Chương 2
Lâm Phỉ Nhiên
23/07/2014
Ôm một bụng nhiệt tình, ngày thứ ba Nguyễn Ân cùng với Cố Tây Lương bay đến đảo Fiji, bắt đầu tuần trăng mật của hai người.
Lộ trình là do Cố Tây Lương lựa chọn, hôm trước trên đường đi làm về nhà, anh thuận miệng hỏi Lục Thành xem Nguyễn Ân có liên lạc với anh ta hay không, Lục Thành nói không hề nhận được điện thoại của Nguyễn Ân. Vừa về tới nhà, Cố Tây Lương nhìn thấy Nguyễn Ân chân trần quỳ gối dưới đất chăm chú nhìn tấm bản đồ lớn đặt trên bàn, vẻ mặt đầy băn khoăn. Cô có vẻ như không chú ý có người vào nhà, tập trung ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.
Cố Tây Lương cũng không gọi cô, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên trang giấy dày đặc tên những địa dạnh du lịch nổi tiếng của các quốc gia, anh đột nhiên lên tiếng, khiến Nguyễn Ân giật nảy mình.
“Không phải chỉ là đi du lịch thôi ư, lần này đi nơi này thì lần sau đi nơi khác là được rồi. Đâu cần phải làm như cả đời chỉ được đi có một lần như thế?”
Nguyễn Ân khẽ nói: “Anh không hiểu đâu!”
Cố Tây Lương nghe vậy cũng lười hỏi lại. Đúng vậy, anh không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh tiện tay chỉ xuống một nơi trên bản đồ: “Đi chỗ này đi!”.
Ngón tay anh vừa chỉ đúng vào đảo Fiji nằm chính giữa Thái Bình Dương.
Tối hôm ấy, Lục Thành gọi điện đặt phòng trước ở câu lạc bộ Wakaya ở quần đảo Fiji, nghe nói nơi này nổi tiếng mỗi hòn đảo chỉ có một nhà nghỉ. Một hòn đảo nhỏ chừng 2.200 mẫu Anh[*], chỉ giới hạn cho khoảng mười một đôi tình nhân ở, có bốn đầu bếp và mười hai bồi bàn, chất lượng phục vụ cao cấp. Mỗi bãi biển nhỏ riêng biệt chỉ dành cho một cặp tình nhân duy nhất, trong phạm vi chiều dài chừng hai dặm sẽ không có người thứ ba được phép vào, chỉ có nhân viên nhà nghỉ chuẩn bị đồ ăn ngon mang tới.
[*] mẫu Anh: Đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu bằng 4.046,86 mét vuông.
Cũng may, lúc gọi điện tới đặt phòng còn lại một suất cuối cùng.
Đây quả nhiên là một nơi nghỉ dưỡng tốt, nhiệt độ trung bình quanh năm vào khoảng hai mươi hai đọ, không cần lo lắng bị phơi nắng đến thảm hại, đồ ăn ở đây ngon miệng, phục vụ rất đúng lúc, phong cảnh lại đẹp và gần như không thấy bóng dáng của bất kỳ một vị khách nào khác. Nguyễn Ân không phải một người thích náo nhiệt, chỉ có điều mỗi ngày nói chuyện với Cố Tây Lương dăm ba câu nên cô có cảm giác dường như chỉ có mình mình thưởng thức phong cảnh nơi đây. Cố Tây Lương không thích nói nhiều, có lẽ là vì cảm thấy hai người cứ ở đây an nhàn không có việc gì thế này thật vô vị nên ngày hôm sau đổi địa điểm.
Nguyễn Ân và Cố Tây Lương ra tới bãi biển liền chạm mặt một đôi tình nhân người Brisbane[*], vị trí ngồi không xa, có thể nghe thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ. Cô gái rất gợi cảm, là mẫu “open lady” điển hình, nghiễm nhiên khen Cố Tây Lương trước mặt bạn trai mình: “Oh! You are so charming!”.
[*] Brisbane: thành phố thủ phủ của ban Queensland, Úc.
Anh thật quyến rũ….
Cố Tây Lương thờ ơ đáp lại một câu cho phải phép: “Same to you!”
Thật không ngờ cô gái kia lại đứng dậy đi về phía hai người, có ý định ôm Cố Tây Lương một cái thắm thiết. Nguyễn Ân dang tay ra ngăn lại, liên tục xua xua, hết chỉ vào Cố Tây Lương, lại chỉ vào người đàn ông Úc đang ngồi đằng kia, nói bằng tiếng Anh: “Anh ấy là chồng của tôi, bạn trai cô đang ngồi đằng kia. Tôi rất tiếc phải nói xin lỗi với cô, tôi là một người phụ nữ truyền thống.”
Thấy bộ dạng Nguyễn Ân khăng khăng bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về mình, Cố Tây Lương buồn chán muốn đùa cô, anh đứng dậy chủ động ôm cô gái kia. Sau đó, cô gái kia thét chói tai chạy về phía bạn trai mình nói cái gì đó với vẻ kích động, sắc mặt anh ra bắt đầu thay đổi.
Từ sau khi gặp được Cố Tây Lương, Nguyễn Ân đã phát hiện Cố Tây Lương là một người ưa sạch sẽ thái quá, rất ghét tiếp xúc chân tay với người không quen thân. Ở hôn lễ, Hòa Tuyết vô ý lôi tay anh hỏi xem chỗ cô ấy ngồi ở đâu, Cố Tây Lương liền thô lỗ gạt tay Hòa Tuyết ra rồi mới trả lời. Sau lần đó Hòa Tuyết còn tức giận oán than với Nguyễn Ân: “Lạnh lùng chết người!”
Thế nên, Nguyễn Ân không ngờ Cố Tây Lương sẽ ngang nhiên ôm một người phụ nữ khác ở trước mặt mình, nhất thời cảm thấy ấm ức, đang định mở miệng nói thì đột nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau rồi xoay một vòng. Nguyễn Ân kinh hãi hét lên, giây tiếp theo rơi vào vòng tay của một người khác. Đầu cô gục vào hõm vai Cố Tây Lương, chóp mũi vấn vít mùi hương bạc hà quen thuộc trên cơ thể của anh, có lẽ là mùi kem cạo râu, hơi giống kem đánh răng nhưng không gắt như vậy, ngược lại rất dễ chịu.
Hóa ra là anh chàng người Úc kia trả đũa bạn gái.
Không nên chấp nhặt, đâu phải trẻ con nữa chứ! Nhưng thật sự khoảnh khắc ấy, Cố Tây Lương có kích động nổi giận. Trong đầu anh chợt hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, có Cố Nhậm, có Hà Diệc Thư, có chính anh…
Không biết nên gọi là duyên hay là nghiệt, bữa tối hai đôi lại vô tình ngồi bàn kế nhau. Cặp đôi trẻ người Úc kia có vẻ đã giảng hòa, cô gái không ngừng gắp thức ăn cho người yêu, chàng trai kia dường như cũng biết hành động đường đột của mình là bất lịch sự với Nguyễn Ân, liền đến xin lỗi rất chân thành. Nguyễn Ân vốn còn khó chịu, nhưng giờ người ta đã xin lỗi rồi, cũng không thể hẹp hòi chấp nhặt được, đành cười đáp lại, bưng ly trái cây lên cụng ly với họ. Chàng trai tên là Denny, cô gái tên Grace, hai người họ còn rất thân thiết gọi Nguyễn Ân là Tiểu Ân, bởi vì thoạt nhìn dáng dấp cô thật sự nhỏ bé. Người phương Đông vóc dáng vốn không cao to, Nguyễn Ân cao một mét sáu nhưng chỉ nặng có hơn bốn mươi cân, lại đứng cạnh Cố Tây Lương cao ráo, trông cô càng thêm nhỏ bé. Cả bữa cơm, ba người ăn uống vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại, ngoại trừ Cố Tây Lương hoàn toàn im lặng.
Về phòng, Nguyễn Ân suýt nữa bị sự lạnh lùng của Cố Tây Lương làm tổn thương. Cô muốn hỏi nguyên nhân, nhưng lại sợ anh cho rằng mình can thiệp vào đời tư của anh, chẳng biết làm sao cho phải. Trong lúc hai người đều đang trầm mặc, di động của Nguyễn Ân chợt đổ chuông. Giọng nữ trong veo cất lên những ca từ bằng tiếng Quảng Đông: Nếu cuối cùng anh và em có thể ở bên nhau, anh sẽ biết em ngày đêm đều nhớ tới anh. Không muốn nói quá nhiều, chỉ vì không muốn anh mệt mỏi…
Là Denny gọi điện tới, hỏi hai người có muốn cùng đi tản bộ ngoài bãi biển không. Nguyễn Ân một tay bịt ống nghe, quay sang hỏi ý Cố Tây Lương, không ngờ lại nhận được đáp án: “Em muốn đi thì cứ đi”.
“Còn anh?”
“Nghỉ ngơi.”
Nguyễn Ân cho rằng anh thật sự mệt mỏi nên không muốn ở lại phòng quấy rầy anh, liền chấp nhận lời mời của Denny. Gió đêm khá lớn, cô khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, quàng một chiếc khăn mỏng, dùng trâm cài tóc quấn tóc gọn lên thành một búi. Nhưng đúng lúc đang mở cửa đi ra ngoài, cô lại bị kéo trở về, hôn tới tấp…
Mãi tới khi cả hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Nguyễn Ân mới nhận ra Cố Tây Lương đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ…ghen ư?
Nguyễn Ân càng nghĩ càng cho rằng anh đã ăn giấm chua, càng nghĩ càng vui, cuối cùng không kiềm chế được sự thích thú mà bật cười thành tiếng. Cố Tây Lương chống nửa người dậy: “Cười gì thế?”
Nguyễn Ân không trả lời, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể giấu giếm được niềm vui.
Cố Tây Lương không phủ nhận, ghen tuông bất thình lifng là để nhằm vào một ai đó. Anh làm sao có thể chịu để cô và người đàn ông khác qua lại? Nhiều lúc bản thân anh cũng rất rõ ràng, người trước mắt không phải cô ấy, nhưng anh vẫn không chấp nhận được. Mạc Bắc nói đúng, anh là một kẻ ngoan cố, một khi đã nhận định được điều gì thì sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Nhưng giờ khắc này, Cố Tây Lương phát hiện, Nguyễn Ân và người kia, thật sự không hề giống nhau. Ví dụ như, dáng người, Diệc Thư ít nhất cũng phải cao hơn cô nửa cái đầu… Ví dụ như nụ cười, Diệc Thư luôn lạnh lùng, trước giờ chưa từng cười thành tiếng như vậy…
Xem đi, cô đã đoán được sẽ như vậy mà! Sau khi thân mật, Cố Tây Lương vẫn như cũ, một mình yên giấc. Nguyễn Ân không ngủ được, lại nằm nghĩ về vẻ mặt lúc ghen tuông của anh, cảm thấy rất đáng yêu! Thực ra thì không hề đáng yêu chút nào, nếu như người ngoài nhìn vào hẳn là sẽ cảm thấy sắp có bão ập đến. Thế nhưng trong mắt Nguyễn Ân, đó lại là vẻ mặt đáng yêu nhất trên thế gian này.
Anh rất để tâm tới cô phải không? Nhất định rồi…
Nghĩ tới đây, Nguyễn Ân lại nổi lên dũng khí, lén lút dựa sát vào người Cố Tây Lương. Một chút, lại một chút, mãi tới khi đã kề sát vào lưng anh, cô mới cảm nhận được làn da lạnh băng của anh. Đúng lúc ấy, Cố Tây Lương trở mình, tay quàng sang người cô, Nguyễn Ân đột ngột cảm thấy có dòng điện chạy qua người mình. Dường như sợ anh thu tay lại, cô vội dựa sát vào ngực anh. Hai người cứ thế duy trì tư thế ngủ này cho tới sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao…
Hôm nay, Cố Tây Lương tỉnh lại trước, cảm giác trong lòng có cái gì đó, vừa cúi đầu xuống liền thấy Nguyễn Ân đang ngủ say, hai chân co tròn giống như con mèo ngoan ngõa. Vốn định gạt tay cô ra nhưng lại không nỡ đánh thức cô. Hơn nữa, anh còn kinh ngạc phát hiện ra lúc ngủ dậy có người nằm bên, cảm giác không tệ chút nào…
Kỳ nghỉ đã lên kế hoạch bảy ngày, hai người còn tới Đảo Rùa, một hòn đảo tư nhân rộng năm trăm mẫu Anh. Trên đảo có nhiều biệt thự mang phong cách nhiều nước khác nhau, Nguyễn Ân thích thú lấy máy ảnh ra chụp phong cảnh, thực chất là cô muốn chụp chung với ai đó. Cố Tây Lương lại không thích chụp ảnh, lúc chụp ảnh cưới anh cũng chẳng có hứng thú, Nguyễn Ân không muốn miễn cưỡng anh. Cố Tây Lương cảm nhận được sự thất vọng của cô, trong lòng nghĩ dù sao cũng chỉ có một lần, thỏa mãn cô một chút, thế nên đi tới nơi nào hai người cũng chụp một tấm làm kỉ niệm.
Tuy nhiên, trong các bức ảnh, Cố Tây Lương hầu như đều nghiêm mặt, ngoại trừ hai bức…
Một bức là Nguyễn Ân liều mạng bắt anh phải cười, nhưng nụ cười đó cũng chỉ là khóe môi anh cứng nhắc nhếch lên. Bức thứ hai mới là một nụ cười tự nhiên, lúc ấy Nguyễn Ân cầm máy ảnh đưa cho một người qua đường nhờ chụp hộ, sau đó thích thú chạy về phía anh, không ngờ chân trái đá vào chân phải, đổ người về phía trước. Cố Tây Lương đỡ cô đứng dậy, còn mắng cô: “Ngốc!”. Nhìn cảnh tượng như vậy vốn rất buồn cười, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nguyễn Ân chưa từng thấy xấu hổ như thế bao giờ, lại còn là trước mặt anh, thẹn quá hóa giận, cô đấm vào người anh. Người qua đường kia rất biết chụp ảnh, vậy nên cảnh tượng ấy vĩnh viễn được lưu giữ vào tấm hình. Về sau đi rửa ảnh, Nguyễn Ân đem phóng to bức ảnh ấy, bỏ vào một cái khung lớn, treo trên tường đầu giường thay cho ảnh cưới.
Vài ngày ngắn ngủi, Hàn Tái Vân, chủ tịch của Hàn Thông đột ngột lâm bệnh qua đời, giang sơn đổi chủ, công ty do con trưởng là Hàn Duệ tiếp nhận.
Vừa bay về Đài Bắc, Cố Tây Lương liền nhận được điện thoại của Lục Thành, thông báo hợp đồng ký với Hàn Thông đã bị hoãn lại. Cố Tây Lương và Nguyễn Ân về tới nhà, anh chỉ kịp tắm rửa, thay quần áo rồi phải đi ngay. Nguyễn Ân đang ở phòng ngủ thu dọn hành lý, nghe tiếng đóng cửa, vội vã chạy xuống tầng dưới thì đã không thấy bóng dáng anh đâu. Cô mím môi, thì thầm một câu: “Tối về ăn cơm không?”
Thời gian hẹn gặp tổng giám đốc của Hàn Thông đã định nhưng Cố Tây Lương đến muộn, không thể phủ nhận là anh cố ý kéo dài thời gian cuộc họp hội đồng quản trị. Dự án hợp tác với Hàn Thông vốn đã bàn bạc ổn thỏa nhưng nói dừng là dừng, anh nghĩ đối tác làm vậy thật không có uy tín. Ăn miếng trả miếng là nguyên tắc của Cố Tây Lương. Nếu thật sự cần thiết, anh sẽ tìm một công ty khác hợp tác, mặc dù hợp tác với Hàn Thông thì đúng là có lợi hơn rất nhiều.
Đến nhà hàng, Lục Thành ngồi lại trong xe chờ, còn Cố Tây Lương đi theo nhân viên phục vụ vào trong phòng ăn đã đặt sẵn, nhưng tới nơi lại thấy đối phương là một cô gái. Cố Tây Lương cũng biết cô ta, đó là Hàn Mẫn, con gái út của Hàn Tái Vân. Anh không bước vào cửa mà quay lưng bỏ đi. Cô gái kia phát hiện ra, vội đuổi theo anh.
Hàn Mẫn không hề che giấu cảm tình của mình đối với Cố Tây Lương, thậm chí còn nói thẳng nếu như anh chấp nhận hẹn hò với cô ta thì Hàn Thông sẽ lập tức ký hợp đồng với Cố Thị. Cố Tây Lương nghe vậy liền bật cười: “Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục đàm phán nữa”, rồi đi ra ngoài.
Hàn Mẫn không ngờ bị từ chối tuyệt tình như vậy, cô ta biết Cố Tây Lương là đàn ông có vợ, cũng nghĩ tới kết quả này nhưng không ngờ anh chỉ nói một câu rồi phất áo bỏ đi. Cô ta tức giận, lại thêm tính tùy tiện, thấy Cố Tây Lương bỏ đi, bèn xách túi đuổi theo ra tận ngoài nhà hàng, đột ngột tóm lấy cánh tay anh.
“Không thể cân nhắc lại sao?”
Cố Tây Lương gạt tay cô ta xuống: “Cô Hàn, hãy tự trọng!”
Lúc này trong nhà hàng có mấy phóng viên đến ăn cơm, bắt gặp Hàn Mẫn níu tay Cố Tây Lương, liền chụp ảnh. Hàn Mẫn không thèm bận tâm, vẫn khăng khăng làm theo ý mình nhưng bị gạt ra. Một chiếc Lotus dừng trước cửa nhà hàng, Hàn Mẫn liền chạy đến kéo tay người đàn ông vừa xuống xe, đối phương cũng tươi cười với cô ta.
“Bác gọi điện cho anh nói em chưa về nhà, gọi điện em không nghe máy, hôm nay lại có hứng thú đi hẹn hò sao?”
Hàn Mẫn đỏ mặt bám lấy tay Hàn Duệ mà đung đưa, hờn dỗi gọi: “Anh!”. Cố Tây Lương không muốn đứng lại ở đây lâu, gật đầu chào Hàn Duệ rồi đi về phía Lục Thành, nhưng bị gọi giật lại.
“Giám đốc Cố, thật không phải, cô em ngang bướng này của tôi muốn tôi cho hai người cơ hội ngồi nói chuyện riêng, anh có thể bớt chút thời gian nữa được không?”
Sau đó Hàn Duệ vỗ vỗ tay Hàn Mẫn: “Em về nhà trước đi!”. Hàn Mẫn bĩu môi không chịu nghe, nhưng thấy anh trai liếc mình, đành phải thỏa hiệp. Trước khi đi, cô ta còn quay lại hét lên với Cố Tây Lương: “Em sẽ không từ bỏ đâu!”
Nhà họ Hàn xưa nay thanh bạch, Hàn Duệ là ngoại lệ duy nhất. Cố Tây Lương không mấy hứng thú với thân thế của đối phương, chỉ cảm thấy không muốn giao du nhiều với Hàn duệ, đã là công việc chỉ có công việc, mấy năm nay lăn lộn trên thương trường anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc này. Đôi khi gặp nhau trong một buổi tiệc thương nghiệp nào đó, anh cũng chỉ chào hỏi xã giao, trước giờ nước sông không phạm nước giếng.
Hai người cùng chìa tay làm tư thế mời ngồi, sau đó mới tự mình ngồi xuống, nhìn đối phương không lên tiếng.
“Chẳng lẽ anh không muốn biết tôi có việc gì?”
Hàn Duệ căn bản không muốn hỏi. Mọi người đặt cho anh ta cái biệt danh “tiếu diện”[*], quả nhiên là không hổ danh. Chỉ là Cố Tây Lương khiến anh ta có cảm giác quá bình lặng, bình lặng đến mức có thể khiến anh ta chểnh mảng chính mình.
[*] tiếu diện: vẻ mặt luôn tươi cười.
“Hả? Hôm nay anh Hàn không phải chỉ muốn trò chuyện tán gẫu với tôi thôi đấy chứ? Không bằng chúng ta nói thẳng vấn đề chính đi!”
“Nghe nói Cố Thị có hứng thú với mảnh đất ở Thành Tây, trước đây khi bố tôi còn, hai bên công ty chúng ta cũng đã ký kết một bản dự thảo, hiện giờ chuẩn bị ký hợp đồng chính thức. Anh Cố, thứ lỗi cho tôi nói rằng, gần đây có rất nhiều công ty dòm ngó tới mảnh đất đó, còn sẵn sàng trả giá cao hơn Cố Thị gấp bội, tôi không thể làm ngơ thấy miếng ăn đến miệng rồi còn để rơi mất.”
“Vậy coi như tôi và giám đốc Hàn không có duyên hợp tác, đành chờ cơ hội khác thôi.” Cố Tây Lương thản nhiên gật đầu nói.
Hàn Duệ nghe vậy thì không tránh khỏi ngạc nhiên. Hôm chính thức tiếp quản công ty, anh ta liền xem bản hợp đồng, giá mà Cố Tây Lương đưa ra không chênh lệch là bao so với giá họ dự trù ban đầu, quả nhiên là tinh mắt. Khi đó, Hàn Tái Vân nhìn ra tài năng của người lãnh đạo và tiềm lực của Cố Thị, nhưng hiện giờ Hàn Duệ đã có nhiều con đường khác tốt hơn để đi, không nhất thiết phải chấp nhận vụ làm ăn ít béo bở với Cố Thị. Thế mà Cố Tây Lương lại tỏ ra thản nhiên, vô tư cười.
“Anh là người điềm tĩnh nhất mà tôi từng gặp.”
Cố Tây Lương có phần kinh ngạc: “Quá khen!”
Nụ cười của Hàn Duệ là sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên khi gặp được kỳ phùng địch thủ. Cố Tây Lương quả xứng đáng với sự thâm sâu của mình, vì lợi ích to lớn, hoặc là vì thứ khác. Hàn Duệ cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng mới nói: “Anh Cố, hợp đồng chính thức tôi sẽ ký và gửi đến Cố Thị trong vòng ba ngày tới.”
Cố Tây Lương không mấy quan tâm lý do khiến Hàn Duệ đột ngột đổi ý, anh chỉ khách sáo cười, chìa tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Nhiều bạn bè, nhiều đường đi, đặc biệt là với một người kết giao rộng như Cố Tây Lương. Có thể đó chỉ là một sự lợi dụng, nhưng không thể phủ nhận rằng trên đời này toàn những chuyện như vậy, những người có điểm tương đồng, ngay từ ánh mắt đầu tiên liền có cảm giác vừa gặp đã quen từ lâu.
Mặc dù Cố Tây Lương đã nói không có thói quen ăn sáng nhưng Nguyễn Ân vẫn khăng khăng muốn làm.Nhìn đĩa trứng ốp la trên bàn, Cố Tây Lương không tránh được nhíu mày. Anh không thích ăn trứng gà, kể cả bánh ngọt cũng không thích, thói quen này giống Diệc Thư.
Lại rơi vào hồi ức.
Nguyễn Ân vẫn chưa nhận thấy anh có điều gì khác lạ, cô kéo anh ngồi xuống nhưng Cố Tây Lương không mở miệng.
“Em ăn đi, anh không thích trứng gà.”
Nguyễn Ân dường như đã biết điều này từ lâu.
“Em biết, nhưng lòng trắng trứng gà có nhiều dưỡng chất, anh nên tập ăn dần cho quen. Thử chút đi, em cho cả hành hoa vào đấy, thơm lắm.”
Cố Tây Lương nhìn chiếc đĩa trước mặt, nghe cô nói vậy đành ăn một miếng, ừm, mùi vị tạm được.
Chuông cửa reo, Cố Tây Lương lên gác thay quần áo chuẩn bị đi làm. Nguyễn Ân ra mở cửa, mỗi ngày vào giờ này đều có người đến đưa báo. Cố Tây Lương vừa xuống dưới lầu nhìn thấy cô đang ở trong bếp thu dọn bát đĩa, tờ báo trên bàn đã bị lật sang trang thứ hai, tiêu đề to đùng lộ ra trước mắt:
Chủ tịch Cố Thị, hoa cắm trong nhà không thơm bằng hoa dại.
