Chương 371: Cởi bỏ
Hắc Tâm Bình Quả
24/05/2020
Editor: Chan_2711
Mộc Như Lam ở trong phòng tắm ngâm nga hát. Bàn chải nhẹ nhàng cọ balo của cô, bọt trắng dính một chút trên tóc cô, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Mà bên cạnh có đặt một chiếc đầu người... (edit đến đây sợ dã man hic).
Giống như tưởng tượng ra dáng vẻ bị hù dọa của người bên kia, nụ cười của Mộc Như Lam càng thêm sâu, đôi chân thon dài nâng lên rồi lại hạ xuống, “Dọa cô sợ rồi sao? Thật là xấu hổ mà.”
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt tái nhợt, rất khó coi, bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại: “Cô... Tại sao điện thoại lại ở trong tay cô? Người phụ nữ kia đâu?”
“Tần tiểu thư thật khiến cho người ta đau lòng. Tôi thiếu chút nữa chết lạnh ở hầm băng, vậy mà Tần tiểu thư định một lời giải thích cũng không có sao?” Giọng nói của Mộc Như Lam vẫn như cũ dịu dàng không có chút lạnh lùng, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, không bình thường.
“Cô nói bậy!” Tần Lãnh Nguyệt vội vàng phủ nhận, tiếp tục nói: “Tôi chỉ là nghe được tình hình bên dưới nên mới biết được chuyện gì xảy ra thôi. Tôi gọi cho cô ta chẳng qua muốn hỏi tại sao cô ta lại làm như vậy mà thôi. Cô đừng có vu khống cho tôi!”
“Có đúng là như vậy không? Cô có bằng chứng chứng minh tôi xúi giục cô ta sao?!” Giọng Tần Lãnh Nguyệt cao lên, giống như làm như vậy sẽ khiến cô ta tự tin và lời nói có sức thuyết phục hơn.
“Cô có biết không?” Mộc Như Lam từ trong nước đứng lên, tiếng nước tí tách rơi xuống nền gạch, chảy qua thân hình duyên dáng, trắng nõn của cô. Cô đi tới trước gương, mặt kính bị bao phủ bởi sương mù màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo. Cô vươn ngón tay trắng trẻo vẽ lên mặt gương, lộ gương mặt ác quỷ đang cười, tiếp tục nói: “Thật ra, trước đây tôi đã bắt đầu không nhìn chứng cứ mà làm việc rồi.”
Tay Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên run lên, lập tức tắt điện thoại. Cô ta sợ hãi nhìn bốn phía, cảm thấy mùa thu năm nay lạnh đến mức dọa người.
Một lúc sau cô ta mới nhớ ra Mộc Như Lam vẫn chưa trả lời cô ta tại sao điện thoại của nữ y tá lại ở trên tay cô. Cô ta cắn môi, gọi lại lần nữa nhưng lần này không có tín hiệu.
Mộc Như Lam mỉm cười, cầm giày cao gót trên tay dùng lực thật mạnh đánh xuống chiếc điện thoại trước mặt, mãi cho đến khi nó vỡ nát mới thôi. Sau đó ném toàn bộ vào trong bồn cầu, nhấn nút xả, thoáng chốc cuốn trôi toàn bộ, một mảnh nhỏ cũng không nhìn thấy.
“Mình càng ngày càng tệ mà. Hủy thi diệt tích cũng làm thuận như vậy, nhưng thật sự không sao chứ?” Mộc Như Lam nhìn vào khoảng trống trong bồn cầu, tay cầm giày cao gót nghiêng đầu nhìn về chiếc balo đặt một bên trên mặt đất, nụ cười dịu dàng, thôi... Ai bảo cô ta đáng chết như vậy chứ? Biến thái thật sự ghét nhất bị xúc phạm, nếu như vẫn đầu thai làm người, mong cô ta sẽ làm người có lễ phép.
Từ trên giá lấy xuống khăn tắm sạch sẽ bao lấy cơ thể, mái tóc ẩm ướt rồi đi ra ngoài. Cùng lúc đó cửa phòng bị mở ra, đôi mắt xinh đẹp và mắt ưng lạnh lùng, sắc bén chạm nhau, hai người đồng thời ngẩn ra.
