Chương 25
Thường Niệm Quân
06/06/2021
Editor: LunaYang97
Kỳ Chung sững sờ, quay đầu nhìn Ngô Nguyên đột nhiên xuất hiện.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào gương mặt của Ngô Nguyên, soi rõ vết thương trên cằm.
Nụ cười trên mặt của Kỳ Chung đều đông cứng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, tay chân bất động, xấu hổ như hề.
Tề Thành mím môi, "Cậu..."
Kỳ Chung liếc anh một cái, sau đó cúi đầu đi vòng qua người anh cùng Ngô Nguyên nhanh chóng đi vào màn đêm.
Cảm xúc trong ánh mắt này rất phức tạp, Tề Thành vốn dĩ muốn nói liền dừng lại ở trong miệng, quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, lông mày chậm rãi cau lại.
Ngô Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng Kỳ Chung, sau đó quay đầu nhìn Tề Thành, "Đi vào đi, tranh thủ thời gian, sau khi mua thuốc xong thì trở về đi."
Hắn dùng tay vỗ vỗ vai Tề Thành, đẩy anh vào phòng y tế.
Bác sĩ trong phòng y tế không phải Cổ Hoài mà là một bác sĩ lớn tuổi khác, sau khi nhìn thấy vết thương của Ngô Nguyên, bác sĩ đã đi lấy thuốc.
Tề Thành kiềm chế cảm xúc, "Sẽ để lại sẹo sao?"
Bác sĩ cười, "Con trai lớn rồi còn sợ để lại sẹo?"
Ngô Nguyên trầm giọng đáp: "Em sợ."
Xem ra không phải nói đùa, bác sĩ liếc hắn mấy cái, "Đừng lo lắng, đều là bị thương nhẹ, nhưng không nghiêm trọng. Nhóc con vừa rồi tới mua thuốc cũng bị té sấp mặt, cả người cũng không bị thương nặng như vậy."
Tề Thành chống tay lên quầy, " Bạn học vừa rồi rất nghiêm trọng sao? "
" Không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nữa có thể khỏi hẳn", bác sĩ nói," Các cậu còn trẻ nên rất mau lành, cho dù không dùng thuốc cũng không cần lo lắng, chỉ cần chú ý tiêu viêm là được. "
Tề Thành gật đầu, không còn hỏi gì nữa.
Ngô Nguyên lấy thuốc, cũng là thuốc mỡ bôi bên ngoài, xé niêm phong trên đó ra, Tề Thành nói: "Tôi tới cho."
Anh lấy thuốc rồi lấy tăm bông sạch bôi thuốc mỡ.
"Rắc rối." Ngô Nguyên cau mày theo dõi động tác của anh, nhưng vẫn đứng im.
Tề Thành thở dài, "Mang cậu đi mua thuốc, kết quả chính là tôi gặp nạn."
Ngô Nguyên liếc anh một cái, nắm lấy tay anh dùng bông gòn lau sạch thuốc trên cằm, nhìn thẳng Tề Thành.
"Tôi không nói cậu phiền phức."
Bàn tay trong tay hắn hơi lạnh, nhìn có vẻ rất tốt, nhưng Ngô Nguyên biết thực lực của bàn tay này cũng không kém gì hắn, anh nhìn như một học sinh ngoan, không biết khi đánh nhau sẽ như thế nào..
Vài phút sau, cả hai trở lại ký túc xá, một đường không nói. Trước khi xuống lầu Ngô Nguyên hỏi Tề Thành: "Sinh nhật cậu khi nào?"
Tề Thành có chút lơ đễnh, "Tháng sáu."
Tháng sáu năm nay trôi qua rồi, sinh nhật sẽ phải đợi đến năm sau, tức là tháng thi đại học.
Ngô Nguyên hừ một tiếng, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, Tề Thành không lấy, "Tôi không phải là người nghiện thuốc lá."
Ngô Nguyên đưa điếu thuốc vào miệng nói: "Tháng sáu là ngày mấy?"
"13."
