Chương 255: Anh trai (3)
Hắc Tâm Bình Quả
07/02/2017
“Anh điên à?! Đoạn
Nghiêu…” Thủ đô? Hiện tại Kha Xương Hoàng đang ở thủ đô, trước đây họ
từng một lần không biết tự lượng sức mà theo Mộc Như Lam qua Hồng Kông,
kết quả sau đó thì quá rõ ràng rồi, vậy mà bây giờ Mộc Như Sâm còn muốn
đâm đầu vào chỗ chết nữa sao? Hơn nữa, Đoạn Nghiêu cũng đang ở thủ đô.
Cả hai đều đã biết chuyện Đoạn Nghiêu bắt được nhược điểm của anh em họ, nhưng Mộc Như Sâm vẫn chưa nói cho Mộc Như Lâm biết mình đã tông chết bố ruột của bọn họ.
“Anh không điên!” Mộc Như Sâm hất tay Mộc Như Lâm, “Bây giờ Đoạn Nghiêu căn bản không đếm xỉa đến chúng ta, anh muốn đến đó hỏi chị, có phải chị không cần chúng ta nữa hay không!” Kể từ sau chuyến đi đến núi Alps, Mộc Như Lam đã cấm bọn họ gọi điện, bây giờ đến cả chuyện cô sắp đính hôn cũng là người khác kể lại chọ họ, thế là thế nào? Trước đây chưa bao giờ cô làm vậy! Trước đây chưa bao giờ chị em họ chiến tranh lạnh lâu đến thế!
Mộc Như Lâm thoáng do dự nhưng vẫn nhanh chóng kiên định trở lại, “Đến gọi điện thoại còn không dám nữa là, anh nghĩ khi gặp chị anh sẽ mở miệng được sao? Đoạn Nghiêu đang ở đó, Kha Xương Hoàng cũng đang ở đó, có khi còn chưa thấy mặt chị đâu thì anh đã bị đuổi cổ về rồi.”
Mộc Như Sâm lặng đi, hai tay siết chặt.
“Chỉ là đính hôn thôi Sâm, một thời gian nữa chị ấy sẽ về trường, anh không cần phải tới thủ đô tìm chị ấy làm gì.” Huống chi, kẻ gây chuyện lúc nào cũng có, không đến phiên bọn họ đi quấy rầy chị ấy và Kha Xương Hoàng.
Mộc Như Sâm tính tình nóng nảy, dễ giận mà cũng dễ nguôi, nghe Mộc Như Lâm nói vài câu, cậu dần dần thấy có lý nên không còn ầm ĩ nữa. Cậu cầm di dộng muốn gọi cho Mộc Như Lam, tựa như mọi thứ đã ở ngay trước mắt nhưng không lại dám bước lên nắm lấy, lúc trước là vì lời đe dọa của Đoạn Nghiêu, bây giờ là vì cậu sợ chị sẽ nói rằng chị không cần cậu nữa.
Mộc Như Lâm hơi đau đầu nên đến vườn hoa phía sau tản bộ, tâm trí cậu lúc này rối như tơ vò, với một người lý trí như cậu mà nói thì thứ tình cảm méo mó này quá áp lực. Vừa muốn kiềm chế bản thân nhưng lại vừa nảy sinh tình cảm một cách không thể kiểm soát. Đầu óc cậu như bị bổ làm hai, đau không cách nào chịu nổi.
“Bịch!” một tiếng, Mộc Như Lâm va phải ai đó, sách vở lộp bộp xuống đất.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Giọng một nam một nữ đồng thời vang lên, cả hai đồng thời ngồi xổm xuống, Mộc Như Lâm nhanh tay nhặt sách vở lên xếp gọn gàng rồi đưa cho người mình mới va phải, ngẩng lên nhìn thì hơi ngạc nhiên, người cậu va phải là một cô gái mặc thường phục, sách vở đều mới tinh, có lẽ là học sinh mới chuyển trường đến chưa kịp nhận đồng phục. Cô ấy có một mái tóc đen dài óng ả, da dẻ trắng trẻo mịn màng, mặc dù chỉ ở mức thanh tú dễ nhìn chứ không quá xinh đẹp nhưng cô ta vẫn gây cho người khác một ấn tượng rất mạnh.
