Chương 11
Lê Hoa Yên Vũ
07/02/2017
CHƯƠNG 11
Đầu Giang Thanh Vũ ong lên một cái thoáng chút nổ tung, liều mạng đẩy cái thân hình đang nằm đè lên mình, một bên
nhìn dáo dác xung quanh, xác định nơi đây không có người, mới miệng hùm gan sứa gầm nhẹ nói: “Ngươi. . . Cái tên hỗn đản này, mau buông ta ra, người ta thấy được thì sao? Ta. . . Ta nói cho ngươi, đệ đệ của ta chưa đi xa đâu, chỉ cần ta hô một tiếng, hắn lập tức sẽ quay lại, ta. . . ta tuy rằng thua ngươi, nhưng hắn võ công tuyệt đỉnh, không sợ tên đầu lĩnh ma giáo ngươi đâu, phi. . .”
Thủ lĩnh ma giáo ha ha cười, đưa tay nhéo khuôn mặt thon gầy của Giang Thanh Vũ một phát, làm biếng cười nói: “Vậy ngươi mau kêu đi, cho đệ đệ ngươi đến xem cảnh ca ca hắn bị ta đặt dưới thân, để cho mọi người ra xem hình ảnh thái tử bị khi dễ có bao nhiêu thương cảm, như vậy, ta xem ngươi làm sao để làm được hoàng đế.” Hắn nói đến đây, thanh âm bỗng nhiên nghiêm khắc đứng lên, lạnh như băng nói: “Ngươi biết con người của ta không biết nhẫn nại, ta đã đã cảnh cáo ngươi một lần, không được đi làm cái đồ hoàng đế bỏ đi gì đó. Ngươi tương lai làm phu nhân của ta, chỉ có thể ngày ngày đi theo bên người ta, nếu như ngươi cứ tiếp tục không tỉnh ngộ, không nghe khuyên bảo, đừng trách ta áp dụng thủ đoạn cực đoan. Dù sao ta cũng đã nhìn ra, lão yêu bà kia đang mong ước ngươi chết sớm một chút. Nếu một ngày ngươi biến mất, ngoại trừ tên nhiếp chính Vương gia kia, sợ rằng cũng sẽ không có ai để bụng chuyện này. Thái tử điện hạ, ngươi có muốn hay không lấy thân cảm thụ một chút lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh?”
Giang Thanh Vũ liều mạng cố giãy ra, nhưng không được, hắn cũng thực sự không dám lên tiếng, rất sợ người khác tới, không thể làm gì khác hơn là oán hận nói: “Ngươi không nên nằm mơ nữa, lòng người dễ thay đổi nhân tình ấm lạnh ta sớm đã biết. Vậy thì sao, Phi Hồng gắng sức giúp ta trở thành hoàng đế, triều chính cầm giữ trong tay hắn, chỉ cần hắn ủng hộ ta, ta sợ cái gì? Ta đường đường là con cháu hoàng thất của Giang tộc, há có thể để ngươi ngăn cấm, cầm tù? Lục Phong Lăng, ngươi không nên vọng tưởng nữa, ta chết cũng sẽ không thuận theo an bài của tên hỗn đản nhà ngươi.”
Khuôn mặt của Lục Phong Lăng bỗng chốc trở nên méo mó, trong mắt bắn ra tia hung ác nham hiểm, nhưng hắn cuối cùng vẫn thả Giang Thanh Vũ ra, đứng dậy từng chữ từng chữ nói nói: “Thanh Vũ, ta nói lại một lần nữa, không được xem lời ta như gió thoảng bên tai, ngươi đừng vội cười, chỉ cần ta luyện Hiểu Nguyệt thần công đến được cảnh giới viên mãn, kể cả hoàng cung hay nhiếp chính vương phủ, sẽ đều bị ta giẫm trên đất bằng. Đến lúc đó, ngươi muốn chạy trốn cũng không thoát. Nếu thật là suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, ngươi sớm nên đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Tô Phi Hồng, như vậy tâm tình ta cũng tốt, tương lai ngươi cũng sẽ ăn ít vị đắng một chút.” Hắn nói xong, lại mãnh liệt kéo Giang Thanh Vũ qua, hung hăng giày vò đôi môi kia một phen, lúc này mới không cam lòng mà rời đi.
