Chương 4: Vô đề
Chu Ngọc
25/05/2013
Thư Mộng chỉ cảm thấy đôi môi chợt nóng, còn chưa kịp phản ứng thì vật trơn trượt đó đã tách hai hàm răng nàng ra, khí thế tiến vào. Không có nhẹ nhàng thương hương tiếc ngọc, không có phong thái khéo léo phong lưu, càng không có một chút dịu dàng; chỉ có cướp đoạt, giống như dã thú cướp đoạt, hoàn toàn là sự kích động đầy bản năng một cách nguyên thủy nhất.
Cổ Li trong lòng cũng biết rõ mình đang làm gì, nhưng muốn ngừng cũng ngừng không được. Muốn kêu lên để Thư Mộng rời xa nhưng liên tiếp không tiếng nào phát ra được. Một bên ý thức vẫn còn nhận thức được rất rõ ràng, nhưng thân thể lại không thể tự mình khống chế, không khỏi sợ hãi trong lòng. Loại xuân dược mạnh đến thế này y thực sự chưa từng gặp qua. Đây không phải do tác động của loại thuốc y bị người ta cho uống lúc đầu, bởi lúc loại thuốc đó phát tác thì y vẫn còn có thể chịu đựng được. Còn bây giờ thì đừng nói đến chịu được, có muốn giảm lực làm nhẹ nhàng một chút cũng làm không được. Nhất định là chén nước Thư Mộng cho y uống lúc sau có vấn đề, loại thuốc này thật quá bá đạo đi.
Thư Mộng chỉ thấy trong chớp mắt đầu lưỡi bị mút đến cảm giác nôn nao, từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi đều cảm thấy đau đớn, răng với răng va chạm nhau đã thấy có mùi vị máu tanh, đôi môi đã bắt đầu sưng lên đau đớn. Thư Mông không khỏi giận dữ, đưa tay muốn phá vòng kềm tỏa của Cổ Li, một chưởng đánh xuống bả vai y. Cổ Li bị đau theo bản năng buông lỏng tay ra.
Thư Mộng lập tức thoát ra, còn chưa kịp đứng vững đã thấy Cổ Li muốn nhào lên theo sát. Nàng kêu một tiếng giận dữ nói: “Dám chiếm bổn hoàng tiện nghi, bổn hoàng sẽ cho ngươi biết lợi hại.” Liền giận dữ hướng tới phía Cổ Li, đưa tay nắm lấy khóa còng xích sắt khóa hai tay Cổ Li lại, rồi dùng sức kéo một cái đem Cổ Li treo lên một lần nữa.
Thư Mộng thuận tay nhặt lên một chiếc roi da trong đám dụng cụ tra tấn đặt ở bên cạnh, nhằm vào ngực Cổ Li đánh tới. Chỉ nghe thấy âm thanh quần áo bị xé rách, chiếc áo duy nhất trên người Cổ Li bị một roi này của Thư Mộng xé rách toạc rơi xuống, khiến cho Cổ Li một thân trần trụi phơi ra trước mắt nàng.
Cổ Li thấy cảm giác ấm áp mềm mại mất đi, da thịt lạnh giá cũng khiến cảm giác khô nóng trong mình giảm bớt. Nhưng chỉ ngay sau đó cơ thể lại càng thêm nóng bỏng, không khỏi mạnh mẽ vặn vẹo thân thể, không ngừng rên rỉ khó chịu. Làn roi giận dữ của Thư Mộng chạm vào thân thể mang đến cảm giác đau đớn trên da thịt nhưng lại có thể làm giảm bớt cảm giác khô nóng khó chịu, khiến cho y không khỏi phát ra những âm thanh rên rỉ khoái lạc.
Thư Mộng thấy Cổ Li không những không đau đớn mà ngược lại còn có vẻ thoải mái dễ chịu, không khỏi lạnh lẽo cất tiếng: “Không ngờ lại thích trò chơi này, được, để bổn hoàng cùng ngươi chơi trò chơi này.” Vừa nói vừa vung roi đánh ra 2 roi, khiến Cổ Li càng rên rỉ lớn hơn nữa.
Vun vút tiếng roi quất liên tiếp trong căn phòng dưới lòng đất. Cùng với âm thanh của hình phạt đáng sợ này còn nghe thấy tiếng rên rỉ không ngừng truyền tới. Tiếng rên rỉ khoái lạc khàn khàn nhuốm đầy màu sắc dục, khiến cho ai nghe thấy cũng đều ngứa ngáy.
