Chương 42
Thường Niệm Quân
06/06/2021
Editor: LunaYang97
"Tại sao mưa lại rơi đột ngột vậy," vài người nhìn ra bên ngoài, "Bây giờ không thể quay về."
Mưa nặng hạt rơi xuống đất, mưa như vậy sẽ khiến người ta đau ngay cả khi lao ra ngoài.
Mặt trước của nhà kho là mặt đất bằng phẳng, nước nhanh chóng tích tụ trên mặt đất bắt đầu thấm vào nhà kho.
Chỉ có bốn năm nam sinh tới đây dọn dẹp, vài người đóng cửa kho hàng, mưa gió rốt cuộc cũng chặn ngoài cửa.
Nhưng đột nhiên bên ngoài kho hàng vang lên một tiếng răng rắc, đèn trong nhà kho vụt tắt, mọi người chìm vào bóng tối không nhìn thấy ngón tay.
Mọi người: "..."
Cái sấm sét trâu bò này.
Thật mẹ nó khốn nạn.
Nhà kho có diện tích bằng hai phòng học, nhưng chỉ có một cửa sổ nhỏ để thông gió, cửa sổ cực cao, phía trên không có thứ gì ngoài ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên từ bên ngoài.
Sấm chớp và ánh sáng vụt qua khiến Tề Thành nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Kỳ Chung.
Chỉ chốc lát, vì sợ nhìn lầm Tề Thành vươn tay nắm lấy tay Kỳ Chung đang buông thõng bên người. Bàn tay mất đi nhiệt độ bình thường trở nên cứng và lạnh, các ngón tay thậm chí còn hơi run.
Tề Thành giữ lấy cậu và lớn tiếng với vài người khác, "Có ai đem điện thoại di động không?"
"Tớ không có."
"Tớ để nó trong lớp."
"Tớ cũng để ở trong lớp."
Sau khi từng người một trả lời, anh nhận ra rằng không ai trong số họ mang theo điện thoại di động.
Kỳ Chung giật giật cánh tay giọng nói trong bóng tối truyền ra, làm cho người bình tĩnh, "Không có việc gì, từ từ sẽ tốt, mưa lớn như vậy rồi cũng sẽ tạnh."
Tề Thành cau mày, không cho cậu rút tay ra. Thấp giọng nói, " Kỳ Chung, cậu sợ sao?"
"Trời," Kỳ Chung, "Tôi đã 18 tuổi làm sao có thể sợ sấm?"
Trực tiếp ông nói gà bà nói vịt tự mình vạch trần.
"Tay của cậu..." Tề Thành còn chưa nói hết câu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm Kỳ Chung trong tay rõ ràng run lên.
Chắc chắn rồi, Tề Thành thở dài rồi chậm rãi kéo cậu vào trong, cách xa cửa sổ nhỏ của nhà kho.
Những người khác sợ hãi động đậy trong bóng tối, chỉ nghe thấy thanh âm của hai người, không khỏi hỏi: "Các cậu làm sao vậy."
"Tìm một cái ghế ngồi xuống trước," Tề Thành, "Các cậu cũng tới đây, chúng ta vây quanh nói chuyện. Đừng sợ, có rất nhiều người ở đây nên không cần phải quay lại làm bài tập. "
Câu nói cuối cùng của anh khiến người khác nghĩ đó là dành cho mình, ngay lập tức bật cười khi nghe câu nói đó. "Có gì đáng sợ, nhưng Tề Thành nói đúng, đến đây bầu không khí tốt như vậy thực thích hợp nói chuyện phiếm. "
Bọn họ lần mò tới, tiếng cười bao trùm sấm sét bên ngoài. Mồ hôi lạnh trên đầu Kỳ Chung chậm rãi rút đi, cậu giật giật tay không được tự nhiên muốn gỡ nó ra khỏi tay Tề Thành.
Không ai từng nghĩ rằng Kỳ Chung sẽ sợ sấm sét, bản thân Kỳ Chung cũng cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Bà nội của cậu qua đời trong một đêm giông bão, bà lão tốt bụng vươn tay ở phút cuối, sấm chớp xẹt qua, đôi mắt tái nhợt vẫn đục, cảnh tượng đó trở thành cơn ác mộng của Kỳ Chung.
