Chương 26
Vũ Tiểu Thụ
02/01/2023
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm là fan ruột của Bear nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý – vì sinh tồn mà bất chấp thủ đoạn.
Rác mà bình thường không ai quan tâm nếu biết cách dùng có thể đem đến tác dụng bất ngờ.
Chỗ có người từng tụ tập chắc chắn đều có rác.
Nhờ thói quen bảo vệ môi trường của người dân Liên Bang nên sau khi nhân viên rời đi đã mang hết những loại rác khó phân hủy đi, chỉ để lại rác hữu cơ có thể phân hủy trong ba tháng.
Giờ đây chính là chiến trường để Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm lần nữa phát huy năng lực.
“Em không nhắc anh cũng suýt quên ở đây còn rất nhiều đồ có thể dùng được.” Lăng Kiệt Sâm nhanh chóng hiểu ẩn ý của Lăng Dục Cẩn, sau khi xác nhận xung quanh không còn người liền bắt tay vào bới rác.
Nói là rác nhưng thực tế đều là túi, ống,.. sạch sẽ, đa phần đều là vỏ đựng đồ, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm nhặt mót một hồi thu được thành quả không tệ.
“Cái này chống nước, em xé thử thấy chất lượng khá tốt, lúc lên núi có thể dùng chống tuyết.” Lăng Dục Cẩn gấp gọn một tấm giấy bóng lớn, nói với anh một câu rồi nhét đồ vào ba lô.
Lăng Kiệt Sâm nhặt mấy cái ống gãy lên, dùng dao cắt gọn những chỗ còn nguyên: “Xem này, mấy cái ống này thêm ít dây thừng là làm được một hệ thống ròng rọc, đỡ được khối tải trọng.”
Điểm yếu của đội Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm rất dễ thấy, đồng thời ưu điểm cũng rất rõ ràng.
Đó là hai người là anh em ruột, trong đội không có người ngoài, có thể hoàn toàn tin tưởng nhau, trao đổi nhanh chóng kịp thời, cũng có thể an tâm dựa vào nhau.
So với đội khác lắm tư tâm thì không khí của đội hai người khác hẳn, vô cùng hòa thuận ấm áp.
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm tìm được khối thứ như: dầu thải dễ cháy, vải giữ ấm, giấy dầu chống nước cách nhiệt, bình nhỏ tiện mang, thậm chí hai anh em còn gia công thêm một chút, tạo ra rất nhiều đồ vật nhỏ gọn.
Hai người dùng thực lực nói cho tất cả những người đang xem…
Việc tạo ra công cụ là động lực để loài người giải phóng hai tay, đi bằng hai chân!
Cái quỷ gì thế?
Hai anh em chuẩn bị đầy nửa cái ba lô, chôn những đồ không dùng được xuống đất, xong xuôi mới bắt đầu đi vào rừng.
Cây cối dày lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tốc độ đi ngày càng chậm, đồ trong ba lô lại ngày một nhiều.
“Loại nấm sáng màu này có thể ăn, anh nếm thử xem.” Lăng Dục Cẩn đưa cho Lăng Kiệt Sâm nửa cây nấm, nửa còn lại cậu ăn nốt rồi nói với flycam mini bay bên cạnh: “Ừm, có vị trà xanh.”
“Xem này, lá cây màu xanh nhạt này xé ra ăn ngòn ngọt, cho em hai lá này Bé Cẩn.” Lăng Kiệt Sâm tìm đồ ăn khắp bốn phía, liếm liếm lá cây thấy có vị ngọt thì đưa cho em trai.
Flycam mini vo ve bay quanh nghiêm túc làm việc, thế là giang cư mận mua camera của số 081 hoặc 082 bắt đầu đi theo hai anh em ăn sạch rừng mưa.
Hai anh em ở rừng mưa phì nhiêu nguy hiểm tứ phía, động thực vật phong phú vừa đi vừa ăn, hai người còn giới thiệu rất kỹ càng hương vị trước ống kính, nếu gặp phải món Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm thích còn nghĩ cách mang thêm nhiều chút, coi như đồ ăn vặt đi đường.
Được lắm! Cư dân mạng biết rõ đồ hai người mang rất nhẹ, trong ba lô ngoài vải với giấy cũng chỉ có mấy cái ống, nhẹ không chịu được, có đầy chỗ chứa đồ ăn, nhưng sao hai người có thể khó thương được như thế?
Lượng người xem mua camera của Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn tăng đột biến, hết cách, khi người khác đang nín thở cảnh giác thì họ đang ăn, khi người khác đang nội chiến thì họ tiếp tục ăn, khi người khác bất lực gục ngã họ vẫn lại đang ăn.
Comment nói hộ lòng dân mạng…
081 082 có phải hai người chưa ăn cơm đã đi thi k?
Làm ơn nghỉ ăn đi, chỗ tôi là nửa đêm rồi, tôi cũng đã ăn xong hai bát cơm mới xem chương trình, giờ ăn nữa thì sáng mai mặt sưng như heo mất!
Cảm giác trong rừng có nhiều đồ ăn ngon ghê, hãy nói tôi không cô đơn đi!
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm cũng rất vô tội, đâu phải họ muốn ăn mãi, chủ yếu là rừng mưa sản vật phong phú, vì tránh sau này ở đầm lầy, núi cao thậm chí là sa mạc không có gì ăn nên họ mới chuẩn bị trước lương thực dự trữ.
Những loại đồ ăn nhiều calo, thể tích nhỏ chỉ có thể nếm một chút, ngoài ra theo yêu cầu của chương trình hai người còn cần nhìn flycam giải thích loại thực vật này tên khoa học là gì, hoàn cảnh sinh tồn ra sao, nhưng sau khi nói ra đặc thù hương vị, có độc tố hay không thì họ phải nếm thử để chứng minh cho khán giả thấy có tri thức là có tất cả chứ!
Nên là người xem cứ tiếp tục xem Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn vừa đi vừa ăn đi!
Khác với sự nhẹ nhàng khán giả thấy, Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn lại bị không khí oi bức ẩm ướt này ép cho thảm không chịu được, hai người coi như biết kha khá kiến thức về sinh tồn dã ngoại nhưng cũng gặp rất nhiều khó khăn.
“Anh ơi, đun ít nước uống đi, mình hẳn đang bị mất nước.” Lăng Dục Cẩn tìm một chỗ không có rắn rết sâu bọ, kiếm chút lá khô chưa mục, miết hai lưỡi dao lấy tia lửa nhóm bếp, bắt đầu đun sôi nước thu thập được ở lá cây cổ thụ lúc nãy để uống.
Lăng Kiệt Sâm dùng thắt lưng điều hòa nhiệt nên không thấy nóng lắm, nhưng Lăng Dục Cẩn thì đã mồ hôi ướt cằm, cộng thêm trong rừng mưa lo bị côn trùng cắn nên không dám để hở da thịt, nóng cũng đành chịu.
“Nào, để anh quạt cho em.” Lăng Kiệt Sâm vừa uống nước vừa dùng một tấm bìa cứng nhặt được ở chỗ tập trung quạt cho Lăng Dục Cẩn, flycam mini quay cảnh hai người đang nghỉ ngơi xong thì để lại hai chiếc tại chỗ, còn lại tản ra xung quanh, ngầm cho thí sinh cơ hội nghỉ giữa giờ.
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm mồ hôi như tắm, ngồi yên tại chỗ dưỡng sức, Lăng Điềm Điềm trốn máy quay duỗi chiếc lá nhỏ ra, len lén chui vào cổ áo Lăng Dục Cẩn. Truyện Hệ Thống
Lăng Dục Cẩn đột nhiên thấy xương quai xanh mát lạnh thì rùng mình một cái, Lăng Kiệt Sâm thấy em trai lạ thường định hỏi thăm thì thấy Lăng Điềm Điềm đang hạ nhiệt độ cho em trai, tức thì mỉm cười.
Anh quên mất hai người còn đem theo Lăng Điềm Điềm thần kỳ, mầm nhỏ này có chức năng như điều hòa hai chiều, cực kỳ thuận tiện.
Cảm giác mát mẻ truyền lại từ lá nhỏ khiến Lăng Dục Cẩn đỡ oi bức hẳn, nhưng đột nhiên Lăng Dục Cẩn kêu lên một tiếng đau đớn, túm lấy Lăng Điềm Điềm: “Khụ, uống nước xong chúng ta lại đi tiếp.”
Lăng Điềm Điềm không hiểu sao bị vo viên vô cùng oan ức, chỉ là hiếu kỳ lấy lá cây chọc vào điểm nhô lên trên ngực Bé Cẩn thôi mà, sao lại bị tàn nhẫn nhét vào túi rồi?
Rác mà bình thường không ai quan tâm nếu biết cách dùng có thể đem đến tác dụng bất ngờ.
Chỗ có người từng tụ tập chắc chắn đều có rác.
Nhờ thói quen bảo vệ môi trường của người dân Liên Bang nên sau khi nhân viên rời đi đã mang hết những loại rác khó phân hủy đi, chỉ để lại rác hữu cơ có thể phân hủy trong ba tháng.
Giờ đây chính là chiến trường để Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm lần nữa phát huy năng lực.
“Em không nhắc anh cũng suýt quên ở đây còn rất nhiều đồ có thể dùng được.” Lăng Kiệt Sâm nhanh chóng hiểu ẩn ý của Lăng Dục Cẩn, sau khi xác nhận xung quanh không còn người liền bắt tay vào bới rác.
Nói là rác nhưng thực tế đều là túi, ống,.. sạch sẽ, đa phần đều là vỏ đựng đồ, Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm nhặt mót một hồi thu được thành quả không tệ.
“Cái này chống nước, em xé thử thấy chất lượng khá tốt, lúc lên núi có thể dùng chống tuyết.” Lăng Dục Cẩn gấp gọn một tấm giấy bóng lớn, nói với anh một câu rồi nhét đồ vào ba lô.
Lăng Kiệt Sâm nhặt mấy cái ống gãy lên, dùng dao cắt gọn những chỗ còn nguyên: “Xem này, mấy cái ống này thêm ít dây thừng là làm được một hệ thống ròng rọc, đỡ được khối tải trọng.”
Điểm yếu của đội Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm rất dễ thấy, đồng thời ưu điểm cũng rất rõ ràng.
Đó là hai người là anh em ruột, trong đội không có người ngoài, có thể hoàn toàn tin tưởng nhau, trao đổi nhanh chóng kịp thời, cũng có thể an tâm dựa vào nhau.
So với đội khác lắm tư tâm thì không khí của đội hai người khác hẳn, vô cùng hòa thuận ấm áp.
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm tìm được khối thứ như: dầu thải dễ cháy, vải giữ ấm, giấy dầu chống nước cách nhiệt, bình nhỏ tiện mang, thậm chí hai anh em còn gia công thêm một chút, tạo ra rất nhiều đồ vật nhỏ gọn.
Hai người dùng thực lực nói cho tất cả những người đang xem…
Việc tạo ra công cụ là động lực để loài người giải phóng hai tay, đi bằng hai chân!
Cái quỷ gì thế?
Hai anh em chuẩn bị đầy nửa cái ba lô, chôn những đồ không dùng được xuống đất, xong xuôi mới bắt đầu đi vào rừng.
Cây cối dày lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tốc độ đi ngày càng chậm, đồ trong ba lô lại ngày một nhiều.
“Loại nấm sáng màu này có thể ăn, anh nếm thử xem.” Lăng Dục Cẩn đưa cho Lăng Kiệt Sâm nửa cây nấm, nửa còn lại cậu ăn nốt rồi nói với flycam mini bay bên cạnh: “Ừm, có vị trà xanh.”
“Xem này, lá cây màu xanh nhạt này xé ra ăn ngòn ngọt, cho em hai lá này Bé Cẩn.” Lăng Kiệt Sâm tìm đồ ăn khắp bốn phía, liếm liếm lá cây thấy có vị ngọt thì đưa cho em trai.
Flycam mini vo ve bay quanh nghiêm túc làm việc, thế là giang cư mận mua camera của số 081 hoặc 082 bắt đầu đi theo hai anh em ăn sạch rừng mưa.
Hai anh em ở rừng mưa phì nhiêu nguy hiểm tứ phía, động thực vật phong phú vừa đi vừa ăn, hai người còn giới thiệu rất kỹ càng hương vị trước ống kính, nếu gặp phải món Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm thích còn nghĩ cách mang thêm nhiều chút, coi như đồ ăn vặt đi đường.
Được lắm! Cư dân mạng biết rõ đồ hai người mang rất nhẹ, trong ba lô ngoài vải với giấy cũng chỉ có mấy cái ống, nhẹ không chịu được, có đầy chỗ chứa đồ ăn, nhưng sao hai người có thể khó thương được như thế?