Thư Mộng thấy chiếc roi da đặc biệt chế tạo vì sở thích này đánh vào trên người Cổ Li khiến cho y rên rỉ càng lúc càng lớn, không khỏi xoay cổ tay đổi hướng roi da đánh vào trên đùi y. Cổ Li trong chớp mắt cảm giác lên đến cực độ khoái lạc, thân thể không thể khống chế căng cứng lên. Toàn thân ưỡn lên hết cỡ ngửa ra sau, mái tóc đen dài buông xuống vẽ nên trong không gian một hình cung tuyệt mỹ; Cổ Li cả đầu ngẩng cao, hai tay thoáng chốc nắm chặt lấy sợi xích trên cổ tay, hai chân đạp trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy dữ dội.
Thư Mộng nhìn thấy tất cả trước mắt, tay nắm chặt roi da cũng không tiếp tục đánh nữa, từ từ quay mặt đi đứng ở một bên thở gấp.
Một lúc lâu Cổ Li dừng lại rũ xuống, đầu tựa vào trên cánh tay, không ngừng thở dốc. Trên thân thể trần trụi, từng vệt từng vệt roi đỏ ngang dọc đan xen phủ kín khắp thân thể. Mái tóc đen dài rối bời từng lọn từng lọn phủ trên thân. Mồ hôi ướt đẫm khắp thân thể màu da ửng hồng theo từng lọn tóc chảy xuống thành giọt, chảy trên thân thể gợi cảm chỗ hồng chỗ đen đan xen, khiến cho người ta không thấy cảm giác tàn nhẫn, chỉ thấy vẻ gợi cảm không lời nào tả được cùng với cảm giác ham muốn mê loạn.
Thư Mộng ngừng một lúc lâu mới quay đầu nhìn Cổ Li đang thở dốc, nghiến răng mà rằng: “Vẫn còn chưa đủ?”
Cổ Li dựa đầu trên cánh tay đang bị treo lên cao, liếc mắt nhìn Thư Mộng thấy nàng trong sắc mặt lạnh lùng sắt đá lại có phần hơi xấu hổ ngượng ngùng thì không khỏi cười gian tà, đưa lưỡi chầm chậm liếm lên vết roi đỏ trên cánh tay, hướng Thư Mộng nói: “ Thì ra ngươi cũng thích chơi những trò thế này, xem ra kinh nghiệm cũng phong ...a...”Cổ Li nói còn chưa hết lời, thân thể cả người lại căng cứng, bắt đầu thở dốc.
Thư Mộng nghe Cổ Li nói vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn Cổ Li thuốc lại bắt đầu phát tác, tiện tay vứt chiếc roi da trong tay xuống. Bản thân chịu thiệt bởi kẻ dưới làm việc không khéo gây ra sai sót, còn giữ lực đạo không làm thương y, không ngờ đến đổi lại là lời nói khinh khi xúc phạm người khác. Nàng hừ lạnh một tiếng, đưa tay hạ khóa xích sắt còng ở cổ tay Cổ Li xuống. Cổ Li thân thể liền rớt xuống, nặng nề rơi ngồi ngay trên ghế.
Thư Mộng nhìn một cái rồi nhanh tay giật lấy một sợi roi mềm đang bày trên bàn, hai tay cầm hai đầu dùng sức kéo một cái, bước lên trước hai bước tiến về phía Cổ Li đang ngồi trên ghế.
Cổ Li thấy Thư Mộng tiến tới chuẩn bị trói mình không khỏi bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Sợi xích sắt trên tay va chạm vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo sắc nét, trong căn phòng tối lờ mờ lại càng tăng thêm mùi vị ham muốn vô tận.
Thư Mộng thấy Cổ Li không ngừng giãy dụa không khỏi nở một nụ cười khinh bỉ. Nói chuyện đùa, Cổ Li không hề biết võ công, trong khi nàng từ nhỏ đã bắt đầu học võ. Tuy rằng không lên được hàng top đầu, so với tuyệt đỉnh cao thủ thì không thể so sánh được, nhưng muốn đối phó với một người con trai hai tay đã bị xích thì không cần phải nói; nhất thời hai tay dùng lực hướng Cổ Li áp xuống.
Mắt thấy Cổ Li mặc dù giãy giụa nhưng cũng sắp bị Thư Mộng trói vào ghế đến nơi, tự nhiên thấy Thư Mộng hai tay dừng lại một chút, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên kinh sợ. Cổ Li trong lúc giãy giụa cảm thấy Thư Mộng ngừng dùng sức, lập tức không cần suy nghĩ mau chóng thoát ra, đưa tay ôm chặt lấy Thư Mộng vào trong lòng, sợi dây xích trên tay quấn vòng qua mình Thư Mộng, giữ chặt lấy nàng trong vòng tay mình.