Giang Thanh Vũ vừa tức vừa sợ, cái ma đầu này đã quấn lấy hắn ba năm, nếu như y không phải luyện Hiểu Nguyệt thần công nên phải cấm dục, hắn cũng không dám tưởng tượng bản thân là sẽ là cái hình dạng gì.
Chuyện này hắn vẫn không dám nói cho Tô Phi Hồng, tuy rằng thân ở trong thâm cung, thế nhưng hắn biết Bái Trữ giáo kia là tổ chức ma giáo thập phần cường đại, có mặt ở khắp nơi. Một khi Tô Phi Hồng biết chuyện này, sẽ nóng nảy muốn đi diệt trừ Bái trữ giáo, cuối cùng cục diện chỉ có thể là lưỡng bại câu thương mà thôi. Đến lúc đó sức mạnh của Tô Lý quốc sẽ giảm sút, xã tắc bất ổn, chẳng phải đều là do sai lầm của hắn? Lại còn khiến một đời anh minh của Tô Phi Hồng bị huỷ. Hơn nữa đối phương võ công thực sự kinh thế hãi tục, nếu thực sự bất kể hậu quả mà cố làm việc không đúng, chỉ sợ Tô Phi Hồng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy cân nhắc nhiều lần, hắn chỉ có im miệng không nói. Bởi vậy Tô Phi Hồng đến bây giờ cũng không biết rằng, trong khoảng thời gian hoàng huynh hắn bị thái hậu sai đi trông hoàng lăng, cư nhiên lại bị một tên đại ma đầu coi trọng.
Tô Phi Hồng lúc này, hiển nhiên cũng không biết bên hồ sen trong hoàng cung, hoàng huynh hiền lành của hắn suýt chút nữa đã bị một cái hôi lang cấp ăn sạch sẽ. Hắn cầm được bao điểm tâm, cực kì hứng thú kích động mà đi về nhà, đi tới dưới tàng cây hoa quế vừa lúc nhìn thấy đại hoa trư đang khò khò ngủ, cái đầu ghé vào trên hai móng, dường như ngủ còn cảm thấy hương vị ngon lành. Hắn nhịn không được phải đi sờ sờ đầu Chu Chu, cười khổ nói: “Ngươi sao có thể ngủ ngon đến thế, ai, làm trư kỳ thực cũng rất tốt, không cần lo lắng, ăn no lại ngủ ngủ no lại ăn, cùng lắm thì chịu đựng một đao, sau khi chuyển thế luân hồi biết đâu còn có thể làm người hưởng thụ vui sướng.”
“Nếu làm trư mà tốt như vậy, ngươi cứ đứng trước Bồ Tát mà cầu nguyện, cầu sau khi chết được gửi hồn vào một cái đầu trư, nguyện vọng này mới mẻ, độc đáo lại rất khác thường, hơn nữa một chút cũng không khó khăn, Bồ Tát nhất định sẽ thành toàn cho ngươi.” Không ngờ, đại hoa trư lại ngẩng đầu lên, Tô Phi Hồng đang kinh ngạc sao hắn vậy mà đã tỉnh lại, liền thấy hắn nhãn thần nhìn về đúng một phương hướng, lúc này y mới tỉnh ngộ, thầm nghĩ ta quả thật không có một cái mị lực to lớn nào cả, mà vẫn là bao điểm tâm này hấp dẫn vô cùng.
