Chương 14:
Chilll
07/11/2022
Tử Lam cười, nàng đến nước Mĩ 7 năm vẫn luôn cùng tiểu Từ giữ liên lạc, cùng nhau nói chuyện phiếm trên MSN.
Đang nói hăng say, đột nhiên tiểu Từ đẩy nhẹ Tử Lam ra nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới ” oa, Tử Lam cậu càng ngày càng xinh đẹp nga.. Ai nhìn ra được cậu lại có bảo bối 7 tuổi cơ đấy ”
Tử Lam cười trừ, ngoài ra nàng biết nói gì hơn nữa!
” Cậu đi một cái chính là 7 năm, tớ cứ tưởng cậu không bao giờ trở lại nữa đấy!”
“Ít lắm mồm cho tớ, giới thệu với cậu, con trai tớ Hi Hi!”
“Nga, con trai bảo bối của ta.. Từ nay về sau con sẽ là con ta, mới không thèm mẹ Tử Lam nữa đâu.. Phải không Hi Hi bảo bối?”Tiểu Từ con ngươi đầy giảo hoạt thích thú.
Tiểu Từ này.. Cứ thích không làm mà hưởng sao được. Mới vừa gặp mặt lại đi giành con trai với nàng… Haiz..
” Xin chào Từ a di, con chính là Hi Hi.. !” Bé tặng cho tiểu Từ một nụ cười siêu cấp đẹp trai.
“Trời ạ, so với trong video thì con còn đẹp trai hơn rất nhiều” Tiểu Từ kich động, hận không thể giành con trai bảo bối với Tử Lam
Tiểu Từ nhanh như điện, bổ nhào tới Hi Hi ‘bẹp’ ‘bẹp’ hôn mấy cái lên mặt bé!
Hi Hi gương mặt co quắp, khóe miệng bé giật giật mấy cái! Từ a di có cần kich động như vậy không? Cũng không trách Từ a di được, bởi vì sức hấp dẫn của bé quá kinh người.
Sau một lúc hỏi han ân cần, ba người chuẩn bị rời đi lại xảy ra sự cố nhỏ..
Hi Hi nhìn tiểu Từ và Tử Lam vẻ mặt quẩn bách.. ” Từ a di, mẹ.. Hai người đứng im chổ này.. Con có việc phải di toilet xíu.. Haha ” sống ở đời có mấy việc phải gấp gấp giải quyết.. Tỷ như đi vệ sinh..
“À, chúng ta đi cùng con nhé ” Tiểu Từ quan tâm hỏi, nàng sợ bé bị lạc đường.
” Không cần, một mình con đi là được rồi.. ” Hi Hi ưu nhã nói.
Tiểu Từ lại quay sang nhìn Tử Lam trách móc ” cậu không sợ Hi Hi lạc đường àk? Lỡ gặp bọn bắt cóc buôn người thì làm sao.. ? ”
Tử Lam nhếch môi xem thường ” bé không đem người khác lừa bán ta liền cám ơn trời!” Hi Hi của nàng rất thông minh.. Làm sao bị người khác lừa được..
Đi nhà cầu xong Hi Hi rữa tay hong khô, lúc này bé lại gặp được một người.. Hi Hi lở tay vẫy nước vào người hắn..
Hi Hi tu dưỡng thật tốt, lễ phép vội vàng xin lỗi ” Thật xin lỗi, ta không phải cố ý”.
Ngẫn đầu, bé sững sờ trong giây lát, sau đó lộ ra nụ cười ưu nhã giảo hoạt.
Giọng nói của bé, làm lòng hắn cảm thấy mềm nhũn.. Giống như có vật gì đó hung hăng chạm vào tâm hắn..
Hắn cuối đầu nhìn vào Hi Hi nhưng cùng lúc bé gật dầu một cái quay đầu bước đi.
Mặc Thiếu Thiên chỉ nhìn thoáng qua gò má của bé, bóng lưng Hi Hi càng ngày càng xa. Trong lòng Mặc Thiếu Thiên thế nhưng cảm thấy có chút mất mác..
Hi hi mới vừa đi ra đi, Mạc Lương liền tiến vào, nhìn Mặc Thiếu Thiên thâm tình hỏi, “Mặc tổng, thế nào?”
Mặc Thiếu Thiên thu hồi ánh mắt trả lời “Không có gì!” Xoay người đi vào.
Mạc Lương nhún nhún bả vai, không nói gì nữa.
Hi hi đi ra ngoài, Tử Lam nhìn bé, “Tại sao lâu như vậy?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Hi hi nói.
Tử Lam cũng không suy nghĩ nhiều cùng tiểu Từ đi ra ngoài.
Tiểu Từ mở cửa chiếc xe hơi Chery QQ của mình ra, chở Hi Hi cùng Tử Lam đi về.
“Đúng rồi, cha mình như thế nào?Sống có tốt không?” Tử Lam hỏi.
Tiểu Từ lái xe, thở dài một cái, “Vốn là tớ hôm nay muốn cùng bá phụ cùng nhau ra phi trường đón cậu, nhưng Kiều Khương vừa nghe đến cậu trở lại bà ta la hét ầm ĩ, nên bá phụ không đến được, cậu cũng đừng buồn”
Tử Lam gật đầu một cái nhà nhạt trả lời, “Không ngờ 7 năm qua rồi, Kiều Phương vẫn như vậy, không chịu thay đổi một chút xíu, hôm nào tớ nhất định sẽ trở về thăm cha một lúc!”
Hi hi lúc này tiến tới bên cạnh Tử Lam “Mẹ, chớ vì những người không đáng giá mà cảm thấy phiền não, bảo bối sẽ đau lòng!”
Nghe Hi Hi nói một câu, còn hơn nàng nghe mười câu chuyện cười!
Đang nói hăng say, đột nhiên tiểu Từ đẩy nhẹ Tử Lam ra nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới ” oa, Tử Lam cậu càng ngày càng xinh đẹp nga.. Ai nhìn ra được cậu lại có bảo bối 7 tuổi cơ đấy ”
Tử Lam cười trừ, ngoài ra nàng biết nói gì hơn nữa!
” Cậu đi một cái chính là 7 năm, tớ cứ tưởng cậu không bao giờ trở lại nữa đấy!”
“Ít lắm mồm cho tớ, giới thệu với cậu, con trai tớ Hi Hi!”
“Nga, con trai bảo bối của ta.. Từ nay về sau con sẽ là con ta, mới không thèm mẹ Tử Lam nữa đâu.. Phải không Hi Hi bảo bối?”Tiểu Từ con ngươi đầy giảo hoạt thích thú.
Tiểu Từ này.. Cứ thích không làm mà hưởng sao được. Mới vừa gặp mặt lại đi giành con trai với nàng… Haiz..
” Xin chào Từ a di, con chính là Hi Hi.. !” Bé tặng cho tiểu Từ một nụ cười siêu cấp đẹp trai.
“Trời ạ, so với trong video thì con còn đẹp trai hơn rất nhiều” Tiểu Từ kich động, hận không thể giành con trai bảo bối với Tử Lam
Tiểu Từ nhanh như điện, bổ nhào tới Hi Hi ‘bẹp’ ‘bẹp’ hôn mấy cái lên mặt bé!
Hi Hi gương mặt co quắp, khóe miệng bé giật giật mấy cái! Từ a di có cần kich động như vậy không? Cũng không trách Từ a di được, bởi vì sức hấp dẫn của bé quá kinh người.
Sau một lúc hỏi han ân cần, ba người chuẩn bị rời đi lại xảy ra sự cố nhỏ..
Hi Hi nhìn tiểu Từ và Tử Lam vẻ mặt quẩn bách.. ” Từ a di, mẹ.. Hai người đứng im chổ này.. Con có việc phải di toilet xíu.. Haha ” sống ở đời có mấy việc phải gấp gấp giải quyết.. Tỷ như đi vệ sinh..
“À, chúng ta đi cùng con nhé ” Tiểu Từ quan tâm hỏi, nàng sợ bé bị lạc đường.
” Không cần, một mình con đi là được rồi.. ” Hi Hi ưu nhã nói.
Tiểu Từ lại quay sang nhìn Tử Lam trách móc ” cậu không sợ Hi Hi lạc đường àk? Lỡ gặp bọn bắt cóc buôn người thì làm sao.. ? ”
Tử Lam nhếch môi xem thường ” bé không đem người khác lừa bán ta liền cám ơn trời!” Hi Hi của nàng rất thông minh.. Làm sao bị người khác lừa được..
Đi nhà cầu xong Hi Hi rữa tay hong khô, lúc này bé lại gặp được một người.. Hi Hi lở tay vẫy nước vào người hắn..
Hi Hi tu dưỡng thật tốt, lễ phép vội vàng xin lỗi ” Thật xin lỗi, ta không phải cố ý”.
Ngẫn đầu, bé sững sờ trong giây lát, sau đó lộ ra nụ cười ưu nhã giảo hoạt.
Giọng nói của bé, làm lòng hắn cảm thấy mềm nhũn.. Giống như có vật gì đó hung hăng chạm vào tâm hắn..
Hắn cuối đầu nhìn vào Hi Hi nhưng cùng lúc bé gật dầu một cái quay đầu bước đi.
Mặc Thiếu Thiên chỉ nhìn thoáng qua gò má của bé, bóng lưng Hi Hi càng ngày càng xa. Trong lòng Mặc Thiếu Thiên thế nhưng cảm thấy có chút mất mác..
Hi hi mới vừa đi ra đi, Mạc Lương liền tiến vào, nhìn Mặc Thiếu Thiên thâm tình hỏi, “Mặc tổng, thế nào?”
Mặc Thiếu Thiên thu hồi ánh mắt trả lời “Không có gì!” Xoay người đi vào.
Mạc Lương nhún nhún bả vai, không nói gì nữa.
Hi hi đi ra ngoài, Tử Lam nhìn bé, “Tại sao lâu như vậy?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Hi hi nói.
Tử Lam cũng không suy nghĩ nhiều cùng tiểu Từ đi ra ngoài.
Tiểu Từ mở cửa chiếc xe hơi Chery QQ của mình ra, chở Hi Hi cùng Tử Lam đi về.
“Đúng rồi, cha mình như thế nào?Sống có tốt không?” Tử Lam hỏi.
Tiểu Từ lái xe, thở dài một cái, “Vốn là tớ hôm nay muốn cùng bá phụ cùng nhau ra phi trường đón cậu, nhưng Kiều Khương vừa nghe đến cậu trở lại bà ta la hét ầm ĩ, nên bá phụ không đến được, cậu cũng đừng buồn”
Tử Lam gật đầu một cái nhà nhạt trả lời, “Không ngờ 7 năm qua rồi, Kiều Phương vẫn như vậy, không chịu thay đổi một chút xíu, hôm nào tớ nhất định sẽ trở về thăm cha một lúc!”
Hi hi lúc này tiến tới bên cạnh Tử Lam “Mẹ, chớ vì những người không đáng giá mà cảm thấy phiền não, bảo bối sẽ đau lòng!”
Nghe Hi Hi nói một câu, còn hơn nàng nghe mười câu chuyện cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.