Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái
Chương 48
Cố Nam Tây
18/07/2021
Giọng điệu có chút tức giận.
Chu Từ Phưởng không biết anh giận cái gì, chân ngoan ngoãn đứng yên, dùng một ngón tay đẩy dù về phía anh: "Em cũng ướt rồi, không có gì đâu, sức khỏe anh yếu, không thể bị dính mưa."
Giang Chức hừ một tiếng, cố tình muốn ngả dù về bên cô.
Chu Từ Phưởng nương theo ánh sáng đèn đường nhìn ánh mắt anh, nước mưa xối loạn xạ, xối cho tóc anh mềm oặt, mỹ nhân đẹp như vậy, không thể dính mưa.
Nghĩ vậy cô liền choàng áo khoác nỉ của Giang Chức lên che đầu, đặt anh xuống rồi chạy vào trong mưa, cho một mình anh che dù, cũng không chạy xa, chỉ chạy một đoạn ngắn ở phía trước anh.
Giang Chức: "..."
Từ cửa khu biệt thự đến căn biệt thự của Giang Chức cũng chỉ có mấy bước, nhưng trời mưa quá lớn, Chu Từ Phưởng vẫn bị xối cho thành gà rớt vào nồi canh.
Hôm nay cô mang đôi giày vải màu đen, mưa quá lớn, đế giày toàn là bùn, cô nhìn chằm chằm tấm thảm đặt ở cửa, không đi vào theo Giang Chức.
"Sao còn chưa vào?" Giang Chức đang ngồi xổm tìm dép.
Chu Từ Phưởng nấn ná ở cửa: "Người em toàn là nước, sợ làm dơ thảm của anh." Thảm nhà anh nhìn qua trông rất quý.
Anh lục lọi hồi lâu trong ngăn tủ ở huyền quan (*), lôi ra một đôi dép nam số nhỏ, ngồi xổm trước mặt cô, đặt dép bên chân cô: "Không có dép cho nữ, em mang cái này." Anh ngửa đầu, "Mau đi vào, thảm dơ thì để nó dơ, không thì trải nó làm gì."
Chu Từ Phưởng cảm thấy có lý.
Cô đổi dép, dẫm lên thảm đi vào. Đây không phải là lần đầu tiên cô tới nhà Giang Chức, lần trước là đêm đen gió lớn, cũng chưa nhìn cẩn thận, chỉ nhìn cái đèn treo lưu li màu tím nhạt bị cô đập hư kia.
Hôm nay đã đổi một cái mới, hình như là thủy tinh, giống chuông gió, cực kỳ đẹp, Chu Từ Phưởng cảm thấy nó còn tinh xảo hơn cả chiếc đèn treo của cửa hàng cháo mà cô nhớ thương đã lâu kia.
Cô nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, mới hỏi Giang Chức: "Phòng tắm ở đâu?"
Trên người cô đều là nước mưa, nhiều khí lạnh, cô thì không quan trọng, không sợ lạnh, nhưng Giang Chức thân mình quý giá, không thể truyền khí lạnh cho anh.
Trên mặt Giang Chức hiện vẻ không được tự nhiên, mới vừa rồi ở bên ngoài bị gió lạnh, vẻ ửng hồng trên mặt anh còn chưa rút, có lẽ là lo lắng cho cô, đôi mắt anh lướt qua cô rất nhiều lần.
"Phòng tắm bên tay trái em đó." Trên người anh cũng ướt hơn phân nửa, mặc kệ, lung tung lau một phen nước mưa trên tóc, "Anh đi lấy quần áo cho em trước."
"Anh đi thay quần áo trước rồi hãy lấy cho em." Anh kiều quý như vậy, không thể để bị lạnh.
Giang Chức rót ly nước ấm nhét vào tay cô, trực tiếp đi vào phòng để quần áo.
Chu Từ Phưởng hai tay bưng ly nước, yên tĩnh chờ trong phòng khách, không di chuyển một bước, nơi cô đứng tích một vũng nước đọng.
Cái miệng nhỏ nhấp ngụm nước ấm, cô lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà.
Thật là đẹp.
Thật muốn trộm về nhà..
"Chỗ anh không có quần áo con gái." Giang Chức mau chóng đi ra, trên người anh vẫn là bộ đồ ướt kia, mới vừa rồi chỉ là đỏ mặt, bây giờ cả cổ và tai đều đỏ, anh nắm chặt trong tay hai bộ đồ ở nhà, đều là màu trắng, đẩy tới trước mặt Chu Từ Phưởng, "Em, em mặc của anh."
Cổ anh càng đỏ hơn, không biết có phải bị sốt hay không.
Chu Từ Phưởng nhanh chóng nhận lấy: "Em đi tắm rửa, anh mau đi thay quần áo."
Anh nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, ừm một câu.
Chu Từ Phưởng ôm quần áo đi phòng tắm, nửa đường quay đầu lại, không nhịn được gọi: "Giang Chức."
Giang Chức lập tức quay đầu về phía cô: "Hửm?"
"Đèn treo nhà anh mua ở đâu? Em cũng muốn mua một cái giống vậy."
Anh nhìn thoáng qua nóc nhà.
Cái đèn treo này mua bao nhiêu tiền nhỉ? À, hai trăm vạn.
Mí mắt anh cũng không run một chút, trấn định tự nhiên mà nói: "Đã hết rồi, đây là cái cuối cùng."
Chu Từ Phưởng lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
Cô thật sự rất thích những thứ xinh đẹp, rũ đầu, đi về phía phòng tắm.
Giang Chức gọi cô lại.
"Anh kêu gì vậy?"
Hốc mắt anh còn có một vòng ửng hồng, không giống thanh quý xa cách như với người khác ngày thường, đôi mắt rất nóng bỏng, cũng rất sáng, có vài phần tính trẻ con.
Anh nói: "Anh gọi người tới tháo cái này xuống cho em mang về."
Đèn này mà để cô mua, chắc phải giao thức ăn tới vài thập niên mới đủ.
Chu Từ Phưởng nghe vậy, lập tức vui vẻ lên, mắt cũng tròn hơn hai phần: "Vậy em tặng anh cái gì đây?" Cô nói "Phải lễ thượng vãng lai."
Cô chưa bao giờ lấy không đồ của người khác.
Có nên tặng anh một chiếc xe không nhỉ, con trai hình như đều thích xe, đồng hồ cũng được, cô có thể tặng anh một cái đồng hồ nạm kim cương, cái loại vô cùng xinh đẹp ấy.
Nhưng Giang Chức nói: "Trứng gà đi."
"Hả?"
"Anh thích ăn trứng gà, em tặng anh trứng gà đi." Cái này rẻ.
------ Chuyện ngoài lề ------
Giang Chức: A Phưởng, đèn treo đẹp hay là anh đẹp?
Chu Từ Phưởng: Anh.
Giang Chức: Tiết tiểu nhị, Phưởng bảo nhà tôi nói tôi đẹp hơn đèn treo.
Giang Chức: Nam Sở, Phưởng bảo nhà tôi nói tôi đẹp nhất.
Giang Chức: Tiết Băng Tuyết, Phưởng bảo nhà tôi nói tôi đẹp nhất, cô ấy yêu tôi nhất.
Chu Từ Phưởng: .
Cô có nói vậy sao?
(*) Huyền quan: Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách
Chu Từ Phưởng không biết anh giận cái gì, chân ngoan ngoãn đứng yên, dùng một ngón tay đẩy dù về phía anh: "Em cũng ướt rồi, không có gì đâu, sức khỏe anh yếu, không thể bị dính mưa."
Giang Chức hừ một tiếng, cố tình muốn ngả dù về bên cô.
Chu Từ Phưởng nương theo ánh sáng đèn đường nhìn ánh mắt anh, nước mưa xối loạn xạ, xối cho tóc anh mềm oặt, mỹ nhân đẹp như vậy, không thể dính mưa.
Nghĩ vậy cô liền choàng áo khoác nỉ của Giang Chức lên che đầu, đặt anh xuống rồi chạy vào trong mưa, cho một mình anh che dù, cũng không chạy xa, chỉ chạy một đoạn ngắn ở phía trước anh.
Giang Chức: "..."
Từ cửa khu biệt thự đến căn biệt thự của Giang Chức cũng chỉ có mấy bước, nhưng trời mưa quá lớn, Chu Từ Phưởng vẫn bị xối cho thành gà rớt vào nồi canh.
Hôm nay cô mang đôi giày vải màu đen, mưa quá lớn, đế giày toàn là bùn, cô nhìn chằm chằm tấm thảm đặt ở cửa, không đi vào theo Giang Chức.
"Sao còn chưa vào?" Giang Chức đang ngồi xổm tìm dép.
Chu Từ Phưởng nấn ná ở cửa: "Người em toàn là nước, sợ làm dơ thảm của anh." Thảm nhà anh nhìn qua trông rất quý.
Anh lục lọi hồi lâu trong ngăn tủ ở huyền quan (*), lôi ra một đôi dép nam số nhỏ, ngồi xổm trước mặt cô, đặt dép bên chân cô: "Không có dép cho nữ, em mang cái này." Anh ngửa đầu, "Mau đi vào, thảm dơ thì để nó dơ, không thì trải nó làm gì."
Chu Từ Phưởng cảm thấy có lý.
Cô đổi dép, dẫm lên thảm đi vào. Đây không phải là lần đầu tiên cô tới nhà Giang Chức, lần trước là đêm đen gió lớn, cũng chưa nhìn cẩn thận, chỉ nhìn cái đèn treo lưu li màu tím nhạt bị cô đập hư kia.
Hôm nay đã đổi một cái mới, hình như là thủy tinh, giống chuông gió, cực kỳ đẹp, Chu Từ Phưởng cảm thấy nó còn tinh xảo hơn cả chiếc đèn treo của cửa hàng cháo mà cô nhớ thương đã lâu kia.
Cô nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, mới hỏi Giang Chức: "Phòng tắm ở đâu?"
Trên người cô đều là nước mưa, nhiều khí lạnh, cô thì không quan trọng, không sợ lạnh, nhưng Giang Chức thân mình quý giá, không thể truyền khí lạnh cho anh.
Trên mặt Giang Chức hiện vẻ không được tự nhiên, mới vừa rồi ở bên ngoài bị gió lạnh, vẻ ửng hồng trên mặt anh còn chưa rút, có lẽ là lo lắng cho cô, đôi mắt anh lướt qua cô rất nhiều lần.
"Phòng tắm bên tay trái em đó." Trên người anh cũng ướt hơn phân nửa, mặc kệ, lung tung lau một phen nước mưa trên tóc, "Anh đi lấy quần áo cho em trước."
"Anh đi thay quần áo trước rồi hãy lấy cho em." Anh kiều quý như vậy, không thể để bị lạnh.
Giang Chức rót ly nước ấm nhét vào tay cô, trực tiếp đi vào phòng để quần áo.
Chu Từ Phưởng hai tay bưng ly nước, yên tĩnh chờ trong phòng khách, không di chuyển một bước, nơi cô đứng tích một vũng nước đọng.
Cái miệng nhỏ nhấp ngụm nước ấm, cô lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà.
Thật là đẹp.
Thật muốn trộm về nhà..
"Chỗ anh không có quần áo con gái." Giang Chức mau chóng đi ra, trên người anh vẫn là bộ đồ ướt kia, mới vừa rồi chỉ là đỏ mặt, bây giờ cả cổ và tai đều đỏ, anh nắm chặt trong tay hai bộ đồ ở nhà, đều là màu trắng, đẩy tới trước mặt Chu Từ Phưởng, "Em, em mặc của anh."
Cổ anh càng đỏ hơn, không biết có phải bị sốt hay không.
Chu Từ Phưởng nhanh chóng nhận lấy: "Em đi tắm rửa, anh mau đi thay quần áo."
Anh nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, ừm một câu.
Chu Từ Phưởng ôm quần áo đi phòng tắm, nửa đường quay đầu lại, không nhịn được gọi: "Giang Chức."
Giang Chức lập tức quay đầu về phía cô: "Hửm?"
"Đèn treo nhà anh mua ở đâu? Em cũng muốn mua một cái giống vậy."
Anh nhìn thoáng qua nóc nhà.
Cái đèn treo này mua bao nhiêu tiền nhỉ? À, hai trăm vạn.
Mí mắt anh cũng không run một chút, trấn định tự nhiên mà nói: "Đã hết rồi, đây là cái cuối cùng."
Chu Từ Phưởng lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
Cô thật sự rất thích những thứ xinh đẹp, rũ đầu, đi về phía phòng tắm.
Giang Chức gọi cô lại.
"Anh kêu gì vậy?"
Hốc mắt anh còn có một vòng ửng hồng, không giống thanh quý xa cách như với người khác ngày thường, đôi mắt rất nóng bỏng, cũng rất sáng, có vài phần tính trẻ con.
Anh nói: "Anh gọi người tới tháo cái này xuống cho em mang về."
Đèn này mà để cô mua, chắc phải giao thức ăn tới vài thập niên mới đủ.
Chu Từ Phưởng nghe vậy, lập tức vui vẻ lên, mắt cũng tròn hơn hai phần: "Vậy em tặng anh cái gì đây?" Cô nói "Phải lễ thượng vãng lai."
Cô chưa bao giờ lấy không đồ của người khác.
Có nên tặng anh một chiếc xe không nhỉ, con trai hình như đều thích xe, đồng hồ cũng được, cô có thể tặng anh một cái đồng hồ nạm kim cương, cái loại vô cùng xinh đẹp ấy.
Nhưng Giang Chức nói: "Trứng gà đi."
"Hả?"
"Anh thích ăn trứng gà, em tặng anh trứng gà đi." Cái này rẻ.
------ Chuyện ngoài lề ------
Giang Chức: A Phưởng, đèn treo đẹp hay là anh đẹp?
Chu Từ Phưởng: Anh.
Giang Chức: Tiết tiểu nhị, Phưởng bảo nhà tôi nói tôi đẹp hơn đèn treo.
Giang Chức: Nam Sở, Phưởng bảo nhà tôi nói tôi đẹp nhất.
Giang Chức: Tiết Băng Tuyết, Phưởng bảo nhà tôi nói tôi đẹp nhất, cô ấy yêu tôi nhất.
Chu Từ Phưởng: .
Cô có nói vậy sao?
(*) Huyền quan: Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.