Chương 4
Nhất Oản Bạch Khai Thủy
13/09/2021
Năng lực tự chữa lành của Tiêu Manh Á rất tốt, mấy hôm trước nó vẫn còn là một con vịt tàn tật vậy mà bây giờ nó đã có thể chạy nhảy như không có việc gì.
Nó không chú ý tới điểm này không có nghĩa là Ngụy Cốc cũng không để ý. Hắn đặt vịt nhỏ lên lòng bàn tay cẩn thận quan sát.
Khi được mang về nhà vịt nhỏ bị thương ở chân, hoàn toàn là một con vịt què mà hiện tại vết thương đã khỏi hẳn, không thể nhìn ra dấu vết từng bị thương. Chẳng lẽ là năng lực chữa lành của loài vịt rất tốt ư? Nhưng tốc độ thế hình như hơi nhanh quá thì phải.
Không lẽ đây không phải là một con vịt bình thường? Dường như con vịt này cũng thông thạo nhân tính đó. Nghĩ vẩn vơ chốc lát, Ngụy Cốc thấy mình như bị điên rồi.
Hắn không nghĩ một thằng đàn ông lớn từng này còn nghĩ miên man những suy nghĩ ngây thơ như vậy. Ngụy Cốc đưa tay ra, chọc chọc đầu vịt nhỏ, hình như hắn quá say mê con vịt này rồi.
Tiêu Manh Á nhìn chủ nhân đang ngắm mình tới ngẩn ngơ. Tuy rằng hắn đang phát ngốc nhưng chủ nhân có thế nào cũng rất đẹp trai. Chỉ là vịt nhỏ không thể hiểu được tại sao chủ nhân bỗng dưng lạnh mặt, tâm hồn vịt nhỏ có chút tổn thương.
Tuy rằng ở cùng hắn không lâu, khuôn mặt Ngụy Cốc vừa tuấn tú vừa lạnh lùng hung ác nhưng hắn đối xử với mình rất ôn nhu đó! Không chỉ cho nó đồ ăn ngon, mang nó ra ngoài chơi, còn có sờ sờ đầu nó nữa.
Những điểm này cùng khí chất hung ác lạnh lùng căn bản không phù hợp một chút nào được không!!!
Vịt vàng! Trực giác nói cho nó chủ nhân là một người có thể tin cậy được, rõ ràng mấy ngày trước Ngụy Cốc đổi xử với nó ôn nhu như vậy, làm sao mà hôm nay lại thay đổi thất thường rồi?
Ây dà.... mấy ngày liên tiếp Ngụy Cốc không có sờ sờ đầu nó, không dắt nó đi dạo. Mỗi ngày hắn đều đúng giờ cho nó đồ ăn, sau đó thì ra ngoài, không thì cũng ở trong phòng đóng cửa không cho nó vào.
Tiêu Manh Á vô cùng thương tâm, rõ ràng hôm trước đối xử với mình tốt như vật, bây giờ lại lạnh nhạt là sao? Nếu không thích nó thì tuyệt tình cắt đứt hy vọng vậy sao?
- --------------
Ngụy Cốc tan làm về nhà, đầu tiên là cho vịt nhỏ ăn uống theo lẽ thường. Mọi ngày đến giờ này đĩa đồ ăn của vịt nhỏ đều sạch bong không để lại đồ thừa nhưng hôm nay dường như vẫn còn nguyên. Nói cách khác hôm nay vịt nhỏ không ăn gì hết!
Ngụy Cốc không thấy vịt vàng trong chậu nhỏ, hắn tìm thật kỹ, thật cẩn thận trong phòng khách nhưng cũng không tìm thấy. Không phải là bị chuột tha đi rồi đấy chứ? Nhưng đây là khu chung cư cao cấp, đừng nói đến chuột, ngay cả ruồi bọ cũng không thấy một con.
Đăng thông báo tìm vật nuôi thất lạc? Tìm một con vịt gì đó, cơ hội tìm thấy cũng thật viển vông.
Ngụy Cốc không thể không thừa nhận vì một con vịt mà hắn cảm thấy tâm tình buồn bực. Về đến nhà không nghe được tiếng kêu non nớt của vịt con, không thấy thân hình gấp không chờ nổi lung lay chạy tới chân mình, mọi thứ xung chợt trở nên có chút xa lạ. Thậm chí hắn thấy khó chịu trong lòng.
"Quác......"
Ngụy Cốc: "?" Dường như hắn vừa nghe được tiếng vịt nhỏ kêu?
