Chương 18
Nhất Oản Bạch Khai Thủy
13/09/2021
Một tuần dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, 6 giờ sáng, Tiêu Manh Á
đã không ngủ được. Cậu nằm ở trên giường, cặp mắt khô rát vì khó ngủ.
Một lúc sau, Tiêu Manh Á quyết định rời giường đi chợ mua đồ ăn.
Xung quanh chung cư chỉ có siêu thị, muốn đi chợ thì phải ngồi xe bus hết hơn bốn mươi phút, vì muốn ăn đồ ăn tươi ngon mà bỏ công sức ra ngoài từ sáng sớm thì cũng xứng đáng.
Sáng sớm tinh mơ, trạm chờ xe vắng vẻ tịch mịch, ngoài Tiêu Manh Á đang chờ xe ra thì còn có hai nam sinh, quan hệ của hai nam sinh đó có vẻ rất tốt.
Tiêu Manh Á chờ chờ đợi đến thất thần, vừa lơ đãng quay đầu cậu đã thấy phía sau tán cây là hai nam sinh, vì vậy cậu nhìn thấy, cậu trai thấp hơn một chút đang hôn lên miệng cậu trai cao hơn một chút...
Tiêu Manh Á kinh ngạc Σ (° △ ° |||) ︴bọn họ là đồng tính luyến ái sao?
Mấy hôm trước lúc lên mạng cậu tìm hiểu được, từ ngày Lưu Phong cho cậu xem cái video đó, trong lòng cậu luôn thấy khó chịu, cậu đành lên mạng tìm kiếm.
Tìm kiếm một hồi, tiếp thu đủ loại hình ảnh chữ nghĩa kỳ quái, cậu như mở ra được cánh cửa thần kỳ trong tâm hồn...
Hóa ra nam cũng có thể thích nam, còn có thể làm cái chuyện vừa xấu hổ vừa sung sướng đó....
Giống như cậu và Ngụy Cốc đều là nam, cậu thích anh ấy...
Trong đầu vịt nhỏ như có sóng cuộn biển gầm, khi cậu lấy lại tinh thần thì xe bus đã đi mất, sợ đi muộn không chọn được đồ ăn tươi mới, cậu đành phải gọi xe đi.
Trong lúc ăn cơm trưa, Tiêu Manh Á nhận được điện thoại của Ngụy Cốc, anh nói giờ đang ở sân bay, dự định năm giờ chiều sẽ xuống máy bay.
Vịt nhỏ nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ, thời gian chính là chất xúc tác của nỗi nhớ nhung, nếu không phải vì điều kiện của cậu có hạn, cậu cũng muốn mua một tấm vé máy bay đến xem anh ấy, dù chỉ nhìn một cái thôi cũng tốt rồi.
Tiêu Manh Á làm xong bữa tối từ sớm, cậu không ngừng đi đi lại lại trong phòng cách, thậm chí cậu còn háo hức chạy ra ban công nằm bò ở đó, một mực ngóng chờ trông về phía cửa.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc, cậu vui sướng kêu lên, mang trái giày cũng không phát hiện, nhanh chóng mở cửa chạy đi.
.....................................
Ngụy Cốc thấy hoa mắt, tay còn đang cầm hành lý, đã có người nhào tới ôm lấy hắn.
Một tuần không gặp, vịt nhỏ vẫn hấp tấp vội vàng như cũ, anh bất đắc dĩ nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không đẩy cậu ra, nhẹ nhàng xoa đầu vịt nhỏ, trong lòng có một niềm vui khó tả.
Năm phút sau, Ngụy Cốc cứng đơ cả người, trầm thấp nói: "Được rồi được rồi, ôm cũng ôm rồi, em không muốn cho anh vào nhà sao? Anh vẫn đang cầm hành lý đây này."
"Ò!" Tiêu Manh Á rời khỏi lòng Ngụy Cốc, mặt cậu đỏ bừng, muốn đỡ lấy va li trên tay anh.
Ngụy Cốc dễ dàng né được, khẽ cười nói: "Em hấp tấp cái gì, không cần em giúp đâu. Lớn chừng này rồi mà còn dính người như thế, không sợ người khác nhìn thấy rồi xấu hổ sao?"