Hắn lần này không làm khó Chu Chu, đem bao điểm tâm để trước mặt hắn, nhìn hắn vui vẻ ăn uống, bản thân bất tri bất giác cũng trở nên tâm tình vui vẻ. Hơn hai mươi năm qua, hắn lần đầu tiên tâm ý vì tình tự của người khác mà biến đổi, à nhưng…. cái người này không thể gọi là người, hắn chỉ là một cái đầu trư.
Trư, không sai, hắn là trư, cho dù đã thành tinh, nhưng đúng là một cái đầu trư. Ta. . . Ta sao lại sản sinh cảm tình đối với một cái đầu trư như đối với người? Lo lắng hắn phơi nắng, thích đùa giỡn hắn, thậm chí đặc biệt đòi hỏi điểm tâm, để mang về cho hắn, nhìn hắn ăn uống thấy vui vẻ, cũng vì vậy mà thoả mãn, sao vậy. . . ..dường như đã yêu cái đầu heo này.??
Tô Phi Hồng bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ. Hắn không phải đầu gỗ, mấy năm nay tuy rằng không có nạp thiếp, nhưng chốn phong nguyệt cũng không ít lần bước vào. Danh kỹ hoa khôi, đều vì có thể hầu hạ hắn mà vinh hạnh, bởi vậy hắn đối với tâm lý tình ái thập phần mẫn cảm rõ ràng, nên ý thức được chính mình hình như có tư tưởng yêu cái đầu heo, làm hắn thực sự sợ hãi.
Hắn không muốn làm hoàng đế, mà thích yêu một cái đầu trư tựa hồ là một lý do tốt, nhưng mặc dù Tô Phi Hồng có thói quen tuỳ tiện đến đâu nữa, hắn cũng tuyệt không có dũng khí dùng cái lý do bỏ đi này nói với Thái hậu, đến lúc đó chỉ có hai cái kết quả, một là thái hậu sẽ bị chính mình làm cho tức chết; hai là bản thân sẽ bị người chém chết. Ngô, có thể còn có khả năng thứ ba, nhưng cũng chẳng khả quan hơn.
********************** Đăng bởi: admin
Đầu Giang Thanh Vũ ong lên một cái thoáng chút nổ tung, liều mạng đẩy cái thân hình đang nằm đè lên mình, một bên
nhìn dáo dác xung quanh, xác định nơi đây không có người, mới miệng hùm gan sứa gầm nhẹ nói: “Ngươi. . . Cái tên hỗn đản này, mau buông ta ra, người ta thấy được thì sao? Ta. . . Ta nói cho ngươi, đệ đệ của ta chưa đi xa đâu, chỉ cần ta hô một tiếng, hắn lập tức sẽ quay lại, ta. . . ta tuy rằng thua ngươi, nhưng hắn võ công tuyệt đỉnh, không sợ tên đầu lĩnh ma giáo ngươi đâu, phi. . .”
Thủ lĩnh ma giáo ha ha cười, đưa tay nhéo khuôn mặt thon gầy của Giang Thanh Vũ một phát, làm biếng cười nói: “Vậy ngươi mau kêu đi, cho đệ đệ ngươi đến xem cảnh ca ca hắn bị ta đặt dưới thân, để cho mọi người ra xem hình ảnh thái tử bị khi dễ có bao nhiêu thương cảm, như vậy, ta xem ngươi làm sao để làm được hoàng đế.” Hắn nói đến đây, thanh âm bỗng nhiên nghiêm khắc đứng lên, lạnh như băng nói: “Ngươi biết con người của ta không biết nhẫn nại, ta đã đã cảnh cáo ngươi một lần, không được đi làm cái đồ hoàng đế bỏ đi gì đó. Ngươi tương lai làm phu nhân của ta, chỉ có thể ngày ngày đi theo bên người ta, nếu như ngươi cứ tiếp tục không tỉnh ngộ, không nghe khuyên bảo, đừng trách ta áp dụng thủ đoạn cực đoan. Dù sao ta cũng đã nhìn ra, lão yêu bà kia đang mong ước ngươi chết sớm một chút. Nếu một ngày ngươi biến mất, ngoại trừ tên nhiếp chính Vương gia kia, sợ rằng cũng sẽ không có ai để bụng chuyện này. Thái tử điện hạ, ngươi có muốn hay không lấy thân cảm thụ một chút lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh?”
