Chương 23
Thường Niệm Quân
06/06/2021
Editor: LunaYang97
Sau khi ra khỏi bể bơi, Tề Thành đưa Giang Hằng về nhà và ở đó ăn tối.
Giang Hằng nhớ tới nhiệm vụ Giang Phượng giao cho ở bàn ăn, "Anh trai, anh có trường đại học nào mà anh thích không."
Giang Phượng cười lớn, "Con trai, tại sao con lại không tự tin với anh trai mình như vậy."
Tề Thành cũng cười. "Anh vẫn chưa tìm ra."
Giang Phượng đưa đũa cho anh, vẻ mặt thoải mái, "Con lớn rồi, hứa với mẹ, sau khi nghĩ xong mẹ sẽ là người đầu tiên biết được?"
" Vâng," Tề Thành, "Nói cho mẹ biết trước."
Anh gắp cho Giang Phượng cùng Giang Hằng một đũa đồ ăn.
Cả mẹ và con đều cười.
Sau khi ăn xong, Tề Thành trở về nhà, ngủ một giấc thoải mái nhất trong một tháng, bài kiểm tra của giáo viên các môn phát ra anh đều để lại cho buổi chiều cuối cùng làm.
Trì Nghiên đồng ý với anh sau khi hoàn thành các câu hỏi sẽ cùng sửa đáp án, Tề Thành muốn làm gì thì làm, giấy kiểm tra còn lại để trống. Anh cũng không cảm thấy khó chịu, trong miệng ngâm nga một bài hát, cây bút trong tay lúc ẩn lúc hiện.
Rèm cửa được mở ra, 3 giờ chiều là ánh sáng rực rỡ nhất.
Sau khi Trì Nghiên làm xong bài thi, hắn gửi tin nhắn cho anh.
[Tôi đã sẵn sàng. ]
[Tiết học bắt đầu? ]
Trì Nghiên nhìn lại tin nhắn Tề Thành gửi, mỉm cười.
Nụ cười tinh tế, kiềm chế sáng ngời.
Hắn đáp: "Được rồi."
Cả lớp ai cũng biết Tề Thành là kẻ què xuất sắc, môn chính có ba cái chân, chỉ có một cái chắc như chân voi.
Thấy anh nói bắt đầu tiết học, Trì Nghiên cảm thấy dễ thương không thể giải thích được.
Sau khi hoàn thành ba môn toán, lý, hóa, bên kia liền chơi xấu, nhắn QQ tỏ vẻ bất lực, [Không làm được. ]
Trì Nghiên có thể hình dung bốn chữ này với nhau thành loại biểu thức nào.
Dựa vào thực tế là không muốn làm điều đó, chỉ nói là sẽ không làm được.
Ngay khi Trì Nghiên định trả lời thì cửa phòng bị gõ, mẹ Trì cầm ly sữa bước vào, bà sửng sốt khi thấy Trì Nghiên đang ngồi ở bàn mỉm cười, sau đó bà thoải mái đặt sữa xuống bàn. "Còn đang làm bài tập?"
Trì Nghiên gật đầu, "Vâng."
Mẹ Trì đứng sang một bên, cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt Trì Nghiên. Do dự hồi lâu, bà vẫn hỏi: "Trì Nghiên con có phải đang yêu không?"
Trì Nghiên dừng lại và quay lại nhìn mẹ mình, "Tại sao mẹ lại nói như vậy."
"Con đang cười." Mẹ Trì ngồi xuống và cố gắng hết sức thư giãn không tạo áp lực cho Trì Nghiên, "Có người thích rồi phải không?"
Trì Nghiên tắt máy, cầm ly sữa lên, nhấp một ngụm và trấn tĩnh tinh thần, "..."
Hắn há miệng không biết phải nói gì..
Mẹ Trì cười, "Có phải đang trong giai đoạn yêu đương không?"
Bà vẫn hơi chột dạ, hai tay đan vào nhau, con trai thông minh quá, bố mẹ không biết cách giáo dục như thế nào.
Trì Nghiên nhận thấy tâm trạng của bà, ánh mắt dịu lại, đưa tay đẩy mi, "Mẹ đừng lo lắng."
"Đây không phải lúc thổ lộ," Trì Nghiên đặt cốc xuống, cầm bút đỏ lên lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh, "Sau khi tốt nghiệp. Vẫn chưa muộn."
Cây bút vẽ một đường thẳng trên tờ giấy nháp, ở cuối dòng viết hôm nay và ngày thi đại học.
Mười tháng, không vội.
Việc gì cũng có thể làm từ từ.
Dưới sự phản đối của học bá về cách phát âm, Tề Thành vẫn đem Ngữ Văn và tiếng Anh làm, bao gồm cả phần viết văn, anh cũng cố gắng viết một vài từ.
Trong lớp và nhóm mọi người vẫn đang bàn luận xem mình đã làm được bao nhiêu bài tập về nhà, Tề Thành cảm thấy thoải mái chỉ vào tờ giấy kiểm tra trước mặt, chụp ảnh và gửi cho cả nhóm.
[Tề Thành: Thấp thỏm đút túi để trở nên đẹp trai.JPG]
[Chà! Tề Thành thực sự đã hoàn thành nó, nhanh như vậy sao? ]
[Môn học nào cũng làm xong, 666]
[Tớ không thể thấy câu trả lời sau khi phóng to, thật khó T_T]
Có rất nhiều người trong nhóm, nhiều người trong số họ đã bàn tán một lát. Sau khi làm việc chăm chỉ, họ bắt đầu kể về lễ kỷ niệm thành lập trường sắp tới.
Trước đây, học sinh đã được tổ chức biểu diễn tổng duyệt từ rất sớm, cho dù học sinh trung học không thể tham gia biểu diễn này thì ít nhất buổi diễn tập của các khối lớp khác cũng sẽ sôi nổi. Nhưng năm nay toàn trường không có tiếng gió, hơi lạ.
[Trường trung học số 2 so với trường trung học số 4, hằng năm đều bị trường trung học số 4 gây áp lực. Trường trung học số 4 năm nay mời các ngôi sao đến trợ giúp. Làm sao chúng ta không bị tụt lại quá xa? ]
[Bảo bối, chúng ta đoạt trường trở về đi, tớ không tham lam, tớ chỉ thích Lăng Bạch]
Mấy ngày nay Tề Thành, không phải lần đầu tiên nghe tên Lăng Bạch.
Nghĩ đến người này, trong đầu anh hiện lên một đôi mắt đào hoa cười như không cười.
Cây bút trên tay dừng lại, đặt giấy kiểm tra sang một bên, lấy máy tính ra tìm kiếm từ Lăng Bạch.
Baidu nhảy ra mang theo hình ảnh, Lăng Bạch trong ảnh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, dùng hai tay kéo cổ áo, tóc ngẫu nhiên chặn một bên mắt.
Đôi mắt đào hoa lộ ra kia bĩu môi cùng nụ cười chiếu lệ, khóe môi cong lên, nhảy vào mắt người khác.
Tề Thành buông tay nằm trên lưng ghế. Anh chống cằm, liếc mắt nhìn người trên máy tính.
Thói quen học mỹ thuật hay nheo mắt nhìn đồ vật, điều này tạo cảm giác xa cách và dễ nhìn tổng thể bức tranh có hài hòa hay không. Cảm giác mà Lăng Bạch mang lại cho Tề Thành trở nên rõ ràng hơn trong lần nheo mắt này.
Đầu mũi dường như có mùi nước hoa của đàn ông.
Điện thoại rung lên, Tề Thành hoàn hồn, nhấc điện thoại lên, tài khoản QQ liên quan nhắc nhở anh, có tin nhắn hiện trên nick phụ. Anh chuyển sang và thấy tin nhắn của Kỳ Chung.
[Kỳ Chung: Anh bạn, giúp tôi một việc]
[Kỳ Chung: Có thông tin liên lạc nào cho Tề Thành không? Cảm ơn]
Hai câu này khiến Tề Thành sững sờ.
Lễ phép như vậy, có chút không giống Kỳ Chung.
Thay đổi lớn à nha.
Tề Thành còn chưa trả lời, bên kia lại nói tiếp.
[Có không? Nếu có, cậu có thể cho tôi một cái được không]
Tề Thành không biết cậu muốn làm gì, [Cậu muốn tài khoản của hắn làm cái gì? ]
Kỳ Chung không trả lời.
Kỳ Chung thích thể thao, lớn lên cũng cao ráo, cậu cũng ở trường trung học An Viễn.
Tề Thành nhớ tới cảnh tượng trong hành lang tối kia hai mắt tối sầm lại, ngón tay gõ gõ.
[Lão công đẹp trai của ngươi: Tôi thấy cậu ở trường trung học An Viễn.]
[Kỳ Chung: Cái gì? ]
[Lão công đẹp trai của ngươu: Trong ký túc xá, đêm đầu tiên, sau khi tắt đèn, tôi nhìn thấy cậu ở hành lang.]
Kỳ Chung gần như trả lời trong giây tiếp theo.
[Không thể nào. ]
Điều đó là không thể.
Bạn chưa bao giờ ra ngoài hoặc bạn có đảm bảo rằng bạn chưa bị người khác nhìn thấy?
Nói một cách logic, người có thể hôn anh một cách cưỡng ép nhất chính là Kỳ Chung.
Trai thẳng và có cô gái mình thích, tên quái nào sẽ đè tình địch của mình vào tường để hôn vào giữa đêm?
Tề Thành cau mày, vào lại nick chính bởi vì Hàn An chọc anh riêng tư.
[Hàn An: Ngô Du ban 12 vừa rồi hỏi tớ thông tin liên lạc của cậu, tớ đã đưa cho cậu ta. Hai người gặp nhau khi nào? ]
[Tề Thành: Ngô Du là ai? ]
[Hàn An:......]
Hàn An thái dương có điểm chua xót, hắn trực tiếp gọi điện thoại, " Lớp các cậu trao đổi giao lưu là đi trường trung học An Viễn phải không?"
Tề Thừa nói ừ.
"Đi cùng ban 12?"
"Ừ."
"Tớ tưởng cậu ta là bạn mới của cậu," Hàn An nói, "Tớ cũng không biết Ngô Du, nên cậu cứ nhìn xem cậu ta làm gì."
Hàn An chợt nhớ ra điều gì đó, nói thêm "Đúng rồi, Ngô Nguyên."
Cậu ta hạ giọng, "Có người nhìn thấy hắn dẫn người đi đập phá mấy cửa hàng kinh doanh ở An Viễn."
Hàn An rất có mối quan hệ và là một người thu thập tin tức. Điều cậu ta nói ra hoàn toàn đúng.
Tề Thành không có bút trong tay, chỉ có thể xoa xoa lòng bàn tay, một lát sau mới nói: "Mang theo ai?"
"Xã hội đen," Hàn An tâm tình phức tạp, "Tớ nghe nói những người đó đều rất nghe hắn. "
" À," Tề Thành nói giọng mũi "Còn việc gì nữa không?" "
"Cậu có nhớ tớ đã nói với cậu trước đó không?" Hàn An hỏi.
Có vẻ như cả Hàn An và thầy Dương đều đang nói với Tề Thành đừng chọc giận Ngô Nguyên.
Tử tế quả thực là tốt bụng, nhưng Tề Thành vẫn là Tề Thành.
Anh xoa xoa xương lông mày, "Nhớ."
Tề Thành vừa nói vừa mở bức ảnh.
Nó được chụp bởi một bạn học trong lớp, địa điểm là ở trường trung học An Viễn, đằng xa Tề Thành dắt ngựa đến giúp học bá.
Cảm giác mười phần ý vị, bạn học không thể không chụp nó, sau đó gửi bức ảnh cho Tề Thành.
Tề Thành nhấp vào góc dưới bên trái bức ảnh, phóng to thu nhỏ liên tục, trong góc mơ hồ hiện ra bóng dáng Ngô Nguyên đang châm thuốc.
Khói bốc lên mơ hồ bị gió thổi bay. Hắn đứng đút túi vào quần, hướng tầm mắt ngẫu nhiên rơi vào khoảng không.
Hình bóng của Tề Thành và Trì Nghiên cũng tình cờ cách xa.
Tề Thành nhìn bức ảnh, bật chế độ rảnh tay, ném điện thoại lên bàn.
Anh lấy điếu thuốc trong ngăn kéo ra, châm một điếu rồi bỏ vào miệng.
Hàn An, "Quên đi, cậu biết hết rồi, đừng nói chuyện này nữa. Đoán xem, tớ còn muốn nói với cậu điều gì nữa?"
"Cái gì?"
"Tớ có danh sách khách mời tham gia lễ kỷ niệm của trường."
Đang nói chuyện với Hàn An. Một lúc sau, có người kết bạn với Tề Thành.
Tề Thành đồng ý, người bên kia hiển nhiên có chút câu nệ, một lát sau liền gửi đến một câu có phần lãnh đạm, "Xin chào."
"Xin chào," Tề Thành cũng đáp gọn lỏn "Ngô Du?"
Bên kia qua một phút sau mới trả lời: "Hừ."
Có vẻ không phải là một người nhiệt tình.
Khi Tề Thành đối mặt với mọi người, chỉ cần nở nụ cười là có thể xoa dịu bầu không khí, trên mạng nói ra kẻ giết người lớn nhất cũng vô dụng, đơn giản là anh lễ phép, "Có chuyện gì không?"
Bên kia lần này trả lời ngay sau đó, "Tôi muốn làm quen với cậu."
Tề Thành mỉm cười, "Ồ."
Anh lưu ý tên người bên kia, Ngô Du.
Ngô Du nói: "Ồ, ý của cậu là sao? Cậu không thích người khác kết bạn với mình à."
"Ý của tôi không phải vậy," Tề Thành cười, "Tôi rất vui vì cậu có thể kết bạn với tôi, đây là vinh hạnh của tôi."
"Mặc dù là bằng tiếng phổ thông, nhưng tôi rất vui vẻ, " Ngô Du," Trời ạ, tôi sắp ngất rồi đỡ tôi dậy, tôi có thể khẳng định muốn nói chuyện với anh một lần nữa. "
Bây giờ anh không thể lạnh nhạt, Tề Thành nói với Hàn An, "Nghe có vẻ là fan nhỏ của tớ."
"Vậy thì cậu cũng nên hâm mộ một chút đi." Hàn An thật sự không nhớ Ngô Du này là ai, dù sao cũng không quen nên chỉ biết một cái tên, không chắc "Cậu ta là người thành thật. "
Nếu không thì Hàn An làm sao mà không nhớ.
Sau khi làm xong giấy kiểm, Tề Thành chơi đến tối, lễ kỷ niệm thành lập trường đang được bàn tán sôi nổi, cuối cùng thầy Dương cũng nhận được nhắc nhở của các thành viên.
Gửi danh sách và phân vùng chỗ ngồi.
Ban 3 đi đầu, ban 1 đi sau, vị trí ban 3 ngay chính giữa hàng ghế đầu, ngẩng cao là sân khấu.
Trên danh sách những người tham gia lớn nhỏ, khách mời của trường và tên các tiết mục đều có trên đó.
Vị trí cuối cùng trong dòng với tư cách mở màn chương trình, Lăng Bạch được viết ấn tượng.
Sau khi ra khỏi bể bơi, Tề Thành đưa Giang Hằng về nhà và ở đó ăn tối.
Giang Hằng nhớ tới nhiệm vụ Giang Phượng giao cho ở bàn ăn, "Anh trai, anh có trường đại học nào mà anh thích không."
Giang Phượng cười lớn, "Con trai, tại sao con lại không tự tin với anh trai mình như vậy."
Tề Thành cũng cười. "Anh vẫn chưa tìm ra."
Giang Phượng đưa đũa cho anh, vẻ mặt thoải mái, "Con lớn rồi, hứa với mẹ, sau khi nghĩ xong mẹ sẽ là người đầu tiên biết được?"
" Vâng," Tề Thành, "Nói cho mẹ biết trước."
Anh gắp cho Giang Phượng cùng Giang Hằng một đũa đồ ăn.
Cả mẹ và con đều cười.
Sau khi ăn xong, Tề Thành trở về nhà, ngủ một giấc thoải mái nhất trong một tháng, bài kiểm tra của giáo viên các môn phát ra anh đều để lại cho buổi chiều cuối cùng làm.
Trì Nghiên đồng ý với anh sau khi hoàn thành các câu hỏi sẽ cùng sửa đáp án, Tề Thành muốn làm gì thì làm, giấy kiểm tra còn lại để trống. Anh cũng không cảm thấy khó chịu, trong miệng ngâm nga một bài hát, cây bút trong tay lúc ẩn lúc hiện.
Rèm cửa được mở ra, 3 giờ chiều là ánh sáng rực rỡ nhất.
Sau khi Trì Nghiên làm xong bài thi, hắn gửi tin nhắn cho anh.
[Tôi đã sẵn sàng. ]
[Tiết học bắt đầu? ]
Trì Nghiên nhìn lại tin nhắn Tề Thành gửi, mỉm cười.
Nụ cười tinh tế, kiềm chế sáng ngời.
Hắn đáp: "Được rồi."
Cả lớp ai cũng biết Tề Thành là kẻ què xuất sắc, môn chính có ba cái chân, chỉ có một cái chắc như chân voi.
Thấy anh nói bắt đầu tiết học, Trì Nghiên cảm thấy dễ thương không thể giải thích được.
Sau khi hoàn thành ba môn toán, lý, hóa, bên kia liền chơi xấu, nhắn QQ tỏ vẻ bất lực, [Không làm được. ]
Trì Nghiên có thể hình dung bốn chữ này với nhau thành loại biểu thức nào.
Dựa vào thực tế là không muốn làm điều đó, chỉ nói là sẽ không làm được.
Ngay khi Trì Nghiên định trả lời thì cửa phòng bị gõ, mẹ Trì cầm ly sữa bước vào, bà sửng sốt khi thấy Trì Nghiên đang ngồi ở bàn mỉm cười, sau đó bà thoải mái đặt sữa xuống bàn. "Còn đang làm bài tập?"
Trì Nghiên gật đầu, "Vâng."
Mẹ Trì đứng sang một bên, cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt Trì Nghiên. Do dự hồi lâu, bà vẫn hỏi: "Trì Nghiên con có phải đang yêu không?"
Trì Nghiên dừng lại và quay lại nhìn mẹ mình, "Tại sao mẹ lại nói như vậy."
"Con đang cười." Mẹ Trì ngồi xuống và cố gắng hết sức thư giãn không tạo áp lực cho Trì Nghiên, "Có người thích rồi phải không?"
Trì Nghiên tắt máy, cầm ly sữa lên, nhấp một ngụm và trấn tĩnh tinh thần, "..."
Hắn há miệng không biết phải nói gì..
Mẹ Trì cười, "Có phải đang trong giai đoạn yêu đương không?"
Bà vẫn hơi chột dạ, hai tay đan vào nhau, con trai thông minh quá, bố mẹ không biết cách giáo dục như thế nào.
Trì Nghiên nhận thấy tâm trạng của bà, ánh mắt dịu lại, đưa tay đẩy mi, "Mẹ đừng lo lắng."
"Đây không phải lúc thổ lộ," Trì Nghiên đặt cốc xuống, cầm bút đỏ lên lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh, "Sau khi tốt nghiệp. Vẫn chưa muộn."
Cây bút vẽ một đường thẳng trên tờ giấy nháp, ở cuối dòng viết hôm nay và ngày thi đại học.
Mười tháng, không vội.
Việc gì cũng có thể làm từ từ.
Dưới sự phản đối của học bá về cách phát âm, Tề Thành vẫn đem Ngữ Văn và tiếng Anh làm, bao gồm cả phần viết văn, anh cũng cố gắng viết một vài từ.
Trong lớp và nhóm mọi người vẫn đang bàn luận xem mình đã làm được bao nhiêu bài tập về nhà, Tề Thành cảm thấy thoải mái chỉ vào tờ giấy kiểm tra trước mặt, chụp ảnh và gửi cho cả nhóm.
[Tề Thành: Thấp thỏm đút túi để trở nên đẹp trai.JPG]
[Chà! Tề Thành thực sự đã hoàn thành nó, nhanh như vậy sao? ]
[Môn học nào cũng làm xong, 666]
[Tớ không thể thấy câu trả lời sau khi phóng to, thật khó T_T]
Có rất nhiều người trong nhóm, nhiều người trong số họ đã bàn tán một lát. Sau khi làm việc chăm chỉ, họ bắt đầu kể về lễ kỷ niệm thành lập trường sắp tới.
Trước đây, học sinh đã được tổ chức biểu diễn tổng duyệt từ rất sớm, cho dù học sinh trung học không thể tham gia biểu diễn này thì ít nhất buổi diễn tập của các khối lớp khác cũng sẽ sôi nổi. Nhưng năm nay toàn trường không có tiếng gió, hơi lạ.
[Trường trung học số 2 so với trường trung học số 4, hằng năm đều bị trường trung học số 4 gây áp lực. Trường trung học số 4 năm nay mời các ngôi sao đến trợ giúp. Làm sao chúng ta không bị tụt lại quá xa? ]
[Bảo bối, chúng ta đoạt trường trở về đi, tớ không tham lam, tớ chỉ thích Lăng Bạch]
Mấy ngày nay Tề Thành, không phải lần đầu tiên nghe tên Lăng Bạch.
Nghĩ đến người này, trong đầu anh hiện lên một đôi mắt đào hoa cười như không cười.
Cây bút trên tay dừng lại, đặt giấy kiểm tra sang một bên, lấy máy tính ra tìm kiếm từ Lăng Bạch.
Baidu nhảy ra mang theo hình ảnh, Lăng Bạch trong ảnh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, dùng hai tay kéo cổ áo, tóc ngẫu nhiên chặn một bên mắt.
Đôi mắt đào hoa lộ ra kia bĩu môi cùng nụ cười chiếu lệ, khóe môi cong lên, nhảy vào mắt người khác.
Tề Thành buông tay nằm trên lưng ghế. Anh chống cằm, liếc mắt nhìn người trên máy tính.
Thói quen học mỹ thuật hay nheo mắt nhìn đồ vật, điều này tạo cảm giác xa cách và dễ nhìn tổng thể bức tranh có hài hòa hay không. Cảm giác mà Lăng Bạch mang lại cho Tề Thành trở nên rõ ràng hơn trong lần nheo mắt này.
Đầu mũi dường như có mùi nước hoa của đàn ông.
Điện thoại rung lên, Tề Thành hoàn hồn, nhấc điện thoại lên, tài khoản QQ liên quan nhắc nhở anh, có tin nhắn hiện trên nick phụ. Anh chuyển sang và thấy tin nhắn của Kỳ Chung.
[Kỳ Chung: Anh bạn, giúp tôi một việc]
[Kỳ Chung: Có thông tin liên lạc nào cho Tề Thành không? Cảm ơn]
Hai câu này khiến Tề Thành sững sờ.
Lễ phép như vậy, có chút không giống Kỳ Chung.
Thay đổi lớn à nha.
Tề Thành còn chưa trả lời, bên kia lại nói tiếp.
[Có không? Nếu có, cậu có thể cho tôi một cái được không]
Tề Thành không biết cậu muốn làm gì, [Cậu muốn tài khoản của hắn làm cái gì? ]
Kỳ Chung không trả lời.
Kỳ Chung thích thể thao, lớn lên cũng cao ráo, cậu cũng ở trường trung học An Viễn.
Tề Thành nhớ tới cảnh tượng trong hành lang tối kia hai mắt tối sầm lại, ngón tay gõ gõ.
[Lão công đẹp trai của ngươi: Tôi thấy cậu ở trường trung học An Viễn.]
[Kỳ Chung: Cái gì? ]
[Lão công đẹp trai của ngươu: Trong ký túc xá, đêm đầu tiên, sau khi tắt đèn, tôi nhìn thấy cậu ở hành lang.]
Kỳ Chung gần như trả lời trong giây tiếp theo.
[Không thể nào. ]
Điều đó là không thể.
Bạn chưa bao giờ ra ngoài hoặc bạn có đảm bảo rằng bạn chưa bị người khác nhìn thấy?
Nói một cách logic, người có thể hôn anh một cách cưỡng ép nhất chính là Kỳ Chung.
Trai thẳng và có cô gái mình thích, tên quái nào sẽ đè tình địch của mình vào tường để hôn vào giữa đêm?
Tề Thành cau mày, vào lại nick chính bởi vì Hàn An chọc anh riêng tư.
[Hàn An: Ngô Du ban 12 vừa rồi hỏi tớ thông tin liên lạc của cậu, tớ đã đưa cho cậu ta. Hai người gặp nhau khi nào? ]
[Tề Thành: Ngô Du là ai? ]
[Hàn An:......]
Hàn An thái dương có điểm chua xót, hắn trực tiếp gọi điện thoại, " Lớp các cậu trao đổi giao lưu là đi trường trung học An Viễn phải không?"
Tề Thừa nói ừ.
"Đi cùng ban 12?"
"Ừ."
"Tớ tưởng cậu ta là bạn mới của cậu," Hàn An nói, "Tớ cũng không biết Ngô Du, nên cậu cứ nhìn xem cậu ta làm gì."
Hàn An chợt nhớ ra điều gì đó, nói thêm "Đúng rồi, Ngô Nguyên."
Cậu ta hạ giọng, "Có người nhìn thấy hắn dẫn người đi đập phá mấy cửa hàng kinh doanh ở An Viễn."
Hàn An rất có mối quan hệ và là một người thu thập tin tức. Điều cậu ta nói ra hoàn toàn đúng.
Tề Thành không có bút trong tay, chỉ có thể xoa xoa lòng bàn tay, một lát sau mới nói: "Mang theo ai?"
"Xã hội đen," Hàn An tâm tình phức tạp, "Tớ nghe nói những người đó đều rất nghe hắn. "
" À," Tề Thành nói giọng mũi "Còn việc gì nữa không?" "
"Cậu có nhớ tớ đã nói với cậu trước đó không?" Hàn An hỏi.
Có vẻ như cả Hàn An và thầy Dương đều đang nói với Tề Thành đừng chọc giận Ngô Nguyên.
Tử tế quả thực là tốt bụng, nhưng Tề Thành vẫn là Tề Thành.
Anh xoa xoa xương lông mày, "Nhớ."
Tề Thành vừa nói vừa mở bức ảnh.
Nó được chụp bởi một bạn học trong lớp, địa điểm là ở trường trung học An Viễn, đằng xa Tề Thành dắt ngựa đến giúp học bá.
Cảm giác mười phần ý vị, bạn học không thể không chụp nó, sau đó gửi bức ảnh cho Tề Thành.
Tề Thành nhấp vào góc dưới bên trái bức ảnh, phóng to thu nhỏ liên tục, trong góc mơ hồ hiện ra bóng dáng Ngô Nguyên đang châm thuốc.
Khói bốc lên mơ hồ bị gió thổi bay. Hắn đứng đút túi vào quần, hướng tầm mắt ngẫu nhiên rơi vào khoảng không.
Hình bóng của Tề Thành và Trì Nghiên cũng tình cờ cách xa.
Tề Thành nhìn bức ảnh, bật chế độ rảnh tay, ném điện thoại lên bàn.
Anh lấy điếu thuốc trong ngăn kéo ra, châm một điếu rồi bỏ vào miệng.
Hàn An, "Quên đi, cậu biết hết rồi, đừng nói chuyện này nữa. Đoán xem, tớ còn muốn nói với cậu điều gì nữa?"
"Cái gì?"
"Tớ có danh sách khách mời tham gia lễ kỷ niệm của trường."
Đang nói chuyện với Hàn An. Một lúc sau, có người kết bạn với Tề Thành.
Tề Thành đồng ý, người bên kia hiển nhiên có chút câu nệ, một lát sau liền gửi đến một câu có phần lãnh đạm, "Xin chào."
"Xin chào," Tề Thành cũng đáp gọn lỏn "Ngô Du?"
Bên kia qua một phút sau mới trả lời: "Hừ."
Có vẻ không phải là một người nhiệt tình.
Khi Tề Thành đối mặt với mọi người, chỉ cần nở nụ cười là có thể xoa dịu bầu không khí, trên mạng nói ra kẻ giết người lớn nhất cũng vô dụng, đơn giản là anh lễ phép, "Có chuyện gì không?"
Bên kia lần này trả lời ngay sau đó, "Tôi muốn làm quen với cậu."
Tề Thành mỉm cười, "Ồ."
Anh lưu ý tên người bên kia, Ngô Du.
Ngô Du nói: "Ồ, ý của cậu là sao? Cậu không thích người khác kết bạn với mình à."
"Ý của tôi không phải vậy," Tề Thành cười, "Tôi rất vui vì cậu có thể kết bạn với tôi, đây là vinh hạnh của tôi."
"Mặc dù là bằng tiếng phổ thông, nhưng tôi rất vui vẻ, " Ngô Du," Trời ạ, tôi sắp ngất rồi đỡ tôi dậy, tôi có thể khẳng định muốn nói chuyện với anh một lần nữa. "
Bây giờ anh không thể lạnh nhạt, Tề Thành nói với Hàn An, "Nghe có vẻ là fan nhỏ của tớ."
"Vậy thì cậu cũng nên hâm mộ một chút đi." Hàn An thật sự không nhớ Ngô Du này là ai, dù sao cũng không quen nên chỉ biết một cái tên, không chắc "Cậu ta là người thành thật. "
Nếu không thì Hàn An làm sao mà không nhớ.
Sau khi làm xong giấy kiểm, Tề Thành chơi đến tối, lễ kỷ niệm thành lập trường đang được bàn tán sôi nổi, cuối cùng thầy Dương cũng nhận được nhắc nhở của các thành viên.
Gửi danh sách và phân vùng chỗ ngồi.
Ban 3 đi đầu, ban 1 đi sau, vị trí ban 3 ngay chính giữa hàng ghế đầu, ngẩng cao là sân khấu.
Trên danh sách những người tham gia lớn nhỏ, khách mời của trường và tên các tiết mục đều có trên đó.
Vị trí cuối cùng trong dòng với tư cách mở màn chương trình, Lăng Bạch được viết ấn tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.