Cô gái vẫn để chân trần, bởi vì vừa tắm xong nên khăn tắm khoác trên người lộ ra vài chỗ ướt, giọt nước ái muội xoẹt qua da thịt chạy vào trong khăn tắm. Cô giống như một đóa hoa sen vừa trồi nên khỏi mặt nước, kiều diễm, ướt át, khiến người ta muốn lại gần hái xuống.
“Có việc gì sao?” Mộc Như Lam rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Bạch Mạc Ly cũng bình tĩnh lại, không thể nhận ra được hắn đang cau màu, lạnh lùng nói: “Vào xem có phải cô chết ở bên trong rồi hay không.” Ở ngay trước mặt một người đàn ông mà ăn mặc như thế này vậy mà không xấu hổ, nữ nhân này thật sự là không cần mặt mũi.
“Ơ, anh gõ cửa sao? Thật xin lỗi tôi không nghe thấy.” Ghé thăm đúng lúc cô đang đập vỡ di động.
“Không có việc gì thì xuống dưới tầng.” Bạch Mạc Ly không thể kiềm chế được quét mắt nhìn thân hình bao phủ bởi khăn tắm của cô. Đột nhiên, ra ngoài, đóng cửa lại.
Mộc Như Lam chớp mắt vài cái, không để tâm lắm, chậm rãi đến trước tủ quần áo lấy quần áo mặc vào.
Dưới lầu.
Trong đại sảnh, mấy người cao tầng (người có địa vị cao) ngồi trên sopha, mỗi người ngồi một chỗ.
“Vẫn không tìm thấy người phụ nữ kia, chẳng lẽ cô ta biến mất không thấy tăm hơi?” Hắc Báo lại nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cơ thể run lên, “Đây là có quỷ ư?!”
“Theo những gì CCTV ghi lại được cũng không tìm thấy bóng dáng cô ta.”
“Thật sự rất kỳ lạ. Mộc Như Lam thì tìm được, nhưng người phụ nữ kia thì lại biến mất.” Tả Nhất Tiễn thấy chuyện này rất hoang đường, sự viễc phát triển có chút không thích hợp.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, bọn họ quay lại, nhìn thấy Bạch Mạc Ly đang đi xuống bèn đồng thanh hô: “Boss”
“Gọi Tần Lãnh Nguyệt đến đây cho tôi.” Bạch Mạc Ly lạnh lùng nói.
Lập tức có người đúng dậy đi gọi cô ta. Nữ y tá kia là do cô ta cố gắng đề cử, hiện tại xảy ra chuyện như vậy Tần Lãnh Nguyệt đừng hỏng thoát khỏi liên quan. Đương nhiên, không phải hoàn toàn vì Mộc Như Lam, mà là nội bộ Bạch Đế bọn họ tồn tại loại người như vậy chính là điểm bất lợi. Ai mà biết sau này cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì chứ.
Phía bên Tần Lãnh Nguyệt, cô ta biết sẽ có người qua gọi nên đã chuyển bị tốt mọi thứ. Lời thoại và tâm lý đều chuẩn bị tốt, cô ta tuyệt đối sẽ không bị người phụ nữ vô dụng kia liên lụy, không bao giờ! Cô ta đúng là muốn làm chủ mãu đương gia của Bạch Đế, làm sao có thể thua bởi mấy chuyện vặt vãnh như thế này chứ.
Tần Lãnh Nguyệt bước vào trong phòng, nhìn thấy Bạch Mạc Ly liền nỏmojt nụ cười vui sướng, dịu dàng. Thoạt nhìn giống như được ánh sáng của tình mẹ thiêng liêng bao phủ, thiêng liêng lại vô tội, giống như hoàn toàn không biết tại sao mình bị gọi đến nơi này.
“Bạch đại ca.”
Tất cả mọi người nhìn cô ta, sắc mặt khác nhau, ý tứ không rõ ràng.
Tuyết Khả hỏi: “Tình hình bên kia cô biết rồi chứ?”
Tần Lãnh Nguyệt nhìn Tuyết Khả, nụ cười trên mặt có chút khổ sở, khó chịu, nói: “Đúng vậy, không ngờ cô ấy làm ra loại chuyện này. Tôi thấy rất xấu hổ. Vừa rồi tôi gọi cho cô ấy muốn hỏi tại sao lại làm như vậy, kết quả phát hiện ra điện thoại của cô ấy đang ở trong tay Mộc tiểu thư, làm tôi giật cả mình. Không biết hiện tại Mộc tiểu thư thế nào rồi?”