“Buông bổn hoàng ra ... Ngươi ...thật lớn mật ...Buông ...ra...”
Thư Mộng không hiểu việc gì đã xảy ra, chỉ trong chớp mắt thấy chân tay mềm nhũn, không một chút khí lực. Đồng thời từ bụng dưới dâng lên một làn sóng nóng, lan tỏa ra toàn bộ chân tay mình mẩy. Thân thể đột nhiên nóng lên, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Bị Cổ Li thân trần mình trụi ôm vào trong ngực, không những không cảm thấy bực mình khó chịu mà ngược lại càng rất muốn gần gũi nương tựa vào y, thân thể không thể kiểm soát áp sát vào người Cổ Li.
“Đây rốt cuộc ...là chuyện gì đây? A...ngươi buông ra ... đừng chạm ...”
Thư Mộng thân mình vặn vẹo kịch liệt, bị dây xích trên tay Cổ Li quấn giữ không thể cử động. Thư Mộng chỉ thấy khó chịu khác thường, trong người thấy có cảm giác quái dị chưa từng có, khó nhịn nổi nữa.
Cổ Li thấy Thư Mộng sắc mặt ửng hồng, trong chớp mắt toàn thân có sự biến đổi rất lớn. Cảm giác được sự thay đổi khác lạ trên thân thể Thư Mộng, y không khỏi ghé bên tai Thư Mộng, vừa thở dốc vừa khàn khàn nói: “Tự tạo nghiệt, không thể sống.” Vừa nói xong thì nhịn không nổi, nắm giữ sau gáy Thư Mộng cúi đầu hôn xuống.
Thư Mộng yếu ớt giãy giụa trong lòng Cổ Li, nghe thấy lời Cổ Li nói bên tai mình, lời nói trầm trầm đó khiến thân thể càng thêm mềm nhũn. Đầu óc mặc dù vẫn tỉnh táo nhưng rõ ràng là không có cách nào chống cự, muốn giãy giụa chống cự nhưng không những không làm y ngừng tay, ngược lại càng tăng thêm hứng thú. Thấy được Cổ Li hôn mình một cách thô bạo, nhưng Thư Mộng cũng không thấy khó chịu, thân thể ngược lại còn không chịu nghe lời đi đón nhận, cả người nằm gọn trong vòng tay Cổ Li.
Cổ Li trong lòng cũng biết rõ mình đang làm gì, nhưng muốn ngừng cũng ngừng không được. Muốn kêu lên để Thư Mộng rời xa nhưng liên tiếp không tiếng nào phát ra được. Một bên ý thức vẫn còn nhận thức được rất rõ ràng, nhưng thân thể lại không thể tự mình khống chế, không khỏi sợ hãi trong lòng. Loại xuân dược mạnh đến thế này y thực sự chưa từng gặp qua. Đây không phải do tác động của loại thuốc y bị người ta cho uống lúc đầu, bởi lúc loại thuốc đó phát tác thì y vẫn còn có thể chịu đựng được. Còn bây giờ thì đừng nói đến chịu được, có muốn giảm lực làm nhẹ nhàng một chút cũng làm không được. Nhất định là chén nước Thư Mộng cho y uống lúc sau có vấn đề, loại thuốc này thật quá bá đạo đi.
Thư Mộng chỉ thấy trong chớp mắt đầu lưỡi bị mút đến cảm giác nôn nao, từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi đều cảm thấy đau đớn, răng với răng va chạm nhau đã thấy có mùi vị máu tanh, đôi môi đã bắt đầu sưng lên đau đớn. Thư Mông không khỏi giận dữ, đưa tay muốn phá vòng kềm tỏa của Cổ Li, một chưởng đánh xuống bả vai y. Cổ Li bị đau theo bản năng buông lỏng tay ra.
Thư Mộng lập tức thoát ra, còn chưa kịp đứng vững đã thấy Cổ Li muốn nhào lên theo sát. Nàng kêu một tiếng giận dữ nói: “Dám chiếm bổn hoàng tiện nghi, bổn hoàng sẽ cho ngươi biết lợi hại.” Liền giận dữ hướng tới phía Cổ Li, đưa tay nắm lấy khóa còng xích sắt khóa hai tay Cổ Li lại, rồi dùng sức kéo một cái đem Cổ Li treo lên một lần nữa.