Từ nhỏ, thứ sợ nhất là sấm sét.
Môi trường sáng sủa đông người cũng không sao, nhưng môi trường tối tăm khép kín như vậy sẽ gợi lên trong lòng những ý nghĩ kinh hãi, sấm chớp chớp giật, Kỳ Chung không kiềm chế được mà sợ hãi.
Nhưng Tề Thành không có buông cậu ra, ngược lại không buông, bất mãn ý tưởng thu tay về, nhẹ nhàng ấn vào mu bàn tay của cậu.
Kỳ Chung lần này đến tận xương tủy đầu óc đều trống rỗng, sợ hãi cùng sấm sét đi xa, chỉ có tiếng người tới gần.
Thích người ta mà vẫn có cái này, hiệu quả như vậy?
"Cậu đang ở đâu?"
Tề Thành lắc ghế. "Đây."
Các nam sinh ban 3 đang tiến lại gần hơn, từ âm thanh giọng nói của họ, họ đã cách Tề Thành chưa đầy hai mét.
Trong bóng tối, tay hai người vẫn nắm chặt.
Kỳ Chung mặt đỏ bừng, thì thào nói: "Tề Thành."
Không sợ bị người nhìn thấy?
Lúc này có tia chớp, tất cả bọn đều nhìn thấy bàn tay của cả hai.
Nhưng nếu... tách ra...
Kỳ Chung không muốn.
"Cậu hỏi Tề Thành làm gì?" Hạ Lập cười đến gần, "Tớ chỉ có thể thấy ở đây có hai bóng đen. Không thể phân biệt được ai là ai. Tớ đoán một lúc có thể thích ứng với bóng tối."
Tề Thành "ừ" một tiếng, kéo Kỳ Chung ngồi vào trong.
Hai người vừa ngồi xuống thì bên ngoài nhà kho lại có tiếng động lớn.
"Fuck!"
Sự đột ngột này cũng khiến người khác phải sửng sốt.
Bàn ghế đập thình thịch, Tề Thành không nghe thấy giọng nói của Kỳ Chung từ những âm thanh này.
Anh đưa tay còn lại lên và ngập ngừng kéo về phía trước.
Đụng vào mặt Kỳ Chung.
Bàn tay lần này hướng về phía trước rất nhẹ nhàng, chạm vào má, rồi đến môi Kỳ Chung.
Kỳ Chung cắn môi, không muốn lộ ra một chút đầu hàng, nhưng không ngờ Tề Thành lại ra tay, khi tay Tề Thành chạm vào mặt Kỳ Chung hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Tề Thành cứu cánh môi sắp bị xé rách ra, nhưng vừa muốn rút tay về, Kỳ Chung lại thè lưỡi liếm đầu ngón tay.
"Chuyện gì thế này? Ba ngày trời mưa hai lần."
"Mùa thu", một người khác trả lời, "Mẹ kiếp, cái âm thanh đó gần như làm tớ sợ muốn đái ra quần. Tớ không biết nhà kho có hết chỗ hay không. Tớ nghĩ tất cả ở đây đều có tiếng vang. "
"Tớ cảm thấy không khí và địa điểm này rất thích hợp với những câu chuyện ma, có nên chơi hay không?"
"Chơi với em gái cậu đi! Ở đây không có con gái. Cậu có cái rắm để kể chuyện ma."
"Lần trước tớ chạy vòng tròn, tớ nhìn thấy. Các bạn nam lớp mình vui quá, chưa đầy 1/4, đâu đâu cũng có các bạn nữ nhỏ xinh ".
" Có 4 ban bên cạnh... "
Trong góc ở trong cùng.
Ngón tay của Tề Thành vẫn ở vị trí vừa rồi, chạm vào đầu ngón tay còn có cảm giác ấm áp, liền dễ dàng nghĩ ra cái gì đó.
"Cậu đang làm gì vậy?" Anh hỏi.