Tiêu Manh Á càng ngại ngùng hơn, cả vành tai cậu cũng trở nên hồng hồng.
"Em không sợ người khác chê cười..." cậu khẽ thỏ thẻ.
Sau đó, Tiêu Manh Á như cái đuôi nhỏ dính theo Ngụy Cốc, anh đi đâu cậu theo sau đó.
Giờ ăn cơm, cậu không chịu ăn, chỉ lo gắp đồ ăn cho anh, tay nghề nấu nướng được Ngụy Cốc khen, cậu vừa vui mừng lại thấy hơi xấu hổ.
Khi Ngụy Cốc làm việc trong thư phòng, cậu giống như con cún nhỏ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh mắt dán vào trên người Ngụy Cốc, cười đến không khép miệng được.
Ngụy Cốc đi tắm, cậu ở ngoài cửa đi tới đi lui, hỏi anh đi công tác mọi chuyện có thuận lợi không, có ăn cơm đúng giờ không,... dù cậu đã hỏi anh qua điện thoại.
Nói cả đêm, cuối cùng cũng tới giờ đi ngủ, Ngụy Cốc có thói quen đọc sách trước khi ngủ. Vì vậy, Ngụy Cốc xem sách, Tiêu Manh Á ngắm nhìn anh.
Ngụy Cốc bất đắc dĩ mà xoay người nói: "Nhìn chằm chằm anh cả ngày rồi không mệt sao?"
Tiêu Manh Á lắc lắc đầu. Ngụy Cốc duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ trán cậu, mang theo chút trừng phạt ngọt ngào.
"Ngủ thôi, không thì ngày mai không đi làm được"
"Vâng ạ, đi ngủ thôi. Anh ngủ ngon nhé!"
Vịt nhỏ nói xong còn vươn người lên, hôn lên trán Ngụy Cốc một cái. Anh bị vịt nhỏ hôn, bất ngờ không kịp phòng ngừa, hơi hơi cúi đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Ánh mắt Ngụy cốc sâu thăm đen láy, phản chiếu lại hình ảnh nho nhỏ của Tiêu Manh Á, tim anh đột nhiên đập thình thịch, Ngụy Cốc vội vàng trùm chăn che kín đầu.
Xung quanh chung cư chỉ có siêu thị, muốn đi chợ thì phải ngồi xe bus hết hơn bốn mươi phút, vì muốn ăn đồ ăn tươi ngon mà bỏ công sức ra ngoài từ sáng sớm thì cũng xứng đáng.
Sáng sớm tinh mơ, trạm chờ xe vắng vẻ tịch mịch, ngoài Tiêu Manh Á đang chờ xe ra thì còn có hai nam sinh, quan hệ của hai nam sinh đó có vẻ rất tốt.
Tiêu Manh Á chờ chờ đợi đến thất thần, vừa lơ đãng quay đầu cậu đã thấy phía sau tán cây là hai nam sinh, vì vậy cậu nhìn thấy, cậu trai thấp hơn một chút đang hôn lên miệng cậu trai cao hơn một chút...
Tiêu Manh Á kinh ngạc Σ (° △ ° |||) ︴bọn họ là đồng tính luyến ái sao?
Mấy hôm trước lúc lên mạng cậu tìm hiểu được, từ ngày Lưu Phong cho cậu xem cái video đó, trong lòng cậu luôn thấy khó chịu, cậu đành lên mạng tìm kiếm.
Tìm kiếm một hồi, tiếp thu đủ loại hình ảnh chữ nghĩa kỳ quái, cậu như mở ra được cánh cửa thần kỳ trong tâm hồn...
Hóa ra nam cũng có thể thích nam, còn có thể làm cái chuyện vừa xấu hổ vừa sung sướng đó....
Giống như cậu và Ngụy Cốc đều là nam, cậu thích anh ấy...
Trong đầu vịt nhỏ như có sóng cuộn biển gầm, khi cậu lấy lại tinh thần thì xe bus đã đi mất, sợ đi muộn không chọn được đồ ăn tươi mới, cậu đành phải gọi xe đi.