Mấy người có mặt kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. Tuyết Khả khẽ cau mày hỏi: “điện thoại của người phụ nữ kia ở trong tay Mộc Như Lam?” Bình thường, điện thoại là vật bất ly thân, sẽ không dễ dàng rơi vào tay người lạ. Trừ khi bị rơi ra ngoài hoặc là bị trộm mất,
hoặc là không có sức phản kháng bị người khác lấy đi...
Tần Lãnh Nguyệt gật đầu: “Ừ, đúng vậy. tôi vừa mới gọi cho cô ấy, nhưng người nghe máy là Mộc tiểu thư.” Cô ta nói xong nắm chặt nắm đấm. Cô ta dẫ nghĩ vô số nguyên nhân tại sao điện thoại của người phụ nữ kia lại nằm trong tay Mộc Như Lam. Thật sự quá kỳ lạ, mặc dù điện thoại nằm trong tay Mộc Như Lam nhưng giọng điệu nói chuyện của cô chẳng có chút nào giống với một người suýt chết. Người bình thường gặp loại chuyện như vậy làm sao có thể bình tĩnh như thế. Tần Lãnh Nguyệt lớn mật đặt ra một giả thuyết.
Không ai nói chuyện, đưa mắt nhìn nhau. Sự việc có chút kì lạ.
Trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu lại. Thấy đầu Mộc Như Lam còn ướt, cô mặc áo len cánh dơi cao cổ và quần jean. Thấy mọi người cũng đang nhìn mình, cô hơi ngỡ ngàng, dừng bước, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Điện thoại của người phụ nữ kia nằm trong tay cô?” Tuyết Khả hỏi.
“Cô muốn hỏi người mà Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư sai khiến đẩy tôi vào hầm băng muốn tôi chết lạnh ở đó ấy hả?” Mộc Như Lam suy nghĩ, chần chừ hỏi.
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt lập tức cứng đờ, thiếu chút nữa buột miệng phủ nhận. Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, phần nào khiến cô ta tình táo lại, viền mắt ủng đỏ, nói: “Mộc tiểu thư... Xin đừng vì chuyện lần đó mà nói những lời như vậy.”
“Rất xin lỗi, có điều tôi cũng rất nghi ngờ, tại sao cô lại phải nói những lời này với tôi cơ chứ? Tôi chỉ lặp lại lời của cô ấy một lần nữa mà thôi, tôi thiếu chút nữa bị giết chết đó. Đây là kỉ niệm khiến người ta cảm thấy không vui vẻ mà.” Mộc Như Lam nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn Tần Lãnh Nguyệt lạnh đi rất nhiều. Nữ y tá là do Tần Lãnh Nguyệt cố gắng đề cử, ngoài trừ bọn họ ra người khác căn bản không hề biết, huống hồ là Mộc Như Lam?
“Nói bậy! điện thoại ở trong tay cô, người chắc chắn đã bị cô giết rồi! Hiện tại, cô cái gì cũng có thể nói!” Cô ta cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhưng lại càng không có biện pháp. Chỉ cần nghe giọng nói của Mộc Như Lam cô ta liền có cảm giác mình bị dồn vào chỗ chết.
Mộc Như Lam bị cô ta dọa sợ, nụ cười dịu dàng dần biến mất, nói: “Theo như cô nói thì điện thoại của vị tiểu thư kia ở trong tay tôi, Tần tiểu thư chẳng lẽ muốn giết tôi đến mức sinh ra ảo giác sao?”
“Cô đang nói dối! Cô...”
“Đủ rồi.” Bạch Mạc Ly cắt đứt lời nói của Tần Lãnh Nguyệt sắp trở nên cuồng loạn.
Tần Lãnh Nguyệt nhìn về phía hắn, mắt ưng lạnh lùng giống như chưa từng tồn tại thứ gọi là tình cảm. Cổ họng nghẹn lại, khóe mắt cô ta rơi xuống những giọt nước mắt. Nhìn về phía những người khác, phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn cô ta chẳng có một chút tín nhiệm, bọn họ càng tin tưởng Mộc Như Lam hơn cô ta mặc dù sự thật đúng là như vậy. Bị mọi người vứt bỏ đúng là cảm giác vô cùng đáng sợ.
“Đuổi cô ta đi” Bạch Mạc Ly kiềm chế chính mình không nói câu giết cô ta.
