Chương 31: Ngoại Truyện 1: Hoà Tuyết
Lâm Phỉ Nhiên
09/07/2018
Hoà Tuyết đi xuống
lầu, ngoài ý muốn gặp lại Mạc Bắc, đối phương thấy cô thì sửng sốt,
không nghĩ tới lại gặp mặt ở đây. Hoà Tuyết chào một tiếng rồi rời khỏi. Mạc Bắc xuống khỏi xe, giữ chặt cô, thần sắc bình tĩnh thường ngày giờ
phát hiện nét khẩn trương.
"Tôi có việc tìm cô"
Xe chạy không mục đích trên đường cái, hai người không biết muốn đi đâu, cả hai người đều muốn nói gì đó, Hoà Tuyết vừ định mở miệng thì di động của Mạc Bắc vang lên hoá giải sự xấu hổ giữa hai người. Không biết người bên kia nói gì mà sắc mặt Mạc Bắc thay đổi, mặt mày cau có, đánh tay lái rẽ sang hướng khác
"Đi đâu?"
"Về nhà tôi" Giọng nói có chút phiền chán.
"A" Hoà Tuyết nghĩ gì đó
Mạc Bắc nhìn biểu cảm quái dị đó liền biết cô hiểu lầm "Yên tâm, tôi không cô ăn đâu, theo tôi về nhà có chút chuyện"
***
Người hầu Mạc gia đánh giá Hoà Tuyết từ đầu đến chân. Tò mò thật, đại thiếu gia của bọn họ bên ngoài nhiều hoa nhiều bướm nhưng chưa từng mang người nào về Mạc gia, hay là lần này thiếu gia muốn kết hôn?
Mạc Bắc bị ba Mạc gọi đến thư phòng, Hoà Tuyết cảm thấy không khí trong nhà này thật quỷ dị, tự trách mình ngốc, thế nào lại theo hắn về nhà.
Còn đám người kia sao dùng ánh mắt như vậy xem cô, xem gấu trúc cũng không phải ánh nhìn này a.
Cảm xúc ngưng tụ trong lòng, Hoà Tuyết thiếu chút nữa đứng dậy bỏ đi.
Mạc Bắc rốt cục cũng xuống lầu, không nói một lời, trực tiếp kéo cô đi. Phía sau truyền đến tiếng của ba Mạc, thần sắc kích động
"Tiểu Bắc, nói thế nào bà ấy cũng là mẹ ngươi, bà ấy muốn chết ngươi không muốn đi nhìn một chút xem sao?"
Mạc Bắc dừng chân, quay đầu lại, tay vẫn kéo Hoà Tuyết, biểu tình lãnh đạm, ngữ khí nhẹ nhà bâng quơ
"Bệnh gì? Tương tư sao?" (Không biết câu này ta dịch đúng không nữa)
Hoà Tuyết không biết Mạc Bắc cũng có ánh mắt sắc bén như vậy.
Bị hắn lôi lên xe, cổ tay bị siết có chút đau nhưng cô lại quên phản kháng. Cô có cảm giác không khí vây quanh có chút bi thương. Hơi thở Mạc Bắc mát lạnh, vẻ bất đồng thay thế cho dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, tuy hắn chưa nói gì, nhưng Hoà Tuyết biết hắn đau lòng.
Trời đỏ mưa nhỏ, Mặc Bắc kéo cửa sổ kính lên, không gian trong xe phút chốc tách biệt với thế giới bên ngoài. Hai người giống nhau, đều không nói gì. Lúc đầu Hoà Tuyết không biết nên nói gì, hiện tại, cô thấy dù nói cái gì tất cả cũng đều dư thừa.
"Tôi có việc tìm cô"
Xe chạy không mục đích trên đường cái, hai người không biết muốn đi đâu, cả hai người đều muốn nói gì đó, Hoà Tuyết vừ định mở miệng thì di động của Mạc Bắc vang lên hoá giải sự xấu hổ giữa hai người. Không biết người bên kia nói gì mà sắc mặt Mạc Bắc thay đổi, mặt mày cau có, đánh tay lái rẽ sang hướng khác
"Đi đâu?"
"Về nhà tôi" Giọng nói có chút phiền chán.
"A" Hoà Tuyết nghĩ gì đó
Mạc Bắc nhìn biểu cảm quái dị đó liền biết cô hiểu lầm "Yên tâm, tôi không cô ăn đâu, theo tôi về nhà có chút chuyện"
***
Người hầu Mạc gia đánh giá Hoà Tuyết từ đầu đến chân. Tò mò thật, đại thiếu gia của bọn họ bên ngoài nhiều hoa nhiều bướm nhưng chưa từng mang người nào về Mạc gia, hay là lần này thiếu gia muốn kết hôn?
Mạc Bắc bị ba Mạc gọi đến thư phòng, Hoà Tuyết cảm thấy không khí trong nhà này thật quỷ dị, tự trách mình ngốc, thế nào lại theo hắn về nhà.
Còn đám người kia sao dùng ánh mắt như vậy xem cô, xem gấu trúc cũng không phải ánh nhìn này a.
Cảm xúc ngưng tụ trong lòng, Hoà Tuyết thiếu chút nữa đứng dậy bỏ đi.
Mạc Bắc rốt cục cũng xuống lầu, không nói một lời, trực tiếp kéo cô đi. Phía sau truyền đến tiếng của ba Mạc, thần sắc kích động
"Tiểu Bắc, nói thế nào bà ấy cũng là mẹ ngươi, bà ấy muốn chết ngươi không muốn đi nhìn một chút xem sao?"
Mạc Bắc dừng chân, quay đầu lại, tay vẫn kéo Hoà Tuyết, biểu tình lãnh đạm, ngữ khí nhẹ nhà bâng quơ
"Bệnh gì? Tương tư sao?" (Không biết câu này ta dịch đúng không nữa)
Hoà Tuyết không biết Mạc Bắc cũng có ánh mắt sắc bén như vậy.
Bị hắn lôi lên xe, cổ tay bị siết có chút đau nhưng cô lại quên phản kháng. Cô có cảm giác không khí vây quanh có chút bi thương. Hơi thở Mạc Bắc mát lạnh, vẻ bất đồng thay thế cho dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, tuy hắn chưa nói gì, nhưng Hoà Tuyết biết hắn đau lòng.
Trời đỏ mưa nhỏ, Mặc Bắc kéo cửa sổ kính lên, không gian trong xe phút chốc tách biệt với thế giới bên ngoài. Hai người giống nhau, đều không nói gì. Lúc đầu Hoà Tuyết không biết nên nói gì, hiện tại, cô thấy dù nói cái gì tất cả cũng đều dư thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.