Chương 233: Nước mắt (1)
Hắc Tâm Bình Quả
01/01/2017
Thấy Tô Trừng Tương
hỏi vậy, mẹ Mặc định trả lời nhưng chỗ cầu thang chợt có tiếng bước
chân, Tô Trừng Tương lập tức nửa khẩn trương nửa vui mừng nhìn sang.
Đầu tiên mắt hạnh màu nâu phản chiếu một đôi chân, sau đó là chiếc quần dài màu đen, thêm vài bước nữa, cô mới nhìn rõ bóng dáng lạnh lùng cao quý hơn cả trong trí nhớ. Hai màu trắng đen thể hiện rõ ràng trên cơ thể hắn, đơn giản mà vẫn tao nhã tột cùng. Giữa thế giới sặc sỡ màu sắc, tông đen trắng của hắn đơn giản mà không kém phần sang trọng, tách biệt và độc lập.
Hắn đứng đó với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi giả dối, tựa như một vị quân vương bễ nghễ thiên hạ lạnh nhạt nhìn xuống chúng sinh, đoạn khinh thường ngoảnh mặt.
Thình thịch… Thình thịch thình thịch…
Trái tim loạn nhịp, Tô Trừng Tương siết nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên cầu thang như ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi trên ngai vàng, lòng cô đầy ái mộ, chờ mong, và hy vọng xa vời.
Mẹ Mặc không để ý tới sự khác thường của Tô Trừng Tương, thấy Mặc Khiêm Nhân đi xuống, bà giới thiệu, “Khiêm Nhân, đây là Trừng Tương, con còn nhớ không? Hồi xưa con bé rất thân với con và Tiểu Mạnh… Ái chà, con ngồi nói chuyện với Trừng Tương một lát đi, mẹ phải đến siêu thị mua thức ăn, mẹ bảo lão Triệu đến trường đón Lam Lam rồi, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm!”
Dứt lời bà hấp tấp chạy ra ngoài, kể từ khi chồng mất, Mặc Khiêm Nhân ra nước ngoài, Mặc Vô Ngân có cuộc sống riêng, bà không mấy thích ra ngoài nữa, nhưng vì trong nhà vẫn còn những ông lão cần được chăm sóc nên bà cũng không có cách nào khác ngoài tuýp trạch nữ đang phổ biến hiện nay, hằng ngày bảo nhân viên ở siêu thị gần tứ hợp viện chừa cho chút thực phẩm tươi để bà trực tiếp đi qua lấy.
Mẹ Mặc nhanh chóng rời nhà, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Trừng Tương và Mặc Khiêm Nhân.
Tô Trừng Tương càng căng thẳng hơn, hai tay siết chặt đặt trước người, cô chậm rãi đứng dậy, định chào hỏi hắn thật tự nhiên, hiềm một nỗi miệng cô cứng ngắc vì quá khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, ánh mắt cũng hơi lảng tránh.
Tô Trừng Tương lớn lên rất đẹp, nếu là đàn ông khác thì vẻ ngượng ngùng hiện giờ của cô có thể coi là rất ngọt ngào đáng yêu, chỉ tiếc, người đàn ông này là Mặc Khiêm Nhân.
Hắn đứng trên cầu thang nhìn xuống Tô Trừng Tương hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi xuống, giọng nói thanh lãnh thờ ơ vang lên, “Cô là Tô Trừng Tương?”
Ngữ điệu thờ ơ như thể cô chỉ là một người xa lạ làm ngọn lửa trong Tô Trừng Tương yếu đi chút ít, cô không khỏi đau lòng nhưng vẫn lấy lại tinh thần rất nhanh. Chẳng phải chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán sao? Lúc trước quyết định không liên lạc với hắn cũng là vì hiệu quả này mà? Hắn phải quên cô đi thì cô mới có thể khắc vào lòng hắn một hình tượng hoàn toàn mới.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, anh Khiêm Nhân, anh còn nhớ em không?” Bình tĩnh hơn một chút, cô cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái, cố gắng làm nụ cười của mình trong thật tự nhiên, đừng để hắn nhìn một phát đã biết cô thích hắn nhường nào, trong tình yêu, ai yêu trước là thua, cô thua nhưng cũng không thể để người khác biết cô thua, bằng không cô sẽ mất quyền làm chủ.
“Không nhớ rõ lắm.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp, nếu Lục Tử Mạnh không nhắc trước thì hắn cũng chẳng nhớ là trước đây có một cô gái luôn lẽo đẽo sau hắn ngoài Lục Tử Mạnh.
Có câu đầu tiên rồi thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn, Mặc Khiêm Nhân muốn tìm hiểu trình độ của Tô Trừng Tương để xem liệu cô có thể phát hiện sự dị thường của Mộc Như Lam hay không, nên cũng chủ động nói vài câu.
Tô Trừng Tương có chuẩn bị mà đến, từ nhỏ cô đã khổ sở đuổi theo Mặc Khiêm Nhân, khi học tâm lý học thì lại càng dùng hết sức bình sinh, tất cả là để có tiếng nói chung với hắn, phù hợp khẩu vị của hắn, thế nên dĩ nhiên bây giờ cô không thể thất bại.
Trông qua thì có vẻ ăn ý, tựa hồ hai người trò chuyện rất vui.
Mặc Vô Ngân vừa từ viện khoa học trở về, mới vào phòng khách mấy bước đã giật bắn ra ngoài như chạm điện, cô nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ chạy tới cửa sổ lén lút nhìn vô trong thăm dò, thấy ông anh nhà mình đang ngồi đối diện với một người phụ nữ lạ mặt trên ghế sô pha, người phụ nữ trông khá là đẹp, khí chất nhã nhặn đàng hoàng, ánh mặt nhìn Mặc Khiêm Nhân lấp la lấp lánh, giấu không tồi nhỉ, ý xì đúc mấy đứa con gái khi tăm tia Dạ Bạch của cô!
Đậu phộng! Chuyện gì đây? Mới hôm qua anh cô còn sắp tu thành chính quả với chị dâu mà bây giờ đã chui ra người thầm mến sao? Với lại bà chị này là ai? Ở đâu chui ra vậy?
Mặc Vô Ngân có quan niệm ai tới trước người đó được, Mộc Như Lam đã tới rồi thì đừng hòng ai thay thế, tuy anh cô giỏi vậy thì người ta đơn phương cũng là chuyện thường tình, nhưng cô không hy vọng có ai đến quấy rầy những ngày chung sống tình tứ đáng yêu của anh cô và chị dâu, vốn anh cô chẳng mấy khi rảnh rỗi, làm sao có thể để bên thứ ba tới phá hỏng dịp này?
Mặc Vô Ngân lặng lẽ siết tay, bà chị này tốt nhất nên tự mình hiểu lấy, đừng có mà chen chân vào, cạnh tranh ngay thẳng thì còn được, chứ nếu chị ta dám giở trò đê tiện để cướp anh cô, vậy đừng trách cô không khách khí, cô chỉ có một ông anh, tuy hơi độc mồm độc miệng nhưng chung quy vẫn là báu vật!
Nghĩ vậy, Mặc Vô Ngân sửa soạn quần áo, bước vào với niềm kiêu hãnh của người Mặc gia, “Anh hai.”
Giọng của Mặc Vô Ngân chặn ngang lời Tô Trừng Tương đang nói, Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn Mặc Vô Ngân, không rõ có cảm xúc gì, Tô Trừng Tương thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười vui vẻ, “Vô Ngân đấy à, nữ mười tám lột xác, chị suýt nữa thì nhận không ra.”
Lần này đến phiên Mặc Vô Ngân ngạc nhiên, “Chị biết tôi?” Sao cô chẳng có tí tẹo ấn tượng nào cả?
“Chị là chị Trừng Tương, hồi trước hay chơi với em trong đại viện ấy.” Tô Trừng Tương mím môi cười khẽ, nhớ lại cảnh Mặc Vô Ngân thời bé ngồi xổm chơi gà trong đại viện.
“Chị Trừng Tương?” Mặc Vô Ngân nghi hoặc ngẫm nghĩ, đến khi nhớ ra rồi, cô mở to mắt vui mừng, “A! Chị… Chị về từ khi nào vậy?”
Mặc Vô Ngân chạy tới, nhất thời quên mất ý định ban đầu.
“Xuống mấy bay lúc bảy giờ sáng nay.” Tô Trừng Tương lấy từ trong túi xách ra một món quà được bọc giấy tinh xảo, cười bảo, “Đây, mới về đi dạo phố, thấy món này rất hợp với em.”
“Oa, có quà nữa!” Mặc Vô Ngân hớn hở nhận quà, ai mà chẳng thích được tặng quà? Dù khá giả đến đâu thì người ta vẫn thích những món quà bất ngờ. Gặp lại bạn hồi nhỏ rồi còn được tặng quà, vui quá~
Tô Trừng Tương cười sâu thêm, nghĩ bụng Mặc Vô Ngân vẫn dễ mua chuộc hệt như trước, cô cho Mặc Vô Ngân kẹo, sau đó hỏi gì về Mặc Khiêm Nhân con bé cũng thành thật khai báo.
Theo Tô Trừng Tương, muốn có được Mặc Khiêm Nhân thì trước hết phải có được sự ủng hộ của người Mặc gia, khi đó làm ít công nhiều.
Tô Trừng Tương học tâm lý học nên đương nhiên giỏi về công tâm, mới nói mấy câu mà đã khiến Mặc Vô Ngân cảm thấy như tìm được tri kỉ, nghe cô thao thao bất tuyệt một hồi, Mặc Khiêm Nhân thấy chán đứng dậy ra ngoài.
Dưới sự dẫn chuyện của Tô Trừng Tương, Mặc Vô Ngân hỏi, “Tối nay chị Trừng Tương ở tại tứ hợp viện hay là trở về về nhà bố mẹ?”
Các ông lão sống tại tứ hợp viện nhưng con cháu họ thì lại ở nơi khác. Dù sao con họ cũng có gia đình riêng, hơn nữa chúng bận rộn công việc, có đôi khi nửa đêm mới về, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của họ, vì vậy đều sống riêng cả. Nhưng các con dâu cũng rất hiểu chuyện, thường xuyên đến tứ hợp viện nấu ăn và trò chuyện vội với cha mẹ chồng, thỉnh thoảng nhóm phụ nữ tụ lại cùng mẹ Mặc tán gẫu chuyện con cái, nhờ vậy các ông lão chưa bao giờ biết đến cô đơn tịch mịch.
“Ừm… Chị định ở lại với ông hai ngày, nhưng bên đó không có phòng…” Tô Trừng Tương nói giọng thất vọng, thật ra cũng có phòng, nhưng vì ít người ở nên sẽ mất công quét tước sửa sang.
“Vậy chị ở lại nhà em đi, nhà em có hai phòng cho khách, chưa ai ở cả.” Mặc Vô Ngân phản ứng hệt như kỳ vọng của Tô Trừng Tương.
“Nhưng, vậy có ổn không?” Tô Trừng Tương lặng lẽ nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi trong sân bị lão Lương kéo đi chơi cờ, trong lòng ngọt ngấy, gần quan dễ hưởng lộc, cô cần kề cạnh Mặc Khiêm Nhân, lẳng lặng trở thành một phần cuộc sống của hắn, tựa như nước ấm nấu ếch. Tính tình Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt như vậy có vẻ là không cần chuyện gì kịch tính, hắn hợp kiểu nhẹ nhàng ấm áp hơn.
“Có gì mà không ổn, lúc trước chị cũng hay ở lại nhà em đấy thôi? Với cả, mở cửa ra là thấy ngay phòng ông nội chị, đi có mấy bước chứ mấy.” Mặc Vô Ngân chưa nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần coi Tô Trừng Tương là bạn đã lâu không gặp, họ chuyện trò rất vui, sống chung cũng không tệ.
“Vậy… Được rồi, tối nay chị xuống bếp giúp gì nấu đồ ngon cho em nhé? Đừng nhìn chị như vậy, chị có bằng đầu bếp đấy.” Tô Trừng Tương tự hào nói, thi bằng đầu bếp cũng là vì Mặc Khiêm Nhân, từ nhỏ hắn đã cực kì kén ăn, có câu “Đường đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày” mà? Tô Trừng Tương sẵn sàng dốc hết công sức vì người đàn ông cô yêu.
“Vậy còn gì vằng, vừa hay tối nay em giới thiệu chị dâu của em cho chị, chị ấy cũng biết nấu ăn, nấu ngon lắm.” Mặc Vô Ngân cao hứng nói, tối qua trước khi về Mộc Như Lam đã nấu cho họ một bữa ăn khuya, phải tội số lượng hơi ít, vì chị ấy bảo khuya rồi không nên ăn nhiều, nếu đói quá thì ăn lót dạ một chút thôi, cô ăn chẳng đã miệng chút nào, bây giờ nhớ lại mà thèm rỏ dãi.
Nụ cười của Tô Trừng Tương cứng lại, cô vừa nghe được một từ quan trọng, “Chị dâu?” Hình như Mặc gia đâu có họ hàng nào đâu…
“Đúng, chị dâu em. ” Mặc Vô Ngân vui vẻ đáp, sực nhớ ra chuyện ban nãy, cô kinh hoảng như bị sét đánh. Trong lòng rầu rĩ nhưng vẫn quyết định nói rõ cho Tô Trừng Tương, chết sớm siêu sinh sớm, chị ta quen mình và quen cả mẹ nên phải đối đãi thận trọng, tránh gây chuyện làm mọi người khó xử, nhất là bên ông Tô, hai nhà gặp nhau như cơm bữa, khó tránh khỏi lúng túng.
“… Chị dâu nào?” Tô Trừng Tương bỗng dưng thấy bất an, dường như đã có gì đó ngoài dự tính xảy ra mà cô hoàn toàn không biết.
Thấy thế, Mặc Vô Ngân càng thêm kiên quyết phải khiến Tô Trừng Tương chết tâm, dù chị ta có là bạn tốt thời bé hay là kẻ si tình yêu anh trai bao lâu, bây giờ Mặc Khiêm Nhân đã có Mộc Như Lam, si tình đến mấy thì cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi. Trừ khi chị ta giữ im lặng, không ôm ý đồ chia rẽ tình cảm của họ, bằng không chắc chắn sẽ không được hoan nghênh tại Mặc gia này.
“Bạn gái của anh trai em. À, đúng rồi, bọn họ sắp đính hôn, mấy ngày nữa người giám hộ của chị dâu sẽ từ Hồng Kông sang đây, ông nội và mẹ cũng đã chuẩn bị sính lễ rồi.”
Đầu tiên mắt hạnh màu nâu phản chiếu một đôi chân, sau đó là chiếc quần dài màu đen, thêm vài bước nữa, cô mới nhìn rõ bóng dáng lạnh lùng cao quý hơn cả trong trí nhớ. Hai màu trắng đen thể hiện rõ ràng trên cơ thể hắn, đơn giản mà vẫn tao nhã tột cùng. Giữa thế giới sặc sỡ màu sắc, tông đen trắng của hắn đơn giản mà không kém phần sang trọng, tách biệt và độc lập.
Hắn đứng đó với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi giả dối, tựa như một vị quân vương bễ nghễ thiên hạ lạnh nhạt nhìn xuống chúng sinh, đoạn khinh thường ngoảnh mặt.
Thình thịch… Thình thịch thình thịch…
Trái tim loạn nhịp, Tô Trừng Tương siết nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên cầu thang như ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi trên ngai vàng, lòng cô đầy ái mộ, chờ mong, và hy vọng xa vời.
Mẹ Mặc không để ý tới sự khác thường của Tô Trừng Tương, thấy Mặc Khiêm Nhân đi xuống, bà giới thiệu, “Khiêm Nhân, đây là Trừng Tương, con còn nhớ không? Hồi xưa con bé rất thân với con và Tiểu Mạnh… Ái chà, con ngồi nói chuyện với Trừng Tương một lát đi, mẹ phải đến siêu thị mua thức ăn, mẹ bảo lão Triệu đến trường đón Lam Lam rồi, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm!”
Dứt lời bà hấp tấp chạy ra ngoài, kể từ khi chồng mất, Mặc Khiêm Nhân ra nước ngoài, Mặc Vô Ngân có cuộc sống riêng, bà không mấy thích ra ngoài nữa, nhưng vì trong nhà vẫn còn những ông lão cần được chăm sóc nên bà cũng không có cách nào khác ngoài tuýp trạch nữ đang phổ biến hiện nay, hằng ngày bảo nhân viên ở siêu thị gần tứ hợp viện chừa cho chút thực phẩm tươi để bà trực tiếp đi qua lấy.
Mẹ Mặc nhanh chóng rời nhà, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Trừng Tương và Mặc Khiêm Nhân.
Tô Trừng Tương càng căng thẳng hơn, hai tay siết chặt đặt trước người, cô chậm rãi đứng dậy, định chào hỏi hắn thật tự nhiên, hiềm một nỗi miệng cô cứng ngắc vì quá khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, ánh mắt cũng hơi lảng tránh.
Tô Trừng Tương lớn lên rất đẹp, nếu là đàn ông khác thì vẻ ngượng ngùng hiện giờ của cô có thể coi là rất ngọt ngào đáng yêu, chỉ tiếc, người đàn ông này là Mặc Khiêm Nhân.
Hắn đứng trên cầu thang nhìn xuống Tô Trừng Tương hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi xuống, giọng nói thanh lãnh thờ ơ vang lên, “Cô là Tô Trừng Tương?”
Ngữ điệu thờ ơ như thể cô chỉ là một người xa lạ làm ngọn lửa trong Tô Trừng Tương yếu đi chút ít, cô không khỏi đau lòng nhưng vẫn lấy lại tinh thần rất nhanh. Chẳng phải chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán sao? Lúc trước quyết định không liên lạc với hắn cũng là vì hiệu quả này mà? Hắn phải quên cô đi thì cô mới có thể khắc vào lòng hắn một hình tượng hoàn toàn mới.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, anh Khiêm Nhân, anh còn nhớ em không?” Bình tĩnh hơn một chút, cô cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái, cố gắng làm nụ cười của mình trong thật tự nhiên, đừng để hắn nhìn một phát đã biết cô thích hắn nhường nào, trong tình yêu, ai yêu trước là thua, cô thua nhưng cũng không thể để người khác biết cô thua, bằng không cô sẽ mất quyền làm chủ.
“Không nhớ rõ lắm.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp, nếu Lục Tử Mạnh không nhắc trước thì hắn cũng chẳng nhớ là trước đây có một cô gái luôn lẽo đẽo sau hắn ngoài Lục Tử Mạnh.
Có câu đầu tiên rồi thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn, Mặc Khiêm Nhân muốn tìm hiểu trình độ của Tô Trừng Tương để xem liệu cô có thể phát hiện sự dị thường của Mộc Như Lam hay không, nên cũng chủ động nói vài câu.
Tô Trừng Tương có chuẩn bị mà đến, từ nhỏ cô đã khổ sở đuổi theo Mặc Khiêm Nhân, khi học tâm lý học thì lại càng dùng hết sức bình sinh, tất cả là để có tiếng nói chung với hắn, phù hợp khẩu vị của hắn, thế nên dĩ nhiên bây giờ cô không thể thất bại.
Trông qua thì có vẻ ăn ý, tựa hồ hai người trò chuyện rất vui.
Mặc Vô Ngân vừa từ viện khoa học trở về, mới vào phòng khách mấy bước đã giật bắn ra ngoài như chạm điện, cô nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ chạy tới cửa sổ lén lút nhìn vô trong thăm dò, thấy ông anh nhà mình đang ngồi đối diện với một người phụ nữ lạ mặt trên ghế sô pha, người phụ nữ trông khá là đẹp, khí chất nhã nhặn đàng hoàng, ánh mặt nhìn Mặc Khiêm Nhân lấp la lấp lánh, giấu không tồi nhỉ, ý xì đúc mấy đứa con gái khi tăm tia Dạ Bạch của cô!
Đậu phộng! Chuyện gì đây? Mới hôm qua anh cô còn sắp tu thành chính quả với chị dâu mà bây giờ đã chui ra người thầm mến sao? Với lại bà chị này là ai? Ở đâu chui ra vậy?
Mặc Vô Ngân có quan niệm ai tới trước người đó được, Mộc Như Lam đã tới rồi thì đừng hòng ai thay thế, tuy anh cô giỏi vậy thì người ta đơn phương cũng là chuyện thường tình, nhưng cô không hy vọng có ai đến quấy rầy những ngày chung sống tình tứ đáng yêu của anh cô và chị dâu, vốn anh cô chẳng mấy khi rảnh rỗi, làm sao có thể để bên thứ ba tới phá hỏng dịp này?
Mặc Vô Ngân lặng lẽ siết tay, bà chị này tốt nhất nên tự mình hiểu lấy, đừng có mà chen chân vào, cạnh tranh ngay thẳng thì còn được, chứ nếu chị ta dám giở trò đê tiện để cướp anh cô, vậy đừng trách cô không khách khí, cô chỉ có một ông anh, tuy hơi độc mồm độc miệng nhưng chung quy vẫn là báu vật!
Nghĩ vậy, Mặc Vô Ngân sửa soạn quần áo, bước vào với niềm kiêu hãnh của người Mặc gia, “Anh hai.”
Giọng của Mặc Vô Ngân chặn ngang lời Tô Trừng Tương đang nói, Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn Mặc Vô Ngân, không rõ có cảm xúc gì, Tô Trừng Tương thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cười vui vẻ, “Vô Ngân đấy à, nữ mười tám lột xác, chị suýt nữa thì nhận không ra.”
Lần này đến phiên Mặc Vô Ngân ngạc nhiên, “Chị biết tôi?” Sao cô chẳng có tí tẹo ấn tượng nào cả?
“Chị là chị Trừng Tương, hồi trước hay chơi với em trong đại viện ấy.” Tô Trừng Tương mím môi cười khẽ, nhớ lại cảnh Mặc Vô Ngân thời bé ngồi xổm chơi gà trong đại viện.
“Chị Trừng Tương?” Mặc Vô Ngân nghi hoặc ngẫm nghĩ, đến khi nhớ ra rồi, cô mở to mắt vui mừng, “A! Chị… Chị về từ khi nào vậy?”
Mặc Vô Ngân chạy tới, nhất thời quên mất ý định ban đầu.
“Xuống mấy bay lúc bảy giờ sáng nay.” Tô Trừng Tương lấy từ trong túi xách ra một món quà được bọc giấy tinh xảo, cười bảo, “Đây, mới về đi dạo phố, thấy món này rất hợp với em.”
“Oa, có quà nữa!” Mặc Vô Ngân hớn hở nhận quà, ai mà chẳng thích được tặng quà? Dù khá giả đến đâu thì người ta vẫn thích những món quà bất ngờ. Gặp lại bạn hồi nhỏ rồi còn được tặng quà, vui quá~
Tô Trừng Tương cười sâu thêm, nghĩ bụng Mặc Vô Ngân vẫn dễ mua chuộc hệt như trước, cô cho Mặc Vô Ngân kẹo, sau đó hỏi gì về Mặc Khiêm Nhân con bé cũng thành thật khai báo.
Theo Tô Trừng Tương, muốn có được Mặc Khiêm Nhân thì trước hết phải có được sự ủng hộ của người Mặc gia, khi đó làm ít công nhiều.
Tô Trừng Tương học tâm lý học nên đương nhiên giỏi về công tâm, mới nói mấy câu mà đã khiến Mặc Vô Ngân cảm thấy như tìm được tri kỉ, nghe cô thao thao bất tuyệt một hồi, Mặc Khiêm Nhân thấy chán đứng dậy ra ngoài.
Dưới sự dẫn chuyện của Tô Trừng Tương, Mặc Vô Ngân hỏi, “Tối nay chị Trừng Tương ở tại tứ hợp viện hay là trở về về nhà bố mẹ?”
Các ông lão sống tại tứ hợp viện nhưng con cháu họ thì lại ở nơi khác. Dù sao con họ cũng có gia đình riêng, hơn nữa chúng bận rộn công việc, có đôi khi nửa đêm mới về, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của họ, vì vậy đều sống riêng cả. Nhưng các con dâu cũng rất hiểu chuyện, thường xuyên đến tứ hợp viện nấu ăn và trò chuyện vội với cha mẹ chồng, thỉnh thoảng nhóm phụ nữ tụ lại cùng mẹ Mặc tán gẫu chuyện con cái, nhờ vậy các ông lão chưa bao giờ biết đến cô đơn tịch mịch.
“Ừm… Chị định ở lại với ông hai ngày, nhưng bên đó không có phòng…” Tô Trừng Tương nói giọng thất vọng, thật ra cũng có phòng, nhưng vì ít người ở nên sẽ mất công quét tước sửa sang.
“Vậy chị ở lại nhà em đi, nhà em có hai phòng cho khách, chưa ai ở cả.” Mặc Vô Ngân phản ứng hệt như kỳ vọng của Tô Trừng Tương.
“Nhưng, vậy có ổn không?” Tô Trừng Tương lặng lẽ nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi trong sân bị lão Lương kéo đi chơi cờ, trong lòng ngọt ngấy, gần quan dễ hưởng lộc, cô cần kề cạnh Mặc Khiêm Nhân, lẳng lặng trở thành một phần cuộc sống của hắn, tựa như nước ấm nấu ếch. Tính tình Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt như vậy có vẻ là không cần chuyện gì kịch tính, hắn hợp kiểu nhẹ nhàng ấm áp hơn.
“Có gì mà không ổn, lúc trước chị cũng hay ở lại nhà em đấy thôi? Với cả, mở cửa ra là thấy ngay phòng ông nội chị, đi có mấy bước chứ mấy.” Mặc Vô Ngân chưa nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần coi Tô Trừng Tương là bạn đã lâu không gặp, họ chuyện trò rất vui, sống chung cũng không tệ.
“Vậy… Được rồi, tối nay chị xuống bếp giúp gì nấu đồ ngon cho em nhé? Đừng nhìn chị như vậy, chị có bằng đầu bếp đấy.” Tô Trừng Tương tự hào nói, thi bằng đầu bếp cũng là vì Mặc Khiêm Nhân, từ nhỏ hắn đã cực kì kén ăn, có câu “Đường đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày” mà? Tô Trừng Tương sẵn sàng dốc hết công sức vì người đàn ông cô yêu.
“Vậy còn gì vằng, vừa hay tối nay em giới thiệu chị dâu của em cho chị, chị ấy cũng biết nấu ăn, nấu ngon lắm.” Mặc Vô Ngân cao hứng nói, tối qua trước khi về Mộc Như Lam đã nấu cho họ một bữa ăn khuya, phải tội số lượng hơi ít, vì chị ấy bảo khuya rồi không nên ăn nhiều, nếu đói quá thì ăn lót dạ một chút thôi, cô ăn chẳng đã miệng chút nào, bây giờ nhớ lại mà thèm rỏ dãi.
Nụ cười của Tô Trừng Tương cứng lại, cô vừa nghe được một từ quan trọng, “Chị dâu?” Hình như Mặc gia đâu có họ hàng nào đâu…
“Đúng, chị dâu em. ” Mặc Vô Ngân vui vẻ đáp, sực nhớ ra chuyện ban nãy, cô kinh hoảng như bị sét đánh. Trong lòng rầu rĩ nhưng vẫn quyết định nói rõ cho Tô Trừng Tương, chết sớm siêu sinh sớm, chị ta quen mình và quen cả mẹ nên phải đối đãi thận trọng, tránh gây chuyện làm mọi người khó xử, nhất là bên ông Tô, hai nhà gặp nhau như cơm bữa, khó tránh khỏi lúng túng.
“… Chị dâu nào?” Tô Trừng Tương bỗng dưng thấy bất an, dường như đã có gì đó ngoài dự tính xảy ra mà cô hoàn toàn không biết.
Thấy thế, Mặc Vô Ngân càng thêm kiên quyết phải khiến Tô Trừng Tương chết tâm, dù chị ta có là bạn tốt thời bé hay là kẻ si tình yêu anh trai bao lâu, bây giờ Mặc Khiêm Nhân đã có Mộc Như Lam, si tình đến mấy thì cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi. Trừ khi chị ta giữ im lặng, không ôm ý đồ chia rẽ tình cảm của họ, bằng không chắc chắn sẽ không được hoan nghênh tại Mặc gia này.
“Bạn gái của anh trai em. À, đúng rồi, bọn họ sắp đính hôn, mấy ngày nữa người giám hộ của chị dâu sẽ từ Hồng Kông sang đây, ông nội và mẹ cũng đã chuẩn bị sính lễ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.