Tần Lãnh Nguyệt khó tin nhìn Bạch Mạc Ly, nói: “Bạch đại ca! Anh muốn đuổi em đi... Đuổi đi đâu? Hả? Em là vợ tương lai của anh, trong bụng em còn có đứa con của anh, tại sao anh lại nói như vậy?”
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, nhưng không ai vì cô ta mà lên tiếng. Cho dù Tần Lãnh Nguyệt có giãy dụa, điên loạn, gào thét ra làm sao ai cũng mặc kệ cô ta. Cô ta có hôn mê bất tỉnh cũng không thoát khỏi số phận bị đuổi khỏi Đế chế Bạch.
Nhưng rất dễ nhận thấy, tâm trạng mọi người đều bị thay đổi. Ánh mắt nhìn Mộc Như Lam cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm, từ khi cô bắt đầu xuất hiện ở nước Mỹ tình trạng công việc của bọn họ nhiều vô kể.
Mộc Như Lam cũng không để ý, cô đối với bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì. Tất nhiên, không cần bọn họ có thiện cảm với cô làm gì.
“Canh gừng và thuốc đã được đưa đến phòng cô, đi lên dùng đi.” Tuyết Khả nhìn cô, tiếp tục nói: “Còn nữa, giao chiếc chìa khóa ra đây, cô lập tức sẽ được đưa về học viện Bạch Đế.” (=)) thân phận chị tui hơi bị to đấy cứ liệu!!)
Ánh mắt Mộc Như Lam dừng trên người Bạch Mạc Ly, lên tiếng: “Vậy thi mời xin lỡi và cảm ơn tôi nhanh một chút. Tôi cũng không thích nhìn thấy mấy người.”
“Này! Nữ nhân này, cô...” Hắc Báo nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Mộc Như Lam.
Sắc mặt những người khác càng khó coi, nữ nhân này kiếp trước có ân oán với họ sao? Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp người nào khiến bọn họ uất ức như vậy đâu! Đánh không được mà chửi cũng không xong, mẹ kiếp! Thật khiến người khác phát bực.
Mộc Như Lam lười để ý bọn họ, xoay người đi lên tầng. Khóe môi gợi lên nụ cười vui sướng, đừng quá coi thường sự cố chấp của biến thái nha. Bọn họ chỉ vì con mồi mà tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực để làm công việc giăng tơ kết võng của thợ săn, muốn cái gì nhất định phải giành được.
Bạch Mạc Ly nhìn bóng lưng Mộc Như Lam, ánh mắt một mảnh âm u.
Từng đôi mắt nhìn về phía Bạch Mạc Ly, bọn họ muốn nói sẽ không nói lời xin lỗi và cảm ơn Mộc Như Lam. Lấy lại được chiếu chìa khóa mới là điều quan trọng không phải sao? Chỉ có điều cuối cùng không ai lên tiếng.
Bên kia.
Hầm băng được mở ra, một nam một nữ mặc áo blouse dài đi vào. Mở đèn hầm băng lên.
“Mang thi thể nữ lần trước chúng ta đánh dấu lại đây.” Người phụ nữ đẩy cái giá lại, nói. (thực ra nó là cái giường có chân đẩy mà bệnh viện dùng để di chuyển bệnh nhân sau khi mổ ra ngoài ý mọi người)
Người đàn ông nhất thời quên mất, lần trước đánh đâu một thi thể nữ đặt trong một ngăn kéo. Vì vậy, do dự kéo ra một ngăn kéo, thấy một thi thể không đầu hơi kinh ngạc, có chút khó hiểu: “Lại có thi thể mới được đưa vào đây sao?”
“Ai biết... Quan tâm làm gì, dù sao chúng ta có cái dùng là được rồi.” Người phụ nữ không quan tâm nói.
“Ừ, cũng đúng.” Người đàn ông đóng ngăn kéo lại, tiếp tục tìm thi thể nữ mà họ đã đánh dấu, cuối cùng tìm thấy một bộ thi thể máu me khắp người, hoảng sợ. Sau đó tức giận nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, thi thể trước khi mang vào đây phải sử lý máu sạch sẽ cơ mà!”
“Lát nữ cho người vào đây xử lý, rửa sạch sẽ là được mà.”
“Không được, quá sơ ý, lát nữa nhất định phải nói lại cho họ mới được. Nhìn thôi cũng quá dọa người.”