Trong lúc ăn cơm trưa, Tiêu Manh Á nhận được điện thoại của Ngụy Cốc, anh nói giờ đang ở sân bay, dự định năm giờ chiều sẽ xuống máy bay.
Vịt nhỏ nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ, thời gian chính là chất xúc tác của nỗi nhớ nhung, nếu không phải vì điều kiện của cậu có hạn, cậu cũng muốn mua một tấm vé máy bay đến xem anh ấy, dù chỉ nhìn một cái thôi cũng tốt rồi.
Tiêu Manh Á làm xong bữa tối từ sớm, cậu không ngừng đi đi lại lại trong phòng cách, thậm chí cậu còn háo hức chạy ra ban công nằm bò ở đó, một mực ngóng chờ trông về phía cửa.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc, cậu vui sướng kêu lên, mang trái giày cũng không phát hiện, nhanh chóng mở cửa chạy đi.
.....................................
Ngụy Cốc thấy hoa mắt, tay còn đang cầm hành lý, đã có người nhào tới ôm lấy hắn.
Một tuần không gặp, vịt nhỏ vẫn hấp tấp vội vàng như cũ, anh bất đắc dĩ nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không đẩy cậu ra, nhẹ nhàng xoa đầu vịt nhỏ, trong lòng có một niềm vui khó tả.
Năm phút sau, Ngụy Cốc cứng đơ cả người, trầm thấp nói: "Được rồi được rồi, ôm cũng ôm rồi, em không muốn cho anh vào nhà sao? Anh vẫn đang cầm hành lý đây này."
"Ò!" Tiêu Manh Á rời khỏi lòng Ngụy Cốc, mặt cậu đỏ bừng, muốn đỡ lấy va li trên tay anh.
Ngụy Cốc dễ dàng né được, khẽ cười nói: "Em hấp tấp cái gì, không cần em giúp đâu. Lớn chừng này rồi mà còn dính người như thế, không sợ người khác nhìn thấy rồi xấu hổ sao?"
Tiêu Manh Á càng ngại ngùng hơn, cả vành tai cậu cũng trở nên hồng hồng.
"Em không sợ người khác chê cười..." cậu khẽ thỏ thẻ.
Sau đó, Tiêu Manh Á như cái đuôi nhỏ dính theo Ngụy Cốc, anh đi đâu cậu theo sau đó.
Giờ ăn cơm, cậu không chịu ăn, chỉ lo gắp đồ ăn cho anh, tay nghề nấu nướng được Ngụy Cốc khen, cậu vừa vui mừng lại thấy hơi xấu hổ.
Khi Ngụy Cốc làm việc trong thư phòng, cậu giống như con cún nhỏ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh mắt dán vào trên người Ngụy Cốc, cười đến không khép miệng được.
Ngụy Cốc đi tắm, cậu ở ngoài cửa đi tới đi lui, hỏi anh đi công tác mọi chuyện có thuận lợi không, có ăn cơm đúng giờ không,... dù cậu đã hỏi anh qua điện thoại.
Nói cả đêm, cuối cùng cũng tới giờ đi ngủ, Ngụy Cốc có thói quen đọc sách trước khi ngủ. Vì vậy, Ngụy Cốc xem sách, Tiêu Manh Á ngắm nhìn anh.
Ngụy Cốc bất đắc dĩ mà xoay người nói: "Nhìn chằm chằm anh cả ngày rồi không mệt sao?"
Tiêu Manh Á lắc lắc đầu. Ngụy Cốc duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ trán cậu, mang theo chút trừng phạt ngọt ngào.
"Ngủ thôi, không thì ngày mai không đi làm được"
"Vâng ạ, đi ngủ thôi. Anh ngủ ngon nhé!"
Vịt nhỏ nói xong còn vươn người lên, hôn lên trán Ngụy Cốc một cái. Anh bị vịt nhỏ hôn, bất ngờ không kịp phòng ngừa, hơi hơi cúi đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Ánh mắt Ngụy cốc sâu thăm đen láy, phản chiếu lại hình ảnh nho nhỏ của Tiêu Manh Á, tim anh đột nhiên đập thình thịch, Ngụy Cốc vội vàng trùm chăn che kín đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.