Giang Thanh Vũ liều mạng cố giãy ra, nhưng không được, hắn cũng thực sự không dám lên tiếng, rất sợ người khác tới, không thể làm gì khác hơn là oán hận nói: “Ngươi không nên nằm mơ nữa, lòng người dễ thay đổi nhân tình ấm lạnh ta sớm đã biết. Vậy thì sao, Phi Hồng gắng sức giúp ta trở thành hoàng đế, triều chính cầm giữ trong tay hắn, chỉ cần hắn ủng hộ ta, ta sợ cái gì? Ta đường đường là con cháu hoàng thất của Giang tộc, há có thể để ngươi ngăn cấm, cầm tù? Lục Phong Lăng, ngươi không nên vọng tưởng nữa, ta chết cũng sẽ không thuận theo an bài của tên hỗn đản nhà ngươi.”
Khuôn mặt của Lục Phong Lăng bỗng chốc trở nên méo mó, trong mắt bắn ra tia hung ác nham hiểm, nhưng hắn cuối cùng vẫn thả Giang Thanh Vũ ra, đứng dậy từng chữ từng chữ nói nói: “Thanh Vũ, ta nói lại một lần nữa, không được xem lời ta như gió thoảng bên tai, ngươi đừng vội cười, chỉ cần ta luyện Hiểu Nguyệt thần công đến được cảnh giới viên mãn, kể cả hoàng cung hay nhiếp chính vương phủ, sẽ đều bị ta giẫm trên đất bằng. Đến lúc đó, ngươi muốn chạy trốn cũng không thoát. Nếu thật là suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, ngươi sớm nên đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Tô Phi Hồng, như vậy tâm tình ta cũng tốt, tương lai ngươi cũng sẽ ăn ít vị đắng một chút.” Hắn nói xong, lại mãnh liệt kéo Giang Thanh Vũ qua, hung hăng giày vò đôi môi kia một phen, lúc này mới không cam lòng mà rời đi.
Giang Thanh Vũ vừa tức vừa sợ, cái ma đầu này đã quấn lấy hắn ba năm, nếu như y không phải luyện Hiểu Nguyệt thần công nên phải cấm dục, hắn cũng không dám tưởng tượng bản thân là sẽ là cái hình dạng gì.
Chuyện này hắn vẫn không dám nói cho Tô Phi Hồng, tuy rằng thân ở trong thâm cung, thế nhưng hắn biết Bái Trữ giáo kia là tổ chức ma giáo thập phần cường đại, có mặt ở khắp nơi. Một khi Tô Phi Hồng biết chuyện này, sẽ nóng nảy muốn đi diệt trừ Bái trữ giáo, cuối cùng cục diện chỉ có thể là lưỡng bại câu thương mà thôi. Đến lúc đó sức mạnh của Tô Lý quốc sẽ giảm sút, xã tắc bất ổn, chẳng phải đều là do sai lầm của hắn? Lại còn khiến một đời anh minh của Tô Phi Hồng bị huỷ. Hơn nữa đối phương võ công thực sự kinh thế hãi tục, nếu thực sự bất kể hậu quả mà cố làm việc không đúng, chỉ sợ Tô Phi Hồng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy cân nhắc nhiều lần, hắn chỉ có im miệng không nói. Bởi vậy Tô Phi Hồng đến bây giờ cũng không biết rằng, trong khoảng thời gian hoàng huynh hắn bị thái hậu sai đi trông hoàng lăng, cư nhiên lại bị một tên đại ma đầu coi trọng.
