Chương 9:
Chilll
07/11/2022
Cả đêm triền miên…
Sáng hôm sau khi Tử Lam tỉnh lại, toàn thân nàng đau đớn chua xót.. Cảm giác thật không tốt chút nào.. Có chút tủi thân mặc cảm.
Chết tiệt! Nam nhân này là cầm thú sao?Có cần như vậy đói khát..
Tử Lam nhìn nam nhân đang nằm ngủ trên giường, lông mi dài, ngủ quan tinh xảo mà xinh đẹp, lúc hắn ngủ thiếu một phần sắc bén, nhiều hơn một phần lười biếng tà mị..
Hắn khỏa thân lộ nữa người trên, chăn trắng vừa lúc che kín mông, ánh mặt trời chiếu xuống làn da lúa mạch, khiêu gợi không cách nào tưởng được.. Oa.. Nhìn mỹ nam ngủ cũng thật đẹp mắt..
Ai, thật đáng tiếc!
Nam nhân đẹp trai như vậy lại ra ngoài làm nghề ‘ngưu lang’ làm cái gì?
Tử Lam vừa oán thầm, vừa chịu đựng hạ thân đau đớn, gắng gượng thân thể vội vã mặc quần áo tử tế!
Vừa định móc tiền ra trả nhưng nàng lại phát hiện trên người nàng thế nhưng một xu cũng không có!Cũng may, hắn còn đang ngủ nếu như hiện tại hắn thức dậy bảo nàng trả tiền thì nàng không biết đào cái hang nào mà trốn nửa… Đêm qua hùng hổ hỏi hắn bao nhiêu tiền… Giờ đây.. Nhục à… !Thật là mất mật quá!
Bây giờ phải làm sao?Tử Lam vò đầu bứt tóc suy nghĩ nát óc. Hay là nàng gọi tiểu Từ đến cho nàng mượn ít tiền.. Mà cũng không được.. Nếu như vậy thì thật con mẹ nó nhục.. Tiểu Từ không cười nàng đến chết mới thôi.. Ai da..
Chẳng lẽ ăn xong rồi bỏ chạy.. ?Đây không phải là tác phong hằng ngày của nàng nha!
Nghĩ tới nghĩ lui, chợt Tử Lam nhìn thấy chiếc lắc tay trên tay mình.. Đây là quà sinh nhật ba ba đã tặng cho nàng.. Nếu lấy nó đưa cho hắn chắc củng trả đủ tiền đêm qua đi..
Mặc dù trong lòng không muốn bỏ lại chiếc lắc tay, nhưng nàng không phải là loại ăn quỵt.. Vuốt ve thêm lần nữa mới tiếc hận cắn răng tháo xuống.
Lấy lắc tay để trên bàn, Tử Lam cầm bút viết thêm vài chữ để lại xem như lời xin lỗi. Nhủ thầm trong bụng, nam nhân à đừng thức dậy lúc này nha.. Cầu cho hắn ngủ thêm xíu nữa, sau khi nàng rời đi hắn thức lại là được rồi.. Tử Lam xoay người bước đi nhè nhẹ, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Mặc Thiếu Thiên tỉnh dậy là giữa trưa rồi, đang ngủ mê say thì bị một cuộc điện thoại đánh thức!
Xoay người vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nhấn nút nghe “tôi nghe.. ”Giọng nói cực kỳ lười nhác.. Buồn ngủ.
“Mặc tổng, xảy ra chuyện rồi.. ”. Trợ lý Mạc Lương nói
Mặc Thiếu Thiên đôi mắt nhanh chóng mở ra, cặp mắt hoa đào sáng ngời tinh thần phấn chấn “ đã xảy ra chuyện gì nói mau.. ”
“Ngài đổng sự trưởng nói muốn mở cuộc hợp cổ đông chọn tổng giám đốc mới… ”. Trợ lý Mạc Lương lời nói kính cẩn, gấp gáp..
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười châm biếm “bà ta hình như rất gấp.. Không kịp cho đứa con trai phá sản của bà ta vào công ty RT mà đã nhanh chóng hành động rồi.. Củng không chịu đều tra kỹ lưỡng xem bản thân bà ta được bao nhiêu phần thắng.. Mặc Lương, cậu ở đó sắp xếp, tôi lặp tức trở về ngay!”
“Vâng, Mặc tổng.. ”
Cúp điện thoại, trên mặt Mặc Thiếu Thiên mang theo một nụ cười hung dữ, bà ta muốn đấu với hắn cũng không biết tự lượng sức mình. Xoay người nhìn về phía nữ nhân bên cạnh..
Chết tiệt! Bên cạnh rỗng toát, không còn bóng dáng của nàng, nếu như trên giường không còn dấu lạc hồng chứng minh đêm qua nàng ở đây thì hắn tưởng đêm qua chỉ là mộng.
Nữ nhân chết tiệt này, thế nhưng để cho nàng chạy thoát!
Ngẫm lại, nha đầu này tư vị không tệ, đêm qua để hắn du͙c tiên du͙c tử điên cuồng vì nàng. Trong đầu thoáng lên bóng dáng nàng đêm qua hầu hạ dưới thân hắn, dáng vẻ cầu xin tha thứ trông thật đáng yêu. Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười nhạt.
Không thể để cho nàng thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn còn muốn nàng tiếp tục hầu hạ hắn..
Mặc Thiếu Thiên mặc xong quần áo chỉnh tề, liếc mắt sang, trên bàn có một tờ giấy và một chiếc lắc tay.. Rất dễ nhận thấy là Lâm Tử Lam lưu lại, ngoài nàng ra không có người nào có thể đi vào căn phòng này, nhíu nhíu mày Mặc Thiếu Thiên cầm lên đọc.
“Thật sự xin lỗi anh, tôi quên mang theo tiền.. Chiếc lắc tay này xem ra cũng đủ trả tiền đêm qua của anh! Xin lỗi, không hẹn gặp lại!”
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng co quắp một cái!
Nữ nhân chết tiệt này, nhất định phải khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của hắn, muốn bức hắn điên mới chịu hay sao?
Tốt! Rất tốt!
Mặc Thiếu Thiên đem tờ giấy vò thành một cục quăng vào thùng rác. , Nghiến răng kẻo kẹt.. Cầm lên chiếc lắc tay nhoẽn miệng cười lạnh.
Nữ nhân, cô chọc tới ta rồi… Chuẩn bị hậu sự đi.. !
Sáng hôm sau khi Tử Lam tỉnh lại, toàn thân nàng đau đớn chua xót.. Cảm giác thật không tốt chút nào.. Có chút tủi thân mặc cảm.
Chết tiệt! Nam nhân này là cầm thú sao?Có cần như vậy đói khát..
Tử Lam nhìn nam nhân đang nằm ngủ trên giường, lông mi dài, ngủ quan tinh xảo mà xinh đẹp, lúc hắn ngủ thiếu một phần sắc bén, nhiều hơn một phần lười biếng tà mị..
Hắn khỏa thân lộ nữa người trên, chăn trắng vừa lúc che kín mông, ánh mặt trời chiếu xuống làn da lúa mạch, khiêu gợi không cách nào tưởng được.. Oa.. Nhìn mỹ nam ngủ cũng thật đẹp mắt..
Ai, thật đáng tiếc!
Nam nhân đẹp trai như vậy lại ra ngoài làm nghề ‘ngưu lang’ làm cái gì?
Tử Lam vừa oán thầm, vừa chịu đựng hạ thân đau đớn, gắng gượng thân thể vội vã mặc quần áo tử tế!
Vừa định móc tiền ra trả nhưng nàng lại phát hiện trên người nàng thế nhưng một xu cũng không có!Cũng may, hắn còn đang ngủ nếu như hiện tại hắn thức dậy bảo nàng trả tiền thì nàng không biết đào cái hang nào mà trốn nửa… Đêm qua hùng hổ hỏi hắn bao nhiêu tiền… Giờ đây.. Nhục à… !Thật là mất mật quá!
Bây giờ phải làm sao?Tử Lam vò đầu bứt tóc suy nghĩ nát óc. Hay là nàng gọi tiểu Từ đến cho nàng mượn ít tiền.. Mà cũng không được.. Nếu như vậy thì thật con mẹ nó nhục.. Tiểu Từ không cười nàng đến chết mới thôi.. Ai da..
Chẳng lẽ ăn xong rồi bỏ chạy.. ?Đây không phải là tác phong hằng ngày của nàng nha!
Nghĩ tới nghĩ lui, chợt Tử Lam nhìn thấy chiếc lắc tay trên tay mình.. Đây là quà sinh nhật ba ba đã tặng cho nàng.. Nếu lấy nó đưa cho hắn chắc củng trả đủ tiền đêm qua đi..
Mặc dù trong lòng không muốn bỏ lại chiếc lắc tay, nhưng nàng không phải là loại ăn quỵt.. Vuốt ve thêm lần nữa mới tiếc hận cắn răng tháo xuống.
Lấy lắc tay để trên bàn, Tử Lam cầm bút viết thêm vài chữ để lại xem như lời xin lỗi. Nhủ thầm trong bụng, nam nhân à đừng thức dậy lúc này nha.. Cầu cho hắn ngủ thêm xíu nữa, sau khi nàng rời đi hắn thức lại là được rồi.. Tử Lam xoay người bước đi nhè nhẹ, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Mặc Thiếu Thiên tỉnh dậy là giữa trưa rồi, đang ngủ mê say thì bị một cuộc điện thoại đánh thức!
Xoay người vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nhấn nút nghe “tôi nghe.. ”Giọng nói cực kỳ lười nhác.. Buồn ngủ.
“Mặc tổng, xảy ra chuyện rồi.. ”. Trợ lý Mạc Lương nói
Mặc Thiếu Thiên đôi mắt nhanh chóng mở ra, cặp mắt hoa đào sáng ngời tinh thần phấn chấn “ đã xảy ra chuyện gì nói mau.. ”
“Ngài đổng sự trưởng nói muốn mở cuộc hợp cổ đông chọn tổng giám đốc mới… ”. Trợ lý Mạc Lương lời nói kính cẩn, gấp gáp..
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười châm biếm “bà ta hình như rất gấp.. Không kịp cho đứa con trai phá sản của bà ta vào công ty RT mà đã nhanh chóng hành động rồi.. Củng không chịu đều tra kỹ lưỡng xem bản thân bà ta được bao nhiêu phần thắng.. Mặc Lương, cậu ở đó sắp xếp, tôi lặp tức trở về ngay!”
“Vâng, Mặc tổng.. ”
Cúp điện thoại, trên mặt Mặc Thiếu Thiên mang theo một nụ cười hung dữ, bà ta muốn đấu với hắn cũng không biết tự lượng sức mình. Xoay người nhìn về phía nữ nhân bên cạnh..
Chết tiệt! Bên cạnh rỗng toát, không còn bóng dáng của nàng, nếu như trên giường không còn dấu lạc hồng chứng minh đêm qua nàng ở đây thì hắn tưởng đêm qua chỉ là mộng.
Nữ nhân chết tiệt này, thế nhưng để cho nàng chạy thoát!
Ngẫm lại, nha đầu này tư vị không tệ, đêm qua để hắn du͙c tiên du͙c tử điên cuồng vì nàng. Trong đầu thoáng lên bóng dáng nàng đêm qua hầu hạ dưới thân hắn, dáng vẻ cầu xin tha thứ trông thật đáng yêu. Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười nhạt.
Không thể để cho nàng thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn còn muốn nàng tiếp tục hầu hạ hắn..
Mặc Thiếu Thiên mặc xong quần áo chỉnh tề, liếc mắt sang, trên bàn có một tờ giấy và một chiếc lắc tay.. Rất dễ nhận thấy là Lâm Tử Lam lưu lại, ngoài nàng ra không có người nào có thể đi vào căn phòng này, nhíu nhíu mày Mặc Thiếu Thiên cầm lên đọc.
“Thật sự xin lỗi anh, tôi quên mang theo tiền.. Chiếc lắc tay này xem ra cũng đủ trả tiền đêm qua của anh! Xin lỗi, không hẹn gặp lại!”
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng co quắp một cái!
Nữ nhân chết tiệt này, nhất định phải khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của hắn, muốn bức hắn điên mới chịu hay sao?
Tốt! Rất tốt!
Mặc Thiếu Thiên đem tờ giấy vò thành một cục quăng vào thùng rác. , Nghiến răng kẻo kẹt.. Cầm lên chiếc lắc tay nhoẽn miệng cười lạnh.
Nữ nhân, cô chọc tới ta rồi… Chuẩn bị hậu sự đi.. !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.