Thư Mộng thuận tay nhặt lên một chiếc roi da trong đám dụng cụ tra tấn đặt ở bên cạnh, nhằm vào ngực Cổ Li đánh tới. Chỉ nghe thấy âm thanh quần áo bị xé rách, chiếc áo duy nhất trên người Cổ Li bị một roi này của Thư Mộng xé rách toạc rơi xuống, khiến cho Cổ Li một thân trần trụi phơi ra trước mắt nàng.
Cổ Li thấy cảm giác ấm áp mềm mại mất đi, da thịt lạnh giá cũng khiến cảm giác khô nóng trong mình giảm bớt. Nhưng chỉ ngay sau đó cơ thể lại càng thêm nóng bỏng, không khỏi mạnh mẽ vặn vẹo thân thể, không ngừng rên rỉ khó chịu. Làn roi giận dữ của Thư Mộng chạm vào thân thể mang đến cảm giác đau đớn trên da thịt nhưng lại có thể làm giảm bớt cảm giác khô nóng khó chịu, khiến cho y không khỏi phát ra những âm thanh rên rỉ khoái lạc.
Thư Mộng thấy Cổ Li không những không đau đớn mà ngược lại còn có vẻ thoải mái dễ chịu, không khỏi lạnh lẽo cất tiếng: “Không ngờ lại thích trò chơi này, được, để bổn hoàng cùng ngươi chơi trò chơi này.” Vừa nói vừa vung roi đánh ra 2 roi, khiến Cổ Li càng rên rỉ lớn hơn nữa.
Vun vút tiếng roi quất liên tiếp trong căn phòng dưới lòng đất. Cùng với âm thanh của hình phạt đáng sợ này còn nghe thấy tiếng rên rỉ không ngừng truyền tới. Tiếng rên rỉ khoái lạc khàn khàn nhuốm đầy màu sắc dục, khiến cho ai nghe thấy cũng đều ngứa ngáy.
Thư Mộng thấy chiếc roi da đặc biệt chế tạo vì sở thích này đánh vào trên người Cổ Li khiến cho y rên rỉ càng lúc càng lớn, không khỏi xoay cổ tay đổi hướng roi da đánh vào trên đùi y. Cổ Li trong chớp mắt cảm giác lên đến cực độ khoái lạc, thân thể không thể khống chế căng cứng lên. Toàn thân ưỡn lên hết cỡ ngửa ra sau, mái tóc đen dài buông xuống vẽ nên trong không gian một hình cung tuyệt mỹ; Cổ Li cả đầu ngẩng cao, hai tay thoáng chốc nắm chặt lấy sợi xích trên cổ tay, hai chân đạp trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy dữ dội.
Thư Mộng nhìn thấy tất cả trước mắt, tay nắm chặt roi da cũng không tiếp tục đánh nữa, từ từ quay mặt đi đứng ở một bên thở gấp.
Một lúc lâu Cổ Li dừng lại rũ xuống, đầu tựa vào trên cánh tay, không ngừng thở dốc. Trên thân thể trần trụi, từng vệt từng vệt roi đỏ ngang dọc đan xen phủ kín khắp thân thể. Mái tóc đen dài rối bời từng lọn từng lọn phủ trên thân. Mồ hôi ướt đẫm khắp thân thể màu da ửng hồng theo từng lọn tóc chảy xuống thành giọt, chảy trên thân thể gợi cảm chỗ hồng chỗ đen đan xen, khiến cho người ta không thấy cảm giác tàn nhẫn, chỉ thấy vẻ gợi cảm không lời nào tả được cùng với cảm giác ham muốn mê loạn.
Thư Mộng ngừng một lúc lâu mới quay đầu nhìn Cổ Li đang thở dốc, nghiến răng mà rằng: “Vẫn còn chưa đủ?”
Cổ Li dựa đầu trên cánh tay đang bị treo lên cao, liếc mắt nhìn Thư Mộng thấy nàng trong sắc mặt lạnh lùng sắt đá lại có phần hơi xấu hổ ngượng ngùng thì không khỏi cười gian tà, đưa lưỡi chầm chậm liếm lên vết roi đỏ trên cánh tay, hướng Thư Mộng nói: “ Thì ra ngươi cũng thích chơi những trò thế này, xem ra kinh nghiệm cũng phong ...a...”Cổ Li nói còn chưa hết lời, thân thể cả người lại căng cứng, bắt đầu thở dốc.
Thư Mộng nghe Cổ Li nói vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn Cổ Li thuốc lại bắt đầu phát tác, tiện tay vứt chiếc roi da trong tay xuống. Bản thân chịu thiệt bởi kẻ dưới làm việc không khéo gây ra sai sót, còn giữ lực đạo không làm thương y, không ngờ đến đổi lại là lời nói khinh khi xúc phạm người khác. Nàng hừ lạnh một tiếng, đưa tay hạ khóa xích sắt còng ở cổ tay Cổ Li xuống. Cổ Li thân thể liền rớt xuống, nặng nề rơi ngồi ngay trên ghế.
Thư Mộng nhìn một cái rồi nhanh tay giật lấy một sợi roi mềm đang bày trên bàn, hai tay cầm hai đầu dùng sức kéo một cái, bước lên trước hai bước tiến về phía Cổ Li đang ngồi trên ghế.
Cổ Li thấy Thư Mộng tiến tới chuẩn bị trói mình không khỏi bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Sợi xích sắt trên tay va chạm vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo sắc nét, trong căn phòng tối lờ mờ lại càng tăng thêm mùi vị ham muốn vô tận.
Thư Mộng thấy Cổ Li không ngừng giãy dụa không khỏi nở một nụ cười khinh bỉ. Nói chuyện đùa, Cổ Li không hề biết võ công, trong khi nàng từ nhỏ đã bắt đầu học võ. Tuy rằng không lên được hàng top đầu, so với tuyệt đỉnh cao thủ thì không thể so sánh được, nhưng muốn đối phó với một người con trai hai tay đã bị xích thì không cần phải nói; nhất thời hai tay dùng lực hướng Cổ Li áp xuống.
Mắt thấy Cổ Li mặc dù giãy giụa nhưng cũng sắp bị Thư Mộng trói vào ghế đến nơi, tự nhiên thấy Thư Mộng hai tay dừng lại một chút, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên kinh sợ. Cổ Li trong lúc giãy giụa cảm thấy Thư Mộng ngừng dùng sức, lập tức không cần suy nghĩ mau chóng thoát ra, đưa tay ôm chặt lấy Thư Mộng vào trong lòng, sợi dây xích trên tay quấn vòng qua mình Thư Mộng, giữ chặt lấy nàng trong vòng tay mình.
“Buông bổn hoàng ra ... Ngươi ...thật lớn mật ...Buông ...ra...”
Thư Mộng không hiểu việc gì đã xảy ra, chỉ trong chớp mắt thấy chân tay mềm nhũn, không một chút khí lực. Đồng thời từ bụng dưới dâng lên một làn sóng nóng, lan tỏa ra toàn bộ chân tay mình mẩy. Thân thể đột nhiên nóng lên, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Bị Cổ Li thân trần mình trụi ôm vào trong ngực, không những không cảm thấy bực mình khó chịu mà ngược lại càng rất muốn gần gũi nương tựa vào y, thân thể không thể kiểm soát áp sát vào người Cổ Li.
“Đây rốt cuộc ...là chuyện gì đây? A...ngươi buông ra ... đừng chạm ...”
Thư Mộng thân mình vặn vẹo kịch liệt, bị dây xích trên tay Cổ Li quấn giữ không thể cử động. Thư Mộng chỉ thấy khó chịu khác thường, trong người thấy có cảm giác quái dị chưa từng có, khó nhịn nổi nữa.
Cổ Li thấy Thư Mộng sắc mặt ửng hồng, trong chớp mắt toàn thân có sự biến đổi rất lớn. Cảm giác được sự thay đổi khác lạ trên thân thể Thư Mộng, y không khỏi ghé bên tai Thư Mộng, vừa thở dốc vừa khàn khàn nói: “Tự tạo nghiệt, không thể sống.” Vừa nói xong thì nhịn không nổi, nắm giữ sau gáy Thư Mộng cúi đầu hôn xuống.
Thư Mộng yếu ớt giãy giụa trong lòng Cổ Li, nghe thấy lời Cổ Li nói bên tai mình, lời nói trầm trầm đó khiến thân thể càng thêm mềm nhũn. Đầu óc mặc dù vẫn tỉnh táo nhưng rõ ràng là không có cách nào chống cự, muốn giãy giụa chống cự nhưng không những không làm y ngừng tay, ngược lại càng tăng thêm hứng thú. Thấy được Cổ Li hôn mình một cách thô bạo, nhưng Thư Mộng cũng không thấy khó chịu, thân thể ngược lại còn không chịu nghe lời đi đón nhận, cả người nằm gọn trong vòng tay Cổ Li.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.