"Ngươi đang ở đâu?"
"Quác.... quác...... quác"
Tiếng kêu vẫn rất nhỏ nhưng liên tục. Ngụy Cốc tìm theo âm thanh đó kết quả phát hiện được vịt nhỏ bị khóa ở bên ngoài ban công.
A a a a a a chủ nhân, Tiêu Manh Á thật hưng phấn mà không còn sức lực nhúc nhích. Cuối cùng Nguỵ Cốc cũng tìm được nó rồi. Huhuhu, vì ham chơi không cẩn thận mà bị nhốt ở bên ngoài, cả một ngày không ăn uống gì hiện tại vịt nhỏ đói đến đầu váng mắt hoa cả người vô lực.
Ngụy Cốc: "....."
Hắn mở chốt ban công ra, vịt nhỏ nhảy lên lòng bàn tay hắn, đầu nhỏ lạnh đến muốn đóng băng luôn, thân hình be bé còn đang run rẩy. Bị nhốt ở ngoài lâu như vậy chắc là sợ lắm, Ngụy Cốc lại nhẹ nhàng hơn một chút, từng tí từng tí một vuốt ve vịt nhỏ sợ đến xù lông trong tay hắn.
Chủ nhân, ta đói lắm luôn, bên ngoài còn mẹ nó lạnh nữa huhuhu.
"Ngoan một chút, sau này đừng chạy ra ngoài nữa, vừa lạnh vừa đói đến là tội nghiệp."
"Quác quạc quạc." Đánh chết ta cũng không chạy ra nữa đâu!
Một người một vịt bất đồng ngôn ngữ cứ thế mà nói chuyện, đoạn đối thoại quỷ dị cứ thế mà tiếp tục. Sau khi hầu hạ vịt nhỏ ăn uống no say, Ngụy Cốc cũng tắm rửa rồi đi ngủ. Mệt mỏi cả một ngày bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
"Quạc quạc"
Đến trước cửa phòng Ngụy Cốc dừng chân lại.
"Quác quác quác"
Ngụy Cốc mặt không biểu tình nhấc vịt nhỏ lên "một đêm thì một đêm". Nói xong cũng không để ý nó có hiểu không hắn đem cả vịt nhỏ và ổ vịt mang vào phòng.
...............................
Nửa đêm, Ngụy Cốc bị ánh sáng lập lòe từ cái ổ cạnh đầu giường đánh thức.
Nó không chú ý tới điểm này không có nghĩa là Ngụy Cốc cũng không để ý. Hắn đặt vịt nhỏ lên lòng bàn tay cẩn thận quan sát.
Khi được mang về nhà vịt nhỏ bị thương ở chân, hoàn toàn là một con vịt què mà hiện tại vết thương đã khỏi hẳn, không thể nhìn ra dấu vết từng bị thương. Chẳng lẽ là năng lực chữa lành của loài vịt rất tốt ư? Nhưng tốc độ thế hình như hơi nhanh quá thì phải.
Không lẽ đây không phải là một con vịt bình thường? Dường như con vịt này cũng thông thạo nhân tính đó. Nghĩ vẩn vơ chốc lát, Ngụy Cốc thấy mình như bị điên rồi.
Hắn không nghĩ một thằng đàn ông lớn từng này còn nghĩ miên man những suy nghĩ ngây thơ như vậy. Ngụy Cốc đưa tay ra, chọc chọc đầu vịt nhỏ, hình như hắn quá say mê con vịt này rồi.
Tiêu Manh Á nhìn chủ nhân đang ngắm mình tới ngẩn ngơ. Tuy rằng hắn đang phát ngốc nhưng chủ nhân có thế nào cũng rất đẹp trai. Chỉ là vịt nhỏ không thể hiểu được tại sao chủ nhân bỗng dưng lạnh mặt, tâm hồn vịt nhỏ có chút tổn thương.
Tuy rằng ở cùng hắn không lâu, khuôn mặt Ngụy Cốc vừa tuấn tú vừa lạnh lùng hung ác nhưng hắn đối xử với mình rất ôn nhu đó! Không chỉ cho nó đồ ăn ngon, mang nó ra ngoài chơi, còn có sờ sờ đầu nó nữa.
Những điểm này cùng khí chất hung ác lạnh lùng căn bản không phù hợp một chút nào được không!!!
Vịt vàng! Trực giác nói cho nó chủ nhân là một người có thể tin cậy được, rõ ràng mấy ngày trước Ngụy Cốc đổi xử với nó ôn nhu như vậy, làm sao mà hôm nay lại thay đổi thất thường rồi?
Ây dà.... mấy ngày liên tiếp Ngụy Cốc không có sờ sờ đầu nó, không dắt nó đi dạo. Mỗi ngày hắn đều đúng giờ cho nó đồ ăn, sau đó thì ra ngoài, không thì cũng ở trong phòng đóng cửa không cho nó vào.
Tiêu Manh Á vô cùng thương tâm, rõ ràng hôm trước đối xử với mình tốt như vật, bây giờ lại lạnh nhạt là sao? Nếu không thích nó thì tuyệt tình cắt đứt hy vọng vậy sao?
- --------------
Ngụy Cốc tan làm về nhà, đầu tiên là cho vịt nhỏ ăn uống theo lẽ thường. Mọi ngày đến giờ này đĩa đồ ăn của vịt nhỏ đều sạch bong không để lại đồ thừa nhưng hôm nay dường như vẫn còn nguyên. Nói cách khác hôm nay vịt nhỏ không ăn gì hết!
Ngụy Cốc không thấy vịt vàng trong chậu nhỏ, hắn tìm thật kỹ, thật cẩn thận trong phòng khách nhưng cũng không tìm thấy. Không phải là bị chuột tha đi rồi đấy chứ? Nhưng đây là khu chung cư cao cấp, đừng nói đến chuột, ngay cả ruồi bọ cũng không thấy một con.
Đăng thông báo tìm vật nuôi thất lạc? Tìm một con vịt gì đó, cơ hội tìm thấy cũng thật viển vông.
Ngụy Cốc không thể không thừa nhận vì một con vịt mà hắn cảm thấy tâm tình buồn bực. Về đến nhà không nghe được tiếng kêu non nớt của vịt con, không thấy thân hình gấp không chờ nổi lung lay chạy tới chân mình, mọi thứ xung chợt trở nên có chút xa lạ. Thậm chí hắn thấy khó chịu trong lòng.
"Quác......"
Ngụy Cốc: "?" Dường như hắn vừa nghe được tiếng vịt nhỏ kêu?
"Ngươi đang ở đâu?"
"Quác.... quác...... quác"
Tiếng kêu vẫn rất nhỏ nhưng liên tục. Ngụy Cốc tìm theo âm thanh đó kết quả phát hiện được vịt nhỏ bị khóa ở bên ngoài ban công.
A a a a a a chủ nhân, Tiêu Manh Á thật hưng phấn mà không còn sức lực nhúc nhích. Cuối cùng Nguỵ Cốc cũng tìm được nó rồi. Huhuhu, vì ham chơi không cẩn thận mà bị nhốt ở bên ngoài, cả một ngày không ăn uống gì hiện tại vịt nhỏ đói đến đầu váng mắt hoa cả người vô lực.
Ngụy Cốc: "....."
Hắn mở chốt ban công ra, vịt nhỏ nhảy lên lòng bàn tay hắn, đầu nhỏ lạnh đến muốn đóng băng luôn, thân hình be bé còn đang run rẩy. Bị nhốt ở ngoài lâu như vậy chắc là sợ lắm, Ngụy Cốc lại nhẹ nhàng hơn một chút, từng tí từng tí một vuốt ve vịt nhỏ sợ đến xù lông trong tay hắn.
Chủ nhân, ta đói lắm luôn, bên ngoài còn mẹ nó lạnh nữa huhuhu.
"Ngoan một chút, sau này đừng chạy ra ngoài nữa, vừa lạnh vừa đói đến là tội nghiệp."
"Quác quạc quạc." Đánh chết ta cũng không chạy ra nữa đâu!
Một người một vịt bất đồng ngôn ngữ cứ thế mà nói chuyện, đoạn đối thoại quỷ dị cứ thế mà tiếp tục. Sau khi hầu hạ vịt nhỏ ăn uống no say, Ngụy Cốc cũng tắm rửa rồi đi ngủ. Mệt mỏi cả một ngày bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
"Quạc quạc"
Đến trước cửa phòng Ngụy Cốc dừng chân lại.
"Quác quác quác"
Ngụy Cốc mặt không biểu tình nhấc vịt nhỏ lên "một đêm thì một đêm". Nói xong cũng không để ý nó có hiểu không hắn đem cả vịt nhỏ và ổ vịt mang vào phòng.
...............................
Nửa đêm, Ngụy Cốc bị ánh sáng lập lòe từ cái ổ cạnh đầu giường đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.