“...”
Mộc Như Lam ở trong phòng tắm ngâm nga hát. Bàn chải nhẹ nhàng cọ balo của cô, bọt trắng dính một chút trên tóc cô, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Mà bên cạnh có đặt một chiếc đầu người... (edit đến đây sợ dã man hic).
Giống như tưởng tượng ra dáng vẻ bị hù dọa của người bên kia, nụ cười của Mộc Như Lam càng thêm sâu, đôi chân thon dài nâng lên rồi lại hạ xuống, “Dọa cô sợ rồi sao? Thật là xấu hổ mà.”
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt tái nhợt, rất khó coi, bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại: “Cô... Tại sao điện thoại lại ở trong tay cô? Người phụ nữ kia đâu?”
“Tần tiểu thư thật khiến cho người ta đau lòng. Tôi thiếu chút nữa chết lạnh ở hầm băng, vậy mà Tần tiểu thư định một lời giải thích cũng không có sao?” Giọng nói của Mộc Như Lam vẫn như cũ dịu dàng không có chút lạnh lùng, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, không bình thường.
“Cô nói bậy!” Tần Lãnh Nguyệt vội vàng phủ nhận, tiếp tục nói: “Tôi chỉ là nghe được tình hình bên dưới nên mới biết được chuyện gì xảy ra thôi. Tôi gọi cho cô ta chẳng qua muốn hỏi tại sao cô ta lại làm như vậy mà thôi. Cô đừng có vu khống cho tôi!”
“Có đúng là như vậy không? Cô có bằng chứng chứng minh tôi xúi giục cô ta sao?!” Giọng Tần Lãnh Nguyệt cao lên, giống như làm như vậy sẽ khiến cô ta tự tin và lời nói có sức thuyết phục hơn.
“Cô có biết không?” Mộc Như Lam từ trong nước đứng lên, tiếng nước tí tách rơi xuống nền gạch, chảy qua thân hình duyên dáng, trắng nõn của cô. Cô đi tới trước gương, mặt kính bị bao phủ bởi sương mù màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo. Cô vươn ngón tay trắng trẻo vẽ lên mặt gương, lộ gương mặt ác quỷ đang cười, tiếp tục nói: “Thật ra, trước đây tôi đã bắt đầu không nhìn chứng cứ mà làm việc rồi.”
Tay Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên run lên, lập tức tắt điện thoại. Cô ta sợ hãi nhìn bốn phía, cảm thấy mùa thu năm nay lạnh đến mức dọa người.
Một lúc sau cô ta mới nhớ ra Mộc Như Lam vẫn chưa trả lời cô ta tại sao điện thoại của nữ y tá lại ở trên tay cô. Cô ta cắn môi, gọi lại lần nữa nhưng lần này không có tín hiệu.
Mộc Như Lam mỉm cười, cầm giày cao gót trên tay dùng lực thật mạnh đánh xuống chiếc điện thoại trước mặt, mãi cho đến khi nó vỡ nát mới thôi. Sau đó ném toàn bộ vào trong bồn cầu, nhấn nút xả, thoáng chốc cuốn trôi toàn bộ, một mảnh nhỏ cũng không nhìn thấy.
“Mình càng ngày càng tệ mà. Hủy thi diệt tích cũng làm thuận như vậy, nhưng thật sự không sao chứ?” Mộc Như Lam nhìn vào khoảng trống trong bồn cầu, tay cầm giày cao gót nghiêng đầu nhìn về chiếc balo đặt một bên trên mặt đất, nụ cười dịu dàng, thôi... Ai bảo cô ta đáng chết như vậy chứ? Biến thái thật sự ghét nhất bị xúc phạm, nếu như vẫn đầu thai làm người, mong cô ta sẽ làm người có lễ phép.
Từ trên giá lấy xuống khăn tắm sạch sẽ bao lấy cơ thể, mái tóc ẩm ướt rồi đi ra ngoài. Cùng lúc đó cửa phòng bị mở ra, đôi mắt xinh đẹp và mắt ưng lạnh lùng, sắc bén chạm nhau, hai người đồng thời ngẩn ra.
