Gia Đình Năm Tốt

Chương 39

Vũ Tiểu Thụ

19/03/2023

Không phải Ka Momo sợ mà là địch quá hung dữ, nhất là con sói đen bị đạp phải trứng kia.

Hắn cảm thấy nếu ánh mắt có thể giết người thì mình đã bị sói đen xé thành trăm mảnh rồi.

Đối thủ hung tàn như vậy sao nỡ để đà điểu dễ thương như hắn xung phong đối phó.

COCC luôn cơ trí vào lúc mấu chốt như vậy đấy!

Lăng Kiệt Sâm, Lăng Dục Cẩn và Collins thấy đà điểu thuấn di tới sau lưng mình thì liếc như vậy nè.



←_←

Một cái khinh bỉ không đủ, phải mười cái.

Nhưng Ka Momo có ra sao thì cũng là đồng đội, một đà điểu quả thực không đánh được sói đen và gấu ngựa liên thủ, cổ với chân mảnh mai như kia khéo gẫy mất.

Vẫn là để rồng Komodo lên đi.

Nhiệm vụ của Lăng Kiệt Sâm là tự bảo về mình, anh không nói một lời chạy biến.

Đọc bao nhiêu là tiếu thuyết, xem cơ man là phim, rất hay gặp cảnh nhân vật phản diện lấy người thân ra uy hiếp nhân vật chính diện, mà mấy người đó đều do ở gần chiến trường, không biết đường tránh đi nên mới bị thuận tay túm lấy.

Lăng Kiệt Sâm đã đúc kết ra từ đó kinh nghiệm: “Bé Cẩn đánh nhau mình cần lập tức cách xa chiến trường”, sau đó thực hành vô cùng nhuần nhuyễn.

Dù sao trốn xa còn có thể bắn ám khí trợ giúp.

Đối với người thể chất cấp F cũng không có khái niệm đánh lén.

Ai kêu cấp F có tiếng rác rưởi, bẩm sinh thiếu hụt, phần lớn người Liên bang cho rằng nếu đến cả cấp F còn không đối phó được thì chả có mặt mũi nói gì cả!

Nên Ka Momo thấy Lăng Kiệt Sâm chạy ra xa, ngồi xổm một chỗ cầm ná cao su bắn đạn quấy nhiễu đối thủ dù rất hâm mộ cũng không tránh đi, ai bảo hắn cấp A, nếu dám trốn về nhà sẽ bị bố mẹ đá bay.

Khác biệt thể chất, khác biệt trách nhiệm.

Ka Momo lẩm bẩm: “Muốn biến thành cấp F quá!” Sau đó hít sâu, xông vào chiến.

Bố mẹ Ka ở nhà xem con trai không lâm trận bỏ chạy mà chọn trực diện giao tranh trong lòng thoáng an tâm, nhưng nhớ lại câu muốn thành cấp F mà song song quyết định, chờ con trai về đánh một trận rồi nói!

Sói đen với gấu ngựa đang chiến với rồng Komodo và Lăng Dục Cẩn, cộng thêm một con đà điểu vẫn rất tự tin.

Có thể băng qua sa mạc đầu tiên, đã trải qua vô số âm mưu và nước mắt, cuối cùng mai phục tại đây sao có thể là kẻ trói gà không chặt.

Ngược lại sói đen thắng ở tốc độ, gấu ngựa hơn ở lực lượng, liên thủ có thể tăng gấp bội sức mạnh, nên chúng cảm thấy giải quyết xong con rồng Komodo này thì bốn người này chả có gì phải lo.

Con đà điểu kia cũng không phải đối thủ khó nhằn.

Lăng Dục Cẩn thuần nhân loại không được hai người để vào mắt.

Trong chiến đấu, kiêng kị nhất là khinh địch.

Ngoại hình thuần nhân loại của Lăng Dục Cẩn quá lừa người nên Collins với Ka Momo cũng không hề ngạc nhiên khi sói đen với gấu ngựa trực tiếp bỏ qua cậu mà xông tới trước mặt hai người.

Cảnh tượng sao mà quen thuộc, nhanh thôi, Lăng Dục Cẩn sẽ dạy lại hai người cách làm người.