Kỳ Chung đỏ mặt, đại khái trả lời: "Tôi vừa mới làm cái gì?"
Tề Thành trực tiếp nói: "Cậu liếm tay tôi."
"Cậu có bằng chứng không?" Kỳ Chung "Cậu vu khống cho tôi."
Tề Thành ngừng nói.
Kỳ Chung lúc này trở nên hơi căng thẳng, cậu lại nói: "Sao không nói chuyện?"
Cuộc nói chuyện của hai người rất nhẹ nhàng, xen lẫn giữa những cuộc trò chuyện của một nhóm người, chỉ có thể nghe thấy nhau.
"Những ngón tay của tôi vẫn còn ướt," Tề Thành. " Cậu không liếm, vậy quỷ liếm?"
Kỳ Chung phát hiện một lỗ hổng trong các điểm,' " Cậu có bằng chứng? Lấy bằng chứng ra! "
Rõ ràng trong lòng biết rõ ràng, nhưng cậu phải giở trò lưu manh.
Trên đầu ngón tay sờ vào vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng, tê dại như bị điện giật.
Kỳ Chung liếm miệng, cảm giác như vừa mới ngậm một ngụm kem.
Tề Thành đột nhiên cử động, ngón tay hướng về phía trước chạm vào môi của Kỳ Chung.
Kỳ Chung cứng đờ, không biết anh định làm gì.
Tề Thành ghé vào môi cậu ở bên ngoài, lễ phép không vượt đường, cảm giác ấm áp lại ập đến, không khác cảm giác vừa rồi.
"Là cậu, Kỳ Chung." Tề Thành nói "Nhìn xem, tôi nói rồi".
Ngoài giọng nói của anh, Kỳ Chung không còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, còn đang phân vân không biết nói gì thì phát hiện mình không còn kiểm soát được cơ thể.
Cậu muốn lật lại từ đầu, muốn táo tợn nói rằng đây không phải là bằng chứng.
Thực tế là cậu không thể nói gì về lương tâm cắn rứt của mình.
Tình cảm và thứ gì đó kích thích thượng não phản kháng lẫn nhau, khiến lý trí ngày càng ít đi. Không biết ai đã đá vào góc bàn. Tiếng động lớn khiến Kỳ Chung hung hăng đứng lên, làm cậu ngã ngửa vì động tác quá mạnh.
Nơi nào cũng tối om, có những vật cứng như ghế dài, bàn ghế, Tề Thành kinh hãi kéo cậu về phía mình.
Kỳ Chung nặng nề đánh vào cánh ngực anh, nước mắt vì đau mà chảy ra, "Mẹ..."
Mũi đập vào ngực Tề Thành, ngực tên này thật cứng.
Khó chịu nhất chính là mũi, câu chửi thề mang theo âm mũi. Tề Thành thầm nghĩ, Kỳ Chung sẽ không khóc đi, anh do dự một chút, kéo tay đối phương xuống, ôm mặt Kỳ Chung từ trong cánh ngực, kéo lại trước mặt mình.
Ngón tay cái ngập ngừng chạm vào khóe mắt cậu, cảm nhận được dấu vết ướt át.
Thực sự đã khóc.
Một người đàn ông lớn như vậy, một vị trưởng thành như vậy, thật sự rơi nước mắt.
"..." Tề Thành, " Cậu khóc."
Giọng điệu của anh khiến Kỳ Chung cảm thấy xấu hổ.
Kỳ Chung nắm chặt mũi, giọng điệu gần như bị chọc tức, Tề Thành ngày thường EQ cao, lúc này sao lại rơi xuống đến cực điểm, cậu bóp nghẹt không chịu thừa nhận, "Tôi không khóc."
Tề Thành, "Kỳ Chung, tôi phát hiện cậu thực sự là một kẻ nói dối."
Giọng nói của anh lưu luyến như cành liễu trong cơn mưa nặng hạt, kẻ nói dối bị phát hiện ra như được tráng một lớp ánh sáng vàng, lời nói xúc phạm cũng trở thành một lời khen ngợi. Mọi người đều thích nghe.
Các bạn trong lớp chỉ cần vô tình đạp chân vào bàn liền kêu lên: "Đau quá!"
Nếu có sấm sét, dù chỉ trong chốc lát, những người khác sẽ phát hiện ra tư thế của họ kỳ quái như thế nào.
Tề Thành cũng ôm mặt Kỳ Chung. Những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển từ cằm đến sống mũi. " Đụng vào cái mũi?"
Kỳ Chung nghẹn ngào, "Hừm."
"Đau quá," Kỳ Chung nói. " Tề Thành ngực của cậu thật sự đủ cứng. "
" Làm sao có thể là đàn ông nếu không cứng? "
Kỳ Chung rít lên vì đau," Đau quá - cậu đang làm gì vậy? "
Tề Thành từ từ bỏ tay đang giữ sống mũi xuống. Nói: "Nhìn xem mũi của cậu có bị đau không."
"Ồ," Cậu ngừng sờ sờ mặt mình, Kỳ Chung lại cảm thấy không ổn, " Mẹ nó, vừa rồi cậu nói cứng?"
Tề Thành vừa nói mình cứng?!
Đây là để ám chỉ điều gì đó!
"Cứng gì?" Tề Thành thuận miệng đáp lại, "Cậu có chứng cớ?"
Kỳ Chung suýt nữa nước mắt lưng tròng.
Nhiệt độ trong kho xuống rất thấp, càng lúc càng lạnh lẽo. Ở đây không giống như một phòng học, dù có bốn năm người cũng không có chút nhiệt độ nào, tiếng nói chuyện phiếm của một vài người càng ngày càng thấp, bắt đầu nhìn về phía cửa, trong lòng nảy sinh lo lắng.
Có thể nói trận mưa lớn như vậy sẽ yếu dần đi, nhưng bây giờ đã gần hai mươi phút, mưa chưa yếu đi bọn họ cảm thấy gió càng mạnh.
Thổi qua cửa sổ, để lại một âm thanh trống rỗng huýt sáo.
"Làm sao bây giờ?" Hạ Lập, buồn bực, vô thức nhìn về phía Tề Thành, mơ hồ không nhìn rõ, "Tề Thành, có cách nào không?"
"thầy Dương biết chúng ta ở đây." Tề Thành nói. "Chờ thầy ấy đến."
"Thầy cũng không có ô."
Có người chỉ vào cửa kêu lên: "Trời ạ, nhà kho tràn nước vào rồi!"
Sau khi ánh mắt dần dần thích nghi với bóng tối, quả nhiên có một mảnh đất gần cửa trông tối hơn những chỗ khác, Tề Thành nâng cổ tay lên nhìn chằm chằm đồng hồ, cố gắng nhìn cho rõ thời gian.
"Đã gần hai mươi phút," anh nói một lúc lâu, "Lớp học sắp kết thúc."
Tề Thành suy nghĩ rồi quyết định, "Giờ tan học, học sinh đi ngang qua đây, chúng ta chạy ra ngoài trời mưa xem có ai. Chỉ cần thấy ai có dù thì vào đi nhờ. Trong cơn mưa như thế này, vài giây chạy sẽ ướt. Mọi người nên di chuyển nhanh một chút. "
" Đành vậy, "bạn cùng lớp nói," Tớ hy vọng không bị cảm lạnh. "
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Thầy Dương không đến. Họ mở cửa nhà kho, cơn mưa từ bên ngoài bất ngờ ập vào.
Gió lạnh quấn lấy nước mưa, vài người đứng xa hơn một chút. Tề Thành đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Kỳ Chung.
Ánh sáng bên ngoài ít nhất có thể nhìn thấy biểu hiện của con người, Tề Thành đột nhiên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Kỳ Chung.
Thiếu niên lông mày kiêu ngạo, mái tóc xõa ngược lên, khuôn mặt tuấn tú, mồ hôi lạnh không thấy đâu.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, ánh mắt trong cơn bão còn rực rỡ hơn cả một bông hoa đang nở rộ.
Lời editor: Cơm chó này tôi ăn không vô
"Tại sao mưa lại rơi đột ngột vậy," vài người nhìn ra bên ngoài, "Bây giờ không thể quay về."
Mưa nặng hạt rơi xuống đất, mưa như vậy sẽ khiến người ta đau ngay cả khi lao ra ngoài.
Mặt trước của nhà kho là mặt đất bằng phẳng, nước nhanh chóng tích tụ trên mặt đất bắt đầu thấm vào nhà kho.
Chỉ có bốn năm nam sinh tới đây dọn dẹp, vài người đóng cửa kho hàng, mưa gió rốt cuộc cũng chặn ngoài cửa.
Nhưng đột nhiên bên ngoài kho hàng vang lên một tiếng răng rắc, đèn trong nhà kho vụt tắt, mọi người chìm vào bóng tối không nhìn thấy ngón tay.
Mọi người: "..."
Cái sấm sét trâu bò này.
Thật mẹ nó khốn nạn.
Nhà kho có diện tích bằng hai phòng học, nhưng chỉ có một cửa sổ nhỏ để thông gió, cửa sổ cực cao, phía trên không có thứ gì ngoài ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên từ bên ngoài.
Sấm chớp và ánh sáng vụt qua khiến Tề Thành nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Kỳ Chung.
Chỉ chốc lát, vì sợ nhìn lầm Tề Thành vươn tay nắm lấy tay Kỳ Chung đang buông thõng bên người. Bàn tay mất đi nhiệt độ bình thường trở nên cứng và lạnh, các ngón tay thậm chí còn hơi run.
Tề Thành giữ lấy cậu và lớn tiếng với vài người khác, "Có ai đem điện thoại di động không?"
"Tớ không có."
"Tớ để nó trong lớp."
"Tớ cũng để ở trong lớp."
Sau khi từng người một trả lời, anh nhận ra rằng không ai trong số họ mang theo điện thoại di động.
Kỳ Chung giật giật cánh tay giọng nói trong bóng tối truyền ra, làm cho người bình tĩnh, "Không có việc gì, từ từ sẽ tốt, mưa lớn như vậy rồi cũng sẽ tạnh."
Tề Thành cau mày, không cho cậu rút tay ra. Thấp giọng nói, " Kỳ Chung, cậu sợ sao?"
"Trời," Kỳ Chung, "Tôi đã 18 tuổi làm sao có thể sợ sấm?"
Trực tiếp ông nói gà bà nói vịt tự mình vạch trần.
"Tay của cậu..." Tề Thành còn chưa nói hết câu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm Kỳ Chung trong tay rõ ràng run lên.
Chắc chắn rồi, Tề Thành thở dài rồi chậm rãi kéo cậu vào trong, cách xa cửa sổ nhỏ của nhà kho.
Những người khác sợ hãi động đậy trong bóng tối, chỉ nghe thấy thanh âm của hai người, không khỏi hỏi: "Các cậu làm sao vậy."
"Tìm một cái ghế ngồi xuống trước," Tề Thành, "Các cậu cũng tới đây, chúng ta vây quanh nói chuyện. Đừng sợ, có rất nhiều người ở đây nên không cần phải quay lại làm bài tập. "
Câu nói cuối cùng của anh khiến người khác nghĩ đó là dành cho mình, ngay lập tức bật cười khi nghe câu nói đó. "Có gì đáng sợ, nhưng Tề Thành nói đúng, đến đây bầu không khí tốt như vậy thực thích hợp nói chuyện phiếm. "
Bọn họ lần mò tới, tiếng cười bao trùm sấm sét bên ngoài. Mồ hôi lạnh trên đầu Kỳ Chung chậm rãi rút đi, cậu giật giật tay không được tự nhiên muốn gỡ nó ra khỏi tay Tề Thành.
Không ai từng nghĩ rằng Kỳ Chung sẽ sợ sấm sét, bản thân Kỳ Chung cũng cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Bà nội của cậu qua đời trong một đêm giông bão, bà lão tốt bụng vươn tay ở phút cuối, sấm chớp xẹt qua, đôi mắt tái nhợt vẫn đục, cảnh tượng đó trở thành cơn ác mộng của Kỳ Chung.
