Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái
Chương 17
Cố Nam Tây
18/07/2021
Nếu là người khác tới, A Vãn khẳng định sẽ không tới quấy rầy vị tổ tông có tính cáu kỉnh lúc rời giường cực kỳ nghiêm trọng này, anh ta nói: "Chu tiểu thư dán màn hình tới."
Bên trong im lặng một lúc.
Vị mới vừa tỉnh ngủ kia có chút chậm nửa nhịp: "Cửa không khóa."
Lúc Chu Từ Phưởng đi vào, Giang Chức mới vừa đem áo khoác mặc vào, khi anh giơ tay, cô vừa lúc thấy được làn da mềm mại của anh dưới áo lông màu đen, nhưng rất nhanh đã bị anh dùng áo lông che khuất.
Giang Chức liếc mắt A Vãn nhìn một cái: "Đi ra ngoài, đóng cửa."
"Vâng."
A Vãn đi ra ngoài, đóng cửa lại, canh giữ ở cửa phòng nghỉ, dán lỗ tai lên trên cửa, sau đó nín thở ngưng thần.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Giang Chức ngồi xuống, trong tay cầm ly nước ấm để ấm tay, anh vừa bị đánh thức, hai vệt đỏ bị hằn trên mặt còn chưa tan.
Người này ngủ nhất định không thành thật, Chu Từ Phưởng nghĩ.
Cô buông balo màu đen đặt trên mặt đất: "Tặng cho anh, nhận lỗi." Con gà kia ị phân trên người anh, cô thực băn khoăn.
Ánh mắt Giang Chức từ trên mặt cô dịch đến trên cái balo kia: "Lại là gà?" Ánh mắt ghét bỏ rõ ràng không giấu được.
"Không phải, là sữa bò." Cô dừng một chút, bổ sung, "Hai thùng."
Lúc cô nói chuyện, luôn là không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu lúc nào cũng nghiêm trang, cho người ta có cảm giác lạnh lùng lại ngốc nghếch. Hơn nữa, loại nhãn hiệu này rất mắc, hai thùng sữa bò, cô ấy phải dán màn hình bao lâu chứ?
Người kỳ lạ.
Giang Chức buông cái ly ra, từ trên sô pha đứng lên, lê đôi dép đi đến chỗ cách cô một mét, nhìn vào mắt cô, đôi mắt này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng thâm trầm không hiểu được, sẽ khiến lòng người hoảng hốt.
"Chu Từ Phưởng." Anh lần đầu tiên kêu tên cô như vậy.
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, nghĩ thầm, thì ra anh không chỉ đẹp, âm thanh cũng rất dễ nghe.
Giang Chức lại đi tới trước một bước, thần sắc không rõ, một đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, một mảnh đen như mực, anh hỏi: "Tôi đẹp không?"
Chu Từ Phưởng ngây người một chút.
Giọng điệu anh không chút để ý: "Tôi hỏi cô, tôi có đẹp hay không?"
Vì sao anh biết rõ cố hỏi chứ? Anh là người đẹp nhất cô từng gặp, đẹp như hộp kẹo pha lê của cô, cô cũng không mù, thị lực tốt như vậy, sao lại nhìn không ra.
Cô gật đầu: "Ừm, đẹp."
Giang Chức khóe miệng cong một chút, quả nhiên, cái mỹ mạo đáng chết này của anh. Tên A Vãn chỉ số thông minh thiếu sót kia, ngược lại nói chuẩn được một lần, người này, chắc chắn là dòm ngó sắc đẹp của anh.
Cũng không có gì lạ, anh cũng thấy nhiều rồi.
Anh vừa nhấc cằm, tâm tình không tồi, giọng điệu cũng coi như thân thiện, nói: "Cô đừng thích tôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ."
Nếu cô ấy là một người đàn ông, anh --
"Được, tôi không thích anh."
Cô trịnh trọng trả lời khiến Giang Chức nghẹn một chút, một ngụm khí bị chặn lại, cả khuôn mặt đỏ lên, phổi cũng đau, che miệng ho mãnh liệt: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ.."
Cô sao lại không giống với mấy người theo đuổi anh vậy chứ? Không phải nên là sau khi anh từ chối thì cô lì lợm la liếm nhất định phải tiếp tục theo đuổi anh sao?
"Khụ khụ khụ khụ khụ.."
Càng nghĩ phổi càng đau!
Chu Từ Phưởng khí định thần nhàn mà đứng, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, hỏi: "Anh có sao không?"
Giang Chức cầm lấy cái ly được đặt ở một bên, cũng không rảnh lo bị bỏng miệng, rót đầy miệng để thuận khí, mặt còn nóng, mắt lạnh nhìn cô: "Cô mạnh miệng gì chứ? Tôi cũng không làm khó gì cô."
Chu Từ Phưởng biểu cảm từ đơ chuyển thành mờ mịt.
Cô không mạnh miệng mà.
Hộp kẹo có đẹp hơn nữa thì cô cũng chỉ là nhìn nhiều hơn một chút, cũng không làm gì, Giang Chức cũng vậy, cô thích bộ dáng của anh, nhưng cô không ham, cô cũng thích cái đèn treo mới mua của cửa hàng cháo, mỗi lần đi giao đồ ăn đều sẽ nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng cô cũng sẽ không trộm về nhà.
Giang Chức bị vẻ mặt của cô khiến cho có chút bực bội, quay người mở một nút áo: "Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."
"À."
Chu Từ Phưởng liền đi.
Giang Chức: "..."
IQ của cô ấy có phải y như Lâm Vãn Vãn không vậy?
Anh nghỉ trưa thường sẽ ngủ một chút, nhưng quay lại nằm trên giường cũng ngủ không được, cả người đều con mẹ nó không thoải mái.
Buổi chiều, phải quay ba cảnh, có một vị nữ diễn viên trạng thái không tốt, luôn bị NG, tất nhiên là đạo diễn vô cùng tức giận, phát cáu vứt thẳng kịch bản trong tay.
"Không cần quay nữa, đi điều chỉnh trạng thái, nếu ngày mai vẫn còn cái kiểu này thì không cần tới."
Nữ nghệ sĩ kia mặt trắng bệch, luôn miệng xin lỗi.
Chu Từ Phưởng hỏi Phương Lý Tưởng: "Người đó là ai vậy?"
"Cô nói Trình Phi Nhiên?" Phương Lý Tưởng đang chơi game còn tranh thủ nhìn liếc mắt một cái, "Nghệ sĩ của Thiên Tinh, không có danh tiếng gì lắm, hình như là người mới.. Móa, cái tên Newbie này, có biết đánh không vậy!"
Một ván trò chơi kết thúc, khỏi phải nói, Phương Lý Tưởng thua rồi, tức giận chửi má nó, gặp được một tên ngốc, kỹ thuật chơi game không được còn chưa nói, còn luôn giả nguy hiểm, cuối cùng lúc hai bên đối chiến.. Tay mơ kia đem đồng đội là cô nổ chết.
Tức thật tức thật!
Phương Lý Tưởng hít sâu một hơi, hỏi Chu Từ Phưởng: "Sao vậy?"
Cô lắc đầu.
Thính lực của cô quá tốt, hôm nay lại quên mang tai nghe cách âm, vừa mới nghe thấy được cô gái kia gọi điện thoại.
"Tôi sẽ không buông tha các người!"
"Tôi sẽ công khai hết tất cả những thủ đoạn hèn hạ đó."
"Tôi sợ cái gì, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Trình Phi Nhiên.
Chu Từ Phưởng từng gặp cô ta ở Phù Sinh Cư, lần đó, cô ta bị mấy tên đàn ông ức hiếp.
Bởi vì Trình Phi Nhiên bị NG quá nhiều lần, vốn dĩ 5 giờ là có thể quay xong, lại quay tới tận 7 giờ, Chu Từ Phưởng là diễn viên quần chúng cảnh cuối cùng, nên lúc cô về Ngự Tuyền Loan đã gần 8 giờ.
Cô gọi một phần cơm hộp, mang giày ngồi ở trên sô pha ăn kẹo.
Sương Hàng login tìm cô: "Có người vừa ủy thác."
Cô đứng dậy tới tủ lạnh, cũng không cố tình tránh cameras máy tính, tốc độ của cô đi từ sô pha đến tủ lạnh chỉ dùng không đến hai giây.
Cô mở cửa tủ lạnh lấy một hộp sữa bò ra: "Người ủy thác muốn tôi làm cái gì?"
Cô không nấu cơm, trước kia cũng không có tủ lạnh, bởi vì gần đây thích hiệu sữa bò mà Giang Chức uống nên mới mua tủ lạnh, cô phát hiện để lạnh sẽ uống ngon hơn.
"Người ủy thác cất một số đồ ở cao ốc Châu Phong, muốn chúng ta bảy ngày sau lấy đồ ra đưa tới đài truyền hình, Chu Thanh Nhượng lấy." Sương Hàng đánh chữ trên màn hình máy tính, "Tiền ủy thác hai trăm vạn."
Hai trăm vạn, không thấp.
Chu Từ Phưởng dựa vào cạnh tủ lạnh, đặc biệt nghiêm túc mà uống từng ngụm sữa bò: "Người ủy thác thì sao?"
"Tôi điều tra rồi, không có gì đặc biệt, tên là Trình Phi Nhiên."
Trình Phi Nhiên..
Lại là cô ta à.
"Nhận hay không?" Sương Hàng hỏi cô.
Cô uống xong một ngụm sữa bò cuối cùng, cầm hộp ném một đường parabol vào thùng rác: "Nhận."
Cuối tuần, Tiết Bảo Di hẹn mấy người anh em ra, bảo có chuyện hệ trọng cần bàn bạc, chuyện hệ trọng chính là -- chơi game với cậu ta, con hàng này gần đây say mê một trò chơi, có chút nghiện, khăng khăng phải chơi tới chết.
Kiều Nam Sở vừa vào ghế lô liền gọi điện thoại.
"Người báo án kia có chút kỳ lạ."
Anh vừa nói vừa kéo cà vạt xuống: "Cũng đã mời luật sư rồi mà giữa đường lại rút đơn kiện."
"Cậu đi tra lại một chút."
Anh ngồi dựa vào sô pha, một đôi chân thon dài gác ở trên bàn trà, trong tay vân vê điếu thuốc: "Trước tiên không cần báo lên trên, điều tra rõ ràng rồi nói."
Chuyện này nói xong, lại nói một vụ án tử khác, mười mấy phút điện thoại không ngừng, Tiết Bảo Di dùng bật lửa ném anh: "Được rồi đấy, cuối tuần đừng có mở miệng ngậm miệng toàn là công việc, mau mau online, giúp tôi hành chết tôn tử này."
Kiều Nam Sở ngắt điện thoại, cười với cậu ta: "Cậu mấy tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy."
25 tuổi, chơi một trò chơi còn có thể tăng xông.
Tiết Bảo Di không phục: "Hắn ấy, thằng ranh kia mắng tôi là đồ Newbie, này có thể chịu được sao?" Anh nhịn không nổi, ác thanh ác khí mà thúc giục, "Mau lên trò chơi, giúp tôi hung hăng mà ngược hắn!"
Kiều Nam Sở cười giễu một tiếng, mở trò chơi.
Tiết Bảo Di lại cho Tiết Băng Tuyết một cái ID, sau đó ngó sang Giang Chức: "Chức Ca Nhi, chỉ thiếu cậu."
Anh ngồi ở sô pha, vẫn chưa nhúc nhích: "Mệt mỏi, chơi không nổi." Người kỳ lạ kia có ý gì? Rốt cuộc có ham sắc đẹp của anh không?
Càng nghĩ càng bực bội!
Anh lạnh lùng liếc Tiết Bảo Di một cái: "Cút ngay, đừng phiền tôi ngủ!"
"..."
Mẹ nó, chỉ cậu kiều quý!
Tiết Bảo Di đá người bên cạnh: "Chú, gọi ngũ cô cô của Giang Chức tới, cô ta chơi game rất siêu, cho cô ta dẫn đầu."
Tiết Băng Tuyết vẻ mặt không tình nguyện, trong lời nói lộ ra một cỗ ngữ khí như người vợ nhỏ: "Đừng làm phiền Duy Nhĩ, cô ấy đã báo với vòng bạn bè là rất bận."
"..."
Móa, tất cả đều thật mẹ nó!
Tiết Bảo Di liếm liếm môi, tính, mở ra « tuyệt địa · cầu sinh », anh và cái kẻ mắng anh là Newbie đã hẹn 10 giờ tới chiến, ai không tới kẻ đó là tôn tử!
Mười phút sau..
"Nam Sở, mau tới mau tới, hắn đánh tôi hắn đánh tôi!"
"Chú, đỡ cháu một cái."
"..."
"Cứu mạng đi! Mau tới cứu tôi!"
"..."
"Tôi đi giật túi!"
"Có người mai phục! Má ơi, Nam Sở, chú, các người ở đâu vậy?"
Kiều Nam Sở: "..."
Tiết Băng Tuyết: "..."
Tiết Bảo Di còn đang gào: "Nam Sở, Nam Sở --"
Kiều Nam Sở đá một chân qua: "Cậu con mẹ nó có thể yên tĩnh một chút hay không, ồn ào làm lão tử đau cả đầu."
Mới vừa mắng xong, nhân vật trong di động đã ngã ra sau, bị bắn chết.
"..."
Kiều Nam Sở một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, anh nghiến răng ken két: "Tiết Bảo Di, con mẹ nhà cậu nổ súng bắn tôi làm gì?"
Tiết Bảo Di khẩn trương mà ra mồ hôi: "Người anh em, trượt tay."
Má!
Kiều Nam Sở ném di động, xách cái gối ấn Tiết Bảo Di ở trên sô pha mà đánh.
Lúc này, A Vãn đẩy cửa đi vào.
"Giang thiếu," anh ta tiến lên, "Ngài lên đầu đề."
Kiều Nam Sở và Tiết Bảo Di đều ngừng đùa giỡn nhìn sang.
Giang Chức còn nhắm hai mắt ngủ, chưa cho phản ứng.
Tiết Bảo Di liền hỏi: "Lần này lại là chuyện gì?" Giang Chức nói thế nào cũng là đại đạo diễn, lại có một khuôn mặt như vậy, lúc trước hot search đầu đề gì đó, là chuyện thường có.
A Vãn nghĩ nghĩ: "Cũng coi như đường viền hoa đi."
Tiết Bảo Di hứng thú tới: "Ây da, Chức Ca Nhi mà lại có tai tiếng, với ai vậy? Đại minh tinh nào thế?"
"Cùng người dán màn hình." A Vãn nói, "Chu tiểu thư."
Giang Chức đột nhiên mở bừng mắt.
------ lời nói ngoài lề ------
**
Ngày đầu tiên Chu Từ Phưởng không ham sắc đẹp của anh, phiền.
Ngày thứ hai Chu Từ Phưởng không ham sắc đẹp của anh, rất phiền.
Ngày thứ n --
Giang Chức: Em sao lại có thể không ham sắc đẹp của anh chứ, em nhất định phải ham!
Chu Từ Phưởng: Có thể ham sữa bò của anh không?
Giang Chức: .
Bên trong im lặng một lúc.
Vị mới vừa tỉnh ngủ kia có chút chậm nửa nhịp: "Cửa không khóa."
Lúc Chu Từ Phưởng đi vào, Giang Chức mới vừa đem áo khoác mặc vào, khi anh giơ tay, cô vừa lúc thấy được làn da mềm mại của anh dưới áo lông màu đen, nhưng rất nhanh đã bị anh dùng áo lông che khuất.
Giang Chức liếc mắt A Vãn nhìn một cái: "Đi ra ngoài, đóng cửa."
"Vâng."
A Vãn đi ra ngoài, đóng cửa lại, canh giữ ở cửa phòng nghỉ, dán lỗ tai lên trên cửa, sau đó nín thở ngưng thần.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Giang Chức ngồi xuống, trong tay cầm ly nước ấm để ấm tay, anh vừa bị đánh thức, hai vệt đỏ bị hằn trên mặt còn chưa tan.
Người này ngủ nhất định không thành thật, Chu Từ Phưởng nghĩ.
Cô buông balo màu đen đặt trên mặt đất: "Tặng cho anh, nhận lỗi." Con gà kia ị phân trên người anh, cô thực băn khoăn.
Ánh mắt Giang Chức từ trên mặt cô dịch đến trên cái balo kia: "Lại là gà?" Ánh mắt ghét bỏ rõ ràng không giấu được.
"Không phải, là sữa bò." Cô dừng một chút, bổ sung, "Hai thùng."
Lúc cô nói chuyện, luôn là không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu lúc nào cũng nghiêm trang, cho người ta có cảm giác lạnh lùng lại ngốc nghếch. Hơn nữa, loại nhãn hiệu này rất mắc, hai thùng sữa bò, cô ấy phải dán màn hình bao lâu chứ?
Người kỳ lạ.
Giang Chức buông cái ly ra, từ trên sô pha đứng lên, lê đôi dép đi đến chỗ cách cô một mét, nhìn vào mắt cô, đôi mắt này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng thâm trầm không hiểu được, sẽ khiến lòng người hoảng hốt.
"Chu Từ Phưởng." Anh lần đầu tiên kêu tên cô như vậy.
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, nghĩ thầm, thì ra anh không chỉ đẹp, âm thanh cũng rất dễ nghe.
Giang Chức lại đi tới trước một bước, thần sắc không rõ, một đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, một mảnh đen như mực, anh hỏi: "Tôi đẹp không?"
Chu Từ Phưởng ngây người một chút.
Giọng điệu anh không chút để ý: "Tôi hỏi cô, tôi có đẹp hay không?"
Vì sao anh biết rõ cố hỏi chứ? Anh là người đẹp nhất cô từng gặp, đẹp như hộp kẹo pha lê của cô, cô cũng không mù, thị lực tốt như vậy, sao lại nhìn không ra.
Cô gật đầu: "Ừm, đẹp."
Giang Chức khóe miệng cong một chút, quả nhiên, cái mỹ mạo đáng chết này của anh. Tên A Vãn chỉ số thông minh thiếu sót kia, ngược lại nói chuẩn được một lần, người này, chắc chắn là dòm ngó sắc đẹp của anh.
Cũng không có gì lạ, anh cũng thấy nhiều rồi.
Anh vừa nhấc cằm, tâm tình không tồi, giọng điệu cũng coi như thân thiện, nói: "Cô đừng thích tôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ."
Nếu cô ấy là một người đàn ông, anh --
"Được, tôi không thích anh."
Cô trịnh trọng trả lời khiến Giang Chức nghẹn một chút, một ngụm khí bị chặn lại, cả khuôn mặt đỏ lên, phổi cũng đau, che miệng ho mãnh liệt: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ.."
Cô sao lại không giống với mấy người theo đuổi anh vậy chứ? Không phải nên là sau khi anh từ chối thì cô lì lợm la liếm nhất định phải tiếp tục theo đuổi anh sao?
"Khụ khụ khụ khụ khụ.."
Càng nghĩ phổi càng đau!
Chu Từ Phưởng khí định thần nhàn mà đứng, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, hỏi: "Anh có sao không?"
Giang Chức cầm lấy cái ly được đặt ở một bên, cũng không rảnh lo bị bỏng miệng, rót đầy miệng để thuận khí, mặt còn nóng, mắt lạnh nhìn cô: "Cô mạnh miệng gì chứ? Tôi cũng không làm khó gì cô."
Chu Từ Phưởng biểu cảm từ đơ chuyển thành mờ mịt.
Cô không mạnh miệng mà.
Hộp kẹo có đẹp hơn nữa thì cô cũng chỉ là nhìn nhiều hơn một chút, cũng không làm gì, Giang Chức cũng vậy, cô thích bộ dáng của anh, nhưng cô không ham, cô cũng thích cái đèn treo mới mua của cửa hàng cháo, mỗi lần đi giao đồ ăn đều sẽ nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng cô cũng sẽ không trộm về nhà.
Giang Chức bị vẻ mặt của cô khiến cho có chút bực bội, quay người mở một nút áo: "Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."
"À."
Chu Từ Phưởng liền đi.
Giang Chức: "..."
IQ của cô ấy có phải y như Lâm Vãn Vãn không vậy?
Anh nghỉ trưa thường sẽ ngủ một chút, nhưng quay lại nằm trên giường cũng ngủ không được, cả người đều con mẹ nó không thoải mái.
Buổi chiều, phải quay ba cảnh, có một vị nữ diễn viên trạng thái không tốt, luôn bị NG, tất nhiên là đạo diễn vô cùng tức giận, phát cáu vứt thẳng kịch bản trong tay.
"Không cần quay nữa, đi điều chỉnh trạng thái, nếu ngày mai vẫn còn cái kiểu này thì không cần tới."
Nữ nghệ sĩ kia mặt trắng bệch, luôn miệng xin lỗi.
Chu Từ Phưởng hỏi Phương Lý Tưởng: "Người đó là ai vậy?"
"Cô nói Trình Phi Nhiên?" Phương Lý Tưởng đang chơi game còn tranh thủ nhìn liếc mắt một cái, "Nghệ sĩ của Thiên Tinh, không có danh tiếng gì lắm, hình như là người mới.. Móa, cái tên Newbie này, có biết đánh không vậy!"
Một ván trò chơi kết thúc, khỏi phải nói, Phương Lý Tưởng thua rồi, tức giận chửi má nó, gặp được một tên ngốc, kỹ thuật chơi game không được còn chưa nói, còn luôn giả nguy hiểm, cuối cùng lúc hai bên đối chiến.. Tay mơ kia đem đồng đội là cô nổ chết.
Tức thật tức thật!
Phương Lý Tưởng hít sâu một hơi, hỏi Chu Từ Phưởng: "Sao vậy?"
Cô lắc đầu.
Thính lực của cô quá tốt, hôm nay lại quên mang tai nghe cách âm, vừa mới nghe thấy được cô gái kia gọi điện thoại.
"Tôi sẽ không buông tha các người!"
"Tôi sẽ công khai hết tất cả những thủ đoạn hèn hạ đó."
"Tôi sợ cái gì, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Trình Phi Nhiên.
Chu Từ Phưởng từng gặp cô ta ở Phù Sinh Cư, lần đó, cô ta bị mấy tên đàn ông ức hiếp.
Bởi vì Trình Phi Nhiên bị NG quá nhiều lần, vốn dĩ 5 giờ là có thể quay xong, lại quay tới tận 7 giờ, Chu Từ Phưởng là diễn viên quần chúng cảnh cuối cùng, nên lúc cô về Ngự Tuyền Loan đã gần 8 giờ.
Cô gọi một phần cơm hộp, mang giày ngồi ở trên sô pha ăn kẹo.
Sương Hàng login tìm cô: "Có người vừa ủy thác."
Cô đứng dậy tới tủ lạnh, cũng không cố tình tránh cameras máy tính, tốc độ của cô đi từ sô pha đến tủ lạnh chỉ dùng không đến hai giây.
Cô mở cửa tủ lạnh lấy một hộp sữa bò ra: "Người ủy thác muốn tôi làm cái gì?"
Cô không nấu cơm, trước kia cũng không có tủ lạnh, bởi vì gần đây thích hiệu sữa bò mà Giang Chức uống nên mới mua tủ lạnh, cô phát hiện để lạnh sẽ uống ngon hơn.
"Người ủy thác cất một số đồ ở cao ốc Châu Phong, muốn chúng ta bảy ngày sau lấy đồ ra đưa tới đài truyền hình, Chu Thanh Nhượng lấy." Sương Hàng đánh chữ trên màn hình máy tính, "Tiền ủy thác hai trăm vạn."
Hai trăm vạn, không thấp.
Chu Từ Phưởng dựa vào cạnh tủ lạnh, đặc biệt nghiêm túc mà uống từng ngụm sữa bò: "Người ủy thác thì sao?"
"Tôi điều tra rồi, không có gì đặc biệt, tên là Trình Phi Nhiên."
Trình Phi Nhiên..
Lại là cô ta à.
"Nhận hay không?" Sương Hàng hỏi cô.
Cô uống xong một ngụm sữa bò cuối cùng, cầm hộp ném một đường parabol vào thùng rác: "Nhận."
Cuối tuần, Tiết Bảo Di hẹn mấy người anh em ra, bảo có chuyện hệ trọng cần bàn bạc, chuyện hệ trọng chính là -- chơi game với cậu ta, con hàng này gần đây say mê một trò chơi, có chút nghiện, khăng khăng phải chơi tới chết.
Kiều Nam Sở vừa vào ghế lô liền gọi điện thoại.
"Người báo án kia có chút kỳ lạ."
Anh vừa nói vừa kéo cà vạt xuống: "Cũng đã mời luật sư rồi mà giữa đường lại rút đơn kiện."
"Cậu đi tra lại một chút."
Anh ngồi dựa vào sô pha, một đôi chân thon dài gác ở trên bàn trà, trong tay vân vê điếu thuốc: "Trước tiên không cần báo lên trên, điều tra rõ ràng rồi nói."
Chuyện này nói xong, lại nói một vụ án tử khác, mười mấy phút điện thoại không ngừng, Tiết Bảo Di dùng bật lửa ném anh: "Được rồi đấy, cuối tuần đừng có mở miệng ngậm miệng toàn là công việc, mau mau online, giúp tôi hành chết tôn tử này."
Kiều Nam Sở ngắt điện thoại, cười với cậu ta: "Cậu mấy tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy."
25 tuổi, chơi một trò chơi còn có thể tăng xông.
Tiết Bảo Di không phục: "Hắn ấy, thằng ranh kia mắng tôi là đồ Newbie, này có thể chịu được sao?" Anh nhịn không nổi, ác thanh ác khí mà thúc giục, "Mau lên trò chơi, giúp tôi hung hăng mà ngược hắn!"
Kiều Nam Sở cười giễu một tiếng, mở trò chơi.
Tiết Bảo Di lại cho Tiết Băng Tuyết một cái ID, sau đó ngó sang Giang Chức: "Chức Ca Nhi, chỉ thiếu cậu."
Anh ngồi ở sô pha, vẫn chưa nhúc nhích: "Mệt mỏi, chơi không nổi." Người kỳ lạ kia có ý gì? Rốt cuộc có ham sắc đẹp của anh không?
Càng nghĩ càng bực bội!
Anh lạnh lùng liếc Tiết Bảo Di một cái: "Cút ngay, đừng phiền tôi ngủ!"
"..."
Mẹ nó, chỉ cậu kiều quý!
Tiết Bảo Di đá người bên cạnh: "Chú, gọi ngũ cô cô của Giang Chức tới, cô ta chơi game rất siêu, cho cô ta dẫn đầu."
Tiết Băng Tuyết vẻ mặt không tình nguyện, trong lời nói lộ ra một cỗ ngữ khí như người vợ nhỏ: "Đừng làm phiền Duy Nhĩ, cô ấy đã báo với vòng bạn bè là rất bận."
"..."
Móa, tất cả đều thật mẹ nó!
Tiết Bảo Di liếm liếm môi, tính, mở ra « tuyệt địa · cầu sinh », anh và cái kẻ mắng anh là Newbie đã hẹn 10 giờ tới chiến, ai không tới kẻ đó là tôn tử!
Mười phút sau..
"Nam Sở, mau tới mau tới, hắn đánh tôi hắn đánh tôi!"
"Chú, đỡ cháu một cái."
"..."
"Cứu mạng đi! Mau tới cứu tôi!"
"..."
"Tôi đi giật túi!"
"Có người mai phục! Má ơi, Nam Sở, chú, các người ở đâu vậy?"
Kiều Nam Sở: "..."
Tiết Băng Tuyết: "..."
Tiết Bảo Di còn đang gào: "Nam Sở, Nam Sở --"
Kiều Nam Sở đá một chân qua: "Cậu con mẹ nó có thể yên tĩnh một chút hay không, ồn ào làm lão tử đau cả đầu."
Mới vừa mắng xong, nhân vật trong di động đã ngã ra sau, bị bắn chết.
"..."
Kiều Nam Sở một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, anh nghiến răng ken két: "Tiết Bảo Di, con mẹ nhà cậu nổ súng bắn tôi làm gì?"
Tiết Bảo Di khẩn trương mà ra mồ hôi: "Người anh em, trượt tay."
Má!
Kiều Nam Sở ném di động, xách cái gối ấn Tiết Bảo Di ở trên sô pha mà đánh.
Lúc này, A Vãn đẩy cửa đi vào.
"Giang thiếu," anh ta tiến lên, "Ngài lên đầu đề."
Kiều Nam Sở và Tiết Bảo Di đều ngừng đùa giỡn nhìn sang.
Giang Chức còn nhắm hai mắt ngủ, chưa cho phản ứng.
Tiết Bảo Di liền hỏi: "Lần này lại là chuyện gì?" Giang Chức nói thế nào cũng là đại đạo diễn, lại có một khuôn mặt như vậy, lúc trước hot search đầu đề gì đó, là chuyện thường có.
A Vãn nghĩ nghĩ: "Cũng coi như đường viền hoa đi."
Tiết Bảo Di hứng thú tới: "Ây da, Chức Ca Nhi mà lại có tai tiếng, với ai vậy? Đại minh tinh nào thế?"
"Cùng người dán màn hình." A Vãn nói, "Chu tiểu thư."
Giang Chức đột nhiên mở bừng mắt.
------ lời nói ngoài lề ------
**
Ngày đầu tiên Chu Từ Phưởng không ham sắc đẹp của anh, phiền.
Ngày thứ hai Chu Từ Phưởng không ham sắc đẹp của anh, rất phiền.
Ngày thứ n --
Giang Chức: Em sao lại có thể không ham sắc đẹp của anh chứ, em nhất định phải ham!
Chu Từ Phưởng: Có thể ham sữa bò của anh không?
Giang Chức: .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.