Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 379: Diễn trong diễn

Hắc Tâm Bình Quả

15/07/2020

Editor: Chan_2711

Mong mọi người bỏ chút time đọc dòng này giúp mị:

Từ 20/7-8/8 mị thi kết thúc kì 2 năm nhất, nên lịch đăng truyện sẽ không cố định và 1 tuần có 1/2 vol do cứ cách 3 ngày thi 1 môn ý còn phải ôn nữa. Sau khi thi xong sẽ tặng mọi người chương mới nheee và cố định lịch đăng, đừng ai giục mị sao không có chương mới ạ hic. Cuối cùng là bao giờ full truyện thì mị không chắc, sắp tới mị còn đi học t.anh nên chưa biết ạ hic. Mọi người thấy truyện có mượt hay là có lỗi diễn đạt gì ko ạ? Hãy cmt để em/tớ sửa ạ~~

Mộc Như Lam nhìn tâm trạng không tồi của Ive: “Tôi vẫn đứng được.” Cơ thể hơi bủn rủn mà thôi nhưng lại giống như cô đã đi bộ ba tiếng liên tục.

Hả? Mặc Khiêm Nhân chợt cảm giác được điều gì đó, xoay người về phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt tường giống như có thể nhìn xuyên qua đó. Đám người Yakuza đứng ngoài “bảo vệ” cho Giáo Hội và Bạch Đế vẫn luôn chú ý tới từng cử động của Mặc Khiêm Nhân, hai tay luồn vào trong ống tay áo kimono, bên trong có giấu súng, mà lúc này—

Lạch cạch—

Chìa khóa sau khi được cắm vào bắt đầu xoay tròn.

“Ầm ầm” Tiếng nổ mạnh ở ngoài cửa vang lên, một ánh lửa giống như đám mây hình nấm bay lên, mùi hóa chất bị đốt bốc lên...

Két sắt bên ngoài đã nổ!

Nói cách khác...

Mọi người gắt gao nhìn thứ được cố định ở chính giữa két sắt, ánh mắt sáng rực, thần kinh cũng căng thẳng lên, cảnh giác những người không phải phe mình.

Mahisa nhìn Bạch Mạc Ly và Morse, vươn tay kéo cánh cửa két sắt, thứ bên trong lộ ra.

Tất cả mọi người run lên, thứ được cất giấu bên trong két sắt không phải vàng bạc châu báu mà là hai lọ có hình xoắn ốc, cũng không lớn. Một lọ màu vàng, một lọ màu xanh lục, được cố định ở bên trong két sắt, còn có một tấm card màu đen dùng mút máy màu trắng viết mấy chữ - virus CM và thuốc giải.

Virus CM tên đầy đủ là "Consuming Memory” có nghĩa là “cắn nuốt trí nhớ”. Đây là thành quả sau 30 năm liên tục nghiên cứu của tiến sĩ Desno. Nhưng nói đúng hơn thì đây là thành quả nghiên cứu ngoài ý muốn của ông ta, vốn dĩ thứ ban đầu ông ta muốn nghiên cứu không phải là thứ này, chỉ là trong quá trình thí nghiệm không biết sai sót ở đâu. Lần thử nghiệm trên con chuột bạch nhỏ ông ta mới phát hiện ra, nó không những quên mình chính là con chuột nhỏ, ngược lại lại nhận con thỏ chuồng bên cạnh là mẹ.

Việc này sẽ hoàn toàn xóa đi kí ức của một người, tương đương với việc bị tẩy não và khống chế. Trên thế giới này không có việc gì tốt hơn việc ngươi không phải trẻ con nhưng lại có một bộ não trống rỗng dễ dàng cho việc giáo dục và khống chế.

Thứ nguy hiểm như vậy đúng là không nên tồn tại trên thế giới, việc xóa đi kí ức của một người cũng giống như cướp đi tự do của người đó. Nếu như việc này lộ ra ngoài chắc chắn sẽ đạt được hàng nghìn đơn hàng từ các nơi trên thế giới. Tuy tiến sẽ Desno áy náy với lương tâm nhưng lại luyến tiếc không nỡ hủy bỏ thứ này nên mới thiết kế két sắt để giấu CM virus và thuốc giải. Vì ông ta muốn khi mình chết sẽ chôn thành quả kia xuống đất cùng mình, nhưng không ngờ trợ lý của ông ta vì lòng tham không đấy mà thả tin tức ra ngoài. Trước đó ông ta luôn luôn cảm thấy bất an, lo lắng ngỡ đâu xảy ra bất chắc nên mới thiết kế két sắt phức tạp như vậy.

