Chương 217: V61.4: Thầm yêu (4)
Hắc Tâm Bình Quả
16/11/2016
Lúc thủ đô nhận tin Mộc Như Lam đến học viện Mộ Hoa cũng là lúc Mặc Khiêm Nhân rời thủ đô lên đường truy nã Ive.
Người người phấn khích trông chờ cô gái mà họ nghe danh đã lâu, ngay cả học sinh Mộ Hoa cũng bàn tán ầm ĩ, vậy mà Mộc Như Lam lại là người cuối cùng biết mình đã trở thành học sinh trao đổi.
Mộc Như Lam khá là kinh ngạc khi nhận được cuộc gọi thông báo đầy giận dữ của Trần Thanh, cô không ngờ Thư Mẫn lại tự động đồng ý thư mời của Mộ Hoa khi chưa hỏi ý kiến của cô, đã thế còn gửi thư đi trước khi mọi người kịp phản ứng. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì cũng đành chịu. Vả lại, thủ đô, ở đó có người nhà của Mặc Khiêm Nhân mà? Chỉ nghĩ vậy là đã thấy thú vị hơn rồi.
Trần Thanh lòng đầy căm phẫn, thật khó mà tưởng tượng một người luôn nhã nhặn như hắn phải giận dữ tới cỡ nào mới có thể buông lời nặng nề. Mộc Như Lam bật cười, “Chỉ hai tháng thôi mà, có phải tớ đi luôn đâu, đừng quá kích động.”
“Hai tháng... Lần trước hoa khôi Tử Viên đi chưa được ba ngày thì đã khóc nức nở chạy về! Ai mà chẳng biết cổ đã bị bắt nạt đến mức nào! Con nhỏ Thư Mẫn...”
Trần Thanh vừa dứt thì lại đến phiên Thái Sử Nương Tử.
“Thư Mẫn rất tốt. Các cậu đừng bắt nạt cô ấy.” Mộc Như Lam nói vậy. Tuy cô cũng thấy Thư Mẫn hơi khó hiểu, nhưng cô biết Thư Mẫn không phải là người xấu. Ấn tượng của cô về Thư Mẫn không tồi chút nào, hồi năm hai Thư Mẫn mới chuyển trường tới chưa được mấy ngày mà đã dám cạnh tranh với cô trên bục diễn thuyết, hơn nữa cô ấy còn rất có thực lực, là một cô gái giỏi giang.
“Tốt phát sợ! Rõ ràng là nó đang trả thù! Lúc trước thì cho Bạch Tố Tình vào hội học sinh, bây giờ lại đột nhiên bắt cậu tới Mộ Hoa. Con nhỏ đó đúng là thần kinh! Tốt kiểu gì mà vô lý thế?!” Đừng có nói với cô là Thư Mẫn cho Bạch Tố Tình vào hội học sinh để tương kế tựu kế giám sát Bạch Tố Tình! Vớ vẩn! Còn khuya cô mới tin! Hừ, dù gì Đoạn Nghiêu cũng sẽ không bỏ qua cho Thư Mẫn! Chờ mãi mới đến ngày gặp lại Mộc Như Lam, vậy mà lại bị Thư Mẫn phá đám! Tức chết đi được!
“Nương tử, nghe lời.” Mộc Như Lam thôi cười, nói giọng nghiêm túc.
Thái Sử Nương Tử phồng má.
“Có gì khi về tớ sẽ tự tay xử lý, không cần các cậu làm bậy. Cậu nói rõ ràng với nhóm Đoạn Nghiêu Lê Mặc trong lớp F cho tớ. Nếu tớ về mà thấy Thư Mẫn bị gì, tớ sẽ giận lắm đấy.”
Thái Sử Nương Tử hừ một tiếng, bọn họ còn chưa kịp hành động thì Kha Uyển Tình đã dẫn đầu tát Thư Mẫn một cái rồi, mụ ta có giết người bọn họ cũng chẳng quan tâm.
“Nương Tử?”
“Rồi rồi, tớ sẽ nhắc bọn họ.” Nhắc thì nhắc, nhưng họ vẫn thừa cách trả đũa Thư Mẫn mà không cần đụng vào người cô ta!
Hàn huyên với Thái Sử Nương Tử thêm vài câu, Mộc Như Lam hỏi Lưu Bùi Dương về chưa, Thái Sử Nương Tử thiếu chút nữa thì ấp úng làm lộ chuyện, may mà Lễ Thân kịp thời cướp máy, miệng trơn như mỡ nói dối Mộc Như Lam.
Cúp điện thoại, Mộc Như Lam nhìn sang Kha Xương Hoàng đang cầm hộ chiếu đứng cạnh mình, cô chìa tay ra, “Ông ngoại, bây giờ ông trả hộ chiếu và chứng minh thư lại cho con được chưa?”
Kha Xương Hoàng hừ một tiếng rồi đặt chúng vào tay cô, Mặc gia tọa lạc tại thủ đô, Mặc Khiêm Nhân hẳn vẫn còn ở đó, so với thành phố K thì dĩ nhiên là Kha Xương Hoàng đồng ý để Mộc Như Lam đến thủ đô hơn, còn về phần đám học sinh rách bên Mộ Hoa kia, hừ, chẳng lẽ cháu gái lão không thu phục được sao?
Mộc Như Lam lấy đồ về, lắc đầu cười bất đắc dĩ, quả là một ông lão hoạt bát.
Cùng lúc đó, bên Cửu Long.
Lưu Bùi Dương sắp tức điên lên rồi.
Tại sân thượng, Đoạn Ngọc ngồi trên xích đu nghe máy hát phát những bản nhạc từ năm bảy mươi như một ông già, nom có vẻ thích thú lắm.
“Đồ khốn! Anh mau trả con mẹ nó chứng minh thư lại đây cho tôi! Tôi muốn đi học, khốn kiếp!” Lưu Bùi Dương tức xì khói, hắn đang vội muốn chết, Đoạn Nghiêu không đặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ nên hắn mặc định là trước ngày nhập học. Hiện tại học viện Lưu Tư Lan đã khai giảng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa thể rời khỏi Hồng Kông vì không có chứng minh thư và visa, và kẻ đầu sỏ gây chuyện chính là tên khốn nạn chết tiệt này!
“Học ở Hồng Kông cũng được.” Đoạn Ngọc đeo kính râm, đầu không nhúc nhích làm như phớt lờ Lưu Bùi Dương nhưng tròng mắt thì lại đảo quanh vì hắn, nhìn hắn tức đỏ mặt đi tới đi lui, y vừa cảm thấy thật đáng yêu, lại vừa cảm thấy khó chịu khi tên nhóc này muốn rời bỏ mình.
“Khỉ! Hồng Kông có cái trường nào bì được với học viện Lưu Tư Lan không? Hồng Kông có nữ thần của tôi không? Đoạn Tiểu Ngọc! Trả đồ lại đây!” Lưu Bùi Dương quýnh lên, hắn khóa chân ở hai bên chân Đoạn Ngọc, khom lưng túm áo hét vào mặt y.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Đoạn Ngọc kéo Lưu Bùi Dương vào lòng mình, cùng lúc đó, Mộ Thanh Phong vừa lên sân thượng cũng phải phì cười, hắn vừa nghe thấy cái gì? Đoạn Tiểu Ngọc? Ha ha ha ha, thằng nhóc này đúng là thú vị, chẳng trách được Ngọc thiếu cưng chiều đến thế, cơ mà gan hơi bị to rồi đấy, nếu có ai trong bang dám gọi Đoạn Ngọc như vậy thì thể nào cũng bị cắt lưỡi rồi “xử lý” ngay tức khắc.
Đoạn Ngọc đè Lưu Bùi Dương không cho hắn nhúc nhích, y tháo kính râm nhìn Mộ Thanh Phong, tuy nụ cười trông hết sức hiền lành nhưng ánh mắt thì lại tỏ rõ sự bực dọc khi bị quấy rầy.
Mộ Thanh Phong giơ hai tay đầu hàng làm như vô tội, “Có chuyện.”
Đoạn Ngọc híp mắt, buông Lưu Bùi Dương ra, “Đồ của cậu để trong tủ sắt phòng tôi, cậu có hai mươi phút để mở khóa, mở được thì tôi cho cậu đi.”
Lưu Bùi Dương chẳng nói chẳng rằng vọt ngay xuống lầu.
Đoạn Ngọc cau mày nhìn theo Lưu Bùi Dương, hỏi, “Chuyện gì?”
“Chuyện anh đã phân phó vài tên đàn em bên Bạch Tước đi điều tra tung tích của Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt ấy mà.”
“Phát hiện được gì?” Đoạn Ngọc nâng mi, lúc trước cho người đi điều tra, bên cạnh việc thử xem có làm Kha lão nhân nợ ơn được hay không thì y còn muốn biết kẻ nào dám to gan xuống tay với người Kha gia. Nhưng nhìn thái độ thờ ơ của Kha Xương Hoàng thì xem ra chuyến điều tra này bỏ phí rồi.
“Một niềm vui bất ngờ.” Mộ Thanh Phong lấy từ túi áo ra một bao nhựa trong suốt, trong đó đựng một ngón tay, chỗ móng tay dính một sợi tóc dài.
Người người phấn khích trông chờ cô gái mà họ nghe danh đã lâu, ngay cả học sinh Mộ Hoa cũng bàn tán ầm ĩ, vậy mà Mộc Như Lam lại là người cuối cùng biết mình đã trở thành học sinh trao đổi.
Mộc Như Lam khá là kinh ngạc khi nhận được cuộc gọi thông báo đầy giận dữ của Trần Thanh, cô không ngờ Thư Mẫn lại tự động đồng ý thư mời của Mộ Hoa khi chưa hỏi ý kiến của cô, đã thế còn gửi thư đi trước khi mọi người kịp phản ứng. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì cũng đành chịu. Vả lại, thủ đô, ở đó có người nhà của Mặc Khiêm Nhân mà? Chỉ nghĩ vậy là đã thấy thú vị hơn rồi.
Trần Thanh lòng đầy căm phẫn, thật khó mà tưởng tượng một người luôn nhã nhặn như hắn phải giận dữ tới cỡ nào mới có thể buông lời nặng nề. Mộc Như Lam bật cười, “Chỉ hai tháng thôi mà, có phải tớ đi luôn đâu, đừng quá kích động.”
“Hai tháng... Lần trước hoa khôi Tử Viên đi chưa được ba ngày thì đã khóc nức nở chạy về! Ai mà chẳng biết cổ đã bị bắt nạt đến mức nào! Con nhỏ Thư Mẫn...”
Trần Thanh vừa dứt thì lại đến phiên Thái Sử Nương Tử.
“Thư Mẫn rất tốt. Các cậu đừng bắt nạt cô ấy.” Mộc Như Lam nói vậy. Tuy cô cũng thấy Thư Mẫn hơi khó hiểu, nhưng cô biết Thư Mẫn không phải là người xấu. Ấn tượng của cô về Thư Mẫn không tồi chút nào, hồi năm hai Thư Mẫn mới chuyển trường tới chưa được mấy ngày mà đã dám cạnh tranh với cô trên bục diễn thuyết, hơn nữa cô ấy còn rất có thực lực, là một cô gái giỏi giang.
“Tốt phát sợ! Rõ ràng là nó đang trả thù! Lúc trước thì cho Bạch Tố Tình vào hội học sinh, bây giờ lại đột nhiên bắt cậu tới Mộ Hoa. Con nhỏ đó đúng là thần kinh! Tốt kiểu gì mà vô lý thế?!” Đừng có nói với cô là Thư Mẫn cho Bạch Tố Tình vào hội học sinh để tương kế tựu kế giám sát Bạch Tố Tình! Vớ vẩn! Còn khuya cô mới tin! Hừ, dù gì Đoạn Nghiêu cũng sẽ không bỏ qua cho Thư Mẫn! Chờ mãi mới đến ngày gặp lại Mộc Như Lam, vậy mà lại bị Thư Mẫn phá đám! Tức chết đi được!
“Nương tử, nghe lời.” Mộc Như Lam thôi cười, nói giọng nghiêm túc.
Thái Sử Nương Tử phồng má.
“Có gì khi về tớ sẽ tự tay xử lý, không cần các cậu làm bậy. Cậu nói rõ ràng với nhóm Đoạn Nghiêu Lê Mặc trong lớp F cho tớ. Nếu tớ về mà thấy Thư Mẫn bị gì, tớ sẽ giận lắm đấy.”
Thái Sử Nương Tử hừ một tiếng, bọn họ còn chưa kịp hành động thì Kha Uyển Tình đã dẫn đầu tát Thư Mẫn một cái rồi, mụ ta có giết người bọn họ cũng chẳng quan tâm.
“Nương Tử?”
“Rồi rồi, tớ sẽ nhắc bọn họ.” Nhắc thì nhắc, nhưng họ vẫn thừa cách trả đũa Thư Mẫn mà không cần đụng vào người cô ta!
Hàn huyên với Thái Sử Nương Tử thêm vài câu, Mộc Như Lam hỏi Lưu Bùi Dương về chưa, Thái Sử Nương Tử thiếu chút nữa thì ấp úng làm lộ chuyện, may mà Lễ Thân kịp thời cướp máy, miệng trơn như mỡ nói dối Mộc Như Lam.
Cúp điện thoại, Mộc Như Lam nhìn sang Kha Xương Hoàng đang cầm hộ chiếu đứng cạnh mình, cô chìa tay ra, “Ông ngoại, bây giờ ông trả hộ chiếu và chứng minh thư lại cho con được chưa?”
Kha Xương Hoàng hừ một tiếng rồi đặt chúng vào tay cô, Mặc gia tọa lạc tại thủ đô, Mặc Khiêm Nhân hẳn vẫn còn ở đó, so với thành phố K thì dĩ nhiên là Kha Xương Hoàng đồng ý để Mộc Như Lam đến thủ đô hơn, còn về phần đám học sinh rách bên Mộ Hoa kia, hừ, chẳng lẽ cháu gái lão không thu phục được sao?
Mộc Như Lam lấy đồ về, lắc đầu cười bất đắc dĩ, quả là một ông lão hoạt bát.
Cùng lúc đó, bên Cửu Long.
Lưu Bùi Dương sắp tức điên lên rồi.
Tại sân thượng, Đoạn Ngọc ngồi trên xích đu nghe máy hát phát những bản nhạc từ năm bảy mươi như một ông già, nom có vẻ thích thú lắm.
“Đồ khốn! Anh mau trả con mẹ nó chứng minh thư lại đây cho tôi! Tôi muốn đi học, khốn kiếp!” Lưu Bùi Dương tức xì khói, hắn đang vội muốn chết, Đoạn Nghiêu không đặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ nên hắn mặc định là trước ngày nhập học. Hiện tại học viện Lưu Tư Lan đã khai giảng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa thể rời khỏi Hồng Kông vì không có chứng minh thư và visa, và kẻ đầu sỏ gây chuyện chính là tên khốn nạn chết tiệt này!
“Học ở Hồng Kông cũng được.” Đoạn Ngọc đeo kính râm, đầu không nhúc nhích làm như phớt lờ Lưu Bùi Dương nhưng tròng mắt thì lại đảo quanh vì hắn, nhìn hắn tức đỏ mặt đi tới đi lui, y vừa cảm thấy thật đáng yêu, lại vừa cảm thấy khó chịu khi tên nhóc này muốn rời bỏ mình.
“Khỉ! Hồng Kông có cái trường nào bì được với học viện Lưu Tư Lan không? Hồng Kông có nữ thần của tôi không? Đoạn Tiểu Ngọc! Trả đồ lại đây!” Lưu Bùi Dương quýnh lên, hắn khóa chân ở hai bên chân Đoạn Ngọc, khom lưng túm áo hét vào mặt y.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?” Đoạn Ngọc kéo Lưu Bùi Dương vào lòng mình, cùng lúc đó, Mộ Thanh Phong vừa lên sân thượng cũng phải phì cười, hắn vừa nghe thấy cái gì? Đoạn Tiểu Ngọc? Ha ha ha ha, thằng nhóc này đúng là thú vị, chẳng trách được Ngọc thiếu cưng chiều đến thế, cơ mà gan hơi bị to rồi đấy, nếu có ai trong bang dám gọi Đoạn Ngọc như vậy thì thể nào cũng bị cắt lưỡi rồi “xử lý” ngay tức khắc.
Đoạn Ngọc đè Lưu Bùi Dương không cho hắn nhúc nhích, y tháo kính râm nhìn Mộ Thanh Phong, tuy nụ cười trông hết sức hiền lành nhưng ánh mắt thì lại tỏ rõ sự bực dọc khi bị quấy rầy.
Mộ Thanh Phong giơ hai tay đầu hàng làm như vô tội, “Có chuyện.”
Đoạn Ngọc híp mắt, buông Lưu Bùi Dương ra, “Đồ của cậu để trong tủ sắt phòng tôi, cậu có hai mươi phút để mở khóa, mở được thì tôi cho cậu đi.”
Lưu Bùi Dương chẳng nói chẳng rằng vọt ngay xuống lầu.
Đoạn Ngọc cau mày nhìn theo Lưu Bùi Dương, hỏi, “Chuyện gì?”
“Chuyện anh đã phân phó vài tên đàn em bên Bạch Tước đi điều tra tung tích của Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt ấy mà.”
“Phát hiện được gì?” Đoạn Ngọc nâng mi, lúc trước cho người đi điều tra, bên cạnh việc thử xem có làm Kha lão nhân nợ ơn được hay không thì y còn muốn biết kẻ nào dám to gan xuống tay với người Kha gia. Nhưng nhìn thái độ thờ ơ của Kha Xương Hoàng thì xem ra chuyến điều tra này bỏ phí rồi.
“Một niềm vui bất ngờ.” Mộ Thanh Phong lấy từ túi áo ra một bao nhựa trong suốt, trong đó đựng một ngón tay, chỗ móng tay dính một sợi tóc dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.