Tô Phi Hồng lúc này, hiển nhiên cũng không biết bên hồ sen trong hoàng cung, hoàng huynh hiền lành của hắn suýt chút nữa đã bị một cái hôi lang cấp ăn sạch sẽ. Hắn cầm được bao điểm tâm, cực kì hứng thú kích động mà đi về nhà, đi tới dưới tàng cây hoa quế vừa lúc nhìn thấy đại hoa trư đang khò khò ngủ, cái đầu ghé vào trên hai móng, dường như ngủ còn cảm thấy hương vị ngon lành. Hắn nhịn không được phải đi sờ sờ đầu Chu Chu, cười khổ nói: “Ngươi sao có thể ngủ ngon đến thế, ai, làm trư kỳ thực cũng rất tốt, không cần lo lắng, ăn no lại ngủ ngủ no lại ăn, cùng lắm thì chịu đựng một đao, sau khi chuyển thế luân hồi biết đâu còn có thể làm người hưởng thụ vui sướng.”
“Nếu làm trư mà tốt như vậy, ngươi cứ đứng trước Bồ Tát mà cầu nguyện, cầu sau khi chết được gửi hồn vào một cái đầu trư, nguyện vọng này mới mẻ, độc đáo lại rất khác thường, hơn nữa một chút cũng không khó khăn, Bồ Tát nhất định sẽ thành toàn cho ngươi.” Không ngờ, đại hoa trư lại ngẩng đầu lên, Tô Phi Hồng đang kinh ngạc sao hắn vậy mà đã tỉnh lại, liền thấy hắn nhãn thần nhìn về đúng một phương hướng, lúc này y mới tỉnh ngộ, thầm nghĩ ta quả thật không có một cái mị lực to lớn nào cả, mà vẫn là bao điểm tâm này hấp dẫn vô cùng.
Hắn lần này không làm khó Chu Chu, đem bao điểm tâm để trước mặt hắn, nhìn hắn vui vẻ ăn uống, bản thân bất tri bất giác cũng trở nên tâm tình vui vẻ. Hơn hai mươi năm qua, hắn lần đầu tiên tâm ý vì tình tự của người khác mà biến đổi, à nhưng…. cái người này không thể gọi là người, hắn chỉ là một cái đầu trư.
Trư, không sai, hắn là trư, cho dù đã thành tinh, nhưng đúng là một cái đầu trư. Ta. . . Ta sao lại sản sinh cảm tình đối với một cái đầu trư như đối với người? Lo lắng hắn phơi nắng, thích đùa giỡn hắn, thậm chí đặc biệt đòi hỏi điểm tâm, để mang về cho hắn, nhìn hắn ăn uống thấy vui vẻ, cũng vì vậy mà thoả mãn, sao vậy. . . ..dường như đã yêu cái đầu heo này.??
Tô Phi Hồng bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ. Hắn không phải đầu gỗ, mấy năm nay tuy rằng không có nạp thiếp, nhưng chốn phong nguyệt cũng không ít lần bước vào. Danh kỹ hoa khôi, đều vì có thể hầu hạ hắn mà vinh hạnh, bởi vậy hắn đối với tâm lý tình ái thập phần mẫn cảm rõ ràng, nên ý thức được chính mình hình như có tư tưởng yêu cái đầu heo, làm hắn thực sự sợ hãi.
Hắn không muốn làm hoàng đế, mà thích yêu một cái đầu trư tựa hồ là một lý do tốt, nhưng mặc dù Tô Phi Hồng có thói quen tuỳ tiện đến đâu nữa, hắn cũng tuyệt không có dũng khí dùng cái lý do bỏ đi này nói với Thái hậu, đến lúc đó chỉ có hai cái kết quả, một là thái hậu sẽ bị chính mình làm cho tức chết; hai là bản thân sẽ bị người chém chết. Ngô, có thể còn có khả năng thứ ba, nhưng cũng chẳng khả quan hơn.
********************** Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.