Cô gái vẫn để chân trần, bởi vì vừa tắm xong nên khăn tắm khoác trên người lộ ra vài chỗ ướt, giọt nước ái muội xoẹt qua da thịt chạy vào trong khăn tắm. Cô giống như một đóa hoa sen vừa trồi nên khỏi mặt nước, kiều diễm, ướt át, khiến người ta muốn lại gần hái xuống.
“Có việc gì sao?” Mộc Như Lam rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Bạch Mạc Ly cũng bình tĩnh lại, không thể nhận ra được hắn đang cau màu, lạnh lùng nói: “Vào xem có phải cô chết ở bên trong rồi hay không.” Ở ngay trước mặt một người đàn ông mà ăn mặc như thế này vậy mà không xấu hổ, nữ nhân này thật sự là không cần mặt mũi.
“Ơ, anh gõ cửa sao? Thật xin lỗi tôi không nghe thấy.” Ghé thăm đúng lúc cô đang đập vỡ di động.
“Không có việc gì thì xuống dưới tầng.” Bạch Mạc Ly không thể kiềm chế được quét mắt nhìn thân hình bao phủ bởi khăn tắm của cô. Đột nhiên, ra ngoài, đóng cửa lại.
Mộc Như Lam chớp mắt vài cái, không để tâm lắm, chậm rãi đến trước tủ quần áo lấy quần áo mặc vào.
Dưới lầu.
Trong đại sảnh, mấy người cao tầng (người có địa vị cao) ngồi trên sopha, mỗi người ngồi một chỗ.
“Vẫn không tìm thấy người phụ nữ kia, chẳng lẽ cô ta biến mất không thấy tăm hơi?” Hắc Báo lại nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cơ thể run lên, “Đây là có quỷ ư?!”
“Theo những gì CCTV ghi lại được cũng không tìm thấy bóng dáng cô ta.”
“Thật sự rất kỳ lạ. Mộc Như Lam thì tìm được, nhưng người phụ nữ kia thì lại biến mất.” Tả Nhất Tiễn thấy chuyện này rất hoang đường, sự viễc phát triển có chút không thích hợp.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, bọn họ quay lại, nhìn thấy Bạch Mạc Ly đang đi xuống bèn đồng thanh hô: “Boss”
“Gọi Tần Lãnh Nguyệt đến đây cho tôi.” Bạch Mạc Ly lạnh lùng nói.
Lập tức có người đúng dậy đi gọi cô ta. Nữ y tá kia là do cô ta cố gắng đề cử, hiện tại xảy ra chuyện như vậy Tần Lãnh Nguyệt đừng hỏng thoát khỏi liên quan. Đương nhiên, không phải hoàn toàn vì Mộc Như Lam, mà là nội bộ Bạch Đế bọn họ tồn tại loại người như vậy chính là điểm bất lợi. Ai mà biết sau này cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì chứ.
Phía bên Tần Lãnh Nguyệt, cô ta biết sẽ có người qua gọi nên đã chuyển bị tốt mọi thứ. Lời thoại và tâm lý đều chuẩn bị tốt, cô ta tuyệt đối sẽ không bị người phụ nữ vô dụng kia liên lụy, không bao giờ! Cô ta đúng là muốn làm chủ mãu đương gia của Bạch Đế, làm sao có thể thua bởi mấy chuyện vặt vãnh như thế này chứ.
Tần Lãnh Nguyệt bước vào trong phòng, nhìn thấy Bạch Mạc Ly liền nỏmojt nụ cười vui sướng, dịu dàng. Thoạt nhìn giống như được ánh sáng của tình mẹ thiêng liêng bao phủ, thiêng liêng lại vô tội, giống như hoàn toàn không biết tại sao mình bị gọi đến nơi này.
“Bạch đại ca.”
Tất cả mọi người nhìn cô ta, sắc mặt khác nhau, ý tứ không rõ ràng.
Tuyết Khả hỏi: “Tình hình bên kia cô biết rồi chứ?”
Tần Lãnh Nguyệt nhìn Tuyết Khả, nụ cười trên mặt có chút khổ sở, khó chịu, nói: “Đúng vậy, không ngờ cô ấy làm ra loại chuyện này. Tôi thấy rất xấu hổ. Vừa rồi tôi gọi cho cô ấy muốn hỏi tại sao lại làm như vậy, kết quả phát hiện ra điện thoại của cô ấy đang ở trong tay Mộc tiểu thư, làm tôi giật cả mình. Không biết hiện tại Mộc tiểu thư thế nào rồi?”