Nhưng điều khiến Mộc Như Lâm ngạc nhiên là, trong một thoáng cậu như nhìn thấy bóng dáng Mộc Như Lam ở cô gái này. Lắc lắc đầu, cậu trả sách vở lại cho cô ta rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Cô gái ôm sách vở đứng nhìn theo cậu thiếu niên, lát sau nhếch môi mỉm cười đoạn xoay người rời đi…
Mộc gia.
Khói mù phiêu đãng trong phòng khách bừa bộn, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập cả không gian. Kha Uyển Tình mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù, tay kẹp một điếu thuốc, thoạt nhìn như một người đàn bà lớn tuổi vì bị chồng vứt bỏ lâu năm sinh sa đọa suy sụp.
Bà ta cầm một tờ báo, trên đó đăng tin Mộc Như Lam của Kha gia sắp đính hôn. Tay siết chặt đến mức nổi khớp xương, bà ta phẫn nộ đến run rẩy, “Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!”
Kha Uyển Tình đứng bật dậy, hùng hổ bước tới cửa chính, vừa mở cửa ra, ánh sáng đột ngột tràn vào làm bà ta chảy nước mắt, còn chưa kịp thích ứng thì một bóng đen đã xuất hiện lù lù trước mặt, đó là một người đàn ông mặc vest đeo kính đen, có vẻ ngoài điển hình của một vệ sĩ.
Ông ta nói, “Mộc phu nhân, bà định ra ngoài đấy à?”
Kha Uyển Tình giật mình nhận ra, vội vàng đóng cửa trở vào nhà. Bà ta đã chẳng còn gì cả, thứ duy nhất bà ta có là căn biệt thự này. Đoạn Nghiêu đã nói, nếu bà ta dám bước ra khỏi đây một bước thì hắn sẽ tước nó đi ngay lập tức, mặc cho bà ta trở thành ăn mày đầu đường xó chợ, nên nhớ bà ta đã vay của Đoạn Nghiêu một món tiền khổng lồ ra sao.
Bà ta bị giam lỏng.
Không thể ra ngoài, không thể ra ngoài bôi nhọ Mộc Như Lam, không thể ra ngoài gây phiền cho Mộc Như Lam…
Mỗi ngày, trừ ba bữa cơm và mấy tiếng ngồi xem tivi ra, Kha Uyển Tình không được sờ tới điện thoại bàn cũng như điện thoại di động, bà ta thê thảm chả khác gì một con nghiện thiếu thuốc không tài nào thỏa mãn cơn nghiện của mình.
Ngay từ đầu hắn đã gài bà ta rồi.
Thằng ranh chết tiệt kia...
Cả hai đều đã biết chuyện Đoạn Nghiêu bắt được nhược điểm của anh em họ, nhưng Mộc Như Sâm vẫn chưa nói cho Mộc Như Lâm biết mình đã tông chết bố ruột của bọn họ.
“Anh không điên!” Mộc Như Sâm hất tay Mộc Như Lâm, “Bây giờ Đoạn Nghiêu căn bản không đếm xỉa đến chúng ta, anh muốn đến đó hỏi chị, có phải chị không cần chúng ta nữa hay không!” Kể từ sau chuyến đi đến núi Alps, Mộc Như Lam đã cấm bọn họ gọi điện, bây giờ đến cả chuyện cô sắp đính hôn cũng là người khác kể lại chọ họ, thế là thế nào? Trước đây chưa bao giờ cô làm vậy! Trước đây chưa bao giờ chị em họ chiến tranh lạnh lâu đến thế!
Mộc Như Lâm thoáng do dự nhưng vẫn nhanh chóng kiên định trở lại, “Đến gọi điện thoại còn không dám nữa là, anh nghĩ khi gặp chị anh sẽ mở miệng được sao? Đoạn Nghiêu đang ở đó, Kha Xương Hoàng cũng đang ở đó, có khi còn chưa thấy mặt chị đâu thì anh đã bị đuổi cổ về rồi.”
Mộc Như Sâm lặng đi, hai tay siết chặt.
“Chỉ là đính hôn thôi Sâm, một thời gian nữa chị ấy sẽ về trường, anh không cần phải tới thủ đô tìm chị ấy làm gì.” Huống chi, kẻ gây chuyện lúc nào cũng có, không đến phiên bọn họ đi quấy rầy chị ấy và Kha Xương Hoàng.
Mộc Như Sâm tính tình nóng nảy, dễ giận mà cũng dễ nguôi, nghe Mộc Như Lâm nói vài câu, cậu dần dần thấy có lý nên không còn ầm ĩ nữa. Cậu cầm di dộng muốn gọi cho Mộc Như Lam, tựa như mọi thứ đã ở ngay trước mắt nhưng không lại dám bước lên nắm lấy, lúc trước là vì lời đe dọa của Đoạn Nghiêu, bây giờ là vì cậu sợ chị sẽ nói rằng chị không cần cậu nữa.
Mộc Như Lâm hơi đau đầu nên đến vườn hoa phía sau tản bộ, tâm trí cậu lúc này rối như tơ vò, với một người lý trí như cậu mà nói thì thứ tình cảm méo mó này quá áp lực. Vừa muốn kiềm chế bản thân nhưng lại vừa nảy sinh tình cảm một cách không thể kiểm soát. Đầu óc cậu như bị bổ làm hai, đau không cách nào chịu nổi.
“Bịch!” một tiếng, Mộc Như Lâm va phải ai đó, sách vở lộp bộp xuống đất.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Giọng một nam một nữ đồng thời vang lên, cả hai đồng thời ngồi xổm xuống, Mộc Như Lâm nhanh tay nhặt sách vở lên xếp gọn gàng rồi đưa cho người mình mới va phải, ngẩng lên nhìn thì hơi ngạc nhiên, người cậu va phải là một cô gái mặc thường phục, sách vở đều mới tinh, có lẽ là học sinh mới chuyển trường đến chưa kịp nhận đồng phục. Cô ấy có một mái tóc đen dài óng ả, da dẻ trắng trẻo mịn màng, mặc dù chỉ ở mức thanh tú dễ nhìn chứ không quá xinh đẹp nhưng cô ta vẫn gây cho người khác một ấn tượng rất mạnh.
Nhưng điều khiến Mộc Như Lâm ngạc nhiên là, trong một thoáng cậu như nhìn thấy bóng dáng Mộc Như Lam ở cô gái này. Lắc lắc đầu, cậu trả sách vở lại cho cô ta rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Cô gái ôm sách vở đứng nhìn theo cậu thiếu niên, lát sau nhếch môi mỉm cười đoạn xoay người rời đi…
Mộc gia.
Khói mù phiêu đãng trong phòng khách bừa bộn, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập cả không gian. Kha Uyển Tình mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù, tay kẹp một điếu thuốc, thoạt nhìn như một người đàn bà lớn tuổi vì bị chồng vứt bỏ lâu năm sinh sa đọa suy sụp.
Bà ta cầm một tờ báo, trên đó đăng tin Mộc Như Lam của Kha gia sắp đính hôn. Tay siết chặt đến mức nổi khớp xương, bà ta phẫn nộ đến run rẩy, “Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!”
Kha Uyển Tình đứng bật dậy, hùng hổ bước tới cửa chính, vừa mở cửa ra, ánh sáng đột ngột tràn vào làm bà ta chảy nước mắt, còn chưa kịp thích ứng thì một bóng đen đã xuất hiện lù lù trước mặt, đó là một người đàn ông mặc vest đeo kính đen, có vẻ ngoài điển hình của một vệ sĩ.
Ông ta nói, “Mộc phu nhân, bà định ra ngoài đấy à?”
Kha Uyển Tình giật mình nhận ra, vội vàng đóng cửa trở vào nhà. Bà ta đã chẳng còn gì cả, thứ duy nhất bà ta có là căn biệt thự này. Đoạn Nghiêu đã nói, nếu bà ta dám bước ra khỏi đây một bước thì hắn sẽ tước nó đi ngay lập tức, mặc cho bà ta trở thành ăn mày đầu đường xó chợ, nên nhớ bà ta đã vay của Đoạn Nghiêu một món tiền khổng lồ ra sao.
Bà ta bị giam lỏng.
Không thể ra ngoài, không thể ra ngoài bôi nhọ Mộc Như Lam, không thể ra ngoài gây phiền cho Mộc Như Lam…
Mỗi ngày, trừ ba bữa cơm và mấy tiếng ngồi xem tivi ra, Kha Uyển Tình không được sờ tới điện thoại bàn cũng như điện thoại di động, bà ta thê thảm chả khác gì một con nghiện thiếu thuốc không tài nào thỏa mãn cơn nghiện của mình.
Ngay từ đầu hắn đã gài bà ta rồi.
Thằng ranh chết tiệt kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.