"So với tôi sớm hơn một tháng," Ngô Nguyên cau mày, không vui lắm, "Tôi vẫn là nhỏ hơn cậu."
Tề Thành nói, "Một tháng cũng là nhỏ hơn. Ngô Nguyên sư đệ, ở trước mặt tôi cậu chính là em trai. "
Ngô Nguyên táo bạo liếc anh một cái.
Tề Thành không sợ hắn chút nào.
Lông mày của Ngô Nguyên lộ ra một chút bất lực, ném tàn thuốc vào thùng rác, cùng Tề Thành đi vào ký túc xá.
Sau khi trở về ký túc xá, Tề Thành đã bị thúc giục đi tắm rửa, Hạ Lập đã lập tức khóa cửa lại.
Vài người đang ngồi trên giường của mình, mở cuộc họp "Mặc dù biết cậu ta có thể đánh không thắng Ngô Nguyên, nhưng tớ vẫn phải hỏi, không có việc gì chứ?"
Tề Thành dùng khăn lau mặt, chải đầu, "Không có việc gì."
Ba người còn lại xem động tác của anh, nhìn anh cởi áo, dùng khăn nóng lau người.
"Buổi tối tớ đã hỏi han," Hàn An "Tin tức mà tớ nghe được trước đây cũng gần giống như vậy. Ngô Nguyên chân ướt chân ráo đi học, nửa đường thì ra ngoài xã hội lăn lộn. Hắn ta thu tiền cho người khác, người khác trả tiền công cho. Chính mình dùng tiền này nuôi bản thân. "
Tề Thành không nói, tiếng nước chảy ào ào.
Sau khi tắm xong, Chu Phàm đặc biệt không vui, "Đều là học sinh năm ba, còn chưa thấy tập gym bao giờ, thân hình như thế nào lại tốt như vậy, thật giống người mẫu trên TV."
Tề Thành cong môi, "Cậu có thể so sánh với tớ sao? "
Chu Phàm giơ ngón tay lên nói:" Fuck. "
Sau khi họ bàn xong, Hàn An đi vào chủ đề vừa rồi," Dù sao cậu cũng quen với hắn ta, cũng không có gì tớ chỉ muốn hỏi thôi. Tớ nói cho cậu biết, Ngô Nguyên không giống chúng ta. "
" Tớ sẽ chú ý. "
Tề Thành nói chậm rãi," Ngô Nguyên rất tốt."
" Hắn rất đẹp trai, "Chu Phàm xen vào," Cũng rất cao. Tề Thành, hắn có cao hơn cậu không? "
Hạ Lập giơ tay lên," Tớ biết câu hỏi này! Khi tớ đi hỏi chiều cao và cân nặng ở trường trung học An Viễn, tớ vẫn nhớ số liệu của Ngô Nguyên. Hắn cao 1m85, cao gần bằng Tề Thành. "
" 2 cm, "Chu Phàm." Tớ thực sự không thể nhìn thấy khoảng cách. "
Tề Thành nói," Không những tuổi nhỏ hơn tớ mà còn thấp hơn tớ."
Han An:"Hắn thực sự nhỏ hơn cậu.""
" Hắn cần phải gọi tớ là anh trai, "Tề Thành lên giường nằm, đặt tay lên sau gáy, nước từ từ khô," Nhỏ hơn một tháng."
Cao gần bằng anh.
Ký túc xá dần dần yên tĩnh.
Kí túc xá Trường trung học số 2 rộng và sạch sẽ.
Trên trần nhà không có dấu vết, giống như một tờ giấy trắng.
Tề Thành nhắm mắt lại.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt Kỳ Chung ở phòng y tế.
Thật là tội lỗi.
Ánh mắt của Kỳ Chung quá phức tạp khó tả.
Cái nhìn đó không giống ánh mắt của Kỳ Chung.
Vì nó thật sâu sắc và khó quên.
Sáng thứ ba ngay khi lớp học bắt đầu, Tề Thành đã lấy ra một chai sữa trong ngăn kéo của mình.
Bình sữa thủy tinh vẫn còn ấm, ống hút cũng được đặt thân mật bên cạnh bình sữa. Hạ Lập nói: "Ai đưa cho cậu sữa bò?"
Tề Thành lắc đầu nhìn quanh trong lớp.
Trời đã không còn sớm, tất cả các bạn học đáng lẽ phải đến đây, tiếng đọc sách dồn dập khiến những ai chưa đọc đều hoảng sợ.
Từ Ninh đặt sách xuống, quay đầu lại tò mò liếc nhìn bình sữa trên bàn, "Tề Thành, cho cậu cậu liền uống, có thể là đang xấu hổ, xấu hổ nên không muốn cho cậu biết."
Tề Thành nhìn cô, "Nhất định là con gái sao? "
Từ Ninh cười khúc khích, vai cô bạn cùng bàn run lên." Đúng vậy, Tề Thành cậu có biết con trai có thể cho con trai uống sữa sao? "
"... "Hạ Lập "Biểu hiện của các cậu thật sự rất kỳ lạ."
Sau khi tiếng cười ngừng lại, Từ Ninh cùng bàn thì thào: "Tớ thấy Thường Nghiêu lúc sáng cũng lấy một bình sữa. Cậu muốn hỏi cậu ấy hay không?"
Tề Thành sau khi nghe cô nói, anh quay đi nhìn Thường Nghiêu.
Thường Nghiêu nghiêng người trước mặt, cầm một cuốn sách nhỏ giọng đọc, bộ đồng phục học sinh rộng rãi khiến hắn trở nên gầy gò, phần da nhỏ không che được trông nhợt nhạt hơn.
Vén tóc lên thì nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu nhưng giờ xõa tóc trông hơi u ám và không được hào nhoáng cho lắm.
Tề Thành nhìn hắn vài giây, sau đó nhìn xuống và lấy sách tiếng Anh từ trong ngăn kéo ra, "Tan học sẽ hỏi."
Từ Ninh nghĩ rằng anh đang xấu hổ, vì vậy cô cao giọng, "Thường Nghiêu."
Thường Nghiêu quay đầu lại, "Làm sao vậy? "
Từ Ninh cười hỏi," Cậu để sữa trên bàn của Tề Thành à? "
Các bạn học xung quanh nghe cô nói đều vứt sách vở, tò mò thò đầu ra ngoài.
Thường Nghiêu ngước nhìn Tề Thành.
Ánh sáng lờ mờ buổi sáng chiếu qua cửa sổ, như thể đã bật máy lọc lên, khiến đôi mắt Tề Thành trở nên mềm mại.
Anh mỉm cười nhìn về phía này, gõ ngón tay lên mặt bàn, mỗi đoạn dài hơn đoạn.
Thường Nghiêu trả lời: "Không phải tôi."
Bạn cùng bàn của Từ Ninh, "Còn chai sữa cậu mua thì sao?"
" Uống xong rồi," Giọng của Thường Nghiêu trong tiết học ồn ào phải nghiêm túc mới nghe ra được " Ném."
Từ Ninh cùng bạn cùng bàn, nói lời xin lỗi với hắn,"Là tớ đoán sai, tớ xin lỗi. "
Thường Nghiêu cảm thấy không quan trọng, sau đó hỏi:" Còn có việc gì sao, "
Nhận lấy sách, Tề Thành mở miệng: "Không có việc gì, cậu học bài đi."
Thường Nghiêu gật đầu, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Bạn cùng bàn của Thường Nghiêu thản nhiên liếc nhìn, " Thường Nghiêu, tay cậu run rồi!"
"Hơi lạnh," Thường Nghiêu đưa tay vào ống tay áo đồng phục, "Tối hôm qua tớ bị cảm."
Bạn cùng bàn nói: "Gần đây hình như đúng là bắt đầu lạnh rồi. "
Câu này đã được khẳng định. Ngay từ buổi học đầu tiên, thời tiết bên ngoài đang nắng chói chang thì gió thổi mạnh, cảm giác như mưa có thể rơi bất cứ lúc nào.
Đang trong giờ học, thầy Dương đi đến bên cửa sổ xem thời tiết bên ngoài, cuối cùng đặt sách giáo khoa xuống, "Trời sắp mưa rồi. Học sinh đang phơi quần áo và chăn bông trở về ký túc xá dọn dẹp, sau đó nhớ mang theo ô."
Vài phút sau, một nửa lớp học đã không còn nữa.
Chu Phàm và Hạ Lập cũng đã đi về, quần áo phơi trên ban công, Tề Thành không được đi theo, "Chúng tớ trở lại sẽ mang ô cho cậu."
Tề Thành gật đầu.
Thầy Dương cầm một ly nước đến phòng làm việc lấy nước, Tề Thành đứng dậy đi ra hành lang.
Ban 3 dẫn đầu, rất nhiều người từ các lớp còn lại bước ra, radio vang lên giọng nói lão Bao truyền đến, nói rằng học sinh sẽ được cho mười lăm phút để trở lại lớp sau khi thu dọn đồ đạc.
Bầu trời đang thay đổi bây giờ đã tối như chạng vạng. Gió thổi mạnh, Tề Thành dựa vào tường, tóc tung bay, đồng phục học sinh bị gió thổi phồng lên.
Kỳ Chung từ bên cạnh cầu thang đi xuống, dừng lại khi nhìn thấy anh, rồi tiếp tục bước tới đây với vẻ mặt vô cảm, cố gắng lướt qua anh vào nhà vệ sinh.
Nhưng khi đi ngang qua Tề Thành, cậu lại dừng lại.
Quay mặt về phía Tề Thành, vết thương trên mặt tuy có chút buồn cười, nhưng những thứ bay bổng trong mắt còn ngoạn mục hơn mây hú trên trời.
"Này," Kỳ Chung nói, "Tối hôm qua tôi mơ thấy cậu."
"Tôi mơ thấy cảnh này," Kỳ Chung "mơ thấy gió thổi, mưa rơi, mơ thấy cậu nhìn tôi như thế này."
"Mơ thấy cậu nhìn tôi cả đêm ".
Kỳ Chung sững sờ, quay đầu nhìn Ngô Nguyên đột nhiên xuất hiện.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào gương mặt của Ngô Nguyên, soi rõ vết thương trên cằm.
Nụ cười trên mặt của Kỳ Chung đều đông cứng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, tay chân bất động, xấu hổ như hề.
Tề Thành mím môi, "Cậu..."
Kỳ Chung liếc anh một cái, sau đó cúi đầu đi vòng qua người anh cùng Ngô Nguyên nhanh chóng đi vào màn đêm.
Cảm xúc trong ánh mắt này rất phức tạp, Tề Thành vốn dĩ muốn nói liền dừng lại ở trong miệng, quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, lông mày chậm rãi cau lại.
Ngô Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng Kỳ Chung, sau đó quay đầu nhìn Tề Thành, "Đi vào đi, tranh thủ thời gian, sau khi mua thuốc xong thì trở về đi."
Hắn dùng tay vỗ vỗ vai Tề Thành, đẩy anh vào phòng y tế.
Bác sĩ trong phòng y tế không phải Cổ Hoài mà là một bác sĩ lớn tuổi khác, sau khi nhìn thấy vết thương của Ngô Nguyên, bác sĩ đã đi lấy thuốc.
Tề Thành kiềm chế cảm xúc, "Sẽ để lại sẹo sao?"
Bác sĩ cười, "Con trai lớn rồi còn sợ để lại sẹo?"
Ngô Nguyên trầm giọng đáp: "Em sợ."
Xem ra không phải nói đùa, bác sĩ liếc hắn mấy cái, "Đừng lo lắng, đều là bị thương nhẹ, nhưng không nghiêm trọng. Nhóc con vừa rồi tới mua thuốc cũng bị té sấp mặt, cả người cũng không bị thương nặng như vậy."
Tề Thành chống tay lên quầy, " Bạn học vừa rồi rất nghiêm trọng sao? "
" Không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nữa có thể khỏi hẳn", bác sĩ nói," Các cậu còn trẻ nên rất mau lành, cho dù không dùng thuốc cũng không cần lo lắng, chỉ cần chú ý tiêu viêm là được. "
Tề Thành gật đầu, không còn hỏi gì nữa.
Ngô Nguyên lấy thuốc, cũng là thuốc mỡ bôi bên ngoài, xé niêm phong trên đó ra, Tề Thành nói: "Tôi tới cho."
Anh lấy thuốc rồi lấy tăm bông sạch bôi thuốc mỡ.
"Rắc rối." Ngô Nguyên cau mày theo dõi động tác của anh, nhưng vẫn đứng im.
Tề Thành thở dài, "Mang cậu đi mua thuốc, kết quả chính là tôi gặp nạn."
Ngô Nguyên liếc anh một cái, nắm lấy tay anh dùng bông gòn lau sạch thuốc trên cằm, nhìn thẳng Tề Thành.
"Tôi không nói cậu phiền phức."
Bàn tay trong tay hắn hơi lạnh, nhìn có vẻ rất tốt, nhưng Ngô Nguyên biết thực lực của bàn tay này cũng không kém gì hắn, anh nhìn như một học sinh ngoan, không biết khi đánh nhau sẽ như thế nào..
Vài phút sau, cả hai trở lại ký túc xá, một đường không nói. Trước khi xuống lầu Ngô Nguyên hỏi Tề Thành: "Sinh nhật cậu khi nào?"
Tề Thành có chút lơ đễnh, "Tháng sáu."
Tháng sáu năm nay trôi qua rồi, sinh nhật sẽ phải đợi đến năm sau, tức là tháng thi đại học.
Ngô Nguyên hừ một tiếng, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, Tề Thành không lấy, "Tôi không phải là người nghiện thuốc lá."
Ngô Nguyên đưa điếu thuốc vào miệng nói: "Tháng sáu là ngày mấy?"
"13."
"So với tôi sớm hơn một tháng," Ngô Nguyên cau mày, không vui lắm, "Tôi vẫn là nhỏ hơn cậu."
Tề Thành nói, "Một tháng cũng là nhỏ hơn. Ngô Nguyên sư đệ, ở trước mặt tôi cậu chính là em trai. "
Ngô Nguyên táo bạo liếc anh một cái.
Tề Thành không sợ hắn chút nào.
Lông mày của Ngô Nguyên lộ ra một chút bất lực, ném tàn thuốc vào thùng rác, cùng Tề Thành đi vào ký túc xá.
Sau khi trở về ký túc xá, Tề Thành đã bị thúc giục đi tắm rửa, Hạ Lập đã lập tức khóa cửa lại.
Vài người đang ngồi trên giường của mình, mở cuộc họp "Mặc dù biết cậu ta có thể đánh không thắng Ngô Nguyên, nhưng tớ vẫn phải hỏi, không có việc gì chứ?"
Tề Thành dùng khăn lau mặt, chải đầu, "Không có việc gì."
Ba người còn lại xem động tác của anh, nhìn anh cởi áo, dùng khăn nóng lau người.
"Buổi tối tớ đã hỏi han," Hàn An "Tin tức mà tớ nghe được trước đây cũng gần giống như vậy. Ngô Nguyên chân ướt chân ráo đi học, nửa đường thì ra ngoài xã hội lăn lộn. Hắn ta thu tiền cho người khác, người khác trả tiền công cho. Chính mình dùng tiền này nuôi bản thân. "
Tề Thành không nói, tiếng nước chảy ào ào.
Sau khi tắm xong, Chu Phàm đặc biệt không vui, "Đều là học sinh năm ba, còn chưa thấy tập gym bao giờ, thân hình như thế nào lại tốt như vậy, thật giống người mẫu trên TV."
Tề Thành cong môi, "Cậu có thể so sánh với tớ sao? "
Chu Phàm giơ ngón tay lên nói:" Fuck. "
Sau khi họ bàn xong, Hàn An đi vào chủ đề vừa rồi," Dù sao cậu cũng quen với hắn ta, cũng không có gì tớ chỉ muốn hỏi thôi. Tớ nói cho cậu biết, Ngô Nguyên không giống chúng ta. "
" Tớ sẽ chú ý. "
Tề Thành nói chậm rãi," Ngô Nguyên rất tốt."
" Hắn rất đẹp trai, "Chu Phàm xen vào," Cũng rất cao. Tề Thành, hắn có cao hơn cậu không? "
Hạ Lập giơ tay lên," Tớ biết câu hỏi này! Khi tớ đi hỏi chiều cao và cân nặng ở trường trung học An Viễn, tớ vẫn nhớ số liệu của Ngô Nguyên. Hắn cao 1m85, cao gần bằng Tề Thành. "
" 2 cm, "Chu Phàm." Tớ thực sự không thể nhìn thấy khoảng cách. "
Tề Thành nói," Không những tuổi nhỏ hơn tớ mà còn thấp hơn tớ."
Han An:"Hắn thực sự nhỏ hơn cậu.""
" Hắn cần phải gọi tớ là anh trai, "Tề Thành lên giường nằm, đặt tay lên sau gáy, nước từ từ khô," Nhỏ hơn một tháng."
Cao gần bằng anh.
Ký túc xá dần dần yên tĩnh.
Kí túc xá Trường trung học số 2 rộng và sạch sẽ.
Trên trần nhà không có dấu vết, giống như một tờ giấy trắng.
Tề Thành nhắm mắt lại.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt Kỳ Chung ở phòng y tế.
Thật là tội lỗi.
Ánh mắt của Kỳ Chung quá phức tạp khó tả.
Cái nhìn đó không giống ánh mắt của Kỳ Chung.
Vì nó thật sâu sắc và khó quên.
Sáng thứ ba ngay khi lớp học bắt đầu, Tề Thành đã lấy ra một chai sữa trong ngăn kéo của mình.
Bình sữa thủy tinh vẫn còn ấm, ống hút cũng được đặt thân mật bên cạnh bình sữa. Hạ Lập nói: "Ai đưa cho cậu sữa bò?"
Tề Thành lắc đầu nhìn quanh trong lớp.
Trời đã không còn sớm, tất cả các bạn học đáng lẽ phải đến đây, tiếng đọc sách dồn dập khiến những ai chưa đọc đều hoảng sợ.
Từ Ninh đặt sách xuống, quay đầu lại tò mò liếc nhìn bình sữa trên bàn, "Tề Thành, cho cậu cậu liền uống, có thể là đang xấu hổ, xấu hổ nên không muốn cho cậu biết."
Tề Thành nhìn cô, "Nhất định là con gái sao? "
Từ Ninh cười khúc khích, vai cô bạn cùng bàn run lên." Đúng vậy, Tề Thành cậu có biết con trai có thể cho con trai uống sữa sao? "
"... "Hạ Lập "Biểu hiện của các cậu thật sự rất kỳ lạ."
Sau khi tiếng cười ngừng lại, Từ Ninh cùng bàn thì thào: "Tớ thấy Thường Nghiêu lúc sáng cũng lấy một bình sữa. Cậu muốn hỏi cậu ấy hay không?"
Tề Thành sau khi nghe cô nói, anh quay đi nhìn Thường Nghiêu.
Thường Nghiêu nghiêng người trước mặt, cầm một cuốn sách nhỏ giọng đọc, bộ đồng phục học sinh rộng rãi khiến hắn trở nên gầy gò, phần da nhỏ không che được trông nhợt nhạt hơn.
Vén tóc lên thì nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu nhưng giờ xõa tóc trông hơi u ám và không được hào nhoáng cho lắm.
Tề Thành nhìn hắn vài giây, sau đó nhìn xuống và lấy sách tiếng Anh từ trong ngăn kéo ra, "Tan học sẽ hỏi."
Từ Ninh nghĩ rằng anh đang xấu hổ, vì vậy cô cao giọng, "Thường Nghiêu."
Thường Nghiêu quay đầu lại, "Làm sao vậy? "
Từ Ninh cười hỏi," Cậu để sữa trên bàn của Tề Thành à? "
Các bạn học xung quanh nghe cô nói đều vứt sách vở, tò mò thò đầu ra ngoài.
Thường Nghiêu ngước nhìn Tề Thành.
Ánh sáng lờ mờ buổi sáng chiếu qua cửa sổ, như thể đã bật máy lọc lên, khiến đôi mắt Tề Thành trở nên mềm mại.
Anh mỉm cười nhìn về phía này, gõ ngón tay lên mặt bàn, mỗi đoạn dài hơn đoạn.
Thường Nghiêu trả lời: "Không phải tôi."
Bạn cùng bàn của Từ Ninh, "Còn chai sữa cậu mua thì sao?"
" Uống xong rồi," Giọng của Thường Nghiêu trong tiết học ồn ào phải nghiêm túc mới nghe ra được " Ném."
Từ Ninh cùng bạn cùng bàn, nói lời xin lỗi với hắn,"Là tớ đoán sai, tớ xin lỗi. "
Thường Nghiêu cảm thấy không quan trọng, sau đó hỏi:" Còn có việc gì sao, "
Nhận lấy sách, Tề Thành mở miệng: "Không có việc gì, cậu học bài đi."
Thường Nghiêu gật đầu, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Bạn cùng bàn của Thường Nghiêu thản nhiên liếc nhìn, " Thường Nghiêu, tay cậu run rồi!"
"Hơi lạnh," Thường Nghiêu đưa tay vào ống tay áo đồng phục, "Tối hôm qua tớ bị cảm."
Bạn cùng bàn nói: "Gần đây hình như đúng là bắt đầu lạnh rồi. "
Câu này đã được khẳng định. Ngay từ buổi học đầu tiên, thời tiết bên ngoài đang nắng chói chang thì gió thổi mạnh, cảm giác như mưa có thể rơi bất cứ lúc nào.
Đang trong giờ học, thầy Dương đi đến bên cửa sổ xem thời tiết bên ngoài, cuối cùng đặt sách giáo khoa xuống, "Trời sắp mưa rồi. Học sinh đang phơi quần áo và chăn bông trở về ký túc xá dọn dẹp, sau đó nhớ mang theo ô."
Vài phút sau, một nửa lớp học đã không còn nữa.
Chu Phàm và Hạ Lập cũng đã đi về, quần áo phơi trên ban công, Tề Thành không được đi theo, "Chúng tớ trở lại sẽ mang ô cho cậu."
Tề Thành gật đầu.
Thầy Dương cầm một ly nước đến phòng làm việc lấy nước, Tề Thành đứng dậy đi ra hành lang.
Ban 3 dẫn đầu, rất nhiều người từ các lớp còn lại bước ra, radio vang lên giọng nói lão Bao truyền đến, nói rằng học sinh sẽ được cho mười lăm phút để trở lại lớp sau khi thu dọn đồ đạc.
Bầu trời đang thay đổi bây giờ đã tối như chạng vạng. Gió thổi mạnh, Tề Thành dựa vào tường, tóc tung bay, đồng phục học sinh bị gió thổi phồng lên.
Kỳ Chung từ bên cạnh cầu thang đi xuống, dừng lại khi nhìn thấy anh, rồi tiếp tục bước tới đây với vẻ mặt vô cảm, cố gắng lướt qua anh vào nhà vệ sinh.
Nhưng khi đi ngang qua Tề Thành, cậu lại dừng lại.
Quay mặt về phía Tề Thành, vết thương trên mặt tuy có chút buồn cười, nhưng những thứ bay bổng trong mắt còn ngoạn mục hơn mây hú trên trời.
"Này," Kỳ Chung nói, "Tối hôm qua tôi mơ thấy cậu."
"Tôi mơ thấy cảnh này," Kỳ Chung "mơ thấy gió thổi, mưa rơi, mơ thấy cậu nhìn tôi như thế này."
"Mơ thấy cậu nhìn tôi cả đêm ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.