Mấy người có mặt kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. Tuyết Khả khẽ cau mày hỏi: “điện thoại của người phụ nữ kia ở trong tay Mộc Như Lam?” Bình thường, điện thoại là vật bất ly thân, sẽ không dễ dàng rơi vào tay người lạ. Trừ khi bị rơi ra ngoài hoặc là bị trộm mất,
hoặc là không có sức phản kháng bị người khác lấy đi...
Tần Lãnh Nguyệt gật đầu: “Ừ, đúng vậy. tôi vừa mới gọi cho cô ấy, nhưng người nghe máy là Mộc tiểu thư.” Cô ta nói xong nắm chặt nắm đấm. Cô ta dẫ nghĩ vô số nguyên nhân tại sao điện thoại của người phụ nữ kia lại nằm trong tay Mộc Như Lam. Thật sự quá kỳ lạ, mặc dù điện thoại nằm trong tay Mộc Như Lam nhưng giọng điệu nói chuyện của cô chẳng có chút nào giống với một người suýt chết. Người bình thường gặp loại chuyện như vậy làm sao có thể bình tĩnh như thế. Tần Lãnh Nguyệt lớn mật đặt ra một giả thuyết.
Không ai nói chuyện, đưa mắt nhìn nhau. Sự việc có chút kì lạ.
Trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu lại. Thấy đầu Mộc Như Lam còn ướt, cô mặc áo len cánh dơi cao cổ và quần jean. Thấy mọi người cũng đang nhìn mình, cô hơi ngỡ ngàng, dừng bước, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Điện thoại của người phụ nữ kia nằm trong tay cô?” Tuyết Khả hỏi.
“Cô muốn hỏi người mà Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư sai khiến đẩy tôi vào hầm băng muốn tôi chết lạnh ở đó ấy hả?” Mộc Như Lam suy nghĩ, chần chừ hỏi.
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt lập tức cứng đờ, thiếu chút nữa buột miệng phủ nhận. Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, phần nào khiến cô ta tình táo lại, viền mắt ủng đỏ, nói: “Mộc tiểu thư... Xin đừng vì chuyện lần đó mà nói những lời như vậy.”
“Rất xin lỗi, có điều tôi cũng rất nghi ngờ, tại sao cô lại phải nói những lời này với tôi cơ chứ? Tôi chỉ lặp lại lời của cô ấy một lần nữa mà thôi, tôi thiếu chút nữa bị giết chết đó. Đây là kỉ niệm khiến người ta cảm thấy không vui vẻ mà.” Mộc Như Lam nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn Tần Lãnh Nguyệt lạnh đi rất nhiều. Nữ y tá là do Tần Lãnh Nguyệt cố gắng đề cử, ngoài trừ bọn họ ra người khác căn bản không hề biết, huống hồ là Mộc Như Lam?
“Nói bậy! điện thoại ở trong tay cô, người chắc chắn đã bị cô giết rồi! Hiện tại, cô cái gì cũng có thể nói!” Cô ta cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhưng lại càng không có biện pháp. Chỉ cần nghe giọng nói của Mộc Như Lam cô ta liền có cảm giác mình bị dồn vào chỗ chết.
Mộc Như Lam bị cô ta dọa sợ, nụ cười dịu dàng dần biến mất, nói: “Theo như cô nói thì điện thoại của vị tiểu thư kia ở trong tay tôi, Tần tiểu thư chẳng lẽ muốn giết tôi đến mức sinh ra ảo giác sao?”
“Cô đang nói dối! Cô...”
“Đủ rồi.” Bạch Mạc Ly cắt đứt lời nói của Tần Lãnh Nguyệt sắp trở nên cuồng loạn.
Tần Lãnh Nguyệt nhìn về phía hắn, mắt ưng lạnh lùng giống như chưa từng tồn tại thứ gọi là tình cảm. Cổ họng nghẹn lại, khóe mắt cô ta rơi xuống những giọt nước mắt. Nhìn về phía những người khác, phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn cô ta chẳng có một chút tín nhiệm, bọn họ càng tin tưởng Mộc Như Lam hơn cô ta mặc dù sự thật đúng là như vậy. Bị mọi người vứt bỏ đúng là cảm giác vô cùng đáng sợ.
“Đuổi cô ta đi” Bạch Mạc Ly kiềm chế chính mình không nói câu giết cô ta.