Lăng Dục Cẩn một mét tám đứng trước mặt gấu ngựa bé như hạt đậu, gấu ngựa vung tay định đánh bay thí sinh vướng víu này để đối phó với rồng Komodo.

Thì phát hiện không rút được tay về!

Ở Trái Đất, vì vấn đề bảo hộ động vật hoang dã quý hiếm nên bố mẹ Lăng rất phản đối mấy loại nguyên liệu tay gấu, vây cá, dù là chăn nuôi cũng không dùng, vì vậy Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm rất hiếu kỳ tay gấu ăn có ngon hay không.

Dù sao lúc đó Lăng Thanh Huyền chép miệng nói bấy giờ ăn không thấy vị gì nên không miêu tả cụ thể được.

Nên sau khi túm tay gấu Lăng Dục Cẩn còn thuận tay nắn cái.

(⊙v⊙) đầy đặn ghê!

Gấu ngựa bị sờ tay nổi giận, tay kia đập Lăng Dục Cẩn, có lẽ là không nương tay nữa, định đánh bay người luôn.

Thực tế gấu ngựa bị chọc giận cũng có phần không khống chế lực.

Dù sao hình ảnh hai tay gấu đập Lăng Dục Cẩn như đập dưa hấu cũng quá máu me.

Khán giả mua camera của sói đen và gấu ngựa không hiểu rõ Lăng Dục Cẩn đang điên cuồng ——

Á á á, gấu ngựa mau xử kẻ vô tri này đi!

Xé nát hắn, đánh bay hắn, gấu ngựa cố lên, gấu ngựa number one ~

Hai tên bên trên mắc chứng phản xã hội à? Tôi báo cảnh sát rồi, chờ đi lao động cải tạo đi!

Đến lúc này thì camera riêng cũng không có tác dụng gì lớn, vì camera chính đang chiếu cành xung đột giữa hai đội.

Rồng Komodo với sói đen đang giằng co, gấu ngựa sắp đập chết người.



Có người xem không rõ chân tướng vô ý thức che mắt lại, dù y học Liên Bang có thể tái tạo tứ chi, mọc lại được đầu thì hỉnh ảnh gấu ngựa đập người vẫn khiến người ta không dám nhìn.

Chỉ có người xem theo dõi hai anh em từ đầu là cười nhạt ——

Không sao, chúng ta đợi xem Bé Cẩn tay không đánh gấu ngựa ~

Ui ui ui, gấu nhỏ à, nhanh biến lại thành gấu Teddy đi, đừng nghịch!

Thắp hương cho thí sinh gấu ngựa!

Lăng Dục Cẩn có thể bắt cá sấu kéo thuyền, leo cây tiện tay ném báo đốm, tung rồng Komodo lên cao, dù là sức khỏe hay thể chất đều không thể dùng tiêu chuẩn của nhân loại bình thường tới đo.

Thế là hai tay gấu đều bị Lăng Dục Cẩn túm, hai người đối mặt, giây sau, gấu ngựa bị quật ngược.

Chịu thôi, con gấu to bự choảng, Lăng Dục Cẩn mét tám nhìn không đủ, với không tới thì đành nhảy lên vậy!

Cao hơn thì đè xuống đất đánh.

Nhằm vào mặt mà đánh.

Đâu phải Lăng Dục Cẩn cố ý, tại gấu ngựa to béo, có mỗi mắt là điểm yếu, tác động vật lý lên có thể khiên gấu ngựa nước mắt nước mũi tùm lum biến về hình người, nếu Lăng Dục Cẩn đánh chỗ khác thì hiệu suất sao sánh bằng.

Gấu ngựa được ‘vuốt ve’ chảy máu mũi bất đắc dĩ biến thành hình người, còn chưa kịp xoay người đã bị Lăng Dục Cẩn cầm lưới lúc nãy Ka Momo tránh thoát bọc lại, buộc chặt.

Thí sinh gấu ngựa đơ người, đợi đã, sao lúc nãy hắn dùng lưới này không biết còn có chức năng trói?

Chỗ trống để giãy cũng không có, thủ thuật trói kinh dị vậy!

Fan theo từ đầu ngoi lên ——

Đã cắt ghép so sánh, đây là cách trói cá sấu lúc đầu.

Hơi giống cách buộc của ngư dân, nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm!

Ha ha ha ha tôi có thể thấy thí sinh gấu ngựa bối rối tràn màn hình ~

Thí sinh gấu ngựa đã bị Lăng Dục Cẩn hạ, tiếp theo thì sao?

Lăng Dục Cẩn một chặt đánh ngất gấu ngựa mới chạy tới giúp Collins và Ka Momo đối phó sói đen.

Vì sao lại đánh ngất gấu ngựa đã bị trói chặt?

Đây là kết luận sau khi tham khảo vô số phim võ hiệp, chỉ có thực sự đánh ngất nhân vật phản diện, khiến hắn không nói không động được mới có thể đảm bảo nhân vật chính không bị đánh lén, người thân không bị bắt để uy hiếp.

Lăng Dục Cẩn nhớ rõ anh trai mỏng manh yếu đuối của mình vẫn ở cách đó không xa đấy.

Dân mạng nhìn gấu ngựa ngất xỉu và Lăng Kiệt Sâm cách đó hơn ba trăm mét, len lén đưa hoa an ủi cho hắn, ngủ đi, đừng nhìn thế giới khiến cậu phải rấm rức này nữa.

o(≧ 口 ≦)o

Sói đen mạnh hơn gấu ngựa không ít, có thể một chọi hai khiến Collins và Ka Momo không thoát thân được thì sao có thể khinh thường.

Nhưng vậy thì sao?

Lăng Dục Cẩn giải quyết xong gấu ngựa thì tới giúp Collins với Ka Momo, ba đánh một không chột cũng què.

“Các ngươi có giỏi thì solo, dù sao cũng chỉ có một cái huy chương, để tôi tâm phục khẩu phục đi!” Sói đen ăn mấy đấm đau điếng của Lăng Dục Cẩn tức giận nhe răng muốn chia rẽ nội bộ ba người.

Không ngờ Lăng Dục Cẩn lắc đầu từ chối.

“Tôi là người trăm phần trăm, nhỡ bị cậu đánh bị thương thì sao? Còn huy chương, đằng nào chúng tôi chả lấy được, còn cần cậu phục chắc?” Nhân loại Lăng Dục Cẩn đứng cạnh rồng Komodo trông cực vô hại: “Lần sau đánh nhau thì nói ít thôi ~”

Tặng thêm lời nhắn ấm áp.

Ba người đánh ngất sói đen, trói chung với gấu ngựa.

Sau đó Lăng Dục Cẩn ra hiệu cho Lăng Kiệt Sâm tới tập hợp, rồi cúi đầu tặng cho sói đen và gấu ngựa một nút thắt chết.

Ka Momo và Collins khó hiểu: “Lát nữa ban tổ chức sẽ đưa họ đi, sao còn phải buộc rắc rối như thế, lúc ấy lại phải mất công tách hai người ra để chuyển lên phi thuyền.”

Lăng Dục Cẩn không trả lời mà bảo Lăng Kiệt Sâm lấy huy chương của hai người kia xuống, tìm được đạn tín hiệu, mỉm cười: “Thêm chút phiền phức, tiện thể giao lưu với bản tổ chức thân quen một chút.”

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn rất ăn ý, nghe thế hiểu ngay, anh bắn đạn cầu cứu thay sói đen và gấu ngựa, sau đó đưa huy chương vừa gỡ ra cho Lăng Dục Cẩn.

Ka Momo và Collins không hiểu lắm nhưng vẫn rất hưng phấn, họ dự cảm Lăng Dục Cẩn chắc hẳn định làm gì đó.

Khán giả cũng tò mò, Lăng Dục Cẩn rốt cuộc muốn làm gì? Thêm chút phiền phức? Cần thiết à? Còn cách đích có mấy bước thôi mà!

Mọi người canh cạnh sói đen và gấu ngựa, phi thuyền hạ cánh, khi nhân viên nhảy xuống đất chuẩn bị dẫn hai người bị trói đi thì đột nhiên Lăng Dục Cẩn nhảy ra, kéo nhân viên lại, tay trái phi gậy vào cánh quạt, nhanh nhẹn trèo lên phi thuyền, đá phi công trong buồng lái hãy còn không hiểu gì ra.

“!!!” Ka Momo và Collins kinh ngạc ngây người, thân thể lại phản ứng rất nhanh, cùng Lăng Kiệt Sâm khống chế mấy nhân viên bị ném xuống, trói luôn phi công lại.

Ka Momo và Collins thấy phi thuyền đỗ sau lưng Lăng Dục Cẩn, trước mặt là hai thí sinh trói vào nhau, bên cạnh có mấy nhân viên, cả hai cảm thấy giờ Lăng Dục Cẩn bảo muốn bay lên trời họ cũng sẽ vỗ tay không chút nghi ngờ.

Ka Momo và Collins vẫn chưa hiểu Lăng Dục Cẩn đột nhiên tấn công phi thuyền làm gì, định tranh thủ trả thù ban tổ chức trước khi thi đấu xong à?



Vậy cũng quá là… đã!

Ka Momo mắt sáng như sao, cổ đà điểu uốn qua lượn lại, khiến Lăng Dục Cẩn ngứa mắt, sau khi bị tẩm cát mới chịu thôi: “Cậu chính là thần tượng của tôi, ban tổ chức đúng là đáng đánh một trăm lần, há há há!”

Collins kéo đà điểu sang bên, khó hiểu nhìn Lăng Dục Cẩn, muốn hỏi nguyên nhân.

Nhưng Lăng Dục Cẩn còn bận tìm đồ trong cabin phi thuyền, không rảnh giải thích, vẫn là Lăng Kiệt Sâm hiểu ý nói rõ ra.

“Cậu có nghĩ tới chuyện này không, sau khi tới đích thì sao? Chúng ta rời khỏi hành tinh này kiểu gì?” Lăng Kiệt Sâm hỏi Collins vấn đề bị các thí sinh coi nhẹ.

“Ban tổ chức hẳn sẽ cho người tới đón chúng ta đi?” Collins càng nói càng nhỏ, ở đây cả tháng, mọi tiềm lực đều sắp bị vắt kiệt, cũng ngày càng có hiểu biết mới về độ mặt dày vô sỉ của chương trình.

Có khi họ sẽ bắt thí sinh tự tìm cách rời đi.

Ka Momo đứng lên rũ lông, đầu đà điểu sán lại: “Nên chúng ta cướp một phi thuyền để chuẩn bị trước?”

Lăng Dục Cẩn ban nãy không nói mà chỉ trao đổi ánh mắt với Lăng Kiệt Sâm chính là vì sợ nhân viên chương trình biết trước kế hoạch cướp phi thuyền của mình.

Nếu không phi thuyền cứu viện tuyệt đối sẽ không hề phòng bị đỗ trước mặt bọn họ.

Dù sao đội hai người này cũng có quá khứ tốt đẹp, bốn người trước khi lên núi, năm người lúc trong núi chẳng phải họ đều ngồi yên xem sao, ai ngờ lần này vừa bắn đạn tín hiệu hộ người khác xong lại như mãnh hổ xuống núi, cướp luôn phi thuyền?

Lăng Dục Cẩn nhảy từ phi thuyền xuống gật đầu: “Tôi xem rồi, cabin khá rộng, đủ chở sáu thí sinh.” Mấy nhân viên bị trói này cũng có thể nhồi lại, hơi chật tý nhưng cùng đi được cả.

Thật chu đáo ~

Giang cư mận: “…”

Tự nhiên thấy Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn nói vô lý nhưng rất thuyết phục thì biết mần răng? Có khi ban tổ chức định để thí sinh tự nghĩ cách bay khỏi ngân hà thật ý!

Dựa theo phong cách của chương trình thì chuyện này hoàn toàn có khả năng!

Ban tổ chức: Orz←

Mọi người đoán đúng rồi!

Mấy người Lăng Dục Cẩn đi đến đích, dạo một vòng cũng không thấy thông báo hay nhân viên nào, quả nhiên, ban tổ chức thực sự không chuẩn bị máy bay phi thuyền gì tới đón người!

“Có sáu giải, chúng ta mới bốn người, không biết có thể chia tiền thưởng của hai chỗ trống kia không.” Lăng Dục Cẩn đứng trước phi thuyền nghiêm túc trưng cầu ý kiến.

“Thử thương lượng với ban tổ chức xem sao, bốn người chúng ta lần lượt về đích có video làm chứng, nếu hết một tháng chỉ có bốn người về đích thì hẳn là có thể thảo luận lại về tiền thưởng.” Lăng Kiệt Sâm cảm thấy Lăng Dục Cẩn nói rất có lý, bọn họ có đầy đủ lý do bàn bạc lại về vấn đề này.

Lăng Dục Cẩn đột nhiên nhíu mày nhìn vào camera, tựa như biết rõ nhân viên chương trình đang nhìn mình: “Được không?”

Không cần biết chương trình đồng ý hay không, chỉ biết khung bình luận đã loạn cào cào——

Đúng đúng đúng đúng đúng đúng, Bé Cẩn bảo gì cũng đúng!

Ha ha ha, thi đấu tới giờ có thể bắt một chiếc phi thuyền và mấy nhân viên làm con tin đúng là có thể bàn điều kiện với ban tổ chức ~

Lần đầu xem thi đấu kiểu này, hay ghê ︿( ̄︶ ̄)︿

“Chúng ta đi đi!” Ka Momo cuối cùng cũng chịu biến từ đà điểu thành người, thiếu niên mặt non choẹt muốn rướn cổ tới dọa Lăng Dục Cẩn, sau đó bị vô tình đập bay xuống cát.

Hình người của COCC mảnh mai hơn hình thú nhiều.

Ka Momo vội bảo vệ mặt, hét toáng lên: “Này, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ này không được đánh bừa đâu nhé!”

“Ha ha.” Lăng Dục Cẩn biểu thị trào phúng với bốn chữ ‘đẹp trai quyến rũ’ cậu lấy sợi dây chuyền mảnh trong túi ra, mặt dây chuyền là một chiếc đồng hồ nhỏ, trong đồng hồ có một tấm ảnh gia đình: “Nhìn người này xem, lặp lại lần nữa câu đẹp trai quyến rũ tôi nghe!”

Lăng Kiệt Sâm nhếch môi, không cần nhìn cũng biết Lăng Dục Cẩn chỉ Lăng Thanh Huyền.

Hai anh em đi gần một tháng không biết bố mẹ đang xem đã chuẩn bị cả bàn thức ăn, Lăng Thanh Huyền đang giãy dụa giữa biển đề thi trong phòng có thể làm chứng.

Một tháng đi thi đã xong, họ sắp được về nhà.

Ka Momo nhìn gương mặt của Lăng Thanh Huyền, thực sự không dám nhận mình đẹp trai quyến rũ, ấp úng mãi mới lẩm bẩm: “Đây là khác biệt về thẩm mỹ.”

“Đi thôi!” Lăng Dục Cẩn cất kỹ ảnh, nhảy lên phi thuyền trước: “Đúng rồi, có ai biết lái phi thuyền không?”

Mọi người nghe vậy thì khựng lại.

Từ từ, Bé Cẩn, cậu nói vậy nghĩa là cậu không biết lái phi thuyền sao?

“Chúng tôi không biết, từ đã, phi công ngất rồi phải không? Có cần cấp cứu trước không?” Ka Momo nhìn phi công ngất xỉu trong số nhân viên bị xách lên, nóng hết cả ruột, sao trên phi thuyền cứu viện lại chỉ có một phi công, lái phụ đâu rồi?

“Cậu đánh ngất thì cậu phụ trách phi thuyền đi!”

Nhìn khoang điều khiển phức tạp với cả mớ nút bấm đủ loại, mọi người nhất trí quyết định, phi công ngất rồi thì thôi, Lăng Dục Cẩn lên thử là được.

Lăng Dục Cẩn bị đẩy lên ghế lái, tay cầm quyển sách ‘sổ tay lái máy bay an toàn’, giờ chỉ còn cách thử xem như nào. Chậu xương rồng bên cạnh không biết từ lúc nào biến thành cỏ nhỏ hai lá, cỏ nhỏ vụng vươn lá, nhân lúc flycam mini đang quay chỗ khác tự đề cử: “Tôi biết lái cái này!”

Để Lăng Điềm Điềm lái máy bay còn không bằng Lăng Dục Cẩn giờ học luôn, cậu từ chối Lăng Điềm Điềm, bắt đầu nghiên cứu xem đám nút này dùng như thế nào.

Tưởng là sảng khoái lại thành luống cuống tay chân, nhưng về cơ bản thì cuộc thi cũng đã kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Năm Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook