Chương 414: Hung thủ 2
Hắc Tâm Bình Quả
17/01/2021
Mộc Như Lam nhìn hắn ta, bờ vai thả lỏng, nụ cười khẽ cong lên nơi khóe
môi, “Tôi tưởng anh muốn xem.” Có nghĩa là cô đang hợp tác với hắn ta.
Hạ Miểu liếc nhìn cô không rõ, tư thế vẫn không đổi dựa vào ghế, liên tục tắt rồi bật chiếc bật lửa trên tay, "Sáng sớm hôm nay cô đi theo những sợi tơ kia đi tới nơi chôn cất thi thể phải không?
"Đúng vậy."
"Tại sao cô lại đi theo những sợi tơ đó?"
"Người bình thường thấy vậy cũng sẽ cảm thấy kì lạ không phải sao?" Mộc Như Lam hỏi ngược lại.
"Vậy sao? Theo tôi được biết, loại tơ đó không có màu sắc hơn nữa rất nhỏ, quấn ở trên cây cối nếu như không quan sát kỹ căn bản sẽ không phát hiện, hơn nữa ở trên sợi tơ hoàn toàn không phát hiện dấu vân tay của cô, toàn bộ quãng đường cô không hề chạm vào nó, người bình thường chắc chắn không như vậy đúng chứ? Hay nói cách khác, cô biết rõ công dụng của sợi tơ đó, hơn nữa còn đang cảnh giác điều gì đó. . . Phải không?" Ánh mắt Hạ Miểu nhìn chằm chằm Mộc Như Lam.
Sắc mặt Mộc Như Lam không thay đổi, mỉm cười nhìn Hạ Miểu, nhịp tim cũng đập chậm hơn một chút.
Gặp phải một đối thủ phiền phức rồi. . .
"Tôi không muốn chạm vào sợi tơ đó là vì tôi là người ưa sạch nhẹ, không được sao?" Mộc Như Lam bình tĩnh trả lời.
Hạ Miểu nhíu mày, bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: "Nhưng, khi ở sân sau nhà cô cô đã di chuyển mấy chậu hoa Thiên Điểu, trên ngón tay còn dính một ít bùn đất, cô phản ứng rất nhanh cho rằng có người trôn thứ gì ở sân sau nhà mình ví dụ như thi thể, phải không?" Người bình thường gặp trường hợp như vậy sẽ vô cùng cảnh giác, hơn nữa nhanh như vậy có thể nhận ra vết máu và thứ được chôn dưới lớp đất có thể là thi thể sao?
Không khí trở nên căng thẳng trong tích tắc.
"Vị hôn phu của tôi là ai, anh ấy làm nghề gì, tôi nghĩ ngài công tố viên cũng nên biết." Mộc Như Lam mỉm cười nói, có một vị hôn phu là chuyên gia tâm lý học tội phạm, cô cũng cảnh giác nhưng việc gì phải sợ chứ, rất bình thường không phải sao?
Lý do này dường như đủ để giải thích hoặc bác bỏ mọi nghi ngờ của Hạ Miểu.
Động tác xoay bật lửa trên tay của Hạ Miểu chậm lại, hắn ta nhìn chằm chằm Mộc Như Lam, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, trông giống như một con sư tử đang thức giấc hay cáu kỉnh, nhưng vẻ mặt vẫn có vẻ chán chường thờ ơ, nhưng đôi mắt trông sắc nét hơn.
“Ngài còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không, tôi nghĩ tôi có thể rời khỏi nơi này, đúng không?” Mộc Như Lam cười hỏi, trong mắt Hạ Miểu lộ ra một chút uy hiếp.
“Nếu cô không phiền, có chuyện này tôi mong nhận được sự hợp tác của cô.” Chiếc bật lửa trong tay Hắc Miêu lại bật ra.
"Mời nói, nếu như có thể giúp được chút gì đó, tôi rất vui."
"Ngoài vụ án hôm nay thật ra thì tôi còn để ý một vụ án nữa." Hắn ta nhìn Mộc Như Lam, từ từ nói: "Đó chính là ‘vụ án bốc hơi khỏi nhân gian’ ba năm trước và vụ án 2 anh em Kim Bưu Hổ, Kim Mạt Lỵ biến mất không dấu vết*. Tôi rất tò mò, ngay cả Amon cũng không tìm được đáp án, rốt cuộc là gặp khó khăn gì chứ."
Mộc Như Lam hơi cụp mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, ngón tay mềm mại không có vết thương hay vết chai. Trước khi đi Ive cho cô một chai thuốc, bôi vào vết sẹo dần dần biến mất, cũng sẽ không để lại vết chai, bàn tay cô mềm mịn như nàng công chúa không cần động tay đến bất cứ thứ gì "Vậy tôi có thể giúp gì cho ngài? Ngài công tố viên cảm thấy chuyện này và tôi có liên quan tới nhau sao?" Giọng nói yếu ớt, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.
Có một ít người biết, Mặc Khiêm Nhân vì cảm thấy hứng thú với vụ án bốc hơi kia cho nên mới nên duyên cùng Mộc Như Lam, bị những người ở Thủ Đô nói thành "Tra án kỳ duyên" (Tra án mà lại xảy ra điều ngoại dự đoán), không biết là may mắn hay là xui xẻo.
"Chẳng lẽ không có quan hệ sao?" Hạ Miểu lơ đãng hỏi ngược lại: "Trong mắt tôi, liên quan không ít."
"Anh nói vậy là có ý gì?" Mộc Như Lam hơi nhíu mày, cô không hiểu hắn ta nói gì, dường như cô không để lại bất kỳ bằng chứng phạm tội nào.
"Ba năm trước* ba thiếu niên kia biến mất không dấu vết sau đó anh em Kim Bưu Hổ và Kim Mạt Mỵ cũng biến mất, đều là những kẻ tham gia vào vụ bắt cóc sáu năm trước, mà cô, không phải là một trong 4 bé gái bị bắt sao? Bốn bé gái bị bắt, chỉ còn lại một mình cô còn sống, mà mấy kẻ bắt cóc cũng không một ai còn sống, không phải là thật kỳ quái sao?"
*Chỗ này raw là 4 năm trước nma t sẽ sửa thành 3 năm cho hợp lý bởi vì: Mộc Như Lam bị bắt cóc năm 11t, mà ba tên bắt cóc kia ngồi từ 3 năm, lúc chúng ra tù và bị Mộc Như Lam giết lúc cô 14t, bây giờ cô mới 17t (Mộc Như Lam thi đh năm 17t, cô qua Mỹ chưa được 1 năm đâu nha mn). Vì vậy, phải là 3 năm trước mới đúng. Với cả chỗ sau tác giả ghi sáu năm trước mà Mộc Như Lam bị bắt cóc năm 11t nên bây giờ cô mới 17t thui.
*(Chi tiết C13, C34 và V27.1)
"Vậy anh nghĩ tôi cũng nên chết đúng không?"
"Đó là cô nghĩ. Càng làm cho người cảm thấy tò mò là, sau nghỉ lại ở khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa trên bức tường trong phòng của bác sĩ pháp y Lưu Miên phát hiện thi thể. Chính là một trong ba thiếu niên của ‘vụ án bốc hơi khỏi nhân gian’, ở thi thể trên người nạn nhân phát hiện sợi tơ, giống hệ với sợi tơ hôm nay tôi phát hiện ở sân sau nhà cô, cho dù là bề ngoài hay nguyên liệu chế tạo. À, đúng rồi, còn cả vụ án mạng của mẹ cô trước mắt khiến Mộc gia ngày càng xuống dốc, đến bây giờ cũng không tìm được hung thủ giết người án, cùng với chuyện ngôi sao đang nổi Bạch Tình hay còn gọi là Bạch Tố Tình gây án rồi bỏ trốn đã hoàn toàn mất tích. . . Cẩn thận suy nghĩ một chút, mỗi người mỗi sự kiện, dường như đều có liên quan đến cô." Hạ Miểu từ từ vừa nói, giọng nói trầm thấp, hơi kéo dài giữa các từ, vừa nói vừa thờ ơ giống như không quan tâm, ánh mắt của hắn ta. . . Rõ ràng là ánh mắt đang nhìn một kẻ giết người hàng loạt.
Mộc Như Lam nhìn hắn ta, nhịp tim đập chậm một chút.
"Chậc, nhịp tim của cô thật kỳ lạ, khi người bình thường đập nhanh hơn còn cô thì chậm lại." Giọng điệu thản nhiên, nhưng Mộc Như Lam lại cảm thấy có chút giễu cợt.
Mộc Như Lam hơi cụp mắt xuống, ngăn cách đôi mắt sâu thẳm, cô đang suy nghĩ, có nên giết người này hay không, người này rất lợi hại cũng rất nguy hiểm, nhưng là nếu như ra tay với hắn ta, thì đồng nghĩa với việc cô là biến thái sẽ bại lộ, hơn nữa cô không rõ về lai lịch của người này, nếu như là người lợi hại thì hỏng bét. . .
Cô đứng lên, cái ghế bị đẩy lui về phía sau, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, cô hơi nhíu mày lại, nhìn qua có chút bực mình và tức giận, “Khi nào có chứng cứ thì nói cho tôi biết những chuyện này. Được không? Tôi không nghĩ có ai sẽ vui khi nghe những lời như thể tôi là một kẻ sát nhân. Tôi nghĩ tôi sẽ ra đi ngay bây giờ. "
Bọn họ còn không có bằng chứng để giam cô, cô chỉ phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai mà thôi, cho nên Mộc Như Lam muốn đi, bọn họ cũng không có tư cách ngăn cô lại.
