Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 411: khúc nhạc dạo

Hắc Tâm Bình Quả

01/01/2021

Hoắc Á Lan kích động nói về Mộc Như Lam với Âu Khải Thần, nói rằng bà ta rất ủng hộ việc Âu Khải Thần quay lại với Mộc Như Lam, ngàn vạn lần không thể dễ dàng từ bỏ, bọn họ còn trẻ như vậy, Mộc Như Lam năm nay qua cũng mới 18 tuổi. Bà ta khẳng định ở độ tuổi dễ giao động như cô bây giờ, chỉ cần cho cô một chút “điểm tâm” là có thể thu phục được cô. Mặc lão sư kia đã lớn tuổi như vậy, chắc chắn không thể cho Mộc Như Lam thứ mà người trẻ muốn.

Âu Khải Thần nghe xong nhíu mày, chỉ yên lặng uống trà không lên tiếng.

“Chị.” Lưu Miên vẫn là một người phụ nữ trưởng thành với những đường cong gợi cảm, móng tay và son môi đỏ chót, lúc này không nhịn được tiến lại gần, “Chị, nói như vậy chị quyết định có chủ ý với Mộc Như Lam sao?” Nhắc tới cái tên Mộc Như Lam, Lưu Miên âm thầm nghiến răng.

Khi biết người đàn ông đính hôn với Mộc Như Lam chính là nhà tâm lý học mà cô ta coi trọng, cô ta đã rất tức giận và cảm thấy rằng mình đã nhìn lầm Mộc Như Lam và rằng Mộc Như Lam đã cướp đi tình yêu của cô ta. Ngược lại, không biết cô ta thích Mặc Khiêm Nhân đến mức nào mà là cô ta luôn có khả năng thu phục đàn ông, đột nhiên có người không nể mặt cô ta, cô ta có khát vọng chinh phục người đàn ông này, kết quả trong nháy mắt lập tức trở thành vị hôn phu của Mộc Như Lam. Cảm giác giống như bị đứa cháu gái cướp đi người đàn ông của bà dì.

Đương nhiên, Lưu Miên cũng là không rõ về thân phận của Mặc Khiêm Nhân, lúc trước khi hắn đến đây, tất cả mọi người đều gọi hắn là “Mặc tiên sinh”, người biết thông tin về hắn đã ít lại càng thêm ít, hỏi nhiều cũng sẽ không nói cho người khác. Cô ta chỉ biết hắn là một người rất lợi hại, cấp trên cực kỳ coi trọng hắn nhưng không biết hắn giàu đến mức nào. Dù sao đối với cô ta vì Hoắc Á Lan mà cô ta thấy Hoắc gia lớn mạnh như thế nào, ngay cả Hoắc Á Lan cũng nói hắn là một kẻ bình thường, vậy tất nhiên hắn là một kẻ bình thường, chẳng qua là đầu óc có chút lợi hại mà thôi.

Hoắc Á Lan không nói dối Lưu Miên, trong mắt bà ta, Lưu Mẫn vẫn là một người đáng tin, gật đầu nói: "Đương nhiên, chỉ có con bé mới xứng với con trai chị!"

“Nói thì như vậy nhưng chị à, con bé Tịnh Tịnh kia làm sao bây giờ?” Đúng vậy, đây mới là trọng điểm, Chu Tịnh Tịnh là bạn gái của Âu Khải Thần. Học cùng trường đại học với Âu Khải Thần, hơn nữa còn là hoa khôi trong trường được rất nhiều nam sinh theo đuổi, gia đình ở thành phố S cũng có tiếng. Những lời này không nên nói ở trước mặt Mộc Như Lam, nhưng cách đây không lâu bọn họ vừa mới khen Chu Tịnh Tịnh, cảm thấy đó là một cô gái xứng đôi Âu Khải Thần! Chớp mắt bọn họ liền cho đối phương ra rìa? Không phải cũng quá đáng hay sao chứ?

Lời nói của Lưu Miên khiến cho Hoắc Á Lan lập tức im lặng, cũng khiến cho động tác uống trà của Âu Khải Thần dừng, nhưng giây tiếp theo lại tiếp tục. Đối với hắn ta, từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ bày tỏ rõ tình cảm với Chu Tịnh Tịnh, tất cả đều tự cô ta là, cho dù là cô ta suốt ngày quấn lấy hắn ta, cô ta công khai thể hiện tình cảm ở khuôn viên trường hay trên MXH, hắn ta chưa hề lên tiếng phủ nhận, thậm chí ngay cả bữa cơm hôm nay cũng là do cô ta tự ý quyết định.

Cho tới bây giờ hắn ta chưa từng đồng ý… Cũng chưa từng từ chối.

Ngồi yên lặng một lát, Hoắc Á Lan mới lên tiếng: “Nhưng Khải Thần của chúng ta thích Mộc Như Lam.” Những lời này đã trở thành lá chắn tốt nhất hơn nữa đó còn là sự thật.

“Vấn đề bây giờ là làm thế nào với Tịnh Tịnh bây giờ? Để Khải Thần chia tay với con bé sao? Đột ngột như vậy, chắc chắn mọi người sẽ đoán ra được vấn đền, đến lúc đó con bé sẽ ủy khuất nói với cha mẹ một tiếng, như vậy hai nhà sẽ kết thù!” Lưu Miên vội nói, hiện tại cô ta cần phải dựa vào Hoắc Á Lan mới có thể sống tốt.

“Ngốc, vì sao chia tay chứ? Con bé thích Khải Thần như vậy, cứ để cho nó thích, chờ Khải Thần và Mộc Như Lam đến với nhau lúc đó nói cho Tịnh Tịnh cũng chưa muộn.” Hoắc Á Lan nói một cách thản nhiên, không muộn, chính là không muộn, đối với bọn họ mà nói đương nhiên không muộn. Đây là cách an toàn nhất, tuy rằng bà ta thực tự tin con trai mình nhất định có thể đoạt lại Mộc Như Lam, nhưng biết đâu bất ngờ? Đến lúc đó còn có Chu Tịnh Tịnh thay thế, vẹn cả đôi đường!

“Chị ý chị là…” Muốn Âu Khải Thần chân đạp hai thuyền, một bên là qua lại với Chu Tịnh Tịnh, một bên gạt Chu Tịnh Tịnh theo đuổi Mộc Như Lam, nhưng mà không thể nói đây là cách tốt nhất.

Lưu Miên giơ ngón tay cái lên, một người đàn ông đạp mấy thuyền đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì to tát, dù sao người bị đạp lên cũng không phải bà ta.

Hai người phụ nữ hài lòng với kết quả cuối cùng, Âu Khải Thần ngồi bên cạnh vẫn không lên tiếng.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra, Lưu Miên và Hoắc Á Lan nở nụ cười thật tươi, nhìn về phía trước.

“Lại đây, Tịnh Tịnh à, đồ ăn ở nhà hàng Lâu Lan rất ngon lát nữa nhớ ăn nhiều một chút…”

“…”

Chu Tịnh Tịnh cười ngọt ngào, gật đầu ngồi cạnh Âu Khải Thần, ở dưới gậm bàn, cô ta đưa tay nắm lấy tay Âu Khải Thần, Âu Khải Thần liếc nhìn cô ta, vừa thờ ơ lại vừa cao ngạo, thoạt nhìn khó có thể tiếp cận, giống như một bông hoa kiêu ngạo.

Hắn ta cũng không hất tay cô ta ra, mặc kệ cô ta, cho dù khuôn mặt thờ ơ, nhưng khí chất khiến cho người khác khó có thể lại gần, cũng rất khó khiến người không sinh ra cảm giác hắn ta rất chiều Chu Tịnh Tịnh, cô ta là người đặc biệt đối với hắn ta.

Chu Tịnh Tịnh mỉm cười, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm …

……



Mộc Như Lam và Lưu Bùi Dương về đến nhà thì cũng là lúc Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm đến học viện Lưu Tư Lan học. Vì vậy hai người bèn trang trí lại phòng cho Lưu Bùi Dương, muốn ở lại lâu dài cũng không thể ở phòng Mộc Như Lam mãi được.

Màu sắc u ám của căn phòng cuối cùng cũng trở nên ấm áp và thoải mái, Lưu Bùi Dương nhìn trần nhà, cảm thấy tâm tình cũng tốt hẳn lên.

“À, hình như còn thiếu thứ gì đó…” Mộc Như Lam quan sát căn phòng một lượt, suy nghĩ một lát rồi đi ra ngoài.

Lưu Bùi Dương ngồi ở mép giường, chăn màu xanh nhạt, ở trên có vẽ những đám máy trắng, cảm giác mềm mại lại nhẹ nhàng. Hắn nằm xuống, chiếc chăn mềm mại lập tức lún xuống, cảm giác như đang nằm trên mấy.

Thật thoải mái …

Tất cả những suy nghĩ lung tung đều biến mất không còn vết tích, đầu óc trống trơn, nhưng đối với hắn mà nói như vậy là tốt nhất.

Đưa tay lên đỉnh đầu, duỗi thẳng hai chân, sau đó dùng lực duỗi ra sau, căng eo thật mạnh, khóe môi hơi cong lên, hai hàng lông mi dài, khóe mắt cong rất đẹp. Một lúc sau, Lưu Bùi Dương từ từ mở mắt ra, đi chân trần tới bên cửa sổ, thấy Mộc Như Lam đang cầm kéo muốn cắt cành hoa mai nhưng thời điểm không thích hợp, chỉ có vài chồi non xanh mơn mởn, đôi mắt lại chuyển hướng tới khóm hoa thủy tiên đang nở rộ bên cạnh hồ nước...

Ánh mặt trời dịu dàng bao bọc lấy cô, bất kể khi nào, cô dường như được mọi thứ vô hình thiên vị, cho dù là gió, ánh nắng hay thậm chí là thời gian, đây là một điều rất kỳ lạ, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy như vậy. Họ đều cảm thấy khí chất của Mộc Như Lam quá đặc biệt, dường như chỉ cần nhìn cô ấy, họ lập tức cảm thấy thế giới tốt hơn rất nhiều.

Lưu Bùi Dương từ từ cúi người xuống, hai tay đặt xuống bệ cửa sổ, chống cằm, khóe môi khẽ gợi lên. Nhưng giây tiếp theo, khóe mắt nhìn thấy một bóng người, khiến cho khóe môi đang cười biến mất, sắc mặt hồng hào khó khăn lắm mới khôi phục được dần dần tái đi, hắn đứng thẳng dậy, thần kinh lập tức căng thẳng.

Đoạn Ngọc đứng ngoài cổng, đeo kính râm, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, nhưng Lưu Bùi Dương lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt ẩn hiện dưới tròng kính, khiến hắn cảm thấy run rẩy muốn thoát khỏi sự xâm lược điên cuồng và hung hãn.

Từ HongKong đến thành phố K, người đàn ông kia như ma quỷ, dường như cuộc sống của tên đó không có gì để làm ngoài trừ việc suốt ngày đi theo hắn…

Tên điên!

Xứng làm anh trai Đoạn Nghiêu sao? Loại chuyện như vậy, điên cuồng, đáng sợ y như bước ra từ trong phim!

Hắn ta không vui, Đoạn Ngọc thực sự không vui khi Lưu Bùi Dương và Mộc Như Lam ở cùng một chỗ, không vui khi Lưu Bùi Dương cười vì Mộc Như Lam, không vui vì có một người như vậy có thể ảnh hưởng tới Lưu Bùi Dương …

Mộc Như Lam nhận được bầu không khí có gì đó lạ, ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Bùi Dương đứng ở phía trước cửa sổ sắc mặt tái nhợt nhìn về phía sau cô. Mộc Như Lam xoay đầu nhìn về phía sau cửa sắt, nhưng ở đó lại không có gì, vì vậy cô đi qua xem, nhìn qua khe cửa sắt vẫn không thấy ai.

Mộc Như Lam im lặng trong giây lát, xoay người đi vào nhà, cầm theo một chậu hoa thủy tiên nhỏ vừa trồng xong.

Khi Mộc Như Lam đưa hoa vào phòng Lưu Bùi Dương, Lưu Bùi Dương đã điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng khuôn mặt vẫn khó coi và cơ mặt cứng nhắc đã làm giảm đi hiệu quả mà hắn vừa lấy lại được. (ý là sắc mặt hồng hào)

Mộc Như Lam cũng không nói gì với hắn, chỉ đi bệ cửa sổ đặt chậu hoa xuống, trong nháy mắt làm cho căn phòng tràn đầy sức sống.

Mộc Như Lam khóe môi gợi lên, “Quả nhiên trong phòng nhất định phải có có sinh mệnh có thể thoải mái hơn.” Cho dù là một đóa hoa hay một chút cây cỏ.

“… Cảm ơn cậu.”

Mộc Như Lam đứng ở tại chỗ nhìn hắn, khi vẻ mặt Lưu Bùi Dương sắp không chịu được, cô bước tới gần hắn, giang hai tay ôm lấy hắn.

Mùi hương nhẹ nhành xộc vào mũi khiến thân hình Lưu Bùi Dương cứng đờ, giây tiếp theo lại buông lỏng hai cánh tay, các tế bào căng cứng cũng từ từ thả lỏng.

Lưu Bùi Dương không có hứng thú tình dục đối với phụ nữ, là trời sinh, Mộc Như Lam là cô gái duy nhất hắn có cảm giác “thích”, có lẽ là một loại khát khao, tia sáng trong lòng hắn, khi hắn khổ sở muốn người khác giúp đỡ mình thì chỉ có cô xuất hiện.



“Bùi Dương.” Giọng nói của Mộc Như Lam vang ở bên tai, nhẹ nhàng, phảng phất hóa thành một làn khói nhẹ, bay vào trong tai, khiến người nghe không cách nào kháng cự lại, “Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì thì người đó thua. Là cậu, phải không?”

Lưu Bùi Dương ngẩn người.

……

Màn đêm buông xuống.

Một chiếc xe dừng ở trước cổng lớn Mộc gia, Thư Mẫn từ trên xe bước xuống, cô tới rất sớm, lúc này tới khi bắt đầu buổi tiệc còn hơn một tiếng, nhưng cô đến để xem Mộc Như Lam có cần giúp đỡ gì không.

Mộc Như Sâm hơi tức giận vì Lưu Bùi Dương đã sống trong nhà mình khá lâu, sau khi ăn tối xong vẫn luôn ngồi ở phòng khách chơi game cho hả giận, Mộc Như Lâm đối với việc này không nói gì thêm, chỉ là mơ hồ có chút không đồng ý. Lưu Bùi Dương chọc phải người nào đó lợi hại lại khó chơi, quan hệ với Lưu Bùi Dương mang lại kết quả không tốt, tuy rằng ở thành phố K cơ bản không có ai dám động cô, nhưng ai có thể đảm bảo kẻ điên không làm ra chuyện gì điên dồ chứ.

Thư Mẫn không nghĩ rằng Lưu Bùi Dương lại ở Mộc gia, có chút kinh ngạc.

Mộc Như Lam rót cho cô tách trà nóng, Mộc Như Sâm ngồi cuối ghế sofa chơi game, lặng lẽ dựng lỗ tai lên nghe, nhưng một lúc sau liền bị Mộc Như Lâm kéo đi, con gái đang nói chuyện riêng tư, một người đàn ông không biết tránh đi còn mặt dày ngồi đó nghe.

Thư Mẫn mày nhíu lại, giọng nói thờ ơ, trước sau như một khiến cho người nghe không biết là đang thật lòng quan tâm hay cười nhạo, “Cậu lại đối xử tốt với người khác rồi.” Người Lưu Bùi Dương trêu chọc không còn dây dứa với Ám Long nữa, nhưng Đoạn Nghiêu rõ ràng đang mặc kệ Đoạn Ngọc.

“Bùi Dương là bạn tớ, sao lại nói ai tớ cũng đối xử tốt được chứ?” Mộc Như Lam mỉm cười nói.

“Kệ cậu đó.” Thư Mẫn lười nói lại cô, dù sao Đoạn Nghiêu ở chỗ này, tên điên Đoạn Ngọc cũng sẽ không dám làm gì Mộc Như Lam, mặc dù cô cảm thấy Đoạn Nghiêu càng ngày càng khiến mọi người nhìn không thấu, nhưng là chung quy hắn sẽ không làm hại Mộc Như Lam làm gì đó, nếu là có thiên Đoạn Nghiêu đối Mộc Như Lam, cô đang nghi ngờ không biết Đoạn Nghiêu đang xảy ra vấn đề gì.

Hai người ngồi trò chuyện một lát, sau đó đứng dậy đi đến Âu gia, không mặc váy dạ tiệc, đây chỉ là một buổi hợp lớp chứ không phải yến tiệc. Dù vậy cũng không nên tổ chức ở Âu gia, loại tiệc như vậy tổ chức ở ngoài là thoải mái nhất.

“Hừ, tâm của Tư Mã Chiêu!*” Thư Mẫn nhìn phía trước dần dần tiến gần tới biệt thự lớn của Âu gia, hai chân vắt chéo lạnh lùng nói.

Tư Mã Chiêu (211 – 6 tháng 9, 265), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương (晉王). Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.

Xe ngừng ở cổng lớn Âu gia, cửa lớn mở ra, ánh đèn sáng trưng, mơ hồ nghe được bên trong truyền tới tiếng cười nói, xem ra đã có không ít người tới.

Mộc Như Lam và Thư Mẫn bước vào đại sảnh dưới sự dẫn đường của người hầu, đi vào trong lập tức nhìn thấy không ít người. Bọn họ nhìn Mộc Như Lam và Thư Mẫn, nhưng lại quay đi như không quen biết, vừa nhìn là biết không phải những người cùng khóa với Mộc Như Lam vừa tốt nghiệp học viện Lưu Tư Lan.

“Lam Lam!” Một người đàn ông lãng tử đang nói chuyện vui vẻ với cô gái mà hắn ta không quen biết bỗng nhìn thấy Mộc Như Lam, ánh mắt lập tức sáng lên, quên mất cả mỹ nhân trước mặt, vội hét lên, hắn ta vừa hét lên, lập tức khiến mọi người chú ý, nhận ra Mộc Như Lam, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp mềm mại khiến người ta lưu luyến kia, lập tức chạy tới chỗ cô.

“Lam Lam! Đã lâu không gặp! Cực kỳ nhớ cậu!”

“Hội trưởng!”

“Điện hạ!”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook