Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 316: Tuyệt chiêu của Hách Tôn

Khốc Lạp Đóa Đóa

10/09/2015

“Đúng rồi, cậu giết một người bọn họ, bọn họ sao dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy hả ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi lắc đầu, “Tôi nói với hắn trên người tôi có độc, hắn đã tin rồi. . . . . . Cho nên cách tôi rất xa!”

“Tôi tin tưởng, rất nhanh Tư Tuyệt sẽ biết!”

Điều này, mới là điều Hi Hi mong đợi! . .

Nghe Hi Hi nói, thật lòng Hoa Hồng cảm thấy, đứa nhỏ này quá thông minh.

Thật không phải người bình thường có thể so sánh được.

Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng suy nghĩ một chút, ” Bọn họ tin?”

Hi Hi gật đầu, ” Nếu không vì sao phải cách xa tôi như vậy?”

Hoa Hồng cười ha ha, ” Cậu thật xấu!”

Nhìn Hoa Hồng cười không có chút hình tượng nào, Hi Hi nói, ” Còn có chuyện đáng buồn cười hơn nữa!”

Hoa Hồng nhìn Hi Hi” Chuyện gì?”

Vì vậy, Hi Hi ở bên cạnh Hoa Hồng nhỏ giọng nói cho Hoa Hồng nghe.

Trong nháy mắt, Hoa Hồng cười càng không có hình tượng, nhìn Hi Hi, ” Cậu thật sự quá xấu!”

Hi Hi nhíu mày, ” Không phải là tôi xấu, là IQ của bọn hắn quá tệ !”

Hoa Hồng gật đầu xác nhận, ” Không sai!” Chính xác là như vậy.

Dùng nước muối giải độc, lời như thế còn có người tin.

Hoa Hồng cũng thật phục sự thông minh của bọn họ.

Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng cười bộ dạng vui vẻ, lúc này, Hi Hi từ phía sau lấy ra đồ mình giấu.

Khi Hoa Hồng nhìn thấy vật này, lập tức ngưng cười.

“Cậu lấy được ở đâu?” Hoa Hồng hỏi.

Hi Hi cười, ” Vừa rồi khi lừa hắn đi uống nước muối tôi nhân cơ hội này lấy!”

Hoa Hồng xấu hổ.

Có thể nghĩ đến mới vừa rồi ly kỳ thế nào.

Nếu để cho bọn họ phát hiện, Hi Hi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Cậu thật đủ lớn mật đấy!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.

“Đây là lựu đạn của chúng ta, có thể giúp chúng ta rời khỏi đây!” Hi Hi nói.

Nếu như Tư Tuyệt cho người giết bọn họ, trong tay có cái này, ít nhất, còn có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ.

Nếu như ngay cả cái này cũng không có, bọn họ liền cùng người đàm phán cũng không có cơ hội.

Nghe Hi Hi nói, Hoa Hồng mặc dù biết Hi Hi nói đều có lý, nhưng thật quá mạo hiểm.

Cho dù Hi Hi thông minh hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là đứa bé.

Hoa Hồng cảm thấy đau lòng!

“Cậu phải biết, nếu bọn họ phát hiện, nhất định sẽ giết cậu!” Hoa hồng nhìn Hi Hi nói.

“Tôi hiểu rõ, nếu như không có đầy đủ tự tin, tôi sẽ không làm như vậy!” Hi Hi nói.

Chuyện đã đến mức này rồi, Hoa Hồng nói gì cũng vô ích.

Chỉ nhìn Hi Hi, ” Lần sau không cần quá manh động như vậy!”

Hi Hi gật đầu ” Tôi biết rồi!”

Nhìn lựu đạn trong tay, Hi hi vui mừng lại rối rắm, ” Đáng tiếc người tôi quá nhỏ, không chứa được nhiều, nếu không lấy thêm hai cái là tốt rồi!”

Hoa Hồng ” . . . . . .”

Hoa Hồng từng nhìn thấy Hi Hi dùng cái này, lúc cho nổ nhà Tiêu Chính, Hoa Hồng đi cùng với Hi Hi .

Khi đó, cô cảm thấy Hi Hi lãnh khốc!

Hiện tại mặc dù suy nghĩ không thay đổi, nhưng cô lo lắng.

Dù sao, vị trí hoàn cảnh của bọn họ bây giờ không giống nhau.

“Lần sau loại chuyện như vậy để cho tôi làm, không cho phép cậu làm nữa!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.

Biết Hoa Hồng lo lắng cho mình, Hi Hi nhìn cô lộ ra khuôn mặt non nớt đáng yêu cười, đáng tiếc gương mặt đó, thật sưng giống cái mông, xem ra vừa đáng yêu, lại buồn cười ” Tôi biết rồi!”



Hoa Hồng nhìn Hi Hi, sau đó lại bắt đầu đau lòng mặt của Hi Hi. . . . . .

Hi Hi không quan tâm nhiều như vậy, nếu như sau này bắt đầu huấn luyện, không tránh được nỗi đau thể xác.

Hi Hi trước tiên nên luyện tập.

Hoa Hồng nghĩ tới, ” Đúng rồi, lúc cậu ra ngoài, bắn tín hiệu cho Tạp Ni rồi sao?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.

Hi Hi lắc đầu ” Ở bên trong căn bản không có tín hiệu, nhưng tôi đem tín hiệu đặt ở trên người tên kia rồi, chỉ cần hắn đi ra ngoài, sẽ nhận được tín hiệu!” Hi Hi nói.

Mặc dù làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng Hi Hi cũng chỉ có thể thử một lần!

Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng tin tưởng quyết định của Hi Hi.

Hiện tại duy nhất cần chờ chính là Tạp Ni!

Hi Hi phải nghĩ cách liên lạc với cha mới được!

Chỉ cần bọn họ tới cứu mẹ, Hi Hi sẽ cùng Hoa Hồng cho nổ nơi này!

Trong ứng ngoài hợp!

Đây mới là mục đích của Hi Hi!

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Mặc Thiếu Thiên đã không có kiên nhẫn cùng Tô Cẩn Nhi chơi trò chơi.

Nghỉ ngơi hai ngày, vết thương của cô đã tốt lắm rồi.

Nhưng vô luận dùng biện pháp gì để cho cô mở miệng, cô ta vẫn không mở miệng.

Mặc Thiếu Thiên đã không còn kiên nhẫn.

Ngày hôm đó, Mặc Thiếu Thiên đang cùng bọn họ thương lượng kế hoạch, lúc này, có người đến báo cáo.

“Như thế nào? Đã mở miệng chưa?” Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn hỏi.

Người kia suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay.

Mặc Thiếu Thiên hiện tại không có tâm trạng cho sự trễ nãi này nữa rồi .

Đang lúc ấy thì, người kia lên tiếng, ” Chỉ là, người phụ nữ kia nói. . . . . .”

Nói đến cái này, thu hút sự chú ý của bốn người đàn ông.

“Nói. . . . . .”

Rayne cau mày, ” Nói gì!”

Lúc này, người kia ánh mắt lặng lẽ liếc mắt nhìn Hách Tôn, sau đó cúi đầu mở miệng, ” Cô ta nói, nếu như ngài Hách Tôn chịu cùng cô ta một đêm, cô ta sẽ nói!”

Mặc Thiếu Thiên, ” . . . . . .”

Rayne, ” . . . . . .”

Trữ Xá, ” . . . . . .”

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn góc trong phòng khách yên tĩnh xuống.

Bởi vì những lời này!

Có người thật sự cảm thấy, Tô Cẩn Nhi quả thật không muốn sống!

Lại dám khiêu chiến Hách Tôn!

Mặc Thiếu Thiên cùng Trữ Xá còn có Rayne, cũng đồng thời yên lặng!

Sau đó nhìn về phía Hách Tôn, Hách Tôn ngồi ở chỗ đó, người kia nói xong câu đó, sắc mặt của Hắc Tôn cũng không thay đổi, nhưng đôi mắt màu nâu sẫm, làm cho người ta nhìn khó có thể hiểu.

Mặc Thiếu Thiên mấp máy môi, nghiêng đầu nhìn người đến báo cáo " Cậu nói cho cô ta biết, cô ta không có cơ hội!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hách Tôn đã vì Mặc Thiếu Thiên hy sinh nhiều như vậy, người phụ nữ này còn dám khiêu chiến bọn họ, Mặc Thiếu Thiên sẽ không giữ cô ta lại!

Mặc dù có tác dụng, Mặc Thiếu Thiên tình nguyện tìm cách khác!

Người kia gật đầu, vừa muốn đi.

Lúc này, Hách Tôn chợt đứng lên, ” Chờ một chút!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Hách Tôn.

Hách Tôn đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, ” Tôi đi!”

“Tôn!”

Mặc Thiếu Thiên đứng lên nhìn Hách Tôn.



Hách Tôn quay đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, ” Cậu yên tâm, tôi sẽ làm cho cô ta mở miệng!”

Nói xong câu đó, Hách Tôn liền tự mình đi.

Mặc Thiếu Thiên cau mày.

Anh có cảm giác Hách Tôn nói câu đó có hàm ý khác.

Nhưng Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không tin tưởng, Hách Tôn sẽ bồi Tô Cẩn Nhi .

Vì vậy, cùng Rayne và Trữ Xá, đi theo.

Trong phòng, Tô Cẩn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, cô ta thậm chí chưa nghĩ đến, câu nói kia nói ra sẽ có cái gì hậu quả!

Đang lúc ấy thì, một bóng dáng đi vào.

Bước chân vững vàng, giống như một Đế Vương, đi tới trước mặt của Tô Cẩn Nhi.

Một thân tây trang màu đen, cả người hắn nổi lên khí thế cao quý, không kể đẹp trai lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt sâu, nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ liếc mắt một cái, sẽ không nhịn được bị hãm vào trong đó.

Mặc dù nói, Hách Tôn dáng vẻ rất lạnh, nhưng là chỉ cần thấy được anh, lòng của Tô Cẩn Nhi cũng cảm giác kích động lên.

Đây là một loại cảm giác rất bất đồng.

Cho nên, khi Hách Tôn đi tới trước mặt Tô Cẩn Nhi, Tô Cẩn Nhi nhìn hắn, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười.

Nhưng, quả nhiên, Hách Tôn đối với cô cũng không có khách sáo như thế.

“Sẽ cho cô một cơ hội, nói hay không?” Hách Tôn nhìn cô hỏi.

“Nếu như anh ở cùng tôi một đêm…, tôi liền nói!” Tô Cẩn Nhi nhìn thẳng vào Hách Tôn, không chút nào sợ hắn uy hiếp.

Nhìn bộ dạng Tô Cẩn Nhi, Hách Tôn ở trong lòng cười lạnh.

Quá không biết chết sống!

Một giây kế tiếp, Tô Cẩn Nhi còn không biết chuyện gì xảy ra, chợt, Hách Tôn xông tới, trực tiếp mở miệng của cô ra, nhét vào một thứ gì!

Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, cho dù nhìn như vậy, cho dù tức giận chính hắn, đều nhìn đứng lên hoàn mỹ thế kia!

Khiến người động lòng không dứt!

Tô Cẩn Nhi không biết Hách Tôn cho mình ăn cái gì, nghĩ muốn ói ra, Hách Tôn lại cưỡng chế ép cô nuốt xuống.

Cho đến khi cô nuốt xuống, Hách Tôn mới thả cô ra.

Một màn này, Mặc Thiếu Thiên cùng Rayne, còn có Trữ Xá đều thấy!

Hách Tôn chính là Hách Tôn, làm việc quả nhiên tuyệt tình!

Lúc này, Tô Cẩn Nhi ngã ngồi ở trên ghế sofa, vuốt cổ của mình, giọng nói, sau đó nhìn Hách Tôn, ” Anh cho tôi ăn cái gì?”

Hách Tôn nâng lên nụ cười lạnh, ” Cô rất nhanh sẽ biết!”

Tô Cẩn Nhi cau mày, ” Anh nghĩ hạ độc chết tôi?”

“Cô nghĩ quá đơn giản, tôi sẽ không cho cô chết dễ dàng như vậy, ở đây một ngày cô không vẽ ra chi tiết bản đồ của Mafia, tôi sẽ không để cho cô chết!” Hách Tôn nói.

Nhìn Hách Tôn, chẳng biết tại sao, rõ ràng giọng của anh nghe là ghét cô.

Nhưng cảm giác của Tô Cẩn Nhi, chính là anh đang quan tâm mình!

Loại cảm giác này, thật kinh khủng!

“Anh rốt cuộc cho tôi ăn cái gì?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi, có vẻ nóng nảy.

Ngược lại Hách Tôn đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt, chờ đợi kịch hay diễn ra.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi vào, vươn tay vỗ bả vai Hách Tôn một cái ” Hách Tôn chính là Hách Tôn,phương pháp xử lí tuyệt như vậy, cũng đem ra dùng!”

“Người nào cần gì, nhất định phải cho nàng uy cái gì!” Hách Tôn lạnh lùng nói.

Vốn Tô Cẩn Nhi còn không biết Hách Tôn nói là có ý gì, nhưng khi trong cơ thể bắt đầu nóng lên, Tô Cẩn Nhi mới biết, Hách Tôn cho cô ăn cái gì!

Đáng chết!

Không phải độc dược, là xuân dược!

Nghĩ tới đây, Tô Cẩn Nhi ngước mắt nhìn Hách Tôn, ánh mắt u oán.

Nhưng Hách Tôn vẫn đứng ở một bên, từ từ thưởng thức, tựa hồ đang thưởng thức một chuyện với anh không có quan hệ gì.

Loại thuốc này, nhìn như bình thường, nhưng tác dụng lại lớn vô cùng.

Tô Cẩn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Hách Tôn, ánh mắt sắc bén cũng biến thành mờ mịt, mắt như tơ, cô cố gắng nén dục hỏa trong lòng, nhưng dược hiệu quá mạnh mẽ, Tô Cẩn Nhi nhanh chóng có chút không chịu nổi!

Thân thể bên trong bắt đầu nóng lên, một cỗ nhiệt kéo tới như sóng đánh úp cô. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook