Chương 179: V47.1: Nắm thóp (1)
Hắc Tâm Bình Quả
22/08/2016
Trên con đường vắng
vẻ, theo ánh đèn pha chói lòa, chiếc mô tô phân khối lớn gầm rú xé tan
màn sương sớm, ngồi trên xe là một thiếu niên đội mũ bảo hiểm màu đen,
đôi mắt u ám hiện lên sau lớp kính chắn.
Mộc Như Sâm đang rất bực bội, ngay khi hay tin Mộc Như Lam không về thành phố K, cậu đã bất chấp tất cả mà leo lên xe phóng như điên một cách không mục đích.
Từ sau cuộc cãi cọ ở nước Pháp, Mộc Như Lam chưa hề liên lạc lại với anh em cậu. Ngày nào cậu cũng hỏi Chu Phúc xem Mộc Như Lam có gọi về nhà không, và câu trả lời luôn luôn là không! Khỉ gió! Tên đàn ông chết bầm kia tốt đến thế à? Cô đặt hắn ngang hàng với bọn họ thật sao? Đến nỗi cả điện thoại của Kha Uyển Tình cũng không nhận? Ý của cô là gì? Giữa người thân và đàn ông, cô chọn đàn ông, ý là vậy phải không?
Nghĩ đến đó, vẻ u ám trong mắt Mộc Như Sâm lại càng thêm nặng nề, cậu rú ga gần như hết cỡ, tiếng gió gào thét át đi đi mọi âm thanh.
Hốt nhiên, giữa con đường vắng tanh bỗng vọt ra một bóng người, tình huống bất ngờ cộng thêm làn sương mông lung làm Mộc Như Sâm trở tay không kịp.
“Bốp!” Tiếng va đập chát chúa vang lên, thân thể người đó bị mô tô hất văng ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, lăn bịch bịch mấy vòng trước khi dừng lại trong tư thế nằm sấp.
Cả người và xe Mộc Như Sâm đều đổ kềnh ra đất nhưng không nghiêm trọng lắm, cậu vội vàng đứng dậy, tháo mũ bảo hiểm, chạy nhanh đến chỗ người đàn ông bị mình tông phải, “Này! Ông không sao…”
Mộc Như Sâm điếng người.
Người đàn ông nọ nằm bất động trên đất, máu chảy lênh láng thành một vũng đỏ tươi, âm ấm và sền sệt.
Sắc mặt Mộc Như Sâm tái mét, cậu ngập ngừng đưa tay thăm dò mũi ông ta để rồi sợ hết hồn khi không cảm nhận được hơi thở, cậu vội kiểm tra ngực trái, nơi đó cũng không còn nhịp tim dập!
Ông ta chết rồi!
Mộc Như Sâm kinh hãi ngã ngồi ra đất, trái tim đập thùm thụp từng hồi hoảng loạn, dù sao cậu cũng mới chỉ mười lăm tuổi mà thôi.
Làm sao đây? Cậu tông chết người rồi! Cậu tông chết người rồi! Là do cậu không tập trung lái xe nên mới tông chết người? Giống tội say rượu phải không? Sẽ bị tống tù phải không? Hay là phải vào trại cải tạo như Chu Nhã Nhã?!
Mộc Như Sâm toát mồ hôi lạnh, hoang mang không biết nên làm gì mới phải, cậu run rẩy cầm lấy di động nhưng không bấm nổi số điện thoại của Mộc Như Lam, nếu cô biết thì thể nào cũng muốn cậu đi đầu thú…
Xung quanh lặng ngắt như tờ, con đường trải dài không điểm cuối, hai bên đường chỉ toàn những ruộng ngô ngập sương. Mộc Như Sâm cũng không biết đây là đâu, sợ hãi quan sát một hồi, cậu quay lại nhìn đăm đăm vào thi thể kia rồi từ từ đứng dậy.
Mộc Như Sâm lôi thi thể vào trong ruộng ngô, vệt máu đỏ tươi kéo một đường thật dài. Không sao đâu, bây giờ đang là mùa đông, ruộng ngô vừa rộng vừa cao như thế này, sẽ không ai dễ dàng phát hiện ra, tất cả là tại tên này tự lao ra tìm chết! Cậu làm sao có thể vào tù vì một kẻ xa lạ được? Cậu còn phải trở nên mạnh mẽ, còn phải ở cạnh Mộc Như Lam, cậu không thể có tiền án tiền sự, cậu không thể vào tù! Không thể!
Vứt xác xong xuôi, Mộc Như Sâm chạy ra khỏi ruộng ngô với tấm lưng ướt đẫm. Nuốt nước bọt nhìn mặt đường đầy máu, cậu cởi áo khoác chạy tới chỗ mương nước giữa ruộng ngô rồi nhúng áo xuống dòng nước lạnh băng, ánh mắt cậu vô cảm, tay chân cũng đã bớt run rẩy…
Đến khi máu trên mặt đường đã được lau sạch, Mộc Như Sâm mới dùng đất che lấp vết máu trước ruộng ngô. Cậu cầm theo cái áo ướt sũng mà mình suýt tiện tay vứt đi, chột dạ nhìn xung quanh lần nữa, sau khi đã chắc chắn không có người thứ ba thì mới vội vàng dựng xe dậy rồi phóng vụt đi, đến cả mũ bảo hiểm cũng không kịp đội.
“Xem ra câu nói ‘Ai cũng có tiềm năng giết người’ cũng không hoàn toàn vô lý.” Đứng giữa ruộng ngô, Lam Bỉnh Lân cầm máy quay cảm khái. Hắn đeo tai nghe bluetooth, rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Một tiếng cười trầm trầm truyền đến từ đầu kia, chỉ nghe thôi cũng đủ biết chủ nhân của nó là một chàng trai tuấn tú cỡ nào, ấy vậy mà âm thanh quyến rũ này lại khiến Lam Bỉnh Lân lạnh cả sống lưng. Lúc mới hợp tác với Đoạn Nghiêu là hắn đã có cảm giác mình đang chơi với hổ rồi, và thời gian đã chứng minh cảm giác của hắn là đúng, cái hương vị cưỡi hổ khó xuống* quả thật không dễ chịu chút nào.
*Cưỡi hổ khó xuống: tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao.
Lam Bỉnh Lân vừa cẩn thận cất cuộn phim vừa hỏi, “Vậy tiếp theo tôi cần làm gì?” Đầu tiên là Kha Uyển Tình, sau đó là Mộc Như Sâm, phải chăng tiếp theo sẽ đến Mộc Như Lâm? Hay là… Mộc Như Lam? Càng hợp tác với Đoạn Nghiêu, Lam Bỉnh Lân càng cảm thấy mù mờ, hắn không hiểu nổi Đoạn Nghiêu có cảm xúc gì với Mộc Như Lam, những việc Đoạn Nghiêu đang làm hầu như đều ảnh hưởng xấu đến cô.
“Ha ha ha… Cám ơn nhiều, tiếp theo anh cứ đưa cuộn phim cho Dương bí thư rồi quên hết chuyện xảy ra hôm nay là được.” Trong câu nói của hắn, từ “quên hết” mang sắc thái ép buộc.
“Tôi biết rồi.” Im lặng vài giây, Lam Bỉnh Lân cúp máy, nhìn chỗ vứt thi thể lần cuối rồi cầm máy quay đi ra ngoài.
++++
Nước Pháp.
Chuyến bay của Mộc Như Lam vừa cất cánh chưa được bao lâu thì đã có chuyến bay khác hạ cánh xuống phi trường, một người đàn ông tóc vàng vội vã rời sân bay để lên tàu hỏa, bước chân cuống cuồng, sắc mặt nôn nóng.
Lúc hắn đến trấn Evian cũng là lúc thi thể của Jack vừa được chở đi Paris xử lý, cả Dvorak cũng đã bị đưa đến Paris chờ xét xử.
“Chết rồi?!” Laurence giận dữ, “Tên rác rưởi giết em trai tôi cứ thế mà chết?!”
Viên cảnh sát phụ trách tiếp đãi hắn hơi cúi đầu, “Tôi rất lấy làm tiếc, ngài Monde.”
Laurence nóng nảy vò tóc, một tay chống nạnh gắng kiềm nén lửa giận, hắn đã phải đẩy buổi chụp hình nữ hoàng nước Anh xuống để đến tìm kẻ thù giết em trai, vậy mà tới đây thì lại nhận được tin gã ta đã chết, chết một cách dễ dàng! Jack giết em trai hắn, không những thế còn lột cả da mặt và da tay, hắn phải phanh thây gã ta mới hả dạ!
“Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ theo hướng tích cực, ít ra thì bạn ngài vẫn bình an vô sự.” Thân thế đặc biệt của Laurence làm viên cảnh sát không thể không thận trọng an ủi, dù sao cũng là tại bọn họ không trông coi cẩn thận nên mới để Jack có cơ hội tự sát.
Laurence chau mày hỏi lại, “Bạn tôi?”
Viên cảnh sát lật lật tập tài liệu trong tay, gật đầu, “Đúng vậy, Jack vốn định đùa bỡn họ một lúc rồi mới ra tay nhưng sau đó lại phát hiện bọn họ quen ngài, hắn sợ bị lộ tẩy nên mới hành động nhanh hơn.”
“Cho tôi xem một chút.” Laurence nghi hoặc cầm lấy bản ghi chép tra hỏi trong tay viên cảnh sát, hắn làm gì có bạn nào là học sinh cao trung? À… nghĩ kĩ lại thì, em gái của người anh em họ Bạch kia cũng miễn cưỡng coi là học sinh cao trung duy nhất mà hắn biết, nhưng mà bọn họ lại không thân quen gì lắm.
Âu Á Thần… Mộc Như Lam… Tên Âu Á Thần thì lạ hoắc rồi, nhưng cái tên Mộc Như Lam… Sao mà nghe quen quen?
Mộc Như Lam… Mộc Như Lam…
Trong mắt Laurence vụt qua một tia sáng, nhớ ra rồi! Là “angel” của hắn!
Laurence kích động lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nghe thấy người nọ bắt máy, hắn phấn khích lên tiếng, “Hey! Bạch! Tôi nói này…”
++++
Hồng Kông.
Đang lúc tờ mờ sáng, gió lạnh rít liên hồi từng chập, trong sân bay vẫn còn khá đông người.
Mặc áo choàng trắng và đeo khăn quàng đen, Kha Thế Tình nhìn hành khách lục tục rời sân bay, thấy có người bàn tán về ai đó trên máy bay, nhất là khi một bóng người màu đen kéo hành lý đi ra, bọn họ liên tục quay đầu ngắm nhìn. Hắn bất giác nở nụ cười dịu dàng, thật tình, không chỉ có tuổi tác tăng lên mà cả sức hấp dẫn cũng ngày càng bành trướng, lúc nào cũng thế, đã đứng cạnh cô thì đừng hòng khiêm tốn.
Mộc Như Lam thấy Kha Thế Tình đang đứng đợi ở đằng xa thì mỉm cười rảo bước đi tới, “Cậu út, năm nay vẫn là cậu đón cháu.” Nhưng năm ngoái cô không đến muộn như thế này.
“Ông ngoại cháu cũng đòi đi nhưng giờ này trễ quá.” Kha Thế Tình nhận lấy hành lý từ tay Mộc Như Lam, hắn không dẫn cô ra xe ngay mà chỉ đưa tay sửa lại chiếc khăn quàng đỏ hơi xộc xệch của cô, có lẽ là bị lệch khi ngủ trên máy bay. Kha Thế Tình cười, “Cậu chờ cháu lâu như vậy mà không định ôm cậu một cái sao? Nhóc con?”
“Cậu đã nói ‘nhóc con’ thì cháu cũng không thèm ôm nữa. Đi nhanh lên nào, cháu cóng hết cả người rồi đây này.” Mộc Như Lam kéo tay hắn cùng nhau đi ra ngoài, không định ôm hắn một cái.
Kha Thế Tình chỉ cười cười.
Tài xế cung kính mở cửa xe cho hai người đồng thời lén nhìn Mộc Như Lam một cái, anh ta mới tới làm năm nay, mãi đến buổi tổng vệ sinh hôm qua thì mới biết hóa ra Kha gia còn có một vị công chúa cao quý, nhìn cảnh chuẩn bị quy mô và nét rầu rĩ trên mặt hai bà vợ bé – nhất là vẻ lo lắng của gia đình Lâm Ngọc Nhan, anh ta cứ tưởng “công chúa” phải là một đại ma vương cực kì đáng sợ nên mới có thể khiến người ta nghiêm túc như vậy, ai ngờ đối phương lại là một cô gái trẻ, trông diện mạo và khí chất của cô thì anh ta cũng hiểu vì sao cô lại được cưng chiều đến thế, chính anh ta nhìn còn muốn nâng cô trong lòng bàn tay nữa là.
Chiếc xe từ từ khởi động rồi nhanh chóng hướng thẳng đến Kha gia.
“Cho cháu này.” Một vật mềm mềm được bỏ lên đùi Mộc Như Lam, có hơi nóng, vừa hay chính là thứ mà Mộc Như Lam đang cần nhất.
“Cảm ơn ạ.” Mộc Như Lam áp túi nước nóng chạm lên gò má đỏ bừng vì lạnh, vẻ mặt thỏa mãn như một chú mèo rốt cuộc cũng được tắm nắng sau bao ngày âm u.
Kha Thế Tình kìm lòng không đậu vươn tay xoa đầu Mộc Như Lam, thấy cô mở điện thoại đó gửi tin nhắn, chân mày hắn nhẹ nâng, “A Sâm vẫn còn quấn quít cháu như hồi trước à?” Hắn tưởng là cô nhắn tin cho Mộc Như Sâm, trong ấn tượng của hắn, đứa trẻ này dính Mộc Như Lam như keo, mỗi lần cô đến Hồng Kông là ngày nào nó cũng gọi điện hỏi thăm, đến cả người ngoài cũng thấy phiền lây.
“Không phải em ấy.” Mộc Như Lam nhắn xong thì cất điện thoại đi, “Nhưng đúng là em ấy nên tự lập hơn, cháu nhớ dì từng kể, cậu đã biết tự kiếm tiền đóng học phí từ hồi mười lăm tuổi.”
Trong mắt Kha Thế Tình thoáng qua tia sáng, hắn nở một nụ cười ôn hòa xen lẫn thích thú, “Lại lộn xộn vai vế nữa rồi.”
Cô phải gọi Akutsu Jinko là bà ngoại mới đúng, có điều so với hai bà vợ kia thì Akutsu Junko quả thật quá trẻ - năm nay chưa đến năm mươi tuổi, gọi là bà ngoại thì hơi ngại miệng.
Mộc Như Lam nhún vai thay cho câu trả lời, cô ôm túi nước nóng mà dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, bây giờ cô chỉ muốn được tắm nước nóng, sau đó nằm lên một chiếc giường vừa rộng vừa mềm, quấn chăn thật kín rồi ngủ thẳng đến tận trưa.
Thấy vậy, Kha Thế Tình đắp cho cô cái chăn đã chuẩn bị sẵn, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn gò má của cô, hơi có chút thất thần.
Bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh của hắn cũng sẽ không tin nổi có một ngày công chúa điện hạ chủ động đến gần hắn. Tám năm trước, khi hắn lần đầu nhìn thấy Mộc Như Lam, cô hãy còn là một đứa bé tám tuổi phấn điêu ngọc trác, được tất cả mọi người cưng chiều, tựa như trăng sáng được chúng sao vây quanh, ánh sáng của cô chói lóa đến mức một thanh niên hai mươi tuổi như hắn cũng chỉ dám núp trong góc nhà mà len lén nhìn cô. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đứa bé tám tuổi nay đã trở thành một thiếu nữ mười sáu xinh đẹp rực rỡ, và hắn cũng đã lột xác từ một thanh niên còn nửa phản nghịch nửa tự ti trở thành một ông già hai mươi tám tuổi.
Phải, so với cô, hắn đúng là một ông già.
Mộc Như Sâm đang rất bực bội, ngay khi hay tin Mộc Như Lam không về thành phố K, cậu đã bất chấp tất cả mà leo lên xe phóng như điên một cách không mục đích.
Từ sau cuộc cãi cọ ở nước Pháp, Mộc Như Lam chưa hề liên lạc lại với anh em cậu. Ngày nào cậu cũng hỏi Chu Phúc xem Mộc Như Lam có gọi về nhà không, và câu trả lời luôn luôn là không! Khỉ gió! Tên đàn ông chết bầm kia tốt đến thế à? Cô đặt hắn ngang hàng với bọn họ thật sao? Đến nỗi cả điện thoại của Kha Uyển Tình cũng không nhận? Ý của cô là gì? Giữa người thân và đàn ông, cô chọn đàn ông, ý là vậy phải không?
Nghĩ đến đó, vẻ u ám trong mắt Mộc Như Sâm lại càng thêm nặng nề, cậu rú ga gần như hết cỡ, tiếng gió gào thét át đi đi mọi âm thanh.
Hốt nhiên, giữa con đường vắng tanh bỗng vọt ra một bóng người, tình huống bất ngờ cộng thêm làn sương mông lung làm Mộc Như Sâm trở tay không kịp.
“Bốp!” Tiếng va đập chát chúa vang lên, thân thể người đó bị mô tô hất văng ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, lăn bịch bịch mấy vòng trước khi dừng lại trong tư thế nằm sấp.
Cả người và xe Mộc Như Sâm đều đổ kềnh ra đất nhưng không nghiêm trọng lắm, cậu vội vàng đứng dậy, tháo mũ bảo hiểm, chạy nhanh đến chỗ người đàn ông bị mình tông phải, “Này! Ông không sao…”
Mộc Như Sâm điếng người.
Người đàn ông nọ nằm bất động trên đất, máu chảy lênh láng thành một vũng đỏ tươi, âm ấm và sền sệt.
Sắc mặt Mộc Như Sâm tái mét, cậu ngập ngừng đưa tay thăm dò mũi ông ta để rồi sợ hết hồn khi không cảm nhận được hơi thở, cậu vội kiểm tra ngực trái, nơi đó cũng không còn nhịp tim dập!
Ông ta chết rồi!
Mộc Như Sâm kinh hãi ngã ngồi ra đất, trái tim đập thùm thụp từng hồi hoảng loạn, dù sao cậu cũng mới chỉ mười lăm tuổi mà thôi.
Làm sao đây? Cậu tông chết người rồi! Cậu tông chết người rồi! Là do cậu không tập trung lái xe nên mới tông chết người? Giống tội say rượu phải không? Sẽ bị tống tù phải không? Hay là phải vào trại cải tạo như Chu Nhã Nhã?!
Mộc Như Sâm toát mồ hôi lạnh, hoang mang không biết nên làm gì mới phải, cậu run rẩy cầm lấy di động nhưng không bấm nổi số điện thoại của Mộc Như Lam, nếu cô biết thì thể nào cũng muốn cậu đi đầu thú…
Xung quanh lặng ngắt như tờ, con đường trải dài không điểm cuối, hai bên đường chỉ toàn những ruộng ngô ngập sương. Mộc Như Sâm cũng không biết đây là đâu, sợ hãi quan sát một hồi, cậu quay lại nhìn đăm đăm vào thi thể kia rồi từ từ đứng dậy.
Mộc Như Sâm lôi thi thể vào trong ruộng ngô, vệt máu đỏ tươi kéo một đường thật dài. Không sao đâu, bây giờ đang là mùa đông, ruộng ngô vừa rộng vừa cao như thế này, sẽ không ai dễ dàng phát hiện ra, tất cả là tại tên này tự lao ra tìm chết! Cậu làm sao có thể vào tù vì một kẻ xa lạ được? Cậu còn phải trở nên mạnh mẽ, còn phải ở cạnh Mộc Như Lam, cậu không thể có tiền án tiền sự, cậu không thể vào tù! Không thể!
Vứt xác xong xuôi, Mộc Như Sâm chạy ra khỏi ruộng ngô với tấm lưng ướt đẫm. Nuốt nước bọt nhìn mặt đường đầy máu, cậu cởi áo khoác chạy tới chỗ mương nước giữa ruộng ngô rồi nhúng áo xuống dòng nước lạnh băng, ánh mắt cậu vô cảm, tay chân cũng đã bớt run rẩy…
Đến khi máu trên mặt đường đã được lau sạch, Mộc Như Sâm mới dùng đất che lấp vết máu trước ruộng ngô. Cậu cầm theo cái áo ướt sũng mà mình suýt tiện tay vứt đi, chột dạ nhìn xung quanh lần nữa, sau khi đã chắc chắn không có người thứ ba thì mới vội vàng dựng xe dậy rồi phóng vụt đi, đến cả mũ bảo hiểm cũng không kịp đội.
“Xem ra câu nói ‘Ai cũng có tiềm năng giết người’ cũng không hoàn toàn vô lý.” Đứng giữa ruộng ngô, Lam Bỉnh Lân cầm máy quay cảm khái. Hắn đeo tai nghe bluetooth, rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Một tiếng cười trầm trầm truyền đến từ đầu kia, chỉ nghe thôi cũng đủ biết chủ nhân của nó là một chàng trai tuấn tú cỡ nào, ấy vậy mà âm thanh quyến rũ này lại khiến Lam Bỉnh Lân lạnh cả sống lưng. Lúc mới hợp tác với Đoạn Nghiêu là hắn đã có cảm giác mình đang chơi với hổ rồi, và thời gian đã chứng minh cảm giác của hắn là đúng, cái hương vị cưỡi hổ khó xuống* quả thật không dễ chịu chút nào.
*Cưỡi hổ khó xuống: tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao.
Lam Bỉnh Lân vừa cẩn thận cất cuộn phim vừa hỏi, “Vậy tiếp theo tôi cần làm gì?” Đầu tiên là Kha Uyển Tình, sau đó là Mộc Như Sâm, phải chăng tiếp theo sẽ đến Mộc Như Lâm? Hay là… Mộc Như Lam? Càng hợp tác với Đoạn Nghiêu, Lam Bỉnh Lân càng cảm thấy mù mờ, hắn không hiểu nổi Đoạn Nghiêu có cảm xúc gì với Mộc Như Lam, những việc Đoạn Nghiêu đang làm hầu như đều ảnh hưởng xấu đến cô.
“Ha ha ha… Cám ơn nhiều, tiếp theo anh cứ đưa cuộn phim cho Dương bí thư rồi quên hết chuyện xảy ra hôm nay là được.” Trong câu nói của hắn, từ “quên hết” mang sắc thái ép buộc.
“Tôi biết rồi.” Im lặng vài giây, Lam Bỉnh Lân cúp máy, nhìn chỗ vứt thi thể lần cuối rồi cầm máy quay đi ra ngoài.
++++
Nước Pháp.
Chuyến bay của Mộc Như Lam vừa cất cánh chưa được bao lâu thì đã có chuyến bay khác hạ cánh xuống phi trường, một người đàn ông tóc vàng vội vã rời sân bay để lên tàu hỏa, bước chân cuống cuồng, sắc mặt nôn nóng.
Lúc hắn đến trấn Evian cũng là lúc thi thể của Jack vừa được chở đi Paris xử lý, cả Dvorak cũng đã bị đưa đến Paris chờ xét xử.
“Chết rồi?!” Laurence giận dữ, “Tên rác rưởi giết em trai tôi cứ thế mà chết?!”
Viên cảnh sát phụ trách tiếp đãi hắn hơi cúi đầu, “Tôi rất lấy làm tiếc, ngài Monde.”
Laurence nóng nảy vò tóc, một tay chống nạnh gắng kiềm nén lửa giận, hắn đã phải đẩy buổi chụp hình nữ hoàng nước Anh xuống để đến tìm kẻ thù giết em trai, vậy mà tới đây thì lại nhận được tin gã ta đã chết, chết một cách dễ dàng! Jack giết em trai hắn, không những thế còn lột cả da mặt và da tay, hắn phải phanh thây gã ta mới hả dạ!
“Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ theo hướng tích cực, ít ra thì bạn ngài vẫn bình an vô sự.” Thân thế đặc biệt của Laurence làm viên cảnh sát không thể không thận trọng an ủi, dù sao cũng là tại bọn họ không trông coi cẩn thận nên mới để Jack có cơ hội tự sát.
Laurence chau mày hỏi lại, “Bạn tôi?”
Viên cảnh sát lật lật tập tài liệu trong tay, gật đầu, “Đúng vậy, Jack vốn định đùa bỡn họ một lúc rồi mới ra tay nhưng sau đó lại phát hiện bọn họ quen ngài, hắn sợ bị lộ tẩy nên mới hành động nhanh hơn.”
“Cho tôi xem một chút.” Laurence nghi hoặc cầm lấy bản ghi chép tra hỏi trong tay viên cảnh sát, hắn làm gì có bạn nào là học sinh cao trung? À… nghĩ kĩ lại thì, em gái của người anh em họ Bạch kia cũng miễn cưỡng coi là học sinh cao trung duy nhất mà hắn biết, nhưng mà bọn họ lại không thân quen gì lắm.
Âu Á Thần… Mộc Như Lam… Tên Âu Á Thần thì lạ hoắc rồi, nhưng cái tên Mộc Như Lam… Sao mà nghe quen quen?
Mộc Như Lam… Mộc Như Lam…
Trong mắt Laurence vụt qua một tia sáng, nhớ ra rồi! Là “angel” của hắn!
Laurence kích động lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nghe thấy người nọ bắt máy, hắn phấn khích lên tiếng, “Hey! Bạch! Tôi nói này…”
++++
Hồng Kông.
Đang lúc tờ mờ sáng, gió lạnh rít liên hồi từng chập, trong sân bay vẫn còn khá đông người.
Mặc áo choàng trắng và đeo khăn quàng đen, Kha Thế Tình nhìn hành khách lục tục rời sân bay, thấy có người bàn tán về ai đó trên máy bay, nhất là khi một bóng người màu đen kéo hành lý đi ra, bọn họ liên tục quay đầu ngắm nhìn. Hắn bất giác nở nụ cười dịu dàng, thật tình, không chỉ có tuổi tác tăng lên mà cả sức hấp dẫn cũng ngày càng bành trướng, lúc nào cũng thế, đã đứng cạnh cô thì đừng hòng khiêm tốn.
Mộc Như Lam thấy Kha Thế Tình đang đứng đợi ở đằng xa thì mỉm cười rảo bước đi tới, “Cậu út, năm nay vẫn là cậu đón cháu.” Nhưng năm ngoái cô không đến muộn như thế này.
“Ông ngoại cháu cũng đòi đi nhưng giờ này trễ quá.” Kha Thế Tình nhận lấy hành lý từ tay Mộc Như Lam, hắn không dẫn cô ra xe ngay mà chỉ đưa tay sửa lại chiếc khăn quàng đỏ hơi xộc xệch của cô, có lẽ là bị lệch khi ngủ trên máy bay. Kha Thế Tình cười, “Cậu chờ cháu lâu như vậy mà không định ôm cậu một cái sao? Nhóc con?”
“Cậu đã nói ‘nhóc con’ thì cháu cũng không thèm ôm nữa. Đi nhanh lên nào, cháu cóng hết cả người rồi đây này.” Mộc Như Lam kéo tay hắn cùng nhau đi ra ngoài, không định ôm hắn một cái.
Kha Thế Tình chỉ cười cười.
Tài xế cung kính mở cửa xe cho hai người đồng thời lén nhìn Mộc Như Lam một cái, anh ta mới tới làm năm nay, mãi đến buổi tổng vệ sinh hôm qua thì mới biết hóa ra Kha gia còn có một vị công chúa cao quý, nhìn cảnh chuẩn bị quy mô và nét rầu rĩ trên mặt hai bà vợ bé – nhất là vẻ lo lắng của gia đình Lâm Ngọc Nhan, anh ta cứ tưởng “công chúa” phải là một đại ma vương cực kì đáng sợ nên mới có thể khiến người ta nghiêm túc như vậy, ai ngờ đối phương lại là một cô gái trẻ, trông diện mạo và khí chất của cô thì anh ta cũng hiểu vì sao cô lại được cưng chiều đến thế, chính anh ta nhìn còn muốn nâng cô trong lòng bàn tay nữa là.
Chiếc xe từ từ khởi động rồi nhanh chóng hướng thẳng đến Kha gia.
“Cho cháu này.” Một vật mềm mềm được bỏ lên đùi Mộc Như Lam, có hơi nóng, vừa hay chính là thứ mà Mộc Như Lam đang cần nhất.
“Cảm ơn ạ.” Mộc Như Lam áp túi nước nóng chạm lên gò má đỏ bừng vì lạnh, vẻ mặt thỏa mãn như một chú mèo rốt cuộc cũng được tắm nắng sau bao ngày âm u.
Kha Thế Tình kìm lòng không đậu vươn tay xoa đầu Mộc Như Lam, thấy cô mở điện thoại đó gửi tin nhắn, chân mày hắn nhẹ nâng, “A Sâm vẫn còn quấn quít cháu như hồi trước à?” Hắn tưởng là cô nhắn tin cho Mộc Như Sâm, trong ấn tượng của hắn, đứa trẻ này dính Mộc Như Lam như keo, mỗi lần cô đến Hồng Kông là ngày nào nó cũng gọi điện hỏi thăm, đến cả người ngoài cũng thấy phiền lây.
“Không phải em ấy.” Mộc Như Lam nhắn xong thì cất điện thoại đi, “Nhưng đúng là em ấy nên tự lập hơn, cháu nhớ dì từng kể, cậu đã biết tự kiếm tiền đóng học phí từ hồi mười lăm tuổi.”
Trong mắt Kha Thế Tình thoáng qua tia sáng, hắn nở một nụ cười ôn hòa xen lẫn thích thú, “Lại lộn xộn vai vế nữa rồi.”
Cô phải gọi Akutsu Jinko là bà ngoại mới đúng, có điều so với hai bà vợ kia thì Akutsu Junko quả thật quá trẻ - năm nay chưa đến năm mươi tuổi, gọi là bà ngoại thì hơi ngại miệng.
Mộc Như Lam nhún vai thay cho câu trả lời, cô ôm túi nước nóng mà dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, bây giờ cô chỉ muốn được tắm nước nóng, sau đó nằm lên một chiếc giường vừa rộng vừa mềm, quấn chăn thật kín rồi ngủ thẳng đến tận trưa.
Thấy vậy, Kha Thế Tình đắp cho cô cái chăn đã chuẩn bị sẵn, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn gò má của cô, hơi có chút thất thần.
Bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh của hắn cũng sẽ không tin nổi có một ngày công chúa điện hạ chủ động đến gần hắn. Tám năm trước, khi hắn lần đầu nhìn thấy Mộc Như Lam, cô hãy còn là một đứa bé tám tuổi phấn điêu ngọc trác, được tất cả mọi người cưng chiều, tựa như trăng sáng được chúng sao vây quanh, ánh sáng của cô chói lóa đến mức một thanh niên hai mươi tuổi như hắn cũng chỉ dám núp trong góc nhà mà len lén nhìn cô. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đứa bé tám tuổi nay đã trở thành một thiếu nữ mười sáu xinh đẹp rực rỡ, và hắn cũng đã lột xác từ một thanh niên còn nửa phản nghịch nửa tự ti trở thành một ông già hai mươi tám tuổi.
Phải, so với cô, hắn đúng là một ông già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.