Chương 16
Lâm Phỉ Nhiên
25/08/2014
Sau khi mọi chuyện đã ngả bài, Cố Tây Lương không quay về phòng ngủ nữa mà một mình chuyển sang phòng dành cho khách. Cuối cùng anh đã có thể quang minh chính đại mà chạy trốn. Mỗi ngày hết giờ làm, về tới nhà là lại cảm thấy một bầu không khí nặng nề và áp lực, cơ hồ khiến người ta thở không nổi, vì thế, Cố Tây Lương thường hay lôi Mạc Bắc ra ngoài tìm rượu quên sầu.
Vẫn là một phòng VIP ở Bách Liên, nhưng lúc này chỉ có hai người đàn ông ngã lòng cùng nhau uống rượu. Bản tình ca da diết từ ti vi vang lên.
Khi gặp em, em biết không, anh không thể ngừng coi em là cô ấy.
Có em ở bên khiến mọi thứ bắt đầu biến hóa
Trái tim khô khan cũng không kìm được mà thốt lên lời yêu thương
Anh yêu em, em có tin không?
Vậy là anh đã gượng dậy khỏi nỗi đau thương
Trong giây phút lơ đễnh, cuối cùng em đã thay thế cô ấy vĩnh viễn…[*]
[*] Lời bài hát Khi gặp em của Lưu Đức Hoa
Hít sâu một hơi, uống liền mấy ly rượu.
Mạc Bắc với lấy chai Vodka rót vào ly của mình và Cố Tây Lương, nhưng lại bị đối phương ngăn lại.
Anh ấn chuông, một nhân viên phục vụ lập tức đi vào, cúi người hỏi: “Giám đốc Cố, anh Mạc, hai vị cần gì ạ?”
Trong lúc Mạc Bắc còn đang ngơ ngác, thanh âm của Cố Tây Lương đã vang lên.
“Vodka Liên Xô.”
Phục vụ ngây người, cuối cùng dè dặt nói: “Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi rất ít khi nhập loại rượu này”.
Cố Tây Lương nhướng mày. Nhân viên phục vụ run sợ, anh ta mới tìm được việc, chưa muốn bị đuổi nhanh đến vậy. Mạc Bắc thấy thế cũng thương thay cho cậu ta, bèn mở miệng giải vây: “Thôi, Tây Lương, uống cái này cũng được”, sau đó ra hiệu cho anh chàng phục vụ kia ra ngoài.
Hai người lại tiếp tục tôi một chén, anh một chén, cho đến khi Cố Tây Lương say mềm, Mạc Bắc cũng bắt đầu chếnh choáng. Mặc dù đã vật lộn trên thương trường lâu nay nhưng Mạc Bắc có luyện tập thế nào thì tửu lượng vẫn chỉ luẩn quẩn quanh trục hoành. Đây cũng chính là nguyên nhân trước kia anh bại dưới tay Hòa Tuyết.
Trong đầu vừa xuất hiện cái tên này, Mạc Bắc đột nhiên giật mình, quay đầu hỏi Cố Tây Lương: “Cậu có quen ai tên Hòa Tuyết không? Sao tớ thấy cái tên này quen quá thế?”
Cố Tây Lương càng uống, thần trí càng lạnh nhạt. Thần trí càng lạnh nhạt thì lời nói càng sắc bén không nể tình.
“Hiện tại đang lưu hành chứng mất trí nhớ đấy à?”
Nhận ra diễn xuất của mình quá vụng về, vừa mở miệng đã bị vạch trên, Mạc Bắc không cam lòng, nằm vật ra ghế mà hét toáng lên.
“Phụ nữ chẳng qua cũng chỉ đến vậy thôi! Đại gia vui vẻ thì chiều chuộng cô em lên tận mây xanh, nhưng một khi đã mất hứng thì bảo cô em đứng, cô em đừng hòng ngồi, bảo nằm thẳng thì đừng có co ro!”
Mạc Bắc vừa dứt lời đã bị Cố Tây Lương tạt ngay một gáo nước lạnh: “Thế sao tớ lại cảm thấy có người ngoại lệ nhỉ? Cậu bảo cô ấy đứng thì cô ấy lại ngồi, cậu bảo cô ấy nằm thẳng thì cô ấy lại co quắp”.
Mạc Bắc cãi chối chết: “Ngoại lệ cái gì mà ngoại lệ. Không có!”
Thấy anh bạn của mình ương ngạnh, Cố Tây Lương càng muốn cậu ta phải đối mặt với sự thật, khẩu khí châm chọc hẳn lên: “Hôm nọ vừa mới gặp “ngoại lệ” của cậu đấy!”
Mạc Bắc nổi điên, đang nằm bỗng bật dậy.
“Mẹ kiếp, đã bảo không có ngoại lệ!”
Cố Tây Lương không buồn để ý tới sự cãi cố của Mạc Bắc, tiếp tục nói: “Hình như đang hẹn hò với Hàn Duệ thì phải!”
Cố Tây Lương nói xong, Mạc Bắc yên lặng hẳn. Một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Tớ biết rồi”.
Thấy Mạc Bắc bình tĩnh như vậy, Cố Tây Lương đột nhiên có cảm giác khó chịu. Anh uống một hơi hết ly vodka rồi chậm chạp nói: “Có những việc, không kịp làm nữa thì đành chịu vậy. Có những người, nên quên thì quên đi thôi.”
Sau đó, Mạc Bắc ngửa đầu ra lưng ghế, tiếp tục trầm mặc. Ánh đèn không quá sáng, có lẽ những người bị thương cần bóng tối như thế này, để tránh bị người khác phát hiện.
Cố Tây Lương hình như nhìn thấy mi mắt Mạc Bắc co giật mạnh vài cái, sau đó nghe được giọng nói rất bình tĩnh của đối phương.
“Nếu dễ dàng như vậy thì đã tốt. Chỉ sợ cái giá phải trả để quên được người ấy, là rách toạc trái tim”.
Cố Tây Lương bị câu nói ngắn gọn này của Mạc Bắc làm cho chấn động.
Đúng vậy, nếu thật sự dễ dàng quên được thì đã tốt, anh đã chẳng cần đêm ngày lôi kéo Mạc Bắc đi uống rượu, chẳng cần ngây ngốc ở công ty dùng công việc làm tê liệt bản thân, mỗi đêm tỉnh lại sau cơn mơ, phát hiện vị trí bên cạnh trống vắng, chỉ còn mình anh đơn độc đối mặt với sự trống trải cô liêu.
Nguyễn Ân từng hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, thế nên trước kia làm chuyện gì anh cũng không có thói quen suy nghĩ tới cảm nhận của cô, không lo ngại điều gì. Cô từng kể với anh câu chuyện cười về Chim Cánh Cụt và Gấu Bắc Cực, cô nói đó là câu chuyện cười tàn nhẫn nhất mà cô từng xem, hôm nay, nó đã trở thành câu chuyện cười bi thương nhất mà anh từng được nghe. Cô cũng từng nói với anh câu nói ngọt ngào nhất trên đời này.
Cố Tây Lương có thể quên lời hứa mãi không rời xa của Nguyễn Ân, có thể quên truyện cười nhạt nhẽo kia, nhưng anh quên sao được gương mặt ửng hồng của cô, quên sao được khoảnh khắc anh quay đầu lại nghe thấy cô dịu dàng nói: em yêu anh.
Nếu cái giá mà Mạc Bắc phải trả để quên đi Hòa Tuyết là rách toạc trái tim, thì cái giá mà Cố Tây Lương phải trả để quên đi Nguyễn Ân không chỉ có vậy, có lẽ còn phải đánh đổi cả sinh mạng. Bởi cô từng vì anh mà làm rất nhiều điều, chịu đựng nhiều thứ, hứa hẹn rất nhiều lời tốt đẹp. Tất cả mọi thứ của cô giống như không khí, bất giác đã xâm nhập vào xương tủy của anh. Trước kia anh không nhận ra, là vì không khí vẫn tồn tại, hiện giờ cô không còn nữa, anh mới cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều ngạt thở.
Anh đóng băng trái tim mình, chỉ vì chờ đợi sự ấm áp từ em.
Về tới nhà, Cố Tây Lương thấy đèn vẫn sáng trưng. Từ ngày anh bắt đầu đi sớm về muộn, Hà Diệc Thư mỗi đêm đều đợi anh về rồi mới yên tâm đi ngủ. Anh đã nói cô không cần chờ, công việc quá bận, xã giao quá nhiều, nhưng cô khăng khăng muốn chờ. Đêm nay cũng đã muộn, Cố Tây Lương vào cửa, thay dép, đúng lúc Hà Diệc Thư từ trên gác đi xuống, cô nhìn đồng hồ treo tường ở chân cầu thang, mở miệng hỏi: “Hôm nay anh về sớm thế?”.
Cố Tây Lương gật đầu.
Có lẽ biết đối phương không muốn bị mình làm phiền, Hà Diệc Thư xoay người định lên gác, nhưng chưa kịp cất bước đã bị Cố Tây Lương gọi lại.
“Khoan đã, anh… có chuyện muốn nói với em”.
Hà Diệc Thư ngờ vực quay đầu lại, tự giác đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế. Cố Tây Luowng do dự hồi lâu rồi cũng ngồi vào chiếc ghế đơn bên cạnh.
Tay phải day day trán, dường như hạ quyết tâm rất lớn anh mới mở miệng.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Tưởng là mình nghe nhầm, Hà Diệc Thư mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh nói gì?”
Thêm một lần hít sâu, Cố Tây Lương lặp lại: “Anh nói, chúng ta kết hôn”.
Thấy đối phương mở miệng định lên tiếng, anh lập tức chặn lại, dường như anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, nếu không nói ra thì lòng sẽ bất an.
“Đúng, em không nghe nhầm, anh nói, chúng ta kết hôn”.
….
“Nhưng, Diệc Thư, anh không muốn lừa em. Không cần biết trong quá khứ, rốt cuộc chúng ta là ai nợ ai, là em không đủ tin anh, hay anh không đủ yêu em, thì sự thấy vẫn tại anh mà em… Anh có lỗi với em, nếu em bằng lòng, anh có thể cho em một danh phận, có thể chịu trách nhiệm, có thể chăm sóc em cả đời. Nhưng anh nhất định phải nói rõ cho em biết, hiện tại, người anh yêu chỉ có một, cô ấy đã chết, nhưng vĩnh viễn sống trong lòng anh”.
… [DDLQD]
“Em hiểu không?”
Anh không thể cứ mãi dây dưa như thế này. Nếu người mà anh cần nhất đã không còn nữa, thì ít nhất điều anh có thể làm bây giờ là bù đắp lại một phần sự thiệt thòi của Hà Diệc Thư.
Đương nhiên Hà Diệc Thư hiểu rất rõ, cho dù anh không nói những lời này, bản thân cô cũng biết dụng ý của anh, tất cả chẳng qua chỉ là xin lỗi và chuộc tội mà thôi.
Nhưng không sao, Tây Lương, anh coi em là cái bóng của ai cũng được, anh áy náy với em cũng được, miễn là anh giữ em ở lại bên anh, miễn là em được trở thành vợ anh – cái danh phận mà em đã chờ đợi từ lâu, vọng tưởng từ lâu.
Cuối cùng, Hà Diệc Thư kiên định thốt lên ba chữ: “Em bằng lòng”.
Sau đó, giữa khoảng lặng vô biên, cô nghiêng người ôm lấy Cố Tây Lương, chậm rãi nói: “Thực ra từ trước tới giờ, em vẫn luôn muốn hỏi anh một điều: Người anh yêu nhất, rốt cuộc là ai? Hiện tại đáp án em đã biết rồi, nhưng nếu mai sau có một ngày em không nhịn được lại hỏi anh: người anh yêu nhất là ai, xin anh hãy nói dối em, cho dù anh rất không cam lòng, cũng nhất định phải nói dối em”.
…
“Xin anh, nhất định phải nói, người anh yêu nhất, là em.”
Xót xa đến vậy, so với yêu không được còn xót xa hơn…
Một tiếng “yêu” từ miệng người đàn ông này, quan trọng đối với cả hai cô gái biết bao, thế nhưng anh lại chưa bao giờ nói ra, bởi vì anh cho rằng mình không cần thiết phải nói ra những câu tình cảm ướt át như thế. Dẫu sao thì con người ta đều sẽ thay đổi theo thời gian, những người càng lương thiện lại càng dễ thay đổi. Hiện giờ tôi yêu em, nhưng sau này biết đâu tôi lại yêu ai khác, vì thế, hà tất phải dùng một lời hứa hẹn mà ngay cả bản thân cũng chẳng dám đảm bảo để trói buộc trái tim?
Thế nhưng, đối với phụ nữ, ba chữ ngắn ngủi ấy lại tượng trưng cho sự hẹn thề, một đời một kiếp. Có những người tìm hàng vạn lý do để không nói ra miệng, bởi lẽ anh ta quá cao ngạo. Nhưng không nói, làm sao đối phương biết?
Lúc này, được ôm trong vòng tay mình từng ngỡ rằng yêu nhất, vậy mà cõi lòng Cố Tây Lương lại lặng lẽ đến mức không dậy nổi một gợn sóng lăn tăn. Bây giờ anh mới hoàn toàn hiểu ra, mới có khát khao mãnh liệt được nói một tiếng yêu với Nguyễn Ân, muốn nói cho cô nghe cả đời này…
Nhưng, tình yêu của anh, nếu anh nói “anh yêu em”, em còn có thể nghe được hay không?
Tin tức chủ tịch tập đoàn Cố Thị tái hôn như một quả bom làm nổ tung Đài Bắc. Chung quy cũng chỉ vì ngoại hình của Hà Diệc Thư và Nguyễn Ân thực sự quá giống nhau, người ta nhìn thoáng qua mà không tiếp xúc nhiều thì rất khó để phân biệt. Năm xưa Cố Tây Lương cũng bị diện mạo của Nguyễn Ân làm cho giật mình như vậy.
Vị giám đốc Cố này chẳng phải đã kết hôn rồi ư? Sao lại kết hôn nữa? Cố Tây Lương không lên tiếng giải thích, đằng nào cũng sẽ có những người biết nội tình đào bới quá khứ của anh, không cần đến anh phải hao tổn sức lực.
Quả nhiên, ngày hôm sau trên tuần san báo giải trí đã xuất hiện dòng chữ cực đại: Sự thật ngoài sức tưởng tượng! Tình cũ tình mới giống nhau như đúc, trong đó còn kèm hình ảnh và tin tức Nguyễn Ân qua đời. Cố Tây Lương nhìn tên Nguyễn Ân và hai chữ “qua đời” đặt cạnh nhau, đáy lòng trỗi dậy bi thương.
Vẫn là một phòng VIP ở Bách Liên, nhưng lúc này chỉ có hai người đàn ông ngã lòng cùng nhau uống rượu. Bản tình ca da diết từ ti vi vang lên.
Khi gặp em, em biết không, anh không thể ngừng coi em là cô ấy.
Có em ở bên khiến mọi thứ bắt đầu biến hóa
Trái tim khô khan cũng không kìm được mà thốt lên lời yêu thương
Anh yêu em, em có tin không?
Vậy là anh đã gượng dậy khỏi nỗi đau thương
Trong giây phút lơ đễnh, cuối cùng em đã thay thế cô ấy vĩnh viễn…[*]
[*] Lời bài hát Khi gặp em của Lưu Đức Hoa
Hít sâu một hơi, uống liền mấy ly rượu.
Mạc Bắc với lấy chai Vodka rót vào ly của mình và Cố Tây Lương, nhưng lại bị đối phương ngăn lại.
Anh ấn chuông, một nhân viên phục vụ lập tức đi vào, cúi người hỏi: “Giám đốc Cố, anh Mạc, hai vị cần gì ạ?”
Trong lúc Mạc Bắc còn đang ngơ ngác, thanh âm của Cố Tây Lương đã vang lên.
“Vodka Liên Xô.”
Phục vụ ngây người, cuối cùng dè dặt nói: “Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi rất ít khi nhập loại rượu này”.
Cố Tây Lương nhướng mày. Nhân viên phục vụ run sợ, anh ta mới tìm được việc, chưa muốn bị đuổi nhanh đến vậy. Mạc Bắc thấy thế cũng thương thay cho cậu ta, bèn mở miệng giải vây: “Thôi, Tây Lương, uống cái này cũng được”, sau đó ra hiệu cho anh chàng phục vụ kia ra ngoài.
Hai người lại tiếp tục tôi một chén, anh một chén, cho đến khi Cố Tây Lương say mềm, Mạc Bắc cũng bắt đầu chếnh choáng. Mặc dù đã vật lộn trên thương trường lâu nay nhưng Mạc Bắc có luyện tập thế nào thì tửu lượng vẫn chỉ luẩn quẩn quanh trục hoành. Đây cũng chính là nguyên nhân trước kia anh bại dưới tay Hòa Tuyết.
Trong đầu vừa xuất hiện cái tên này, Mạc Bắc đột nhiên giật mình, quay đầu hỏi Cố Tây Lương: “Cậu có quen ai tên Hòa Tuyết không? Sao tớ thấy cái tên này quen quá thế?”
Cố Tây Lương càng uống, thần trí càng lạnh nhạt. Thần trí càng lạnh nhạt thì lời nói càng sắc bén không nể tình.
“Hiện tại đang lưu hành chứng mất trí nhớ đấy à?”
Nhận ra diễn xuất của mình quá vụng về, vừa mở miệng đã bị vạch trên, Mạc Bắc không cam lòng, nằm vật ra ghế mà hét toáng lên.
“Phụ nữ chẳng qua cũng chỉ đến vậy thôi! Đại gia vui vẻ thì chiều chuộng cô em lên tận mây xanh, nhưng một khi đã mất hứng thì bảo cô em đứng, cô em đừng hòng ngồi, bảo nằm thẳng thì đừng có co ro!”
Mạc Bắc vừa dứt lời đã bị Cố Tây Lương tạt ngay một gáo nước lạnh: “Thế sao tớ lại cảm thấy có người ngoại lệ nhỉ? Cậu bảo cô ấy đứng thì cô ấy lại ngồi, cậu bảo cô ấy nằm thẳng thì cô ấy lại co quắp”.
Mạc Bắc cãi chối chết: “Ngoại lệ cái gì mà ngoại lệ. Không có!”
Thấy anh bạn của mình ương ngạnh, Cố Tây Lương càng muốn cậu ta phải đối mặt với sự thật, khẩu khí châm chọc hẳn lên: “Hôm nọ vừa mới gặp “ngoại lệ” của cậu đấy!”
Mạc Bắc nổi điên, đang nằm bỗng bật dậy.
“Mẹ kiếp, đã bảo không có ngoại lệ!”
Cố Tây Lương không buồn để ý tới sự cãi cố của Mạc Bắc, tiếp tục nói: “Hình như đang hẹn hò với Hàn Duệ thì phải!”
Cố Tây Lương nói xong, Mạc Bắc yên lặng hẳn. Một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Tớ biết rồi”.
Thấy Mạc Bắc bình tĩnh như vậy, Cố Tây Lương đột nhiên có cảm giác khó chịu. Anh uống một hơi hết ly vodka rồi chậm chạp nói: “Có những việc, không kịp làm nữa thì đành chịu vậy. Có những người, nên quên thì quên đi thôi.”
Sau đó, Mạc Bắc ngửa đầu ra lưng ghế, tiếp tục trầm mặc. Ánh đèn không quá sáng, có lẽ những người bị thương cần bóng tối như thế này, để tránh bị người khác phát hiện.
Cố Tây Lương hình như nhìn thấy mi mắt Mạc Bắc co giật mạnh vài cái, sau đó nghe được giọng nói rất bình tĩnh của đối phương.
“Nếu dễ dàng như vậy thì đã tốt. Chỉ sợ cái giá phải trả để quên được người ấy, là rách toạc trái tim”.
Cố Tây Lương bị câu nói ngắn gọn này của Mạc Bắc làm cho chấn động.
Đúng vậy, nếu thật sự dễ dàng quên được thì đã tốt, anh đã chẳng cần đêm ngày lôi kéo Mạc Bắc đi uống rượu, chẳng cần ngây ngốc ở công ty dùng công việc làm tê liệt bản thân, mỗi đêm tỉnh lại sau cơn mơ, phát hiện vị trí bên cạnh trống vắng, chỉ còn mình anh đơn độc đối mặt với sự trống trải cô liêu.
Nguyễn Ân từng hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, thế nên trước kia làm chuyện gì anh cũng không có thói quen suy nghĩ tới cảm nhận của cô, không lo ngại điều gì. Cô từng kể với anh câu chuyện cười về Chim Cánh Cụt và Gấu Bắc Cực, cô nói đó là câu chuyện cười tàn nhẫn nhất mà cô từng xem, hôm nay, nó đã trở thành câu chuyện cười bi thương nhất mà anh từng được nghe. Cô cũng từng nói với anh câu nói ngọt ngào nhất trên đời này.
Cố Tây Lương có thể quên lời hứa mãi không rời xa của Nguyễn Ân, có thể quên truyện cười nhạt nhẽo kia, nhưng anh quên sao được gương mặt ửng hồng của cô, quên sao được khoảnh khắc anh quay đầu lại nghe thấy cô dịu dàng nói: em yêu anh.
Nếu cái giá mà Mạc Bắc phải trả để quên đi Hòa Tuyết là rách toạc trái tim, thì cái giá mà Cố Tây Lương phải trả để quên đi Nguyễn Ân không chỉ có vậy, có lẽ còn phải đánh đổi cả sinh mạng. Bởi cô từng vì anh mà làm rất nhiều điều, chịu đựng nhiều thứ, hứa hẹn rất nhiều lời tốt đẹp. Tất cả mọi thứ của cô giống như không khí, bất giác đã xâm nhập vào xương tủy của anh. Trước kia anh không nhận ra, là vì không khí vẫn tồn tại, hiện giờ cô không còn nữa, anh mới cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều ngạt thở.
Anh đóng băng trái tim mình, chỉ vì chờ đợi sự ấm áp từ em.
Về tới nhà, Cố Tây Lương thấy đèn vẫn sáng trưng. Từ ngày anh bắt đầu đi sớm về muộn, Hà Diệc Thư mỗi đêm đều đợi anh về rồi mới yên tâm đi ngủ. Anh đã nói cô không cần chờ, công việc quá bận, xã giao quá nhiều, nhưng cô khăng khăng muốn chờ. Đêm nay cũng đã muộn, Cố Tây Lương vào cửa, thay dép, đúng lúc Hà Diệc Thư từ trên gác đi xuống, cô nhìn đồng hồ treo tường ở chân cầu thang, mở miệng hỏi: “Hôm nay anh về sớm thế?”.
Cố Tây Lương gật đầu.
Có lẽ biết đối phương không muốn bị mình làm phiền, Hà Diệc Thư xoay người định lên gác, nhưng chưa kịp cất bước đã bị Cố Tây Lương gọi lại.
“Khoan đã, anh… có chuyện muốn nói với em”.
Hà Diệc Thư ngờ vực quay đầu lại, tự giác đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế. Cố Tây Luowng do dự hồi lâu rồi cũng ngồi vào chiếc ghế đơn bên cạnh.
Tay phải day day trán, dường như hạ quyết tâm rất lớn anh mới mở miệng.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Tưởng là mình nghe nhầm, Hà Diệc Thư mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh nói gì?”
Thêm một lần hít sâu, Cố Tây Lương lặp lại: “Anh nói, chúng ta kết hôn”.
Thấy đối phương mở miệng định lên tiếng, anh lập tức chặn lại, dường như anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, nếu không nói ra thì lòng sẽ bất an.
“Đúng, em không nghe nhầm, anh nói, chúng ta kết hôn”.
….
“Nhưng, Diệc Thư, anh không muốn lừa em. Không cần biết trong quá khứ, rốt cuộc chúng ta là ai nợ ai, là em không đủ tin anh, hay anh không đủ yêu em, thì sự thấy vẫn tại anh mà em… Anh có lỗi với em, nếu em bằng lòng, anh có thể cho em một danh phận, có thể chịu trách nhiệm, có thể chăm sóc em cả đời. Nhưng anh nhất định phải nói rõ cho em biết, hiện tại, người anh yêu chỉ có một, cô ấy đã chết, nhưng vĩnh viễn sống trong lòng anh”.
… [DDLQD]
“Em hiểu không?”
Anh không thể cứ mãi dây dưa như thế này. Nếu người mà anh cần nhất đã không còn nữa, thì ít nhất điều anh có thể làm bây giờ là bù đắp lại một phần sự thiệt thòi của Hà Diệc Thư.
Đương nhiên Hà Diệc Thư hiểu rất rõ, cho dù anh không nói những lời này, bản thân cô cũng biết dụng ý của anh, tất cả chẳng qua chỉ là xin lỗi và chuộc tội mà thôi.
Nhưng không sao, Tây Lương, anh coi em là cái bóng của ai cũng được, anh áy náy với em cũng được, miễn là anh giữ em ở lại bên anh, miễn là em được trở thành vợ anh – cái danh phận mà em đã chờ đợi từ lâu, vọng tưởng từ lâu.
Cuối cùng, Hà Diệc Thư kiên định thốt lên ba chữ: “Em bằng lòng”.
Sau đó, giữa khoảng lặng vô biên, cô nghiêng người ôm lấy Cố Tây Lương, chậm rãi nói: “Thực ra từ trước tới giờ, em vẫn luôn muốn hỏi anh một điều: Người anh yêu nhất, rốt cuộc là ai? Hiện tại đáp án em đã biết rồi, nhưng nếu mai sau có một ngày em không nhịn được lại hỏi anh: người anh yêu nhất là ai, xin anh hãy nói dối em, cho dù anh rất không cam lòng, cũng nhất định phải nói dối em”.
…
“Xin anh, nhất định phải nói, người anh yêu nhất, là em.”
Xót xa đến vậy, so với yêu không được còn xót xa hơn…
Một tiếng “yêu” từ miệng người đàn ông này, quan trọng đối với cả hai cô gái biết bao, thế nhưng anh lại chưa bao giờ nói ra, bởi vì anh cho rằng mình không cần thiết phải nói ra những câu tình cảm ướt át như thế. Dẫu sao thì con người ta đều sẽ thay đổi theo thời gian, những người càng lương thiện lại càng dễ thay đổi. Hiện giờ tôi yêu em, nhưng sau này biết đâu tôi lại yêu ai khác, vì thế, hà tất phải dùng một lời hứa hẹn mà ngay cả bản thân cũng chẳng dám đảm bảo để trói buộc trái tim?
Thế nhưng, đối với phụ nữ, ba chữ ngắn ngủi ấy lại tượng trưng cho sự hẹn thề, một đời một kiếp. Có những người tìm hàng vạn lý do để không nói ra miệng, bởi lẽ anh ta quá cao ngạo. Nhưng không nói, làm sao đối phương biết?
Lúc này, được ôm trong vòng tay mình từng ngỡ rằng yêu nhất, vậy mà cõi lòng Cố Tây Lương lại lặng lẽ đến mức không dậy nổi một gợn sóng lăn tăn. Bây giờ anh mới hoàn toàn hiểu ra, mới có khát khao mãnh liệt được nói một tiếng yêu với Nguyễn Ân, muốn nói cho cô nghe cả đời này…
Nhưng, tình yêu của anh, nếu anh nói “anh yêu em”, em còn có thể nghe được hay không?
Tin tức chủ tịch tập đoàn Cố Thị tái hôn như một quả bom làm nổ tung Đài Bắc. Chung quy cũng chỉ vì ngoại hình của Hà Diệc Thư và Nguyễn Ân thực sự quá giống nhau, người ta nhìn thoáng qua mà không tiếp xúc nhiều thì rất khó để phân biệt. Năm xưa Cố Tây Lương cũng bị diện mạo của Nguyễn Ân làm cho giật mình như vậy.
Vị giám đốc Cố này chẳng phải đã kết hôn rồi ư? Sao lại kết hôn nữa? Cố Tây Lương không lên tiếng giải thích, đằng nào cũng sẽ có những người biết nội tình đào bới quá khứ của anh, không cần đến anh phải hao tổn sức lực.
Quả nhiên, ngày hôm sau trên tuần san báo giải trí đã xuất hiện dòng chữ cực đại: Sự thật ngoài sức tưởng tượng! Tình cũ tình mới giống nhau như đúc, trong đó còn kèm hình ảnh và tin tức Nguyễn Ân qua đời. Cố Tây Lương nhìn tên Nguyễn Ân và hai chữ “qua đời” đặt cạnh nhau, đáy lòng trỗi dậy bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.