Thứ bên trong vậy mà lại ngoài dự đoán.

Khóe môi Morse gợi lên nụ cười đầy ẩn ý, y vươn tay muốn lấy đi lọ virus nhưng giây tiếp theo cổ tay bị bắt lại. Bạch Mạc Ly nhìn y hỏi: “Làm nào? Muốn độc chiếm sao?”

Hai bên đột nhiên giơ súng lên, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Mahisa nhìn Morse và Bạch Mạc Ly, sau đó gỡ tay hai người ra, bắt đầu hòa giải: “Ấy, ấy, hai vị, không phải trước đó chúng ta đã thống nhất rồi sao? Thứ trong két sắt mỗi bên một nửa.” Mahisa nói xong, lấy CM virus và thuốc giải ra. Chất lỏng bên trong lọ ở dưới ánh đèn càng thêm óng ánh, chất lỏng giống như bảo thạch trên quý, tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, khiến cho Mahisa lộ rõ ánh mắt si mê. Sau đó ông ta nở nụ cười hèn hạ, xấu xa trực tiếp nhét hai lọ xoắn ốc vào trong ngực.

“Này! Ông...” Hắc Báo thấy vậy mở to hai mắt nhìn, nhưng mới bước được một bước đầu chợt cảm thấy ong ong mọi thứ trước mắt đều xoay như chong chóng, bước thứ hai bắt đầu loạng choạng, xiêu vẹo, rồi trực tiếp đánh mạnh vào Bạch Hổ đứng cạnh, ngã xuống đất.

“Hắc Báo! Bạch Hổ! Hai người...” Người của Đế chế Bạch mở to mắt nhìn, cũng liên tiếp ngã xuống, ý thức hoàn toàn tỉnh táo nhưng cơ thể lại mất đi sức lực, ngã trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Giáo Hội và Mahisa.

Thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút đồng hồ người của Đế chế Bạch lần lượt ngã xuống.

Bạch Mạc Ly một tay để trên két sắt, chống đỡ cơ thể, Morse cười lạnh nâng chân đạp vào đầu gối hắn, khiến Bạch Mạc Ly ngã xuống đất.

Người Giáo Hội nhao nhao cười chế giễu Bạch Mạc Ly.

Morse nhìn về phía Mahisa, ông ta lập tức hiểu y muốn nói gì, vội vàng lấy virus và thuốc giải ra cung kính đưa cho Morse. Morse nhìn hai lọ xoắn ốc trên tay rồi nhìn Mặc Khiêm Nhân đứng ở phía ngoài đám người, thích thú cười: “Anh nói xem tại sao bọn họ lại thành ra như vậy?”

Mặc Khiêm Nhân nhìn đám người Bạch Đế, nói: “Huân hương trên kimono của bọn họ có vấn đề.” Đúng vậy, Mặc Khiêm Nhân vừa mới phát hiện ra, kimono mà Giáo Hội mặc không hề có mùi, mà kimono của Bạch Đế lại có mùi huân hương nhàn nhạt. So với việc động thủ vào thức ăn và rượu thì động thủ trên kimono càng khó phát hiện hơn.

Morse vỗ tay khen ngợi: “Quả nhiên là viện trưởng Amon, thật sự là quá thông minh. Anh thông minh như vậy chắc sẽ không làm những việc không liên đến mình đúng không?”

“Tôi có cần phải làm những điều thừa thãi sao?” Hắn và Bạch Đế chẳng hề có quan hệ, tại sao phải giúp bọn họ chứ?

“Ha ha... Tôi thích người thông minh.” Morse thu lại ý cười, đôi mắt màu xám nhạt u ám giống như cuồng phong ở ngoài khơi nhìn đám người Đế chế Bạch.

Bạch Mạc Ly cho dù bị vây ở thế bị động nhưng mắt ưng vẫn như cũ, lãnh khốc mà sắc bén. Hắn giống như bậc đế vương cao cao tại thượng, coi thường Morse như những con kiến trên mặt đất, nói: “Amon, vậy mà anh lại hợp tác cùng lũ rác rưởi này, thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Yakuza đúng là không dám ra tay với Đế chế Bạch, cho dù hôm nay chúng giết bọn họ ở trong khách nhưng nếu tổng bộ Bạch Đế ở Mỹ mà biết được sau đó sẽ lập tức trả thù chúng. Sở dĩ chúng dám động thủ là vì có Giáo Hội đứng sau chỉ thị mà thôi.

“Giảm bớt nhân lực và tiền của tôi, tạm thời lợi dụng đám rác rưởi này một chút có gì là không thể? Hơn nữa, đã như vậy các người còn dễ dàng trúng chiêu, đúng là ngoài dự đoán cửa tôi, nên sẽ không giở thủ đoạn gì chứ?” Morse nói xong nhìn về phía người nào đó, người nọ lập tức hiểu ý tiến lên, sờ mạch đập của đám người Bạch Đế, sau đó gật đầu, xác nhận bọn họ thật sự đã trúng chiêu.



Morse nheo mắt lại, cảm thấy Bạch Đế dễ dàng trúng chiêu như vậy thật sự khiến người ta có chút không tin.

Lúc này, Mathan nhận được điện thoại, thấp giọng nói vài câu rồi đi đến cạnh Morse nói:

“Tôi vừa nhận được tin, có thế lực từ HongKong chạy tới đây, tôi nghi ngờ là Kha gia.”

“Hóa ra là mời viện trợ.” Morse cuối cùng cũng hiểu ra. Trên thực tế Bạch Đế cũng có người hợp tác, chỉ là không ngờ y sẽ ra tay nhanh như vậy cho nên mới nhất thười ngã ngựa.

“Ném bọn họ lên xe, lập tức rời khỏi nơi này.” Morse nói.

Không lâu sau, từng chiếc xe màu đen nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Người của Yakuza nấp ở bốn phía rừng cây đang chuẩn bị nổ súng thì nhận được mệnh lệnh, thu hồi vũ khí xoay người rời khỏi rừng cây. Âm thanh “soàn soạt, soàn soạt” ở trong bóng tối vang lên.

“Đừng tùy tiện lộn xộn!” Bên eo Mặc Khiêm Nhân xuất hiện một cây súng, giọng nói nghiêm khắc của Morse lên.

Mặc Khiêm Nhân vẫn như cũ, quay đầu nhìn về phía khách sạn, mày nhíu lại, nơi đó giống như có thứ gì đang thu hút hắn, khiến hắn cảm thấy có chút bực bội, lo lắng. Cảm giác thật kỳ lạ... Loại cảm giác này giống như đã từng trải qua...

“Làm sao?” Morse ngồi ở ghế phó lái nhìn Mặc Khiêm Nhân qua kính chiếu hậu, đôi mắt xám nhạt vô cùng nguy hiểm, y tiếp tục hỏi: “Trong khách sạn còn có con mèo nhỏ nào lọt lưới sao?”

Mặc Khiêm Nhân quay đầu lại nhìn Morse, khuôn mặt không có biểu cảm: “Chuyện này còn hỏi tôi, đầu óc anh hưng phấn quá mức cho nên thất thường hơn sao?”

Dứt lời, khóe mắt giống như có một bóng dáng chạy qua, Mặc Khiêm Nhân hơi nghiêng đầu, nhìn qua cửa sổ. Nhìn thấy cảnh vật bên ngoài rất nhanh bị bóng tối bao phủ, hắn hơi đau đầu, khẽ vuốt mi tâm.

...

Khách sạn vốn đã im lặng bây giờ lại càng im lặng hơn, nhân viên quét dọn sạch sẽ phòng ở, tắt đèn, giống như đã hết giờ làm.

Mộc Như Lam nhìn thấy thứ bị chùy sắt kéo trên mặt đất, đó là một miếng da đầu, vẫn còn dính một nắm tóc và kẹp tóc của nữ. Bóng dáng cao lớn, đồ xộ chỉ còn cách cô hai bước chân. Mà lúc này có lẽ bởi vì đã hết giờ làm cho nên nhân viên tắt hết điện ở ngoài hành lang, vì vậy khắp nơi chìm vào trong bóng tối, ngay cả năm ngón tay cũng không thể nhìn thấy.

Mộc Như Lam lặng lẽ cởi guốc ra, nhưng trên đỉnh đầu truyền đến một trận gió lạnh, vẻ mặt Mộc Như Lam biến đổi, lộn một vòng rời khỏi vị trí. Cùng lúc đó, tiếng bình hoa vỡ vụn cùng với tiếng nền nhà bị đập thành một cái hố to. Vị trí Mộc Như Lam nấp ban nãy bây giờ vang lên, lực chùy sắt nện xuống rất lớn đủ để đập đầu Mộc Như Lam thành thịt vụn.