Lượng người xem mua camera của Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn tăng đột biến, hết cách, khi người khác đang nín thở cảnh giác thì họ đang ăn, khi người khác đang nội chiến thì họ tiếp tục ăn, khi người khác bất lực gục ngã họ vẫn lại đang ăn.
Comment nói hộ lòng dân mạng…
081 082 có phải hai người chưa ăn cơm đã đi thi k?
Làm ơn nghỉ ăn đi, chỗ tôi là nửa đêm rồi, tôi cũng đã ăn xong hai bát cơm mới xem chương trình, giờ ăn nữa thì sáng mai mặt sưng như heo mất!
Cảm giác trong rừng có nhiều đồ ăn ngon ghê, hãy nói tôi không cô đơn đi!
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm cũng rất vô tội, đâu phải họ muốn ăn mãi, chủ yếu là rừng mưa sản vật phong phú, vì tránh sau này ở đầm lầy, núi cao thậm chí là sa mạc không có gì ăn nên họ mới chuẩn bị trước lương thực dự trữ.
Những loại đồ ăn nhiều calo, thể tích nhỏ chỉ có thể nếm một chút, ngoài ra theo yêu cầu của chương trình hai người còn cần nhìn flycam giải thích loại thực vật này tên khoa học là gì, hoàn cảnh sinh tồn ra sao, nhưng sau khi nói ra đặc thù hương vị, có độc tố hay không thì họ phải nếm thử để chứng minh cho khán giả thấy có tri thức là có tất cả chứ!
Nên là người xem cứ tiếp tục xem Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn vừa đi vừa ăn đi!
Khác với sự nhẹ nhàng khán giả thấy, Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn lại bị không khí oi bức ẩm ướt này ép cho thảm không chịu được, hai người coi như biết kha khá kiến thức về sinh tồn dã ngoại nhưng cũng gặp rất nhiều khó khăn.
“Anh ơi, đun ít nước uống đi, mình hẳn đang bị mất nước.” Lăng Dục Cẩn tìm một chỗ không có rắn rết sâu bọ, kiếm chút lá khô chưa mục, miết hai lưỡi dao lấy tia lửa nhóm bếp, bắt đầu đun sôi nước thu thập được ở lá cây cổ thụ lúc nãy để uống.
Lăng Kiệt Sâm dùng thắt lưng điều hòa nhiệt nên không thấy nóng lắm, nhưng Lăng Dục Cẩn thì đã mồ hôi ướt cằm, cộng thêm trong rừng mưa lo bị côn trùng cắn nên không dám để hở da thịt, nóng cũng đành chịu.
“Nào, để anh quạt cho em.” Lăng Kiệt Sâm vừa uống nước vừa dùng một tấm bìa cứng nhặt được ở chỗ tập trung quạt cho Lăng Dục Cẩn, flycam mini quay cảnh hai người đang nghỉ ngơi xong thì để lại hai chiếc tại chỗ, còn lại tản ra xung quanh, ngầm cho thí sinh cơ hội nghỉ giữa giờ.
Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm mồ hôi như tắm, ngồi yên tại chỗ dưỡng sức, Lăng Điềm Điềm trốn máy quay duỗi chiếc lá nhỏ ra, len lén chui vào cổ áo Lăng Dục Cẩn. Truyện Hệ Thống
Lăng Dục Cẩn đột nhiên thấy xương quai xanh mát lạnh thì rùng mình một cái, Lăng Kiệt Sâm thấy em trai lạ thường định hỏi thăm thì thấy Lăng Điềm Điềm đang hạ nhiệt độ cho em trai, tức thì mỉm cười.
Anh quên mất hai người còn đem theo Lăng Điềm Điềm thần kỳ, mầm nhỏ này có chức năng như điều hòa hai chiều, cực kỳ thuận tiện.
Cảm giác mát mẻ truyền lại từ lá nhỏ khiến Lăng Dục Cẩn đỡ oi bức hẳn, nhưng đột nhiên Lăng Dục Cẩn kêu lên một tiếng đau đớn, túm lấy Lăng Điềm Điềm: “Khụ, uống nước xong chúng ta lại đi tiếp.”
Lăng Điềm Điềm không hiểu sao bị vo viên vô cùng oan ức, chỉ là hiếu kỳ lấy lá cây chọc vào điểm nhô lên trên ngực Bé Cẩn thôi mà, sao lại bị tàn nhẫn nhét vào túi rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.