Hạ Miểu ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng Mộc Như Lam lúc rời đi, thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua xinh đẹp lại yếu ớt. . .
Đôi mắt hắn ta hơi nheo lại, bật lửa trong tay dừng lại, ngón tay cái cử động, nắp bật ra, ngọn lửa nhảy ra, ánh lửa phản chiếu vào mắt hắn ta, đỏ chói, hắn ta lấy một điếu thuốc và châm lửa. Ngọn lửa và làn khói mờ ảo dần dần che khuất ánh mặt của hắn ta.
. . .
Mộc Như Lam đi ra từ trong phòng thẩm vấn, Thái Sử Nương Tử đang định bất chấp tất cả xông vào, nhưng bị Lễ Thân ngăn lại, nếu cô dám xông vào, đảm bảo buổi tối về nhà sẽ bị ba cô đánh.
Thái Sử Nương Tử khoa trương kiểm tra cơ thể Mộc Như Lam một lượt, thấy Mộc Như Lam không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm kéo cô ra ngoài, mặc dù ba cô là cục trưởng cục công an, nhưng trong mắt Thái Sử Nương Tử, đứa bé ngoan không nên đồn cảnh sát, bất kể là vì cái gì.
Dọc theo đường đi Thái Sử Nương Tử cũng nói chuyện về Hạ Miểu, dường như cô không thích hắn ta, trong giọng nói lộ ra mấy phần chán ghét, "Ba tớ đối với tên kia cực kỳ tôn kính giống như hắn ta là tổ tông nhà tớ vậy. . ."
"Nương Tử, nói chuyện chú ý một chút." Lễ Thân vừa lái xe vừa bất đắc dĩ lắc đầu, Lưu Bùi Dương ngồi ớ ghế phụ lái vừa cảm thấy phiền não vừa cố gắng cẩn thận nghe Thái Sử Nương Tử nói, người đàn ông kia nhìn qua có vẻ rất lợi hại.
"Im miệng, đừng ngắt lời tớ." Thái Sử Nương Tử mất hứng trợn mắt nhìn Lễ Thân, "Ta lại nói không sai, ba tớ thật khó hiểu, cho ăn cho ở còn phải cho hắn ta mặt mũi lớn như vậy, ngày thứ nhất vào nhà tớ hắn ta đã đem ‘chứng chứ phạm tội’ mà tớ giấu kĩ lật tẩy trước mặt ba tớ, hại tớ bị ba đánh một trận, không phải chỉ là khi còn bé không hiểu chuyện chọc a di tớ một lần thôi mà, còn tại sao hắn. . ."
"Người nọ có lai lịch như thế nào?" Nghe Thái Sử Nương Tử nói, Lưu Bùi Dương không nhịn được lên tiếng hỏi.
"À, cụ thể lai lịch như thế nào tớ cũng không rõ lắm, nghe ta ba và a di của tớ nói, là Thủ Đô điều xuống, hắn Hạ vậy thì có thể là người của Hạ gia ở kinh thành, nghe nói trước kia luôn ở nước ngoài, nửa năm trước mới trở về, là một người rất lợi hại, mặc dù thật đáng ghét. . ." Dù vậy, Thái Sử Nương Tử cô là một người có yêu có ghét nhưng vẫn luôn biết đúng sai! . . . Mặc dù chuyện này cũng không liên quan lắm.
"Hình như là một người am hiểu tâm lý." Mộc Như Lam mỉm cười lên tiếng.
"Có thể cũng đã từng học qua. Giống như nhiều thám tử và công tố viên rất thông minh khi sử dụng tâm lý học, mặc dù việc sử dụng tâm lý học để giải quyết các vụ án không phổ biến ở Trung Quốc, nhưng ở nước ngoài như Hoa Kỳ, tâm lý học đã được sử dụng rộng rãi trong tội phạm. ” Lễ Thân ở phía trước nói xen vào. Bọn họ biết vị hôn phu của Mộc Như Lam là một nhà tâm lý, Mộc Như Lam nhạy cảm và chú ý đến tâm lý là chuyện bình thường vì.
Mộc Như Lam gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt cô hơi nheo lại.
Có người lẻn vào sân sau nhà cô khi cô ngủ say tối hôm qua, chôn thi thể dưới chậu cây Thiên Điểu, không để lại bất cứ dấu vết gì, cũng không hãm hại ai ở Mộc gia. Nhưng lại cố ý sử dụng sợi tơ mà cô thường dùng, để thu hút sự chú ý của cô, để cô phát hiện thi thể, từ đó tiết lộ một số chuyện của cô. Cho nên đối phương mới dùng cách này để thu hút một số người, chẳng hạn như Hạ Miểu…
Cô có hai kẻ thù, một trong bóng tối, một trong sáng, một có thể đã biết những gì cô đã làm, và kẻ còn lại đang tìm kiếm bằng chứng…
Mộc Như Lam bắt đầu may mắn mình trở lại, nếu như nàng chưa có trở về, hoặc giả cái đó gọi kêu Hạ Miểu nam nhân đang ở nàng không biết dưới tình huống triển khai các loại điều tra, nàng không xác định hắn có thể hay không từ nàng cho là vạn vô nhất thất đích tình huống hạ tìm kiếm ra cái gì, nhưng là ít nhất nàng sẽ không ngồi chờ chết. Mộc Như Lam vui mừng vì cô đã trở lại, nếu cô không trở lại, có lẽ người đàn ông tên Hạ Miểu đã mở nhiều cuộc điều tra khác nhau mà cô không biết. Cô không chắc liệu hắn ta có thể tìm ra điều mà cô cho là ngu ngốc hay không. Nhưng ít nhất cô sẽ không ngồi chờ chết đâu.
"Hội trưởng đại nhân, Đoạn Nghiêu đang điều tra người chôn thi thể là ai, có điều tốt nhất bây giờ mọi người không nên trở về Mộc gia." Lễ Thân nói, "Đoạn Nghiêu ở một mình, nhà cũng lớn, không bằng mọi người tới ở với cậu ấy một thời gian ngắn đi, như vậy cũng tương đối an toàn." Đoạn Nghiêu nhất định sẽ rất vui, hơn nữa Lưu Bùi Dương và Đoạn Nghiêu cũng không thể mãi căng thẳng như vậy được, có Mộc Như Lam ở đó, chắc chắn tình hình cũng thay đổi không ít.
Sống lưng Lưu Bùi Dương cứng đờ, nắm chặt hai tay, nhưng vẫn nói: "Như vậy quả thật cũng tương đối an toàn."
Mộc Như Lam nhìn về phía Lưu Bùi Dương, "Bùi Dương cũng đi cùng tớ đi."
"Tớ. . ."
"Cậu quên những gì tớ đã nói sao?"
Lưu Bùi Dương nghiêng đầu nhìn Mộc Như Lam, thấy đôi mắt ấp ám của cô, một lúc lâu mới nặng nề buông tay, ". . . Được."
Một lúc lâu, Mộc Như Lam để cho Lễ Thân dừng xe ở ven đường, nói rằng cô muốn đến khu biệt thự Thanh Hòa để lấy một ít đồ, , về phần hành lý, vì cô có thể phải đi Bắc Kinh và HongKong trong dịp năm mới. Nên hầu hết quần áo vẫn còn trong vali, khi Lưu Bùi Dương và hai anh em sinh đôi quay lại thu dọn hành lý, nhân tiện họ có thể giúp cô mang theo là được rồi. Mộc Như Lam liên tục bảo đảm trước 5 giờ chiều trước nhất định sẽ có mặt ở nhà Đoạn Nghiêu, Thái Sử Nương Tử mới miễn cưỡng để Mộc Như Lam đi một mình, dù sao ở ban ngày hạ, quả thật rất khó tưởng tượng sẽ phát sinh trạng huống gì. Với tình hình hiện tại thật khó để tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra giữa ban ngày.
Mộc Như Lam bắt một chiếc taxi, đi tới khu biệt thự Thanh Hòa, sau lưng một chiếc xe ô tô bám theo, một tay cầm điếu thuốc đặt trên cửa sổ đang mở, thỉnh thoảng lại búng ra một ít tàn thuốc.
Mộc Như Lam đã đi Mỹ khá lâu, lâu rồi cô mới trở hắc ốc.
Đó vẫn là một con đường rải đầy lá rơi, nó có vẻ yên tĩnh ngay cả vào ban ngày. Mộc Như Lam đút hai tay vào túi áo khoác, đôi giày màu đen giẫm lên những chiếc lá rụng đã mục nát và hơi ẩm ướt, tỏa ra một loại nhớp nháp. Âm thanh không được thoải mái cho lắm, lá cây xào xạc theo gió, yên tĩnh như trên núi, cách xa mọi ồn ào của thế giới bên ngoài.
Rẽ vào con đường dốc dẫn tới hắc ốc của cô, mái nhà hình tam giác lộ ra trên ngọn cây, ngôi nhà màu xám đen luôn có một mùi ám ảnh và đáng sợ, trong một môi trường yên tĩnh như vậy, ngay cả ban ngày, người ta cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, chắc chắn sẽ không có ai sẵn sàng đến gần nó vào ban đêm.
Mộc Như Lam bước đến cánh cổng sắt, cánh cổng sắt đen đã cũ kỹ, hoen ố và hơi bẩn. Bên trong cánh cổng có một cái xích đu được treo trên một cành cây to, gió vừa thổi, lập tức khẽ đung đưa, có một thằng hề (búp bê) môi đỏ như máu nhìn cực kỳ quái dị đang ngồi ở phía trên.
Mộc Như Lam đẩy cánh cổng sắt ra, đám lá rụng dày đặc bị cuốn bay lộ ra đất thối, mùi tanh tưởi cũng thoang thoảng.
Hạ Miểu liếc nhìn cô không rõ, tư thế vẫn không đổi dựa vào ghế, liên tục tắt rồi bật chiếc bật lửa trên tay, "Sáng sớm hôm nay cô đi theo những sợi tơ kia đi tới nơi chôn cất thi thể phải không?
"Đúng vậy."
"Tại sao cô lại đi theo những sợi tơ đó?"
"Người bình thường thấy vậy cũng sẽ cảm thấy kì lạ không phải sao?" Mộc Như Lam hỏi ngược lại.
"Vậy sao? Theo tôi được biết, loại tơ đó không có màu sắc hơn nữa rất nhỏ, quấn ở trên cây cối nếu như không quan sát kỹ căn bản sẽ không phát hiện, hơn nữa ở trên sợi tơ hoàn toàn không phát hiện dấu vân tay của cô, toàn bộ quãng đường cô không hề chạm vào nó, người bình thường chắc chắn không như vậy đúng chứ? Hay nói cách khác, cô biết rõ công dụng của sợi tơ đó, hơn nữa còn đang cảnh giác điều gì đó. . . Phải không?" Ánh mắt Hạ Miểu nhìn chằm chằm Mộc Như Lam.
Sắc mặt Mộc Như Lam không thay đổi, mỉm cười nhìn Hạ Miểu, nhịp tim cũng đập chậm hơn một chút.
Gặp phải một đối thủ phiền phức rồi. . .
"Tôi không muốn chạm vào sợi tơ đó là vì tôi là người ưa sạch nhẹ, không được sao?" Mộc Như Lam bình tĩnh trả lời.
Hạ Miểu nhíu mày, bỏ qua vấn đề này, tiếp tục hỏi: "Nhưng, khi ở sân sau nhà cô cô đã di chuyển mấy chậu hoa Thiên Điểu, trên ngón tay còn dính một ít bùn đất, cô phản ứng rất nhanh cho rằng có người trôn thứ gì ở sân sau nhà mình ví dụ như thi thể, phải không?" Người bình thường gặp trường hợp như vậy sẽ vô cùng cảnh giác, hơn nữa nhanh như vậy có thể nhận ra vết máu và thứ được chôn dưới lớp đất có thể là thi thể sao?
Không khí trở nên căng thẳng trong tích tắc.
"Vị hôn phu của tôi là ai, anh ấy làm nghề gì, tôi nghĩ ngài công tố viên cũng nên biết." Mộc Như Lam mỉm cười nói, có một vị hôn phu là chuyên gia tâm lý học tội phạm, cô cũng cảnh giác nhưng việc gì phải sợ chứ, rất bình thường không phải sao?
Lý do này dường như đủ để giải thích hoặc bác bỏ mọi nghi ngờ của Hạ Miểu.
Động tác xoay bật lửa trên tay của Hạ Miểu chậm lại, hắn ta nhìn chằm chằm Mộc Như Lam, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, trông giống như một con sư tử đang thức giấc hay cáu kỉnh, nhưng vẻ mặt vẫn có vẻ chán chường thờ ơ, nhưng đôi mắt trông sắc nét hơn.
“Ngài còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không, tôi nghĩ tôi có thể rời khỏi nơi này, đúng không?” Mộc Như Lam cười hỏi, trong mắt Hạ Miểu lộ ra một chút uy hiếp.
“Nếu cô không phiền, có chuyện này tôi mong nhận được sự hợp tác của cô.” Chiếc bật lửa trong tay Hắc Miêu lại bật ra.
"Mời nói, nếu như có thể giúp được chút gì đó, tôi rất vui."
"Ngoài vụ án hôm nay thật ra thì tôi còn để ý một vụ án nữa." Hắn ta nhìn Mộc Như Lam, từ từ nói: "Đó chính là ‘vụ án bốc hơi khỏi nhân gian’ ba năm trước và vụ án 2 anh em Kim Bưu Hổ, Kim Mạt Lỵ biến mất không dấu vết*. Tôi rất tò mò, ngay cả Amon cũng không tìm được đáp án, rốt cuộc là gặp khó khăn gì chứ."
Mộc Như Lam hơi cụp mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, ngón tay mềm mại không có vết thương hay vết chai. Trước khi đi Ive cho cô một chai thuốc, bôi vào vết sẹo dần dần biến mất, cũng sẽ không để lại vết chai, bàn tay cô mềm mịn như nàng công chúa không cần động tay đến bất cứ thứ gì "Vậy tôi có thể giúp gì cho ngài? Ngài công tố viên cảm thấy chuyện này và tôi có liên quan tới nhau sao?" Giọng nói yếu ớt, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.
Có một ít người biết, Mặc Khiêm Nhân vì cảm thấy hứng thú với vụ án bốc hơi kia cho nên mới nên duyên cùng Mộc Như Lam, bị những người ở Thủ Đô nói thành "Tra án kỳ duyên" (Tra án mà lại xảy ra điều ngoại dự đoán), không biết là may mắn hay là xui xẻo.
"Chẳng lẽ không có quan hệ sao?" Hạ Miểu lơ đãng hỏi ngược lại: "Trong mắt tôi, liên quan không ít."
"Anh nói vậy là có ý gì?" Mộc Như Lam hơi nhíu mày, cô không hiểu hắn ta nói gì, dường như cô không để lại bất kỳ bằng chứng phạm tội nào.
"Ba năm trước* ba thiếu niên kia biến mất không dấu vết sau đó anh em Kim Bưu Hổ và Kim Mạt Mỵ cũng biến mất, đều là những kẻ tham gia vào vụ bắt cóc sáu năm trước, mà cô, không phải là một trong 4 bé gái bị bắt sao? Bốn bé gái bị bắt, chỉ còn lại một mình cô còn sống, mà mấy kẻ bắt cóc cũng không một ai còn sống, không phải là thật kỳ quái sao?"
*Chỗ này raw là 4 năm trước nma t sẽ sửa thành 3 năm cho hợp lý bởi vì: Mộc Như Lam bị bắt cóc năm 11t, mà ba tên bắt cóc kia ngồi từ 3 năm, lúc chúng ra tù và bị Mộc Như Lam giết lúc cô 14t, bây giờ cô mới 17t (Mộc Như Lam thi đh năm 17t, cô qua Mỹ chưa được 1 năm đâu nha mn). Vì vậy, phải là 3 năm trước mới đúng. Với cả chỗ sau tác giả ghi sáu năm trước mà Mộc Như Lam bị bắt cóc năm 11t nên bây giờ cô mới 17t thui.
*(Chi tiết C13, C34 và V27.1)
"Vậy anh nghĩ tôi cũng nên chết đúng không?"
"Đó là cô nghĩ. Càng làm cho người cảm thấy tò mò là, sau nghỉ lại ở khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa trên bức tường trong phòng của bác sĩ pháp y Lưu Miên phát hiện thi thể. Chính là một trong ba thiếu niên của ‘vụ án bốc hơi khỏi nhân gian’, ở thi thể trên người nạn nhân phát hiện sợi tơ, giống hệ với sợi tơ hôm nay tôi phát hiện ở sân sau nhà cô, cho dù là bề ngoài hay nguyên liệu chế tạo. À, đúng rồi, còn cả vụ án mạng của mẹ cô trước mắt khiến Mộc gia ngày càng xuống dốc, đến bây giờ cũng không tìm được hung thủ giết người án, cùng với chuyện ngôi sao đang nổi Bạch Tình hay còn gọi là Bạch Tố Tình gây án rồi bỏ trốn đã hoàn toàn mất tích. . . Cẩn thận suy nghĩ một chút, mỗi người mỗi sự kiện, dường như đều có liên quan đến cô." Hạ Miểu từ từ vừa nói, giọng nói trầm thấp, hơi kéo dài giữa các từ, vừa nói vừa thờ ơ giống như không quan tâm, ánh mắt của hắn ta. . . Rõ ràng là ánh mắt đang nhìn một kẻ giết người hàng loạt.
Mộc Như Lam nhìn hắn ta, nhịp tim đập chậm một chút.
"Chậc, nhịp tim của cô thật kỳ lạ, khi người bình thường đập nhanh hơn còn cô thì chậm lại." Giọng điệu thản nhiên, nhưng Mộc Như Lam lại cảm thấy có chút giễu cợt.
Mộc Như Lam hơi cụp mắt xuống, ngăn cách đôi mắt sâu thẳm, cô đang suy nghĩ, có nên giết người này hay không, người này rất lợi hại cũng rất nguy hiểm, nhưng là nếu như ra tay với hắn ta, thì đồng nghĩa với việc cô là biến thái sẽ bại lộ, hơn nữa cô không rõ về lai lịch của người này, nếu như là người lợi hại thì hỏng bét. . .
Cô đứng lên, cái ghế bị đẩy lui về phía sau, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, cô hơi nhíu mày lại, nhìn qua có chút bực mình và tức giận, “Khi nào có chứng cứ thì nói cho tôi biết những chuyện này. Được không? Tôi không nghĩ có ai sẽ vui khi nghe những lời như thể tôi là một kẻ sát nhân. Tôi nghĩ tôi sẽ ra đi ngay bây giờ. "
Bọn họ còn không có bằng chứng để giam cô, cô chỉ phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai mà thôi, cho nên Mộc Như Lam muốn đi, bọn họ cũng không có tư cách ngăn cô lại.
Hạ Miểu ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng Mộc Như Lam lúc rời đi, thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua xinh đẹp lại yếu ớt. . .
Đôi mắt hắn ta hơi nheo lại, bật lửa trong tay dừng lại, ngón tay cái cử động, nắp bật ra, ngọn lửa nhảy ra, ánh lửa phản chiếu vào mắt hắn ta, đỏ chói, hắn ta lấy một điếu thuốc và châm lửa. Ngọn lửa và làn khói mờ ảo dần dần che khuất ánh mặt của hắn ta.
. . .
Mộc Như Lam đi ra từ trong phòng thẩm vấn, Thái Sử Nương Tử đang định bất chấp tất cả xông vào, nhưng bị Lễ Thân ngăn lại, nếu cô dám xông vào, đảm bảo buổi tối về nhà sẽ bị ba cô đánh.
Thái Sử Nương Tử khoa trương kiểm tra cơ thể Mộc Như Lam một lượt, thấy Mộc Như Lam không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm kéo cô ra ngoài, mặc dù ba cô là cục trưởng cục công an, nhưng trong mắt Thái Sử Nương Tử, đứa bé ngoan không nên đồn cảnh sát, bất kể là vì cái gì.
Dọc theo đường đi Thái Sử Nương Tử cũng nói chuyện về Hạ Miểu, dường như cô không thích hắn ta, trong giọng nói lộ ra mấy phần chán ghét, "Ba tớ đối với tên kia cực kỳ tôn kính giống như hắn ta là tổ tông nhà tớ vậy. . ."
"Nương Tử, nói chuyện chú ý một chút." Lễ Thân vừa lái xe vừa bất đắc dĩ lắc đầu, Lưu Bùi Dương ngồi ớ ghế phụ lái vừa cảm thấy phiền não vừa cố gắng cẩn thận nghe Thái Sử Nương Tử nói, người đàn ông kia nhìn qua có vẻ rất lợi hại.
"Im miệng, đừng ngắt lời tớ." Thái Sử Nương Tử mất hứng trợn mắt nhìn Lễ Thân, "Ta lại nói không sai, ba tớ thật khó hiểu, cho ăn cho ở còn phải cho hắn ta mặt mũi lớn như vậy, ngày thứ nhất vào nhà tớ hắn ta đã đem ‘chứng chứ phạm tội’ mà tớ giấu kĩ lật tẩy trước mặt ba tớ, hại tớ bị ba đánh một trận, không phải chỉ là khi còn bé không hiểu chuyện chọc a di tớ một lần thôi mà, còn tại sao hắn. . ."
"Người nọ có lai lịch như thế nào?" Nghe Thái Sử Nương Tử nói, Lưu Bùi Dương không nhịn được lên tiếng hỏi.
"À, cụ thể lai lịch như thế nào tớ cũng không rõ lắm, nghe ta ba và a di của tớ nói, là Thủ Đô điều xuống, hắn Hạ vậy thì có thể là người của Hạ gia ở kinh thành, nghe nói trước kia luôn ở nước ngoài, nửa năm trước mới trở về, là một người rất lợi hại, mặc dù thật đáng ghét. . ." Dù vậy, Thái Sử Nương Tử cô là một người có yêu có ghét nhưng vẫn luôn biết đúng sai! . . . Mặc dù chuyện này cũng không liên quan lắm.
"Hình như là một người am hiểu tâm lý." Mộc Như Lam mỉm cười lên tiếng.
"Có thể cũng đã từng học qua. Giống như nhiều thám tử và công tố viên rất thông minh khi sử dụng tâm lý học, mặc dù việc sử dụng tâm lý học để giải quyết các vụ án không phổ biến ở Trung Quốc, nhưng ở nước ngoài như Hoa Kỳ, tâm lý học đã được sử dụng rộng rãi trong tội phạm. ” Lễ Thân ở phía trước nói xen vào. Bọn họ biết vị hôn phu của Mộc Như Lam là một nhà tâm lý, Mộc Như Lam nhạy cảm và chú ý đến tâm lý là chuyện bình thường vì.
Mộc Như Lam gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt cô hơi nheo lại.
Có người lẻn vào sân sau nhà cô khi cô ngủ say tối hôm qua, chôn thi thể dưới chậu cây Thiên Điểu, không để lại bất cứ dấu vết gì, cũng không hãm hại ai ở Mộc gia. Nhưng lại cố ý sử dụng sợi tơ mà cô thường dùng, để thu hút sự chú ý của cô, để cô phát hiện thi thể, từ đó tiết lộ một số chuyện của cô. Cho nên đối phương mới dùng cách này để thu hút một số người, chẳng hạn như Hạ Miểu…
Cô có hai kẻ thù, một trong bóng tối, một trong sáng, một có thể đã biết những gì cô đã làm, và kẻ còn lại đang tìm kiếm bằng chứng…
Mộc Như Lam bắt đầu may mắn mình trở lại, nếu như nàng chưa có trở về, hoặc giả cái đó gọi kêu Hạ Miểu nam nhân đang ở nàng không biết dưới tình huống triển khai các loại điều tra, nàng không xác định hắn có thể hay không từ nàng cho là vạn vô nhất thất đích tình huống hạ tìm kiếm ra cái gì, nhưng là ít nhất nàng sẽ không ngồi chờ chết. Mộc Như Lam vui mừng vì cô đã trở lại, nếu cô không trở lại, có lẽ người đàn ông tên Hạ Miểu đã mở nhiều cuộc điều tra khác nhau mà cô không biết. Cô không chắc liệu hắn ta có thể tìm ra điều mà cô cho là ngu ngốc hay không. Nhưng ít nhất cô sẽ không ngồi chờ chết đâu.
"Hội trưởng đại nhân, Đoạn Nghiêu đang điều tra người chôn thi thể là ai, có điều tốt nhất bây giờ mọi người không nên trở về Mộc gia." Lễ Thân nói, "Đoạn Nghiêu ở một mình, nhà cũng lớn, không bằng mọi người tới ở với cậu ấy một thời gian ngắn đi, như vậy cũng tương đối an toàn." Đoạn Nghiêu nhất định sẽ rất vui, hơn nữa Lưu Bùi Dương và Đoạn Nghiêu cũng không thể mãi căng thẳng như vậy được, có Mộc Như Lam ở đó, chắc chắn tình hình cũng thay đổi không ít.
Sống lưng Lưu Bùi Dương cứng đờ, nắm chặt hai tay, nhưng vẫn nói: "Như vậy quả thật cũng tương đối an toàn."
Mộc Như Lam nhìn về phía Lưu Bùi Dương, "Bùi Dương cũng đi cùng tớ đi."
"Tớ. . ."
"Cậu quên những gì tớ đã nói sao?"
Lưu Bùi Dương nghiêng đầu nhìn Mộc Như Lam, thấy đôi mắt ấp ám của cô, một lúc lâu mới nặng nề buông tay, ". . . Được."
Một lúc lâu, Mộc Như Lam để cho Lễ Thân dừng xe ở ven đường, nói rằng cô muốn đến khu biệt thự Thanh Hòa để lấy một ít đồ, , về phần hành lý, vì cô có thể phải đi Bắc Kinh và HongKong trong dịp năm mới. Nên hầu hết quần áo vẫn còn trong vali, khi Lưu Bùi Dương và hai anh em sinh đôi quay lại thu dọn hành lý, nhân tiện họ có thể giúp cô mang theo là được rồi. Mộc Như Lam liên tục bảo đảm trước 5 giờ chiều trước nhất định sẽ có mặt ở nhà Đoạn Nghiêu, Thái Sử Nương Tử mới miễn cưỡng để Mộc Như Lam đi một mình, dù sao ở ban ngày hạ, quả thật rất khó tưởng tượng sẽ phát sinh trạng huống gì. Với tình hình hiện tại thật khó để tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra giữa ban ngày.
Mộc Như Lam bắt một chiếc taxi, đi tới khu biệt thự Thanh Hòa, sau lưng một chiếc xe ô tô bám theo, một tay cầm điếu thuốc đặt trên cửa sổ đang mở, thỉnh thoảng lại búng ra một ít tàn thuốc.
Mộc Như Lam đã đi Mỹ khá lâu, lâu rồi cô mới trở hắc ốc.
Đó vẫn là một con đường rải đầy lá rơi, nó có vẻ yên tĩnh ngay cả vào ban ngày. Mộc Như Lam đút hai tay vào túi áo khoác, đôi giày màu đen giẫm lên những chiếc lá rụng đã mục nát và hơi ẩm ướt, tỏa ra một loại nhớp nháp. Âm thanh không được thoải mái cho lắm, lá cây xào xạc theo gió, yên tĩnh như trên núi, cách xa mọi ồn ào của thế giới bên ngoài.
Rẽ vào con đường dốc dẫn tới hắc ốc của cô, mái nhà hình tam giác lộ ra trên ngọn cây, ngôi nhà màu xám đen luôn có một mùi ám ảnh và đáng sợ, trong một môi trường yên tĩnh như vậy, ngay cả ban ngày, người ta cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, chắc chắn sẽ không có ai sẵn sàng đến gần nó vào ban đêm.
Mộc Như Lam bước đến cánh cổng sắt, cánh cổng sắt đen đã cũ kỹ, hoen ố và hơi bẩn. Bên trong cánh cổng có một cái xích đu được treo trên một cành cây to, gió vừa thổi, lập tức khẽ đung đưa, có một thằng hề (búp bê) môi đỏ như máu nhìn cực kỳ quái dị đang ngồi ở phía trên.
Mộc Như Lam đẩy cánh cổng sắt ra, đám lá rụng dày đặc bị cuốn bay lộ ra đất thối, mùi tanh tưởi cũng thoang thoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.