Vốn tưởng rằng bóng tối thuận tiện cho cô hành động nhưng không nghĩ rằng hắn ta thích ứng với bóng tối còn nhanh hơn cô, tai hắn ta quá nhạy bén!

Bởi vì cú lộn ban nãy mà guốc gỗ rơi khỏi chân, Mộc Như Lam nửa quỳ trên mặt đất, trong bóng tối không thể nhìn rõ bóng người, chỉ có thể dựa vào đôi tai mà nhận ra vị trí của đối phương. Cũng may, bước chân của gã ta nặng nề và chùy sắt kéo lê trên mặt đất vẫn luôn phát ra tiếng, nhưng Mộc Như Lam phát hiện gã ta ở ngay trước mặt cô!

“Ầm!” Chùy sắt lại nặng nề đập xuống.

Mộc Như Lam lăn mình tránh thoát, đồng thời tháo thắt lưng obi, vạt áo mở rộng không ít, thuận tiện cho cô hành động.

Kẻ kia giống như mở rộng tầm mắt trong bóng tối, luôn luôn có thể phát hiện ra vị trí của Mộc Như Lam. Hắn ta nâng chùy sắt trên tay rồi hạ xuống, giống như muốn đập nát sàn tatami đến biến dạng, hai chân hắn ta dạng ra, giống như con cá bơi về phía góc chết, đẩy Mộc Như Lam về góc tường. Chùy sắt ngay trên đỉnh đầu đập xuống, ngọn gió nặng như nghìn căn.

“Ầm!” Chùy sắt mạnh mẽ nện xuống, lần thứ hai trong bóng tối tạo ra cái hố to, Mộc Như Lam nhanh nhẹn như con mèo nhỏ, nhanh chóng lăn qua vị trí giữa hai chân đang mở rộng của gã đàn ông. Trên tay cô cầm một cái súng bắn đinh nhỏ, cô dựa vị trí mà mình xác định bắn ra một cây đinh dài, “xoẹt” một giây sau tiếng vải vóc bị đâm thủng, sau đó là tiếng cây đinh hung hăng đâm vào da thịt.

Mộc Như Lam nhanh chóng lăn ra phía sau gã đàn ông, cảnh giác nhìn bóng tối trước mặt.

Gã đàn ông này quá cao to, tốc độ hành động cũng quá nhanh, cô vẫn chưa tìm được nhược điểm, thứ cô mang theo bên người chỉ có cây súng bắn đinh, còn có mảnh dao nhỏ cô luồn vào sợi dây chuyền đeo trên cổ. Một khi phát hiện ra nhược điểm của hắn ta, có thể lập tức lấy ra dùng. Cũng may, đàn ông đều có một nhược điểm chung, cho dù là biến thái lợi hại hơn người cũng không cách nào khắc phục được. Đó chính là “lão nhị”!

Đúng như dự đoán, chùy sắt trên tay tên biến thái kia rơi xuống đất, hắn ta đâu đớn ngã xuống. Phải biết rằng thứ đâm vào “lão nhị” của hắn ta là cây đinh dài 7cm.

Mộc Như Lam lấy điện thoại ra, chiếu sáng bóng tối trước mặt, nhìn thấy phía dưới của gã ta máu chảy lênh láng, thân hình cao lớn như đại thụ ngã trên mặt đất đang uốn éo vì đau đớn.

Cô muốn giết hắn ta...

Mộc Như Lam đứng lên, cây đinh dài 7cm duy nhất đã dùng mất, cho nên cô đưa tay lên tháo chiếc vòng cổ xuống. Cô vừa nhìn tên biến thái vừa tháo con dao nhỏ xuống. Sau đó chậm rãi đi tới gần hắn ta.

Lưỡi dao tuy nhỏ nhưng đủ để cắt đứt động mạch cổ.

Mộc Như Lam chạm rãi đi tới, điện thoại trên tay lướt qua mấy cái lỗ trên sàn nhà, sau đó cô chiếu thẳng vào thân hình như cự hùng (gấu lớn) kia. Hắn ta đưa lưng về phía Mộc Như Lam, cánh tay to khỏe lặng lẽ nắm cán chùy thủy trên mặt đất, hắn ta nhất định phải đập cô thành thịt vụn.

Khoảng cách còn có mấy bước.

Động tác của Mộc Như Lam dừng lại, một con dao giải phẫu sắc bén lạnh thấu xương kề vào cổ cô, lạnh lẽo giống như đã cắt vào da thịt.

Người đàn ông từ phía sau một tay ôm lấy thắt lưng Mộc Như Lam, một tay cầm dao giải phẫu kề vào cổ cô, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt động mạch cổ.

“Gặp được cưng khiến tôi cực kỳ vui sướng, thân ái.” Ive mỉm cười, giọng nói của hắn ta lọt vào tai cô. Động tác và giọng nói của hắn ta cứ như gặp lại bạn thân vậy, hắn ta vươn đầu lưới, liếm qua môi dưới, đôi mắt màu lam vô cùng quỷ dị, lộ rõ ý muốn thèm khát: “Mùi vị thật là ngọt mà, tôi không nhịn được nữa rồi, hãy để tôi ăn em đi thiên sứ xinh đẹp~”

Một giọt máu từ mũi dao chảy xuống.



Biến thái đều là bạch nhãn lang.

Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, né tránh mũi dao sắc nhọn kia, dí súng bắn đinh vào đũng quần hắn ta, mỉm cười nói: “anh Ive không cần thứ này sao?”

“Trong súng vẫn còn đinh sao?” Ive cúi đầu nhìn, dao giải phẫu vẫn kề trên cổ Mộc Như Lam.

“Ai biết được?” Cây súng trên tay quá nặng, Mộc Như Lam bèn buông xuống. Nhưng cách

lớp quần tây màu đen Mộc Như Lam cảm thấy tên biến thái Ive này... Hưng phấn!

Ive buồn rầu nở nụ cười: “Thân ái, em quá nóng nảy rồi đó.”

“Cạch” âm thanh kéo khóa nòng vang lên, Ive thu lại dao giải phẫu, cho dù là biến thái cũng không có nghĩa là không coi trọng “lão nhị” của mình.

Mộc Như Lam nhìn băng đạn trống rỗng, nhún vai nói: “Thật là đáng tiếc, không còn cái đinh nào.”

Ive nhìn Mộc Như Lam một lát rồi cưới phá lên: “Em thật sự là quá nghịch ngợm mà.”

Mộc Như Lam nhún nhún vai, chỉ vào gã biến thái không biết từ lúc nào đã cầm chùy sắt trên tay: “Hắn ta để cho anh phát tiết nhé?”

Dao giải phẫu sắc bén trên tay Ive lấp lóe, nhìn người đàn ông cao lớn, đôi mắt màu lam vặn vẹo mà quỷ dị, giống như thuốc màu bị đổ lênh láng ra bàn.

Không bao lâu sau, chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng một vùng nhỏ trong căn phòng, truyền ra tiếng độc thoại kỳ lạ.

“Hừ... Dạ dày tên này chứa cái gì vậy? não người à?”

“Thật buồn nôn, vì não của hắn quá nhỏ nên mới lấy não bù não sao?”

“Thảo nào, đầu óc của hắn đúng là rất nhỏ, nhìn xem, thật là xấu xí...”

“Được thôi...”

“Thích ăn như vậy, nhét vào miệng hắn luôn đi...”

Trên cao trăng sáng, hai người chậm rãi đi ra từ trong khách sạn, Mộc Như Lam đã thay quần áo của cô, cô mặc một chiếc áo da, nhìn về phía Ive: “Sao anh Ive lại ở đây vậy?”

“Cấp trên đáng ghét ra lệnh, nhưng hắn nên nói thân ái cũng ở đây chứ, như vậy tôi sẽ hăng hái hơn một chút.” Ive cầm chiếc khăn màu trắng nhẹ nhàng lau con dao của mình. Sau đó, chợt nhớ ra điều gì đó, động tác ngừng lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Là ảo giác sao...” Khi hắn ta vừa lên núi liền gặp phải một ánh mắt rất quen thuộc...

“Sao vậy?” Mộc Như Lam nhìn Ive, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì... Giống như gặp lại người quen...”