Từ nhỏ, thứ sợ nhất là sấm sét.
Môi trường sáng sủa đông người cũng không sao, nhưng môi trường tối tăm khép kín như vậy sẽ gợi lên trong lòng những ý nghĩ kinh hãi, sấm chớp chớp giật, Kỳ Chung không kiềm chế được mà sợ hãi.
Nhưng Tề Thành không có buông cậu ra, ngược lại không buông, bất mãn ý tưởng thu tay về, nhẹ nhàng ấn vào mu bàn tay của cậu.
Kỳ Chung lần này đến tận xương tủy đầu óc đều trống rỗng, sợ hãi cùng sấm sét đi xa, chỉ có tiếng người tới gần.
Thích người ta mà vẫn có cái này, hiệu quả như vậy?
"Cậu đang ở đâu?"
Tề Thành lắc ghế. "Đây."
Các nam sinh ban 3 đang tiến lại gần hơn, từ âm thanh giọng nói của họ, họ đã cách Tề Thành chưa đầy hai mét.
Trong bóng tối, tay hai người vẫn nắm chặt.
Kỳ Chung mặt đỏ bừng, thì thào nói: "Tề Thành."
Không sợ bị người nhìn thấy?
Lúc này có tia chớp, tất cả bọn đều nhìn thấy bàn tay của cả hai.
Nhưng nếu... tách ra...
Kỳ Chung không muốn.
"Cậu hỏi Tề Thành làm gì?" Hạ Lập cười đến gần, "Tớ chỉ có thể thấy ở đây có hai bóng đen. Không thể phân biệt được ai là ai. Tớ đoán một lúc có thể thích ứng với bóng tối."
Tề Thành "ừ" một tiếng, kéo Kỳ Chung ngồi vào trong.
Hai người vừa ngồi xuống thì bên ngoài nhà kho lại có tiếng động lớn.
"Fuck!"
Sự đột ngột này cũng khiến người khác phải sửng sốt.
Bàn ghế đập thình thịch, Tề Thành không nghe thấy giọng nói của Kỳ Chung từ những âm thanh này.
Anh đưa tay còn lại lên và ngập ngừng kéo về phía trước.
Đụng vào mặt Kỳ Chung.
Bàn tay lần này hướng về phía trước rất nhẹ nhàng, chạm vào má, rồi đến môi Kỳ Chung.
Kỳ Chung cắn môi, không muốn lộ ra một chút đầu hàng, nhưng không ngờ Tề Thành lại ra tay, khi tay Tề Thành chạm vào mặt Kỳ Chung hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Tề Thành cứu cánh môi sắp bị xé rách ra, nhưng vừa muốn rút tay về, Kỳ Chung lại thè lưỡi liếm đầu ngón tay.
"Chuyện gì thế này? Ba ngày trời mưa hai lần."
"Mùa thu", một người khác trả lời, "Mẹ kiếp, cái âm thanh đó gần như làm tớ sợ muốn đái ra quần. Tớ không biết nhà kho có hết chỗ hay không. Tớ nghĩ tất cả ở đây đều có tiếng vang. "
"Tớ cảm thấy không khí và địa điểm này rất thích hợp với những câu chuyện ma, có nên chơi hay không?"
"Chơi với em gái cậu đi! Ở đây không có con gái. Cậu có cái rắm để kể chuyện ma."
"Lần trước tớ chạy vòng tròn, tớ nhìn thấy. Các bạn nam lớp mình vui quá, chưa đầy 1/4, đâu đâu cũng có các bạn nữ nhỏ xinh ".
" Có 4 ban bên cạnh... "
Trong góc ở trong cùng.
Ngón tay của Tề Thành vẫn ở vị trí vừa rồi, chạm vào đầu ngón tay còn có cảm giác ấm áp, liền dễ dàng nghĩ ra cái gì đó.
"Cậu đang làm gì vậy?" Anh hỏi.
Kỳ Chung đỏ mặt, đại khái trả lời: "Tôi vừa mới làm cái gì?"
Tề Thành trực tiếp nói: "Cậu liếm tay tôi."
"Cậu có bằng chứng không?" Kỳ Chung "Cậu vu khống cho tôi."
Tề Thành ngừng nói.
Kỳ Chung lúc này trở nên hơi căng thẳng, cậu lại nói: "Sao không nói chuyện?"
Cuộc nói chuyện của hai người rất nhẹ nhàng, xen lẫn giữa những cuộc trò chuyện của một nhóm người, chỉ có thể nghe thấy nhau.
"Những ngón tay của tôi vẫn còn ướt," Tề Thành. " Cậu không liếm, vậy quỷ liếm?"
Kỳ Chung phát hiện một lỗ hổng trong các điểm,' " Cậu có bằng chứng? Lấy bằng chứng ra! "
Rõ ràng trong lòng biết rõ ràng, nhưng cậu phải giở trò lưu manh.
Trên đầu ngón tay sờ vào vẫn còn lưu lại cảm giác ấm nóng, tê dại như bị điện giật.
Kỳ Chung liếm miệng, cảm giác như vừa mới ngậm một ngụm kem.
Tề Thành đột nhiên cử động, ngón tay hướng về phía trước chạm vào môi của Kỳ Chung.
Kỳ Chung cứng đờ, không biết anh định làm gì.
Tề Thành ghé vào môi cậu ở bên ngoài, lễ phép không vượt đường, cảm giác ấm áp lại ập đến, không khác cảm giác vừa rồi.
"Là cậu, Kỳ Chung." Tề Thành nói "Nhìn xem, tôi nói rồi".
Ngoài giọng nói của anh, Kỳ Chung không còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, còn đang phân vân không biết nói gì thì phát hiện mình không còn kiểm soát được cơ thể.
Cậu muốn lật lại từ đầu, muốn táo tợn nói rằng đây không phải là bằng chứng.
Thực tế là cậu không thể nói gì về lương tâm cắn rứt của mình.
Tình cảm và thứ gì đó kích thích thượng não phản kháng lẫn nhau, khiến lý trí ngày càng ít đi. Không biết ai đã đá vào góc bàn. Tiếng động lớn khiến Kỳ Chung hung hăng đứng lên, làm cậu ngã ngửa vì động tác quá mạnh.
Nơi nào cũng tối om, có những vật cứng như ghế dài, bàn ghế, Tề Thành kinh hãi kéo cậu về phía mình.
Kỳ Chung nặng nề đánh vào cánh ngực anh, nước mắt vì đau mà chảy ra, "Mẹ..."
Mũi đập vào ngực Tề Thành, ngực tên này thật cứng.
Khó chịu nhất chính là mũi, câu chửi thề mang theo âm mũi. Tề Thành thầm nghĩ, Kỳ Chung sẽ không khóc đi, anh do dự một chút, kéo tay đối phương xuống, ôm mặt Kỳ Chung từ trong cánh ngực, kéo lại trước mặt mình.
Ngón tay cái ngập ngừng chạm vào khóe mắt cậu, cảm nhận được dấu vết ướt át.
Thực sự đã khóc.
Một người đàn ông lớn như vậy, một vị trưởng thành như vậy, thật sự rơi nước mắt.
"..." Tề Thành, " Cậu khóc."
Giọng điệu của anh khiến Kỳ Chung cảm thấy xấu hổ.
Kỳ Chung nắm chặt mũi, giọng điệu gần như bị chọc tức, Tề Thành ngày thường EQ cao, lúc này sao lại rơi xuống đến cực điểm, cậu bóp nghẹt không chịu thừa nhận, "Tôi không khóc."
Tề Thành, "Kỳ Chung, tôi phát hiện cậu thực sự là một kẻ nói dối."
Giọng nói của anh lưu luyến như cành liễu trong cơn mưa nặng hạt, kẻ nói dối bị phát hiện ra như được tráng một lớp ánh sáng vàng, lời nói xúc phạm cũng trở thành một lời khen ngợi. Mọi người đều thích nghe.
Các bạn trong lớp chỉ cần vô tình đạp chân vào bàn liền kêu lên: "Đau quá!"
Nếu có sấm sét, dù chỉ trong chốc lát, những người khác sẽ phát hiện ra tư thế của họ kỳ quái như thế nào.
Tề Thành cũng ôm mặt Kỳ Chung. Những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển từ cằm đến sống mũi. " Đụng vào cái mũi?"
Kỳ Chung nghẹn ngào, "Hừm."
"Đau quá," Kỳ Chung nói. " Tề Thành ngực của cậu thật sự đủ cứng. "
" Làm sao có thể là đàn ông nếu không cứng? "
Kỳ Chung rít lên vì đau," Đau quá - cậu đang làm gì vậy? "
Tề Thành từ từ bỏ tay đang giữ sống mũi xuống. Nói: "Nhìn xem mũi của cậu có bị đau không."
"Ồ," Cậu ngừng sờ sờ mặt mình, Kỳ Chung lại cảm thấy không ổn, " Mẹ nó, vừa rồi cậu nói cứng?"
Tề Thành vừa nói mình cứng?!
Đây là để ám chỉ điều gì đó!
"Cứng gì?" Tề Thành thuận miệng đáp lại, "Cậu có chứng cớ?"
Kỳ Chung suýt nữa nước mắt lưng tròng.
Nhiệt độ trong kho xuống rất thấp, càng lúc càng lạnh lẽo. Ở đây không giống như một phòng học, dù có bốn năm người cũng không có chút nhiệt độ nào, tiếng nói chuyện phiếm của một vài người càng ngày càng thấp, bắt đầu nhìn về phía cửa, trong lòng nảy sinh lo lắng.
Có thể nói trận mưa lớn như vậy sẽ yếu dần đi, nhưng bây giờ đã gần hai mươi phút, mưa chưa yếu đi bọn họ cảm thấy gió càng mạnh.
Thổi qua cửa sổ, để lại một âm thanh trống rỗng huýt sáo.
"Làm sao bây giờ?" Hạ Lập, buồn bực, vô thức nhìn về phía Tề Thành, mơ hồ không nhìn rõ, "Tề Thành, có cách nào không?"
"thầy Dương biết chúng ta ở đây." Tề Thành nói. "Chờ thầy ấy đến."
"Thầy cũng không có ô."
Có người chỉ vào cửa kêu lên: "Trời ạ, nhà kho tràn nước vào rồi!"
Sau khi ánh mắt dần dần thích nghi với bóng tối, quả nhiên có một mảnh đất gần cửa trông tối hơn những chỗ khác, Tề Thành nâng cổ tay lên nhìn chằm chằm đồng hồ, cố gắng nhìn cho rõ thời gian.
"Đã gần hai mươi phút," anh nói một lúc lâu, "Lớp học sắp kết thúc."
Tề Thành suy nghĩ rồi quyết định, "Giờ tan học, học sinh đi ngang qua đây, chúng ta chạy ra ngoài trời mưa xem có ai. Chỉ cần thấy ai có dù thì vào đi nhờ. Trong cơn mưa như thế này, vài giây chạy sẽ ướt. Mọi người nên di chuyển nhanh một chút. "
" Đành vậy, "bạn cùng lớp nói," Tớ hy vọng không bị cảm lạnh. "
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Thầy Dương không đến. Họ mở cửa nhà kho, cơn mưa từ bên ngoài bất ngờ ập vào.
Gió lạnh quấn lấy nước mưa, vài người đứng xa hơn một chút. Tề Thành đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Kỳ Chung.
Ánh sáng bên ngoài ít nhất có thể nhìn thấy biểu hiện của con người, Tề Thành đột nhiên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Kỳ Chung.
Thiếu niên lông mày kiêu ngạo, mái tóc xõa ngược lên, khuôn mặt tuấn tú, mồ hôi lạnh không thấy đâu.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, ánh mắt trong cơn bão còn rực rỡ hơn cả một bông hoa đang nở rộ.
Lời editor: Cơm chó này tôi ăn không vô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.