Nguyễn Ân từ trong bếp đi ra, suýt nữa đụng phải Cố Tây Lương đứng ngoài cửa, giật nảy mình.
Cô nói: “Sao anh vẫn chưa đi làm?”
Cố Tây Lương lại hỏi: “Sao em không hỏi?”
Thấy Cố Tây Lương liếc mắt sang tờ báo trên bàn, Nguyễn Ân liền mở ra xem.
“Giờ trên bức ảnh là tám giờ hai mươi phút, anh chín giờ đã về tới nhà. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì em phải bội phục tốc độ của anh!”
Cố Tây Lương im lặng.
“Với cả, trong ảnh, vẻ mặt anh cau có khó chịu thế kia, chắc không phải là đang định nắm tay cô gái ấy, mà là muốn kéo tay cô ta ra, đúng không? Mỗi lần không thích bị người khác đụng chạm, anh đều tỏ ra như thế.”
“…”
“Quan trọng hơn chính là, em tin anh.”
Cố Tây Lương không còn lời nào để nói. Cô ấy nói cái gì? Tin? Lại còn suy đoán biểu hiện của mình chính xác đến thế.
Cố Tây Lương là người giỏi quan sát, làm sao không nhìn ra được tâm sự của cô? Huống hồ, trước giờ cô chưa từng nghĩ phải giấu giếm điều gì. Cô là vợ của anh, anh là chồng của cô, cô muốn đối tốt với anh, chỉ vậy thôi. Cố Tây Lương không biết tình cảm Nguyễn Ân dành cho mình thế nào, tốt hay xấu. Anh cưới cô chỉ vì muốn có một người bên cạnh, giảm bớt đi nỗi nhớ nhung Diệc thư.
Giờ phút này, trong đầu anh bỗng xẹt qua một ý nghĩ. Đối diện với người con gái luôn miệng nói tin mình, Cố Tây Lương có dự cảm, một ngày nào đó mình sẽ tự tay phá bỏ lòng tin ấy, sẽ chém một nhát mà không lưu tình.
Thời tiết đã bắt đầu nóng, Hòa Tuyết bê một đồ vật gì đó rất to xuống xe, quay đầu dặn tài xế không cần chờ mình. Sau đó kéo theo quái vật khổng lồ kia vào ấn chuông cửa. Nguyễn Ân mở cửa ra, còn chưa thấy mặt Hòa Tuyết đã nghe thấy giọng cô ấy gào to: “Sau này có đánh chết tớ cũng không làm cái việc này đâu. Gọi Cố Tây Lương ra trả tiền công cho tớ!”
Nguyễn Ân vội nhận lấy đồ từ trong tay Hòa Tuyết, không nặng, chỉ hơi cồng kềnh thôi. Đây là ảnh chụp chung của cô và Cố Tây Lương ở đảo Fiji. Lần trước tình cờ nghe Hòa Tuyết nói có quen với quản lý của một ảnh viện nào đó, kỹ thuật chỉnh sửa ảnh rất giỏi, Nguyễn Ân bèn nhờ Hòa Tuyết mang số ảnh này đi phóng to.
Trong ảnh, Cố Tây Lương cười rạng rỡ vì sự ngốc nghếch của cô, về sau Nguyễn Ân nhìn kỹ, phát hiện ra anh có lúm đồng tiền. Vì bình thường anh không cười nên cô không biết.
Hòa Tuyết vừa bước vào nhà đã ngồi phịch xuống sofa, nhận lấy cốc nước đá Nguyễn Ân mang ra, uống ừng ực, sau đó mới giúp Nguyễn Ân thay bức ảnh cưới trên tường. Vật lộn cả ngày, cuối cùng Hòa Tuyết còn nhất định bắt Nguyễn Ân đi mua sắm cùng mình, Nguyễn Ân đành phải bảo cô ấy chờ ở tầng dưới để mình lên nhà thay quần áo.
Chuông cửa reo, Hòa Tuyết đi ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một nữ sinh, ngẫm nghĩ một lúc, xác định cả mình và Nguyễn Ân đều không quen cô gái này, đanh định lên tiếng thì cô ra đã hỏi trước: “Chị chính là vợ của Cố Tây Lương?”
Vừa mới nghe câu này, trong đầu Hòa tuyết đã xuất hiện tình huống “bồ nhí tìm đến cửa” quen thuộc trong phim truyền hình, nhất thời ý thức bảo vệ Nguyễn Ân trỗi dậy, cô hỏi với giọng không mấy thân thiện: “Cô là ai?”
Hàn Mẫn xưa nay không thích đọc sách báo nên mặt mũi vợ của Cố Tây Lương thế nào chưa từng được thấy. Say khi năm lần bảy lượt bị anh cự tuyệt thẳng thừng, cô ta liền dò hỏi địa chỉ nhà anh, ôm theo một bụng tò mò lẫn đố kỵ tìm tới cửa, muốn biết rốt cuộc vợ Cố Tây Lương là người phụ nữ thế nào mà có thể thu phục được một trái tim ngang ngược? Thế nhưng, khi vừa nghe được khẩu khí không thân thiện của đối phương, Hàn Mẫn càng thêm bất mãn. Cô ta làm như giữa mình và Cố Tây Lương thật sự có mờ ám, vẻ mặt nhanah nháo nhìn Hòa Tuyết, nói: “Có thể nói chuyện một lát được không?”
Hòa Tuyết liếc về phía cầu thang, Nguyễn Ân còn chưa xuống, vội gật đầu.
Nói chuyện chứ gì? Để tôi xem cô sẽ vẽ vời ra cái gì!
“Trong nhà không tiện, ra ngoài tìm chỗ nào đó đi!”
Ra khỏi cửa, Hòa Tuyết lấy điện thoại nhắn tin cho Nguyễn Ân: “Vừa có việc gấp, cậu ở nhà đợi tớ một lát”.
Nguyễn Ân xuống tầng dưới thì đã không thấy bóng dáng Hòa Tuyết đâu, lúc sau mới nhận được tin nhắn của cô ấy, bèn thu dọn mấy cái hộp gọn gàng lại, mở ti vi chuyển hết kênh này đến kênh kia, không hề biết ở nơi nào đó khẩu chiến đã bắt đầu.
Hòa Tuyết thản nhiên ngậm ống hút, uống một ngụm nước lớn. Trong khi đối diện, Hàn Mẫn đã sôi sùng sục lên. Người phụ nữ này, cô ta…cô ta dám phớt lờ mình!
“Nghe nói chị là trẻ mồ côi.”
“Đúng”
Hàn Mẫn định dùng vấn đề thân phận nhạy cảm để đánh bật sự tự tin của đối phương, nhưng không ngờ vẫn chỉ nhận được một chữ “đúng” rất thản nhiên.
“Lại vở chim sẻ hóa phượng hoàng, xem ra phụ nữ đều thích điều này.”
“Đương nhiên, ở đâu mà có lắm phượng hoàng thật sự như thế chứ? Sợ rằng có người vốn dĩ là quạ đen, nhưng lại cố leo lên đầu phượng hoàng mà diễu võ dương oai thôi.”
Có ngốc đến mấy Hàn Mẫn cũng nghe ra được Hòa Tuyết ám chỉ cô ta là quạ đen. Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng duy trì phong thái tiểu thư khuê các, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Cô ta thêm mắm thêm muối nói: “Cô biết quan hệ giữa tôi và Tây Lương chứ?”
Hòa Tuyết làm bộ kinh ngạc: “Hả? Chẳng lẽ vừa nãy cô nói chim sẻ chính là nói mình hả?”
Hàn Mẫn tự bê đá đập chân mình, phẫn nộ tột cùng, đang muốn nổi giận thì giọng nói của Hàn Duệ đã cất lên sau lưng: “Mẫn Mẫn”.
Hàn Mẫn như tóm được vị cứu tinh, trước mặt Cố Tây Lương đã chịu đủ ấm ức, bây giờ lại bị người phụ nữ này bắt nạt, cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, chỉ tay vài mặt Hòa tuyết, giống như đứa trẻ đang mách tội người khác trước mặt người lớn: “Anh, cô ta bắt nạt em!”
Lúc đầu Hòa Tuyết còn tức giận, cho rằng Cố Tây Lương thật sự làm chuyện có lỗi với Nguyễn Ân, nhưng thấy người vừa đến không hề có biểu hiện chột dạ và lo lắng, cô mới hiểu ra. Cố Tây Lương không phải thằng ngốc, dù có làm chuyện gì thật cũng không để cho người ta tìm đến nhà như thế! Có lẽ chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà thôi. Nhưng vì câu hỏi của cô gái kia quá ấu trĩ và nực cười nên Hòa tuyết lại muốn trêu cô ta thêm chút nữa.
Người đàn ông vừa tới, Hòa Tuyết nhìn có vẻ quen mắt, mất một lúc lâu mới nhận ra, anh ta là đối tác gần đây của công ty Cố Tây Lương, vụ làm ăn này đã gây xôn xao dư luận, được coi là sự hợp tác ăn ý, thêu hoa dệt gấm, báo chí biết về sự kiện này đầy kín hai trang giấy.
Nghe cô gái kia nũng nịu tố cáo tội trạng của mình, Hòa Tuyết tỏ ra sửng sốt: “Tôi bắt nạt cô lúc nào ấy nhỉ?”
Cô chẳng dùng lời lẽ cay độc, chẳng động tay động chân, thậm chí đối phương hỏi câu nào cô trả lời câu ấy. Thế nhưng, Hàn Mẫn làm sao đấu nổi mồm miệng với Hòa Tuyết? Chỉ riêng điều này đối với Hàn tiểu thư mà nói đã là sự sỉ nhục cực kỳ lớn rồi.
“Có! Cô có! Tôi nói gì cô cũng lờ đi, như thế chính là bắt nạt tôi!”
Hòa Tuyết rốt cuộc không nhịn được mà phì cười. Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, ánh mắt tự lưỡi dao nhỏ đang muốn lăng trì người khác. Hòa tuyết đành nghiêm nét mặt: “Đấy là vì vừa nãy tôi còn chưa kịp phản ứng thôi, hay là cô hỏi lại lần nữa đi?”
Không ngờ Hàn Mẫn hỏi lại thật, Hòa Tuyết thành thật trả lời cô ta.
“Thứ nhất, tôi không phải trẻ mồ côi. Thứ hai, tôi rất thích tiết mục chim sẻ hóa phượng hoàng, khi còn bé tôi thích nhất vai diễn đó trong vở kịch. Thứ ba, tôi không rõ lắm về mối quan hệ giữa cô và Cố Tây Lương, nhưng chuyện đó thì đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng chẳng là gì của anh ta cả. Nếu như thật sự phải có quan hệ gì đó với anh ta, thì có lẽ anh ta coi tôi là chị em với bà xã của mình?!”
Hàn Mẫn nghe xong tức đến hộc máu. Không ngờ mình lại tìm nhầm đối tượng, còn bị coi là con ngốc để người ta chơi xỏ một trân!
Hòa Tuyết trần thuật xong xuôi, nhàn nhã cầm di động trên bàn nhắn tin cho Nguyễn Ân: “Xong rồi, đợi nhau dưới cổng tòa nhà Parkson”.
Sau đó, cô đứng dậy dời đi, nhưng lúc đi ngang qua người Hàn duệ bị anh ta giữ lại.
“Gì thế? Tôi rất lấy làm vinh hạnh được ngồi uống nước với cô Hàn, giúp tôi thanh toán hóa đơn là được rồi, khỏi cần khách khí!”
Cô nhấc chân lên muốn đi nhưng đối phương vẫn không có ý định buông tay. Anh ta dồn sức vào cánh tay không quá nhiều nhưng tỏ rõ sự kiên định.
Hàn Duệ nghe cô gái lém lỉnh này dùng lời lẽ châm chọc cũng biết hành vi của em gái mình ấu trĩ đến mức nào, đành bất đắc dĩ buông tay ra. Anh ta mở miệng nói câu đầu tiên nhưng khẩu khí có phần khiêu khích: “Thế ấm ức em tôi phải chịu chẳng lẽ cô không nên bồi thường?”
Hòa Tuyết không ngờ sau lưng Hàn Mẫn vẫn còn một người đóng vai công kích nữa, cô lùi người về sau, lực chiến đấu bộc phát tối đa.
“Ý của anh đây là muốn tôi xin lỗi?”
“Kiến nghị khá hay!”
“Nếu tôi không nói thì sao? Anh sẽ không cho tôi đi à?”
Hàn Duệ nhướng mày, không đáp.
Hòa Tuyết lại nói: “Anh sẽ không làm như vậy”.
Hàn Duệ vẫn im lặng, chờ cô nói tiếp.
“Anh sẽ không làm như vậy. Nói thế nào anh cũng là nhân vật của công chúng, cưỡng chế giam giữ một cô gái yếu đuối ở nơi công cộng, việc này mà lan truyền ra ngoài thì anh thử đoán xem sẽ có ảnh hưởng thế nào? Còn nữa, hãy quản lý cô em ngây thơ, đáng yêu của anh cho tốt vào! Làm cái gì không làm, lại đi làm cái chuyện chia rẽ uyên ương? Người ta nói thà phá một ngôi miếu cũng không phá hoại một cuộc hôn nhân. Cẩn thận kẻo báo ứng!”
Hàn Duệ nghe ra sự đe dọa rõ ràng trong giọng điệu của hòa Tuyết. Thực sự là chưa có được mấy kẻ dám uy hiếp anh ta như thế, cô gái này nghiễm nhiên dám làm! Lực cánh tay gia tăng, anh ta gằn giọng: “Cô dám uy hiếp tôi?”
Hòa Tuyết không hề cảm nhận được mảy may nguye hiểm nào, trái lại, cô kề sát mặt vào Hàn Duệ, thân hình thấp hơn anh ta nửa cái đầu cũng rướn lên, nụ cười rạng rỡ: “Anh đoán xem, tôi dám hay không?”
Hàn Duệ chăm chú nhìn vào gương mặt còn đượm nét thanh xuân kia, đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ, vì sao lại đi so đo tính toán với một con nhóc chưa trưởng thành này chứ? Anh ta trấn tĩnh bản thân, buông tay ra và cười: “Được thôi, cô muốn làm gì? Hàn Duệ tôi xin đợi!”
Hòa Tuyết nghênh ngang bước ra cửa, tay xoa xoa cổ tay bị bóp chặt của mình. “Nào dám để Hàn công tử phải đợi”. Khẩu khí của cô vẫn ngả ngốn không kém.
Hàn Duệ còn chưa kịp hiểu ngụ ý trong lời nói kia thì Hòa Tuyết đã chạy ra khỏi quán cà phê. Anh ta tưởng rằng cô đã biết sợ nên thầm đắc ý, nhưng ngay giây tiếp theo anh ta đã nghe thấy cô em Hàn Mẫn của mình hét toáng lên: “Anh, áo khoác của anh!”
Hàn Duệ cúi đầu, phát hiện bộ comple của mình đã bị thủng một lỗ lớn, bấy giờ anh ta mới hiểu câu nói cuối cùng của Hòa Tuyết nghĩa là gì.
Cô gái yếu đuối ư?!
Lúc Nguyễn Ân nhìn thấy Hòa Tuyết ở dưới tầng một thì Hòa Tuyết đang trong bộ dạng vừa thoát chết, hai tay vẫn không ngừng xoa ngực. Cô lên tiếng gọi Hòa tuyết, rồi chạy về phía cô ấy, nhưng mới đi được năm bước thì đột nhiên xuất hiện mấy kẻ áo đen “mời” cô lên chiếc xe đỗ bên đường. Nguyễn Ân thậm chí còn chẳng kịp kêu cứu. Người qua đường ai cũng liếc nhìn nhưng rồi lại nhắm mắt làm ngơ, không một ai đứng ra xen vào việc người khác. Hòa Tuyết ngây người tại chỗ, mắt trừng trừng nhìn Nguyễn Ân bị người ta kéo ra khỏi tầm nhìn, đến khi chiếc xe con từ từ lướt qua trước mắt, cô mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Hòa Tuyết không có số điện thoại của Cố Tây Lương, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho Mạc Bắc. Bàn tay cô thò vào túi da có phần run rẩy, luống cuống hồi lâu mới tìm được chiếc di động màu trắng của mình.
Những tiếng chuông chờ nối đuôi nhau vang lên, từng chuỗi dài đến não ruột. Thời khắc Hòa Tuyết gần như đã mất kiên nhẫn, cuộc gọi rốt cuộc cũng được kết nối.
Mạc Bắc hình như vẫn còn chưa tỉnh giấc mộng, giọng nói có phần uể oải, anh ta càu nhàu: “Sáng sớm mở mắt ra mà đã nổi cơn điên rồi à?”
Hòa Tuyết vừa nghe liền phẫn nộ, gầm gào với cái điện thoại: “Mấy giờ rồi còn sáng sớm? Anh chơi xuân mộng đến mức bị ngu não rồi à? Tôi đang ở dưới cổng Parkson, hạn cho anh trong vòng mười phút phải xuất hiện trước mặt tôi, trong vòng mười giây phải liên lạc được với Cố Tây Lương! Nếu không tôi giết anh!”
Mạc Bắc nghe Hòa tuyết nêu rõ chỉ tiêu, nửa giây trước còn đang ngái ngủ thì lúc này lập tức tỉnh táo hẳn ra.
“Ấy đừng! Cô nói rõ ra xem nào, có chuyện gì?”
Anh ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến Hòa tuyết thêm cuống quýt, không kịp nói rõ đầu đuôi đã thốt ra một câu nòng cốt: “Nguyễn Nguyễn bị bắt cóc!”
Mạc Bắc mới chỉ nói chuyện qua loa với Nguyễn Ân vài câu trong hôn lễ, nên nhất thời chưa kịp hiểu Nguyễn Nguyễn mà Hòa Tuyết nhắc đến là ai, có quan hệ gì với Cố Tây Lương? Đợi đã, bà xã của Cố thiếu gia chẳng phải họ Nguyễn ư, chẳng lẽ?
Mạc Bắc giật mình đến mức suýt ngã từ trên giường xuống đất, may mà được cô gái nằm bên cạnh kịp thời kéo lại. Anh ta vội vàng đẩy người phụ nữ lõa lồ đang đè trên người mình ra, đứng bật dậy, vừa lóng nga lóng ngóng mặc quần áo vừa nhặt di động rơi trên sàn nhà lên: “Đừng sợ! Tôi lập tức cho người đi dò hỏi, xem rốt cuộc là kẻ khốn nào dám ra tay ngay trên đầu thái tuế!”
Mạc Bắc nói thế cũng không giúp Hòa Tuyết yên tâm được bao nhiêu, cô nói: “Anh còn bảy phút đồng hồ! Nếu tôi còn không nhìn thấy người thì tôi sẽ ra tay trên đầu anh đấy!”
Cố Tây Lương nhận được điện thoại liền cấp tốc chạy đi. Vừa tới nới, hiện trường là cảnh Mạc Bắc mặt không còn giọt máu, đang bị Hòa Tuyết bắt gọi điện đi khắp nơi hỏi thăm tin tức. Cố Tây Lương có phần ngạc nhiên, Mạc Bắc là kiểu đàn ông xốc nổi, hễ nổi cáu ắt tìm chỗ trút giận, bất kể người kia là kẻ tai to mặt lớn nào. Vậy mà không ngờ cậu ta lại bị một Hòa Tuyết trị đến nông nỗi này.
So với sự lo lắng của hai người, Cố Tây Lương lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bảo Hòa Tuyết kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc và miêu tả dáng vẻ đám người kia.
Làm ăn buôn bán đắc tội với kẻ khác là chuyện thường tình, anh cũng nghĩ tới khả năng bị người ta trả thù, nhưng ngoài việc lãnh đạo Cố Thị ra, rất ít người biết rằng, nhờ vào tiếng tăm của ông ngoại mà Cố Tây Lương là người được nhắm vào vị trí chủ tịch thương hội Đài Bắc khóa tiếp theo. Người biết suy nghĩ nhất định sẽ không thiếu sáng suốt mà chọn thời điểm này tự dâng mình đến họng súng.
Ông ngoại?
Hai chữ này đột nhiên nổi lên trong đầu Cố Tây Lương. Đêm qua anh nhận được điện thoại của Lục Thành, cậu ta nói lúc lái xe chạy qua nhà họ Cố thì thấy trong nhà đèn điện sáng trưng, liệu có phải ông cụ đã về rồi không? Càng nghĩ, Cố Tây Lương càng cảm thấy khả năng này có tính khả thi cao nhất, anh không còn hờ hững được nữa, hạ lệnh: “Lên xe!”
Hòa Tuyết còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị Mạc Bắc ấn vào trong hàng ghế sau, xem vẻ mặt Cố Tây Lương, có lẽ anh đã đoán ra đối phương là ai.
Mạc Bắc ngồi ở ghế phụ lái, thăm dò: “Lâu lắm rồi không gặp phải chuyện gì kích thích thế này, hôm nay đại gia nhất định phải đại khai sát giới! Để tớ xem xem kẻ nào dám múa đao trước mắt Quan Công.”
Nghe vậy, Cố Tây Lương đang chăm chú nhìn đường phía trước bỗng đảo mắt liếc Mạc Bắc một cái.
Hòa Tuyết cũng không nhịn được mà thò tay lên vỗ đầu anh ta: “Tôi vừa nghe anh thốt ra mấy cái thành ngữ lộn xộn thì cả người ngứa ngáy, anh có thể bình thường lại được không hả?”
Cả xe được bao bọc bởi một lớp thủy tinh chống đạn đen như mực, Nguyễn Ân nhìn thấy mấy người áo đen im lặng ngồi đối diện, không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Dọc đường đi, cô có thể cảm nhận được bọn họ không có ác ý, chỉ là không biết mình đang bị đưa đi đâu nên có phần thấp thỏm. Chiếc Lincoln tạm dừng một lúc rồi nhẹ nhàng rẽ vào khúc cua, cuối cùng cũng dừng lại. Mấy người mặc comple, đi giày da bước xuống trước, sau đó cúi đầu làm tư thế mời.
Nguyễn Ân chưa bao giờ tới nơi này, đương nhiên không biết ai tìm mình, có việc gì. Cô đứng giữa đám người, thong thả băng qua đại hoa viên, vừa tới đại sảnh, ngước mắt lên liền nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ. Tuổi tác có vẻ đã cao, nhưng cả người vẫn toát lên sự uy nghiêm và khỏe mạnh. Nguyễn Ân không biết trước tiên nên hỏi xưng hô thế nào hay hỏi có việc gì? Cả hai hình như đều không ổn thì phải, hai mắt đối phương gần như sắp xuyên thủng cô.
Người ngồi đối diện rốt cuộc lên tiếng, ngôn từ sắc bén: “Hai công ty có lợi nhuận cao nhất và thua lỗ nhất trong bảy ngày gần đây là công ty nào? Mức độ tăng giảm cổ phiếu của mỗi bên là bao nhiêu? Hiện nay, doanh nghiệp nào ở thành phố này có tiềm lực phát triển mạnh nhất? Cố Thị bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay với mức giá bao nhiêu, báo cáo cuối ngày thế nào?”
Nguyễn Ân bị những từ chuyên ngành kia dọa cô ngây người. Cái gì thế này? Vô duyên vô cớ bị bắt lên xe đưa tới nơi này, bây giờ còn bị hỏi những vấn đề xưa nay cô chưa từng nghĩ đến. Nguyễn Ân rất muốn thành thực nói một câu “cháu không biết”, nhưng chữ “cháu” vừa mới thốt ra đã bị ông lão kia trách mắng.
“Ngay cả những điều cơ bản về thương mại mà cũng không biết, làm sao có thể phụ giúp ông xã mình chuyện làm ăn? Sao đủ năng lực làm cháu dâu của tôi?”
Lộ trình là do Cố Tây Lương lựa chọn, hôm trước trên đường đi làm về nhà, anh thuận miệng hỏi Lục Thành xem Nguyễn Ân có liên lạc với anh ta hay không, Lục Thành nói không hề nhận được điện thoại của Nguyễn Ân. Vừa về tới nhà, Cố Tây Lương nhìn thấy Nguyễn Ân chân trần quỳ gối dưới đất chăm chú nhìn tấm bản đồ lớn đặt trên bàn, vẻ mặt đầy băn khoăn. Cô có vẻ như không chú ý có người vào nhà, tập trung ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.
Cố Tây Lương cũng không gọi cô, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn thấy trên trang giấy dày đặc tên những địa dạnh du lịch nổi tiếng của các quốc gia, anh đột nhiên lên tiếng, khiến Nguyễn Ân giật nảy mình.
“Không phải chỉ là đi du lịch thôi ư, lần này đi nơi này thì lần sau đi nơi khác là được rồi. Đâu cần phải làm như cả đời chỉ được đi có một lần như thế?”
Nguyễn Ân khẽ nói: “Anh không hiểu đâu!”
Cố Tây Lương nghe vậy cũng lười hỏi lại. Đúng vậy, anh không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh tiện tay chỉ xuống một nơi trên bản đồ: “Đi chỗ này đi!”.
Ngón tay anh vừa chỉ đúng vào đảo Fiji nằm chính giữa Thái Bình Dương.
Tối hôm ấy, Lục Thành gọi điện đặt phòng trước ở câu lạc bộ Wakaya ở quần đảo Fiji, nghe nói nơi này nổi tiếng mỗi hòn đảo chỉ có một nhà nghỉ. Một hòn đảo nhỏ chừng 2.200 mẫu Anh[*], chỉ giới hạn cho khoảng mười một đôi tình nhân ở, có bốn đầu bếp và mười hai bồi bàn, chất lượng phục vụ cao cấp. Mỗi bãi biển nhỏ riêng biệt chỉ dành cho một cặp tình nhân duy nhất, trong phạm vi chiều dài chừng hai dặm sẽ không có người thứ ba được phép vào, chỉ có nhân viên nhà nghỉ chuẩn bị đồ ăn ngon mang tới.
[*] mẫu Anh: Đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu bằng 4.046,86 mét vuông.
Cũng may, lúc gọi điện tới đặt phòng còn lại một suất cuối cùng.
Đây quả nhiên là một nơi nghỉ dưỡng tốt, nhiệt độ trung bình quanh năm vào khoảng hai mươi hai đọ, không cần lo lắng bị phơi nắng đến thảm hại, đồ ăn ở đây ngon miệng, phục vụ rất đúng lúc, phong cảnh lại đẹp và gần như không thấy bóng dáng của bất kỳ một vị khách nào khác. Nguyễn Ân không phải một người thích náo nhiệt, chỉ có điều mỗi ngày nói chuyện với Cố Tây Lương dăm ba câu nên cô có cảm giác dường như chỉ có mình mình thưởng thức phong cảnh nơi đây. Cố Tây Lương không thích nói nhiều, có lẽ là vì cảm thấy hai người cứ ở đây an nhàn không có việc gì thế này thật vô vị nên ngày hôm sau đổi địa điểm.
Nguyễn Ân và Cố Tây Lương ra tới bãi biển liền chạm mặt một đôi tình nhân người Brisbane[*], vị trí ngồi không xa, có thể nghe thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ. Cô gái rất gợi cảm, là mẫu “open lady” điển hình, nghiễm nhiên khen Cố Tây Lương trước mặt bạn trai mình: “Oh! You are so charming!”.
[*] Brisbane: thành phố thủ phủ của ban Queensland, Úc.
Anh thật quyến rũ….
Cố Tây Lương thờ ơ đáp lại một câu cho phải phép: “Same to you!”
Thật không ngờ cô gái kia lại đứng dậy đi về phía hai người, có ý định ôm Cố Tây Lương một cái thắm thiết. Nguyễn Ân dang tay ra ngăn lại, liên tục xua xua, hết chỉ vào Cố Tây Lương, lại chỉ vào người đàn ông Úc đang ngồi đằng kia, nói bằng tiếng Anh: “Anh ấy là chồng của tôi, bạn trai cô đang ngồi đằng kia. Tôi rất tiếc phải nói xin lỗi với cô, tôi là một người phụ nữ truyền thống.”
Thấy bộ dạng Nguyễn Ân khăng khăng bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về mình, Cố Tây Lương buồn chán muốn đùa cô, anh đứng dậy chủ động ôm cô gái kia. Sau đó, cô gái kia thét chói tai chạy về phía bạn trai mình nói cái gì đó với vẻ kích động, sắc mặt anh ra bắt đầu thay đổi.
Từ sau khi gặp được Cố Tây Lương, Nguyễn Ân đã phát hiện Cố Tây Lương là một người ưa sạch sẽ thái quá, rất ghét tiếp xúc chân tay với người không quen thân. Ở hôn lễ, Hòa Tuyết vô ý lôi tay anh hỏi xem chỗ cô ấy ngồi ở đâu, Cố Tây Lương liền thô lỗ gạt tay Hòa Tuyết ra rồi mới trả lời. Sau lần đó Hòa Tuyết còn tức giận oán than với Nguyễn Ân: “Lạnh lùng chết người!”
Thế nên, Nguyễn Ân không ngờ Cố Tây Lương sẽ ngang nhiên ôm một người phụ nữ khác ở trước mặt mình, nhất thời cảm thấy ấm ức, đang định mở miệng nói thì đột nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau rồi xoay một vòng. Nguyễn Ân kinh hãi hét lên, giây tiếp theo rơi vào vòng tay của một người khác. Đầu cô gục vào hõm vai Cố Tây Lương, chóp mũi vấn vít mùi hương bạc hà quen thuộc trên cơ thể của anh, có lẽ là mùi kem cạo râu, hơi giống kem đánh răng nhưng không gắt như vậy, ngược lại rất dễ chịu.
Hóa ra là anh chàng người Úc kia trả đũa bạn gái.
Không nên chấp nhặt, đâu phải trẻ con nữa chứ! Nhưng thật sự khoảnh khắc ấy, Cố Tây Lương có kích động nổi giận. Trong đầu anh chợt hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, có Cố Nhậm, có Hà Diệc Thư, có chính anh…
Không biết nên gọi là duyên hay là nghiệt, bữa tối hai đôi lại vô tình ngồi bàn kế nhau. Cặp đôi trẻ người Úc kia có vẻ đã giảng hòa, cô gái không ngừng gắp thức ăn cho người yêu, chàng trai kia dường như cũng biết hành động đường đột của mình là bất lịch sự với Nguyễn Ân, liền đến xin lỗi rất chân thành. Nguyễn Ân vốn còn khó chịu, nhưng giờ người ta đã xin lỗi rồi, cũng không thể hẹp hòi chấp nhặt được, đành cười đáp lại, bưng ly trái cây lên cụng ly với họ. Chàng trai tên là Denny, cô gái tên Grace, hai người họ còn rất thân thiết gọi Nguyễn Ân là Tiểu Ân, bởi vì thoạt nhìn dáng dấp cô thật sự nhỏ bé. Người phương Đông vóc dáng vốn không cao to, Nguyễn Ân cao một mét sáu nhưng chỉ nặng có hơn bốn mươi cân, lại đứng cạnh Cố Tây Lương cao ráo, trông cô càng thêm nhỏ bé. Cả bữa cơm, ba người ăn uống vui vẻ, còn trao đổi số điện thoại, ngoại trừ Cố Tây Lương hoàn toàn im lặng.
Về phòng, Nguyễn Ân suýt nữa bị sự lạnh lùng của Cố Tây Lương làm tổn thương. Cô muốn hỏi nguyên nhân, nhưng lại sợ anh cho rằng mình can thiệp vào đời tư của anh, chẳng biết làm sao cho phải. Trong lúc hai người đều đang trầm mặc, di động của Nguyễn Ân chợt đổ chuông. Giọng nữ trong veo cất lên những ca từ bằng tiếng Quảng Đông: Nếu cuối cùng anh và em có thể ở bên nhau, anh sẽ biết em ngày đêm đều nhớ tới anh. Không muốn nói quá nhiều, chỉ vì không muốn anh mệt mỏi…
Là Denny gọi điện tới, hỏi hai người có muốn cùng đi tản bộ ngoài bãi biển không. Nguyễn Ân một tay bịt ống nghe, quay sang hỏi ý Cố Tây Lương, không ngờ lại nhận được đáp án: “Em muốn đi thì cứ đi”.
“Còn anh?”
“Nghỉ ngơi.”
Nguyễn Ân cho rằng anh thật sự mệt mỏi nên không muốn ở lại phòng quấy rầy anh, liền chấp nhận lời mời của Denny. Gió đêm khá lớn, cô khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, quàng một chiếc khăn mỏng, dùng trâm cài tóc quấn tóc gọn lên thành một búi. Nhưng đúng lúc đang mở cửa đi ra ngoài, cô lại bị kéo trở về, hôn tới tấp…
Mãi tới khi cả hai người cùng ngã vào chiếc giường tròn mềm mại, Nguyễn Ân mới nhận ra Cố Tây Lương đang tức giận. Thế nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ…ghen ư?
Nguyễn Ân càng nghĩ càng cho rằng anh đã ăn giấm chua, càng nghĩ càng vui, cuối cùng không kiềm chế được sự thích thú mà bật cười thành tiếng. Cố Tây Lương chống nửa người dậy: “Cười gì thế?”
Nguyễn Ân không trả lời, mím chặt môi, nhưng vẫn không thể giấu giếm được niềm vui.
Cố Tây Lương không phủ nhận, ghen tuông bất thình lifng là để nhằm vào một ai đó. Anh làm sao có thể chịu để cô và người đàn ông khác qua lại? Nhiều lúc bản thân anh cũng rất rõ ràng, người trước mắt không phải cô ấy, nhưng anh vẫn không chấp nhận được. Mạc Bắc nói đúng, anh là một kẻ ngoan cố, một khi đã nhận định được điều gì thì sẽ tuyệt đối không từ bỏ. Nhưng giờ khắc này, Cố Tây Lương phát hiện, Nguyễn Ân và người kia, thật sự không hề giống nhau. Ví dụ như, dáng người, Diệc Thư ít nhất cũng phải cao hơn cô nửa cái đầu… Ví dụ như nụ cười, Diệc Thư luôn lạnh lùng, trước giờ chưa từng cười thành tiếng như vậy…
Xem đi, cô đã đoán được sẽ như vậy mà! Sau khi thân mật, Cố Tây Lương vẫn như cũ, một mình yên giấc. Nguyễn Ân không ngủ được, lại nằm nghĩ về vẻ mặt lúc ghen tuông của anh, cảm thấy rất đáng yêu! Thực ra thì không hề đáng yêu chút nào, nếu như người ngoài nhìn vào hẳn là sẽ cảm thấy sắp có bão ập đến. Thế nhưng trong mắt Nguyễn Ân, đó lại là vẻ mặt đáng yêu nhất trên thế gian này.
Anh rất để tâm tới cô phải không? Nhất định rồi…
Nghĩ tới đây, Nguyễn Ân lại nổi lên dũng khí, lén lút dựa sát vào người Cố Tây Lương. Một chút, lại một chút, mãi tới khi đã kề sát vào lưng anh, cô mới cảm nhận được làn da lạnh băng của anh. Đúng lúc ấy, Cố Tây Lương trở mình, tay quàng sang người cô, Nguyễn Ân đột ngột cảm thấy có dòng điện chạy qua người mình. Dường như sợ anh thu tay lại, cô vội dựa sát vào ngực anh. Hai người cứ thế duy trì tư thế ngủ này cho tới sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao…
Hôm nay, Cố Tây Lương tỉnh lại trước, cảm giác trong lòng có cái gì đó, vừa cúi đầu xuống liền thấy Nguyễn Ân đang ngủ say, hai chân co tròn giống như con mèo ngoan ngõa. Vốn định gạt tay cô ra nhưng lại không nỡ đánh thức cô. Hơn nữa, anh còn kinh ngạc phát hiện ra lúc ngủ dậy có người nằm bên, cảm giác không tệ chút nào…
Kỳ nghỉ đã lên kế hoạch bảy ngày, hai người còn tới Đảo Rùa, một hòn đảo tư nhân rộng năm trăm mẫu Anh. Trên đảo có nhiều biệt thự mang phong cách nhiều nước khác nhau, Nguyễn Ân thích thú lấy máy ảnh ra chụp phong cảnh, thực chất là cô muốn chụp chung với ai đó. Cố Tây Lương lại không thích chụp ảnh, lúc chụp ảnh cưới anh cũng chẳng có hứng thú, Nguyễn Ân không muốn miễn cưỡng anh. Cố Tây Lương cảm nhận được sự thất vọng của cô, trong lòng nghĩ dù sao cũng chỉ có một lần, thỏa mãn cô một chút, thế nên đi tới nơi nào hai người cũng chụp một tấm làm kỉ niệm.
Tuy nhiên, trong các bức ảnh, Cố Tây Lương hầu như đều nghiêm mặt, ngoại trừ hai bức…
Một bức là Nguyễn Ân liều mạng bắt anh phải cười, nhưng nụ cười đó cũng chỉ là khóe môi anh cứng nhắc nhếch lên. Bức thứ hai mới là một nụ cười tự nhiên, lúc ấy Nguyễn Ân cầm máy ảnh đưa cho một người qua đường nhờ chụp hộ, sau đó thích thú chạy về phía anh, không ngờ chân trái đá vào chân phải, đổ người về phía trước. Cố Tây Lương đỡ cô đứng dậy, còn mắng cô: “Ngốc!”. Nhìn cảnh tượng như vậy vốn rất buồn cười, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nguyễn Ân chưa từng thấy xấu hổ như thế bao giờ, lại còn là trước mặt anh, thẹn quá hóa giận, cô đấm vào người anh. Người qua đường kia rất biết chụp ảnh, vậy nên cảnh tượng ấy vĩnh viễn được lưu giữ vào tấm hình. Về sau đi rửa ảnh, Nguyễn Ân đem phóng to bức ảnh ấy, bỏ vào một cái khung lớn, treo trên tường đầu giường thay cho ảnh cưới.
Vài ngày ngắn ngủi, Hàn Tái Vân, chủ tịch của Hàn Thông đột ngột lâm bệnh qua đời, giang sơn đổi chủ, công ty do con trưởng là Hàn Duệ tiếp nhận.
Vừa bay về Đài Bắc, Cố Tây Lương liền nhận được điện thoại của Lục Thành, thông báo hợp đồng ký với Hàn Thông đã bị hoãn lại. Cố Tây Lương và Nguyễn Ân về tới nhà, anh chỉ kịp tắm rửa, thay quần áo rồi phải đi ngay. Nguyễn Ân đang ở phòng ngủ thu dọn hành lý, nghe tiếng đóng cửa, vội vã chạy xuống tầng dưới thì đã không thấy bóng dáng anh đâu. Cô mím môi, thì thầm một câu: “Tối về ăn cơm không?”
Thời gian hẹn gặp tổng giám đốc của Hàn Thông đã định nhưng Cố Tây Lương đến muộn, không thể phủ nhận là anh cố ý kéo dài thời gian cuộc họp hội đồng quản trị. Dự án hợp tác với Hàn Thông vốn đã bàn bạc ổn thỏa nhưng nói dừng là dừng, anh nghĩ đối tác làm vậy thật không có uy tín. Ăn miếng trả miếng là nguyên tắc của Cố Tây Lương. Nếu thật sự cần thiết, anh sẽ tìm một công ty khác hợp tác, mặc dù hợp tác với Hàn Thông thì đúng là có lợi hơn rất nhiều.
Đến nhà hàng, Lục Thành ngồi lại trong xe chờ, còn Cố Tây Lương đi theo nhân viên phục vụ vào trong phòng ăn đã đặt sẵn, nhưng tới nơi lại thấy đối phương là một cô gái. Cố Tây Lương cũng biết cô ta, đó là Hàn Mẫn, con gái út của Hàn Tái Vân. Anh không bước vào cửa mà quay lưng bỏ đi. Cô gái kia phát hiện ra, vội đuổi theo anh.
Hàn Mẫn không hề che giấu cảm tình của mình đối với Cố Tây Lương, thậm chí còn nói thẳng nếu như anh chấp nhận hẹn hò với cô ta thì Hàn Thông sẽ lập tức ký hợp đồng với Cố Thị. Cố Tây Lương nghe vậy liền bật cười: “Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục đàm phán nữa”, rồi đi ra ngoài.
Hàn Mẫn không ngờ bị từ chối tuyệt tình như vậy, cô ta biết Cố Tây Lương là đàn ông có vợ, cũng nghĩ tới kết quả này nhưng không ngờ anh chỉ nói một câu rồi phất áo bỏ đi. Cô ta tức giận, lại thêm tính tùy tiện, thấy Cố Tây Lương bỏ đi, bèn xách túi đuổi theo ra tận ngoài nhà hàng, đột ngột tóm lấy cánh tay anh.
“Không thể cân nhắc lại sao?”
Cố Tây Lương gạt tay cô ta xuống: “Cô Hàn, hãy tự trọng!”
Lúc này trong nhà hàng có mấy phóng viên đến ăn cơm, bắt gặp Hàn Mẫn níu tay Cố Tây Lương, liền chụp ảnh. Hàn Mẫn không thèm bận tâm, vẫn khăng khăng làm theo ý mình nhưng bị gạt ra. Một chiếc Lotus dừng trước cửa nhà hàng, Hàn Mẫn liền chạy đến kéo tay người đàn ông vừa xuống xe, đối phương cũng tươi cười với cô ta.
“Bác gọi điện cho anh nói em chưa về nhà, gọi điện em không nghe máy, hôm nay lại có hứng thú đi hẹn hò sao?”
Hàn Mẫn đỏ mặt bám lấy tay Hàn Duệ mà đung đưa, hờn dỗi gọi: “Anh!”. Cố Tây Lương không muốn đứng lại ở đây lâu, gật đầu chào Hàn Duệ rồi đi về phía Lục Thành, nhưng bị gọi giật lại.
“Giám đốc Cố, thật không phải, cô em ngang bướng này của tôi muốn tôi cho hai người cơ hội ngồi nói chuyện riêng, anh có thể bớt chút thời gian nữa được không?”
Sau đó Hàn Duệ vỗ vỗ tay Hàn Mẫn: “Em về nhà trước đi!”. Hàn Mẫn bĩu môi không chịu nghe, nhưng thấy anh trai liếc mình, đành phải thỏa hiệp. Trước khi đi, cô ta còn quay lại hét lên với Cố Tây Lương: “Em sẽ không từ bỏ đâu!”
Nhà họ Hàn xưa nay thanh bạch, Hàn Duệ là ngoại lệ duy nhất. Cố Tây Lương không mấy hứng thú với thân thế của đối phương, chỉ cảm thấy không muốn giao du nhiều với Hàn duệ, đã là công việc chỉ có công việc, mấy năm nay lăn lộn trên thương trường anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc này. Đôi khi gặp nhau trong một buổi tiệc thương nghiệp nào đó, anh cũng chỉ chào hỏi xã giao, trước giờ nước sông không phạm nước giếng.
Hai người cùng chìa tay làm tư thế mời ngồi, sau đó mới tự mình ngồi xuống, nhìn đối phương không lên tiếng.
“Chẳng lẽ anh không muốn biết tôi có việc gì?”
Hàn Duệ căn bản không muốn hỏi. Mọi người đặt cho anh ta cái biệt danh “tiếu diện”[*], quả nhiên là không hổ danh. Chỉ là Cố Tây Lương khiến anh ta có cảm giác quá bình lặng, bình lặng đến mức có thể khiến anh ta chểnh mảng chính mình.
[*] tiếu diện: vẻ mặt luôn tươi cười.
“Hả? Hôm nay anh Hàn không phải chỉ muốn trò chuyện tán gẫu với tôi thôi đấy chứ? Không bằng chúng ta nói thẳng vấn đề chính đi!”
“Nghe nói Cố Thị có hứng thú với mảnh đất ở Thành Tây, trước đây khi bố tôi còn, hai bên công ty chúng ta cũng đã ký kết một bản dự thảo, hiện giờ chuẩn bị ký hợp đồng chính thức. Anh Cố, thứ lỗi cho tôi nói rằng, gần đây có rất nhiều công ty dòm ngó tới mảnh đất đó, còn sẵn sàng trả giá cao hơn Cố Thị gấp bội, tôi không thể làm ngơ thấy miếng ăn đến miệng rồi còn để rơi mất.”
“Vậy coi như tôi và giám đốc Hàn không có duyên hợp tác, đành chờ cơ hội khác thôi.” Cố Tây Lương thản nhiên gật đầu nói.
Hàn Duệ nghe vậy thì không tránh khỏi ngạc nhiên. Hôm chính thức tiếp quản công ty, anh ta liền xem bản hợp đồng, giá mà Cố Tây Lương đưa ra không chênh lệch là bao so với giá họ dự trù ban đầu, quả nhiên là tinh mắt. Khi đó, Hàn Tái Vân nhìn ra tài năng của người lãnh đạo và tiềm lực của Cố Thị, nhưng hiện giờ Hàn Duệ đã có nhiều con đường khác tốt hơn để đi, không nhất thiết phải chấp nhận vụ làm ăn ít béo bở với Cố Thị. Thế mà Cố Tây Lương lại tỏ ra thản nhiên, vô tư cười.
“Anh là người điềm tĩnh nhất mà tôi từng gặp.”
Cố Tây Lương có phần kinh ngạc: “Quá khen!”
Nụ cười của Hàn Duệ là sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên khi gặp được kỳ phùng địch thủ. Cố Tây Lương quả xứng đáng với sự thâm sâu của mình, vì lợi ích to lớn, hoặc là vì thứ khác. Hàn Duệ cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng mới nói: “Anh Cố, hợp đồng chính thức tôi sẽ ký và gửi đến Cố Thị trong vòng ba ngày tới.”
Cố Tây Lương không mấy quan tâm lý do khiến Hàn Duệ đột ngột đổi ý, anh chỉ khách sáo cười, chìa tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Nhiều bạn bè, nhiều đường đi, đặc biệt là với một người kết giao rộng như Cố Tây Lương. Có thể đó chỉ là một sự lợi dụng, nhưng không thể phủ nhận rằng trên đời này toàn những chuyện như vậy, những người có điểm tương đồng, ngay từ ánh mắt đầu tiên liền có cảm giác vừa gặp đã quen từ lâu.
Mặc dù Cố Tây Lương đã nói không có thói quen ăn sáng nhưng Nguyễn Ân vẫn khăng khăng muốn làm.Nhìn đĩa trứng ốp la trên bàn, Cố Tây Lương không tránh được nhíu mày. Anh không thích ăn trứng gà, kể cả bánh ngọt cũng không thích, thói quen này giống Diệc Thư.
Lại rơi vào hồi ức.
Nguyễn Ân vẫn chưa nhận thấy anh có điều gì khác lạ, cô kéo anh ngồi xuống nhưng Cố Tây Lương không mở miệng.
“Em ăn đi, anh không thích trứng gà.”
Nguyễn Ân dường như đã biết điều này từ lâu.
“Em biết, nhưng lòng trắng trứng gà có nhiều dưỡng chất, anh nên tập ăn dần cho quen. Thử chút đi, em cho cả hành hoa vào đấy, thơm lắm.”
Cố Tây Lương nhìn chiếc đĩa trước mặt, nghe cô nói vậy đành ăn một miếng, ừm, mùi vị tạm được.
Chuông cửa reo, Cố Tây Lương lên gác thay quần áo chuẩn bị đi làm. Nguyễn Ân ra mở cửa, mỗi ngày vào giờ này đều có người đến đưa báo. Cố Tây Lương vừa xuống dưới lầu nhìn thấy cô đang ở trong bếp thu dọn bát đĩa, tờ báo trên bàn đã bị lật sang trang thứ hai, tiêu đề to đùng lộ ra trước mắt:
Chủ tịch Cố Thị, hoa cắm trong nhà không thơm bằng hoa dại.
Nguyễn Ân từ trong bếp đi ra, suýt nữa đụng phải Cố Tây Lương đứng ngoài cửa, giật nảy mình.
Cô nói: “Sao anh vẫn chưa đi làm?”
Cố Tây Lương lại hỏi: “Sao em không hỏi?”
Thấy Cố Tây Lương liếc mắt sang tờ báo trên bàn, Nguyễn Ân liền mở ra xem.
“Giờ trên bức ảnh là tám giờ hai mươi phút, anh chín giờ đã về tới nhà. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì em phải bội phục tốc độ của anh!”
Cố Tây Lương im lặng.
“Với cả, trong ảnh, vẻ mặt anh cau có khó chịu thế kia, chắc không phải là đang định nắm tay cô gái ấy, mà là muốn kéo tay cô ta ra, đúng không? Mỗi lần không thích bị người khác đụng chạm, anh đều tỏ ra như thế.”
“…”
“Quan trọng hơn chính là, em tin anh.”
Cố Tây Lương không còn lời nào để nói. Cô ấy nói cái gì? Tin? Lại còn suy đoán biểu hiện của mình chính xác đến thế.
Cố Tây Lương là người giỏi quan sát, làm sao không nhìn ra được tâm sự của cô? Huống hồ, trước giờ cô chưa từng nghĩ phải giấu giếm điều gì. Cô là vợ của anh, anh là chồng của cô, cô muốn đối tốt với anh, chỉ vậy thôi. Cố Tây Lương không biết tình cảm Nguyễn Ân dành cho mình thế nào, tốt hay xấu. Anh cưới cô chỉ vì muốn có một người bên cạnh, giảm bớt đi nỗi nhớ nhung Diệc thư.
Giờ phút này, trong đầu anh bỗng xẹt qua một ý nghĩ. Đối diện với người con gái luôn miệng nói tin mình, Cố Tây Lương có dự cảm, một ngày nào đó mình sẽ tự tay phá bỏ lòng tin ấy, sẽ chém một nhát mà không lưu tình.
Thời tiết đã bắt đầu nóng, Hòa Tuyết bê một đồ vật gì đó rất to xuống xe, quay đầu dặn tài xế không cần chờ mình. Sau đó kéo theo quái vật khổng lồ kia vào ấn chuông cửa. Nguyễn Ân mở cửa ra, còn chưa thấy mặt Hòa Tuyết đã nghe thấy giọng cô ấy gào to: “Sau này có đánh chết tớ cũng không làm cái việc này đâu. Gọi Cố Tây Lương ra trả tiền công cho tớ!”
Nguyễn Ân vội nhận lấy đồ từ trong tay Hòa Tuyết, không nặng, chỉ hơi cồng kềnh thôi. Đây là ảnh chụp chung của cô và Cố Tây Lương ở đảo Fiji. Lần trước tình cờ nghe Hòa Tuyết nói có quen với quản lý của một ảnh viện nào đó, kỹ thuật chỉnh sửa ảnh rất giỏi, Nguyễn Ân bèn nhờ Hòa Tuyết mang số ảnh này đi phóng to.
Trong ảnh, Cố Tây Lương cười rạng rỡ vì sự ngốc nghếch của cô, về sau Nguyễn Ân nhìn kỹ, phát hiện ra anh có lúm đồng tiền. Vì bình thường anh không cười nên cô không biết.
Hòa Tuyết vừa bước vào nhà đã ngồi phịch xuống sofa, nhận lấy cốc nước đá Nguyễn Ân mang ra, uống ừng ực, sau đó mới giúp Nguyễn Ân thay bức ảnh cưới trên tường. Vật lộn cả ngày, cuối cùng Hòa Tuyết còn nhất định bắt Nguyễn Ân đi mua sắm cùng mình, Nguyễn Ân đành phải bảo cô ấy chờ ở tầng dưới để mình lên nhà thay quần áo.
Chuông cửa reo, Hòa Tuyết đi ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một nữ sinh, ngẫm nghĩ một lúc, xác định cả mình và Nguyễn Ân đều không quen cô gái này, đanh định lên tiếng thì cô ra đã hỏi trước: “Chị chính là vợ của Cố Tây Lương?”
Vừa mới nghe câu này, trong đầu Hòa tuyết đã xuất hiện tình huống “bồ nhí tìm đến cửa” quen thuộc trong phim truyền hình, nhất thời ý thức bảo vệ Nguyễn Ân trỗi dậy, cô hỏi với giọng không mấy thân thiện: “Cô là ai?”
Hàn Mẫn xưa nay không thích đọc sách báo nên mặt mũi vợ của Cố Tây Lương thế nào chưa từng được thấy. Say khi năm lần bảy lượt bị anh cự tuyệt thẳng thừng, cô ta liền dò hỏi địa chỉ nhà anh, ôm theo một bụng tò mò lẫn đố kỵ tìm tới cửa, muốn biết rốt cuộc vợ Cố Tây Lương là người phụ nữ thế nào mà có thể thu phục được một trái tim ngang ngược? Thế nhưng, khi vừa nghe được khẩu khí không thân thiện của đối phương, Hàn Mẫn càng thêm bất mãn. Cô ta làm như giữa mình và Cố Tây Lương thật sự có mờ ám, vẻ mặt nhanah nháo nhìn Hòa Tuyết, nói: “Có thể nói chuyện một lát được không?”
Hòa Tuyết liếc về phía cầu thang, Nguyễn Ân còn chưa xuống, vội gật đầu.
Nói chuyện chứ gì? Để tôi xem cô sẽ vẽ vời ra cái gì!
“Trong nhà không tiện, ra ngoài tìm chỗ nào đó đi!”
Ra khỏi cửa, Hòa Tuyết lấy điện thoại nhắn tin cho Nguyễn Ân: “Vừa có việc gấp, cậu ở nhà đợi tớ một lát”.
Nguyễn Ân xuống tầng dưới thì đã không thấy bóng dáng Hòa Tuyết đâu, lúc sau mới nhận được tin nhắn của cô ấy, bèn thu dọn mấy cái hộp gọn gàng lại, mở ti vi chuyển hết kênh này đến kênh kia, không hề biết ở nơi nào đó khẩu chiến đã bắt đầu.
Hòa Tuyết thản nhiên ngậm ống hút, uống một ngụm nước lớn. Trong khi đối diện, Hàn Mẫn đã sôi sùng sục lên. Người phụ nữ này, cô ta…cô ta dám phớt lờ mình!
“Nghe nói chị là trẻ mồ côi.”
“Đúng”
Hàn Mẫn định dùng vấn đề thân phận nhạy cảm để đánh bật sự tự tin của đối phương, nhưng không ngờ vẫn chỉ nhận được một chữ “đúng” rất thản nhiên.
“Lại vở chim sẻ hóa phượng hoàng, xem ra phụ nữ đều thích điều này.”
“Đương nhiên, ở đâu mà có lắm phượng hoàng thật sự như thế chứ? Sợ rằng có người vốn dĩ là quạ đen, nhưng lại cố leo lên đầu phượng hoàng mà diễu võ dương oai thôi.”
Có ngốc đến mấy Hàn Mẫn cũng nghe ra được Hòa Tuyết ám chỉ cô ta là quạ đen. Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng duy trì phong thái tiểu thư khuê các, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Cô ta thêm mắm thêm muối nói: “Cô biết quan hệ giữa tôi và Tây Lương chứ?”
Hòa Tuyết làm bộ kinh ngạc: “Hả? Chẳng lẽ vừa nãy cô nói chim sẻ chính là nói mình hả?”
Hàn Mẫn tự bê đá đập chân mình, phẫn nộ tột cùng, đang muốn nổi giận thì giọng nói của Hàn Duệ đã cất lên sau lưng: “Mẫn Mẫn”.
Hàn Mẫn như tóm được vị cứu tinh, trước mặt Cố Tây Lương đã chịu đủ ấm ức, bây giờ lại bị người phụ nữ này bắt nạt, cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, chỉ tay vài mặt Hòa tuyết, giống như đứa trẻ đang mách tội người khác trước mặt người lớn: “Anh, cô ta bắt nạt em!”
Lúc đầu Hòa Tuyết còn tức giận, cho rằng Cố Tây Lương thật sự làm chuyện có lỗi với Nguyễn Ân, nhưng thấy người vừa đến không hề có biểu hiện chột dạ và lo lắng, cô mới hiểu ra. Cố Tây Lương không phải thằng ngốc, dù có làm chuyện gì thật cũng không để cho người ta tìm đến nhà như thế! Có lẽ chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà thôi. Nhưng vì câu hỏi của cô gái kia quá ấu trĩ và nực cười nên Hòa tuyết lại muốn trêu cô ta thêm chút nữa.
Người đàn ông vừa tới, Hòa Tuyết nhìn có vẻ quen mắt, mất một lúc lâu mới nhận ra, anh ta là đối tác gần đây của công ty Cố Tây Lương, vụ làm ăn này đã gây xôn xao dư luận, được coi là sự hợp tác ăn ý, thêu hoa dệt gấm, báo chí biết về sự kiện này đầy kín hai trang giấy.
Nghe cô gái kia nũng nịu tố cáo tội trạng của mình, Hòa Tuyết tỏ ra sửng sốt: “Tôi bắt nạt cô lúc nào ấy nhỉ?”
Cô chẳng dùng lời lẽ cay độc, chẳng động tay động chân, thậm chí đối phương hỏi câu nào cô trả lời câu ấy. Thế nhưng, Hàn Mẫn làm sao đấu nổi mồm miệng với Hòa Tuyết? Chỉ riêng điều này đối với Hàn tiểu thư mà nói đã là sự sỉ nhục cực kỳ lớn rồi.
“Có! Cô có! Tôi nói gì cô cũng lờ đi, như thế chính là bắt nạt tôi!”
Hòa Tuyết rốt cuộc không nhịn được mà phì cười. Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô, ánh mắt tự lưỡi dao nhỏ đang muốn lăng trì người khác. Hòa tuyết đành nghiêm nét mặt: “Đấy là vì vừa nãy tôi còn chưa kịp phản ứng thôi, hay là cô hỏi lại lần nữa đi?”
Không ngờ Hàn Mẫn hỏi lại thật, Hòa Tuyết thành thật trả lời cô ta.
“Thứ nhất, tôi không phải trẻ mồ côi. Thứ hai, tôi rất thích tiết mục chim sẻ hóa phượng hoàng, khi còn bé tôi thích nhất vai diễn đó trong vở kịch. Thứ ba, tôi không rõ lắm về mối quan hệ giữa cô và Cố Tây Lương, nhưng chuyện đó thì đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng chẳng là gì của anh ta cả. Nếu như thật sự phải có quan hệ gì đó với anh ta, thì có lẽ anh ta coi tôi là chị em với bà xã của mình?!”
Hàn Mẫn nghe xong tức đến hộc máu. Không ngờ mình lại tìm nhầm đối tượng, còn bị coi là con ngốc để người ta chơi xỏ một trân!
Hòa Tuyết trần thuật xong xuôi, nhàn nhã cầm di động trên bàn nhắn tin cho Nguyễn Ân: “Xong rồi, đợi nhau dưới cổng tòa nhà Parkson”.
Sau đó, cô đứng dậy dời đi, nhưng lúc đi ngang qua người Hàn duệ bị anh ta giữ lại.
“Gì thế? Tôi rất lấy làm vinh hạnh được ngồi uống nước với cô Hàn, giúp tôi thanh toán hóa đơn là được rồi, khỏi cần khách khí!”
Cô nhấc chân lên muốn đi nhưng đối phương vẫn không có ý định buông tay. Anh ta dồn sức vào cánh tay không quá nhiều nhưng tỏ rõ sự kiên định.
Hàn Duệ nghe cô gái lém lỉnh này dùng lời lẽ châm chọc cũng biết hành vi của em gái mình ấu trĩ đến mức nào, đành bất đắc dĩ buông tay ra. Anh ta mở miệng nói câu đầu tiên nhưng khẩu khí có phần khiêu khích: “Thế ấm ức em tôi phải chịu chẳng lẽ cô không nên bồi thường?”
Hòa Tuyết không ngờ sau lưng Hàn Mẫn vẫn còn một người đóng vai công kích nữa, cô lùi người về sau, lực chiến đấu bộc phát tối đa.
“Ý của anh đây là muốn tôi xin lỗi?”
“Kiến nghị khá hay!”
“Nếu tôi không nói thì sao? Anh sẽ không cho tôi đi à?”
Hàn Duệ nhướng mày, không đáp.
Hòa Tuyết lại nói: “Anh sẽ không làm như vậy”.
Hàn Duệ vẫn im lặng, chờ cô nói tiếp.
“Anh sẽ không làm như vậy. Nói thế nào anh cũng là nhân vật của công chúng, cưỡng chế giam giữ một cô gái yếu đuối ở nơi công cộng, việc này mà lan truyền ra ngoài thì anh thử đoán xem sẽ có ảnh hưởng thế nào? Còn nữa, hãy quản lý cô em ngây thơ, đáng yêu của anh cho tốt vào! Làm cái gì không làm, lại đi làm cái chuyện chia rẽ uyên ương? Người ta nói thà phá một ngôi miếu cũng không phá hoại một cuộc hôn nhân. Cẩn thận kẻo báo ứng!”
Hàn Duệ nghe ra sự đe dọa rõ ràng trong giọng điệu của hòa Tuyết. Thực sự là chưa có được mấy kẻ dám uy hiếp anh ta như thế, cô gái này nghiễm nhiên dám làm! Lực cánh tay gia tăng, anh ta gằn giọng: “Cô dám uy hiếp tôi?”
Hòa Tuyết không hề cảm nhận được mảy may nguye hiểm nào, trái lại, cô kề sát mặt vào Hàn Duệ, thân hình thấp hơn anh ta nửa cái đầu cũng rướn lên, nụ cười rạng rỡ: “Anh đoán xem, tôi dám hay không?”
Hàn Duệ chăm chú nhìn vào gương mặt còn đượm nét thanh xuân kia, đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ, vì sao lại đi so đo tính toán với một con nhóc chưa trưởng thành này chứ? Anh ta trấn tĩnh bản thân, buông tay ra và cười: “Được thôi, cô muốn làm gì? Hàn Duệ tôi xin đợi!”
Hòa Tuyết nghênh ngang bước ra cửa, tay xoa xoa cổ tay bị bóp chặt của mình. “Nào dám để Hàn công tử phải đợi”. Khẩu khí của cô vẫn ngả ngốn không kém.
Hàn Duệ còn chưa kịp hiểu ngụ ý trong lời nói kia thì Hòa Tuyết đã chạy ra khỏi quán cà phê. Anh ta tưởng rằng cô đã biết sợ nên thầm đắc ý, nhưng ngay giây tiếp theo anh ta đã nghe thấy cô em Hàn Mẫn của mình hét toáng lên: “Anh, áo khoác của anh!”
Hàn Duệ cúi đầu, phát hiện bộ comple của mình đã bị thủng một lỗ lớn, bấy giờ anh ta mới hiểu câu nói cuối cùng của Hòa Tuyết nghĩa là gì.
Cô gái yếu đuối ư?!
Lúc Nguyễn Ân nhìn thấy Hòa Tuyết ở dưới tầng một thì Hòa Tuyết đang trong bộ dạng vừa thoát chết, hai tay vẫn không ngừng xoa ngực. Cô lên tiếng gọi Hòa tuyết, rồi chạy về phía cô ấy, nhưng mới đi được năm bước thì đột nhiên xuất hiện mấy kẻ áo đen “mời” cô lên chiếc xe đỗ bên đường. Nguyễn Ân thậm chí còn chẳng kịp kêu cứu. Người qua đường ai cũng liếc nhìn nhưng rồi lại nhắm mắt làm ngơ, không một ai đứng ra xen vào việc người khác. Hòa Tuyết ngây người tại chỗ, mắt trừng trừng nhìn Nguyễn Ân bị người ta kéo ra khỏi tầm nhìn, đến khi chiếc xe con từ từ lướt qua trước mắt, cô mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Hòa Tuyết không có số điện thoại của Cố Tây Lương, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho Mạc Bắc. Bàn tay cô thò vào túi da có phần run rẩy, luống cuống hồi lâu mới tìm được chiếc di động màu trắng của mình.
Những tiếng chuông chờ nối đuôi nhau vang lên, từng chuỗi dài đến não ruột. Thời khắc Hòa Tuyết gần như đã mất kiên nhẫn, cuộc gọi rốt cuộc cũng được kết nối.
Mạc Bắc hình như vẫn còn chưa tỉnh giấc mộng, giọng nói có phần uể oải, anh ta càu nhàu: “Sáng sớm mở mắt ra mà đã nổi cơn điên rồi à?”
Hòa Tuyết vừa nghe liền phẫn nộ, gầm gào với cái điện thoại: “Mấy giờ rồi còn sáng sớm? Anh chơi xuân mộng đến mức bị ngu não rồi à? Tôi đang ở dưới cổng Parkson, hạn cho anh trong vòng mười phút phải xuất hiện trước mặt tôi, trong vòng mười giây phải liên lạc được với Cố Tây Lương! Nếu không tôi giết anh!”
Mạc Bắc nghe Hòa tuyết nêu rõ chỉ tiêu, nửa giây trước còn đang ngái ngủ thì lúc này lập tức tỉnh táo hẳn ra.
“Ấy đừng! Cô nói rõ ra xem nào, có chuyện gì?”
Anh ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến Hòa tuyết thêm cuống quýt, không kịp nói rõ đầu đuôi đã thốt ra một câu nòng cốt: “Nguyễn Nguyễn bị bắt cóc!”
Mạc Bắc mới chỉ nói chuyện qua loa với Nguyễn Ân vài câu trong hôn lễ, nên nhất thời chưa kịp hiểu Nguyễn Nguyễn mà Hòa Tuyết nhắc đến là ai, có quan hệ gì với Cố Tây Lương? Đợi đã, bà xã của Cố thiếu gia chẳng phải họ Nguyễn ư, chẳng lẽ?
Mạc Bắc giật mình đến mức suýt ngã từ trên giường xuống đất, may mà được cô gái nằm bên cạnh kịp thời kéo lại. Anh ta vội vàng đẩy người phụ nữ lõa lồ đang đè trên người mình ra, đứng bật dậy, vừa lóng nga lóng ngóng mặc quần áo vừa nhặt di động rơi trên sàn nhà lên: “Đừng sợ! Tôi lập tức cho người đi dò hỏi, xem rốt cuộc là kẻ khốn nào dám ra tay ngay trên đầu thái tuế!”
Mạc Bắc nói thế cũng không giúp Hòa Tuyết yên tâm được bao nhiêu, cô nói: “Anh còn bảy phút đồng hồ! Nếu tôi còn không nhìn thấy người thì tôi sẽ ra tay trên đầu anh đấy!”
Cố Tây Lương nhận được điện thoại liền cấp tốc chạy đi. Vừa tới nới, hiện trường là cảnh Mạc Bắc mặt không còn giọt máu, đang bị Hòa Tuyết bắt gọi điện đi khắp nơi hỏi thăm tin tức. Cố Tây Lương có phần ngạc nhiên, Mạc Bắc là kiểu đàn ông xốc nổi, hễ nổi cáu ắt tìm chỗ trút giận, bất kể người kia là kẻ tai to mặt lớn nào. Vậy mà không ngờ cậu ta lại bị một Hòa Tuyết trị đến nông nỗi này.
So với sự lo lắng của hai người, Cố Tây Lương lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bảo Hòa Tuyết kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc và miêu tả dáng vẻ đám người kia.
Làm ăn buôn bán đắc tội với kẻ khác là chuyện thường tình, anh cũng nghĩ tới khả năng bị người ta trả thù, nhưng ngoài việc lãnh đạo Cố Thị ra, rất ít người biết rằng, nhờ vào tiếng tăm của ông ngoại mà Cố Tây Lương là người được nhắm vào vị trí chủ tịch thương hội Đài Bắc khóa tiếp theo. Người biết suy nghĩ nhất định sẽ không thiếu sáng suốt mà chọn thời điểm này tự dâng mình đến họng súng.
Ông ngoại?
Hai chữ này đột nhiên nổi lên trong đầu Cố Tây Lương. Đêm qua anh nhận được điện thoại của Lục Thành, cậu ta nói lúc lái xe chạy qua nhà họ Cố thì thấy trong nhà đèn điện sáng trưng, liệu có phải ông cụ đã về rồi không? Càng nghĩ, Cố Tây Lương càng cảm thấy khả năng này có tính khả thi cao nhất, anh không còn hờ hững được nữa, hạ lệnh: “Lên xe!”
Hòa Tuyết còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị Mạc Bắc ấn vào trong hàng ghế sau, xem vẻ mặt Cố Tây Lương, có lẽ anh đã đoán ra đối phương là ai.
Mạc Bắc ngồi ở ghế phụ lái, thăm dò: “Lâu lắm rồi không gặp phải chuyện gì kích thích thế này, hôm nay đại gia nhất định phải đại khai sát giới! Để tớ xem xem kẻ nào dám múa đao trước mắt Quan Công.”
Nghe vậy, Cố Tây Lương đang chăm chú nhìn đường phía trước bỗng đảo mắt liếc Mạc Bắc một cái.
Hòa Tuyết cũng không nhịn được mà thò tay lên vỗ đầu anh ta: “Tôi vừa nghe anh thốt ra mấy cái thành ngữ lộn xộn thì cả người ngứa ngáy, anh có thể bình thường lại được không hả?”
Cả xe được bao bọc bởi một lớp thủy tinh chống đạn đen như mực, Nguyễn Ân nhìn thấy mấy người áo đen im lặng ngồi đối diện, không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Dọc đường đi, cô có thể cảm nhận được bọn họ không có ác ý, chỉ là không biết mình đang bị đưa đi đâu nên có phần thấp thỏm. Chiếc Lincoln tạm dừng một lúc rồi nhẹ nhàng rẽ vào khúc cua, cuối cùng cũng dừng lại. Mấy người mặc comple, đi giày da bước xuống trước, sau đó cúi đầu làm tư thế mời.
Nguyễn Ân chưa bao giờ tới nơi này, đương nhiên không biết ai tìm mình, có việc gì. Cô đứng giữa đám người, thong thả băng qua đại hoa viên, vừa tới đại sảnh, ngước mắt lên liền nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ. Tuổi tác có vẻ đã cao, nhưng cả người vẫn toát lên sự uy nghiêm và khỏe mạnh. Nguyễn Ân không biết trước tiên nên hỏi xưng hô thế nào hay hỏi có việc gì? Cả hai hình như đều không ổn thì phải, hai mắt đối phương gần như sắp xuyên thủng cô.
Người ngồi đối diện rốt cuộc lên tiếng, ngôn từ sắc bén: “Hai công ty có lợi nhuận cao nhất và thua lỗ nhất trong bảy ngày gần đây là công ty nào? Mức độ tăng giảm cổ phiếu của mỗi bên là bao nhiêu? Hiện nay, doanh nghiệp nào ở thành phố này có tiềm lực phát triển mạnh nhất? Cố Thị bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay với mức giá bao nhiêu, báo cáo cuối ngày thế nào?”
Nguyễn Ân bị những từ chuyên ngành kia dọa cô ngây người. Cái gì thế này? Vô duyên vô cớ bị bắt lên xe đưa tới nơi này, bây giờ còn bị hỏi những vấn đề xưa nay cô chưa từng nghĩ đến. Nguyễn Ân rất muốn thành thực nói một câu “cháu không biết”, nhưng chữ “cháu” vừa mới thốt ra đã bị ông lão kia trách mắng.
“Ngay cả những điều cơ bản về thương mại mà cũng không biết, làm sao có thể phụ giúp ông xã mình chuyện làm ăn? Sao đủ năng lực làm cháu dâu của tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.