“Sao dáng vẻ của anh giống như rất kiêng kị người đó vậy? thật bất ngờ nha.” Mộc Như Lam chú ý tới vẻ mặt Ive trở nên cứng nhắc khi nhắc tới người quen kia, không khỏi tò mò. Không ai có thể khiến tên biến thái này cảm thấy kiêng kị, hắn ta vẫn luôn tùy tiện làm bậy, không có dây thần kinh xấu hổ và sợ hãi. Thật đúng là quá ngạc nhiên.

Ive híp mắt cười, nhìn cô nói: “Hãy tin tôi, nếu em gặp người kia em cũng sẽ giống như tôi mà thôi.” Tên kia chính là khắc tinh của biến thái, đời này Ive không muốn gặp lại hắn. Nhớ lúc ban đầu, là hắn ta ngu xuẩn mới coi người đàn ông kia là vật thí nghiệm, tiêm nghiên cứu của mình vào người đó. Ive vẫn luôn cảm thấy mình bị Mặc Khiêm Nhân theo dói, có lẽ rất nhanh sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần Coen. Một nửa nguyên nhân là vì hắn ta tiêm thuốc kháng thể ma túy vào người Mặc Khiêm Nhân, cho nên mới bị nghi ngờ.

“Ồ? Thật sao? Là ai vậy?” Mộc Như Lam ngạc nhiên, ai mà lại lợi hại như vậy? Cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông của mình là lợi hại nhất, vậy mà hiện tại còn có người lợi hại hơn hắn sao?

“Ở Mỹ, nếu em có xem tin tức chắc chắn đã nghe qua của hắn, Amon-viện trường bênh viện tâm thần Coen, chuyên gia tâm lý tội phạm quốc tế quyền uy. Sau này nhìn thấy hắn nhớ trốn một chút.” Ive có lòng tốt nhắc nhớ.

“...” Mộc Như Lam im lặng. Nhìn Ive, nếu như nói cho hắn ta biết Amon chính là người đàn ông của cô, có khi nào người đàn ông này lập tức phát điên giết chết cô không? Nhưng trọng điểm không phải điều này mà là “Anh nhìn thấy hắn ở đâu?” Chẳng lẽ hắn đến Nhật Bản phá án sao?

“Có lẽ là ảo giác, bằng không tại sao hắn lại ở cùng đám người Giáo Hội?” Ive sau khi nhận được mệnh lệnh của Mathan mới từ từ đến đây, hắn ta đã chơi ở Nhật Bản hai ngày rồi mới thong thả đến địa điểm gặp mặt. Nhưng vừa mới đi con đường nhỏ lên đây hắn ta mới phát mình và Giáo Hội lạc nhau. Khi hắn ta đi vào khách sạn liền nghe được tiếng chùy sắt đập nát thứ gì đó, Ive dựa theo cảm giác lần theo rồi gặp được Mộc Như Lam.

Lúc này, điện thoại của Ive vang lên, là Mathan gọi tới, biết được Ive đang ở khách sạn liền nói địa chỉ bảo hắn ta tới đó. Về virus CM, Giáo Hội rất cần thiên tài về y học Ive xử lý.

Sau khi tắt điện thoại Ive nhìn Mộc Như Lam hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không, sẽ có chuyện thú vị đó.”

Mộc Như Lam suy nghĩ một lát: “Chờ tôi một chút.”

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Mạc Ly nhưng hắn không nghe máy, gọi cho Tuyết Khả hay Hắc Báo cũng vậy. Vì vậy cô bèn gật đầu, người của Đế chế Bạch sẽ không vô duyên vô cớ bỏ cô lại. Người của Giáo Hội thoạt nhìn thì có vẻ tốt, nhưng cô lại không liên lạc được với người của Bạch Đế, còn có đám người Yakuza, nhớ tới mục đích những người đó tụ tập lại một chỗ rất dễ dàng đoán được: Bạch Đế đã bị đám người đó tính kế.

Mộc Như Lam vừa mới nhấc chân lên lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt nữa ngã xuống, cũng may Ive bên cạnh kịp thời kéo cô lại.

Ive sờ mạnh của cô, tâm trạng có chút vui sướng, nở nụ cười: “Cũng may không trúng độc trí mạng, nhiều nhất cũng chỉ khiến cưng mất cảm giác thôi, độc này phun ở trên kimono cưng vừa mặc đó. Nhưng có lẽ mặc không lâu nên không nghiêm trọng lắm.” (Ive sau này còn giúp Như Lam dài dài, quý vị hãy yên tâm dù là biến thái nma ko hại Như Lam đâu :v chồng chị bảo kê mà kkkk)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook