Chương 408: Kết thúc 2
Hắc Tâm Bình Quả
12/12/2020
Cậu yêu chị mình, mà cô lại yêu người đàn ông kia, yêu đến mức có thể cùng
chết với hắn, mà cậu lại muốn chia rẽ bọn họ, ích kỉ đến mức chính cậu
cũng cảm thấy ghê tởm bản thân. Nhất định sẽ bị ghét bỏ, thật xin lỗi…
Bóng chiếc đèn dầu ở trên trần nhà chiếu xuống mặt đất tạo thành một mảng tối, thân thể không cường tráng của cậu thiếu niên càng thêm mảnh mai. “Tí tách”, “tí tách”, những giọt nước rơi xuống mặt đất. Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, khi tiếng bước chân tới gần cậu bước về phòng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Mộc Như Lâm dường như vẫn luôn ác mộng, giấc ngủ cực kỳ bất ổn, lúc này trên đầu cậu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Mộc Như Sâm quan sát cậu trong một lúc, tiến tới đánh thức cậu, cậu vẫn còn sốt nhẹ, có thể là vì không nghỉ ngơi tốt.
“Không cần!” Mộc Như Lâm mở to mắt, trong mắt còn chứa đầy tràn đầy sợ hãi và bi thương, hô hấp dồn dập, ngực nhấp nhô kịch liệt.
“Em làm sao vậy?” Mộc Như Sâm nhíu mày, cầm cốc nước ở trên bàn cạnh giường bệnh đưa cho cậu.
Mộc Như Lâm nhìn xung quanh, phát hiện mình vừa mới gặp ác mộng, uống mấy ngụm nước, hô hấp mới bình thường lại một chút, “... Đế chế Bạch thắng? Chị đâu rồi anh?”
“Đang nghỉ ngơi.” Mộc Như Sâm ngồi bên mép giường, không lên tiếng. Hai thiếu niên giống nhau như đúc, đều im lặng, trong lòng đang mơ hồ phát sinh điều gì đó.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, điều kiện thời tiết và biển cả đã cho phép họ rời khỏi đây, Đế chế Bạch thực sự rất bận rộn vào thời gian tới. Giáo Hội đã bị đánh bại, nhưng vẫn còn một số tàn dư của chúng, để ngăn chặn sự trỗi dậy, Bạch Đế phải càng sớm càng tốt sát nhập mọi thứ của Giáo Hội.
Có vài chiếc tàu lớn, ngoại trừ một chiếc tàu cao tốc cỡ vừa mà Caesar lái đi và hai chiếc đã mục nát, những chiếc còn lại vẫn đủ sức đưa mọi người trở về đất liền.
Mộc Như Lam nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Tần Lãnh Nguyệt, La Tĩnh có chút vui mừng.
Con tàu ở trên mặt biển từ từ trôi, ánh mặt trời ấm áp, không khí vô cùng tươi mát, trận mưa lớn ngày hôm qua đã rửa sạch mọi thứ.
Mộc Như Lam ngồi trên chiếc ghế trên boong tắm nắng, trùm chăn lên chân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy cô, trông cô vẫn mảnh mai, dịu dàng và ấm áp như được che chở. Nếu không phải vì bàn tay của cô được băng và không để lộ ra móng tay, nhiều người sẽ nghĩ rằng cô đã giải cứu em trai mình bằng cách sử dụng trí tuệ và lòng dũng cảm để đối phó với biến thái, nhưng thật ra đó chỉ là trí tưởng tượng của họ mà thôi...
Mộc Như Lam lại một lần nữa khiến người của Bạch Đế phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, ngay cả Hắc Báo cũng phải nể phục cô. Không biết nên cười hay là lắc đầu bất lực, bọn họ cho rằng cô là nữ siêu nhân sao?
Xung quanh nhiệt độ tăng đột ngột, Mộc Như Lam nghiêng người nhìn thấy Bạch Mạc Ly mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo vest, mỉm cười nói: "Chào buổi chiều."
Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam, không lên tiếng.
Phía sau lập tức có thuộc hạ chuyển ghế tắm nắng cạnh Mộc Như Lam, còn cẩn thận trải một tấm chăn dày. Bạch Mạc Ly nằm ở trên ghế nghỉ ngơi. Đó thật sự không phải phong cách của Bạch Mạc Ly, nhưng theo hắn đó là vết thương không đáng kể, nếu cứ nằm trên giường, không phải quá yếu ớt hay sao.
Gió biển mằn mặn, thấp thoáng bóng hải âu bay.
Đây là lần đầu tiên họ ngồi bên nhau bình yên đến vậy.
Chỉ khi ngồi thế này, họ mới nhận ra rằng dường như họ chẳng có gì để nói cả.
“Tôi có thể hỏi anh một câu xúc phạm được không?” Không ngờ Mộc Như Lam lại lên tiếng trước, cô mỉm cười nhìn trời, thản nhiên nói, khó có thể tưởng tượng cô sẽ hỏi những câu xúc phạm gì.
“Nói.”
“Cảm giác bị người thân đâm sau lưng thế nào vậy?” Mộc Như Lam nhìn về phía Bạch Mạc Ly, nụ cười vẫn dịu dàng và ấm áp, phải làm sao đây? Bởi vì đột nhiên nhận ra mình không phải là con ruột của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, cô đã quên đi cảm giác cụ thể khi bị người thân đâm vào lưng, cô chỉ nhớ rằng có vẻ rất đau đớn.
“Cô cho rằng cô ta là em gái tôi sao?”
“Tôi không nghĩ rằng đường đường là chủ tịch của Đế chế Bạch ngay cả chuyện có phải người thân của mình hay không cũng bị lừa, ít nhất là về huyết thống.” Giống như Kha Xương Hoàng không có khả năng không biết cô không phải đứa cháu ruột của Mộc gia, thì Bạch Mạc Ly làm sao có thể không biết La Tĩnh có phải hay không em gái ruột của hắn chứ?
“A......” Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam trong chốc lát, hốt cười khẽ ra tiếng, luôn luôn lãnh khốc bức người khí thế, tựa hồ đã ở trong nháy mắt hòa tan băng sơn một góc bàn ôn hòa một ít.
"Ha ha..." Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam một lúc rồi đột nhiên cười, khí thế lạnh lẽo bức người trong chớp mắt ôn hòa hơn một chút.
Đúng vậy, La Tĩnh là em gái ruột của hắn, chuyện này ngay cả quản gia cũng không biết, ông ta cho rằng kết quả giám định AND là giả, lại không biết Bạch Mạc Ly đã nghi ngờ ông ta từ lâu. Ba bản kết quả xét nghiệm kia, có một bản do Hayabusa tự mình thực hiện, La Tĩnh thật sự là em gái ruột của hắn, chị gái sinh đôi khác trứng của Bạch Ly Mạt. Cho nên khi La Tĩnh ở phía sau đâm hắn một nhát dao, hắn mới để lộ ra vẻ mặt đó, hắn phát hiện thì ra cảm giác bị người thân đâm từ phía sau là như vậy.
Bạch Tuyết - mẹ của Bạch Tố Tình, mẹ nuôi Bạch Mạc Ly, vợ của cha nuôi Bạch Mạc Ly. Bà ta biết bản thân mình không còn sống được bao lâu nên nói sự thật cho Bạch Mạc Ly biết đứa em gái còn lại của hắn vẫn sống tốt, được bà ta sắp xếp ở một thị trấn nhỏ. Bà ta muốn thú nhận mọi chuyện với hắn, khi xe của họ xảy ra tai nạn, bà ta lén đưa đứa bé kia đi cứu suống, bởi vì bà ta nhìn vào ánh mắt của Bạch Mạc Ly khi đó, biết hắn chắc chắn sẽ trở thành người tài, để có thể có được lợi ích từ hắn, bà ta đã đặt ra quân cờ này.
Chỉ tiếc bà ta đã không viết rõ ràng sự việc, chưa ăn năn những gì đã làm trước đây thì đã chầu trời.
Vì vậy, quản gia không biết tất cả những điều này, ông ta nghĩ La Tĩnh bị coi như một con tốt vì cô ta lớn lên giống Bạch Mạc Ly. Cuối cùng, ông ta nghĩ mình là người chiến thắng, nhưng ông ta đã là kẻ thua cuộc ngay từ đầu.
Mộc Như Lam nhìn hắn cười, khó hiểu nghiêng đầu, bởi vì hòa hợp không được bao lâu, cho nên thực sự không có cảm giác mạnh mẽ?
“Bây giờ cô biết rằng mình không phải là con của cha mẹ cô, cô cảm thấy thế nào?” Bạch Mạc Ly hỏi lại.
Mộc Như Lam mỉm cười, “Rất tốt.”
“Quả thật rất tốt.” Bạch Mạc Ly ý tứ không rõ ràng, hắn quay đầu nhìn lên trời, mắt ưng khẽ nheo lại, “Mười bảy năm trước, em gái tôi và cô cùng ra đời trong một ngày, Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình lái xe va vào xe gia đình tôi. Cha tôi chết ở trên xe, một đứa em gái của tôi bị bỏng nặng, trong đó có một đứa chúng tôi còn tưởng rằng đã chết nên đã hỏa táng cùng cha tôi. Mà Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình còn có đứa con của bọn họ, không ị gì, cũng không có bị phạt, bọn họ đưa cho chúng tôi mấy chục nghìn đô rồi đuổi đi như đám ăn mày.”
"Mẹ tôi sức khỏe yếu vì nỗi đau mất chồng mất con gái, nhưng mới được vài năm vào một đêm Kha Uyển Tình say rượu lái xe đâm chết mẹ tôi đang chở em gái tôi về nhà. Lúc đó có giấy chứng minh Kha Uyển Tình sai, đáng lẽ bà ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật nhưng vì danh tiếng của cô bà ta nhờ Kha Xương Hoàng giúp đỡ. Kha gia ra tay xử lý tất cả, một chút dấu vết cùng không cong”.
“Tôi và em gái sống nương tựa lẫn nhau, vì để có được sức mạnh và quyền lực trả thù bọn họ, tôi bày mưu để cha nuôi thấy được tài năng của mình và nhận tôi làm con nuôi. Có lẽ vì vận mệnh ác độc mà em gái tôi sau này bị phát hiện mắc bệnh ung thư máu, di truyền từ đời này sang đời khác. Con bé cần cấy ghép tủy thích hợp nhưng không tìm được tủy phù hợp. Tôi đã nhờ cha nuôi giúp đỡ. Ông ấy đã tìm kiếm tất cả các bệnh viện trong thành phố nơi đặt quyền lực của mình và cuối cùng đã tìm được một người phù hợp, thật không may, nó đã bị từ chối, dù yêu cầu đó là gì, cũng đều bị từ chối.”
Mộc Như Lam nhìn hắn, mới chậm rãi nói: "Người đó, là tôi sao?"
“Đúng vậy.”
Một con hải âu đậu trên lan can ở mũi tàu, tiếng cánh xòe ra và đập vào lại rất rõ ràng ở khoảng cách gần như vậy.
Không khí như lặng đi trong giây lát.
“Xin lỗi.” Mộc Như Lam một hồi mới nhẹ giọng nói. Cô không biết những chuyện này, có thể kiếp trước đã xảy ra chuyện này nhưng cô không biết gì cả, dù có trùng sinh lại cũng chỉ quan tâm đến cuộc sống và học tập, những chuyện này cô vẫn không biết. Chẳng qua là số mệnh ác nghiệt. Sau tất cả, cô dường như là kẻ giết người gián tiếp khiến Bạch Mạc Ly tan nhà nát cửa.
“Không phải lỗi của cô.” Bạch Mạc Ly thản nhiên nói, là hắn cực đoan. Mộc Như Lam không hề biết gì cả, mà kể cả có biết thì sao? Khi đó, Mộc Như Lam còn chưa thành niên, vị thành niên không thích hợp để hiến tủy, là hắn gây khó dễ cho cô, hơn nữa người có thể cứu em gái duy nhất của hắn lại là con của kẻ đã giết cha mẹ hắn. Tất nhiên là nên đồng ý, vì cô muốn chuộc lại tội lỗi của mình, vì cô nợ hắn điều này, lúc đó và thậm chí cách đây không lâu, suy nghĩ của hắn dường như vẫn vậy.
Mộc Như Lam im lặng trong chốc lát, chợt nghĩ tới một vấn đề, kỳ quái hỏi: “Là ai cự tuyệt anh?” Khi đó không có nghe Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương nhắc tới chuyện hiến tủy.
“Bạch Tuyết.” Kha Uyển Tình là bạn thân cùng phòng, lúc ấy chính bfa ta ra mặt nói với Kha Uyển Tình chuyện này, kết quả bà ta trở về nói cho hắn, bọn họ không muốn, thế nào cũng không đồng ý.
Tóm lại vẫn có gì đó kì lạ, giả sử lúc đó tại hiện trường tai nạn có ba đứa trẻ sơ sinh, một bé đứa là con của Kha Uyển Tình, hai đứa bé còn lại là em gái của Bạch Mạc Ly. Tai nạn xe cộ phát sinh khiến ba đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, La Tĩnh bị Bạch Tuyết đưa đi, Bạch Ly Mạt ở lại, mà đứa con của Kha Uyển Tình thì bị Mộc Như Lam thay thế, như vậy tức là đứa trẻ được hỏa táng cùng với cha của Bạch Mạc Ly là con của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương sao?... Không đúng, như vậy vẫn có điểm kỳ lạ, vậy thì cô từ đâu tới? Vì sao lại trở thành con gái của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, mà bọn họ hoàn toàn không biết? Rất kỳ quái… Nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì cô chưa nghĩa ra…
Có lẽ điều quan trọng là ở người phụ nữ Bạch Tuyết kia, có điều bà ta đã chết rồi.
Mà … Quên đi, cô cũng không quá tò mò chuyện này, dù sao chỉ cần biết bây giờ cô là đứa nhỏ của Kha gia, chỉ là đứa nhỏ của Kha gia.
Mọi chuyện đã nói rõ ràng, Mộc Như Lam và Bạch Mạc Ly cũng không có ân oán gì nữa, mọi chuyện cứ thế trở nên bình thường.
Thời gian từng chút một trôi qua, đến chiều tối, con tàu cuối cùng cũng đến được bờ biển, bờ biển nước Ý.
Vừa xuống thuyền, bên kia có tiếng hét, Mộc Như Lam nhìn sang, thấy Tần Lãnh Nguyệt đang gào thét định chạy trốn, nhưng bị hai hai người bắt lại.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Các người có tư cách hạn chế tự do của tôi? Dựa vào cái gì đưa tôi cho người đàn ông khác? Buông tôi ra!” Tần Lãnh Nguyệt điên cuồng thét, không ngừng giãy giụa, cô ta không cần đi theo một kẻ ở tầng đáy để sinh sống! Cô ta còn trẻ như vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, đứa con cũng không còn, vì sao còn muốn co ta đi theo kẻ ở tầng đáy sinh sống? Cô ta không tin rằng mình không thể đạt đến đỉnh cao với khuôn mặt và trí tuệ của mình, ít nhất cô có thể ở trong giới thượng lưu!
Không có ai để ý tới cô ta, Bạch Mạc Ly và các quan chức cấp cao khác từ từ đi về phía chiếc máy bay đã chờ từ lâu. Mộc Như Lam cũng bị Mặc Khiêm Nhân ôm chặt và bước lên máy bay, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô ta liền không thích, nên cũng lười đi để ý.
Không ngờ, Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên hất ta người đang giữ cô ta, lao về phía Bạch Mạc Ly, "Em cầu xin anh! Em cầu xin anh! Em sẽ biến mất khỏi thế giới của anh, xin hãy buông tha cho em! Vì em đã từng cứu mạng anh, làm ơn!” Cô ta quỳ trên mặt đất, nắm chặt áo vest của Bạch Mạc Ly khóc cạn nước mắt, trông thật đáng thương.
Chỉ tiếc hiện tại càng khiến mọi người cảm thấy ghê tởm thôi.
Bước chân của mọi người vì thế mà phải dừng lại vì đường bị chặn.
Ánh mắt Bạch Mạc Ly sắc bén lạnh lùng nhìn Tần Lãnh Nguyệt, trong tay còn có thêm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chạm vào trán của cô ta, Tần Lãnh Nguyệt trợn to hai mắt, “Chết, hoặc là nghe lời, chọn một đi. "
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt trắng bệch, cô ta cắn môi, nhìn đôi mắt cực kỳ lạnh lùng kia, không dám nói thêm nữa, nhanh chóng bị kéo ra, những người ở sau cô ta lần lượt đi lên máy bay. nàng chợt đối thượng một đôi màu đen giống như lưu li giống nhau đôi mắt. Ở trên máy bay, cô ta đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen như lưu ly, thấy Mộc Như Lam bị vây ở trên máy bay, giống như mặt trời xoay quanh các hành tinh.
Ghen tị giống như ác quỷ và oán hận giống như một loại cổ trùng, Tần Lãnh Nguyệt cảm thấy linh hồn giống như bị thiêu đốt phát ra kêu thảm thiết! Tại sao một người sinh ra đã được vạn người ưu ái, còn tại sao cô ta đã nỗ lực như vậy mà lại không được gì? Tại sao?!
La Tĩnh ngoan ngoãn hơn Tần Lãnh Nguyệt rất nhiều, cô ta biết mình sẽ không bị giết nhưng sẽ bị đuổi về thị trấn nhỏ nơi cô ta từng sống, đâm Bạch Mạc Ly một nhát, lại là hàng giả, thế nhưng còn có thể sống sót! Điều này quá xa so với mong đợi của cô ta. Mặc dù cảm thấy thật tiếc khi không thể tiếp tục sống trong một thế giới xa hoa và thịnh vượng như vậy, tất cả những gì ban đầu không phải của cô ta, cô ta không phải là em gái ruột của Bạch Mạc Ly. Hiện tại có thể sống sót trở về với cha mẹ cũ của mình, so với Tần Lãnh Nguyệt, cô ta quá hạnh phúc!
Với suy nghĩ như vậy, La Tinh Tinh khi vừa bước xuống máy bay đã bị đuổi về thị trấn hẻo lánh, cô nóng lòng muốn trở về nhà cha mẹ nuôi, hai người già kinh ngạc khi thấy La Tinh Tinh đột nhiên quay lại. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, lập tức bị sốc.
"Con đang nói nhảm gì vậy ?! Ai bảo con là đồ giả?!" Mẹ nuôi hét lên, vô cùng tức giận.
La Tinh giật mình, kỳ quái nói: "Con vốn là giả..."
“Vớ vẩn!” Cha nuôi nặng nề đập xuống bàn, trợn to hai mắt, “Con là thiên kim thật, con là công chúa chân thật, con không phải giả! Não của con ở đâu thế? Đi theo người khác để giết chính anh trai của mình? Con cho rằng vì cái gì mà mình còn sống sót về đây? Nếu con không phải là em gái ruột, con có thể còn sống sao? Ngu xuẩn!”
La Tĩnh sợ ngây người, hô hấp có chút dồn dập, tim đập nhanh, cổ họng khó khăn chuyển động lên xuống. Cô ta đột nhiên nhớ đến sự chế giễu khi ở trên đảo của Tuyết Khả, chợt nhớ ra ánh mắt phức tạp của Bạch Mạc Ly chợt nghĩ đến thế giới thượng lưu khiến cô ta mê mẩn ...
Hóa ra cô ta không phải hàng giả, mà là thật sự công chúa?
Chúa ơi!
Chúa ơi!
La Tĩnh gần như cười đến cứng đờ, nhưng khi cha mẹ cô ta ở đằng kia nhận được 1 cuộc gọi, sắc mặt đột ngột thay đổi. Cuộc gọi từ Đế chế Bạch, cho họ biết rằng từ nay La Tĩnh không liên quan gì đến Đế chế Bạch, sống chết cũng không liên quan gì đến họ. Nếu ai đó làm điều gì đó dưới danh nghĩa Đế chế Bạch, đến lúc đó tự gánh lấy hậu quả.
La Tĩnh quên mất cô ta đã đâm Bạch Mạc Ly một nhát, quên rằng mình đã bị đuổi khỏi Đế chế Bạch. Trong tâm trí của cô ta chỉ toàn là hoàng tử, người khác khom lưng uốn gối dưới váy mình, cho đến khi cha mẹ nuôi muốn dựa vào cô ta để sống tốt giờ đây không còn nuông chiều cô ta nữa, cô ta mới ý thức được, cô ta đã đem vương miện của mình vứt đi, những vinh hoa phú quý đáng lẽ phải thuộc về cô ta!
Khi biết mình là hàng giả, cô ta cảm thấy mình cần phải lấy những thứ mình không có. Khi cô ta thực sự bị đưa trở lại vị trí ban đầu, cô ta cảm thấy may mắn khi sống sót. Nhưng khi cô ta biết rằng mình không phải là hàng giả, mọi thứ đều trở nên quá khó khăn, oán hận những kẻ khác, hối hận và tức giận, nhìn thấy những gì người khác có, mỗi lần cô ta không thể không có loại suy nghĩ rằng mình cũng thể có, cô ta là một công chúa lưu lạc dưới nhân gian! Lẽ ra cô ta phải có được những thứ vinh hoa phú quý, tại sao lại phải sống ở một nơi như vậy? Tại sao cô ta phải sống khó khăn như vậy? Cô ấy muốn quay trở lại!
Đáng tiếc cha mẹ nuôi sẽ không để cô ta rời khỏi nơi này, bởi vì bọn họ không muốn bị La Tĩnh liên lụy. Cô ta chỉ biết vùng vẫy và uất ức với suy nghĩ “mình là công chúa lưu lạc dưới nhân gian” sẽ không ai tin cô và không ai giúp cô.
……
Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước một quán bar nghi ngút khói, một người đàn ông cao gầy nhanh chóng chạy từ bên trong ra, vẻ mặt rất xấu, trên người còn có mùi lạ, lúc này hoàn toàn lộ ra vẻ nịnh nọt.
Một người mặc vest đen bước từ trên xe xuống, nói với gã đàn ông kia vài câu, gã đàn ông kia mặt đầy khiếp sợ, lúc sau lại cười, liên tục gật đầu.
Tần Lãnh Nguyệt nín thở kéo tay nắm cửa không cho người từ bên ngoài mở cửa ra, cô ta không thể tin được, không thể tin được người ngủ với cô ta hôm đó lại là người như vậy! Trước đây cô ta đã mang thai đứa con của hắn ta, trời ơi! Cô ta buồn nôn, cực kỳ buồn nôn! Cô ta thực sự phải sống với gã đàn ông đó? Không không không! Không! Cô ta không muốn!
Tuy nhiên, ngay cả khi cô ta ngoan cố kéo cửa xe, những người bên ngoài vẫn dễ dàng kéo cửa, lôi cô ta ra khỏi xe.
"Không! Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Tần Lãnh Nguyệt kéo mạnh cửa, kinh hãi hét lên, cô ta nhìn thấy nhiều người đàn ông trong quán đang thò đầu ra nhìn về phía bên này, có người đang huýt sáo nói chuyện, trao đổi ánh mắt bẩn thỉu với gã đàn ông kia. Tần Lãnh Nguyệt cảm thấy lạnh cả người, chỉ muốn trốn khỏi đây.
Người đàn ông mặc đồ đen đưa mắt nhìn gã đàn ông kia, hắn ta lập tức bước tới ôm Tần Lãnh Nguyệt từ phía sau bất chấp những cú đấm đá của cô ta. Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất, mà tiếng hét của Tần Lãnh Nguyệt thì hòa lẫn với tiếng hú hét của những gã đàn ông trong quán bar.
Quán bar mập mờ ánh đèn, một số người đang đánh bạc, một số phụ nữ khỏa thân nhảy múa đầy khiêu khích trên vũ đài, một số người dưới sân khấu đang làm những điều kinh tởm. Đây là một quán bar thấp kém và bẩn thỉu, không có phong cách và đáng xấu hổ.
Tần Lãnh Nguyệt sợ muốn chết, ánh mắt của những người đàn ông ở đây như muốn ăn thịt cô ta, đúng vậy, ở đây không có người Phương Đông hay người phụ nữ xinh đẹp nào, đột nhiên có một người da thịt non mềm như vậy đi tới, làm sao chúng có thể không thèm muốn được?
Tần Lãnh Nguyệt càng giãy dụa, đột nhiên người đàn ông tát vào mặt cô ta, suýt chút nữa khiến Tần Lãnh Nguyệt ngất xỉu, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, giống như đang xem trò hay.
"Chết tiệt, đồ khốn! Tôi đã không mất việc tốt nếu không bị cô dụ dỗ! Bây giờ cô là người của tôi, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ đánh cô!" Hắn ta vừa nói xong liền xé quần áo của Tần Lãnh Nguyệt.
"Này này ... người anh em nhanh lên! Để anh em chúng tôi cũng nếm thử cô gái ngoại quốc này." Có người thèm nhỏ dãi không thôi, nước miếng không ngừng chảy khỏi miệng, giống như con lợn béo.
“Được, đây là người phụ nữ của tôi, cậu thích chơi bao lâu cũng được!” Hắn ta mặt đầy hưng phấn, nóng nảy kéo dây lưng kém chất lượng.
“…”
Cô ta cảm thấy rất nhiều bàn tay chạm vào cơ thể mình, buồn nôn, cô ta muốn nôn, nhưng đầu óc choáng váng, không thể cử động, cảm giác như không phải bị ném xuống tầng thấp nhất, mà là địa ngục ...
…
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Monhanson thực sự muốn trở về Coen cùng với Mặc Khiêm Nhân.
Vì phải quay lại Coen để giải quyết một số việc, Mộc Như Lam được đưa về tổng bộ của Đế chế Bạch, còn Mặc Khiêm Nhân thì đưa Monhanson về Coen.
Schmidt lái xe phía trước thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, khi nhìn thấy Monhanson đang ngồi với Mặc Khiêm Nhân, hắn ta chợt thấy rối rắm. Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một hành vi khó hiểu như vậy sau một thời gian dài làm nhân viên FBI. Phạm nhân tự nguyện trở về nhà tù thực sự rất kỳ lạ, nói đến đây, Monhanson vẫn luôn tỏ ra kỳ lạ.
Mặc Khiêm Nhân vắt chéo hai chân, để tài liệu lên đùi, Monhanson ngồi ở bên cạnh, hiếm khi thấy hắn không buồn ngủ, ngược lại còn nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút trống rỗng, tựa như mê man, hoặc nhìn thấu mọi thứ trước mắt, một thứ gì đó xa vời hơn.
“Muốn anh muốn thì có thể khởi tố.” Mặc Khiêm Nhân không hề ngẩng đầu mà nhìn tập tài liệu trên đùi, thản nhiên nói.
Chỉ có Mặc Khiêm Nhân biết, Monhanson lẽ ra không phải đến Coen. Tội của hắn ta không đủ để khiến hắn ta bị giam giữ trong bện viện tâm thần Coen, nơi hầu như không có con người. Ở các nhà tù khác, ít nhất một lần một tuần, tù nhân có thể nhìn thấy ánh mặt trời bằng cách ra ngoài đi dạo, sinh hoạt khác, những người bị giam ở Coen chỉ có thể vĩnh viễn sống trong cái lồng nhỏ đó, người bình thường không thể ở nơi này vài ngày, họ sẽ phát điên.
Còn Monhanson là một bệnh nhân chỉ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội nhẹ, hai tội còn lại của anh ta có lẽ là tội xâm nhập hệ thống mạng của Cơ quan An ninh Quốc gia và tội bao che.
Những cô gái bị giết dã man đó thực sự là do chị gái của Monhanson giết. Chị gái anh ta mới là kẻ giết người thực sự, chị gái hắn ta là một siêu sao Hollywood. Vì mối quan hệ giữa chị gái và em trai được giữ bí mật nên không ai biết rằng Monhanson có liên quan đến siêu sao nổi tiếng kia. Chị gái hắn ta đã tự tử trong tình trạng rối loạn tâm thần sau khi giết các cô gái.
Để giữ gìn danh tiếng và vinh quang cho chị gái, Monhanson thay cô nhận mọi tội lỗi. Siêu sao kia cuối cùng bị kết tội tự tử vì trầm cảm, vinh quang vẫn vậy, phim và bài hát của cô ta vẫn là những tác phẩm kinh điển, mọi người nhớ đến cô ta, một người xinh đẹp, sexy còn là ảnh hậu Oscar.
Monhanson rất yêu thương chị gái của mình, vì cô đã cho hắn ta mọi thứ hắn ta muốn, nhưng cô đã phải chịu mọi áp lực khiến hệ thần kinh của mình trở nên bất thường. Hắn ta không muốn thấy mọi nỗ lực của cô ta đều bị mọi người lãng quên vì vết nhơ, chỉ biết chửi rủa và ghê tởm.
Đây có lẽ là lý do tại sao Monhanson lại giúp đỡ Mộc Như Lam, hắn ta nhìn thấy hình bóng của chị gái mình trong cô.
Monhanson nhìn Mặc Khiêm Nhân, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không."
Từ khi bước chân vào nhà giam, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài, người ta sẽ nhớ đến chị gái, nếu được xóa tội thì những năm tháng hắn ta ở trong tù còn có ý nghĩa gì? Mọi người sẽ không vì cái chết của cô mà tha thứ cho cô, vì là người nổi tiếng họ sẽ càng chửi bới cô mà thôi. Nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng vẫn là chị gái của hắn ta, cho dù hắn ta có làm tổn thương người trên toàn thế giới cũng sẽ không làm tổn thương chị gái mình.
Hắn ta sẽ bảo vệ cô.
Schmidt không hiểu tại sao Mặc Khiêm Nhân lại nói rằng có thể khởi tố giúp Monhanson, trong bệnh viện tâm thần Coen thì không ai có thể khởi tố thành công được, vì tội ác họ gây ra quá khét tiếng và không thể tha thứ được. Nhưng Monhanson lại khiến y ngạc nhiên, hắn ta yêu Coen vậy sao? Nhất định phải quay lại nhà giam? Nói chung, những gì Amon nói chắc chắn có thể trở thành sự thật!
Câu trả lời này được mong đợi.
Mặc Khiêm Nhân lật qua trang khác, cúi đầu tiếp tục xem, dọc đường đi đều im lặng.
…
Sau những sóng gió, cuối cùng chẳng còn gì ngoài bình yên.
Mối quan hệ giữa Mộc Như Lam và Đế chế Bạch đã hoàn toàn dịu đi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cho đến khi Mộc Như Lam đến nước Mỹ vào đợt tuyết rơi đầu tiên, cuối cùng cô cũng cảm nhận được mùa đông đã đến.
Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm và Thư Mẫn làm sinh viên trao đổi ở St. Peter’s trong hai tháng, họ trở về thành phố K vài ngày trước lễ Giáng sinh. Hai anh em không muốn rời đi, nhưng Mộc Như Lam mơ hồ cảm nhận được tâm lý của họ. Dường như có một số thay đổi, đặc biệt là Mộc Như Sâm, người đột ngột trưởng thành rất nhiều, vẫn tùy hứng, nhưng không còn tùy hứng nữa.
Học viện Bạch Đế quanh năm chỉ có Giáng Sinh sinh viên mới được nghỉ lễ, ngoài ra không có nghỉ xuân hay nghỉ hè nên Mộc Như Lam đã nghỉ học rất nhiều tiết, số giờ không lên lớp gấp đôi số giờ lên lớp. Mộc Như Lam quyết định trả sau, trước hết cô sẽ đón Giáng Sinh rồi về nước chuẩn bị đón năm mới ...
Vào ngày Giáng Sinh bên ngoài rất náo nhiệt, người Mỹ đã ăn mừng năm mới. Mặc Khiêm Nhân chưa nói hôm nay có đến hay không, vì vậy Mộc Như Lam đã bị một nhóm bạn học nữ kéo ra ngoài chơi. Bởi vì học viện Bạch Đế cũng rất keo kiệt vào dịp Giáng Sinh. Trong ba ngày nghỉ lễ, một số sinh viên từ Nam bán cầu sẽ không thể lên máy bay để về nhà nên đã cùng nhau đón Giáng sinh.
Bầu trời tuyết rơi trắng xóa, mái nhà phủ một lớp tuyết dày, trước cửa nhà nào cũng có cây thông Noel lớn nhỏ, đèn led rực rỡ nhấp nháy, rất đẹp mắt.
Các cô gái đi ra ngoài chỉ để đi mua sắm trong trung tâm thương mại, Mộc Như Lam nhanh chóng rời khỏi hàng, một người mặc áo khoác trắng trùm đầu, khăn quàng đỏ và đội mũ quấn chặt mình, đi chậm trên đường phố. Khi bước đi, cái mũi nhỏ của cô hơi đỏ lên, đôi mắt hơi cong xuống, rõ ràng trước mắt không có gì đáng để hạnh phúc, nhưng cô đang cười.
Cô mua kẹo, thấy bọn trẻ con thì đưa cho chúng, rồi chơi với bọn nhỏ, lúc ngã trên lớp tuyết dày, tiếng cười suýt thoát ra khỏi chiếc khăn, nhưng cô chưa kịp cười ánh mắt của cô lập tức bị thu hút.
Cô nhìn thấy người nào đó đang chậm rãi đi trên mặt đất ẩm ướt bên kia đường, mái tóc đen nhánh, tmặc áo khoác đen, tay đút túi, dáng người cao, khí chất lạnh lùng, hờ hững dường như chỉ xem vui, mỗi bước chân nhẹ giống như giẫm lên đầu của trái tim.
Mộc Như Lam giật mình, sau đó đôi mắt cong thành hình bán nguyệt cực kỳ quyến rũ, cô ngồi trên tuyết nhìn hắn tiến lại gần mình, liền đưa tay ra ý bảo hắn kéo mình lên.
Một đám trẻ nhỏ chớp chớp đôi mắt to, không dám lại gần xem, giống như biết người đàn ông kia rất lợi hại và nguy hiểm.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô gái ngồi trên tuyết chờ mình kéo lên, mấy giây sau mới từ từ duỗi tay ra, vừa mới nắm lấy, Mộc Như Lam cười xảo quyệt, dùng sức kéo người, Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ đề phòng Mộc Như Lam, mất cảnh giác lập tức ngã xuống bị Mộc Như Lam đè lên, may mà hắn di chuyển nhanh một tay chống lên nền tuyết một tay đỡ Mộc Như Lam, nếu không Mộc Như Lam đã gieo gió gặp bão bị một người đàn ông cao 1m87 đè lên.
Một đám trẻ con đằng kia lập tức đưa đôi tay nhỏ bé che mắt cười, lén lút nhìn qua kẽ tay.
Mộc Như Lam nằm ở trên mặt tuyết cười tủm tỉm, duỗi tay kéo kéo trên người nam nhân giấu ở áo khoác bên trong cùng nàng giống nhau như đúc màu đỏ khăn quàng cổ, đây là ở k thị lúc ấy, nàng đưa tình lữ khăn quàng cổ đâu.
Mộc Như Lam nằm trên tuyết mỉm cười, đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ được người đàn ông giấu trong áo, chiếc khăn giống hệt cái ở cổ cô, đây là chiếc khăn cô tặng cho hắn khi ở thành phố K.
Loại này tư thế thực ái muội, hơn nữa vẫn là ở trên đường cái, tuy rằng nơi này không phải thực náo nhiệt trung tâm thành phố, người không có rất nhiều, nhưng là tiểu hài tử lại là không ít, bởi vì bên cạnh có cái công viên, có thể chơi đùa đất trống rất lớn, vì chú ý ảnh hưởng, giống như không nên ở loại địa phương này tiếp tục đè nặng.
Tư thế này rất ám muội, trên đường tuy rằng không phải trung tâm thành phố rất sôi động, không có nhiều người, nhưng có rất nhiều trẻ con, bởi vì đây là công viên, có rất nhiều không gian vui chơi thoáng đãng, rộng lớn cho nên không nên làm vậy ở nơi này.
Có lẽ bầu trời đêm quá sáng, có thể là do đôi mắt của cô quá đẹp, như vầng trăng non, hoặc cũng có thể là vì hắn quá nhớ cô, nên không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.
Không có cảm thấy thẹn tâm biến thái vươn tay câu lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, bên kia tiểu hài tử hì hì cười ra tiếng, tiếp tục che lại đôi mắt từ khe hở ngón tay nhìn lén.
Tên biến thái không chút xấu hổ nào đó đưa tay ra ôm cổ hắn và hưởng ứng nhiệt tình, thằng nhóc đằng kia cười khúc khích tiếp tục dùng mắt nhìn trộm qua kẽ tay.
Pháo hoa rực rỡ và đẹp mắt nổ đầy bầu trời.
Mụ Rulan không chú ý mở mắt, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt trong suốt và đẹp như lưu ly của cô, cô chợt nhớ đến những viên ngọc lục bảo mà Mặc Khiêm Nhân đã tặng cô còn đẹp hơn cả pháo hoa.
Môi đột nhiên bị cắn, Mộc Như Lam ngẩn ra, chớp chớp mắt, “Sao Khiêm Nhân lại cắn em?”
“…” Mặc Khiêm Nhân sắc mặt lạnh nhạt, kéo người lên.
Hai người nhìn pháo hoa một lúc, Mộc Như Lam chìa tay ra, “Quà Giáng Sinh của em đâu?”
Mặc Khiêm Nhân đưa hai tay ra, “Tay trái hay là tay phải?”
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, “Em chọn tay trái?”
“Tự do.”
“Vậy tay phải?”
“Nhẫn cưới.”
Bóng chiếc đèn dầu ở trên trần nhà chiếu xuống mặt đất tạo thành một mảng tối, thân thể không cường tráng của cậu thiếu niên càng thêm mảnh mai. “Tí tách”, “tí tách”, những giọt nước rơi xuống mặt đất. Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, khi tiếng bước chân tới gần cậu bước về phòng làm như không có chuyện gì xảy ra.
Mộc Như Lâm dường như vẫn luôn ác mộng, giấc ngủ cực kỳ bất ổn, lúc này trên đầu cậu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Mộc Như Sâm quan sát cậu trong một lúc, tiến tới đánh thức cậu, cậu vẫn còn sốt nhẹ, có thể là vì không nghỉ ngơi tốt.
“Không cần!” Mộc Như Lâm mở to mắt, trong mắt còn chứa đầy tràn đầy sợ hãi và bi thương, hô hấp dồn dập, ngực nhấp nhô kịch liệt.
“Em làm sao vậy?” Mộc Như Sâm nhíu mày, cầm cốc nước ở trên bàn cạnh giường bệnh đưa cho cậu.
Mộc Như Lâm nhìn xung quanh, phát hiện mình vừa mới gặp ác mộng, uống mấy ngụm nước, hô hấp mới bình thường lại một chút, “... Đế chế Bạch thắng? Chị đâu rồi anh?”
“Đang nghỉ ngơi.” Mộc Như Sâm ngồi bên mép giường, không lên tiếng. Hai thiếu niên giống nhau như đúc, đều im lặng, trong lòng đang mơ hồ phát sinh điều gì đó.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, điều kiện thời tiết và biển cả đã cho phép họ rời khỏi đây, Đế chế Bạch thực sự rất bận rộn vào thời gian tới. Giáo Hội đã bị đánh bại, nhưng vẫn còn một số tàn dư của chúng, để ngăn chặn sự trỗi dậy, Bạch Đế phải càng sớm càng tốt sát nhập mọi thứ của Giáo Hội.
Có vài chiếc tàu lớn, ngoại trừ một chiếc tàu cao tốc cỡ vừa mà Caesar lái đi và hai chiếc đã mục nát, những chiếc còn lại vẫn đủ sức đưa mọi người trở về đất liền.
Mộc Như Lam nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Tần Lãnh Nguyệt, La Tĩnh có chút vui mừng.
Con tàu ở trên mặt biển từ từ trôi, ánh mặt trời ấm áp, không khí vô cùng tươi mát, trận mưa lớn ngày hôm qua đã rửa sạch mọi thứ.
Mộc Như Lam ngồi trên chiếc ghế trên boong tắm nắng, trùm chăn lên chân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy cô, trông cô vẫn mảnh mai, dịu dàng và ấm áp như được che chở. Nếu không phải vì bàn tay của cô được băng và không để lộ ra móng tay, nhiều người sẽ nghĩ rằng cô đã giải cứu em trai mình bằng cách sử dụng trí tuệ và lòng dũng cảm để đối phó với biến thái, nhưng thật ra đó chỉ là trí tưởng tượng của họ mà thôi...
Mộc Như Lam lại một lần nữa khiến người của Bạch Đế phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, ngay cả Hắc Báo cũng phải nể phục cô. Không biết nên cười hay là lắc đầu bất lực, bọn họ cho rằng cô là nữ siêu nhân sao?
Xung quanh nhiệt độ tăng đột ngột, Mộc Như Lam nghiêng người nhìn thấy Bạch Mạc Ly mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo vest, mỉm cười nói: "Chào buổi chiều."
Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam, không lên tiếng.
Phía sau lập tức có thuộc hạ chuyển ghế tắm nắng cạnh Mộc Như Lam, còn cẩn thận trải một tấm chăn dày. Bạch Mạc Ly nằm ở trên ghế nghỉ ngơi. Đó thật sự không phải phong cách của Bạch Mạc Ly, nhưng theo hắn đó là vết thương không đáng kể, nếu cứ nằm trên giường, không phải quá yếu ớt hay sao.
Gió biển mằn mặn, thấp thoáng bóng hải âu bay.
Đây là lần đầu tiên họ ngồi bên nhau bình yên đến vậy.
Chỉ khi ngồi thế này, họ mới nhận ra rằng dường như họ chẳng có gì để nói cả.
“Tôi có thể hỏi anh một câu xúc phạm được không?” Không ngờ Mộc Như Lam lại lên tiếng trước, cô mỉm cười nhìn trời, thản nhiên nói, khó có thể tưởng tượng cô sẽ hỏi những câu xúc phạm gì.
“Nói.”
“Cảm giác bị người thân đâm sau lưng thế nào vậy?” Mộc Như Lam nhìn về phía Bạch Mạc Ly, nụ cười vẫn dịu dàng và ấm áp, phải làm sao đây? Bởi vì đột nhiên nhận ra mình không phải là con ruột của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, cô đã quên đi cảm giác cụ thể khi bị người thân đâm vào lưng, cô chỉ nhớ rằng có vẻ rất đau đớn.
“Cô cho rằng cô ta là em gái tôi sao?”
“Tôi không nghĩ rằng đường đường là chủ tịch của Đế chế Bạch ngay cả chuyện có phải người thân của mình hay không cũng bị lừa, ít nhất là về huyết thống.” Giống như Kha Xương Hoàng không có khả năng không biết cô không phải đứa cháu ruột của Mộc gia, thì Bạch Mạc Ly làm sao có thể không biết La Tĩnh có phải hay không em gái ruột của hắn chứ?
“A......” Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam trong chốc lát, hốt cười khẽ ra tiếng, luôn luôn lãnh khốc bức người khí thế, tựa hồ đã ở trong nháy mắt hòa tan băng sơn một góc bàn ôn hòa một ít.
"Ha ha..." Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam một lúc rồi đột nhiên cười, khí thế lạnh lẽo bức người trong chớp mắt ôn hòa hơn một chút.
Đúng vậy, La Tĩnh là em gái ruột của hắn, chuyện này ngay cả quản gia cũng không biết, ông ta cho rằng kết quả giám định AND là giả, lại không biết Bạch Mạc Ly đã nghi ngờ ông ta từ lâu. Ba bản kết quả xét nghiệm kia, có một bản do Hayabusa tự mình thực hiện, La Tĩnh thật sự là em gái ruột của hắn, chị gái sinh đôi khác trứng của Bạch Ly Mạt. Cho nên khi La Tĩnh ở phía sau đâm hắn một nhát dao, hắn mới để lộ ra vẻ mặt đó, hắn phát hiện thì ra cảm giác bị người thân đâm từ phía sau là như vậy.
Bạch Tuyết - mẹ của Bạch Tố Tình, mẹ nuôi Bạch Mạc Ly, vợ của cha nuôi Bạch Mạc Ly. Bà ta biết bản thân mình không còn sống được bao lâu nên nói sự thật cho Bạch Mạc Ly biết đứa em gái còn lại của hắn vẫn sống tốt, được bà ta sắp xếp ở một thị trấn nhỏ. Bà ta muốn thú nhận mọi chuyện với hắn, khi xe của họ xảy ra tai nạn, bà ta lén đưa đứa bé kia đi cứu suống, bởi vì bà ta nhìn vào ánh mắt của Bạch Mạc Ly khi đó, biết hắn chắc chắn sẽ trở thành người tài, để có thể có được lợi ích từ hắn, bà ta đã đặt ra quân cờ này.
Chỉ tiếc bà ta đã không viết rõ ràng sự việc, chưa ăn năn những gì đã làm trước đây thì đã chầu trời.
Vì vậy, quản gia không biết tất cả những điều này, ông ta nghĩ La Tĩnh bị coi như một con tốt vì cô ta lớn lên giống Bạch Mạc Ly. Cuối cùng, ông ta nghĩ mình là người chiến thắng, nhưng ông ta đã là kẻ thua cuộc ngay từ đầu.
Mộc Như Lam nhìn hắn cười, khó hiểu nghiêng đầu, bởi vì hòa hợp không được bao lâu, cho nên thực sự không có cảm giác mạnh mẽ?
“Bây giờ cô biết rằng mình không phải là con của cha mẹ cô, cô cảm thấy thế nào?” Bạch Mạc Ly hỏi lại.
Mộc Như Lam mỉm cười, “Rất tốt.”
“Quả thật rất tốt.” Bạch Mạc Ly ý tứ không rõ ràng, hắn quay đầu nhìn lên trời, mắt ưng khẽ nheo lại, “Mười bảy năm trước, em gái tôi và cô cùng ra đời trong một ngày, Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình lái xe va vào xe gia đình tôi. Cha tôi chết ở trên xe, một đứa em gái của tôi bị bỏng nặng, trong đó có một đứa chúng tôi còn tưởng rằng đã chết nên đã hỏa táng cùng cha tôi. Mà Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình còn có đứa con của bọn họ, không ị gì, cũng không có bị phạt, bọn họ đưa cho chúng tôi mấy chục nghìn đô rồi đuổi đi như đám ăn mày.”
"Mẹ tôi sức khỏe yếu vì nỗi đau mất chồng mất con gái, nhưng mới được vài năm vào một đêm Kha Uyển Tình say rượu lái xe đâm chết mẹ tôi đang chở em gái tôi về nhà. Lúc đó có giấy chứng minh Kha Uyển Tình sai, đáng lẽ bà ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật nhưng vì danh tiếng của cô bà ta nhờ Kha Xương Hoàng giúp đỡ. Kha gia ra tay xử lý tất cả, một chút dấu vết cùng không cong”.
“Tôi và em gái sống nương tựa lẫn nhau, vì để có được sức mạnh và quyền lực trả thù bọn họ, tôi bày mưu để cha nuôi thấy được tài năng của mình và nhận tôi làm con nuôi. Có lẽ vì vận mệnh ác độc mà em gái tôi sau này bị phát hiện mắc bệnh ung thư máu, di truyền từ đời này sang đời khác. Con bé cần cấy ghép tủy thích hợp nhưng không tìm được tủy phù hợp. Tôi đã nhờ cha nuôi giúp đỡ. Ông ấy đã tìm kiếm tất cả các bệnh viện trong thành phố nơi đặt quyền lực của mình và cuối cùng đã tìm được một người phù hợp, thật không may, nó đã bị từ chối, dù yêu cầu đó là gì, cũng đều bị từ chối.”
Mộc Như Lam nhìn hắn, mới chậm rãi nói: "Người đó, là tôi sao?"
“Đúng vậy.”
Một con hải âu đậu trên lan can ở mũi tàu, tiếng cánh xòe ra và đập vào lại rất rõ ràng ở khoảng cách gần như vậy.
Không khí như lặng đi trong giây lát.
“Xin lỗi.” Mộc Như Lam một hồi mới nhẹ giọng nói. Cô không biết những chuyện này, có thể kiếp trước đã xảy ra chuyện này nhưng cô không biết gì cả, dù có trùng sinh lại cũng chỉ quan tâm đến cuộc sống và học tập, những chuyện này cô vẫn không biết. Chẳng qua là số mệnh ác nghiệt. Sau tất cả, cô dường như là kẻ giết người gián tiếp khiến Bạch Mạc Ly tan nhà nát cửa.
“Không phải lỗi của cô.” Bạch Mạc Ly thản nhiên nói, là hắn cực đoan. Mộc Như Lam không hề biết gì cả, mà kể cả có biết thì sao? Khi đó, Mộc Như Lam còn chưa thành niên, vị thành niên không thích hợp để hiến tủy, là hắn gây khó dễ cho cô, hơn nữa người có thể cứu em gái duy nhất của hắn lại là con của kẻ đã giết cha mẹ hắn. Tất nhiên là nên đồng ý, vì cô muốn chuộc lại tội lỗi của mình, vì cô nợ hắn điều này, lúc đó và thậm chí cách đây không lâu, suy nghĩ của hắn dường như vẫn vậy.
Mộc Như Lam im lặng trong chốc lát, chợt nghĩ tới một vấn đề, kỳ quái hỏi: “Là ai cự tuyệt anh?” Khi đó không có nghe Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương nhắc tới chuyện hiến tủy.
“Bạch Tuyết.” Kha Uyển Tình là bạn thân cùng phòng, lúc ấy chính bfa ta ra mặt nói với Kha Uyển Tình chuyện này, kết quả bà ta trở về nói cho hắn, bọn họ không muốn, thế nào cũng không đồng ý.
Tóm lại vẫn có gì đó kì lạ, giả sử lúc đó tại hiện trường tai nạn có ba đứa trẻ sơ sinh, một bé đứa là con của Kha Uyển Tình, hai đứa bé còn lại là em gái của Bạch Mạc Ly. Tai nạn xe cộ phát sinh khiến ba đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, La Tĩnh bị Bạch Tuyết đưa đi, Bạch Ly Mạt ở lại, mà đứa con của Kha Uyển Tình thì bị Mộc Như Lam thay thế, như vậy tức là đứa trẻ được hỏa táng cùng với cha của Bạch Mạc Ly là con của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương sao?... Không đúng, như vậy vẫn có điểm kỳ lạ, vậy thì cô từ đâu tới? Vì sao lại trở thành con gái của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, mà bọn họ hoàn toàn không biết? Rất kỳ quái… Nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì cô chưa nghĩa ra…
Có lẽ điều quan trọng là ở người phụ nữ Bạch Tuyết kia, có điều bà ta đã chết rồi.
Mà … Quên đi, cô cũng không quá tò mò chuyện này, dù sao chỉ cần biết bây giờ cô là đứa nhỏ của Kha gia, chỉ là đứa nhỏ của Kha gia.
Mọi chuyện đã nói rõ ràng, Mộc Như Lam và Bạch Mạc Ly cũng không có ân oán gì nữa, mọi chuyện cứ thế trở nên bình thường.
Thời gian từng chút một trôi qua, đến chiều tối, con tàu cuối cùng cũng đến được bờ biển, bờ biển nước Ý.
Vừa xuống thuyền, bên kia có tiếng hét, Mộc Như Lam nhìn sang, thấy Tần Lãnh Nguyệt đang gào thét định chạy trốn, nhưng bị hai hai người bắt lại.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Các người có tư cách hạn chế tự do của tôi? Dựa vào cái gì đưa tôi cho người đàn ông khác? Buông tôi ra!” Tần Lãnh Nguyệt điên cuồng thét, không ngừng giãy giụa, cô ta không cần đi theo một kẻ ở tầng đáy để sinh sống! Cô ta còn trẻ như vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, đứa con cũng không còn, vì sao còn muốn co ta đi theo kẻ ở tầng đáy sinh sống? Cô ta không tin rằng mình không thể đạt đến đỉnh cao với khuôn mặt và trí tuệ của mình, ít nhất cô có thể ở trong giới thượng lưu!
Không có ai để ý tới cô ta, Bạch Mạc Ly và các quan chức cấp cao khác từ từ đi về phía chiếc máy bay đã chờ từ lâu. Mộc Như Lam cũng bị Mặc Khiêm Nhân ôm chặt và bước lên máy bay, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô ta liền không thích, nên cũng lười đi để ý.
Không ngờ, Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên hất ta người đang giữ cô ta, lao về phía Bạch Mạc Ly, "Em cầu xin anh! Em cầu xin anh! Em sẽ biến mất khỏi thế giới của anh, xin hãy buông tha cho em! Vì em đã từng cứu mạng anh, làm ơn!” Cô ta quỳ trên mặt đất, nắm chặt áo vest của Bạch Mạc Ly khóc cạn nước mắt, trông thật đáng thương.
Chỉ tiếc hiện tại càng khiến mọi người cảm thấy ghê tởm thôi.
Bước chân của mọi người vì thế mà phải dừng lại vì đường bị chặn.
Ánh mắt Bạch Mạc Ly sắc bén lạnh lùng nhìn Tần Lãnh Nguyệt, trong tay còn có thêm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chạm vào trán của cô ta, Tần Lãnh Nguyệt trợn to hai mắt, “Chết, hoặc là nghe lời, chọn một đi. "
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt trắng bệch, cô ta cắn môi, nhìn đôi mắt cực kỳ lạnh lùng kia, không dám nói thêm nữa, nhanh chóng bị kéo ra, những người ở sau cô ta lần lượt đi lên máy bay. nàng chợt đối thượng một đôi màu đen giống như lưu li giống nhau đôi mắt. Ở trên máy bay, cô ta đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen như lưu ly, thấy Mộc Như Lam bị vây ở trên máy bay, giống như mặt trời xoay quanh các hành tinh.
Ghen tị giống như ác quỷ và oán hận giống như một loại cổ trùng, Tần Lãnh Nguyệt cảm thấy linh hồn giống như bị thiêu đốt phát ra kêu thảm thiết! Tại sao một người sinh ra đã được vạn người ưu ái, còn tại sao cô ta đã nỗ lực như vậy mà lại không được gì? Tại sao?!
La Tĩnh ngoan ngoãn hơn Tần Lãnh Nguyệt rất nhiều, cô ta biết mình sẽ không bị giết nhưng sẽ bị đuổi về thị trấn nhỏ nơi cô ta từng sống, đâm Bạch Mạc Ly một nhát, lại là hàng giả, thế nhưng còn có thể sống sót! Điều này quá xa so với mong đợi của cô ta. Mặc dù cảm thấy thật tiếc khi không thể tiếp tục sống trong một thế giới xa hoa và thịnh vượng như vậy, tất cả những gì ban đầu không phải của cô ta, cô ta không phải là em gái ruột của Bạch Mạc Ly. Hiện tại có thể sống sót trở về với cha mẹ cũ của mình, so với Tần Lãnh Nguyệt, cô ta quá hạnh phúc!
Với suy nghĩ như vậy, La Tinh Tinh khi vừa bước xuống máy bay đã bị đuổi về thị trấn hẻo lánh, cô nóng lòng muốn trở về nhà cha mẹ nuôi, hai người già kinh ngạc khi thấy La Tinh Tinh đột nhiên quay lại. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, lập tức bị sốc.
"Con đang nói nhảm gì vậy ?! Ai bảo con là đồ giả?!" Mẹ nuôi hét lên, vô cùng tức giận.
La Tinh giật mình, kỳ quái nói: "Con vốn là giả..."
“Vớ vẩn!” Cha nuôi nặng nề đập xuống bàn, trợn to hai mắt, “Con là thiên kim thật, con là công chúa chân thật, con không phải giả! Não của con ở đâu thế? Đi theo người khác để giết chính anh trai của mình? Con cho rằng vì cái gì mà mình còn sống sót về đây? Nếu con không phải là em gái ruột, con có thể còn sống sao? Ngu xuẩn!”
La Tĩnh sợ ngây người, hô hấp có chút dồn dập, tim đập nhanh, cổ họng khó khăn chuyển động lên xuống. Cô ta đột nhiên nhớ đến sự chế giễu khi ở trên đảo của Tuyết Khả, chợt nhớ ra ánh mắt phức tạp của Bạch Mạc Ly chợt nghĩ đến thế giới thượng lưu khiến cô ta mê mẩn ...
Hóa ra cô ta không phải hàng giả, mà là thật sự công chúa?
Chúa ơi!
Chúa ơi!
La Tĩnh gần như cười đến cứng đờ, nhưng khi cha mẹ cô ta ở đằng kia nhận được 1 cuộc gọi, sắc mặt đột ngột thay đổi. Cuộc gọi từ Đế chế Bạch, cho họ biết rằng từ nay La Tĩnh không liên quan gì đến Đế chế Bạch, sống chết cũng không liên quan gì đến họ. Nếu ai đó làm điều gì đó dưới danh nghĩa Đế chế Bạch, đến lúc đó tự gánh lấy hậu quả.
La Tĩnh quên mất cô ta đã đâm Bạch Mạc Ly một nhát, quên rằng mình đã bị đuổi khỏi Đế chế Bạch. Trong tâm trí của cô ta chỉ toàn là hoàng tử, người khác khom lưng uốn gối dưới váy mình, cho đến khi cha mẹ nuôi muốn dựa vào cô ta để sống tốt giờ đây không còn nuông chiều cô ta nữa, cô ta mới ý thức được, cô ta đã đem vương miện của mình vứt đi, những vinh hoa phú quý đáng lẽ phải thuộc về cô ta!
Khi biết mình là hàng giả, cô ta cảm thấy mình cần phải lấy những thứ mình không có. Khi cô ta thực sự bị đưa trở lại vị trí ban đầu, cô ta cảm thấy may mắn khi sống sót. Nhưng khi cô ta biết rằng mình không phải là hàng giả, mọi thứ đều trở nên quá khó khăn, oán hận những kẻ khác, hối hận và tức giận, nhìn thấy những gì người khác có, mỗi lần cô ta không thể không có loại suy nghĩ rằng mình cũng thể có, cô ta là một công chúa lưu lạc dưới nhân gian! Lẽ ra cô ta phải có được những thứ vinh hoa phú quý, tại sao lại phải sống ở một nơi như vậy? Tại sao cô ta phải sống khó khăn như vậy? Cô ấy muốn quay trở lại!
Đáng tiếc cha mẹ nuôi sẽ không để cô ta rời khỏi nơi này, bởi vì bọn họ không muốn bị La Tĩnh liên lụy. Cô ta chỉ biết vùng vẫy và uất ức với suy nghĩ “mình là công chúa lưu lạc dưới nhân gian” sẽ không ai tin cô và không ai giúp cô.
……
Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước một quán bar nghi ngút khói, một người đàn ông cao gầy nhanh chóng chạy từ bên trong ra, vẻ mặt rất xấu, trên người còn có mùi lạ, lúc này hoàn toàn lộ ra vẻ nịnh nọt.
Một người mặc vest đen bước từ trên xe xuống, nói với gã đàn ông kia vài câu, gã đàn ông kia mặt đầy khiếp sợ, lúc sau lại cười, liên tục gật đầu.
Tần Lãnh Nguyệt nín thở kéo tay nắm cửa không cho người từ bên ngoài mở cửa ra, cô ta không thể tin được, không thể tin được người ngủ với cô ta hôm đó lại là người như vậy! Trước đây cô ta đã mang thai đứa con của hắn ta, trời ơi! Cô ta buồn nôn, cực kỳ buồn nôn! Cô ta thực sự phải sống với gã đàn ông đó? Không không không! Không! Cô ta không muốn!
Tuy nhiên, ngay cả khi cô ta ngoan cố kéo cửa xe, những người bên ngoài vẫn dễ dàng kéo cửa, lôi cô ta ra khỏi xe.
"Không! Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Tần Lãnh Nguyệt kéo mạnh cửa, kinh hãi hét lên, cô ta nhìn thấy nhiều người đàn ông trong quán đang thò đầu ra nhìn về phía bên này, có người đang huýt sáo nói chuyện, trao đổi ánh mắt bẩn thỉu với gã đàn ông kia. Tần Lãnh Nguyệt cảm thấy lạnh cả người, chỉ muốn trốn khỏi đây.
Người đàn ông mặc đồ đen đưa mắt nhìn gã đàn ông kia, hắn ta lập tức bước tới ôm Tần Lãnh Nguyệt từ phía sau bất chấp những cú đấm đá của cô ta. Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất, mà tiếng hét của Tần Lãnh Nguyệt thì hòa lẫn với tiếng hú hét của những gã đàn ông trong quán bar.
Quán bar mập mờ ánh đèn, một số người đang đánh bạc, một số phụ nữ khỏa thân nhảy múa đầy khiêu khích trên vũ đài, một số người dưới sân khấu đang làm những điều kinh tởm. Đây là một quán bar thấp kém và bẩn thỉu, không có phong cách và đáng xấu hổ.
Tần Lãnh Nguyệt sợ muốn chết, ánh mắt của những người đàn ông ở đây như muốn ăn thịt cô ta, đúng vậy, ở đây không có người Phương Đông hay người phụ nữ xinh đẹp nào, đột nhiên có một người da thịt non mềm như vậy đi tới, làm sao chúng có thể không thèm muốn được?
Tần Lãnh Nguyệt càng giãy dụa, đột nhiên người đàn ông tát vào mặt cô ta, suýt chút nữa khiến Tần Lãnh Nguyệt ngất xỉu, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, giống như đang xem trò hay.
"Chết tiệt, đồ khốn! Tôi đã không mất việc tốt nếu không bị cô dụ dỗ! Bây giờ cô là người của tôi, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ đánh cô!" Hắn ta vừa nói xong liền xé quần áo của Tần Lãnh Nguyệt.
"Này này ... người anh em nhanh lên! Để anh em chúng tôi cũng nếm thử cô gái ngoại quốc này." Có người thèm nhỏ dãi không thôi, nước miếng không ngừng chảy khỏi miệng, giống như con lợn béo.
“Được, đây là người phụ nữ của tôi, cậu thích chơi bao lâu cũng được!” Hắn ta mặt đầy hưng phấn, nóng nảy kéo dây lưng kém chất lượng.
“…”
Cô ta cảm thấy rất nhiều bàn tay chạm vào cơ thể mình, buồn nôn, cô ta muốn nôn, nhưng đầu óc choáng váng, không thể cử động, cảm giác như không phải bị ném xuống tầng thấp nhất, mà là địa ngục ...
…
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Monhanson thực sự muốn trở về Coen cùng với Mặc Khiêm Nhân.
Vì phải quay lại Coen để giải quyết một số việc, Mộc Như Lam được đưa về tổng bộ của Đế chế Bạch, còn Mặc Khiêm Nhân thì đưa Monhanson về Coen.
Schmidt lái xe phía trước thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, khi nhìn thấy Monhanson đang ngồi với Mặc Khiêm Nhân, hắn ta chợt thấy rối rắm. Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một hành vi khó hiểu như vậy sau một thời gian dài làm nhân viên FBI. Phạm nhân tự nguyện trở về nhà tù thực sự rất kỳ lạ, nói đến đây, Monhanson vẫn luôn tỏ ra kỳ lạ.
Mặc Khiêm Nhân vắt chéo hai chân, để tài liệu lên đùi, Monhanson ngồi ở bên cạnh, hiếm khi thấy hắn không buồn ngủ, ngược lại còn nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút trống rỗng, tựa như mê man, hoặc nhìn thấu mọi thứ trước mắt, một thứ gì đó xa vời hơn.
“Muốn anh muốn thì có thể khởi tố.” Mặc Khiêm Nhân không hề ngẩng đầu mà nhìn tập tài liệu trên đùi, thản nhiên nói.
Chỉ có Mặc Khiêm Nhân biết, Monhanson lẽ ra không phải đến Coen. Tội của hắn ta không đủ để khiến hắn ta bị giam giữ trong bện viện tâm thần Coen, nơi hầu như không có con người. Ở các nhà tù khác, ít nhất một lần một tuần, tù nhân có thể nhìn thấy ánh mặt trời bằng cách ra ngoài đi dạo, sinh hoạt khác, những người bị giam ở Coen chỉ có thể vĩnh viễn sống trong cái lồng nhỏ đó, người bình thường không thể ở nơi này vài ngày, họ sẽ phát điên.
Còn Monhanson là một bệnh nhân chỉ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội nhẹ, hai tội còn lại của anh ta có lẽ là tội xâm nhập hệ thống mạng của Cơ quan An ninh Quốc gia và tội bao che.
Những cô gái bị giết dã man đó thực sự là do chị gái của Monhanson giết. Chị gái anh ta mới là kẻ giết người thực sự, chị gái hắn ta là một siêu sao Hollywood. Vì mối quan hệ giữa chị gái và em trai được giữ bí mật nên không ai biết rằng Monhanson có liên quan đến siêu sao nổi tiếng kia. Chị gái hắn ta đã tự tử trong tình trạng rối loạn tâm thần sau khi giết các cô gái.
Để giữ gìn danh tiếng và vinh quang cho chị gái, Monhanson thay cô nhận mọi tội lỗi. Siêu sao kia cuối cùng bị kết tội tự tử vì trầm cảm, vinh quang vẫn vậy, phim và bài hát của cô ta vẫn là những tác phẩm kinh điển, mọi người nhớ đến cô ta, một người xinh đẹp, sexy còn là ảnh hậu Oscar.