Tần Lãnh Nguyệt khó tin nhìn Bạch Mạc Ly, nói: “Bạch đại ca! Anh muốn đuổi em đi... Đuổi đi đâu? Hả? Em là vợ tương lai của anh, trong bụng em còn có đứa con của anh, tại sao anh lại nói như vậy?”
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, nhưng không ai vì cô ta mà lên tiếng. Cho dù Tần Lãnh Nguyệt có giãy dụa, điên loạn, gào thét ra làm sao ai cũng mặc kệ cô ta. Cô ta có hôn mê bất tỉnh cũng không thoát khỏi số phận bị đuổi khỏi Đế chế Bạch.
Nhưng rất dễ nhận thấy, tâm trạng mọi người đều bị thay đổi. Ánh mắt nhìn Mộc Như Lam cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm, từ khi cô bắt đầu xuất hiện ở nước Mỹ tình trạng công việc của bọn họ nhiều vô kể.
Mộc Như Lam cũng không để ý, cô đối với bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì. Tất nhiên, không cần bọn họ có thiện cảm với cô làm gì.
“Canh gừng và thuốc đã được đưa đến phòng cô, đi lên dùng đi.” Tuyết Khả nhìn cô, tiếp tục nói: “Còn nữa, giao chiếc chìa khóa ra đây, cô lập tức sẽ được đưa về học viện Bạch Đế.” (=)) thân phận chị tui hơi bị to đấy cứ liệu!!)
Ánh mắt Mộc Như Lam dừng trên người Bạch Mạc Ly, lên tiếng: “Vậy thi mời xin lỡi và cảm ơn tôi nhanh một chút. Tôi cũng không thích nhìn thấy mấy người.”
“Này! Nữ nhân này, cô...” Hắc Báo nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Mộc Như Lam.
Sắc mặt những người khác càng khó coi, nữ nhân này kiếp trước có ân oán với họ sao? Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp người nào khiến bọn họ uất ức như vậy đâu! Đánh không được mà chửi cũng không xong, mẹ kiếp! Thật khiến người khác phát bực.
Mộc Như Lam lười để ý bọn họ, xoay người đi lên tầng. Khóe môi gợi lên nụ cười vui sướng, đừng quá coi thường sự cố chấp của biến thái nha. Bọn họ chỉ vì con mồi mà tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực để làm công việc giăng tơ kết võng của thợ săn, muốn cái gì nhất định phải giành được.
Bạch Mạc Ly nhìn bóng lưng Mộc Như Lam, ánh mắt một mảnh âm u.
Từng đôi mắt nhìn về phía Bạch Mạc Ly, bọn họ muốn nói sẽ không nói lời xin lỗi và cảm ơn Mộc Như Lam. Lấy lại được chiếu chìa khóa mới là điều quan trọng không phải sao? Chỉ có điều cuối cùng không ai lên tiếng.
Bên kia.
Hầm băng được mở ra, một nam một nữ mặc áo blouse dài đi vào. Mở đèn hầm băng lên.
“Mang thi thể nữ lần trước chúng ta đánh dấu lại đây.” Người phụ nữ đẩy cái giá lại, nói. (thực ra nó là cái giường có chân đẩy mà bệnh viện dùng để di chuyển bệnh nhân sau khi mổ ra ngoài ý mọi người)
Người đàn ông nhất thời quên mất, lần trước đánh đâu một thi thể nữ đặt trong một ngăn kéo. Vì vậy, do dự kéo ra một ngăn kéo, thấy một thi thể không đầu hơi kinh ngạc, có chút khó hiểu: “Lại có thi thể mới được đưa vào đây sao?”
“Ai biết... Quan tâm làm gì, dù sao chúng ta có cái dùng là được rồi.” Người phụ nữ không quan tâm nói.
“Ừ, cũng đúng.” Người đàn ông đóng ngăn kéo lại, tiếp tục tìm thi thể nữ mà họ đã đánh dấu, cuối cùng tìm thấy một bộ thi thể máu me khắp người, hoảng sợ. Sau đó tức giận nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, thi thể trước khi mang vào đây phải sử lý máu sạch sẽ cơ mà!”
“Lát nữ cho người vào đây xử lý, rửa sạch sẽ là được mà.”
“Không được, quá sơ ý, lát nữa nhất định phải nói lại cho họ mới được. Nhìn thôi cũng quá dọa người.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.