ăn bỏ vào trong bát Lâm Tử Lam.
"Vợ, ăn nhiều một chút!" biểu tình kia, còn có lời nói, đều là muốn trêu tức Tiêu Dật.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thiệt tình lấy anh không có cách nào.
Mặc kệ là cô nói, Mặc Thiếu Thiên vĩnh viễn đều là bộ dáng này, làm cho cô một chút biện pháp cũng không có.
Lúc này, Lâm Tử Lam chính là gật gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, tiếp tục ăn, chỉ là, biểu tình, lại thập phần hài lòng.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên thỉnh thoảng gắp cho Lâm Lâm Tử Lam này nọ, Tiêu Dật chính là ăn vài hớp, buông đũa xuống, "Tôi ăn no , các người từ từ ăn đi!" Nói xong, Tiêu Dật đứng dậy, xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Tiêu Dật, cũng không có nói cái gì nữa.
Ngược lại là Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng gợi lên, nhìn bóng lưng Tiêu Dật, con ngươi hiện lên một tia u ám.
Người khác không biết vì sao Tiêu Dật ăn không trôi, nhưng là anh biết.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ý cười càng sâu.
Tiêu Dật, thế này mới chính là bắt đầu.
Nếu không sai Lâm Tử Lam, đây mới thực sự là bắt đầu. . . . . .
Mà bên kia.
Tô Cẩn Nhi đứng ở một trong một cái phòng, nhìn người bên trong, sắc mặt thâm trầm.
"Louis!" Tô Cẩn Nhi kêu một tiếng.
Louis ngồi ở đối diện, khuôn mặt kia, nói không nên lời nghiêm túc.
"Tô Cẩn nhi, cô còn nhớ rõ, cô từng đáp ứng bà nội cái gì không ?” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt, thập phần không tốt.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, mím môi, vẻ mặt luôn luôn xinh đẹp, giờ phút này, nói không nên lời nghiêm túc.
"Nhớ rõ!" Nửa buổi sau, Tô Cẩn Nhi mới mở miệng nói một tiếng.
"Cô thế nhưng mang người lạ đến nơi này, lúc trước, thật sự không nên thả cô ra!” Louis nhìn cô hung hăng nói.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe lời Louis nói, nhíu mày, "Không phải tôi dẫn bọn họ tới!”
"Không phải cô? Bọn họ sẽ đến đến nơi đây! ?" Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng nói.
Kỳ thật, là Hách Tôn dẫn bọn họ , từng, anh cũng đã đến nơi này, nhưng mà, Tô Cẩn Nhi quả quyết không mang Hách Tôn bán đứng.
Sau khi nghe lời Louis nói, cô cũng chỉ có thể mím môi, chấp nhận.
Nhìn Tô Cẩn Nhi không nói lời nào, Louis coi như cô chấp nhận, lúc này, nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút cười âm tàn, "Lúc trước, là bà nội cô cầu tình, chúng ta mới đáp ứng thả cho cô đi ra ngoài, cô cũng thề, hiện tại, cô thế nhưng vi phạm lời thề lúc trước,cô nói, nên làm cái gì bây giờ?” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi một chữ một nói.
Lúc trước, thời điểm ở rừng rậm, hắn nhìn Tô Cẩn Nhi quen mắt, không nghĩ tới, thật là cô.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, mím môi, nghe được lời Louis nói, cô ngước mắt, “ Anh nghĩ làm gì?”
Nhiều năm như vậy, cô cũng thay đổi, đã không còn là tiểu cô nương khúm núm trước kia.
Nhiều năm như vậy huấn luyện đặc công, cũng không phải luyện không .
Louis nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút cười, "Cô một mình dẫn người tới đây, còn làm bại lộ thân phận của mình, vì bọn họ giải độc, hoàn toàn vi phạm lời thề lúc ấy………..”
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe lời Louis nói, mím môi, vẫn không nhúc nhích.
"Dựa theo lời thề ngày đó, kết thúc……………”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nữ nhân này so với trước khi mất trí nhớ càng khó tính hơn.
"Hiện tại cũng không phải thời điểm em có cần hay không, mà là nhất định phải!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh cũng không tin, sóng to gió lớn bọn họ cũng trải qua, còn sợ không khôi phục được trí nhớ.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, một bộ dáng không nói gì , cũng không lại để ý tới anh, đi thẳng đến phía trước, nhưng là Mặc Thiếu Thiên không có bỏ qua, vẫn quay chung quanh bên người Lâm Lâm Tử Lam.
Tiêu Dật đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng bọn họ, con ngươi gắt gao ngưng tụ.
Mãi cho đến lúc ăn cơm, Mặc Thiếu Thiên vẫn quay chung quanh ở hai bên người Lâm Tử Lam.
Ở trong này, Tiêu Dật an bài cho Lâm Tử Lam một người, thời điểm mỗi ngày đến nấu cơm, nhưng là Lâm Tử Lam ghét phiền toái, để Tiêu Dật mua rất nhiều đồ, tự mình làm ăn.
Tuy rằng không có tài nấu nướng, nhưng cũng là miễn cưỡng đối phó được .
Vốn hôm nay Lâm Tử Lam còn muốn tự mình xuống bếp, nhưng là có Hi Hi ở đây, làm sao có thể để Lâm Tử Lam xuống bếp.
Nhưng mà Hi Hi xuống bếp, lại làm cho Lâm Tử Lam kinh ngạc một phen.
"Thiên tài!" Lâm Tử Lam cho ra phán đoán.
Nhìn từng bước từng bước đồ ăn làm thành, Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy thiên tài.
Hi Hi chính là cười hì hì, nhìn thấy Lâm Tử Lam, trong lòng đã rất vui vẻ, sau đó trực tiếp đem công lao cho Lâm Tử Lam, "Thiên tài cũng là mẹ bồi dưỡng mà thành !"
Những lời này, trong lòng Lâm Tử Lam ngọt ngào .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm một trái dưa chuột, trực tiếp cắn một cái, "Còn có phần ta!”
Nghe thế, Hi Hi cùng Lâm Lâm Tử Lam đều lặng đi một chút, tuy nhiên Lâm Tử Lam thập phần bình tĩnh mở miệng, "Thì ra là còn có thể sinh con!”
Một câu, Hi Hi thổi phù một tiếng, nhịn không được bật cười.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên thay đổi, tức giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Tử Lam một cái, Lâm Tử Lam cau mày, cười cười, rời đi..
Mặc Thiếu Thiên đứng ở tại chỗ, nhìn Lâm Tử Lam cười, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên.
Rốt cuộc, ba tháng, lo lắng trong lòng, cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Hi Hi tự mình xuống bếp làm gì đó, nhưng là, lại không có mấy người ăn.
Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, Hách Tôn cũng không ở đây, Tô Cẩn Nhi cũng không biết chạy đi đâu.
Một cái cái bàn, Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên, còn có Lâm Tử Lam.
"Đồ ăn không nhiều, chỉ có thể ăn tạm!” Hi Hi nói.
Hoa Hồng cười, "So với thời điểm một mình, đã phong phú hơn!” Lâm Tử Lam thật tình nói, nếu như là cô, thường xuyên ăn cơm trộn, hoặc rau, đều là thức ăn nhanh, khó được thịnh soạn như vậy.
Tuy rằng không thích, nhưng là Lâm Tử Lam không muốn làm, cũng lười làm.
Tiêu Dậttìm người đến giúp cô, cũng không muốn có người biết cô, cho nên, tìm một người trong ngôi làng thần bí, nhưng đôi khi người ta cũng có việc bận, Lâm Tử Lam cũng chỉ có thể tự mình làm ăn.
Mà nay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà Hi Hi làm cũng rất nhiều, rất phong phú, Lâm Tử Lam thật cao hứng.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng là hai người không khách khí nhất, nhìn Hi Hi làm sắc hương vị câu toàn như vậy, hai người trực tiếp ngồi vào bàn.
Mấy ngày nay, bọn họ cũng chưa ăn uống đầy đủ, bụng đều đói.
Hiện tại nhìn Hi Hi làm, hai người đương nhiên muốn có một bữa cơm no đủ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, đứng dậy, hướng bên kia đi tới.
"Tiêu Dật. . . . . ." Lâm Tử Lam lên tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày không vui nhíu lên, nhưng cũng không có đi lên giữ chặt Lâm Tử Lam, anh cũng hiểu được , cái gì cũng có chừng mực.
Lâm Tử Lam cũng có chuyện của mình, cần xử lí.
Những thứ này, anh cũng có thể tiếp nhận.
Lúc này, Tiêu Dật đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng kêu phía sau , quay đầu, ánh mắt thâm u nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cười, "Ăn một chút gì đi!"
Tiêu Dật lắc đầu, "Các người ăn đi, anh không đói bụng!" Tiêu Dật nói.
Để cho hắn cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi cùng một bàn, là một chuyện rất khó khăn.
Lúc này, Hi Hi đứng ở một bên, ngay cả tức giận đối với Tiêu Dật, nhưng cũng không quên được Tiêu Dật chiếu cố bọn họ, nhìn bộ dáng mẹ bất an, Hi Hi cũng đi tới.
"Tiêu Dật thúc thúc, ăn một chút gì đi!" Hi Hi cũng mở miệng nói.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Hi Hi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp,” "Không cần, ta không đói bụng, các người ăn đi!"
"Nhưng là người không ăn, mẹ cũng sẽ không an tâm !" Hi Hi nói.
Đây là trọng điểm.
Tiêu Dật sửng sốt, con ngươi lập tức nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.
Tiêu Dật thế này mới sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
Nhìn Tiêu Dật đáp ứng, con ngươi Lâm Tử Lam gợi lên một chút cười.
Hi Hi cũng cười .
Vì thế, trên bàn Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó.
Hoa Hồng lên tiếng đầu tiên, "Nhanh chút đi, tôi sắp chết đói!”
"Đến đây, đến đây, chỉ là, Hách Tôn thúc thúc đâu? Còn có Tô Cẩn Nhi đâu! ?" Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng lắc đầu, "Không biết!"
"Chỉ là sau khi Tô Cẩn Nhi bị thương,vẫn không thấy!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, Hi Hi cũng nhíu mày, “Nếu bọn họ không tới, chút nữa sẽ đem thức ăn vào!” Hi Hi nói.
Nghe bọn họ nói, Mặc Thiếu Thiên thế này mới giật mình nhớ tới, "Độc của tôi giải như thế nào!?”
Đến bây giờ, anh mới bắt đầu coi trọng vấn đề này.
Mọi người đều sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, bởi vì chuyện rất phức tạp.
Lúc này nhìn bọn họ không có người mở miệng, Hoa Hồng lại mở miệng, "Lấy độc trị độc. . . . . ."
Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."
Mọi người cười, Mặc Thiếu Thiên cũng không hỏi, Tiêu Dật ở đây, nói cài gì, cũng không tiện nhiều lời.
Lúc này, Tiêu Dật ngồi xuống.
Hai người như thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày, bọn họ ngồi ở trên cũng một bàn cơm, thật sự là rất kì quái.
Hi Hi lại cái gì cũng không có nói, "Ăn cái gì đi!"
Lâm Tử Lam gật gật đầu, mọi người bắt đầu ăn.
Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên chính là ngồi đối diện, hai người ai cũng không chịu liếc mắt nhìn ai một cái.
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên ăn cái gì rất bắt bẻ, nhưng là hiện tại, tuyệt không soi mói, ngược lại ăn rất ngon, ngược lại Tiêu Dật, chỉ cầm hiếc đũa, cũng không có ăn cơm.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng không có nói cái gì nữa.
Dù sao, để cho Tiêu Dật ngồi ở chỗ này, cũng đã không dễ dàng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên giống như rất cao hứng, vừa ăn vừa gắp thức ăn bỏ vào trong bát Lâm Tử Lam.
"Vợ, ăn nhiều một chút!" biểu tình kia, còn có lời nói, đều là muốn trêu tức Tiêu Dật.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thiệt tình lấy anh không có cách nào.
Mặc kệ là cô nói, Mặc Thiếu Thiên vĩnh viễn đều là bộ dáng này, làm cho cô một chút biện pháp cũng không có.
Lúc này, Lâm Tử Lam chính là gật gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, tiếp tục ăn, chỉ là, biểu tình, lại thập phần hài lòng.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên thỉnh thoảng gắp cho Lâm Lâm Tử Lam này nọ, Tiêu Dật chính là ăn vài hớp, buông đũa xuống, "Tôi ăn no , các người từ từ ăn đi!" Nói xong, Tiêu Dật đứng dậy, xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Tiêu Dật, cũng không có nói cái gì nữa.
Ngược lại là Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng gợi lên, nhìn bóng lưng Tiêu Dật, con ngươi hiện lên một tia u ám.
Người khác không biết vì sao Tiêu Dật ăn không trôi, nhưng là anh biết.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ý cười càng sâu.
Tiêu Dật, thế này mới chính là bắt đầu.
Nếu không sai Lâm Tử Lam, đây mới thực sự là bắt đầu. . . . . .
Mà bên kia.
Tô Cẩn Nhi đứng ở một trong một cái phòng, nhìn người bên trong, sắc mặt thâm trầm.
"Louis!" Tô Cẩn Nhi kêu một tiếng.
Louis ngồi ở đối diện, khuôn mặt kia, nói không nên lời nghiêm túc.
"Tô Cẩn nhi, cô còn nhớ rõ, cô từng đáp ứng bà nội cái gì không ?” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt, thập phần không tốt.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, mím môi, vẻ mặt luôn luôn xinh đẹp, giờ phút này, nói không nên lời nghiêm túc.
"Nhớ rõ!" Nửa buổi sau, Tô Cẩn Nhi mới mở miệng nói một tiếng.
"Cô thế nhưng mang người lạ đến nơi này, lúc trước, thật sự không nên thả cô ra!” Louis nhìn cô hung hăng nói.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe lời Louis nói, nhíu mày, "Không phải tôi dẫn bọn họ tới!”
"Không phải cô? Bọn họ sẽ đến đến nơi đây! ?" Louis nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng nói.
Kỳ thật, là Hách Tôn dẫn bọn họ , từng, anh cũng đã đến nơi này, nhưng mà, Tô Cẩn Nhi quả quyết không mang Hách Tôn bán đứng.
Sau khi nghe lời Louis nói, cô cũng chỉ có thể mím môi, chấp nhận.
Nhìn Tô Cẩn Nhi không nói lời nào, Louis coi như cô chấp nhận, lúc này, nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút cười âm tàn, "Lúc trước, là bà nội cô cầu tình, chúng ta mới đáp ứng thả cho cô đi ra ngoài, cô cũng thề, hiện tại, cô thế nhưng vi phạm lời thề lúc trước,cô nói, nên làm cái gì bây giờ?” Louis nhìn Tô Cẩn Nhi một chữ một nói.
Lúc trước, thời điểm ở rừng rậm, hắn nhìn Tô Cẩn Nhi quen mắt, không nghĩ tới, thật là cô.
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, mím môi, nghe được lời Louis nói, cô ngước mắt, “ Anh nghĩ làm gì?”
Nhiều năm như vậy, cô cũng thay đổi, đã không còn là tiểu cô nương khúm núm trước kia.
Nhiều năm như vậy huấn luyện đặc công, cũng không phải luyện không .
Louis nhìn cô, khóe miệng gợi lên một chút cười, "Cô một mình dẫn người tới đây, còn làm bại lộ thân phận của mình, vì bọn họ giải độc, hoàn toàn vi phạm lời thề lúc ấy………..”
Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe lời Louis nói, mím môi, vẫn không nhúc nhích.
"Dựa theo lời thề ngày đó, kết thúc……………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.