Monhanson rất yêu thương chị gái của mình, vì cô đã cho hắn ta mọi thứ hắn ta muốn, nhưng cô đã phải chịu mọi áp lực khiến hệ thần kinh của mình trở nên bất thường. Hắn ta không muốn thấy mọi nỗ lực của cô ta đều bị mọi người lãng quên vì vết nhơ, chỉ biết chửi rủa và ghê tởm.
Đây có lẽ là lý do tại sao Monhanson lại giúp đỡ Mộc Như Lam, hắn ta nhìn thấy hình bóng của chị gái mình trong cô.
Monhanson nhìn Mặc Khiêm Nhân, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không."
Từ khi bước chân vào nhà giam, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài, người ta sẽ nhớ đến chị gái, nếu được xóa tội thì những năm tháng hắn ta ở trong tù còn có ý nghĩa gì? Mọi người sẽ không vì cái chết của cô mà tha thứ cho cô, vì là người nổi tiếng họ sẽ càng chửi bới cô mà thôi. Nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng vẫn là chị gái của hắn ta, cho dù hắn ta có làm tổn thương người trên toàn thế giới cũng sẽ không làm tổn thương chị gái mình.
Hắn ta sẽ bảo vệ cô.
Schmidt không hiểu tại sao Mặc Khiêm Nhân lại nói rằng có thể khởi tố giúp Monhanson, trong bệnh viện tâm thần Coen thì không ai có thể khởi tố thành công được, vì tội ác họ gây ra quá khét tiếng và không thể tha thứ được. Nhưng Monhanson lại khiến y ngạc nhiên, hắn ta yêu Coen vậy sao? Nhất định phải quay lại nhà giam? Nói chung, những gì Amon nói chắc chắn có thể trở thành sự thật!
Câu trả lời này được mong đợi.
Mặc Khiêm Nhân lật qua trang khác, cúi đầu tiếp tục xem, dọc đường đi đều im lặng.
…
Sau những sóng gió, cuối cùng chẳng còn gì ngoài bình yên.
Mối quan hệ giữa Mộc Như Lam và Đế chế Bạch đã hoàn toàn dịu đi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cho đến khi Mộc Như Lam đến nước Mỹ vào đợt tuyết rơi đầu tiên, cuối cùng cô cũng cảm nhận được mùa đông đã đến.
Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm và Thư Mẫn làm sinh viên trao đổi ở St. Peter’s trong hai tháng, họ trở về thành phố K vài ngày trước lễ Giáng sinh. Hai anh em không muốn rời đi, nhưng Mộc Như Lam mơ hồ cảm nhận được tâm lý của họ. Dường như có một số thay đổi, đặc biệt là Mộc Như Sâm, người đột ngột trưởng thành rất nhiều, vẫn tùy hứng, nhưng không còn tùy hứng nữa.
Học viện Bạch Đế quanh năm chỉ có Giáng Sinh sinh viên mới được nghỉ lễ, ngoài ra không có nghỉ xuân hay nghỉ hè nên Mộc Như Lam đã nghỉ học rất nhiều tiết, số giờ không lên lớp gấp đôi số giờ lên lớp. Mộc Như Lam quyết định trả sau, trước hết cô sẽ đón Giáng Sinh rồi về nước chuẩn bị đón năm mới ...
Vào ngày Giáng Sinh bên ngoài rất náo nhiệt, người Mỹ đã ăn mừng năm mới. Mặc Khiêm Nhân chưa nói hôm nay có đến hay không, vì vậy Mộc Như Lam đã bị một nhóm bạn học nữ kéo ra ngoài chơi. Bởi vì học viện Bạch Đế cũng rất keo kiệt vào dịp Giáng Sinh. Trong ba ngày nghỉ lễ, một số sinh viên từ Nam bán cầu sẽ không thể lên máy bay để về nhà nên đã cùng nhau đón Giáng sinh.
Bầu trời tuyết rơi trắng xóa, mái nhà phủ một lớp tuyết dày, trước cửa nhà nào cũng có cây thông Noel lớn nhỏ, đèn led rực rỡ nhấp nháy, rất đẹp mắt.
Các cô gái đi ra ngoài chỉ để đi mua sắm trong trung tâm thương mại, Mộc Như Lam nhanh chóng rời khỏi hàng, một người mặc áo khoác trắng trùm đầu, khăn quàng đỏ và đội mũ quấn chặt mình, đi chậm trên đường phố. Khi bước đi, cái mũi nhỏ của cô hơi đỏ lên, đôi mắt hơi cong xuống, rõ ràng trước mắt không có gì đáng để hạnh phúc, nhưng cô đang cười.
Cô mua kẹo, thấy bọn trẻ con thì đưa cho chúng, rồi chơi với bọn nhỏ, lúc ngã trên lớp tuyết dày, tiếng cười suýt thoát ra khỏi chiếc khăn, nhưng cô chưa kịp cười ánh mắt của cô lập tức bị thu hút.
Cô nhìn thấy người nào đó đang chậm rãi đi trên mặt đất ẩm ướt bên kia đường, mái tóc đen nhánh, tmặc áo khoác đen, tay đút túi, dáng người cao, khí chất lạnh lùng, hờ hững dường như chỉ xem vui, mỗi bước chân nhẹ giống như giẫm lên đầu của trái tim.
Mộc Như Lam giật mình, sau đó đôi mắt cong thành hình bán nguyệt cực kỳ quyến rũ, cô ngồi trên tuyết nhìn hắn tiến lại gần mình, liền đưa tay ra ý bảo hắn kéo mình lên.
Một đám trẻ nhỏ chớp chớp đôi mắt to, không dám lại gần xem, giống như biết người đàn ông kia rất lợi hại và nguy hiểm.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô gái ngồi trên tuyết chờ mình kéo lên, mấy giây sau mới từ từ duỗi tay ra, vừa mới nắm lấy, Mộc Như Lam cười xảo quyệt, dùng sức kéo người, Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ đề phòng Mộc Như Lam, mất cảnh giác lập tức ngã xuống bị Mộc Như Lam đè lên, may mà hắn di chuyển nhanh một tay chống lên nền tuyết một tay đỡ Mộc Như Lam, nếu không Mộc Như Lam đã gieo gió gặp bão bị một người đàn ông cao 1m87 đè lên.
Một đám trẻ con đằng kia lập tức đưa đôi tay nhỏ bé che mắt cười, lén lút nhìn qua kẽ tay.
Mộc Như Lam nằm ở trên mặt tuyết cười tủm tỉm, duỗi tay kéo kéo trên người nam nhân giấu ở áo khoác bên trong cùng nàng giống nhau như đúc màu đỏ khăn quàng cổ, đây là ở k thị lúc ấy, nàng đưa tình lữ khăn quàng cổ đâu.
Mộc Như Lam nằm trên tuyết mỉm cười, đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ được người đàn ông giấu trong áo, chiếc khăn giống hệt cái ở cổ cô, đây là chiếc khăn cô tặng cho hắn khi ở thành phố K.
Loại này tư thế thực ái muội, hơn nữa vẫn là ở trên đường cái, tuy rằng nơi này không phải thực náo nhiệt trung tâm thành phố, người không có rất nhiều, nhưng là tiểu hài tử lại là không ít, bởi vì bên cạnh có cái công viên, có thể chơi đùa đất trống rất lớn, vì chú ý ảnh hưởng, giống như không nên ở loại địa phương này tiếp tục đè nặng.
Tư thế này rất ám muội, trên đường tuy rằng không phải trung tâm thành phố rất sôi động, không có nhiều người, nhưng có rất nhiều trẻ con, bởi vì đây là công viên, có rất nhiều không gian vui chơi thoáng đãng, rộng lớn cho nên không nên làm vậy ở nơi này.
Có lẽ bầu trời đêm quá sáng, có thể là do đôi mắt của cô quá đẹp, như vầng trăng non, hoặc cũng có thể là vì hắn quá nhớ cô, nên không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.
Không có cảm thấy thẹn tâm biến thái vươn tay câu lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, bên kia tiểu hài tử hì hì cười ra tiếng, tiếp tục che lại đôi mắt từ khe hở ngón tay nhìn lén.
Tên biến thái không chút xấu hổ nào đó đưa tay ra ôm cổ hắn và hưởng ứng nhiệt tình, thằng nhóc đằng kia cười khúc khích tiếp tục dùng mắt nhìn trộm qua kẽ tay.
Pháo hoa rực rỡ và đẹp mắt nổ đầy bầu trời.
Mụ Rulan không chú ý mở mắt, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt trong suốt và đẹp như lưu ly của cô, cô chợt nhớ đến những viên ngọc lục bảo mà Mặc Khiêm Nhân đã tặng cô còn đẹp hơn cả pháo hoa.
Môi đột nhiên bị cắn, Mộc Như Lam ngẩn ra, chớp chớp mắt, “Sao Khiêm Nhân lại cắn em?”
“…” Mặc Khiêm Nhân sắc mặt lạnh nhạt, kéo người lên.
Hai người nhìn pháo hoa một lúc, Mộc Như Lam chìa tay ra, “Quà Giáng Sinh của em đâu?”
Mặc Khiêm Nhân đưa hai tay ra, “Tay trái hay là tay phải?”
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, “Em chọn tay trái?”
“Tự do.”
“Vậy tay phải?”
“Nhẫn cưới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.